[BHTT] ĐẾ SƯ


Vẫn với khăn tay che miệng, phu nhân Hoa Xà cất tiếng cười "Ha ha ha...", tiếng cười ấy tràn đầy âm sắc thanh xuân của thiếu nữ.
Cục bột nếp nhỏ này càng xem lại càng thấy giống hệt Đồng Tiệp, thậm chí so với nàng khi còn nhỏ lại còn khả ái hơn một chút.
"Vậy ngươi muốn làm thế nào để đoạt được A Hâm từ trên tay của ta bây giờ?" Phu nhân Hoa Xà nằm ở trên bệ cửa sổ hỏi: "A Hâm do một tay ta nuôi lớn lên, nên ta luyến tiếc không bỏ được."
Công chúa ngốc ngoẹo cổ suy nghĩ thật lâu thật lâu, sau đó mới quyến luyến không thôi mà trả lời: "Ta sẽ đem mẫu hậu đổi Mỹ Nhân Nữ Phó với ngươi!"
Ngay tức khắc nụ cười của phu nhân Hoa Xà trở nên cứng đờ.

Cục bột nếp nhỏ trắng mềm này a, rất quyết đoán! Rất khí thế! Ra giá cũng rất tốt!
So với Đồng Tiệp khi còn bé giọng của nàng lại còn lớn hơn, lại còn dám đem cả mẫu thân thiên hạ ra để đổi lấy một cái nữ phó! Điều này thực sự khắc sâu trong lòng phu nhân Hoa Xà!
Nàng lại che mặt mà cười, nụ cười của nàng rực rỡ như ánh nắng chiều vậy: "Tốt! Rất tốt! Ta nhất định cùng ngươi đổi.

Ngươi nói lời phải giữ lấy lời đó nha!"
Công chúa ngốc chửi thầm trong lòng, thật khó có thể tưởng tượng được dưới sự đào tạo không đâu vào đâu này của phu nhân Hoa Xà, làm sao Mỹ Nhân Nữ Phó lại có thể trở thành một người cao lãnh như vậy được đây? Hơn nữa, cái người phu nhân Hoa Xà này, chẳng những cùng mẫu hậu quen biết, mà quan hệ thậm chí còn là hết sức thân mật.
Rốt cuộc thì Công chúa ngốc lại thật sự không phải kẻ ngốc, vậy nên nàng ngước cái đầu nhỏ lên, dùng cái giọng non nớt mà trả lời: "Ngươi là người bình thường, cho nên nói chuyện phải giữ lời.

Nhưng mà bọn họ nói A Dao là kẻ ngu, lời kẻ ngu nói là không thể coi là thật, nếu như ngươi lại cho đó là thật, vậy thì ngươi sẽ biến thành một người ngu."
Phu nhân Hoa Xà sững sờ cả người...!Ai nói đây là người ngu hả! Có kẻ ngu nào lại cơ trí như vậy được sao? Một khắc trước đó còn nhất định đem Đồng Tiệp đổi lấy Lý Quý Hâm, ngay sau đó lại đổi lời với lý do thật chính đáng, thật không thể khiến cho người ta không thán phục nha!
Nếu thật sự cùng nàng so đo, đó mới là kẻ ngu!
Lý Quý Hâm ở bên kia nấu cơm, nàng luôn cảm thấy tên mình bị nhắc đến, quay đầu lại nhìn thì thấy công chúa ngốc cùng sư phụ đang nói chuyện, vì vậy mà quay đầu lại lặng lẽ tiếp tục nấu cơm.
Qua một lúc lâu, trên núi đột nhiên có động tĩnh, là Thanh Thư mang theo đội thị vệ đem lương thực và rau dưa cùng trái cây mua được từ trong thôn đưa lên.
Công chúa ngốc chạy tới như bay, Lý Tấn Nhất thò đầu nhỏ ra hai con mắt mở to mà nhìn trừng trừng, không ngờ lại có nhiều người như vậy tới Hoa Xà sơn.

Cho tới bây giờ nàng chưa từng nhìn thấy chiến trận nào lớn đến như vậy!
Vào lúc này công chúa ngốc cực kỳ nắm chắc.

Nàng hướng về phía phu nhân Hoa Xà đang thò người ra xem xét mà một tay chống nạnh một tay vỗ một bao gạo lớn tròn căng: "Này...!Ta dùng bao gạo lớn như thế này đổi lấy Mỹ Nhân Nữ Phó, ta cũng đem lương thực bao hết cả tòa Hoa Xà sơn này luôn!"

Phu nhân Hoa Xà nhìn chằm chằm mấy xe lương thực, cao hứng đến muốn ngất xỉu: "Ta đã tìm được cho A Hâm một nhà chồng thật tốt."
Bước chân của Lý Quý Hâm ngừng lại một khắc.

Chỉ với mấy xe gạo mà đã đem nàng bán đi, vậy thì việc nàng bán mình vào hoàng cung thật giống như một chút cũng không đáng giá!
May mà còn có Lý Tấn Nhất là người tương đối có nguyên tắc, nàng tóm lấy vạt áo của Lý Quý Hâm quyến luyến không thôi: "A, sư phụ cứ như thế mà đem sư tỷ bán đi, vậy sư tỷ có còn yêu Tấn Nhất hay không? Hu hu hu...!Sư tỷ vĩnh viễn là sư tỷ của Tấn Nhất! Cho dù sư phụ có từ bỏ ngươi thì ta vẫn không từ bỏ.

Hu hu hu...! Đều do Tấn Nhất không có tiền, hãy chờ đến khi trưởng thành Tấn Nhất cũng sẽ đi kiếm tiền, sau đó đem sư tỷ từ trong hoàng cung chuộc đi ra, sư tỷ ngươi hãy chờ Tấn Nhất!" Tiếng khóc gào của nàng đến mức có thể cảm thiên động địa, khiến cho Lý Quý Hâm không khỏi đưa tay đỡ trán.
Đúng vào lúc này người có chút tiền lẻ làm chỗ chống lưng cho công chúa ngốc là Thanh Thư chợt đứng thẳng lên, nàng vừa kéo tay Lý Quý Hâm lại đây vừa ngẩng đầu ưỡn ngực: "Đây là lương thực được Mỹ Nhân Nữ Phó dùng tiền lương của mình mua, không có phần của ta trong đó!" Sau đó nàng nhìn Lý Quý Hâm một cái rồi nói tiếp: "Như vậy, bây giờ đã có thể dùng bữa được rồi chứ?"
Phu nhân Hoa Xà chỉ còn thiếu nước bổ nhào vào đống lương thực.

Lý Tấn Nhất đi tới kéo kéo tay công chúa ngốc: "Ngươi đã làm ra một chuyện sai lầm, một chuyện sai lầm lớn!"
Công chúa ngốc: "?"
"Ngươi chở tới đây nhiều lương thực như vậy sư phụ đã sớm không còn để ý tới chuyện ăn cơm mà chỉ lo đi đếm trong số bao tải này có bao nhiêu hạt gạo! Thôi bỏ đi, chúng ta hãy ăn cơm trước, dù sao sư phụ cũng chỉ cần nhìn gạo thôi cũng đủ no, nhưng mà ta lại đói lắm rồi." Lý Tấn Nhất sờ cái bụng lép kẹp của mình rồi lại nhìn công chúa ngốc: "Nếu như ta ăn nhiều hơn một chút, cũng có thể cao được như ngươi nha!"
Lý Quý Hâm vừa cười vừa an ủi Lý Tấn Nhất: "Tấn Nhất còn đang nhỏ, vóc dáng vẫn còn có thể tiếp tục cao hơn nữa."
Công chúa ngốc vội vàng nắm lấy cánh tay của nàng ngẩng đầu giận dỗi nói: "Vóc dáng của A Dao cũng có thể cao lên nữa nha!"
"Đúng vậy, đúng là như thế!" Lý Quý Hâm cưng chiều sờ đầu của hai cô nhóc cùng một lúc: "Vóc dáng ai cũng sẽ cao lên hơn nữa Ăn cho no thì mới có thể cao lên hơn nha!"
Vì vậy ba người cùng ngồi vào mâm cơm, còn lại một mình phu nhân Hoa Xà đem cả thân mình chôn vào trong đống lương thực kia.
Mà lúc ăn cơm cũng không yên tĩnh nổi.

Thật vất vả công chúa ngốc mới được đi ra ngoài một chuyến, thoát khỏi tai mắt của đám cú vọ trong cung, thật khó có được một lần thích ý như vậy.

Phong cảnh của Hoa Xà sơn rất đẹp, chờ đến khi trời tối hẳn, bốn phía sáng lên ánh đèn lồng, như đang giữa ánh sáng của thần tiên vậy, vầng sáng ấy soi sáng ra đến tận hoa cỏ cây cối xung quanh, cùng dung hòa vào ánh trăng đêm.
Với cảnh tượng đẹp đẽ như vậy, không khỏi khiến cho lòng người vui thích.
Vừa dùng cái muỗng múc cơm công chúa ngốc vừa đưa mắt nhìn chung quanh.


Sau khi ăn được vài miếng, nàng đem cái muỗng đưa ra trước mặt: "A Dao muốn Mỹ Nhân Nữ Phó đút!"
Khi còn ở trong An Ninh các, mỗi khi công chúa ngốc tỏ ra nghe lời, Lý Quý Hâm cũng sẽ làm theo ý nàng, đút cơm cho nàng để tỏ vẻ khích lệ.
Lý Tấn Nhất nhìn chằm chằm cái tay của công chúa ngốc, bỗng dưng, nàng cũng chìa cái muỗng ra: "Sư tỷ! Sư tỷ! Sư tỷ! Tấn Nhất cũng muốn!"
Lý Quý Hâm đưa tay đỡ trán! Nàng dùng cái đũa gõ một cái lên hai cái muỗng rồi nghiêm mặt nói: "Việc của mình thì tự mình làm, đều quên cả rồi sao? Sư phụ đã dạy thế nào? Sư tỷ đã dạy thế nào?"
Hai đứa con nít bĩu môi thu tay về, mỗi người đều ủy khuất xúc cơm vào miệng.
Cuối cùng, Lý Tấn Nhất ngẩng đầu nhìn vào Lý Quý Hâm: "Sư tỷ, ngươi là sư tỷ của ta, nhưng lại là sư phụ của nàng, cho nên xét về bối phận thì ta lớn hơn nàng một bậc, có đúng hay không?"
Công chúa ngốc nghe thấy vậy thì không khỏi giật mình, chuyện này thật sự lợi hại nha? Nếu vậy chẳng phải là bản thân mình bị chiếm tiện nghi rồi? Nàng nhất thời lại mất hứng: "Ta là công chúa! So với ngươi thì ta có bối phận cao hơn!"
Chỉ một câu như vậy mà hai đứa trẻ lại bắt đầu líu ríu lách chách cãi vã.
Thường ngày, ở trên Hoa Xà sơn cực kỳ an tĩnh, trừ những khi Lý Tấn Nhất bắt về đôi con dã thú rồi cùng bọn chúng trò chuyện một chút về nhân sinh cùng lý tưởng.

Còn hiện tại, khắp đỉnh Hoa Xà sơn tràn ngập tiếng trêu chọc lẫn nhau của công chúa ngốc cùng Lý Tấn Nhất, nghe mà thấy có chút nhân khí.
Lý Quý Hâm không biết phu nhân Hoa Xà đi tới từ khi nào.

Trong cõi đời này người có thể ở trước mặt nàng mà vẫn giấu được hơi thở của mình, cũng chỉ có một phu nhân Hoa Xà trước mắt này mà thôi.
"Sư phụ!"
Phu nhân Hoa Xà dùng ngón tay trỏ đặt lên môi của mình, ra hiệu cho Lý Quý Hâm đừng lên tiếng.
Nàng không muốn quấy rầy đến cuộc vui đùa của hai đứa nhỏ kia.

Đã rất lâu rồi nàng không được hưởng thụ cái không khí náo nhiệt như vậy, nàng có chút nhớ.
Lý Quý Hâm yên lặng không nói, rồi nàng thấy phu nhân Hoa Xà hướng về phía mình vẫy vẫy tay, sau đó đi trở lại nhà gỗ nhỏ.

Nàng lặng lẽ đi theo.
"Sư phụ kêu ta tới là vì chuyện gì?"

Phu nhân Hoa Xà ngồi ở bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn về phía có công chúa ngốc cùng Lý Tấn Nhất đang cùng nhau trêu đùa.
"Ngươi đã tới hoàng cung, vậy Đồng Tiệp gần đây như thế nào?"
Thì ra là để hỏi thăm hoàng hậu.

Vốn là mang theo nghi vấn tới đây, giờ cũng là lúc cho Lý Quý Hâm cơ hội giải quyết nghi ngờ trong lòng bấy lâu nay: "Hoàng hậu nhìn không tệ."
"Đức Phi thì sao?" Phu nhân Hoa Xà lại hỏi.
"Đức Phi vẫn luôn tụng kinh." Lý Quý Hâm thành thật trả lời: "Sợ là sư phụ cùng với hoàng hậu và Đức Phi có quan hệ không bình thường đây?"
Hoa Xà phu nhân thản nhiên cười một tiếng: "Có nghi vấn gì thì cứ hỏi đi."
"Sư phụ cùng với hoàng hậu và Đức Phi là quan hệ như thế nào?" Lý Quý Hâm hỏi thẳng.
Phu nhân Hoa Xà cái người này, nếu như không phải nàng muốn nói ra, vậy thì dù có hỏi thế nào cũng đều vô dụng, nhưng nếu như nàng muốn nói, bản thân nàng sẽ tự nói.
Chỉ là mỗi khi nhắc tới hoàng hậu, nét mặt của nàng sẽ hiện lên một nụ cười nhẹ, giống như mưa xuân vậy, mịn màng không một tiếng động.
"Đồng Tiệp a...!" Phu nhân Hoa Xà từ từ cất tiếng: "Nàng là sư muội của ta."
Lý Quý Hâm ngẩn người ra!
"Trong lịch sử của Hoa Xà sơn, sư tổ chỉ có một đệ tử là ngài mà thôi." Lý Quý Hâm cau mày.

Một điều rất hiển nhiên, là hoàng hậu thực hoài niệm phu nhân Hoa Xà, mà phu nhân Hoa Xà cũng là như vậy: "Nếu như hoàng hậu là sư muội của ngài, vậy vì sao trong những năm qua Hoa Xà sơn lại nghèo thành cái bộ dáng này? Ít nhiều thì hoàng hậu cũng sẽ vì nể tình sư môn mà ra tay cứu tế một ít..."
"Là do ta từ chối!" Phu nhân Hoa Xà cắt đứt lời của nàng: "Nếu như ta muốn có vàng bạc, cho dù không có Đồng Tiệp thì đó cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.

Trên giang hồ này lại có bao nhiêu người muốn lấy được thần công của Hoa Xà? Có bao nhiêu quan to hiển quý muốn lôi kéo ta đây?"
"Vậy vì sao..."
Phu nhân Hoa Xà thở dài.

Những chuyện này, nàng không muốn nói.
Lý Quý Hâm vẫn luôn là đại đệ tử nàng cực kỳ đắc ý, võ học kỳ tài văn võ song toàn, duy chỉ có mặt tình cảm lại quá đơn thuần, đã lớn bằng chừng này rồi vậy mà vẫn không một lần động lòng.

Có lẽ là do trên Hoa Xà sơn này không có người nào, mà người này lại không thích một Lý Tấn Nhất nghịch ngợm như vậy.
"Ta luôn một mực muốn rời xa mảnh đất kinh thành đầy thị phi kia, nhưng không ngờ được là ngươi lại tự thân đưa tới trước cửa người ta!" Phu nhân Hoa Xà chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Tạo sao ngươi lại không nghĩ ra như vậy đây? Cái thôn ở dưới chân Hoa Xà sơn vốn tĩnh lặng lại còn nghèo khổ như vậy, cho dù trong kinh thành việc chiêu nữ phó thật sự không chiêu được người đi nữa, lại làm sao còn biết mà giết tới nơi này? Tám phần đây là chủ ý quỷ quái của Đồng Tiệp rồi.

Nàng cố ý dẫn dụ người của Hoa Xà sơn chúng ta đi, mà ngươi lại thật sự chui vào trong, vi sư nên nói ngươi đây là thông minh hay là ngu ngốc?"

Lý Quý Hâm rùng mình một cái: "Đó cũng là do sư phụ gấp gáp ép ta phải bán đi đoản kiếm.

Diệt Thế là bảo bối của tổ truyền làm sao lại dễ dàng bán đi cho kẻ khác được đây? Cho nên đệ tử cũng chỉ có thể nghĩ ra hạ sách này." Nàng ngẫm nghĩ: "Vậy ngài hãy nói cho ta nghe chuyện giữa ngài và hoàng hậu đi.

Còn có, tại sao hai người lại phải rơi vào tình cảnh này?"
Trước sau gì phu nhân Hoa Xà cũng cảm thấy thật khó mà mở miệng, nàng lắc lắc khăn: "Không nói!"
"Ta chính là đại đệ tử của ngài, phải thừa kế Hoa Xà sơn!"
"Không nói!"
"Chờ đến khi ta trở lại hoàng cung, nếu như bị hoàng hậu bắt nạt, ít nhất ta còn có sư phụ làm chỗ dựa!"
"Không nói!"
"Ngài thật không nói?"
"Không nói!" Phu nhân Hoa Xà dùng khăn che miệng, đánh chết cũng không nói!
Ừm, nếu như nói cho đồ đệ của mình biết được sư phụ của ngươi cũng từng trải qua một thời trẻ tuổi, cũng từng trải qua cảm xúc mạnh mẽ, cũng từng trải qua lãng mạn, sở dĩ cự tuyệt hết thảy cả một đám giàu có, soái có của Tứ Đại Châu cũng chỉ vì yêu một cái bạch phú mỹ.

Kết quả bạch phú mỹ lại vì gia tộc cùng báo ân mà trở thành đệ nhất phu nhân.

Còn bản thân mình trở thành nghèo kiết khốn đốn, vất vả cả đời cũng không nguyện ý ra mặt.

Với câu chuyện cẩu huyết này, ước chừng sau khi nghe xong, hình tượng vĩ đại của bản thân trong lòng đồ đệ hẳn là sẽ ầm ầm sụp đổ.
Mặc dù, ở trong lòng Lý Quý Hâm, cho tới bây giờ nàng chưa từng có cái gì gọi hình tượng vĩ đại cả.
Lý Quý Hâm vụt đứng lên: "Vậy cũng tốt! Nếu như sư phụ quyết không nói ra, vậy thì ta cũng chỉ có một cái lựa chọn."
Phu nhân Hoa Xà lại còn không hiểu Lý Quý Hâm hay sao? Đừng thấy bề ngoài nàng lạnh tanh từ chối người từ ngoài ngàn dặm, giống như một đóa hoa cao lãnh không thể leo tới mà nhầm tưởng.

Ẩn giấu bên trong đó chính là lòng dạ đen tối cùng bẩn thỉu!
"A Hâm a, ngươi muốn làm cái gì?" Phu nhân Hoa Xà dùng khăn che trái tim nhỏ để hỏi.
Lý Quý Hâm quay đầu mỉmcười cười một tiếng: "Để cho Thanh Thư đem chỗ lương thực vừa mới đem lênkia mang trở về.

Chỉ cần ta lại ở thêm ngày mai nữa thôi, kho lương sư phụ còngiữ lại kia liền bị ăn đến sạch sẽ.".


Bình luận

Truyện đang đọc