[BHTT] ĐẾ SƯ


Cẩm Tú cung thường trữ sẵn lưu huỳnh là chuyện không hợp lý chút nào.

Việc Trường Tề có thói quen nói mà không cần suy tính lại càng khiến cho người nghe không thể nghi ngờ về tính chân thực của lời nàng vừa nói ra: Lương phi yêu cầu Thanh Tước phải rải lưu huỳnh đã không phải là lần đầu tiên.
Thanh Tước là chưởng sự cung nữ của Cẩm Tú cung, cho dù vào mùa xuân hạ loài rắn thường hoạt động nhiều đi nữa, thì cũng không cần nàng phải tự mình làm việc này.
Cho nên phản ứng này của Trường Tề liền có chút kỳ quái.
Lương phi chỉ lườm ngang một cái: "Còn không phải chỉ vì chỗ ở của ngươi bị bầy rắn công kích đã làm cho lòng người hoang sợ hay sao? Nếu là không chuẩn bị trước một chút lưu huỳnh, còn không phải là để yên cho rắn cắn?"
Lý Quý Hâm cũng chỉ cười cười: "Nếu như Cẩm Tú cung đã chuẩn bị trước một chút lưu huỳnh, vậy làm sao vẫn còn có rắn qua lại?"
Trường Tề vẫn vùi ở trong ngực Lương phi, nàng giận dữ nhìn Lý Quý Hâm chằm chằm: "Ngươi đây chính là kẻ gian kêu bắt kẻ gian, rõ ràng chính ngươi mới là người đã để cho kẻ ngu tới nơi này thả rắn!"
Lý Quý Hâm lại phát tác cái bệnh bao che con cái, không cho phép người khác đặt điều về công chúa ngốc: "Nếu nói như vậy thì, chỗ ở của ta đều là rắn độc, trong khi Cẩm Tú cung đều là rắn không có độc, vậy nói không chừng đã có người cố ý thả rắn là để gieo họa cho Trường Ninh công chúa cũng nên."
Lời này hướng ám chỉ đã rất rõ ràng, Trầm Vân Tân cũng cau mày lại, nhưng hắn vẫn không tỏ ra tức giận.
Lý Quý Hâm cảm thấy Thái tử điện hạ vẫn là cái người có bản lãnh để trở thành Thái tử: vô luận là bị nàng sặc thanh tại Quốc Văn quán hay là mẫu thân của mình bị nàng ngầm mắng ngay trước mặt, hắn vẫn không một chút có vẻ tức giận.
Nàng cũng điểm đến thì dừng, nhìn thấy sắc mặt của Lương Phi càng ngày càng đen hơn thì dứt khoát rời đi trước.
Trên đường trở về, Lý Quý Hâm một mực suy ngẫm về một loạt vấn đề: hung thủ cố ý dẫn nàng tới Dục Tú cung, nhưng lại có người đem rắn thả tại đây khiến nàng phải tìm tới Cẩm Tú cung; công chúa ngốc một mực che chở không để cho nàng động tới Trường An công chúa, nhưng lại ngoài sáng trong tối nhất định muốn đem Trường Tề đẩy vào con đường cùng Nam Châu liên hôn; Hoàng hậu giao quyền cho nàng hành động, câu chuyện bí mật của Đức phi cùng sát ý luôn được giấu giếm của Lương phi.

Tuy nói mình đã biết trước chốn hậu cung là cái nơi minh tranh ám đấu, ngươi ngu ta gạt, nhưng chưa từng nghĩ tới mình chỉ tới đây ngắn ngủi có mấy ngày vậy mà đã bị đẩy lên đầu gió đỉnh sóng.
Giống như đã có người sắp xếp xong xuôi mọi chuyện từ lâu rồi, chỉ cần chờ Lý Quý Hâm nàng tới cõng cái nồi này nữa mà thôi.

Nếu đổi thành là một người khác, đêm đó hẳn người đó đã bị chết bởi nọc độc của rắn rồi.
Nàng không vội trở lại An Ninh các, mà thẳng một đường đi tới Quốc Văn quán.
Công chúa ngốc vẫn còn đang trong giờ học, bởi vậy nàng lại đi Tàng Thư lâu tìm cho mình một ít tài liệu.
Trong Tàng Thư lâu có bí sử của đương triều, liên quan không ít tới hậu cung.

Việc cần làm bây giờ là nàng phải tìm cho ra đột phá khẩu, như vậy thì mới có thể đem hung thủ lôi ra ngoài.
Công chúa ngốc ngồi học ở trong Tri Lễ viện mà lúc nào cũng luôn thất thần, ánh mắt luôn đặt ở ngoài cửa, có cảm giác như nàng đang đi vào cõi thần tiên vậy.
Trầm Ngọc Tú nhìn thấy nàng như vậy thì nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nhưng công chúa ngốc lại không nhận ra, vẫn luôn một mực nghĩ về chuyện của mình.

Việc Mỹ Nhân Nữ Phó tới Cẩm Tú cung để tra án không biết là sẽ có thu hoạch hay không.

Mặc dù trong lòng nàng cũng đã có đối tượng để hoài nghi, nhưng là chuyện này không thể từ trong miệng của một người ngu như nàng nói ra rồi.
Lý Quý Hâm mượn cho mình một quyển sách có liên quan tới bí sử hậu cung, đầy cái vẻ tiếp nối người đi trước, mở ra vở tuồng mới cho nữ nhân kế tiếp.
Dù đã được phu nhân Hoa Xà dày công vun đắp, nhưng Lý Quý Hâm làm thế nào cũng vẫn nghĩ không ra, tại sao một đám nữ nhân lại phải đi tranh cướp một người đàn ông? Nếu như thứ bọn họ tranh giành là quyền lực và thiên hạ thì còn được coi đó là một loại dã tâm, nhưng tranh nhau một người đàn ông thì coi là cái gì?
Phu nhân Hoa Xà nói rất đúng a, trong tay có đến bao nhiêu là mưu sâu kế hiểm mà lại không sử dụng đến, còn không bằng chỉ cần có một chén cháo trắng một khúc hát nhỏ cũng đã đủ vui vẻ từ sáng đến đêm tối rồi, cũng đâu cần phải đem cuộc sống biến thành tiểu thuyết chứ.
Đơn cử chính bản thân nàng đây, cho tới bây giờ nàng vẫn chưa từng so đo tiền tài cùng danh lợi.

Chỉ cần được điền đầy bụng, cuộc sống này liền không còn là đại sự.
Trong khi công chúa ngốc vẫn đang đi học, Lý Quý Hâm liền ngồi ở trong phòng đọc sách.

Khi thì nàng che trán thở dài, khi thì thổn thức hoài cảm, khi thì hé miệng cười một tiếng, cứ như là cốt truyện kia có bao nhiêu lên xuống phập phồng, nội dung kia đã khiến người ta phải cảm khái.

Các viện sĩ của Quốc Văn quán đi qua, nhìn thấy biểu hiện nàng như vậy lại còn tưởng rằng nữ phó ngồi ở đàng kia là đang bận nghiên cứu cổ kim tuyệt học.
Đọc được một lúc, "rụp" một cái, nàng đột nhiên đem quyển sách đóng lại.
Hẳn là công chúa ngốc đến giờ tan lớp rồi.
Hôm nay vì không còn bị Trường Tề quấy rầy, cho nên công chúa ngốc đã có thể cùng Trầm Ngọc Tú nói mấy câu.
"Tỷ tỷ, có phải rắn ở Cẩm Tú cung là do ngươi cho người thả vào?"
Trầm Dao Quân nhíu chặt cặp lông mày: "Không phải ta!"
"Vậy thì sự xuất hiện của bầy rắn kia thực sự là rất kỳ quái, làm cho Trường Tề bị sợ đến nỗi không dám đi học.

Tỷ tỷ, có lẽ là kẻ đưa rắn đến chỗ ở của nữ phó và kẻ đưa rắn đến thả ở Cẩm Tú cung là hai nhóm người khác nhau đi?" Trầm Ngọc Tú có được một trái tim thất khiếu linh lung*, bằng không, trong năm năm qua nàng làm sao có thể giả bộ thành một công chúa mặc kệ sự đời, sống hèn nhát ở trong lãnh cung như vậy đây?
"Đúng là có hai nhóm người khác nhau, đi Cẩm Tú cung thả rắn là người nhà chúng ta.

Ta đoán chừng việc làm này chỉ là vì để cho Mỹ Nhân Nữ Phó đưa sự chú ý của mình chuyển tới Cẩm Tú cung mà thôi." Trong lòng Trầm Dao Quân biết vấn đề rất rõ.
* Thất khiếu là bảy cái lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng; có một viên "Thất khiếu linh lung tâm": cũng chính là một trái tim có bảy cái lỗ quý hiếm.

Trầm Ngọc Tú liền che miệng phì cười thành tiếng: "Tỷ tỷ, trước mặt ta mà ngươi cũng vẫn kêu nàng là Mỹ Nhân Nữ Phó."
Công chúa ngốc mặt đỏ lên: "Xác...!Xác thật nàng là một mỹ nhân nha."
Người đến đảm nhiệm chức nữ phó của công chúa ngốc đã đổi đến ba trăm tám mươi người rồi.

Cao thấp mập gầy đen trắng thế nào cũng đã có, chính là không có người nào so với Mỹ Nhân Nữ Phó lại đẹp hơn được.

Nàng làm một kẻ ngu thì phải lấy mỹ nhân làm vật so sánh, kể ra thì, cái danh hiệu này cũng là danh xứng với thực nha.
"Sợ là tỷ tỷ rất thích Mỹ Nhân Nữ Phó này đi?" Đôi mắt của Trầm Ngọc Tú cười thành một vành trăng non cong cong: " Ừ, nếu như ta cũng có được một nữ phó xinh đẹp như vậy, ta cũng sẽ thích."
Trầm Dao Quân nhẹ nhàng vỗ người này một cái: "Nói cái gì đâu!"
Lý Quý Hâm sắp sửa đi tới trước cửa, thấy thời gian đã không còn nhiều, công chúa ngốc vội vàng thu dọn đồ đạc của mình rồi rời đi.
Trước khi rời đi, Lý Quý Hâm còn đi vào trong phòng quay đầu nhìn quanh một cái.

Khi thấy chỉ có một mình Trầm Ngọc Tú, nàng liền cười cười, nhưng cũng không nói gì.
Trên đường trở về, công chúa ngốc ngước đầu nhìn nàng bắt đầu hỏi: "Mỹ Nhân Nữ Phó, ngươi đi Cẩm Tú cung bắt được cái người đã thả rắn ở đó rồi sao?"
"Vẫn chưa." Lý Quý Hâm thành thật trả lời.
Công chúa ngốc liền đưa ngón tay chỉ chỉ: "Mỹ nhân nữ phó lợi hại như vậy, hẳn là ngay lập tức liền có thể đem người bắt được rồi.

Nhất định là ngươi đã không có siêng năng làm việc, có đúng không?"
"Trên đời này nào có mọi chuyện đơn giản như vậy, ta lại cũng không phải là thần tiên." Lý Quý Hâm cười cười.
Công chúa ngốc liền chu cái miệng trả lời: "Ai nói? Mỹ Nhân Nữ Phó chính là tiên nữ, mà tiên nữ chính là thần tiên.

Mỹ Nhân Nữ Phó lại lợi hại như vậy, nhất định là đã biết đáp án!"
Thật sự là Lý Quý Hâm đã hết cách với công chúa ngốc này rồi mà.

Một khi nàng khen người nào thì sẽ luôn tận tâm tận lực như vậy đấy.

Đi được một lúc, đột nhiên Lý Quý Hâm ngồi xổm xuống, nàng đưa cả hai tay đặt lên bả vai công chúa ngốc, dùng ánh mắt thật nghiêm túc nhìn nàng: "A Dao, ta cần ngươi giúp ta một việc."
Công chúa ngốc ngây ngẩn nhìn nàng, trong đôi mắt kia kia như có bốn mùa xuân hạ thu đông luân phiên thay đổi, có gió mưa sấm chớp lần lượt thay nhau mà đi qua, vì vậy mà sửng sốt một lúc: "A Dao có thể giúp Mỹ Nhân Nữ Phó cái gì?"
"Giúp ta đem hung thủ đã thả rắn bắt lại." Lý Quý Hâm nghiêm túc mở miệng.
Trầm Dao Quân biết, nhất định là Lý Quý Hâm đã tìm ra được một đầu mối nào đó rồi.

Nên nàng muốn phải nhanh lên một chút đem hung thủ tìm ra, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Khi để cho một cô gái chỉ mới hơn hai mươi tuổi lớn lên ở mảnh đất Hoa Xà sơn không buồn không lo tiến vào trong vòng xoáy tranh đoạt quyền lực, nàng đã tưởng rằng Lý Quý Hâm cần phải mất không ít thời gian để thích ứng.

Nhưng bây giờ nhìn lại thì thấy rằng, chẳng những người này ứng đối tự nhiên, mà còn tỏ ra rất thành thạo.
Nhất định đây là nhân tài được trời sinh ra để tham gia vào các cuộc tranh giành quyền lực.

Nếu như có thể, nàng hy vọng phu nhân Hoa Xà có thể viết ra một quyển cẩm nang cho các lão sư có nội dung đại loại như [Làm thế nào đem học trò bồi dưỡng thành nhân tài cho Tứ Đại Châu sử dụng], đến lúc đó nàng nguyện ý ra giá cao mua bản quyền quyển sách này rồi đem bán rộng rãi khắp Tứ Đại Châu.

Đến lúc đó nhất định nàng sẽ kiếm lời đầy bát đầy chậu.
"Vậy A Dao phải làm như thế nào bây giờ?" Công chúa ngốc si ngốc ngây ngô mở miệng, bề ngoài nhìn như đầy mặt mờ mịt, nhưng trong lòng lại như gương sáng, bụi trần không thể nhiễm đến.
Lý Quý Hâm khẽ cười một tiếng: "Ngươi chỉ cần, thế này, thế này..."
Thì thầm vào tai công chúa ngốc xong rồi, Lý Quý Hâm mới lại dắt tay công chúa ngốc, nhàn nhã đi trở về An Ninh các.
Không bao lâu sau, bên trong Cẩm Tú cung có một đoàn người tới từ An Ninh, bọn họ xếp thành một hàng dài, trên tay mỗi người đều bưng một cái mâm hết sức tinh xảo.

Thanh Thư đi trước dẫn đầu đội ngũ, trên mặt là nụ cười đúng tiêu chuẩn: "Đây là những món ăn được nấu từ những con rắn độc và không độc đã bị nướng chín trong ngôi nhà gỗ và Cẩm Tú cung.

Trường Ninh công chúa nói, trong đây có cả rắn từ Cẩm Tú cung, An Ninh các không thể ăn một mình được, cho nên để cho ta mang tới cho Lương Phi nương nương cùng Trường Tề công chúa một chút."
Bên trong mỗi mâm bưng tới đây đều chất đầy xác rắn đã bị nướng cháy.

Lương Phi âm hiểm nhìn Thanh Thư, toàn bộ số rắn bắt được tại nhà gỗ nhỏ cùng Cẩm Tú cung sớm đã bị lính cấm vệ dùng củi đuốc đốt đi sạch sẽ, sao có thể giống như lời Thanh Thư được đây?
"Hôm nay bổn cung ăn chay, lấy về đi thôi." Lương Phi chỉ liếc mắt một cái, Trường Tề vốn đã sợ rắn, nhìn thấy cảnh này bị dọa sợ đến run lẩy bẩy.
Thanh Thư tiến lên hai bước: "Đây là một mảnh tâm ý của Trường Ninh công chúa, xin Lương Phi nương nương hãy nhận lấy."
Thấy một loạt mâm toàn là rắn bưng đến trước mắt, Lương Phi bị dọa sợ mà phải lui lại mấy bước, Thanh Thư lại còn tiến lại gần hơn: "Còn nữa, nữ phó bảo ta chuyển đạt lại một câu, đó là mấy ngày trước trên núi Bắc Hóa sơn thường xuyên có người đến đó bắt rắn, mà rắn ở Bắc Hóa sơn đều là rắn có kịch độc, người bắt rắn khó tránh khỏi bị ngộ thương, sau khi bị rắn độc cắn sẽ không chữa trị được, cho nên ở đó số rắn ít đi nhưng lại để lại không ít thi thể.

Gần đây trong cung bị mắc nạn rắn công kích không thể không quan hệ đến việc này.


Cho nên mong rằng Lương Phi nương nương nên cẩn thận vẫn hơn, ban đêm chớ có tùy ý ra khỏi cửa." Tuy Thanh Thư là thị nữ của Trường Ninh công chúa, nhưng tất cả mọi người đều biết, nàng là tâm phúc của hoàng hậu.
"An nguy của bổn cung đã có người phụ trách, không cần nữ phó phải để nhọc lòng." Lương Phi đưa mắt liếc nhìn mấy mâm thịt rắn một cái: "Người đâu, ném hết ra bên ngoài!"
Thanh Thư cũng không ngăn cản.

Nàng chỉ là cười híp mắt nhìn theo Thanh Tước phái người đem tất cả chỗ thịt rắn này vứt hết ra bên ngoài cung.
Cuối cùng, nàng mới lại mở miệng: "Nữ phó là người từ Hoa Xà sơn tới, nàng thường nói, rắn là loài động vật có linh tính.

Ái chà chà! Hôm nay bị người ta đốt đi nhiều đến như vậy, chỉ sợ là sẽ có báo ứng, ta xin cáo từ trước." Nói xong liền xoay người rời đi.
Cái chuyện báo ứng này ấy mà, nếu chỉ là bưng đi mà thôi, có gì mà phải sợ đây?
Lương Phi đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Thanh Thư, trong lòng lại đầy oán niệm.
"A nương." Trường Tề khiếp sợ nhìn Lương Phi: "Rắn! Thật là nhiều rắn!"
Lương Phi nhắm mắt lại thở dài một hơi thật sâu: "Không phải sợ, còn có hoàng huynh của ngươi kia mà."
Sau khi trở về Thanh Thư liền kể lại toàn bộ quá trình cho Lý Quý Hâm nghe, công chúa ngốc ngồi ở một bên một bên vừa cúi đầu đọc sách vừa liếc trộm Lý Quý Hâm.

Mỹ Nhân Nữ Phó yêu cầu mỗi ngày sau khi trở về An Ninh các, nàng phải thực hiện ôn cố tri tân, sau đó còn giảng giải cho nàng một chút thứ cho rằng nàng không hiểu được.
Công chúa ngốc vừa trộm khinh bỉ trong lòng nội dung học tập này sao quá đơn giản, lại vừa làm ra cái vẻ "Wow! Thật là cao thâm! Thật là lợi hại! A Dao thì một chút cũng không biết nha".

Thật sự là, trong cả Tứ Đại Châu này chỉ duy nhất có một mình nàng có được kỹ thuật diễn cao thâm như vậy.
"Có nói đến Bắc Hóa sơn đó chứ?" Lý Quý Hâm cười hỏi.
"Nói rồi." Thanh Thư trả lời, sau đó lại len lén đưa cho công chúa ngốc một cái liếc mắt.

"Nếu không thì phái người đi Bắc Hóa sơn trông giữ?"
Trong truyền thuyết BắcHóa sơn là quỷ vực của loài xà yêu.

Bởi vì ở đó tụ tập nhiều rắn độc, ngườibình thường không ai dám đến gần.

Dù chỉ là đến gần ngọn nói tiếp giáp với nơinày..


Bình luận

Truyện đang đọc