BỆNH VIỆN SẢN KHOA

Edit + Beta: Vịt

"Gọi đội trưởng Sát dẫn người đi lên trước ở ngoài chờ."

Thấp giọng dặn dò xong Tiểu Quyên, Hà Quyền đi tới bên cạnh nam xe đua đứng lại. Khỏi hỏi, đã lặp lại một màn đã chứng kiến ở bãi đậu xe ngày đó, cậu hoàn toàn có thể xác định đối phương chính là tra nam đánh người - Bên ngoài hèn nhát về nhà giở khốn khiếp, người như thế thiếu trừng trị. Theo lý thuyết người bệnh bị đánh không liên quan tới cậu, nhưng thế đạo lòng người, cậu hôm nay vẫn phải quản chuyện này.

Hà Quyền hất cằm lên hỏi: "Đây là khu khám chữa bệnh, loại người không phận sự không được đi vào, cậu và Úc Siêu quan hệ gì?"

"Tôi là bạn trai em ấy!" Nam xe đua đối với Hà Quyền một chút ấn tượng cũng không có, ngày đó sau khi bị Trịnh Chí Khanh một cước nằm trên mặt đất thở cơ mà.

"Ú, vậy vừa lúc, cậu nhanh báo cảnh sát đi, Úc Siêu bị người đánh, nghiêm trọng lắm." Hà Quyền giả bộ không biết chuyện, chỉ cây dâu mắng cây hòe: "Cháu trai kia quá không phải thứ gì, có khả năng đi đánh quyền kích thủ ha, ra tay với người mang thai, quả thực là một tên tra. Tôi nói, loại rác rưởi này không nên ra đời, hồi đó cha hắn nên bắn lên tường, sự ra đời của hắn chứng tỏ tuyệt đối là thư xin lỗi của nhà máy bao cao su! Sống lãng phí lương thực, chết lãng phí thổ địa, nửa chết nửa sống còn lãng phí không khí!"

Tiểu Quyên ở bên cạnh nín cười tới nước mắt đều sắp ra. Trên mặt nam xe đua giống y cái khay đổ màu, trộn một khối đều đen, cơ hàm thỉnh thoảng giật giật.

Trong lòng Hà Quyền cười thầm, tiếp tục chọc giận đối phương: "Cậu nhưng ngàn vạn đừng cáu, có vấn đề đi con đường pháp luật giải quyết. Úc Siêu đi nghiệm thương, cậu nhanh chóng thừa dịp thời gian này báo cảnh sát. Chúng tôi và đồn công an đều người quen cũ, quay về tôi nói với bọn họ, chờ bắt người trước tạm giam trong phòng, để cho mấy kẻ tái phạm trong đó giáo dục cháu trai kia làm người thế nào!"

Mặt trướng thành màu gan heo, nam xe đua giơ tay túm cổ áo Hà Quyền kéo tới trước chân, hổn hển rống với cậu: "Con mẹ nó anh nói đủ chưa?!"

Hà Quyền mặt không đổi sắc mà chỉ chỉ phía sau hắn. Nam xe đua cau mày quay đầu lại, còn chưa kịp phản ứng là xảy ra chuyện gì đã bị Sát Mục một quyền đục mông lung. Ngay giữa sống mũi, Hà Quyền nghe thấy tiếng biết ngay xương mũi gãy. Chỉnh lý lại cổ áo bị túm nhăn, cậu nháy mắt với Sát Mục.

"Cháu trai này không làm bị thương cậu chứ?" Sát Mục liếc tên đàn ông nằm trên mặt đất bụm mặt lăn lộn, quay đầu lại nhìn nhìn Hà Quyền.

Hà Quyền cười lắc lắc đầu, ngồi xổm người xuống ngẩng ngẩng cằm với nam xe đua: "Nè, người anh em, mùi vị bị đánh thế nào? Cậu nghe kỹ cho ông đây, trên thế giới này không phải không có ai có ai có thể quả cậu, cha mẹ cậu không dạy được cậu bên ngoài tự nhiên có người dạy, học phí còn con mẹ nó đắt lắm đấy!"

"Các người - các người -" Nam xe đua há miệng phun bọt máu mãi - máu mũi chảy ngược vào trong miệng rồi, sủa giống như chó nhà có tang, "Các người đánh người! Tôi muốn - kiện - kiện các người!"

"Ra cửa quẹo trái 800 mét, cửa lớn đồn công an mở phía nam, bên cạnh chính là tòa án, không kiện cậu là cháu trai!" Hà Quyền cười lạnh, "Cả sảnh chờ khám này đều có thể làm chứng là cậu ra tay trước, thuận tiện lúc cậu báo án cũng nói rõ với chú cảnh sát, vết thương trên người Úc Siêu là con mẹ nó ai đánh!"

Sau đó cậu quay đầu phân phó Tiểu Quyên: "Gọi điện thoại cho khám gấp, không nhận người này, cứ nói chủ nhiệm Hà nói."

"Vâng ạ!"

Tiểu Quyên vui rạo rực mà cầm điện thoại lên.

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Trịnh Chí Khanh đang nghĩ cách cản Trịnh Chí Kiệt đừng đi gặp Hòa Vũ, kết quả phòng khám VIP bên kia gọi điện thoại đến tìm anh, nói chủ nhiệm Hà lại nổi xung đột với người nhà bệnh nhân, cảnh sát đều tới gọi anh xuống xử lý vấn đề. Vừa nghe là chuyện của Hà Quyền Trịnh Chí Khanh lập tức ngồi không yên, lại không dám để anh trai anh rời khỏi tầm mắt mình, đành phải kéo Trịnh Chí Kiệt cùng tới phòng khám VIP. Trịnh Chí Kiệt ngoại trừ chuyện gặp Hòa Vũ không có chút hứng thú nào, nhưng chuyện liên quan tới danh dự bệnh viện, hắn vẫn là chìm khí xuống đi theo em trai tới phòng khám bệnh.

Nam xe đua cũng không dám báo cảnh sát, là chị họ hắn mang Úc Siêu kiểm tra xong quay về nhìn thấy em trai mặt đầy máu, một câu không hỏi đi lên liền gọi 110. Cô gái này vừa nhìn đã không phải lương thiện, ở trong đại sảnh đợi khám bệnh VIP nói nhao nhao, công bố muốn mua lại bệnh viện sau đó đuổi Hà Quyền và Sát Mục.

Hà Quyền ngay cả xem thường cũng lười cho cô ta, vừa lúc nhìn thấy hai anh em Trịnh gia đi vào, cậu hì hì vui vẻ, nói với chị họ kia: "Mua bán tới rồi, bệnh viện này của nhà bọn họ, cô nói giá với bọn họ."

Chị họ vội vàng xoay người, cô ta 1 mét năm mấy, nói chuyện với anh em Trịnh gia phải nghển cổ ngẩng mặt lên mới được: "Các người là lãnh đạo bệnh viện này?"

Trịnh Chí Khanh trước liếc nhìn Hà Quyền, xác nhận bị thương không phải đối phương, bèn gật đầu với người phụ nữ kia: "Tôi là chuyên vụ bệnh viện sản khoa Đại Chính, luật pháp chủ quản liên quan sự vụ, họ Trịnh, có vấn đề gì, ngài có thể nói với tôi."

"Vấn đề lớn lắm! Các người đây là bệnh viện rắm chó gì? Bác sĩ không chữa bệnh lại ra tay đánh người!?" Chị họ người không cao khí tràng lại không thấp, chỉ về phía nam xe đua, hai mắt trợn tròn xoe: "Lão Phùng gia chúng tôi chỉ có một độc đinh Phùng Khải này, làm hỏng nó dùng cái gì bồi thường!?"

Bệnh viện rắm chó? Trịnh Chí Kiệt khẽ cau mày.

"Chờ chút, tôi trước hiểu rõ tình huống."

Trịnh Chí Khanh ra hiệu cô cho mình mấy phút, sau đó câu thông với đám Hà Quyền Sát Mục còn có Cừ Kiếm Anh. Hà Quyền vừa nói kéo thấp người Trịnh Chí Khanh, kề lỗ tai đối phương để cho anh cẩn nhận nhận thức Phùng Khải kia rốt cuộc là ai. Trịnh Chí Khanh híp mắt nhìn nhìn Phùng Khải - Mặc dù mặt đã sưng lên nhưng anh vẫn nhận ra là thằng nhãi bị mình một cước đạp bay - nhất thời trong mắt hiện lên một tia tức giận.

Nhưng trước mắt không phải lúc báo thù riêng, mặc dù Phùng Khải túm cổ áo Hà Quyền trước, nhưng đây rõ ràng là tình hình. Nếu như đối phương thật sự tố cáo pháp luật, không nói cái khác, đám người có tiền rảnh rỗi này, Hà Quyền và Sát Mục e là bị luật sự của đối phương làm phiền đều có thể phiền chết.

Tức đã vung rồi người cũng đã dạy dỗ rồi, về phần chuyện bạo hành gia đình, nếu như Úc Siêu kiên trì không lập án, bọn họ cũng hết cách.

Suy nghĩ chốc lát, Trịnh Chí Khanh nói với chị họ kia: "Cô Phùng, tôi vừa biết đại khái chút tình huống, cô xem như vậy giải quyết thế nào - Cô dẫn Phùng Khải tới bệnh viện khác trị thương, chi phí do Đại Chính gánh, đây là danh thiếp của tôi, cô có thể liên hệ trực tiếp với tôi."

Anh lấy danh thiếp ra đưa tới.

Chị họ một cái kéo danh thiếp qua liền xe, hầm hừ mà làm ầm: "Nhà chúng tôi thiếu chút tiền chữa trị này? Hả? Các người đánh người đánh suông? Có tin bà đây mua lại bệnh viện này cho chúng mày cút hết đi hay không!"

"Cô muốn mua Đại Chính?" Từ bắt đầu nghe thấy "Bệnh viện rắm chó" Trịnh Chí Kiệt đã đè ép lửa, hiện tại danh thiếp của em trai bị xé, đối với hắn mà nói không khác gì xé mặt mình. Dựa vào khí phách vô số lần đối mặt nhà đầu tư kinh nghiệm xảo quyệt vấn đề, hắn trong nháy mắt chế trụ đối phương -

"Từ lúc sáng lập tới nay, Đại Chính đầu tư tổng cộng hơn 2.3 tỷ, lưu lượng hàng năm 700 triệu, dựa theo quy ước ngành nghề định giá tiền lãi 5 năm, cộng tổng 5.8 tỷ, toàn ngạch chi trả - cô mua nổi, tôi nhất định bán!"

Người Phùng gia có lẽ là bình thường quả hồng mềm bóp quen, thình lình xông ra người như Trịnh Chí Kiệt, chị họ nhất thời vấp chân. Cô ta vội vàng nháy mắt với chồng mình, để hắn vặc lại Trịnh Chí Kiệt. Chồng chị họ tâm nghĩ 5.8 tỷ vặc thế nào? Đây nói rõ là khoe của với bọn họ.

"Không mua nổi?" Trịnh Chí Kiệt cười lạnh, "Vậy thì phiền dẫn em trai cô ra ngoài, Đại Chính là bệnh viện tư nhân, không làm từ thiện."

Lúc mọi người giằng co, Úc Siêu vẫn luôn ngồi trên ghế đứng dậy kéo tay áo chị họ, nhỏ giọng nói: "Chị, mình đi thôi, em mệt rồi......"

"Đều tại mày!" Chị họ hung hăng quăng y một câu, xoay người bảo chồng đỡ Phùng Khải ngồi bệt trên đất dậy.

Hà Quyền vừa thấy thái độ cô ta đối với Úc Siêu liền muốn mắng chửi người, lại bị Trịnh Chí Khanh một cái nắm lấy cổ tay. "Thanh quan khó đoạn việc nhà, cậu ấy nếu không khổ tâm sẽ không nhịn phần ủy khuất này."

"Được, chuyện nhà người ta tôi mặc kệ, nói của tôi." Hà Quyền xoắn miệng, giương mắt lườm Trịnh Chí Khanh, "Bệnh viện một năm kiếm nhiều tiền như vậy, có phải nên tăng lương cho tôi hay không? Tôi còn muốn đổi xe Ferrari đấy."

Trịnh Chí Khanh vừa định giải thích "Anh tôi há miệng em ngàn vạn đừng tin" liền nghe thấy Trịnh Chí Kiệt nói -

"Hà Quyền, cậu có thể bảo vệ cha con Hòa Vũ bình an, tôi tặng cậu một chiếc Ferrari."

Bình luận

Truyện đang đọc