BETA ĐÃ CẮN CÂU

Kỳ Dịch đi theo phía sau một bảo vệ, lại lần nữa quay về căn nhà này.

Cậu cúi đầu, không dám nhìn loạn, khẩn trương cắn ngón tay.

Bảo vệ đẩy cửa ra, Kỳ Dịch hít sâu một hơi, lại thở ra một hơi, vẫn không thể làm cơ thể bớt khẩn trương.

“Mau vào, ở bên ngoài làm gì vậy?” Thuộc hạ của nam nhân cười tủm tỉm nhìn cậu, còn vẫy vẫy tay.

Kỳ Dịch ngây người.

“Cậu…… A,” Kỳ Dịch cả kinh cắn trúng đầu lưỡi, “Cậu cậu cậu, cậu sao lại ở đây!”

Kỳ Dịch biết người này, đã từng là một Omega trong viện nuôi nấng của mình, còn là Omega xứng đôi cuối cùng của nam nhân!

Thuộc hạ Omega cười đến mức vui vẻ: “Đã lâu không gặp, kỳ thật cũng chỉ mới bốn ngày thôi.”

“Sao cậu lại ở đây?!” Kỳ Dịch khiếp sợ.

Omega đương nhiên trả lời: “Tôi vẫn luôn ở đây mà!”

Kỳ Dịch ngốc vài giây, lập tức hiểu rõ mọi chuyện.

Cậu đi vào trong, chỉ vào mũi nam nhân tức giận mắng: “Anh bẫy tôi!”

“Cá cắn câu.” Nam nhân không hề áy náy.

Omega phụt một tiếng bật cười, tự giác đứng lên, hơi hơi khom lưng.

“Tôi đi trước, hai người ở lại chơi.”

Omega đi ra ngoài, Kỳ Dịch ở bên kia vừa mắng xong liền hối hận.

“Như vậy tôi cũng đi đây.” Cậu lắp bắp nói, sau đó lén lút đi theo Omega rời đi.

Đi tới cửa, Omega cạn lời quay đầu lại: “Cậu theo tôi làm gì?”

Omega xách cổ Kỳ Dịch lên, ném về lại trong phòng.

Cửa phòng đóng lại, Omega còn thân thiết giúp cả hai khóa cửa.

Trong phòng chỉ còn lại nam nhân và Kỳ Dịch, Beta tựa vào trên cửa run bần bật.

Bình luận

Truyện đang đọc