[BHTT] ĐẾ SƯ


Một khi hoàng hậu đã ra lệnh, đương nhiên muốn ở lại bao lâu đều không sao, chẳng qua là không biết công chúa ngốc ở bên ngoài một mình có ăn dấm với ngay cả bản thân mẹ ruột của mình hay không mà thôi.
Cho tới bây giờ Lý Quý Hâm không phải là kiểu người thích nghe chuyện riêng của người khác, nhưng nếu đây là câu chuyện có liên quan đến sư phụ, thì cho dù là nàng không muốn nghe đi nữa cũng nhất định phải nghe một lần.

Huống chi, nơi này còn có rượu ngon.
Nguyên nhân của việc mười sáu năm ra đi không một lần trở lại, khiến cho phu nhân Hoa Xà phải khổ sở chờ đợi suốt mười sáu năm ròng, cũng chính là bí mật bị chôn vùi ở chốn hoàng cung sâu tựa như biển này.

Rõ ràng là yêu vậy mà phải từ biệt, rõ ràng là không thương nhưng lại phó thác thân mình vào chốn hoàng cung.

Yêu hận tình cừu trong này hẳn phải rung động đến tận tâm can.
Hoàng hậu ngồi xuống, bàn tay phe phẩy cây quạt xếp đang che đi nửa bên mặt.

Dáng điệu này cực kỳ giống với dáng điệu cầm khăn che nửa bên mặt của phu nhân Hoa Xà, đâu chỉ là sư tỷ sư muội mà thôi.
Lý Quý Hâm chợt nhớ tới sư phụ đang ở trên Hoa Xà sơn, còn có cái vẻ cô đơn khi nàng nhắc tới cái tên Đồng Tiệp này.
"Một ly rượu, một câu chuyện cũ, ta có thể ở lại cho đến khi hoàng hậu nói xong mới thôi."
Dĩ nhiên là hoàng hậu rất hài lòng.

Đây là đồ đệ của phu nhân Hoa Xà, vậy nên từ đầu đến chân nàng đều thấy vừa lòng.
"Vậy thì ta sẽ kể cho ngươi nghe một câu chuyện cũ rất dài.

Câu chuyện ấy bắt đầu từ mười sáu năm trước." Trong nụ cười này của hoàng hậu trông không có một chút hiền lành nào: "Câu chuyện này ta chưa từng kể cho bất kỳ người nào nghe.

Cho nên, ngươi phải minh bạch một điều, một khi ta nói cho ngươi biết rồi, vậy thì sau này ngươi sẽ là người của ta, phải trung thành với ta cùng A Dao, trung thành với cuộc tranh đấu do chúng ta tiến hành, hơn nữa máu chảy đầu rơi, đến chết cũng không được thay đổi."
Lý Quý Hâm nhìn nàng.

Ánh mắt của người này hết sức kiên định, là ánh mắt cực kỳ thâm trầm.

Hoàng hậu quả đúng là hoàng hậu, người ngoài không biết nàng còn có một mặt khác nữa, đó là sự thông minh cùng nhẫn nại không giống người thường.
Đối với Lý Quý Hâm mà nói, kể từ thời khắc nàng quyết định mang Trầm Dao Quân đi từ Hoa Xà sơn tới Hổ Phách doanh kia, liền biết rằng hết thảy những việc làm tiếp sau đó, mặc kệ là sinh hay tử, đều sẽ phải cùng Trầm Dao Quân buộc chung vào một chỗ thật chặt.

Nàng cười cười: "Cho dù ta bây giờ muốn rời khỏi nơi này, thì sợ rằng sư phụ của ta cũng sẽ không đồng ý."
Hoàng hậu cũng cười, nụ cười này như giọt sương đang rơi vãi đầy đất dưới ánh trăng thanh, như là bông sen đang hé nở tỏa mùi hương thoang thoảng khắp ao vậy.

Nó khiến cho người ta có cảm giác mị lực của nụ cười này làm cho mình không thể dời mắt đi được, cùng với cái người đang ở trên núi cao kia thật hài hòa.
"Nhất định là sư phụ của ngươi đã nói với ngươi rồi, về chuyện mười sáu năm trước mẫu thân của ta bị bệnh tình nguy kịch, từ Hoa Xà sơn ta đã xuống núi đến thăm mẫu thân, rồi kể từ đó thì không còn trở lại Hoa Xà sơn nữa?" Hoàng hậu hỏi.
Lý Quý Hâm gật đầu một cái: "Vậy thì đến tột cùng là đã có chuyện gì xảy ra, khiến cho ngài không thể không buông bỏ Hoa Xà sơn, dù chỉ là cùng sư phụ nới lời từ biệt như vậy đây?"
Cửa sổ được mở ra, ánh trăng sáng ngời xuyên qua chấn song rơi xuống trên mặt đất, đem bóng của một nhành hoa từ bên ngoài cửa chiếu vào.

Tiếng côn trùng kêu không ngừng, khiến cho ban đêm yên tĩnh trở nên huyên náo hẳn lên.
Ánh mắt của hoàng hậu vẫn luôn rơi vào một thân cây ở bên ngoài cửa sổ, nhánh cây thô tráng, cành lá sum suê: "Ngươi cho là ta không muốn trở về hay sao? Ta chính là trở về không được."
Không chờ cho Lý Quý Hâm tiếp tục đặt câu hỏi, nàng đã tự mình kể ra: "Bệnh tình của mẫu thân nguy kịch là sự thật, chẳng qua là thân thể của mẫu thân ta vốn luôn rất tốt, vậy mà đột nhiên lại phát bạo bệnh, ta cảm thấy chuyện này hết sức kỳ quái.

Lúc ấy phụ thân của ta đang trên đường trở về kinh thành, trong khoảng thời gian ấy chỉ có mẫu thân của ta ở lại kinh thành.

Ở Hoa Xà sơn đi theo sư phụ ta đã học được không ít, sau khi trở lại Đồng phủ tiến hành điều tra các mặt, mới phát hiện bệnh tình bị nguy kịch như vậy là bị người ta làm hại, đã có người thường xuyên hạ độc vào trong thức ăn, đồ uống của nàng.

Độc đã ngấm vào tận xương tủy, không thể chữa trị được nữa.

Ta chỉ còn cách ở lại trong phủ chờ phụ thân trở về rồi mới bàn cách phải làm sao."
"Nhưng mà chưa đợi được phụ thân trở lại mẫu thân đã qua đời.

Càng bi thảm hơn chính là, ta vĩnh viễn không bao giờ chờ được phụ thân trở về.

Đó là tin tức ta nhận được vào một tháng sau đó.

Người ta nói rằng phụ thân gặp phải sơn phỉ chặn đánh ở trên quan đạo, khi tìm thấy chỉ còn là một bộ thi thể." Trong ánh mắt của nàng không có bi thương, thậm chí không có đến phân nửa cảm tình.

Nhiều năm ẩn nhẫn như vậy rồi, cho dù nhiều khổ sở hơn nữa nàng vẫn có thể đem chôn ở tận dưới đáy lòng: "Ta biết mẫu thân chết lại không phải vì mệnh, cũng biết phụ thân không thể nào là bị sơn phỉ giết, mà ta biết rõ kẻ đã giết mẫu thân của ta, đó cũng chính là kẻ đã giết phụ thân của ta."

"Tại sao?" Lý Quý Hâm nhàn nhạt hỏi.

Thấy thần sắc của nàng không có chút nào tỏ ra bi thương và đồng tình như vậy khiến cho hoàng hậu càng thêm hài lòng: "Còn không phải vì tộc người của ta có dị tâm hay sao?" Phu nhân Hoa Xà nói qua, mẫu thân của hoàng hậu là Văn Lan Tông gia cực kỳ nổi danh của Bắc Châu.

Là người dưới một người trên vạn người tại Bắc Châu.
"Đúng là như vậy đấy." Hoàng hậu thản nhiên trả lời: "Trên cõi đời này ngoại trừ người yêu thương ngươi ra, sẽ không còn ai vì ngươi đi tìm hiểu cái gì.

Bọn họ chỉ để ý đến quyền lực trong tay mình cùng lợi ích.

Một khi dù chỉ là hơi có tín hiệu nguy hiểm, cho dù đó là phán đoán sai lầm, bọn họ cũng vẫn sẽ đem nó chôn vùi mà không có ngoại lệ."
"Vậy tại sao ngài lại vào cung mà không phải là trở về Hoa Xà sơn?" Lý Quý Hâm không thể hiểu nổi.
Hoàng hậu cười cười, trên khóe môi hơi có độ cong: "Trở về? Làm sao có thế trở về? Kẻ đã giết cha và mẫu thân ta đã cho ta lưu lại ở Hoa Xà sơn đến gần mười năm trời rồi, nếu muốn trừ cỏ phải trừ tận gốc, hiểu không? Nếu như ta trở về, sẽ trở thành cái đinh trong con mắt của bọn họ, dù có như thế nào cũng phải diệt trừ.

Chẳng qua là ta có hơi may mắn một chút, không bị giết đi, mà là được đưa vào cung.

Dĩ nhiên, bằng bản lĩnh của ta, muốn chạy trốn là chuyện rất dễ dàng, nhưng ta dù chạy thoát sau đó lại đi đâu? Hoa Xà sơn sao? Như vậy còn chẳng phải đem sư phụ và sư tỷ cùng kéo vào hiểm cảnh, sẽ phải có nhiều người chết hơn hay sao?"
"Việc ta có thể làm là không chỉ tự vệ, mà còn là ở trong trong hoàn cảnh hiểm ác tìm được cho mình đường sống.

Lấy được tín nhiệm của bọn họ, tìm được nhược điểm của bọn họ, sau đó bằng một kích đem bọn họ bắt lại!"
Ánh mắt của nàng kiên định cùng quyết tuyệt, tựa như có một con rắn độc lướt qua.

Trong một thoáng chớp mắt này Lý Quý Hâm hoàn toàn tin tưởng, hoàng hậu tuyệt đối là một người tài giỏi, cực có thủ đoạn!
Theo như lời của nàng thì, để có được một kích bắt lại này, nàng đã phải chuẩn bị ròng rã trong mười sáu năm trời.

Nàng vẫn luôn một mực chờ đợi thời cơ thích hợp nhất để ra tay!
"Cừu nhân là hoàng đế hay sao?" Lý Quý Hâm mở miệng: "Nhưng nếu muốn quốc gia diệt vong, đó nhất định không phải là nói đùa."
"Gốc rễ của việc lập quốc là phải hướng về lòng dân.


Đừng nhìn thấy bây giờ Đông Châu vật phụ dân phong mà cho là nơi chốn đều hướng về hoàng đế.

Đây chẳng qua là kinh thành, trên đường từ Hoa Xà sơn tới đây, có thể ngươi cũng đã nhìn thấy dân sinh? Một kẻ có thể phái thủ hạ tàn sát người của cả một thôn như vậy mà lại là người chấp chính nhân từ hay sao? Đừng có nhìn thấy hắn đối xử với A Dao hiền hòa mà bị lừa." Hoàng hậu mỉm cười.
Lý Quý Hâm liền nhớ tới thôn trang nhỏ bị tàn sát ở trên Hổ Phách sơn kia, nếu đúng Ngô Lập Bình là do hoàng đế phái tới, vậy thì chuyện kia liền thâm sâu hơn nhiều.
Dẫu sao, kẻ ban đầu muốn trợ giúp Lương Phi cướp đi "thi thể" từ An Ninh các cũng là Ngô Lập Bình.

Nói cách khác, hoàng đế đã biết rõ chuyện Lương Phi tới nhà gỗ nhỏ thả rắn độc để hại Lý Quý Hâm, chẳng những hắn không có ngăn cản đã đành, mà ngược lại, còn âm thầm tương trợ.

Như vậy, sự sủng ái của hắn đối với Trường Ninh công chúa là phát ra từ con tim thương yêu của người cha hay sao?
Càng suy nghĩ tỉ mỉ lại càng thấy ớn lạnh, nàng thật không dám tưởng tượng.
"Ngài nói thời cơ là lúc nào? Có phải bây giờ hay chưa?" Lý Quý Hâm hỏi.
Hoàng hậu chỉ cười khẽ một cái, híp mắt lại, so với công chúa ngốc lại thấy có đến mấy phần tương tự: "Có phải bây giờ hay không, cũng còn xem hướng gió có thích hợp hay không đã."
"Tại sao phải nói cho ta biết những thứ này?" Lý Quý Hâm vừa cười vừa hỏi: "Không sợ ta đem chuyện này đâm thọc hay sao?"
Hoàng hậu nhìn nàng, lòng tin tràn ngập mười phần: "Ngươi sẽ không làm như vậy! Đừng nói sư tỷ là sư phụ của ngươi, cho dù ngươi thật sự đâm thọc đi nữa, ta vẫn có thể ở chỗ này sống bình yên hơn mười năm nữa, tiếp tục khuếch trương thế lực của mình.

Muốn ở chỗ này giết chết một người thì đó là cái việc đơn giản như việc bóp chết một con kiến vậy."
Lý Quý Hâm không hề phủ nhận, hoàng hậu tuyệt đối không một chút phóng đại.

Nàng có năng lực này.
"Nguyện vì hoàng hậu ra sức!" Lý Quý Hâm đáp lại bằng một nụ cười.
"Vì cái gì lại giúp ta ra sức?" Hoàng hậu cười đến là ý vị thâm trường.
Đây là cuộc khảo sát cao thâm giữa hai nữ nhân cùng có trí tuệ vô cùng thông minh, hai bên cùng có nụ cười thâm sâu sắc không lường được, nhưng lại đều có thể từ trên mặt của đối phương đọc ra được chút gì đó.
Lý Quý Hâm lặng yên một chút, sau đó đưa ra ba ngón tay: "Vì sư phụ, vì thiên hạ chúng sinh lê dân bách tính, và nhất là vì A Dao."
Hoàng hậu nhìn nàng một cái thật sâu: A Dao là người đem đến lý do cuối cùng, và đây cũng là lý do trọng yếu nhất.
Trong khi đó, đối với Lý Quý Hâm mà nói, sư phụ đối với nàng có ân cứu mạng cùng công ơn nuôi dưỡng, vậy nên người sư phụ muốn giúp cũng sẽ chính là người nàng phải giúp; nàng không muốn thêm một lần nữa phải chứng kiến một thôn trang nhỏ khác bị tàn sát, như vậy quá mức máu tanh và tàn nhẫn.

Nàng tình nguyện vì thế giới được an bình, mà trên con đường đi tới sự an bình này nhất định sẽ có máu tươi cùng cái chết, lấy chiến tranh để ngăn chiến tranh; trọng yếu nhất chính là, nàng không muốn nhìn thấy A Dao phải chịu tổn thương.

Phải trải qua nhiều năm giả bộ ngốc như vậy đã là một loại hành hạ, vậy nên nếu ai đó dám khi dễ tiểu cô nương này, mũi kiếm của nàng sẽ lập tức hướng về kẻ đó, một nhát đoạt mạng!
Không thể nghi ngờ, đây chính là câu trả lời hoàng hậu muốn được nghe nhất vào lúc này.
"Chuyện cũ của ta đã kể xong." Nàng vừa cười vừa nói: "Nếu như nữ phó cảm thấy hài lòng với rượu của ta nơi này, sau này có thể thường xuyên tới đây."
Lý Quý Hâm đem chỗ rượu còn lại trong chén uống một hơi cạn sạch.


Rượu quả đúng là rượu ngon, nhưng khi uống cùng với chuyện cũ lại toát ra hương vị bi thương.
Một hoàng hậu như hiện tại không hề giống với cái người vừa mới cầm các loại ám khí cùng đồ chơi tự chế cùng công chúa ngốc đùa giỡn kia, dù chỉ là một chút.

Người này lo xa nghĩ rộng, là vật báu trên đời.
Khi Lý Quý Hâm từ Phượng Linh điện đi ra thì đêm đã về khuya.
Ngôi nhà gỗ nhỏ ở dưới cây hòe già đã được xây dựng xong trong khoảng thời gian nàng rời khỏi cung, nàng nói đây là nơi mình muốn ở.

Những khi được một mình nghỉ ngơi thì mới có thể đem chuyện đã xảy ra trước sau chải chuốt lại rõ ràng được.
Chưa đi vào nhà gỗ nhỏ nàng đã bất chợt nghe thấy từ bên trong có tiếng động hết sức tinh tế vẳng tới, Lý Quý Hâm dừng lại bước chân, nghiêng tai lắng nghe.

Cuối cùng, lại chắp tay đi vào.
So với trước đây, ngôi nhà gỗ nhỏ vừa được làm lại này rộng rãi hơn rất nhiều, ngay cả giường nhỏ cũng được làm lớn hơn.
Trên chiếc giường nhỏ đã có một cô bé nằm đó.

Công chúa ngốc ôm chăn cất tiếng ngáy khe khẽ, giống như con mèo nhỏ vùi ở trong chăn mà ngủ.
Lý Quý Hâm cười cười, giúp người này dịch dịch lại cái chăn.
Hẳn là công chúa ngốc tới nhà gỗ nhỏ để chờ nàng, nhưng vì nàng ngồi nghe câu chuyện đến quá muộn, cho nên người này chờ mà ngủ quên mất.
Trong giấc ngủ tiểu công chúa phát ra hơi thở đều đều, ngủ đến là say sưa.

Khi Lý Quý Hâm chuẩn bị đứng lên thì thấy nàng trở mình rồi ôm lấy Lý Quý Hâm, trong miệng giống như là đang nói mớ: "Hu hu hu, Mỹ Nhân Nữ Phó vừa trở lại đã không thèm để ý đến A Dao rồi.

A Dao không vui.

A Dao không cho Mỹ Nhân Nữ Phó giường để mà ngủ, để cho nàng phải ngủ dưới đất có được hay không?"
Lý Quý Hâm khoanh tay nhìn tiểu công chúa ở trên giường giở trò chơi xấu, sau đó mới mở miệng: "Nghe nói vào ban đêm trong hậu hoa viên không chỉ có con kiến, mà còn có cả con rết cùng châu chấu nữa.

Ta ngủ dưới đất cũng được, nhưng sáng mai A Dao đi hậu hoa viên đếm qua một lượt, trở lại nói cho ta biết con kiến có mấy con, con rết có mấy chân, râu của con châu chấu dài bao nhiêu."
Công chúa ngốc tức khắc mở mắt ra, nàng nhìn Lý Quý Hâm bằng ánh mắt khổ sở: "Hu hu hu, Mỹ Nhân Nữ Phó bắt nạt A Dao! Hôm sau A Dao phải đi cáo trạng cùng mẫu hậu mới được!"
Lý Quý Hâm tỏ vẻ sao cũng được.

Dẫu sao, ngay cả hoàng hậu cũng đã biết Lý Quý Hâm xem thấu công chúa giả bộ ngốc rồi, lại còn giúp Lý Quý Hâm giấu giếm chuyện này chứ đâu..


Bình luận

Truyện đang đọc