BỆNH VIỆN SẢN KHOA

Edit + Beta: Vịt

Đường Tân Hà, hội sở Tinh Xá.

Hà Quyền rất ít đến hội sở tư nhân thế này, người tới nơi này đều là người có tiền. Hội sở chú trọng bảo vệ riêng tư của khách hàng, thích hợp với gặp mặt quan trọng nhưng là khách lần đầu gặp. Xuyên qua hành lang ánh đèn mờ mịt, người dẫn đường thay Hà Quyền gõ một cánh cửa gỗ thật bọc bải mềm. Cửa từ bên trong kéo ra, Tề Khải nhìn thấy Hà Quyền, làm thủ thế "Mời".

"Cầm cốc sữa." Tề Khải phân phó người dẫn đường.

Người dẫn đường gật đầu cung kính, sau đó đóng cửa giúp bọn họ. Hà Quyền đi tới sofa ngồi xuống, ánh mắt trầm ổn nhìn về phía Tề Khải. Trước khi đến cậu đã tính toán xong, vô luận Tề Khải cho cậu thấy cái gì, nói cái gì, cậu cũng sẽ bình tĩnh đối đãi. Cho dù Tề Gia Tín lừa cậu, đó cũng là chuyện giữa hai ông cháu bọn họ. Cậu tuyệt đối không thể động tý là nổi khùng, để tránh Tề Khải coi cậu là một quân cờ tùy ý thao túng.

"Mới nghe nói cháu kết hôn, không nghĩ tới có con nhanh như vậy." Tề Khải ngữ điệu thoải mái mà lôi kéo việc nhà, đồng thời từ đầu đến chân đánh giá Hà Quyền một phen, "Dự tính ngày sinh tháng mấy? Đến lúc đó ông chú dành riêng cho cháu trai món quà."

"Không cần phiền hà, Tề tiên sinh, tôi là đến lấy tài liệu." Lạnh lùng đáp lại nói, "Phiền ông, hãy đưa tài liệu ông đã nói cho tôi."

Tiếng "Tề tiên sinh" khiến Tề Khải khẽ nhíu mày, một lát sau lại thay khuôn mặt tươi cười giả vờ: "Xem ta, tuổi tác lớn, trí nhớ không tốt, tài liệu để ở phòng làm việc không mang theo."

Nghe vậy, Hà Quyền đứng dậy muốn đi.

Tề Khải thấy thế đưa tay ngăn cản cậu, nụ cười từ từ thu lại: "Hà Quyền, đừng không lễ phép như vậy, ta dù gì cũng là trưởng bối của cháu, cho mặt mũi uống chén đồ hẵng đi?"

Hà Quyền hất cằm lên: "Ngoại trừ ba tôi, tôi ở Tề gia không có trưởng bối."

Vẻ mặt Tề Khải vi diệu nhìn kỹ cậu.

"Mặc dù cháu lớn lên không giống Tề Tranh, nhưng ngữ điệu nói chuyện của cháu giống hắn y đúc."

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, nhân viên phục vụ tới đưa sữa tươi. Chờ nhân viên phục vụ đặt sữa tươi vào trên bàn trà rời đi, Tề Khải chỉ chỉ ghế sofa: "Chú bây giờ sẽ bảo thư ký mang tài liệu tới dây, cháu ngồi lát, uống cốc sữa tươi nóng, đều có lợi với cháu và đứa nhỏ."

Hà Quyền ngồi trở lại sofa, nhưng cũng không bưng cốc sữa tươi lên. Thấy cậu đề phòng với mình, Tề Khải ngữ điệu thoải mái mà nói: "Uống đi, nơi công cộng, chú còn có thể hạ độc cháu sao?"

"Tôi đường sữa không chịu được, uống tiêu chảy."

Hà Quyền tùy tiện tìm cái cớ.

Tề Khải ấn gọi phục vụ trên tường thông báo nhân viên phục vụ đưa cốc nước ấm, sau đó gọi cú điện thoại: "Tiểu Chu, đưa cái túi tài liệu bên cạnh máy tính trên bàn làm việc của tôi đến Tinh Xá...... Đúng rồi, bây giờ."

Cúp điện thoại, ông ta nói với Hà Quyền: "Nhiều lắm nửa tiếng, thư ký của ta rất giỏi."

Hà Quyền cũng lấy điện thoại ra, đặt vào trên bàn trà: "Khám gấp tùy thời sẽ có điện thoại gọi đến tìm tôi, tôi đảm bảo, hôm nay đi ra cánh cửa này, sau này không bao giờ đến cuộc hẹn của ông nữa."

"Ta hiểu, người trẻ tuổi bây giờ đều cá tính 10 phần." Tề Khải ngồi vào trên sofa đơn bên cạnh, dùng tư thái thả lỏng dựa về phía sau, "Hà Quyền, ta không phải kẻ địch của cháu, cháu không cần thiết bày ra thái độ với ta như vậy. Ta 24 tuổi đã vào Hoa Y Đường, làm cần cù hơn 30 năm. Phải, ta không có tầm mắt quốc tế hóa và đầu óc tài chính như Âu Dương, trên quản lý cũng không sắc bén bằng cậu ta, nhưng bác cả thật sự hiểu cách làm người của cậu ta sao? Bác ấy biết Âu Dương đã làm chuyện hạ lưu gì sao? Hà Quyền, cháu mặc dù không họ Tề, nhưng cháu dù sao cũng là huyết mạch Tề gia, thật sự có thể trơ mắt nhìn gia nghiệp lớn như này, bị người ngoài dễ dàng lấy đi?"

Hà Quyền hiện tại đã hiểu, Tề Khải là muốn lôi kéo cậu đối phó Âu Dương, tước đi một cánh tay của Tề Gia Tín. Nói chuyện của Tề Tranh với cậu, đơn giản là muốn tăng thêm vết rách giữa cậu và Tề Gia Tín cũng dùng cái này giành được tín nhiệm của cậu. Nhưng nếu cậu có một chút dục niệm nào đối với tài phú của Hoa Y Đường, bàn tính Tề Khải coi như gẩy đúng rồi, đáng tiếc, cậu ước gì cách xa thật xa đám người họ Tề này mới tốt.

Dùng ánh mắt gần như thương hại nhìn chú họ của mình, Hà Quyền nói: "Tề tiên sinh, tôi là bác sĩ, áp lực hàng ngày phải đối mặt đã rất nặng, lại xen vào loại chuyện chỉ có ở trong phim truyền hình mới có thể nhìn thấy này, tôi ngay cả thở cũng không cách nào thở."

Nhận thấy được ý từ chối của Hà Quyền, nếp nhăn khóe mắt Tề Khải hơi xếp chồng lên.

Nước ấm đưa vào, Hà Quyền vẫn không động đậy. Tề Khải tự mình bưng cốc sữa tươi kia lên, giống như uống cho cậu nhìn.

"Quan hệ của tôi và Trịnh Chí Kiệt cũng không tệ lắm, thỉnh thoảng hẹn đánh golf với nhau." Tề Khải nhìn như tùy ý nhắc tới, "Cậu ta cũng không làm sao thưởng thức Âu Dương, cho rằng Hoa Y Đường nếu giao cho loại người lợi ích như Âu Dương, nhất định sẽ bị làm rối loạn."

"Trịnh Chí Kiệt chính là kiểu người duy ngã độc tôn, rất ít để ai vào trong mắt."

Ý của Hà Quyền rất rõ ràng — Đừng tưởng Trịnh Chí Kiệt thưởng thức ông.

Tề Khải khẽ cau mày: "Ở sau lưng nói xấu anh chồng như vậy, không đủ thể diện nhỉ?"

"Trên thực tế ngay trước mặt anh ta, tôi nói còn khó nghe hơn cái này." Hà Quyền ăn ngay nói thật, "Tới giờ hắn vẫn thiếu tôi chiếc Ferrari chưa thực hiện, lần sau lúc gặp hắn, phiền ngài giục hắn giúp tôi."

Tề Khải bị sữa tươi sặc một ngụm, nghiêng đầu che miệng dùng sức ho khan vài tiếng. Dù gì Trịnh Chí Kiệt cũng là tổng tài công ty niêm yết, nhưng đến trong miệng Hà Quyền, lại giống như đang nói tay chơi gây thất vọng ở nhà bên. Tiên sư nó, Tề Khải trong lòng nói, thật sự như trong truyền thuyết, dã chủng này còn rất kiêu ngạo.

"À đúng rồi, Tề tiên sinh, tôi hồi đi cứu nạn động đất cũng gặp Âu Dương, trước đây tôi cũng không có ấn tượng gì tốt với hắn, nhưng ở nơi đó, tôi thấy được lòng nhiệt tình của hắn đối với sinh mạng." Hà Quyền bưng cốc nước lên, hơi nhấp một ngụm, "Cho nên nói, nhìn người không thể chỉ nhìn một mặt, tôi tin ngài nói, Âu Dương đúng là người lợi ích, nhưng tôi không cho rằng hắn là người xấu. Dùng hiểu biết của tôi đối với ông ngoại, ánh mắt nhìn người của ông ấy sẽ không sai."

"Cậu xác định?" Trên mặt Tề Khải hiện lên tia cười quỷ dị, "Bác cả cũng không nhìn nhầm Hà Kính Phi?"

Nước ấm trong cốc dao động, Hà Quyền chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương nhảy thình thịch mãi. Lúc này có người gõ cửa đi vào, một người đàn ông mặc tây trang màu đen, tuổi nhìn qua xấp xỉ Hà Quyền giao một cái túi cho Tề Khải. Hắn nhìn Hà Quyền một cái, xoay người rời đi.

"Thật ra cháu nói đúng, ánh mắt nhìn người của bác cả thật sự rất chuẩn." Tề Khải chậm rãi mở dây thừng niêm phong túi tài liệu, "Hà Quyền, có một số việc ta vốn không muốn nói, đều đã trôi qua lâu như vậy, người cũng không còn, cần gì chứ...... nhưng cháu đã nhắc tới, ta nghĩ cháu cũng có quyền biết."

Ông ta từ trong túi tài liệu rút ra một xấp văn kiện, lật lật, thả một tờ giấy ố vàng bên trong lên bàn trà.

"Ta nhỏ hơn Tề Tranh một tuổi, hắn là anh họ ta, ta vẫn luôn rất tôn trọng hắn, nhưng ở trong chuyện Hà Kính Phi, hắn thật sự là làm tổn thương trái tim đại bá." Tề Khải lại đẩy tờ giấy kia tới trước mặt Hà Quyền, "Ta thay bác cả làm rất nhiều chuyện, đều là chuyện tốn tiền, hơn nữa toàn bộ giữ lại bằng chứng, để tránh có người hỏi tới tung tích tiền bạc, ta không lấy ra được chứng cớ lại bị người ta nói là kiền lời riêng trung gian."

Hà Quyền rũ mắt nhìn về phía đơn dòng chảy ngân hàng đã ố vàng, số tiền chuyển khoản một trăm vạn, 3 chữ "Hà Kính Phi" ở ô ghi chú giao dịch, nóng tới hốc mắt cậu cũng nóng lên.

"Bác cả cho cha cậu 1 triệu, 1 triệu hơn 30 năm trước đó, đặt vào bây giờ e là phải hơn trăm triệu." Tề Khải tiếc hận lắc lắc đầu, "Nhưng Hà Kính Phi thật sự không có đạo lý, cầm tiền nhưng vẫn dẫn theo Tề Tranh bỏ trốn, bác cả tức gần chết mới báo cảnh sát bắt hắn. Nếu không phải hắn phun ra nguyên vẹn 1 triệu này, e rằng bây giờ vẫn ngồi xổm trong tù đấy."

Dường như cảm thấy sóng động tâm tình Hà Quyền, Tiểu Bạch lộ vẻ hơi xao động bất an.

"Nhưng bọn họ vẫn ở bên nhau."

"Huh?" Tề Khải khiêu mi.

Một tay giữ bụng, Hà Quyền một tay vo viên tờ đơn dòng chảy ngân hàng. Song thân đều không còn, chuyện đã qua không thể nào kiểm chứng. Nhưng cậu từ nhỏ mưa dầm thấm đất tình yêu của hai người với nhau, đó không phải là giả. Cho nên cậu tin, Hà Kính Phi nhận 1 triệu này nhất định là có lý do đầy đủ.

"Ba tôi đã lựa chọn tin tưởng cha tôi, tôi cũng lựa chọn tin tưởng ông ấy." Hà Quyền cầm các tài liệu khác tới bỏ vào trong balo mình. Cậu từ từ kéo khóa kéo, để tránh run rẩy đầu ngón tay bị đối phương nhìn ra.

Biểu tình Tề Khải lộ ra vẻ có chút kinh ngạc, nhưng chỉ là một thoáng mà thôi.

"Hà Quyền, con người không thể chỉ tin tưởng chuyện mắt mình nhìn thấy."

"Không nhìn thấy, càng tuyệt đối không thể kết luận bừa." Hà Quyền đeo túi lên, chống tay vịn sofa đứng thẳng người, "Cám ơn ông đã nói tất cả với tôi, Tề tiên sinh, hi vọng sau này chúng ta sẽ không gặp lại nữa."

Trong túi chỉ có mấy tờ giấy và mấy món đồ nhỏ như sạc điện dây tai nghe, nhưng từ khoảng cách từ sofa đi đến cửa, Hà Quyền lại cảm thấy giống như cõng ngọn núi.

"Hà Quyền." Tề Khải ở sau lưng gọi cậu lại, "Cháu là người thông minh, lùi một bước, trời cao biển rộng."

Cầm tay nắm cửa, Hà Quyền nhẹ nhàng kéo mở cửa, trước lúc ra cửa xoay người lại nhìn Tề Khải một cái.

"Con người tôi, luôn luôn chỉ nhìn phía trước."

Ánh mắt Tề Khải chợt căng thẳng. Chờ cửa đóng lại, ông ta thở ra nặng nề, xoay người đến bên cửa sổ gõ mở một cánh cửa nhỏ trên vách tường một bên khác, cung kính nghiêng người nhường người đi ra.

"Chú tư."

Tề Gia Huy từ bên trong đi ra, trước khi Tề Khải mở miệng lần nữa khoát khoát tay, ra hiệu ông ta không cần nói gì cả.

"Ta đều nghe thấy, Hà Quyền này, cùng một đức hạnh với thằng khốn Hà Kính Phi kia, coi ngạo khí là cốt khí." Ông ta quét ánh mắt tới đơn dòng chảy bị vò lung tung trên bàn, "Thật sự coi mình là nhân vật, cho rằng sẽ có người ngu ngốc tốn 1 triệu ký với hắn? Chỉnh hắn dễ như bóp chết con kiến!"

"Chú tư, làm sao đây? Hà Quyền không thể có tác dụng với chúng ta, hơn nữa nó nhất định sẽ đi tìm bác cả đối chất chuyện Tề Tranh, cứ như vậy cháu phải trở mặt với bác cả." Tề Khải cẩn thận nhắc nhở, "Còn có Âu Dương, chú biết tay hắn đen cỡ nào."

"Sợ cái gì, những năm nay chúng ta thu bao nhiêu cổ phần? Đến lúc đó tiền vốn gây dựng lại, cổ quyền trong tay hai chúng ta hợp nhất, ông già phải hai tay dâng vị trí này cho chúng ta. Về phần Âu Dương kia, nếu nó nghe lời, để lại dùng cũng không sao, nếu không nghe lời thì để nó thân bại danh liệt giống như Hà Kính Phi!"

Tề Gia Huy giơ tay lên ở trên cổ xoẹt một cái.

"A Khải, nhớ, muốn thành đại sự, tuyệt không thể tâm từ thủ nhuyễn."

Đêm khuya, trong đại trạch Tề gia đột ngột vang lên tiếng chuông cửa chói tai.

"Đến đây đến đây, ai thế, đêm hôm khuya khoắt......"

Chị Vân khoác áo ngáp đi mở cửa, lúc cô thấy rõ người nhấn chuông ở cửa là Hà Quyền, đầu óc vốn ngủ mơ màng bỗng chốc tỉnh táo.

"Ây da, tiểu thiếu gia, giờ mấy giờ rồi sao cậu lại đến đây?" Cô vội vàng để người vào cửa hiên, lại từ trên kệ cầm dép thay cho Hà Quyền, "Vừa xong ca đêm? Đói không? Tôi đi làm nóng cho cậu —"

Hà Quyền kéo cánh tay chị Vân lại, nói: "Em không đói, chị Vân, phiền chị gọi ông ngoại giúp em, em đến thư phòng chờ ông ấy."

"Xảy ra chuyện gì?" Chị Vân trong lòng run sợ hỏi.

3h sáng, không phải chuyện thiên đại, ai sẽ vào lúc này đến nhà?

Hà Quyền không nói chuyện, trực tiếp đi về phía thư phòng. Cậu lấy văn kiện trong túi ra đặt vào trên bàn sách của Tề Gia Tín, sau đó ngồi vào sofa bên cạnh lẳng lặng chờ. Tề Gia Tín rất nhanh đã tới, chống gậy đầu rồng, trên mặt lo lắng nhìn Hà Quyền.

"A Quyền, cháu giờ —"

Hà Quyền giơ tay lên chỉ về phía bàn sách, cắt đứt lời Tề Gia Tín: "Ông xem phần văn kiện kia trước."

Tề Gia Tín cau mày, run rẩy đi về phía bàn sách, cầm kính đeo lên, chỉnh ánh sáng đèn bàn xem xét văn kiện. Chỉ nhìn mở đầu tờ thứ nhất, ông dã ngã ngồi vào trong ghế phía sau bàn sách.

"Cháu vừa đến nghĩa địa một chuyến, nhân viên làm việc nói với cháu, cuối tháng 9 năm ngoái, có một vị tự xưng là cha Tề Tranh, xin mở phần mộ." Hà Quyền nhìn thẳng vào Tề Gia Tín, "Ông là đi đặt tro cốt cha cháu, đúng không?"

Tề Gia Tín nhắm mắt lại, ngón tay khô gầy vô ý thức niết nhăn văn kiện Hà Quyền cầm tới — danh sách phí nộp của viện an dưỡng, tên người bệnh, Tề Tranh.

"Là Tề Khải nói cho cháu nhỉ......" Âm thanh ông cụ mang theo oán giận, "Thằng nhãi đó...... Mắt thấy không làm chủ tịch được, liền muốn hủy đài của ta......"

Hà Quyền lắc lắc đầu.

"Là ai nói với cháu cũng không quan trọng, quan trọng là, ông gạt cháu ông ấy đã chết."

Tề Gia Tín trở tay che vị trí ngực, động tác này khiến Hà Quyền cảnh giác nghiêng người về phía trước. Cũng may không phải phát tác bệnh tim, ông cụ không có đột nhiên xuất hiện tình huống ngạt thở.

"Ta không lừa cháu, thật sự không có hi vọng, Tề Tranh hoàn toàn dựa vào máy móc duy trì sự sống, cháu học Tây y, hẳn biết cái đó không khác gì với đã chết......"

Hà Quyền không có phản bác. Cậu vừa nhìn mục dụng cụ và thuốc sử dụng trong đơn nộp phí là biết, Tề Tranh cũng không phải là trạng thái sống thực vật như lời Tề Khải, mà là chết não. Chết não là tử vong trên ý nghĩa chân chính, phản ứng thân não biến mất, không cách nào tự hô hấp, là trạng thái vĩnh viễn, không thể trái lại. Ý nghĩa của sinh mạng đã không còn tồn tại, chỉ dựa vào máy móc mà "sống".

"Ông đã biết không có hi vọng, nên buông tay để ông ấy đi." Hà Quyền hít mũi.

Tề Gia Tín nước mắt tuôn đầy mặt, dùng sức vỗ ngực: "Ta mời vô số bác sĩ đến khám, mong đợi có kỳ tích xảy ra...... Bác sĩ đều khuyên ta từ bỏ, nhưng ta sao từ bỏ được, hả? Ta không nói ra được "Các người tắt máy móc đi", đó là con ruột của ta! Nhưng nó vĩnh viễn đều không thể mở miệng gọi ta một tiếng "Cha" nữa! Ta ngay cả bà ngoại con cũng không nói, ta không muốn để bà ấy lại trải qua nỗi đau mất con lần nữa! A Quyền, nếu như ta nói với con, con có thể thay là làm quyết định này không!? Ta chỉ có thể đợi, đợi đến lúc ngay cả máy móc cũng không kéo được nó mới thôi!"

Trên mặt Hà Quyền hơi lộ ra chút mệt mỏi. Cậu dụi mắt, vùi mình vào trong sofa. Không đếm rõ được có bao nhiêu lần, cậu ở ngoài ICU chứng kiến lựa chọn khó khăn của người nhà. Có người mẹ, bởi vì con trai ký xuống thư đồng ý từ bỏ máy móc duy trì sự sống của cha mà ở trên hành lang tát hắn liền mười mấy cái, gào khóc "Đó là cha mày đó mày cái đồ không lương tâm". Nhưng thật ra mọi người đều hiểu, con trai chỉ là làm một quyết định chính xác nhưng không ai chịu làm.

"Thành thật mà nói, lúc vừa nghe chuyện này, cháu thậm chí hối hận châm cứu cho ông...... nhưng chờ đến lúc cháu đến nghĩa địa, xác nhận ông tác hợp bọn họ, đột nhiên lại......" Hà Quyền khổ sở câu khóe miệng, "Cháu sở dĩ vẫn sẽ vào căn nhà này, vẫn gọi ông một tiếng ông ngoại, lý do duy nhất chính là...... ông tôn trọng sự lựa chọn của ba cháu."

Tề Gia Tín vùi mặt vào trong lòng bàn tay, phát ra tiếng khóc khàn đặc đặc biệt của người già cuối đời.

Bình luận

Truyện đang đọc