BETA ĐÃ CẮN CÂU

Kỳ Dịch trợn trừng mắt.

Cái gì mà mùi của Beta, Beta làm quái gì có mùi.

Cậu lầm bầm trong miệng, theo bản năng nói câu này ra ngoài.

“Sao vậy?” Nam nhân bước về phía trước, kề sát Kỳ Dịch, “Cho nên cậu thừa nhận cậu chính là tên lừa đảo?”

“Tôi ——” Kỳ Dịch đang muốn phản bác, nhưng mà hô hấp lại đều tràn ngập mùi tin tức tố nồng đậm của Alpha, liền vội vàng khép miệng.

Nam nhân: “Thừa nhận?”

Kỳ Dịch nhanh chóng lắc đầu, muốn há mồm phản bác lại sợ hãi ngửi được hương vị của nam nhân, nghẹn đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, hai chân giậm giậm.

Buồng vệ sinh quá nhỏ, nam nhân lại vừa lúc chắn ngay cửa, Kỳ Dịch không tới được cửa lui về phía sau lại không còn đường, hận không thể mở vòi sen làm mùi vị giảm bớt một chút.

Mùi hương của nam nhân rất giống mùi trong rừng cây, nhẹ nhàng khoan khoái lòng người, lại mơ hồ mang theo hơi thở cay độc, gia tăng áp lực từ cơ thể.

Kỳ Dịch lùi về phía sau một bước nhỏ, lưng đụng vào tường, hối hận không thôi, vì 20 vạn mà đưa mạng nhỏ của mình vào thật sự không đáng chút nào!

Nam nhân thưởng thức vẻ mặt hoảng sợ của Beta, đáy lòng dâng lên một cổ sung sướng.

Hắn quay đầu, nhìn xung quanh căn phòng.

Đây là một căn phòng của người độc thân, chỉ có một phòng ngủ, đồ dùng không nhiều lắm, sofa ngồi hai người cùng với một cái giường nhỏ, mép giường trải thảm, bên cạnh cửa sổ là một cái ghế cao, bên trên có một chậu cây.

Hoàn cảnh không tồi, tuy rằng có chút đơn sơ, nhưng cũng có thể sử dụng.

Nam nhân quay đầu lại, giơ tay mở hai nút trên cổ áo, lộ ra xương bả vai cường tráng.

“Anh anh anh anh ——” Kỳ Dịch hoảng sợ, kề sát tường, giống như muốn đè ép toàn bộ cơ thể vào trong bức tường, “Anh muốn làm gì!”

Nam nhân giơ tay kéo Kỳ Dịch lại, dán bên tai cậu, khẽ cười nói: “Tôi muốn làm gì? Không phải là do cậu dẫn tôi tới đây sao?”

Kỳ Dịch sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên hiểu rõ ám chỉ của nam nhân, cực kỳ hoảng sợ nói: “Không không không không, tôi không có ý kia, tôi thật sự mang anh tới tìm Omega mà!”

“À, cậu không có ý đó.” Nam nhân lặp lại một lần, nhìn Kỳ Dịch điên cuồng gật đầu, cố ý trêu đùa, “Nhưng mà tôi có ý đó.”

“Hở?” Kỳ Dịch ngây người, mờ mịt chớp chớp hai mắt.

Nửa giây sau liền hồi hồn lại, dùng hết toàn lực đẩy nam nhân ra, nhanh chân chạy đi.

“Ha ha.” Nam nhân bị chọc cười, chỉ hơi hơi dùng một chút lực, liền túm Kỳ Dịch trở về, thuận tay khiêng trên vai.

Kỳ Dịch liều mạng giãy giụa: “Có chuyện từ từ nói, anh mau thả tôi xuống!”

Nam nhân như cũ khiêng người đi về phía mép giường: “Chính miệng cậu nói, tôi vừa lòng ai đều có thể mang đi. Hiện tại tôi rất vừa lòng cậu.”

“Ý của tôi không phải như vậy!” Kỳ Dịch kêu lên, đột nhiên mông bị vỗ một cái, cả người kinh hoàng, thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi.

Nam nhân: “Yên tĩnh một chút, dành sức lát nữa kêu.”

Bình luận

Truyện đang đọc