BỆNH VIỆN SẢN KHOA

Edit + Beta: Vịt

**** Uii chương này siêu siêu dài làm tui lỡ mất kế hoạch đăng =.= Thôi coi như bù đắp những ngày tui không đăng được =))))))))

"Chuyên vụ Trịnh, người nhà muốn thương lượng với viện, người ở bên ngoài ICU chờ đấy, anh xử lý xong chuyện riêng tốt nhất lập tức tới!"

Quẳng lại lời, Hà Quyền quay đầu rời đi. Trịnh Chí Khanh vừa nhìn, nhanh chóng túm cánh tay quấn ngang hông của Lạc Quân Hàm ra, đuổi theo Hà Quyền túm lấy cổ tay đối phương, định giải thích một màn lúc nãy: "A Quyền! Chuyện không phải như em nghĩ -"

"Buông tay!" Hà Quyền mạnh mẽ hất ra, "Một lớn một nhỏ trong ICU đang con mẹ nó dựa vào máy tuần hoàn ngoài sống! Ông đây không rảnh nghe chuyện vớ vẩn của anh!"

Bệnh nguy hiểm hiển nhiên quan trong hơn chuyện cá nhân, Trịnh Chí Khanh không tới mức không phân rõ nặng nhẹ. Anh bước nhanh theo sau Hà Quyền, hỏi: "Tình huống gì?"

"Bầu 31 tuần, bởi vì cảm mạo phát sốt nhập viện, ở bệnh viện khác chữa 1 tuần, sốt cao không lui, kiểm tra phát hiện tim bị vi khuẩn nhiễm, hôm nay đột phát suy tim được xe cấp cứ đưa đến Đại Chính." Đi vào thang máy, Hà Quyền nhanh chóng tiến hành nói rõ, "Sóng siêu âm hiển thị cân nặng dự đoán của thai nhi chưa đến 3 cân (~1,5 kg), tôi tìm Hàn Tuấn đến hội chẩn, anh ấy cho rằng nếu như trực tiếp mổ đưa vào NICU e rằng rất khó sống. Nhưng nếu không mổ cơ thể người lớn gánh vác quá nặng, nếu chịu đựng thêm vài ngày tới lúc cân nặng thai nhi vượt qua 3 cân cực kỳ khó khăn. Tôi nói với người nhà hồi lâu, bọn họ sống chết muốn tôi đảm bảo lớn nhỏ đều không có vấn đề, tôi không đảm bảo được, cho nên, anh đi nói với bọn họ đi."

Trịnh Chí Khanh nhanh chóng sơ qua hiện trạng một lần, hỏi: "Nếu như mổ, người lớn đảm bảo có thể sống?"

"Hắn trước kia tim không có vấn đề, chính là vi khuẩn cảm mạo dẫn tới, nếu như trong quá trình lọc máu không xuất hiện chướng ngại chức năng đông máu, không biến chứng nhiều khí quan suy kiệt, sống sót ngược lại không thành vấn đề."

"Còn đứa con?"

"Hàn Tuấn nói, tình huống như thế, khả năng sống sót thấp hơn 30%."

"......" Trịnh Chí Khanh cân nhắc chốc lát, gật gật đầu, "Được, tôi đi nói, em chuẩn bị văn kiện để người nhà ký, tất cả hậu quả để tôi chịu trách nhiệm."

Hà Quyền đột nhiên đạp mạnh cửa thang máy một cái, chửi: "Đều sợ gánh trách nhiệm! Bệnh nguy hiểm toàn con mẹ nó đưa tới Đại Chính!"

"Đừng vậy, A Quyền." Trịnh Chí Khanh đưa tay ngăn cản cậu, "Nếu thang máy rớt, hai ta phải cùng tuổi cùng tháng cùng ngày chết."

"Nghĩ hay lắm!" Cửa thang máy vừa mở, Hà Quyền lập tức bước nhanh ra ngoài.

Đi về phía hành lang ICU, Trịnh Chí Khanh bình tĩnh nói: "Tôi không cho rằng nhận ca nặng là chuyện xấu, chỉ có trải qua ca bệnh nặng đủ nhiều mới có thể tích lũy kinh nghiệm."

"Ý anh là, tôi còn phải cám ơn Đại Chính cho tôi cơ hội tích lũy kinh nghiệm?" Hà Quyền dành thời gian liếc Trịnh Chí Khanh một cái.

"Đó cũng bởi vì trình độ chuyên ngành của em cao, người khác muốn cơ hội này còn không tranh thủ được."

"Trịnh Đại Bạch, anh hôm nay ăn cứt ong mật hả." Hà Quyền cau mày từ trên kệ hành lang khu bệnh ICU xách xuống cái áo blouse ném cho Trịnh Chí Khanh, "Giấu Giorgio Armani của anh đi, mặc như vậy thể diện bác sĩ đâu?"

Trịnh Chí Khanh mặc áo blouse lên, tay áo có chút ngắn, cúi đầu vừa nhìn thẻ ngực, Hà Quyền. Lúc này anh không khỏi nghĩ đến năm đó ở trong nhà trọ cạnh trường, dáng vẻ Hà Quyền tắm xong mặc T-shirt của anh...... Vạt áo thùng thình cơ hồ che đến đầu gối, tay áo xắn 3 khúc mới có thể lộ tay ra. Hà Quyền khi đó thân hình yếu ớt, lúc rụt trên ghế ôm bát ăn cơm cả người đều bị giấu vào trong quần áo. Cậu sẽ túm cổ áo tới dưới mũi ngửi một cái, sau đó tỏ vẻ khoa trương mà nhăn mặt nói đều là mùi thối của Trịnh Chí Khanh. Mà Trịnh Chí Khanh bình thường sẽ ném Hà Quyền tới trên giường, tới lúc chiếc áo đó thật sự nhiễm mùi lẫn nhau.

Giấy niêm phong trong ký ức bởi vì mất đi trói buộc mà bị triệt để xé bỏ, Trịnh Chí Khanh nhìn về Hà Quyền sau lưng mình, cổ họng chậm rãi lăn. Bọn họ từng yêu nhau như vậy, dường như là một đôi hạnh phúc nhất trên thế giới.

"A Quyền." Anh nói, "Sau khi xử lý xong chuyện này, tôi muốn nói chuyện với em chút."

Cửa tự động ở trước người Hà Quyền theo tiếng mà mở, nhìn người nhà lo lắng đang đợi, cậu nghiêng đầu nói -

"Đừng nói nhảm! Cứu người trước!"

Sắp xếp người đưa Lạc Quân Hàm về khách sạn, Lưu Gia Thắng làm nóng khăn lông ngồi vào bên giường, giúp Đổng Dục Thanh lau. Vừa nãy gã nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài phòng bệnh đi mở cửa, kết quả phát hiện Lạc Quân Hàm một mình đứng ở cửa khóc. Mặc dù có gặp mặt gần Lạc Quân Hàm một lần, nhưng gã biết, vị Lạc thiếu này là bạn của Đổng Dục Thanh.

"Anh Thắng, tối nay anh tới khách sạn chuyến, dẫn Quân Hàm ăn bữa cơm." Đổng Dục Thanh nói, "Anh ấy từ nhỏ được người trong nhà chiều hư, chưa từng bị tủi thân."

"Nhân sinh mà, dù sao cũng phải trưởng thành, chịu tủi thân mấy lần là được rồi." Lưu Gia Thắng ý vị thâm trường nói, "Em trước chú ý bản thân đi, như vậy rồi còn bận tâm người khác."

"Vậy anh nói, em như vậy tại ai?"

Lưu Gia Thắng giương mắt nhìn người yêu trẻ tuổi cười khổ: "Mình bây giờ đóng cửa nói nhé, đêm đó nếu em không ghẹo anh, cũng không tới mức...... Haizz, đều tại anh, được chưa?"

"Tại anh ý chí không kiên định."

"Trở về còn phải dâng hương với đại ca, mấy hôm nay nằm mơ luôn mơ thấy anh ấy."

"Mơ thấy ba em tìm anh tâm sự?"

"Tâm sự? Ba em là người dùng miệng giải quyết vấn đề sao?" Lưu Gia Thắng dùng ngón trỏ điểm vị trí huyệt Thái Dương mình một cái, "Một câu cũng không nói đã nhằm vào anh làm một súng."

Đổng Dục Thanh cười đến cong người mãi, Lưu Gia Thắng sợ cậu động tĩnh quá lớn rung rách mặt ngoài vết thương chảy máu, nhanh chóng lấy tay giữ bụng dưới đối phương. Cười đủ rồi, Đổng Dục Thanh ngữ điệu ngạo mạn hỏi: "Nếu như ba em còn sống, anh dám nói với ông ấy chuyện hai bọn mình không?"

"Đại ca đã sớm nhìn ra, cho nên mới đưa em đi Mỹ. Nghĩ tới phần anh thay ông ấy ngồi tù 7 năm, không một súng bắn chết anh rồi."

"Em còn tưởng bởi vì chuyện em bị bắt cóc, ông ấy cảm thấy em ở lại trong nước quá nguy hiểm mới đưa em ra ngoài." Lông mi Đổng Dục Thanh khẽ động, "Anh lúc đó có phải cũng định từ bỏ?"

Lưu Gia Thắng trầm mặc một hồi, khó khăn gật gật đầu: "Anh lớn hơn em quá nhiều, cũng không biết có thể cùng em bao lâu."

Đột nhiên, Đổng Dục Thanh túm cổ áo Lưu Gia Thắng, nặng nề cắn lên môi đối phương. Lưu Gia Thắng khẽ nhíu mày, trong miệng nhất thời tản ra vị rỉ sắt. Buông răng ra, Đổng Dục Thanh duỗi lưỡi liếm đi vết máu nhiễm trên môi, mắt nguy hiểm mà nheo lại.

"Nghe, Lưu Gia Thắng." Y giơ tay ấn dấu răng rỉ máu ngoài miệng đối phương, chậm rãi bôi ra màu đỏ tươi, "Thiếu khẩu khí, sống lâu mấy năm, nếu không em để con anh gọi người khác là ba!""

Cầm lấy tay Đổng Dục Thanh, Lưu Gia Thắng mút sạch máu tươi trên ngón tay y, lạnh lùng cười một tiếng.

"E rằng không ai có tư cách này."

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Người bệnh không cách nào rời khỏi ICU, Hà Quyền chỉ có thể ở bên giường bệnh thực hiện mổ tử cung sinh giải phẫu. Vốn nên là Kiều Xảo và Hà Quyền bắc bục tiến hành giải phẫu, nhưng bên khám gấp lại có tình huống, Cảnh Tiêu ở phòng khám bệnh cũng không đi được, cuối cùng cậu quyết định để Trịnh Chí Khanh lên. Cậu người này là như vậy, không quan tâm có gì khác, chhuyện nghề nghiệp tuyệt không trộn lẫn tình cảm cá nhân.

Xét thấy người bệnh liên tục máy tuần hoàn ngoài, để ngừa huyết áp không ổn dẫn đến shock, lúc mổ phải chậm, nhưng lúc khâu nhất định phải nhanh. Hàn Tuấn chờ ở bên cạnh, tùy thời làm xong chuẩn bị cấp cứu trẻ sơ sinh. Hết thảy chuẩn bị đâu đấy, Hà Quyền nhìn Trịnh Chí Khanh đứng đối diện, sau khi đối phương cho mình một cái gật đầu tính khích lệ nhận lấy dao phẫu thuật hộ sĩ đưa tới.

"Huyết áp 115/77, độ bão hòa oxi máu 97, nhịp tim 108." Tần Phong không dời mắt nhìn chằm chằm số liệu, đây là chức trách thân là bác sĩ gây mê của hắn, "Chủ nhiệm Hà, chậm chút thôi, đừng một dao xoẹt suối phun ra ngoài."

"Ngậm cái mỏ quạ đen của cậu lại!" Hà Quyền thấp giọng mắng.

Thấy Tần Phong và Hà Quyền cười giỡn với nhau tới tùy ý, Trịnh Chí Khanh hỏi: "Các cậu quen biết lâu lắm rồi?"

"Phải 10 năm rồi đấy." Tần Phong suy nghĩ một chút, "Hai bọn tôi cùng năm vào bệnh viện Trung Tâm thực tập, đến Đại Chính tôi cũng là theo đuôi cậu ấy. Hồi đó tôi và chủ nhiệm Hà đã nói, nếu đến 40, cậu ấy chưa gả tôi chưa cưới, thì quây quần với nhau."

"Tần Phong, cậu không nói chuyện không ai bảo cậu câm đâu." Hà Quyền trong lúc cấp bách bớt thời giờ lườm hắn một cái.

Kỳ thực không cần Hà Quyền lườm, ánh mắt Trịnh Chí Khanh và Hàn Tuấn nhìn Tần Phong cũng không quá đúng. Bất quá Tần Phong cũng là nói chút thôi, cho dù hắn tóm ai trêu cũng sẽ không thật sự trêu Hà Quyền. 10 năm trước Hà Quyền ở bên bàn phẫu thuật sảy thai hắn cũng ở đó, từ hồi đó, hắn đó đối với Hà Quyền sinh ra một loại tình cảm không nói rõ lên lời, luôn cảm thấy mình có trách nhiệm bảo vệ đối phương. Cho nên lúc nghe nói Hà Quyền chuyển chỗ làm tới Đại Chính thành lập khu sinh 3 cần bác sĩ gây mê, hắn liền đệ đơn từ chức với chủ nhiệm.

Nhưng đây cũng không phải tình yêu, Tần Phong tự nghĩ hiểu. Hắn là đau lòng sự quật cường của Hà Quyền, cũng bội phục tính chuyên nghiệp của đối phương. Nhắc tới mấy năm nay hắn trong muôn hoa chiếc lá không dính người, chân chính động tâm chỉ có Tiền Việt, đáng tiếc đối phương thích là Cảnh Tiêu cứng đầu cứng cổ kia.

"Không tệ, nặng hơn dự đoán."

Hà Quyền vừa nhấc tay là biết đứa nhỏ phải hơn 3 cân, tiếng khóc cũng có, điều này khiến cậu nới lỏng một hơi dài. Hàn Tuấn lập tức nhận lấy công việc tẩy rửa trẻ sơ sinh, cấu chân nhỏ của đứa trẻ để nó khóc thêm mấy tiếng hô hấp, tới lúc da nổi lên màu hồng hào.

"Đánh giá trẻ sơ sinh hẳn có thể tới 6 điểm, tôi thấy có thể sống." Hàn Tuấn để cho hộ sĩ ôm đứa nhỏ ra cho người nhà nhìn một cái, "Chủ nhiệm Hà, tôi về NICU trước."

"Bận việc của anh đi."

Hà Quyền xoay mặt trợ giúp Trịnh Chí Khanh hoàn thành khâu. Lẽ ra tay cậu coi như khá nhanh, nhưng tốc độ của Trịnh Chí Khanh nhanh hơn, cơ hồ không cần cậu giúp. Kỳ thực Hà Quyền sớm trước kia đã biết, dùng năng lực của Trịnh Chí Khanh nếu như chuyên chú về ngoại khoa, khoa ngực hoặc khoa thần kinh tùy tiện chọn, nếu không tại sao bệnh viện Trung Tâm chỉ cho bọn họ danh sách thực tập ngoại khoa lần đó rơi vào trên người Trịnh Chí Khanh. Là sự rời đi của Trịnh Chí Khanh để cho Hà Quyền có thể bắt được cơ hội thực tập ở bệnh viện Trung Tâm, cũng vì vậy cho cậu cái mỹ danh "Hà một dao".

"Trịnh Đại Bạch, tới sản 3 làm đi, tôi cho anh tiền lương hàng năm 60 vạn." Hà Quyền trêu chọc anh.

"Ừm, nghe rất có sức hấp dẫn." Trịnh Chí Khanh cười cười, "Có còn phúc lợi khác hay không?"

"Có chủ nhiệm tốt như tôi chẳng lẽ không phải phúc lợi?"

Trịnh Chí Khanh thu chặt một đường khâu cuối cùng, giương mắt nhìn về phía Hà Quyền: "Chủ nhiệm nếu tiếp nhận theo đuổi, tôi có thể nghiêm túc suy nghĩ chút."

Hà Quyền quay đầu nói với hộ sĩ đang kiểm kê dụng cụ giải phẫu: "Cho cái túi khâu, có cái miệng thiếu khâu."

"Xấu hổ quá, chủ nhiệm Hà, kiểm kê xong rồi, ngài muốn dùng phải chờ ca tiếp theo." Hộ sĩ cười híp mắt đáp lại cậu - So với chủ nhiệm khu bệnh, vẫn là chuyên vụ không đắc tội được.

Mặc dù đeo khẩu trang, nhưng nhìn cơ mặt di chuyển cũng biết Hà Quyền đang bĩu môi.

Đưa cho Hà Quyền một lon Red Bull, Trịnh Chí Khanh ngồi vào trên sàn nhà bên cạnh cậu, sau khi chuẩn bị tìm từ một hồi nói: "A Quyền, nói chuyện chút?"

"Chờ lát, tôi trước trả lời tin cho chị Kiều Xảo." Hà Quyền lướt màn hình điện thoại, gửi đi tin nhắn sau đó cậy nắp Red Bull uống một hơn nửa lon, "Nói đi, tôi nghe."

"Lạc Quân Hàm là tới trả nhẫn đính hôn cho tôi."

"Ừa."

"Tôi không muốn."

"Ừa."

"Vừa nãy cậu ấy tâm tình có chút mất kiểm soát, nhưng hai bọn tôi thật sự triệt để kết thúc rồi."

"Ừa."

"......"

Đợi một lát thấy Trịnh Chí Khanh không nói chuyện, Hà Quyền nghiêng đầu nhìn anh nói: "Tiếp tục, tôi nghe đấy."

"Em không phản bác tôi, tôi cũng không biết nên nói gì." Trịnh Chí Khanh cười khổ, anh đã nghĩ kỹ rất nhiều loại phương án giải thích, kết quả một cái cũng không dùng tới.

"Tôi đã nói, chuyện này không liên quan tới tôi, anh thích nói thì tôi nghe, không cần thiết phản bác." Hà Quyền nhẹ xùy một tiếng, "Trịnh Đại Bạch, anh sẽ không vừa thất tình đã muốn vội tìm nhà dưới tiếp tục chứ? Cũng được, phương pháp tốt nhất chữa khỏi thống khổ thất tình chính là mở ra một đoạn tình yêu mới, có thể hiểu được. Bất quá hai chúng ta không chơi được, anh có công phu quấy rầy tôi, không bằng gửi mail cho toàn nhân viên công khai tin tức mình độc thân, tôi đoán chừng ít nhất phải mười mấy người ngưỡng mộ gửi ảnh cho anh."

Trịnh Chí Khanh ở trong lòng thở dài. 10 năm rồi, cảnh còn người mất, nỗi khổ hồi đó sau khi nhìn thấy mail chia tay làm anh khắc cốt ghi tâm, nhưng đối với Hà Quyền mà nói, có lẽ chỉ là một đoạn trải qua nhân sinh rất bình thường mà thôi. Nhưng anh có thể đợi, chỉ cần bên cạnh Hà Quyền không có ai anh có đủ kiên nhẫn. Nhớ ngày đó anh lặng yên nhìn bóng lưng Hà Quyền lâu như vậy mới nhận được một cơ hội thổ lộ tiếng lòng, còn lần này, anh có dũng khí chủ động tranh thủ.

"Trừ em ra, tôi không tiếp nhận được ai khác nữa." Trịnh Chí Khanh chăm chú nhìn mắt Hà Quyền, "A Quyền, trừ khi em chân tâm thật ý yêu một người khác, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ."

Lông mi mắt khẽ run, Hà Quyền theo bản năng tránh tầm mắt, nói: "Thật sự không thể nào, Chí Khanh, đừng lãng phí thời gian."

Trịnh Chí Khanh rũ mắt nhìn về phía mặt đất nhiễm tia sáng lạnh lẽo, trầm mặc một lát sau hỏi: "Trong lòng em...... Có phải có người không thể nào quên hay không?"

Hà Quyền đột nhiên kích động, đứng lên trên cao nhìn xuống mà nhìn Trịnh Chí Khanh: "Trịnh Đại Bạch, anh tốt rốt cuộc coi tôi là gì? Lúc có hôn phu ở trước mặt tôi show ân ái, thất tình rồi lại chạy tới tìm tôi nối tiền duyên? Tôi là thùng rác? Để anh tùy tiện nhét vào bên trong tình cảm không có chỗ ký thác?!"

Trịnh Chí Khanh sửng sốt, nhanh chóng đứng dậy giải thích: "Tôi không phải ý kia, A Quyền. 10 năm trước sau khi nhận được mail chia tay em gửi, khả năng duy nhất tôi có thể nghĩ được chính là em có người yêu khác."

"Anh thối lắm!"

Hà Quyền chợt quăng nửa lon Red Bull còn dư lại vào trên người Trịnh Chí Khanh, chất lỏng bắn ra làm ướt đồ giải phẫu của anh. Nhìn vệt màu đậm từ từ lan ra, thân thể Hà Quyền không khống chế được run rẩy. Trịnh Chí Khanh thấy cậu run tới không bình thường, trán lại thấm ra mồ hôi, nhanh chóng giơ tay đỡ lấy vai đối phương.

"A Quyền? Em sao - Này!"

Một cái chộp lấy thân thể Hà Quyền mềm xuống, Trịnh Chí Khanh lập tức ôm ngang cậu lên vọt vào ICU gọi người đến giúp.

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Chậm rãi mở mắt ra, Hà Quyền tốn chút sức lực mới điều chỉnh tiêu điểm tầm mắt.

"Cậu uống Red Bull hả, đường máu sao thấp thành như vậy." Âm thanh Kiều Xảo từ bên cạnh thổi qua.

Hà Quyền lại nhắm mắt lại, sờ mò nhổ kim truyền dịch trên tay ra ném qua một bên. "Mấy giờ rồi?" Cậu hỏi.

"8h20, thế nào, có hẹn phải đi?" Kiều Xảo xé miếng băng dính y tế quấn lên bông thấm nước dính chặt lỗ kim thay cậu, "Trịnh Chí Khanh ở bên ngoài chờ lâu rồi đấy, có muốn gọi vào hay không."

"Không muốn thấy anh ta." Hà Quyền từ trong kẽ răng nặn ra âm thanh, "Tức chết em."

"Chị nghe cậu ta nói rồi." Kiều Xảo bất đắc dĩ buông khóe miệng xuống, "Nói thật, người ta nghĩ như vậy cũng không sai, cậu một chút gợi ý cũng không cho đã nói chia tay, là ai cũng sẽ nghĩ lung tung."

Hà Quyền vặc lại nói: "Bản thân anh ta làm gì trong lòng không nghĩ xem? Nhất định muốn em nói vậy mới hiểu!?"

"Đừng ồn với chị, chị không có nghĩa vụ làm thùng xì hơi của cậu." Kiều Xảo liếc cậu một cái, "Chị biết, lằn ranh kia trong lòng cậu không qua đi được, cũng 10 năm rồi, cậu không thể cứ nghĩ đến chuyện đó. A Quyền, nghe một câu của chị, nói rõ với cậu ta, cậu cũng coi như có giải thích với chính mình."

Hất đầu qua, Hà Quyền mím chặt môi không nói một lời. Nhìn bộ dạng bướng bỉnh kia, Kiều Xảo lắc lắc đầu, ém kỹ chăn đơn cho cậu sau đó đứng lên: "Chị về nhà trước, còn phải dỗ cháu cậu ngủ, tối hôm nay cậu cứ ở ICU đi, nếu đói, trên bàn có cháo."

Hà Quyền vén chăn đơn lên phủ mình từ đầu đến chân.

Thấy Kiều Xảo từ trong ICU đi ra, Trịnh Chí Khanh đón cô đi tới, hỏi: "Chị Kiều Xảo, A Quyền đã tỉnh chưa?"

"Tỉnh rồi, đang cáu tăng huyết áp đấy." Kiều Xảo hơi có vẻ mệt mỏi khép tóc lại, trách: "Chí Khanh, câu kia hôm nay của cậu thật sự không nên nói, A Quyền là người thế nào cậu không biết sao? Nó sao có thể bởi vì tìm tân hoan mà chia tay với cậu?"

"Em biết, chị, đều là lỗi của em, em sẽ xin lỗi cậu ấy." Trịnh Chí Khanh thở dài một hơi.

Kiều Xảo rốt cục vẫn mềm lòng, cô không hy vọng nhìn thấy hai con người vốn nên ở chung một chỗ cứ vậy bỏ qua nhau: "Cậu cũng đừng nghĩ lung tung, A Quyền sở dĩ chia tay với cậu, nguyên nhân quan trọng nhất chính là cảm thấy không nhìn thấy tương lai. Nó lúc đó điều kiện gì cậu không phải không biết, không lấy được toàn bộ giải căn bản không ra được, cậu ngày về chưa định, bảo nó chờ thế nào?"

"Nhưng em nói để cậu ấy đi cùng em mà, chi phí căn bản không cần cậu ấy lo lắng!"

"Má ôi, thật sự không trách A Quyền gọi cậu là Đại Bạch!" Kiều Xảo học bộ dạng Hà Quyền trợn mắt trắng, "Sao cậu cũng không hiểu, nó không muốn nhận bất kỳ bố thí nào, chính là muốn dựa vào sự cố gắng của mình để dốc sức làm. Chị vẫn nói với cậu, Trịnh Đại Bạch, nhà A Quyền không phải không có tiền, cả 3 tòa nhà dạy học trong trường chính là nhà bọn họ quyên. Nó là vì đổi lấy con đường nhân sinh tự do mà bỏ qua tất cả nên thuộc về nó! Cậu nhắc đến tiền với nó, nó không đẩy cậu từ tòa dạy học xuống đã là chân ái!"

"......"

Trịnh Chí Khanh ngắn ngủi mà thở ra, đầu lắc lư theo bóng trên mặt đất. Anh hiện tại triệt để hiểu rồi, Hà Quyền sở dĩ thất vọng với anh, là bởi vì anh không thể giống như đối phương, chống lại trong nhà vì anh lập con đường nhân sinh tốt. Anh luôn cho rằng Hà Quyền là cô nhi cha mẹ mất sớm, phải dựa vào khoản vay học tập mới có thể học được trường y. Anh nhớ giữa bọn anh lần đầu nổi tranh chấp cãi nhau chia tay, cũng là bởi vì anh thấy Hà Quyền vì sinh hoạt phí, tối muộn còn muốn ngồi xe từ đầu này thành phố đến đầu kia đi làm gia sư cho người ta. Anh lặng lẽ nhét 1 ngàn đồng vào trong ngăn kéo ký túc đối phương, dẫn tới Hà Quyền bộc phát ra tức giận mà lúc ấy anh nhìn hoàn toàn không cách nào hiểu.

Anh cho rằng đó là biểu hiện đau lòng đối phương, nhưng đối với Hà Quyền mà nói, đó rõ ràng là một phần bố thí.

"Dĩ nhiên, A Quyền cũng có vấn đề của nó, lòng tự ái cao ngất, tính tình bướng bỉnh như vậy đương nhiên phải chịu thiệt." Kiều Xảo dịu ngữ khí, "Chí Khanh, chị không thể nói A Quyền những năm này không trải qua người khác, nhưng nó thật sự không yêu ai giống như yêu cậu. Cậu nếu có tâm, thì cẩn thận mềm hóa tính tình nó, nó không phải trong lòng không có cậu, chỉ bất quá -"

Thấy Kiều Xảo nói một nửa lại nuốt vào, Trịnh Chí Khanh truy hỏi: "Chỉ bất quá cái gì?"

"Thôi, chị hôm nay nói đủ nhiều rồi, những lời này cậu nhưng ngàn vạn đừng đi chứng thực với nó, nếu không nó khẳng định không nhận bà chị này đâu." Kiều Xảo khoát khoát tay, "Chị khuyên cậu hôm nay cũng đừng vào tìm chửi, để nó ngủ ngon một giấc, ngày mai không phải có tiệc rượu sao, đến lúc đó gặp mặt lại nói."

Trịnh Chí Khanh luôn luôn khiêm tốn tiếp nhận đề nghị của Kiều Xảo. Cậu quay đầu lại nhìn cửa ICU đóng chặt, xoay người cùng Kiều Xảo đi tới thang máy.

Hà Quyền ngủ cũng không an ổn, hàng loạt mộng cảnh tầng tầng đan xen vào nhau, tới mức cậu cũng không phân rõ được mình rốt cuộc là đang mơ hay đang ở thực tại -

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Chủ nhiệm Trương khoa gây mê bệnh viện Trung Tâm nhìn Hà Quyền đang bê xấp sách dày ngồi ở góc phòng làm việc chăm chú, cười hỏi cậu: "Hà Quyền, ca giải phẫu hôm nay của Phó viện trưởng cậu đi cùng?"

"Vâng ạ, giải phẫu cấy ghép tim, em phải nhanh ôn tập lại một lần tất cả kiến thức liên quan, vạn nhất Phó viện trưởng nêu vấn đề, không đáp được ông ấy đuổi em về trường." Hà Quyền vừa nói trở tay đấm đấm thắt lưng. Cũng không biết có phải nguyên nhân quá mệt hay không, cậu mấy hôm nay eo mỏi muốn chết.

"Giải phẫu dự tính 7 tiếng, cậu sớm ăn chút gì, nhưng đừng ăn no quá, buồn ngủ." Chủ nhiệm lòng tốt nhắc nhở cậu, "Trả lời không được vấn đề chưa chắc bị đuổi về trường, nếu đứng bên bàn mổ ngáp cả ngày ảnh hưởng công việc Phó viện trưởng ông ấy thật sự có thể nổi giận với cậu."

"Đừng nói, em đợt này thật đúng là ngủ không tỉnh." Hà Quyền khụt khịt mũi, "Vừa phải viết bệnh án vừa phải theo khám bệnh vừa phải tới khu nằm viện, em một ngày chỉ có thể ngủ 3-4 tiếng."

"Không tệ rồi, cậu xem chủ nhiệm Vương trung tâm khám gấp, thường xuyên một ngày một đêm không chợp mắt."

"Em sao hồi đó lại muốn chọn ngoại khoa chứ......"

"Hiện tại hối hận kịp đó, tôi nghe chủ nhiệm Cao khoa nội thần kinh nói, cậu cũng có hứng thú với nội thần kinh, vấn đề đề cập đều rất đáng tham khảo."

Hà Quyền dùng sách chặn nửa mặt, nhỏ giọng hỏi: "Em nếu hiện giờ thẳng thắn với anh ấy em chỉ là luận văn muốn xen lẫn trong thần văn anh ấy có thể đánh em không?"

"Sẽ không, nhưng anh ta người đó nhỏ mọn, có thể sẽ ở chỗ viện trưởng nói xấu cậu."

"Há?"

"Giỡn đó, coi như anh chưa nói nhe."

"Em tốt nghiệp nếu có thể ở lại viện mình là tốt rồi." Hà Quyền để sách xuống, chống bàn đứng lên, chân đã tê rần. "Mục tiêu của em chính là vào khoa ngoại ngực."

Chủ nhiệm Trương gật gật đầu. "Ừ, tôi cảm thấy cậu không thành vấn đề, các phòng nhiều thực tập sinh như vậy, tính ra cậu lanh lợi nhất."

"Chủ nhiệm, vậy ngài xem tôi có cơ hội ở lại không?" Tần Phong xách bữa sáng và cafe đi vào, vừa đặt cafe lên bàn đã bị Hà Quyền cướp đi.

"Hỏi ông nội anh ta á, ông ấy là viện trưởng." Chủ nhiệm Trương liếc thực tập của mình một cái, "Bất quá Tần Phong, tôi nhưng nói với cậu, ở trong khoa tôi không có hoàng thân quốc thích, cậu nếu phạm lỗi, tôi lập tức đuổi cậu về."

"Cái này ngài yên tâm, em tuyệt đối sẽ không làm mất mặt ngài." Tần Phong cười hì hì nói, "Chủ nhiệm, ca hôm nay của Phó viện trưởng, để em cũng đi cùng lát nhé."

"Cậu đi làm loạn cái gì?"

"Em chỉ đi 1 tiếng, đoạn kết cuối cùng, giúp kiểm kê dụng cụ, được không?"

Chủ nhiệm Trương nhíu mày: "Vậy cũng không có việc cậu làm mà."

"Mở mang kiến thức chút mà, em vẫn chưa từng theo giải phẫu cấy ghép tim đâu, cho dù theo đoạn cuối cũng có thể ra ngoài khoe khoang tý, tán gái toàn dựa vào cái này."

Đang muốn chế giễu Tần Phong hai câu, chủ nhiệm Trương đột nhiên nghe thấy Hà Quyền "ưm" một tiếng, mắt thấy cậu che miệng vọt vào trong phòng vệ sinh riêng của phòng làm việc. Bên trong truyền đến một trận tiếng nôn mửa, một lát sau Hà Quyền vành mắt đỏ chống tường từ bên trong đi ra.

"Đừng bụng rỗng uống cafe, kích thích phân bố axit dạ dày, tới lúc đó dạ dày hỏng hết." Chủ nhiệm Trương đưa cho cậu một hộp khăn giấy, "Người Trung Quốc bữa sáng vẫn là uống sữa đậu nành đi, mấy người trẻ tuổi các cậu á, một chút cũng không hiểu được đạo dưỡng sinh."

Hà Quyền nhạt nhẽo nặn ra nụ cười, rút ra mấy tờ khăn giấy lau mặt lung tung, ngồi vào trên ghế nâng sách lên tiếp tục đọc. Tần Phong từ trong túi bữa sáng móc bánh bao đậu ra nhét vào tay cậu, nói: "Ăn cái này, nếu không chờ vào phòng mổ không chịu được."

Yên lặng nhai bánh bao đậu, Hà Quyền phát hiện mình một chữ cũng không xem vào.

Thời gian giải phẫu kéo dài hơn dự đoán 4 tiếng, mãi tới 10h tối mới kết thúc. Kiểm kê xong dụng cụ giải phẫu, Tần Phong đi tới bên cạnh Hà Quyền đã trốn trong góc cuộn tròn nửa tiếng, ngồi xổm xuống hỏi: "Thế nào, kích thích chứ?"

Hà Quyền cau mày gật gật đầu.

"Cậu sao thế? Mặt trắng như vậy? Tụt huyết áp?" Tần Phong nhìn trạng thái Hà Quyền không đúng lắm, vội vươn tay lau trán cậu - Hay lắm, tóc cũng ướt rồi.

"Không phải...... Tôi đau eo......" Hà Quyền cắn răng muốn đứng lên, nhưng trên đùi một chút sức cũng không có, "Giúp cái, Tần Phong, kéo tôi......"

Tần Phong nhanh chóng đỡ cánh tay Hà Quyền kéo người từ mặt đất dậy, vừa định đỡ cậu đi ra liền nhìn thấy chỗ Hà Quyền vừa ngồi có một bãi máu. Hắn quay đầu, phát hiện trên quần Hà Quyền cũng có máu, nhất thời trong lòng sợ.

"Hà Quyền! Đâu ra nhiều máu vậy hả?!"

"Máu? Tôi không biết......"

Lời còn chưa nói xong, trước mắt Hà Quyền tối sầm, theo thân thể Tần Phong trượt xuống chân. Tần Phong dùng sức đỡ thân thể cậu, hô về phía ngoài phòng giải phẫu: "Người đến giúp một tay! Hà Quyền ngất rồi!"

Bị tiếng rít của dụng cụ đánh thức, Hà Quyền mở mắt ra, giơ tay lên đỡ trán đầy mồ hôi lạnh. Bên cạnh có người bệnh trên giường mất nhịp tim, lập tức có mấy đồng nghiệp xông tới thực hiện cấp cứu. Tiếng bước chân huyên náo và mệnh lệnh cấp cứu xen lẫn với nhau, khiến thái dương Hà Quyền trướng đau không thôi.

Cậu chống người dậy xuống giường, choàng lên cái áo blouse vắt cuối giường đi ra ICU. Trên hành lang lạnh lẽo, sàn nhà phản xạ ánh sáng trắng không chút sức sống nào. Cậu đi vài bước, dựa vào trên tường che miệng lại, nước mắt không ngăn được mà chảy xuống. 10 năm rồi, mỗi lần mơ tới hết thảy phát sinh đêm đó, cậu đều giống như một lần nữa trải qua nỗi đau khoan tim.

Người khác hỏi Hà Quyền tại sao muốn chọn sản khoa, cậu luôn trả lời là "Nhiều tiền". Chỉ có Kiều Xảo biết, cậu là vì bù đắp vết thương trong lòng, thông qua cứu vãn con của người khác để giảm bớt áy áy và hối hận của mình. Khi đó kỳ thực cậu đã sớm xuất hiện triệu chứng, chỉ là luôn không để trong lòng. Dù sao làm pháo chia tay đêm đó Trịnh Chí Khanh ở giây phút cuối cùng rút thân ra rồi, nhưng làm sinh viên y cậu rõ ràng hơn bất cứ ai, làm như vậy cũng không phải bảo vệ trăm phần trăm.

Cậu hối hận đêm đó đi tìm Trịnh Chí Khanh, hối hận dưới tình huống không có bao còn quấn lấy đối phương lăn giường cả đêm, hối hận ôm tâm tình may mắn không để ý đủ loại dấu hiệu. Khiến cậu không cách nào quên được chính là, chuyện này còn bị ông ngoại biết. Hóa ra cậu sau khi đến bệnh viện Trung Tâm thực tập, Tề Gia Tín thỉnh thoảng hỏi thăm viện trưởng Tần về tin tức của cậu, cho nên cậu vừa xảy ra chuyện viện trưởng Tần lập tức báo cho Tề Gia Tín.

Tất cả kiêu ngạo của cậu đều vào lúc mở mắt nhìn thấy ông ngoại tan thành tro bụi. Cậu biết, ở trong mắt Tề Gia Tín, cậu giống với người cha không ra hồn kia, cả đời chưa kết hôn đã có con, mất hết thể diện gia tộc. Đáng buồn hơn chính là, ba cậu hồi đó còn có người yêu ở bên cạnh ủng hộ, nhưng cậu không có gì hết.

Cậu cảm thấy đây đều là cậu gieo gió gặt bão, lựa chọn duy nhất chính là quật cường đến cùng, đem lòng tự tôn vụn nát chắp lại về nguyên dạng. Quãng thời gian rất dài sau đó cậu cũng không có nhìn ánh mắt khác thường của các đồng nghiệp, đem toàn bộ tinh lực đều vùi vào trong học tập và công việc. Một bên công việc một bên học thêm thi chức danh, liều mạng trở thành bác sĩ chủ nhiệm trẻ tuổi nhất từ trước đến giờ trong hệ thống.

Cậu tính khí lớn, nhưng ai cũng nói cậu có tư cách kiêu ngạo.

5h chiều, Kiều Xảo đào Hà Quyền từ trên giường đẩy vào phòng tắm.

"Bà đây hôm nay có thể đi giày cao gót rồi, Hà Quyền, cậu nếu dám mang cái đầu tóc bẩn cùng chị tham dự tiệc rượu từ thiện, cẩn thận chút cho chị!" Trang điểm tinh xảo của Kiều Xảo đều sắp bị Hà Quyền chọc tức nhoe nhoét, giờ 5h rồi còn ỳ trên giường không dậy!

"Chị, chị biết em thiếu ngủ lắm không." Âm thanh Hà Quyền hòa với tiếng nước chảy truyền tới, "Thật vất vả nghỉ ngơi một ngày, còn chưa ngủ thỏa thê."

Kiều Xảo vừa lục tủ quần áo của Hà Quyền tìm âu phục cho cậu vừa hỏi: "Cậu đêm qua không nằm yên ở ICU, chạy đi đâu?"

"Nửa đêm có cấp cứu, ồn chết người, em liền về nhà." Hà Quyền quấn khăn tắm từ trong phòng tắm đi ra, tóc ướt nhẹp nhỏ tí tách mãi, vừa thấy Kiều Xảo xách âu phục màu đỏ rượu ra vội nói: "Nè nè, không mặc cái đó, tay áo dài quá."

"Vậy cậu muốn mặc cái nào?" Kiều Xảo lườm cậu một cái - Úi da má ôi, bụng này của Hà Quyền giống như đã có vậy.

"Cái này." Hà Quyền xách ra một bộ âu phục đen, "Áo sơ mi và nơ chị xem phối thế nào đi, khuy măng sét và đồng hồ đều trong ngăn kéo, em đi sấy khô tóc trước."

Kiều Xảo kéo ngăn kéo, lấy khuy măng sét ra ở ống tay áo sơ mi đã lựa chọn so so, nói: "A Quyền, đợi lát gặp ông Tề, cậu đừng làm mặt lạnh, hơn 80 người, cậu chọc ông ấy tức xảy ra nguy hiểm."

"Ông cụ ấy á, khẩu khí tích đủ 8 phần có thể sống lâu hơn em đấy, ai chọc tức ai xảy ra nguy hiểm vẫn chưa biết đâu." Hà Quyền hừ lạnh một tiếng.

"Nói nghiêm túc với cậu, nghe mẹ chị nói ông ấy quãng thời gian trước đập vỡ giá, ài, cậu nhưng ngàn vạn đừng giận ông ấy, ông ấy nói gì cậu cứ nghe."

"Vầng, em cũng không phải trẻ con nữa."

Hà Quyền sấy tóc xong đi ra, nghiêng nghiêng đầu với Kiều Xảo: "Chị, chị ở phòng khách chờ em nhé, dưới khăn tắm không mặc quần lót."

"Xí, cậu hồi quấn tã chị đã biết cậu, cái gì mà chưa thấy." Kiều Xảo mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn lắc lư eo nhỏ tới phòng khách, ngồi trên sofa tiện tay cầm lấy một quyển tạp chí trên bàn lật xem.

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Mười mấy phút sau, Hà Quyền âu phục thẳng thớm đứng trước mắt cô, giương cằm hỏi: "Thế nào, tăng thể diện cho chị không?"

Kiều Xảo hài lòng gật gật đầu. Cái gọi là người dựa vào quần áo, cho dù là tướng mạo quấn bao tải cũng đẹp như Hà Quyền, thay âu phục cắt vừa người cũng không khỏi khiến người ta hai mắt tỏa sáng. Cái bộ dáng dụ người này, cô nghĩ, đợi đến hội trường, không chừng có bao nhiêu "ruồi" tới vây quanh.

Bất quá không sao, cô mang theo "Sứ giả bảo vệ hoa" tới.

Xuống lầu nhìn thấy Porsche của Trịnh Chí Khanh, phản ứng đầu tiên của Hà Quyền là tại chỗ di chuyển về phía sau, trở về trên lầu ngủ tiếp. Kiều Xảo đâu cho cậu chạy trốn, cầm gót giày sắc nhọn làm uy hiếp nhét cậu vào ghế lái phụ Porsche. Hà Quyền dùng biểu tình "Em là em ruột chị sao" đưa mắt nhìn theo Kiều Xảo ngồi vào trong BMW mà ông xã nhà mình lái.

"A Quyền, chuyện hôm qua, tôi xin lỗi." Trịnh Chí Khanh thành khẩn nói xin lỗi với cậu.

"Tôi con mẹ nó vẫn là lần đầu bị anh chọc tức ngất đi đấy, thật ngũ hành tương khắc với anh." Túm dây an toàn qua, Hà Quyền hung hăng cài lên, "Được rồi đừng nói nhảm, lái xe, nếu không tới trễ đấy."

Khởi động xe, Trịnh Chí Khanh vừa lái vừa nói: "Đây hình như là lần đầu tôi thấy em mặc âu phục chính thức, thật không tệ."

"Đi làm đều mặc như anh, cứu người thế nào?" Hà Quyền liếc anh một cái. Bác sĩ đi làm mặc quần áo phải thoải mái thế nào, nếu mặc áo sơ mi quần tây sát người như trong phim truyền hình làm việc, gặp phải lúc cấp cứu mang người từ trên giường lăn xuống li quần đảm bảo bục ra.

"Tôi rốt cục là nhân viên hành chính, kiêm chức cứu người."

"Không được tán dóc, nhìn kỹ đường."

Trịnh Chí Khanh bất đắc dĩ im lặng. Anh làm xong chuẩn bị bị Hà Quyền ghét một đoạn thời gian, bất quá không sao, anh biết Hà Quyền là miệng dao găm tâm đậu hủ.

Đến nơi Hà Quyền mới nhớ tới mình sớm quẳng thư mời vào thùng rác rồi, đành phải dựa vào Trịnh Chí Khanh cọ mặt dẫn cậu vào hội trường chính. Trịnh Chí Kiệt ở bệnh viện cùng Hòa Vũ, năm nay vắng mặt, nếu không bình thường đều là hắn đảm nhiệm chủ trì hội nghị. Trịnh Chí Khanh muốn dẫn Hà Quyền đi ngồi bàn chủ, kết quả Hà Quyền chết cũng không đồng ý, chỉ muốn ngồi bên cạnh Kiều Xảo.

Tề Gia Tín ngồi chỗ bàn chủ đấy, cậu mới sẽ không tới tìm chửi.

Hứa Viện nhìn thấy con trai út kéo tay Hà Quyền vào bàn, trên mặt mặc dù không biểu hiện ra, nhưng trong lòng hết sức không thoải mái. Trịnh Kiến Bình thấy vợ không nói gì, bèn dưới mặt bàn đụng đụng tay bà, ra hiệu bà tâm sự với đám Tề Gia Tín và viện trưởng Tần, nếu không ngồi không có chút lúng túng.

Xoay mặt nhìn về phía Tề Gia Tín, Hứa Viện mặt mỉm cười: "Tề lão, tinh thần ngài thật không tệ, không biết còn tưởng ngài mới 60 đấy."

Tề Gia Tín khách khí nói: "Bà Trịnh mới là có thuật trú nhan, tôi thấy bà 20 năm nay cũng không thay đổi."

Hứa Viện trời sinh một bộ dung mạo ôn nhuận như ngọc, bảo dưỡng lại tốt, đứng với con cả giống như một đôi chị em. Bà hào phóng cười cười, ngoắc ngoắc tay với Trịnh Chí Khanh, ra hiệu anh tới chào hỏi với các trưởng bối. Mặc dù đang ngồi toàn là ngôi sao sáng trong nghề, nhưng Trịnh Chí Khanh hàng năm ở nước ngoài, hai bên không quen thuộc, hôm nay là lần đầu tiên anh xuất đầu lộ diện ở trường hợp xã giao.

Giới thiệu cho con trai út một vòng, Hứa Viện hỏi: "Chí Khanh, con không phải dẫn bạn tới sao? Người đâu?"

"Vừa nãy còn ở...... À, bên kia, con đi gọi cậu ấy đến đây." Trịnh Chí Khanh bước nhanh đi tới bên cạnh Hà Quyền đang tâm sự với Steven Lee, nói xin lỗi với thầy của mình, lôi kéo Hà Quyền đi về phía bàn chủ.

"Làm gì?" Hà Quyền vừa thấy phải tới bàn chủ, lập tức giống như lớn lên từ trên thảm, sống chết kéo không động.

Trịnh Chí Khanh đâu biết cậu đang kháng cự cái gì, vẻ mặt ôn hoà nói: "Đi chào hỏi với cha mẹ tôi, thuận tiện giới thiệu mấy tiền bối trong nghề cho em quen."

Mẹ nói, trốn thế nào cũng không trốn thoát phải không!?

Hà Quyền rụt cằm lại, bất đắc dĩ theo sát Trịnh Chí Khanh đi tới bên bàn chủ, sau khi gật đầu với vợ chồng Trịnh gia chào hỏi nhìn về phía Tề Gia Tín. Cậu buông phía trong môi cắn chặt ra, cung kính mà gọi "Ông ngoại". Kết quả cả bàn đó ngoại trừ viện trưởng Tần, đều bị tiếng "Ông ngoại" này làm cho khiếp sợ tới tột cùng.

"Tề lão...... Đây......" May mà Trịnh Kiến Bình ít nhiều trải qua sóng to gió lớn, nội tâm lúc này cũng không cách nào bình tĩnh - Lúc trước luôn có lời đồn nói cháu ngoại của Tề Gia Tín ở nước ngoài định cư, không nghĩ tới ở trong bệnh viện của ông làm việc!

Hứa Viện dùng khăn tay đậy bên môi che giấu sự kinh ngạc của mình. Bà còn tưởng Hà Quyền là cây cỏ dại, không nghĩ tới vậy mà là hậu duệ của Tề gia thế gia Trung y. Thả nào kiêu ngạo như vậy, hóa ra có người cho chỗ dựa.

"Giám đốc Trịnh, tôi phải cám ơn ông tổ chức buổi tiệc rượu này, nếu không e rằng chết cũng không gặp được cháu ngoại một lần." Ánh mắt Tề Gia Tín ở Hà Quyền qua lại, "A Quyền, mấy năm không gặp, cháu lớn lên càng ngày càng giống cha cháu."

Ngay trước mặt các tiền bối, Hà Quyền không tiện phát tác. Người ngoài không biết lời của Tề Gia Tín là ý gì, cậu nhưng lòng dạ biết rõ. Không phải muốn nói cha cậu dựa vào mặt ăn cơm mềm của ông ấy sao? Nhưng cha cậu đến chết cũng chưa từng chiếm tiện nghi một phân tiền của Tề gia được chứ!

"Cái đó...... Cháu đi phòng vệ sinh chuyến."

Hà Quyền cũng mặc kệ những người khác biểu tình gì, sải bước đi ra ngoài hội trường. Trịnh Chí Khanh nhìn ra cậu là kiếm cớ rời đi, đuổi theo sau. Ở khúc rẽ hành lang chặn Hà Quyền lại, Trịnh Chí Khanh hơi kinh ngạc hỏi: "Em là cháu ngoại của Tề Gia Tín?"

"Muốn xét nghiệm DNA không?" Hà Quyền tức giận nói.

"Không phải, tôi...... Tôi có chút giật mình." Trịnh Chí Khanh vừa nói đột nhiên nở nụ cười, anh cũng không thể bán đứng Kiều Xảo, huống chi anh thật sự rất giật mình sự thật Hà Quyền là người Tề gia, "Tôi luôn cho rằng trong nhà em rất nghèo."

"Không sai, tôi trước kia rất nghèo, sau khi ông ấy đuổi ba tôi ra khỏi nhà, tôi liền không còn quan hệ với Tề gia." Hà Quyền cười lạnh, "Ông ấy hồi đó ép ba tôi đánh tôi, tôi bây giờ còn có thể gọi ông ấy một tiếng ông ngoại, là nể ông ấy cho tôi một phần tư gen!"

Trịnh Chí Khanh hơi ngẩn ra, một lát sau giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay Hà Quyền, khuyên nhủ: "Dù sao cũng là người già, hơn 80 tuổi rồi, em sau này rảnh vẫn đi thăm ông ấy nhiều chút đi."

Hà Quyền liếc mắt đao: "Câm miệng! Trịnh Đại Bạch, đừng dạy tôi làm người thế nào!"

"Chí Khanh, khách khứa đến đông đủ rồi, qua 10 phút nữa con phải lên bục đọc diễn văn, nhanh về hội trường đi."

Hứa Viện không so đo ra ngoài trễ bao lâu, nghe thấy Hà Quyền vặc lại con trai út trong bụng nhất thời khó chịu khó chịu - Cậu hay lắm Hà Quyền, con trai tôi nuôi lớn, dựa vào cái gì để cậu rống? Ở trước mặt mọi người hôi to gọi nhỏ, không cảm thấy mất thể diện? Thật không hổ là đứa nhỏ hoang dã lớn lên bên ngoài, một chút giáo dưỡng cũng không có!

Trịnh Chí Khanh nhìn đồng hồ, quay đầu dặn Hà Quyền đừng giận nữa, lập tức đi trở về. Hà Quyền kỳ thực cũng không muốn về hội trường, nhưng ở trước mặt một trong những người tổ chức, cậu lại cảm thấy cứ đi như vậy thật sự thất lễ, đành phải gật đầu với Hứa Viện, làm xong chuẩn bị trở về chịu đựng 2 tiếng.

"Chủ nhiệm Hà, mượn một bước nói chuyện?"

Hứa Viện ở sau lưng gọi cậu lại. Hà Quyền quay đầu lại, không hiểu ra sao nhìn đối phương. Cậu chưa từng hỏi Trịnh Chí Khanh tình huống trong nhà, cũng không hiểu rõ làm người của Hứa Viện. Nhìn trang phục và khí chất tất nhiên là phu nhân danh môn, chỉ là ánh mắt dường như có thể xuyên thủng lòng người kia khiến cậu mơ hồ có loại dự cảm xấu.

"Không cần khẩn trương, tôi không phải dùng thân phận phu nhân chủ tịch nói chuyện với cậu." Hứa Viện vừa nói vừa trên dưới đánh giá mấy lần - Nếu nói dáng dấp ngược lại xứng với con trai bà, chính là cái tính tình này, đứa con bà khổ sở nuôi lớn cũng không phải làm trâu làm ngựa cho người ta. "Là chuyện của Hòa Vũ, tôi vẫn chưa chính thức nói cám ơn cậu."

Không đợi Hà Quyền khách khí một câu "Không cần cám ơn", Hứa Viện nói tiếp: "Mặc dù nó và Chí Kiệt đã ly hôn, nhưng tôi vẫn cần đối đãi với nó giống như con đẻ. Đứa bé đó cực kỳ hiếu thuận, vô luận đi đâu cũng nhớ mang quà về cho tôi. Trước kia lúc có nó bên cạnh, chuyện trong nhà tôi một chút cũng không cần phiền lòng, nó đều sắp xếp gọn gàng ngăn nắp. Quần áo Chí Kiệt ra ngoài mỗi ngày nó từ tối hôm trước đã chuẩn bị xong, còn dụng tâm hơn người làm mẹ tôi đây. Nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, nghe đã khiến người thoải mái...... Chủ nhiệm Hà, nhờ có cậu cứu nó một mạng, cũng cứu cháu gái tôi. Tôi nghe Chí Kiệt nói, nó muốn tặng cậu một chiếc Ferrari để bày tỏ tâm ý, tôi liền nói nó quá tục khí, chủ nhiệm Hà cháu gia đại nghiệp đại lại không thiếu cái này. Còn không bằng để đứa nhỏ nhận cậu làm cha nuôi, hai nhà chúng ta hợp thành một nhà, ân càng thêm thân, không biết ý cậu thế nào?"

Hà Quyền nghe tới buồn cười, không phải cao hứng, tức. Cái này rõ ràng là nói với cậu Hòa Vũ ở trước mặt bà biết điều nghe lời bao nhiêu, đối với chồng ôn nhu quan tâm bao nhiêu. Khỏi phải hỏi, nhất định là nghe thấy cậu vừa nãy ồn ào với Trịnh Chí Khanh. Nhưng cậu cũng không phải con dâu Trịnh gia, không đáng ngoan ngoãn nghe lời với bọn họ.

"Bà đừng khách khí, tôi từng tiếp nhận mấy trăm đứa nhỏ, nhận cha nuôi hết, tiền lì xì tết âm lịch cũng có thể khiến tôi phá sản." Hà Quyền đè ép tính tình bày ra nụ cười nghề nghiệp, "Ferrari tôi cũng không cần, không phải tôi không thiếu, đồ tốt ai không thích? Thật sự là đồ của Trịnh gia các người xung khắc với tôi, không dám muốn, sợ liên lụy đến mạng. Không tin bà có thể hỏi con trai bà, lần trước ngồi Porsche của anh ta một lần, tôi què nửa tháng, hiện tại đứng lâu cái chân này vẫn đau đấy."

Ánh mắt Hứa Viện khẽ nhúc nhích. Nghe ý này của Hà Quyền, không có ở cùng với Trịnh Chí Khanh. Nhưng không ở cùng còn hung với Trịnh Chí Khanh thành như vậy, nếu thật sự ở cùng nhau, còn không phải cưỡi trên cổ con trai bà làm mưa làm gió.

"Chủ nhiệm Hà, tôi là chân tâm thật ý muốn cám ơn cậu." Ánh mắt Hứa Viện xoắn xuýt nhìn cậu, "Nếu không chờ Hòa Vũ xuất viện, tôi làm chủ mời cậu bữa cơm, Triều Hải Lâu, cũng mời cả Tề lão."

Hà Quyền tâm nói bà đây là thêm ngột ngạt cho tôi sao? Vừa nãy ở bàn chủ, lời của Tề Gia Tín kẻ ngu mới không nghe ra quan hệ giữa bọn họ có vấn đề.

Hứa Viện chỉ coi như không nhìn thấy biểu tình dần nặng của Hà Quyền, cười nói: "Vậy thì coi như quyết định, chủ nhiệm Hà, chỗ Tề lão tôi đi mời. Tôi biết cậu bận, thời gian cậu quyết, tới lúc đó để Chí Khanh nói với bọn tôi một tiếng là được, nhưng nhất định phải cho tôi cơ hội này bày tỏ tâm ý đó."

Tục ngữ có câu đưa tay không đánh người tươi cười, lại là phu nhân chủ tịch đích thân mời, Hà Quyền nếu tiếp tục một mực từ chối đó chính là làm kiêu.

"Chờ bận rộn qua đợt này, Trịnh phu nhân, bây giờ là kỳ đỉnh điểm sinh con, lại sắp một bác sĩ khu sản xin nghỉ sinh, chúng tôi cơ hồ không có thời gian rảnh."

"Không vội, còn nhiều thời gian." Hứa Viện gật gật đầu, bỗng tỏ vẻ kinh ngạc nói: "Chủ nhiệm Hà, không thấy cậu đeo nhẫn cưới, vẫn độc thân sao? Tuổi này rồi nên nắm chắc, nếu không loáng cái đến 40, làm gì cũng vất vả. Cậu xem Hòa Vũ, sinh đứa bé suýt nữa đòi mạng."

"Không thích hợp, không kiên nhẫn."

"Điều kiện của cậu tốt như vậy, khẳng định không thể tạm bợ." Hứa Viện minh khen ám chê, "Người trẻ tuổi bây giờ đều chạy theo cá tính, lấy mình làm trung tâm, cũng không nghĩ, ai mà không phải cha mẹ nuôi, dựa vào cái gì phục dịch bọn họ, phải chứ?"

Hà Quyền sắp nghẹn hỏng rồi.

"Chủ nhiệm Hà, mai mối cho cậu tôi phải làm, cậu cứu hai mạng Trịnh gia chúng tôi, tôi thúc đẩy cho cậu đoạn nhân duyên tốt." Biểu tình Hứa Viện hơi có vẻ đắc ý, "Cậu nói đi, thích kiểu gì."

Hà Quyền đút tay vào túi quần, cúi đầu hé miệng cười cười, một lát sau giương mắt nhìn về phía Hứa Viện - Trịnh Đại Bạch, mẹ anh đây là sợ tôi kèn kẹt Trịnh gia các anh, muốn vu oan giá hoạ tôi phải không? Thật sự coi anh là người gặp người thích hoa gặp hoa nở? Cho không tôi cũng mẹ nó không thèm! Được, không phải thêm ngột ngạt sao, ai không biết chứ!

"Tôi thích cao." Cậu nghiêm túc nói, "Dựa theo tiêu chuẩn Trịnh Chí Khanh là được."

Nụ cười của Hứa Viện trong nháy mắt cứng trên mặt.

Bình luận

Truyện đang đọc