BỆNH VIỆN SẢN KHOA

Edit + Beta: Vịt

Trịnh Chí Khanh kéo dài tới một phút mới hồi vị lại được.

"Không có nghe anh trai em nhắc tới......"

Y khô cằn mà cười - Không sai, anh trai cậu ấy e vẫn chưa biết đi. Hồi đó kết hôn nhiều năm như vậy cũng không có con, lúc này đột nhiên có, anh trai cậu ấy rốt cục có thể rửa sạch vết nhơ bị người nói ngầm "Không được", còn không phải để mọi người đều biết sao?

"Chí Kiệt không biết, anh cũng không định nói với anh ấy. Em hiểu anh ấy, anh ấy có thể trở thành chủ xí nghiệp thành công, nhưng không thể làm được một người cha tốt." Hòa Vũ bình tĩnh mà nhìn anh, "Hồi đầu năm anh đại diện công ty tới Frankfort họp, vừa lúc chạm mặt Chí Kiệt, chỉ là qua đêm rất đơn thuần, cũng không phải tình cũ cháy lại."

"Em có thể...... Hiểu......" Trịnh Chí Khanh cắn răng nói chuyện, "Nhưng...... Anh Vũ, lời của em khả năng anh không thích nghe, trước tiên nói xin lỗi với anh...... Đây dù sao cũng là cháu của Trịnh gia bọn em, cho dù không nói với anh trai em cũng nên để cho ba mẹ em biết."

Trong mắt Hòa Vũ lộ ra bất đắc dĩ. "Chí Khanh, khẩu khí em hiện tại nói chuyện giống y anh trai em. Nên cái nọ nên cái kia, các em dựa vào cái gì thay người khác quyết định?"

Trịnh Chí Khanh không phản bác được, nếu như không phải Hòa Vũ nói ra, anh còn chưa từng ý thức được mình kỳ thực cũng có dục khống chế.

Hồi phục ngữ điệu, Hòa Vũ nói tiếp: "Anh hi vọng em có thể giữ bí mật, bị Chí Kiệt biết nhất định sẽ tranh giành quyền nuôi dưỡng với anh. Anh tới đây là bởi vì bác sĩ sản khoa của anh đề cử nói có một bác sĩ tên là Hà Quyền, Chí Khanh, em quen với cậu ấy chứ?"

"Quan hệ của em với A Quyền không khác anh với anh trai em lắm, chỉ bất quá bọn họ không phải kết hôn rồi ly hôn." Trịnh Chí Khanh thẳng thắn nói, "Đúng, em với cậu ấy rất quen, cần thiết có thể giới thiệu giúp anh."

Hòa Vũ hơi thở phào: "Hồi đó kết hôn với Chí Kiệt rất lâu không có con, anh đi bệnh viện kiểm tra, phát hiện tử cung, đã làm giải phẫu, chuyện này em biết chứ?"

Trịnh Chí Khanh gật gật đầu.

"Hồi hơn 20 tuần kiểm tra sinh sản phát hiện cuống rốn phát triển ở trên vết thương, lúc ấy bác sĩ đã đề nghị anh đi bỏ đứa nhỏ." Hòa Vũ nhẹ giọng thở dài, "Anh đổi bệnh viện, bên đó nói có thể chờ xem chút, tới hôm qua lúc đi, bác sĩ nói cuống rốn đâm quá sâu, rất nguy hiểm, đề cử anh tới đây tìm bác sĩ Hà Quyền.

Dùng sức xoa cằm, Trịnh Chí Khanh nhíu mày. "Quả thực rất nguy hiểm, anh Vũ, em nói thật, loại tình huống này gọi là cuống rốn thực nhập (*), cuống rốn thông qua giải phẫu vết sẹo xuyên qua cơ sở và mạch máu cùng nhau phát triển, hậu sản bong khó khăn rất dễ dẫn tới xuất huyết nhiều, lượng máu ra lúc bong có thể trong nháy mắt đã đạt đến một nửa lượng máu thân thể con người, nhẹ thì tử cung cắt toàn bộ, nặng thì tính mạng khó giữ."

((*) tui không rành về y lắm nên không biết ở Việt Nam mình gọi là gì, nhưng cái này tiếng anh gọi là Placenta accreta)

"Bác sĩ đã nói đại khái với anh, anh có chuẩn bị tâm lý." Hòa Vũ gật gật đầu, "Bất kể nói thế nào, đây là quyết định anh làm, anh nguyện ý gánh chịu tất cả hậu quả, em chỉ cần sắp xếp giúp anh."

"Chờ chút, em xem A Quyền hiện tại bận không."

Trịnh Chí Khanh đứng dậy đi ra ngoài gọi điện thoại, ở trong điện thoại đơn giản nói rõ tình huống với Hà Quyền, nhưng cũng không nói với đối phương quan hệ của Hòa Vũ và Trịnh Chí Kiệt.

"Điên rồi hả!" Hà Quyền ồn ào với điện thoại, "Placenta accreta còn dám muốn, không sợ đột nhiên vỡ ra máu nhiều mấy phút là chết ngoẻo sao!"

"Em lúc trước không phải từng làm mấy giải phẫu tương tự sao?" Trịnh Chí Khanh bị cậu ồn ào tới ù tai, "Anh ấy nghe danh tới tìm em, em nếu hiện tại không vội thì tới phòng tiếp khách tầng hành chính trước hiểu rõ tình huống cụ thể, được chứ?"

"Chờ đấy! Giờ liền qua!"

Hà Quyền hầm hừ mà cúp điện thoại - Chỉ cần có liên quan tới Trịnh Đại Bạch thì con mẹ nó không có chuyện tốt!

Xem xong tất cả báo cáo kiểm tra Hòa Vũ mang đến, Hà Quyền cắn răng nhịn không phát tác, đẩy Trịnh Chí Khanh tới hành lang, thấp giọng nói: "Anh vừa nhìn thấy chứ, đã xuyên thấu rồi, cuống rốn lập tức sẽ xâm phạm bàng quang, anh ấy chẳng những gặp phải ra máu nhiều, còn có thể phát sinh tắc nước ối và suy thận, anh là có bao nhiêu "yêu" tôi mới con mẹ nó ném cho tôi phiền phức lơn như vậy!?"

Nghe được Hà Quyền nghiến răng nghiến lợi chữ "yêu" kia, Trịnh Chí Khanh đương nhiên biết cậu là nói mát. Chuyện cho tới bây giờ, anh đành phải nói thẳng thân phận Hòa Vũ ra, cuối cùng dùng ánh mắt mong đợi nhìn Hà Quyền.

Hà Quyền giơ tay lên chỉ vào lỗ mũi Trịnh Chí Khanh: "Anh gọi Trịnh Chí Kiệt đến cho tôi, tôi trước buộc garo anh ta rồi nhận vụ này!"

"Anh Vũ không muốn để anh tôi biết chuyện đứa nhỏ, lo anh tôi sẽ tranh đoạt quyền nuôi dưỡng với anh ấy." Trịnh Chí Khanh báo cáo chi tiết.

Hà Quyền trong nháy mắt hiểu Hòa Vũ. Nếu như cậu hồi đó có cơ hội lựa chọn cũng sẽ giữ lại con của Trịnh Chí Khanh, chỉ tiếc không có duyên phận kia. Cậu quay đầu xuyên thấu qua cửa thủy tinh nhìn về phía Hòa Vũ ngồi trong phòng tiếp khách, thở dài.

"Hôm nay cứ tiếp nhận nằm viện, phải từ bệnh viện Trung Tâm mời khoa can thiệp và chủ nhiệm ngoại khoa tiết niệu tới đây hội chẩn mới có thể quyết định phương án giải phẫu, đây nhất định là ca giải phẫu liên hiệp lớn."

Trịnh Chí Khanh gật gật đầu: "Mời người tốt nhất đến, mặc kệ tốn bao nhiêu tiền, chi phí do cá nhân tôi chịu."

"Nói nhảm, cháu nhà lão Trịnh các anh không bỏ tiền chẳng lẽ để bệnh viện bỏ hả? Cũng không phải một cổ đông cha anh." Hà Quyền vặc lại nói: "Tiên sư, thật con mẹ nó là hai anh em ruột!"

"Huh?" Trịnh Chí Khanh không hiểu nửa câu sau của Hà Quyền ý là gì.

Ý thức được mình suýt nữa nói lỡ miệng, Hà Quyền nhất thời nghẹn lại. Cậu không thể để cho Trịnh Chí Khanh biết chuyện đứa nhỏ, là cậu hành hạ đứa nhỏ, từ ngày đó xảy ra chuyện cậu đã nhận định ông trời là dùng chuyện này trừng phạt cậu.

Trừng phạt cậu vì bảo vệ tôn nghiêm của mình mà lựa chọn từ bỏ tình yêu.

Trầm mặc chốc lát, Hà Quyền hỏi ngược lại: "Con của anh trai anh, anh tính tiền cho anh ta, anh ta đánh anh uổng phí rồi đi?"

"A Quyền, em là con một, tôi không biết nên hình dung với em thế nào loại tình nghĩa giữa anh em." Trịnh Chí Khanh bất đắc dĩ cười cười, "Mặc dù bọn tôi thường xuyên sẽ nổi tranh chấp, nhưng anh ấy dù sao cũng là anh trai tôi, ràng buộc thân tình không cách nào cắt đứt. Lại nói tôi là vì mặt mũi anh Vũ, anh ấy cam nguyện nguy hiểm lớn như vậy giữ lại con của anh trai tôi, tôi nếu không vì anh ấy làm chút gì, về tình về lý đều không nói được."

Hà Quyền đầy mặt khinh thường mà nói: "Nè, đừng dát vàng lên mặt anh trai anh nhé, Hòa Vũ khẳng định không phải là vì anh trai anh mới giữ, đó cũng là con của người ta."

Trịnh Chí Khanh dịch dịch con ngươi, hỏi: "Sao em biết anh ấy nghĩ cái gì?"

"Tôi -" Hà Quyền theo bản năng mà cắn cắn phía trong môi, "Tôi ngày nào cũng làm cái này! Có gì không biết!?"

"Cũng phải." Trịnh Chí Khanh gật gật đầu, "Được, vậy không làm lỡ em nữa, tôi đi nói với anh Vũ, lát dẫn anh ấy tới khu 3 làm thủ tục nằm viện."

Hà Quyền phất phất tay, ra hiệu anh mau cút.

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Lúc kiểm tra phòng Hà Quyền nhìn thấy Hòa Vũ đang viết chữ lên băng dính y tế, sau đó xé từng cái xuống dán lên đồ cá nhân. Cậu liếc một cái, người tốt, nét chữ vuông vắn, giống như chữ in vậy, cái này nếu không phải luyện nghiêm túc mấy năm khẳng định không viết ra được."

Kỳ thực Hòa Vũ ở là phòng gia đình, bên ngoài còn có phòng khách nhỏ, ngoại trừ nhân viên y tế người khác cũng không vào được, không cần lo lắng đồ cá nhân bị lẫn. Tính cách người này có chút nghiêm túc quá đáng, cậu nghĩ.

"Anh viết chữ thật đẹp." Hà Quyền cầm lấy chén giữ ấm nhìn nhìn trái phải, so với cái này, chữ của cậu quả thực là nhện giạng chân. Bất quá bác sĩ viết chữ đều như vậy, nhìn giống như mật mã.

"Thói quen rồi, chữ trên biên lai tài vụ phải rõ ràng hợp quy tắc." Hòa Vũ không để lại dấu vết mà đánh giá Hà Quyền - Lớn lên thật đẹp, khó trách Trịnh Chí Khanh sẽ thích, "Chủ nhiệm Hà, nghe Chí Khanh nói, các cậu từng qua lại?"

Hà Quyền nhịn xuống xem thường - Trịnh Đại Bạch anh cái tên ngốc, không có chuyện gì tự mình phân tán bát quái ra ngoài làm gì!

"Chuyện hồi đại học, đều đã qua bao năm." Hà Quyền cười khan, vội vàng kéo đề tài khác, "Đúng rồi, Hòa Vũ, người trong nhà anh lúc nào tới? Tôi cần thảo luận với người nhà phương án giải phẫu, lúc làm giải phẫu cũng phải có người ký đơn đồng ý."

"Bàn với tôi là được, chữ ký tôi tự mình ký." Hòa Vũ bình tĩnh mà nhìn cậu, "Cha mẹ tôi đều sắp 70 rồi, thân thể không tốt lắm, không chịu được việc này, chị tôi ở nước ngoài, không muốn bởi vì chuyện này phiền chị ấy."

Hà Quyền trợn mắt: "Vậy ai đến chăm sóc anh? Anh đây nhưng là giải phẫu lớn, không được nửa tháng đừng nghĩ có thể tự lo liệu cuộc sống, lại nói tới lúc đó còn có con đấy!"

"Tôi đã thuê xong hộ lý rồi."

Hà Quyền cực kỳ muốn nhắc nhở Hòa Vũ, chăm sóc của người nhà và hộ lý tuyệt đối không thể nào giống nhau. Nhưng tình huống thực tế chính là như vậy, anh ấy khẳng định không thể thông báo Trịnh Chí Kiệt tới đây. Ông anh kia khốn khiếp, cậu không chút nghi ngờ đối phương dám ở trong phòng bệnh nhắc tới chuyện quyền nuôi dưỡng, đây thật sự chính là đòi mạng Hòa Vũ.

Thành thật mà nói, nếu không phải sợ Hòa Vũ cảm thấy cậu quá bát quái, cậu thật sự muốn hỏi đối phương hồi đó làm sao sẽ coi trọng hàng như Trịnh Chí Kiệt. Khẳng định không phải bởi vì Trịnh Chí Kiệt có tiền, như Hòa Vũ, vừa nhìn chính là bản thân có bản lĩnh thật sự, chủ kiến lại lớn, không cần lệ thuộc bất cứ ai. Dĩ nhiên, cậu và Trịnh Chí Kiệt chỉ gặp mặt một lần, không thể dĩ thiên khái toàn (*). Trịnh Chí Kiệt có thể ôm người như Hòa Vũ đến bên cạnh, tất nhiên là có chỗ khiến Hòa Vũ động tâm.

((*) dĩ thiên khái toàn: dùng thiên vị để khái quát toàn bộ)

Nói không chừng là đại khí sống tốt, nếu không làm sao ly hôn còn có thể làm ra thằng cu. Suy tính đến gen kế thừa giống nhau của anh em Trịnh gia, Hà Quyền cảm thấy ngược lại có loại khả năng này.

"Như vậy, lát nữa để y tá trưởng Tiền của chúng tôi cho anh số điện thoại, chuyên gia mẹ và bé chuyên nghiệp, cũng biết chăm sóc anh thế nào." Bình thường mà nói bác sĩ tuyệt sẽ không đề cử với bệnh nhân loại phục vụ này, sợ khiến người ta nói bệnh viện tự lập dịch vụ dựa vào cái này kiếm ra tiền. Hà Quyền tâm nói dù sao Trịnh Đại Bạch bỏ tiền, nên tiêu thì phải để anh ta tiêu.

Trên mặt Hòa Vũ cười cảm kích: "Cám ơn, chủ nhiệm Hà, khiến cậu phiền hà."

"Tôi nhưng không phải vì hai anh em Trịnh gia đâu, tôi là đau lòng anh, mạo hiểm lớn như vậy còn tự mình gánh chịu." Hà Quyền vừa nhìn số liệu giám sát tim thai vừa bĩu môi.

"Phật nói: Mọi chuyện đều có định số." Hòa Vũ bình thản như nước nói, "Nhân mình gieo xuống, đương nhiên phải gánh chịu quả xuất hiện."

"Anh tin Phật?" Hà Quyền hỏi.

Hòa Vũ gật gật đầu.

"Ú, vậy có phải để hộ sĩ chuẩn bị đồ chay cho anh hay không?"

"Không cần, tôi không quy y, cũng không phải người tin Phật đều ăn chay."

"Vậy thì tốt, anh sau giải phẫu này phải bổ sung protein và sắt, nếu không ăn thịt thì phải ngày ngày truyền dịch dinh dưỡng, chứa kali, tiêm vào mạch máu đau lắm." Hà Quyền ở tên bảng ký tên xuống, "Được, tôi trước đi tới phòng khám bệnh, có việc ấn chuông, ít xuống đất."

"Chủ nhiệm Hà?"

"Hửm?"

Hòa Vũ từ dưới gối lấy ra quyển《Kinh Kim Cương Bàn Nhược Ba La Mật》đưa cho cậu: "Tôi thấy cậu đi đường vội vội vàng vàng, nói chuyện cũng nhanh, lúc rảnh đọc kinh phật có thể tĩnh tâm."

"Làm bác sĩ đều như vậy, tính tình nóng vội, chậm sợ tai nạn chết người." Hà Quyền ngượng ngùng cười cười, đưa tay nhận lấy kinh Phật, "Cám ơn, tôi nhất định xem."

Nhét kinh Phật vào trong túi áo blouse, Hà Quyền xoay người ra cửa đi về phía thang máy. Lúc chờ thang máy cậu không cõ chuyện gì ở đó nghĩ - Tính cách ôn hòa của Hòa Vũ hẳn là có liên quan tới tín Phật, rất tốt, mình cũng xem kinh Phật chút, miễn cho mỗi ngày bị người nói tính khí táo bạo.

Cửa thang máy vừa mở, Hà Quyền vừa định bước chân trước mặt liền đụng vào bó hoa hồng. Hay lắm, ăn đầy mồm nước.

"Tôi nói anh người này đi sao không nhìn -"

Ngửa mặt thấy rõ người đụng vào mình, âm thanh Hà Quyền nhất thời mắc kẹt.

Trịnh Chí Kiệt! Hắn đến làm gì!?

Bình luận

Truyện đang đọc