BỆNH SỦNG

Ngải Lị vừa nói xong, Giản Chính Dương còn chưa nói gì, Uy Lợi đã không vui rồi, bởi vì trước đó Đường Sơn có nói anh em như bọn họ có mẹ sinh không có cha dạy quả thật là không có giáo dưỡng.

Nếu như ông ta không nói gì thì há chẳng phải là người cha không có trách nhiệm trong miệng Đường Sơn đó sao? Tuy rằng quả thật chính là vậy, nhưng mà đó là do trước kia ông ta không hề biết tới sự tồn tại của Giản Chính Dương có được không, hơn nữa, bất kể nói như thế nào thì đây đều là con của ông ta, nhưng lại có người làm trò mắng thẳng vào mặt ông ta, đây chính là vả vào mặt ông ta, chuyện này tuyệt đối không được.

“Ngải Lị!” Uy Lợi thay đổi sắc mặt cũng thật đáng sợ: “Chú ý cách dùng từ của cháu, chảu chỉ vào mặt người khác mắng như vậy thì là có giáo dưỡng sao?”

Ngải Lị buồn bực nhìn Uy Lợi: “Chú, là do anh ta mắng mẹ cháu trước.”

“Có sao?” Làm đứa con nhỏ nhất của Arthur, kẻ ưa sống phóng túng như Uy Lợi còn có một đặc điểm khác chính là lật ngược phải trái, ông ta nói có thì chính là có, ông ta nói không thì chính là không. Lúc này ông ta dùng vẻ mặt nghi hoặc mà nghiêm túc nhìn Ngải Lị.

“Sao chú lại không nghe thấy chứ? Ngải Lị, tai cháu có vấn đề à.”

“Chú…” Ngải Lị đương nhiên biết tính cách của Uy Lợi, không đồng tình mà dậm chân.

Mẹ của Ngải Lị liếc mắt nhìn đứa em trai đang ngồi dưới mình một cái: “Được rồi, Ngải Lị, ngồi xuống.”

“Mẹ…”

“Mẹ không cần con trút giận thay mẹ.” Mẹ của Ngải Lị lạnh lùng liếc mắt nhìn Ngải Lị một cái.

Ngải Lị bĩu môi, hừ lạnh một tiếng nhìn về phía Giản Chính Dương: “Coi như anh gặp may.”

Mẹ Ngải Lị nhìn Giản Chính Dương như đang nhìn một con kiến: “Hy vọng cậu không chỉ biết nói mạnh miệng không, tôi chờ cậu, nếu không thể hạ được công ty của tôi thì thật là mất.”

Giản Chính Dương liếc mắt nhìn bà ta một cái, trực tiếp coi bà ta như không khí.

Những người ngồi xung quanh bàn nghe không hiểu cuộc đối thoại này, cảm giác không tốt lắm, nhưng mà xem sắc mặt của mọi người cũng có thể đoán ra được những người này đang nhằm vào bọn họ. Tiểu Thố cũng không muốn tiếp tục ngây ngốc ở nhà ăn nữa, thật nhàm chán.

Giản Chính Dương để ý tới thần sắc của cô, anh đột nhiên bật cười.

Người vẫn không coi ai ra gì như anh đột nhiên cười như một đứa trẻ, điều này không khỏi khiến cho mọi người thấy có chút kỳ quái. Tuy rằng anh không coi ai ra gì thật nhưng mà không thể phủ nhận lúc người đàn ông đẹp trai này cười rộ lên, lực sát thương đúng là không nhỏ.

Đường Mai nghi ngờ nhìn Giản Chính Dương, không hiểu anh đang cười cái gì, trong lòng nghĩ quả đúng là tên yêu nghiệt mà, nếu như không phải bọn họ có quan hệ huyết thống, cô ta cũng muốn đoạt lấy anh để trở thành người đàn ông của mình. Thật sự đúng là để Tiểu Thố có lời mà, trông thấy khuôn mặt bình thường của Tiểu Thố, cô ta lại có chút ghen tị. Vì sao cô ta xinh đẹp như vậy mà lại không tìm được một người đàn ông ưu tú đặt mình trong lòng bàn tay chứ.

Không chỉ có mình Đường Mai thấy nghi hoặc mà mọi người cũng như vậy. Rõ ràng một khắc trước còn muốn cách xa mọi người ngàn dặm, thế mà ngay sao đó lại đột nhiên cười như vậy?

Giản Chính Dương không để ý tới sự nghi ngờ của mọi người, khẽ xoa mũi của Tiểu Thố, anh cười nói: “Em nói đúng, tiếng chim thật không dễ nghe mà.”

“Khụ khụ…” Uy Lợi bị sặc nước miếng.

“Anh ta đang nói gì vậy?” Mẹ của Ngải Lị không nghe hiểu tiếng Trung, chỉ có thể nhìn người giỏi tiếng Trung nhất là Uy Lợi.

Uy Lợi đổ mồ hôi lạnh, những lời này cũng không dễ mà phiên dịch.

Thấy Uy Lợi không nói gì, trong mắt mẹ của Ngải Lị hiện lên một tia sắc lạnh, bà ta nhìn về phía Giản Chính Dương, dùng tiếng Anh nói: “Ở trong này, tốt nhất là dùng tiếng Anh, không ai thích tiếng Trung của cậu.”

“Tôi cũng không thích nghe tiếng chim của bà.” Giản Chính Dương lạnh lùng nói: “Bà không nghe hiểu được tôi nói gì, chỉ có thể nói chúng ta không phải cùng một loại người.”

Tiếng chim? Không phải cùng một loại người? Những lừi này sao nghe có chút quái quái, mẹ của Ngải Lị tức muốn nội thương.

Mắt thấy Giản Chính Dương muốn đắc tội với mọi người, lão Bố Lãng vội ho một tiếng: “Được rồi, hôm nay tới đây thôi.”

Nói xong, tự mình dẫn đầu rời đi, Arthur theo sát sau đó, không còn lão Bố Lãng và Arthur, những người trẻ tuổi đương nhiên cũng không còn cố kỵ như vậy nữa.

Đường Mai dẫn đầu mà tỏ ý tốt với Giản Chính Dương và Tiểu Thố tỏ: “Chào mọi người, tôi là Lộ Tây, còn có một cái tên khác là Đường Mai.”

“Tiểu Thố, cô còn nhớ tôi chứ?”

Tiểu Thố liếc mắt nhìn hai anh em này, có thể nhận thấy hai người ở đây cũng không phải rất như ý, cô đương nhiên biết nếu như không phải do Đường Sơn thì cha ruột của Giản Chính Dương sẽ không tới tìm anh.

Đôi khi thế giới này lại trùng hợp như vậy, nếu nói trước đó có chút oán hận Đường Sơn đã đem phiền phức tới cuộc sống sinh hoạt bình yên của họ thì sau khi thấy anh em Đường Sơn ở đây sống cũng không quá tốt liền thấy thương cảm cho họ, giống như tình huống của anh em Đường Sơn cũng không quá khác so với Giản Chính Dương, nhưng mà rõ ràng, cô không hiểu rõ bọn họ như Giản Chính Dương, oán hận trong lòng Tiểu Thố cũng liền giảm bớt đi, gật đầu với hai người xem như chào hỏi.

Đường Sơn còn muốn nói gì đó thì Giản Chính Dương đã đứng lên đỡ Tiểu Thố: “Chúng tôi phải đi nghỉ.”

Đường Sơn liếc nhìn anh một cái, cười: “Được.”

Vai chính đã đi rồi, những người ở lại cũng không cần ở lại nữa, mẹ của Ngải Lị liếc mắt nhìn em trai và em dâu đầy sâu xa: “Chị đi đây, Ngải Lị, đi với mẹ.”

“Vâng, mẹ.”

“Tôi cũng về phòng nghỉ ngơi đây.” Mẹ của Johnny đứng lên.

“Em yêu, anh đi với em.” Cha của Johnny vuốt mông ngựa nói theo.

Uy Lợi cũng không lo lắng gì về tình trạng của Giản Chính Dương, trên thực tế từ lúc lão Bố Lãng dung túng cho Giản Chính Dương, ông ta vốn không lo lắng nữa, cười dịu dàng với Mai Lị Á.

“Em yêu, em muốn làm gì, để anh làm cho em nhé?”

Mai Lị Á gật đầu: “Em đã nói với mẹ trước rồi, buổi tối phải đi về ngủ, anh muốn về cùng em không?”

“Đương nhiên rồi.” Uy Lợi gật gật đầu, lấy áo choàng cho Mai Lị Á, hai người rời đi.

Chỉ chớp mắt sau, chỉ còn lại Johnny và anh em Đường Sơn, ba người đương nhiên không hợp nhau, Johnny lạnh lùng hừ một tiếng: “Quả nhiên những đứa con người giá thú đều như vậy cả.”

Trong giọng nói mang theo ý khinh bỉ rõ ràng, Johnny thấy Giản Chính Dương vô lễ như vậy liền cảm thấy chán ghét.

Đường Sơn ngồi ở bên cạnh làm như không nghe được, tiếp tục trò chuyện với em gái, đợi tới lúc sau khi nhà ăn chỉ còn lại anh ta và em gái mới đứng dậy, “Chúng ta vào phòng nói chuyện đi.”

“Được.”

Hai người đứng dậy, để quản gia dẫn người hầu vào dọn bàn ăn.

Tối nay, nhất định là một đêm không ngủ. Đêm xuống, Giản Chính Dương chạm ngón tay xuống, bởi vì bay muộn, Tiểu Thố mãi mới ngủ được, kết quả bị này tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Giản Chính Dương dịu dàng an ủi để cho Tiểu Thố ngủ tiếp, anh ngồi dậy, có chút căm tức với tiếng chuông vang lúc nửa đêm này, nhấc máy nghe: “Alo.”

“Không phải không đến sao không, vẫn là tới mà, ha ha.”

Giọng điệu đầu bên kia điện thoại khiến cho Giản Chính Dương biết đây là điện thoại của Đường Sơn.

Vẻ mặt Giản Chính Dương lạnh xuống, anh lạnh lùng nói: “Có việc gì?”

“Chúng ta hợp tác đi.” Đường Sơn nói thẳng mục đích của bản thân ra: “Tôi nghĩ anh cũng không có hảo cảm với gia tộc Bố Lãng đi, thừa dịp lão Bố Lãng có hảo cảm với anh, chúng ta cùng nhau hợp tác đi, thế nào?”

“Mục đích của anh.” Ngắn gọn mà đi thẳng vào vấn đề.

“Tiền, tôi cần tiền.” Ở trước mặt Giản Chính Dương, Đường Sơn chưa từng nghĩ tới việc che giấu, bởi vì anh ta cảm thấy bọn họ là cùng một loại người, hơn nữa nếu cùng với Giản Chính Dương hợp tác, công bằng một chút vẫn tốt hơn, hơn nữa, anh ta tin rằng cho dù Giản Chính Dương không muốn hợp tác với anh ta cũng sẽ không bán đứng anh ta, mà anh ta tin vào trực giác của mình.

“Tôi cần rất nhiều tiền, gia tộc Bố Lãng không phải rất có tiền sao? Vậy thì để cho bọn họ nếm thử cảm giác không có tiền thế nào. Đến lúc đó, chúng ta chia ba bảy, anh bảy tôi ba.”

Đường Sơn hiểu nếu chỉ dựa vào chính mình thì cũng sẽ không gây ra được nhiều sóng gió lớn gì trong gia tộc Bố Lãng, chỉ có kéo Giản Chính Dương gia nhập với bọn họ, lợi dụng lão Bố Lãng còn đang thích anh, sau đó hai người cùng hợp tác từ từ nuốt trọn xí nghiệp của gia tộc Bố Lãng, nếu không thể nuốt được thì trực tiếp thất bại cũng đúng.

Tóm lại, kết quả mà anh ta muốn chính là để cho gia tộc Bố Lãng rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Đối với lời dụ dỗ của Đường Sơn, Giản Chính Dương cũng không động tâm, thậm chí còn căm tức: “Thế nên anh sẽ không màng tới việc tôi có đồng ý không mà kéo tôi xuống nước sao?”

Nếu không phải là Đường Sơn, chỉ sợ một nhà Bố Lãng còn không biết sự tồn tại của anh, nếu không hiện giờ anh và Tiểu Thố đang an nhàn nằm ở nhà, sau phải chạy tới cái nơi quỷ quái này làm gì chứ.

Đường Sơn nghe ra được Giản Chính Dương đang không vui, chẳng qua anh ta cũng không để bụng: “Tôi là vì muốn tốt cho anh, anh có biết gia tộc Bố Lãng có ý nghĩa gì không? Đây là một gia tộc đã lưu truyền ngàn năm, trong lịch sử nhân loại mới có nhiều ít năm, anh có biết gia sản của gia tộc Bố Lãng có bao nhiêu không?”

“Truyền thừa ngàn năm?” Giản Chính Dương cười: “Cái này thì tôi biết, trước khi tới đã tra qua rồi.”

“Vậy anh nên hiểu điều này nghĩa là gì.” Đường Sơn nghe thấy Giản Chính Dương nói như vậy, nhất thời liền vui vẻ.

“Tôi đương nhiên hiểu nó có nghĩa gì.” Ở bên này điện thoại, Giản Chính Dương cong khóe miệng lên thành một nụ cười châm chọc” “Một ngàn năm, không phải là một con số nhỏ, tuy rằng gia tộc Bố Lãng có lịch sử lâu đời như vậy, nhưng không phải gia chủ của mỗi thế hệ đều có tiền đồ đảm đương, cũng không phải mỗi người cùng thế hệ đều không tức giận, trong một ngàn năm nay còn phải trải qua chiến tranh, những người còn lưu lại trong gia tộc Bố Lãng cũng chỉ có vài người mà thôi, một gia tộc cổ xưa cũng không có lợi hại như nghe đồn.”

Đường Sơn bị những lời nói không cho là đúng của Giản Chính Dương kích thích tới, gia tộc cổ xưa ở trong mắt anh chính là như vậy sao?

“Anh nói đúng, một ngàn năm đã qua, gia tộc Bố Lãng đúng là không có cách nào so được với thời kỳ hưng thịn, nhưng mà gia tộc cổ xưa chính là gia tộc cổ xưa, cũng có chút đồ vật mà những gia tộc mới có không thể so được.”

Đường Sơn cật lực thuyết phục Giản Chính Dương liên thủ với mình, mà Giản Chính Dương lại nhẹ nhàng bâng quơ nói với anh ta một câu: “Tôi không có hứng thú với nội tình.”

Đường Sơn còn muốn nói gì nữa, Giản Chính Dương lạnh lùng cắt ngang lời anh ta: “Nếu đây là mục đích cuối cùng mà anh muốn dụ dỗ tôi, vậy để tôi nói cho anh, anh tính sai rồi, tôi sẽ không hợp tác với anh. Nếu có bản lĩnh thì tự anh kéo gia tộc Bố Lãng xuống nước đi. Lúc tôi làm việc không thích hợp tác với kẻ khác. Chẳng qua có thể nói một chút cho anh, cách làm của gia tộc Bố Lãng khiến tôi rất không vui, thế nên tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nó, mà anh, cùng tôi hợp tác sao? Còn không có tư cách.”

Bị Giản Chính Dương nói tới nghẹn, Đường Sơn nắm chặt điện thoại nói không thành lời, hóa ra Giản Chính Dương từ chối hợp tác với anh ta là bởi vì cảm thấy anh ta không có đủ tư cách sao không?

Bị người như vậy khách sáo, quả thực không biết nên nói cái gì, hắn Giản Chính Dương lại có cái gì rất giỏi đích, hắn thật muốn nhìn, hắn là như thế nào một người bài thật Bố Lãng gia tộc đích.

Khẩu khí không nhỏ, hơn nữa bộ dạng xem chừng còn nắm rất chắc, Đường Sơn cười lạnh, để xem, chờ tới lúc Giản Chính Dương nếm mùi đau khổ rồi sẽ phải tìm anh ta, đến lúc đó anh sẽ không thể kiêu ngạo như vậy nữa.

Bài này hạ tái tự chữ Hán văn học (HANZIWEN. COM) hoan nghênh phỏng vấn.

Mà Đường Sơn không biết, cho dù Giản Chính Dương có thật sự nếm mùi đau khổ thì cũng sẽ tuyệt đối không đi tìm anh ta. Lý do rất đơn giản, anh ta đã tặng hoa cho Tiểu Thố, điều này đã được ghi trong sổ đen ở trong lòng Giản Chính Dương.

Cúp máy, Giản Chính Dương ngồi ở trên sô pha trong phòng, mở laptop ra, toàn bộ gia tộc Bố Lãng đều bị bao quanh bởi núi, không thể truy cập vào internet được chút gì. Khác với trong nước, tốc độ mạng internet ở nước ngoài có thể so sánh với mạng có dây trong nước, hơn nữa Giản Chính Dương còn dùng phương pháp đặc biệt nên tốc độ mạng của anh khá nhanh.

Nói tới đây, không thể không cảm kích sự phát triển của kỹ thuật khoa học hiện đại, tuy rằng khoa học kỹ thuật hiện đại phát triển rất nhanh, mang lại cho nhân loại rất nhiều văn minh và tiến bộ, nhưng mà nếu muốn phá hủy, uy lực của nó cũng lớn hơn rất nhiều.

Theo như lời của Giản Chính Dương thì phá hủy xí nghiệp của gia tộc Bố Lãng gia vốn không cần phải hợp tác với Đường Sơn, ở trong mắt anh, Đường Sơn hoàn toàn không đáng để coi trọng, hơn nữa anh sẽ không cùng hợp tác với người đàn ông đã từng đánh chủ ý lên người bà xã mình.

Muốn thâu tóm xí nghiệp của gia tộc Bố Lãng không dễ dàng, nhưng mà tiêu diệt nó thì dễ dàng hơn nhiều, ấn xuống một chữ cuối cùng, Giản Chính Dương cẩn thận xóa bỏ hết mọi dấu vết của mình, vừa lòng tắt máy, ngày mai mẹ của Ngải Lị sẽ tới công ty, chỉ cần máy chủ được khởi động thì cả công ty đều sẽ bị nhiễm virus do chính anh tự tạo ra. Không ai có thể diệt được, ngoại trừ anh thì không ai có thể phá giải, đến lúc đó chỉ cần chưa tới một tiếng thôi, các văn kiện cơ mật của công ty bà ta, toàn bộ đều sẽ bị đưa thẳng lên internet. Chẳng sợ chúng có thể được kịp thời xóa bỏ thì cũng sẽ lại tự động tải lên, anh tin rằng chẳng sợ có lệch thời gian một thì thù cũng có thể đem lại tổn thất lớn cho công ty của bà ta.

Cũng giống như lời mời của bà ta trước khi anh rời đi, hoan nghênh annh xuống tay vớn bọn họ, bọn họ đã mời thế rồi, nếu anh còn khong xuống tay thì chẳng phải là rất có lỗi với bà ta sao. Nói gì thì nói, Giản Chính Dương anh đây cũng là một người rất đáng tin tại Thành Giảng đó.

Anh cười lạnh lùng, thực sự chờ mong bộ dạng nghèo túng của vị phu nhân này sau đó, có phải bà ta vẫn có thể duy trì bộ dạng cùa quý phu nhân như hiện giờ nữa không, còn có thể ưu nhã như vậy được không, còn có thể dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn anh và Tiểu Thố nữa không.

Vẫn là câu nói kia, không chào đón anh thì không sao cả, nhưng nà dám xem thường Tiểu Thố, thì đã chạm vào điểm mấu chốt của anh, đừng tưởng rằng Tiểu Thố không nói nghĩa là cô không biết, đám người ngồi trên bàn cơm dùng ánh mắt khinh miệt mà nhìn Tiểu Thố, không ai hiểu được Tiểu Thố rất tốt, tất cả những kẻ khinh miệt Tiểu Thố, anh đều sẽ báo thù co cô.

Gia tộc Bố Lãng, anh quyết định sẽ phá hủy nó.

Buông máy tính, Giản Chính Dương lên giường, hạnh phúc ôm vợ mình ngủ.

Ngày hôm sau, lúc 6 giờ theo giờ địa phương, Tiểu Thố đã tỉnh, cô nằm trên giowngf một lát, thật sự không ngủ được nữa liền rời giường mặc quần áo.

Nhận thấy động tĩnh của người bên cạnh, Giản Chính Dương mở mắt, nhìn cô có hơi mơ màng: “Bà xã, em làm sao vậy?”

“Em không ngủ được, em đang nghĩ.” Không khí buổi sáng rất tốt, đặc biệt hiện giờ bọn họ đang ở trên núi, Tiểu Thố đang nghĩ muốn đi ra hít thở không khí trong lành, như vậy rất tốt cho cô và cục cưng.

“Anh đi với em.”

“Không cần đâu, anh ngủ thêm một lát nữa đi.” Tiểu Thố nhớ rõ Giản Chính Dương ngủ sau cô, sau đó cô cũng ngủ rồi nên không biết anh mấy giờ mới ngủ, lo lắng anh không được nghỉ ngơi đầy đủ, Tiểu Thố luyến tiếc để anh đi với mình.

“Không sao đâu.” Giản Chính Dương ngồi xuống, nhanh chóng mặc quần áo: “Nơi này không có mấy người tốt, để em ra ngoài một mình, anh không yên tâm.”

Tiểu Thố: “…”

Cho dù không có mấy người tốt thì cũng không cần phải trực tiếp nói ra như vậy chứ. Tiểu Thố bị sự thẳng thắn của Giản Chính Dương làm cho sửng sốt, chẳng qua lại cảm thấy Giản Chính Dương như vậy quả thực là rất đáng yêu.

Nhưng Giản Chính Dương cũng thật ngoan cố, cuối cùng vẫn là hai người cùng nhau ra ngoài. Tiểu Thố vốn nghĩ lúc này rất sớm, hẳn là không có người nào, nhưng ngoài dự đoán chính là nhóm người hầu đã dậy làm việc đã được phân công, yên lặng làm việc, lúc trông thấy hai người thì yên lặng hành lễ với hai người, quản gia đi tới hỏi Tiểu Thố và Giản Chính Dương muốn ăn gì cho bữa sáng.

Giản Chính Dương thay Tiểu Thố nói những món ăn sáng bình thường, sau đó dẫn Tiểu Thố đi về phía ngoài cửa.

Lúc ra khỏi cửa lớn mới phát hiện, không chỉ có người hầu mà ngay cả chủ nhân cũng đã thức dậy rất sớm, trong vường hoa có ba người đang luyện quyền, một người là lão Bố Lãng, một người là Arthur, một người là thầy thuốc trong gia đình, ông nội của Al, còn tên là gì thì Tiểu Thố quên rồi.

Người già thường không ngủ nhiều, thế nên bình thường ba người đều dậy sớm, ở vườn hoa đánh quyền rèn luyện, trông thấy Giản Chính Dương và Tiểu Thố cũng có chút giật mình, dù sao nhiều người trẻ tuổi thích dậy muộn, nếu mà so thì người trẻ tuổi bình thường sẽ không thích ở trong nhà cũ, chính là bởi vì đến giờ lão Bố Lãng sẽ bảo người hầu đi gọi những người còn chưa dậy để cùng ăn sáng, mà bọn họ thì muốn ngủ thẳng tới lúc tự tỉnh, một việc hạnh phúc tới nhường nào chứ.

“Hừ…” Arthur đầu tiên hừ lạnh một tiếng, ông ta còn nhớ rõ chuyện ngày hôm qua bị Giản Chính Dương đánh tới ngất xỉu, mối hận này vẫn còn ghim trong lòng.

Lão Bố Lãng bật cười, đứa con này cũng đã trở thành một ông già rồi mà vẫn còn tính trẻ con như vậy, vẫy vẫy tay về phía hai người: “Lại đây.”

Tiểu Thố liếc nhìn Giản Chính Dương một cái, cô còn chưa nói gì thì Giản Chính Dương đã yên lặng vỗ tay trấn an cô, đứng yên lãnh đạm nhìn lão Bố Lãng: “Có việc gì?”

Lão Bố Lãng trừng mắt: “Không có việc gì thì không gọi cháu được à?”

Giản Chính Dương quay đầu nhìn Tiểu Thố, tùy ý nói: “Tôi không rảnh.”

Khóe miệng lão Bố Lãng run rẩy: “Có chuyện gì với cháu à?”

Đáp lại ông ta chính là lời nói nghiêm trang của Giản Chính Dương: “Tôi phải đi tản bộ với vợ mình.”

“Cả ngày chỉ biết vây quanh vợ, đúng là không có tiền đồ.” Lão Bố Lãng tức Giản Chính Dương ba câu không rời khỏi vợ, ánh mắt đó gần như một khắc cũng không dời khỏi người Tiểu Thố, cho dù là bởi vì Tiểu Thố mang thai thì có chiều cô cũng không phải là chiều như vậy chứ.

Thấy một người trẻ tuổi cũng tương tự như mình, lão Bố Lãng tìm anh về cũng không phải là để cho anh về ăn cơm trắng, ông ta còn hy vọng khai phá một chút Giản Chính Dương mới được, nếu như có thể thì bồi dưỡng anh thành người thừa kế cũng không phải không thể, nhưng mà Giản Chính Dương lại không cho ông ta chút mặt mũi nào, điều này khiến ông ta có chút buồn bực.

Trong những bậc tiền bối, Arthur đã già rồi, hơn nữa cả đời say mê với võ thuật, so với việc kinh doanh thì dốt đặc cán mai, lại không thấy hứng thú, gia tộc Bố Lãng không thể giao cho ông ta. Trong những đứa cháu thì người có thiên phú nhất chính là cháu gái, nhưng mà cháu gái phải gả cho người khác, là thành viên của gia đình khác, không thể dùng được, chắt trai thì có Johnny có năng lực không tệ, nhưng mà để cậu làm tướng quân xung phong dẫn đầu thì vẫn thích hợp hơn là để cậu làm một bậc đế vương, Johnny chỉ hợp khai phá nghiệp vụ linh tinh, để cho cậu làm gia chủ thì còn thiếu một chút.

Đường Sơn và Đường Mai, tuy hai người là con riêng, nhưng nếu bọn họ có năng lực thì ông ta cũng nguyện ý để cho bọn họ có một cơ hội. Đáng tiếc Đường Mai lại không có tài kinh doanh, Đường Sơn cũng tương tự, mà cố tình hai người lại còn không thành thật, nhất là Đường Sơn, năng lực bộc lộ không hợp với dã tâm, nhất định cả đời sẽ không đạt được thành tựu nào quá lớn.

Ngải Lị, chỉ là một đứa thích ăn chơi, lại là cháu gái nữa, tương lai sẽ phải gả tới nhà khác, không có khả năng trao gia tộc Bố Lãng vào tay nó được.

Hiện giờ thì Giản Chính Dương đã trở lại, bộ dạng chẳng những giống với ông ta nhất, cái tính cách không nể mặt của ai này thật ra lại rất giống với ông ta hồi còn trẻ.

Từ tận đáy lòng, nếu như Giản Chính Dương đặt tâm ý của mình vào gia tộc Bố Lãng, ông ta nguyện ý dùng hết sức để bồi dưỡng Giản Chính Dương, nói không chừng, thật đúng là có thể bồi dưỡng ra một người thừa kế xuất sắc.

Đáng tiếc người mà mình coi trọng lại không nghe những lời mà mình nói, có lẽ ông ta nên làm điều gì đó.

Lão Bố Lãng nghĩ tới xuất thần, ánh mắt liền rơi xuống người Tiểu Thố, hện giờ tại xem ra, Tiểu Thố chính là điểm mấu chốt của Giản Chính Dương, nếu như muốn để Giản Chính Dương nghe lời ông ta thì chỉ sợ phải khống chế Tiểu Thố mới được.

Nếu như có người biết suy nghĩ của Bố Lãng, e rằng sẽ bị sốc, có thể làm một thành viên của gia tộc quả nhiên không giống với người thường, liếc mắt một cái liền nhìn ra đặc điểm của thế hệ sau.

Thấy lão Bố Lãng còn đang suy nghĩ, Giản Chính Dương cũng không biết, anh chỉ muốn chuyên tâm đi tản bộ với Tiểu Thố, nhưng mà lúc Bố Lãng nhìn về phía Tiểu Thố, anh nhạy cảm nhận ra rằng ánh mắt của ông ta không tiêu tan, bàn tay nắm lấy Tiểu Thố siết chặt lại.

“Làm sao vậy?” Tiểu Thố đột nhiên bị nắm tới đau, nghi ngờ nhìn anh.

“Không sao đâu, chỉ là đột nhiên nghĩ tới một chuyện.” Giản Chính Dương vội vàng buông ra, dịu dàng nhìn xuống tay Tiểu Thố: “Có chuyện gì không?”

“Không có việc gì.”

“Ăn sáng xong chúng ta vào trong thành phố mua chút đồ ăn và đồ đạc gì đó rồi trở về nhé?” Hai người vội vàng đi về, Giản Chính Dương bận rộn thu dọn đồ đạc, có rất nhiều thứ không thể mang theo được, đành phải đi mua mới được.

Tiểu Thố liếc nhìn Bố Lãng: “Chúng tôi có thể đi ra ngoài sao không?”

Tuy rằng bọn họ bị mang về để nhận tổ tiên, nhưng mà hiện tại đang ở trên núi, hơn nữa là bị bắt tới, Tiểu Thố cảm thấy bọn họ là con tin, hẳn là nên có chút ý thức về thân phận.

“Yên tâm đi, có thể.” Giản Chính Dương gật gật đầu: “Dù sao cũng đã tới nước Mỹ rồi, không bằng ở đây chơi một chút, em cảm thấy sao?”

“Vâng.” Tiểu Thố gật gật đầu: “Chẳng qua em nghe không hiểu tiếng Anh, đến lúc đó anh phải phiên dịch cho em đó.”

Giản Chính Dương sủng nịch xoa mũi của cô: “ĐƯợc.”

Quả nhiên, sau khi ăn sáng xong, lúc Giản Chính Dương đưa hai người ra ngoài đi chơi, lão Bố Lãng cũng không có ngăn cản, nhưng mà để cho anh em Đường Sơn đi theo cùng, nói uyển chuyển thì là họ đều từ Trung Quốc tới, có thể trao đổi với nhau, nhưng mà thật ra thì muốn để anh em Đường Sơn giám sát hai người, nếu hai người trốn thoát khỏi sự giám sát của anh em Đường Sơn thì anh em Đường Sơn sẽ không có kết quả tốt.

Bởi vì có bốn người, cho thế nên Đường Mai chọn một chiếc xe thoải mái và khiêm tốn từ trong ga ra, Giản Chính Dương và Tiểu Thố ngồi ở phía sau, Đường Sơn ngồi ở ghế phó lái, cười nói với hai người.

“Em gái tôi là người lái xe chuyên nghiệp, để cho con bé lái xe cho chúng ta an toàn hơn nhiều.”

Giản Chính Dương nhìn Đường Mai xoa tay, thản nhiên nói: “Lái chậm một chút.”

Tiểu Thố còn đang mang thai, nếu như dọa sợ cô, anh sẽ không buông tha cho cô ta.

“Biết rồi.” Đường Mai gật gật đầu: “Cam đoan 200% sẽ lái xe an toàn.”

“…” Giản Chính Dương không phủ nhận gì, ôm Tiểu Thố nhìn ra ngoài cửa xe.

Trong xe có chút im lặng, Đường Sơn cố gắng nói chuyện với hai người: “Hai người muốn đi đâu chơi không, California là một thành phố rất sôi động, bất kể là vui chơi hay ăn uống thì đều có đầy đủ mọi thú, chỉ cần hai người muốn, chúng tôi cam đoan sẽ khiến hai người hài lòng.”

“Không cần, chúng tôi muốn tới XX.”

XX là một khu phố mua sắm lớn ở California, cực kỳ nổi tiếng, về cơ bản khách du lịch tới đây đều đến đây chơi, chẳng qua nếu như không có hướng dẫn viên du lịch hay người địa phương chỉ thì cũng sẽ không dễ để biết được nơi này, dù sao cũng có rất nhiều nơi mua sắm ở California.

“Chẳng lẽ anh đã tra trên mạng rồi sao?” Đường Sơn đoán: “Đi, chúng ta tới đó.”

“Từ nơi này ngồi xe mất bao lâu?” Tiểu Thố mở miệng hỏi.

Tiểu Thố đã hỏi, Đường Sơn rõ ràng nhiệt tình hơn rất nhiều: “Bình thường đi mất tiếng rưỡi là tới, nếu lấy tốc độ của em gái tôi thì chỉ cần nửa tiếng thôi, còn nếu lái chậm chút thì có lẽ mất hai tiếng.”

“Vẫn là đi bình thường đi.” Tiểu Thố nghĩ rồi nói, may mắn ghế sau xe này cũng rộng rãi thoải mái, bằng không phải ngồi như vậy một tiếng rưỡi quả thật không dễ chịu lắm.

“Không thành vấn đề.” Đường Sơn gật gật đầu, quay đầu còn muốn cùng nói chuyện tiếp với Tiểu Thố nhưng Giản Chính Dương trừng mắt nhìn: “Bật nhạc lên nghe chút đi.”

“Được.”

“Tốt nhất là nhạc tiếng Trung.” Không đợi Đường Sơn làm gì, Giản Chính đã yêu cầu thêm lần nữa.

“Cái này thì không có.” Đường Sơn có chút xấu hổ cười.

“Nhạc Tiếng Anh cũng có thể.” Tiểu Thố đẩy nhẹ Giản Chính Dương: “Chỉ cần là nhạc nhẹ là được rồi, không sao đâu, anh chỉ cần tìm bài nào là nhạc nhẹ thôi.”

“Được, không thành vấn đề.”

Âm nhạc dịu dàng từ loa phát ra, Đường Sơn vừa mới quay đầu lại nhìn về phía Tiểu Thố, còn chưa kịp mở miệng, Giản Chính Dương đã nói: “Đừng nói gì, yên lặng cho chúng tôi nghe âm nhạc.”

Đường Sơn”…”

Lần này anh ta đã nhìn ra, vẻ địch ý của Giản Chính Dương đối với anh ta rất mạnh, có lẽ nguyên nhân là do lúc ở Trung Quốc anh ta bày tỏ thiện chí với Tiểu Thố đi.

Lần đầu tiên biết hóa ra khi đàn ông lòng dạ hẹp hòi cũng thật là đáng sợ.

Giản Chính Dương không quan tâm tới ánh mắt của Đường Sơn, để cho Tiểu Thố tìm một tư thế thoải mái nằm xuống, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, trong lòng hạ quyết tâm một lát nữa phải mua cho Tiểu Thố máy MP3, sau đó tải xuống một vài ca khúc mà cô thích nghe để có thể đem theo bên người.

Một tiếng rưỡi quả thật là nhàm chán, hai người phía sau cũng không để ý, Đường Sơn đành phải nhỏ giọng nói chuyện với em gái, Giản Chính Dương ngồi ở ghế sau mở trừng mắt, lúc Đường Mai và Đường Sơn nói có hơi H, anh liền nhắc nhở hai người họ chú ý an toàn. Mình anh thì không sao cả, nhưng hiện giờ còn có Tiểu Thố đi cùng, giao sự an toàn của hai sinh mệnh vào tay người không quen biết, đương nhiên anh phải giám sát một chút, anh cũng không hy vọng Tiểu Thố xảy ra chuyện gì.

Kết quả đổi lấy là khóe miệng của hai người ngồi đằng trước không ngừng run rẩy, còn may tâm lý thừa nhận của hai người tương đối mạnh. Lúc đi tới nơi, Giản Chính Dương đánh thức Tiểu Thố đang ngủ.

Nhìn đường cái đầy náo nhiệt, rất nhiều gương mặt khác nhau đi tới đi lui, cuối cùng Tiểu Thố cũng hiểu ra được cái gì gọi là dị quốc tha hương.

Cảm giác, cũng không có tốt như trong tưởng tượng, nếu như bên cạnh không có Giản Chính Dương, chỉ sợ cô sẽ rất sợ hãi với thành phố này đi, nắm chặt lấy tay của Giản Chính Dương, Tiểu Thố có chút khẩn trương nhìn anh

“Ông xã, anh đừng buông tay ra nhé.”

Tuy rằng không biết Tiểu Thố đang sợ cái gì, nhưng mà Giản Chính Dương có thể cảm giác được cảm xúc của Tiểu Thố, vừa lòng với việc cô không muốn rời xa anh, dịu dàng nhìn cô.

“Chúng ta sẽ vẫn luôn nắm tay nhau.”

“Vâng.”

Hai người kia cảm thấy có chút buồn nôn không nhìn nổi nữa, Đường Sơn chua lòm nhìn Tiểu Thố: “Tiểu Thố, rốt cuộc cô thích anh ta ở điểm nào vậy, tôi không thấy anh ta tốt hơn tôi ở đâu hết.”

Tiểu Thố quay đầu lại liếc mắt nhìn Đường Sơn một cái, vừa định nói chuyện, đột nhiên một người Mĩ chạy tới đây, gọi một tiếng “Honey” rồi bổ nhào vào trong lòng Đường Sơn hôn nồng nhiệt một trận, khiến cho Tiểu Thố kinh sợ tới trợn mắt há mồm.

Tuy rằng tiếng Anh của cô không tốt, nhưng là cũng hiểu cách gọi “Honey”, người Mĩ Quốc đều cởi mở như vậy sao? Tiểu Thố nhìn Giản Chính Dương ngồi bên cạnh, có chút lo lắng, ông xã của mình anh tuấn như vậy, chẳng phải sẽ khó bảo toàn trinh tiết sao?

Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Giản Chính Dương, Tiểu Thố nghiêm túc nói: “Ông xã, từ giờ trở đi anh phải để ý xung quanh, bất cứ giống cái nào đi về phía anh thì anh đều phải dùng ánh mắt giết chết cô ta, tuyệt đối không được để cho người khác chiếm tiện nghi của anh, anh là của em, biết không?”

Giản Chính Dương cười như nở hoa, đây chính là lần đầu tiên Tiểu Thố lần biểu hiện ra tính chiếm hữu mạnh mẽ như vậy với anh, anh liên tục gật đầu đảm bảo: “Em yên tâm, bà xã, ngoại trừ em ra, anh sẽ không để cho người khác chạm vào anh.”

Thấy Giản Chính Dương cười tới híp mắt, Tiểu Thố lắc lắc đầu để mình thanh tỉnh lại, không để bị sắc đẹp của Chính Dương hớp hồn nữa, véo anh: “Không được cười ở trước công chúng.”

Tuy chỉ nói đùa thôi, nhưng người đàn ông này đẹp như vậy, có biết lúc anh cười rộ lên lực sát thương lớn tới nhường nào không.

Khóe miệng Đường Mai khẽ run rẩy, nhìn Tiểu Thố nói: “Đây là người phụ nữ trước kia của anh trai tôi, dù người Mỹ có hơi nhiệt tình nhưng cũng sẽ không cưỡng hôn một người xa lạ đâu.”

“Đúng vậy, tôi đã chia tay với cô ấy rồi.” Vất vả lắm mới thoát được sự nhiệt tình của của gái kia, Đường Sơn liên tục chứng minh sự trong sạch của mình: “Chúng tôi đã không còn quan hệ gì, nhưng mà cô biết đấy, người Mỹ tương đối cởi mở, không làm người yêu được thì cũng có thể làm bạn, thế nên…”

Tiểu Thố buồn cười nhìn cô gái người Mỹ như đang treo trên người Đường Sơn: “Nghĩ tôi không hiểu nên có thể tùy tiện lừa gạt tôi sao, bất kể là ở quốc gia nào, có mở lòng làm bạn với nhau sau khi chia tay thì cũng sẽ gọi người kia là “Honey”, sau đó vừa gặp đã hôn nhau nồng liệt rồi.”

“Tôi…” Đường Sơn hết đường chối cãi.

Tiểu Thố cười: “Nhìn ánh mắt của cô ấy ít nhất cũng là thích anh, bất kể quan hệ của anh và cô ấy là gì. Ít nhất ông xã tôi vẫn hơn anh ở điểm này. Tôi sẽ không thích một người đàn ông thổ lộ với mình nhưng lại ái muội với người phụ nữ khác.”

“HI, Mã Lỵ, buông tôi ra.” Đường Sơn vội vàng dùng tiếng Anh nói với người phụ nữ đang treo trên người mình, hơn nữa dùng tay kéo bàn tay của người phụ nữ đang ôm lấy mình, lông mày hơi nhíu lại.

“Buông ra.”

“Làm gì vậy, Honey, đã lâu lắm rồi anh không tới tìm em, người ta rất nhớ anh đó. Nếu không buổi tối hôm nay tới nhà của em, chúng ta đã lâu lắm rồi chưa làm, em rất nhớ thân thể rắn chắc của anh đó…” Mã Lỵ là một người phụ nữ nhiệt tình, không chút nào che giấu dục vọng của mình với Đường Sơn.

Đường Sơn chỉ có thể cảm thấy may mắn là Tiểu Thố không nghe hiểu tiếng Anh, bằng không chỉ sợ cô lại càng thêm không có hảo cảm với mình.

Đáng tiếc anh ta còn chưa nghĩ xong, Giản Chính Dương đã phiên dịch xong với Tiểu Thố, bất cứ cách thức nào dùng để đả kích tình địch, Giản Chính Dương cũng không bỏ qua.

Anh ta oán hận trừng Giản Chính Dương một cái, trông thấy ánh mắt của Tiểu Thố có hơi chuyển biến, Đường Sơn có chút khóc không ra nước mắt, nghĩ muốn giải thích nhưng có lẽ người ta không thấy có gì lạ cả.

Dù sao Tiểu Thố cũng đã biết, Đường Sơn dứt khoát không che giấu nữa, ôm lấy thắt lưng của cô nàng người Mĩ, dùng giọng điệu ái muội mà thân thiết nói: “Honey, hiện giờ anh đang có việc, trễ chút nữa anh gọi cho em được không?”

Cô gái người Mĩ nhìn những người bên cạnh, Tiểu Thố bị Giản Chính Dương ôm vào trong ngực không có uy hiếp gì, mà Đường Mai thì: “Honey, cô ấy là ai vậy?”

“Em gái anh.”

“Em gái ruột sao?”

“Ừ.”

“HI, chào cô.” Nghe thấy Đường mai là em gái ruột của anh ta, cô gái người Mĩ lập tức hào phóng mà chào hỏi, bộ dạng trông rất thân thiện, Đường Mai không lạnh không nhạt, mà cô gái kia cũng không thấy xấu hổ gì, hôn Đường Sơn một cái, vừa lòng mà chào tạm biệt rồi rời đi, nhưng vẫn nhấn mạnh với Đường Sơn nhất định phải gọi điện thoại cho mình.

Sau khi Đường Sơn đáp ứng, lúc này cô gái người Mỹ mới thôi vồ vập nữa, lực chú ý của Tiểu Thố đã bị Giản Chính Dương hấp dẫn rời đi, anh kéo tay cô đi về phía trung tâm thương mại. Nghĩ tới việc phí mua đồ không thấp, Tiểu Thố hỏi Giản Chính Dương là vẫn nên dùng tiền của mình hơn là của người khác.

Giản Chính Dương cười nhìn cô, hỏi cô có nguyện ý dùng tiền của mình không hay là dùng của người khác?

“Đương nhiên là dùng của mình rồi.” Tiểu Thố nói: “Mặc dù có chút đau lòng, nhưng mà chúng ta mua ít chút là được, mua những đồ cần thiết thôi.”

Tiêu tiền của người khác thì thích đấy, nhưng mà dùng tiền của người khác thì nhất định phải trả ơn với người ta, vào thời khắc mấu chốt, Tiểu Thố vẫn không hề hồ đồ.

Nghe thấy Tiểu Thố nói như vậy, Giản Chính Dương cười rồi hôn lên mặt cô: “Đều nghe lời em.”

Tuy rằng nói như vậy nhưng mà cuối cùng hai người vẫn mua hai túi đồ lớn, đều là quần áo cho Tiểu Thố, Giản Chính Dương chỉ mua một bộ, phải tận tới khi trông thấy trang phục tình lữ mới mua.

Mà còn về hai người theo sau bọn họ, Giản Chính Dương một chút cũng không khách khí, toàn bộ đồ mua được đều để cho họ xách, còn mình thì chỉ chịu trách nhiệm chăm sóc bà xã và quẹt thẻ.

“Không mua nữa.” Cuối cùng vẫn là Tiểu Thố xót tiền kêu dừng lại.

“Mua thêm chút nữa đi.” Tiêu tiền cho người phụ nữ của mình, Giản Chính Dương một cũng không thấy đau lòng. Anh không đặt nặng về khái niệm tiền bạc, hơn nữa anh tự nhận thấy nuôi bà xã không phải vấn đề gì.

Tiểu Thố mặc kệ, tiêu tiền thích thật, nhưng mà cảm thấy hẳn là cũng nên có kế hoạch mới tương đối tốt, tuy rằng thoạt nhìn Giản Chính Dương kiếm tiền thật dễ dàng, nhưng có ai kiếm tiền mà không phải trả giá chút gì chứ, cô không muốn làm cho Giản Chính Dương vất vả quá mức.

Dưới sự kiên trì của Tiểu Thố, bốn người đi đến một nhà hàng để nghỉ ngơi, sau khi tìm vị trí ngồi xuống và gọi đồ ăn xong, Giản Chính Dương cầm lấy túi của Tiểu Thố, hỏi Tiểu Thố bên trong có khăn tay hay không, Tiểu Thố gật gật đầu nói có.

Giản Chính Dương cầm lấy túi của Tiểu Thố rồi nói mình đi vệ sinh, để Tiểu Thố ngồi yên không chạy loạn, Tiểu Thố gật gật đầu.

Chỉ một lát sau, Giản Chính Dương đã trở lại, đặt túi sang một bên, cùng Tiểu Thố ăn uống nói chuyện.

Sau khi nghỉ ngơi xong, bốn người trở về nhà.

Quay trở lại gia đình Bố Lãng, nghênh đón bọn họ chỉ có quản gia cùng mấy người hầu mà thôi, thuật lại từng câu từng chữ mà lão Bố Lãng đã dặn, bảo Đường Sơn và Đường Mai sau khi trở về tới thư phòng gặp ông ta, còn về phần Giản Chính Dương cùng Tiểu Thố, quản gia nói với họ ba ngày sau là ngày lành, lão Bố Lãng quyết định tổ chức một buổi tiệc tối ở đây mời một vài người quen và bạn bè tới, sau đó chính thức công bố với bên ngoài về thân phận của Giản Chính Dương, nhà thiết kế đã đợi sẵn ở nhà để lấy số đo của Giản Chính Dương và Tiểu Thố mà thiết kế trang phục cho bọn họ.

Có người làm quần áo cho mình, không làm thì không ổn lắm, Tiểu Thố và Giản Chính Dương để nhà thiết kế lấy số đo. Quản gia bưng một chén canh gà lên, nói là Tiểu Thố mang thai, phải bồi bổ thật tốt, đây là do lão Bố Lãng phân phó người của phòng bếp đặc biệt nấu vì Tiểu Thố.

Đối với tay nghề của đầu bếp làm đồ Trung Quốc đồ kia, Tiểu Thố tương đối tin tưởng, vừa nhận lấy chén đã ngửi thấy mùi gà nồng đậm, uống một chén nhỏ mà quản gia rót cho, cảm thấy rốt ngon.

Không còn chuyện gì nữa, hai người trở về phòng, Tiểu Thố mở TV ra, phát hiện đều là tiếng Anh, xem một lát thấy không thú vị nữa, tắt đi, lấy máy MP4 mới mua ra nghe nhạc.

Giản Chính Dương đóng cửa lại, lấy từ trong túi của Tiểu Thố một vài thứ mà cô chưa từng nhìn thấy.

“Đây là cái gì vậy?”

Thấy Giản Chính Dương tháo mấy thứ này ra, Tiểu Thố tỏ vẻ tò mò.

Kết quả thật ngoài dự đoán, vậy mà lại là loại hình vũ khí mới nhất, hình dạng chỉ trông như một cây bút bình thường thôi nhưng lại là vũ khí tích nạp điện thế cao dùng để phòng thân. Chỉ cần ấn nhẹ vào chốt mở thì kể cả là một người cao to mét chín đi nữa thì cũng bị điện giật.

Còn có một cái khác nữa được làm như một chiếc nhẫn, bên trong giấu một chiếc chuông báo động, lúc mà Tiểu Thố gặp được nguy hiểm, chỉ cần sờ một chút lên hình cô gái trên đó là Giản Chính Dương có thể nhận được tin tức của cô, còn có thể biết trước được vị trí của cô nữa.

Một món khác nữa thì là đôi bông tai, một cái thì có giấu thiết bị ghi âm, cái còn lại có trang bị máy phiên dịch.

Lại ví dụ tiếp…

Tóm lại, chỉ có thể là anh không nghĩ ra chứ không có thứ gì mà tôi không có.

Nhìn thấy loại đồ vật công nghệ cao cấp này của nước Mĩ, Tiểu Thố cực kỳ tò mò: “Mấy thứ này anh lấy từ đâu vậy, có chính quy không, ông xã, anh cũng không nên làm mấy chuyện phạm pháp đâu đấy.”

Giản Chính Dương sờ đầu Tiểu Thố, cười nói: “Là người mà hợp tác với anh làm giúp anh, em yên tâm, mấy thứ này cho dù ở ngay trước mặt nhân viên chuyên nghiệp cũng sẽ không dễ bị lộ đâu. Về sau em phải luôn mang theo bên người, để phòng ngừa vạn nhất lúc không có anh ở bên, phải học được cách tự cứu mình. Phải nhớ kỹ tính năng của mấy thứ này, lúc gặp chuyện không được hoảng, trước tiên phải bình tĩnh đã, phải để anh biết được trước tiên, biết không…”

Anh còn nói một đoạn dài nữa, Tiểu Thố càng nghe càng thấy không hứng thú nữa: “Ông xã, sao em lại có cảm giác như đang chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm thời kỳ cách mạng vậy, có phải anh có chuyện gì gạt em không?”

Loại đồ công nghệ cao này, một người bình thường sao có thể thấy được, tuy rằng Tiểu Thố chưa từng gặp nhưng cô cũng không ngốc, biết chuyện này khẳng định không đơn giản như Giản Chính Dương nói.

Đối mặt với Tiểu Thố, Giản Chính Dương cũng không giấu diếm gì: “Anh muốn hạ bệ gia tộc Bố Lãng.”

“Hả?” Tiểu Thố có hơi kinh ngạc: “Nhưng mà gia tộc Bố Lãng thoạt nhìn trông rất có tiền, ông xã à, tuy rằng em tin tưởng anh, nhưng mà, anh… Quả thật có năng lực này sao?”

Thực sự cô không phải đang nghi ngờ anh, nhưng mà thoạt nhìn rõ ràng không có khả năng mà.

Giản Chính Dương nở nụ cười, nụ cười đầy kiêu ngạo và tự tin: “Muốn thâu tóm không dễ dàng, nhưng nếu phá hủy thì lại rất dễ.”

“Nhưng mà mấy thứ này…”

“Mấy thứ này em không cần phải lo lắng, sẽ không có ai tìm tới em gây phiền phức đâu, anh đã xử lý ổn thỏa rồi.” Giản Chính Dương an ủi Tiểu Thố, có vài thứ nếu để cô biết càng nhiều thì càng dễ gặp nguy hiểm, thế nên anh cũng không định để cô biết.

“Em chỉ cần dưỡng thai cho tốt là được, những chuyện khác cứ giao cho anh. Tin anh, rất nhanh là chúng ta có thể quay lại Trung Quốc.”

“Ách, vậy anh cũng cần phải cẩn thận, nhớ kỹ, phải đặt an toàn lên đầu, em cũng không muốn phải thủ tiết đâu.” Trong lòng Tiểu Thố có chút lo lắng, cứ cảm thấy giống như trong phim vậy.

Không muốn để cho Tiểu Thố lo lắng, Giản Chính Dương lại lần nữa tỏ vẻ không có vấn đề gì, mới vừa an ủi xong, Tiểu Thố lại gặp vấn đề mới, cô thường thấy trong TV có người lắp camera hoặc thiết bị nghe trộm trong nhà. Liệu bọn họ nói chuyện có bị người khác nghe thấy không.

Giản Chính Dương trấn an Tiểu Thố, anh đã đặt thiết bị gây nhiễu, những gì bọn họ nói người khác không thể nghe được. Nếu như có camera thì cũng không ai khác trông thấy hình ảnh được.

Giản Chính Dương rất tự tin với những gì mình lấy ra, chẳng qua là để đề phòng, anh vẫn thật sự nghiêm túc tìm kiếm quanh phòng một lần, cuối cùng chắc chắn rằng trong phòng không có hai thứ đồ này.

Đối với việc Giản Chính Dương đột nhiên lấy ra mấy thứ này, Tiểu Thố tò mò, hỏi anh bỏ chúng vào túi xách của cô lúc nào, Giản Chính Dương cười cười, nói ra anh đã để vào lúc đi vệ sinh khi họ nghỉ ở nhà hàng.

Hóa ra còn có người đứng chung chiến tuyến với anh, Tiểu Thố hiểu được, chỉ cần Giản Chính Dương không phải chiến đấu một mình là cô yên tâm rồi. Sau khi chắc chắn đáng để tín nhiệm người kia, Tiểu Thố không hỏi chuyện kế tiếp của Giản Chính Dương kế nữa, làm theo những gì anh nói, cô chỉ cần chăm sóc mình thật tốt, chăm sóc cho bé cưng của họ, vậy là không vấn đề gì rồi.

Không thể không nói, cùng ở chung với Giản Chính Dương, được anh cưng chiều, tinh thần của Tiểu Thố càng ngày càng mạnh.

Tuy rằng cô cũng không cho rằng gia nghiệp lơn như Bố Lãng nói sụp là có thể sụp, nhưng cô vẫn nguyện ý tin tưởng Giản Chính Dương, chỉ cần anh nói, cô sẽ tin.

Hai ngày sau, cuộc sống của Tiểu Thố tương đối bình yên, cô không vào trong thành phố, phần lớn thời gian đều ở trong phòng cùng Giản Chính Dương, thỉnh thoảng ra ngoài đi dạo ngoài vườn hoa, không khí trên núi thật trong lành, mỗi khi ra ngoài đều thấy tâm trạng thư thái.

Ở đây cô có nhận được điện thoại của Hạ Đóa, hỏi cô rằng Hắc Tiểu Hùng có gọi điện tới cho cô không, đâu chỉ là gọi tới chứ, cô ấy còn đang thu xếp để ở lại nhà cô đó.

Biết Hạ Đóa và Hạ Lương đang tìm cô ấy, Tiểu Thố có chút chột dạ, tùy tiện tìm một lý do nói là cô không biết. Sau khi biết tin Tiểu Thố cùng Giản Chính Dương đang ở Mỹ, Hạ Đóa cũng không có nghi ngờ gì nhiều mà cúp điện thoại.

Thật ra Hạ Đóa rất buồn bực, bởi vì quan hệ với anh hai, giữa cô và Tiểu Hùng trong lúc này cũng có chút khoảng cách, ít nhất là vào lúc Tiểu Hùng muốn trốn tránh Hạ Lương, thế nên cũng tránh né cô luôn. Nếu như là bạn bè thân mật, ít nhất cũng nên nói với cô chứ.

Mà ruy Tiểu Thố và Tiểu Hùng rất thân thiết, nhưng mà Hạ Đóa cho rằng lấy tính cách của Tiểu Hùng, hẳn là sẽ không tìm cô, nhiều nhất là một mình tới nơi nào đó, giống như mấy năm trước vậy, thế nên lúc Tiểu Thố nói không biết, cô cũng thật sự tin.

Mà sau khi Tiểu Thố cúp điện thoại của Hạ Đóa, nghĩ một lát liền bấm số gọi cho Tiểu Hùng, Tiểu Hùng dọn tới nhà cô rồi mới đổi số mới, bởi vì nơi cô ấy ở chính là nhà của Tiểu Thố nên cũng cho cô số điện thoại mới, nhưng mà lại lần nữa dặn Tiểu Thố không được nói cho ai khác nơi ở hiện giờ của cô ấy, mà Tiểu Thố cũng đồng ý nên đương nhiên cô không thể nói bậy được.

Khi Tiểu Thố gọi tới, người nhận điện thoại là một người đàn ông khiến cô ngạc nhiên một chút. Nhưng hóa ra đối phương trông thấy tên người gọi trong máy của Tiểu Hùng hiển thị liền biết là Tiểu Thố gọi tới, sau khi tự giới thiệu liền nhiệt tình nói chuyện với Tiểu Thố một hồi lâu, bộ dạng nhiệt tình này khiến cho Tiểu Thố tưởng rằng người đàn ông này là chồng của Tiểu Hùng hay đại loại vậy, sau đó mới phát hiện hóa ra cô và anh ta rất quen thuộc với nhau.

Sau lần bị Đỗ Chân nói tới choáng váng, Tiểu Thố cúp điện thoại, ngây người một hồi lâu mới nhớ ra Đỗ Chân là ai, đó không phải là người hàng xóm mới mới chuyển tới sao?

Hình như trước kia hai người đó còn quen biết nhau, hơn nữa quan hệ cũng khá sâu sắc, nhưng mà thật không ngờ hai người đó thế mà đã quen thuộc tới mức để đối phương tiếp điện thoại hộ rồi sao.

Vừa mới Đỗ Chân nói cái gì cơ, Tiểu Hùng đang tắm?

Đang tắm?

Tiểu Thố kinh sợ, vội vàng hỏi Giản Chính Dương chênh lệch thời gian giữa nước Mỹ và Trung Quốc, tính toán chút, trời ạ, bên đó vừa lúc đang là mười giờ tối rồi, mười giờ tối, Đỗ Chân còn ở cùng một chỗ với Hắc Tiểu Hùng, lại còn nhận điện thoại của cô, còn vô cùng thân thiết nói rằng cô ấy đang đi tắm, quan hệ của hai người không cần nói cũng không cần phải đoán nữa.

Phát triển như vậy cũng quá nhanh đi.

Nghĩ tới vị quân tử như ngọc Hạ Lương kia, này có phải chính là đang nói giữa Tiểu Hùng và anh đã không còn quan hệ gì nữa sao?

Tiểu Thố một mình nghĩ đông nghĩ tây cảm thán, từ ngoài nhìn vào thì ít nhất hai người đàn ông này đều thật ưu tú, hơn nữa cô cũng có thể nhìn ra được hai người đàn ông này lúc đối xử với Tiểu Hùng không bình thường. Có một người đàn ông ưu tú quả là một chuyện hạnh phúc, nhưng nếu như có hai người, vậy thì không tốt lắm, dù thương tổn ai cũng không đành lòng.

Không biết cuối cùng Tiểu Hùng sẽ lựa chọn thế nào, dù sao xem ra quan hệ giữa cô ấy và Hạ Lương rất không đơn giản mà.

Trong lúc Tiểu Thố đang miên man suy nghĩ, Trung Quốc…

Hắc Tiểu Hùng từ trong nhà vệ sinh đi ra, vừa lau mái tóc ẩm ướt vừa nhìn người nào đó coi nhà cô là nhà của mình: “Hình như em nghe thấy điện thoại của em kêu à?”

“Ừ, là Tiểu Thố gọi tới.”

“Anh nghe điện thoại của em á?” Tiểu Hùng lấy tay đoạt lấy điện thoại, nhất thời hờn giận trừng mắt.

“Đưa em.” Đỗ Chân đưa điện thoại của mình cho cô.

“Để làm gì?”

“Về sau điện thoại của anh em cứ tùy ý nghe.” Đỗ Chân cười, vẻ mặt đầy hồn nhiên: “Chẳng qua bình thường anh cũng không có nhiều người gọi tới, có thì nhiều nhất cũng là người nhà gọi, mà em là người nhà, anh cũng không ngại đâu.”

Hắc Tiểu Hùng bị tên da mặt dày này chọc tức tới bật cười: “Ai muốn nghe điện thoại của anh chứ, khốn kiếp.”

“Anh cho rằng em muốn nghe điện thoại của anh chứ.” Đỗ Chân hờn dỗi nhìn cô, rõ ràng là một người đàn ông, cái động tác hờn dỗi này trông thực sự ghê tởm, nhưng cố tình lúc Đỗ Chân làm thế sẽ không cảm thấy vậy.

“Thật ra chúng ta thân mật như vậy, mỗi người đều từng chút hiểu được sự riêng tư của người kia, đây cũng có lợi cho việc chúng ta bồi dưỡng tình cảm.”

“Ai bồi dưỡng tình cảm với anh chứ.” Quả nhiên, con người đều thay đổi, một hai năm không gặp, da mặt của người này quả thực đã dày tới mức xưa nay chưa từng có, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã Hắc Tiểu Hùng đã bị Đỗ Chân làm cho nói không nên lời, cô chỉ có thể bất lực vỗ trán.

“Đã muộn như vậy rồi, anh còn ở lại nhà em làm gì, đi ra ngoài.”

Đỗ Chân nhìn xem bên ngoài, cũng không có ý định đứng dậy: “Đã muộn vậy rồi, em ở một mình không thấy sợ sao. Nếu không để anh ở lại với em đi, đợi tới lúc em ngủ rồi anh sẽ đi, hoặc là em nguyện ý thì anh cũng đồng ý ngủ với em.”

“Cút.”

Hắc Tiểu Hùng xem thường đáp lại anh: “Hiện giờ em đi ngũ, anh đi ra ngoài.”

Cái tên vô lại này, thừa dịp cô không chú ý thế mà lại trộm chìa khóa của cô mà đi đánh thêm mười cái nữa. Hắc Tiểu Hùng cũng không ôm hy vọng lấy được đống chìa khóa đó từ tay anh, nghĩ ngày đó cô nói muốn đổi ổ khóa, anh vậy mà trực tiếp từ ban công bên cạnh nhảy qua, dọa cô sợ tới nhảy dựng. Anh đang dùng hành động thực tế để chứng minh cô biết, cho dù cô có thật sự đổi chìa khóa thì anh cũng có thể tiến vào.

Bất đắc dĩ, mỗi lần đi ngủ cô chỉ có thể lại kiểm tra khóa phòng mình, nhất định phải khóa trái lại, cũng may không để cái tên da mặt dày này trộm được chìa khóa phòng, bằng không cô còn phải tùy thời mà đề phòng con sói háo sắc này, thật đúng là không bố trí bảo vệ phòng thì không được mà.

Đỗ Chân đối với việc Hắc Tiểu Hùng xem thường mình đã sớm miễn dịch, đứng dậy giữ chặt lấy cái người đang muốn vào phòng ngủ: “Tóc còn chưa lau khô, hiện giờ ngủ cũng không sợ mai sẽ đau đầu sao. Đến đây, anh lau tóc cho em.”

“Ai muốn anh lau giúp em chứ.” Tuy rằng nói như vậy, Hắc Tiểu Hùng vẫn ngồi xuống, cô không thích lau đầu, có người làm hộ thì phải tranh thủ chứ.

Động tác lau tóc của Đỗ Chân quá mức dịu dàng, thế nên khiến cho Hắc Tiểu Hùng ngồi ở sô pha dần dần rơi vào ảo giác, lúc cô mười sáu tuổi, hình như cũng có một chàng trai ôn nhu như ngọc dùng cách thức ngốc nghếch này lau tóc cho cô, còn mỉm cười nói muốn lau cho cô cả đời.

Đáng tiếc, lời hứa thời niên thiếu là những điều không thể kiểm chứng được nhất.

Thấy Hắc Tiểu Hùng ngoan ngoãn ngồi để mình lau tóc như vậ, Đỗ Chân nở nụ cười: “Tiểu Hùng, em lau thoải mái không?”

“Có.” Hắc Tiểu Hùng tùy tiện nói.

“Tùy mẹ nó chứ, đây là lần đầu tiên anh lau tóc cho phụ nữ đó.” Đỗ Chân nói, “Về sau, để anh lau tóc cho em cả đời có được không?”

Cả đời sao?

Hắc Tiểu Hùng giật mình, quay đầu lại nhìn Đỗ Chân, trong mắt toát ra vẻ ưu thương nhàn nhạt.

Lại là ánh mắt này, lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt như vậy, anh đã bị hấp dẫn, Đỗ Chân buông khăn lau trong tay ra, đặt tay Tiểu Hùng lên ngực mình, để cho cô cảm nhận được trái tim của mình đang nhảy lên, trên mặt, trên mặt không còn nụ cười ngả ngớn nữa.

“Tiểu Hùng, em có nghe thấy trái tim anh đập không, nó có sức sống hay không đều là vì em.”

“…”

“Tiểu Hùng, để anh chăm sóc em đi, không cần quá dài, chỉ cần một đời này, để cho anh ở bên chăm sóc em, dùng tình yêu của anh mà vuốt phẳng mọi ưu thương của em. Anh thề, về sau chỉ cần em ở bên anh, anh sẽ không để em bị thương, được không?”

Cùng anh sao?

Ánh mắt của Tiểu Hùng có chút bối rối, thời niên thiếu, cô luôn cho rằng ngôn ngữ đẹp nhất trên đời không có gì hơn được ba chứ “Anh yêu em”, nhưng sau khi trải qua bi thương, cô lại phát hiện, ba chữ “Anh yêu em” so với ba chữ “Anh bên em” đã không khiến cho lòng người rung động nữa.

“Đỗ Chân.”

“Anh đây.” Chỉ hai chữ đơn giản như vậy thôi, là đáp lại, cũng là hứa hẹn, anh ở đây, anh vẫn luôn ở đây, anh vĩnh viễn ở đây.

Tiểu Hùng nhìn Đỗ Chân, cảm động nhưng lại không nói được gì, mấp máy môi nhưng chỉ nói được: “Để em suy nghĩ đã.”

Bình luận

Truyện đang đọc