[BHTT] ĐẾ SƯ


Ở kinh thành Đông Châu không có lệnh cấm đêm, trên đường phố bên ngoài hoàng thành khắp nơi đều phi thường náo nhiệt.

Các quầy ăn vặt, bán đồ trang sức, quầy bán đồ chơi chiếm hết một con đường, đoàn người đến đây dạo chợ đêm vừa đi vừa chơi so với lễ hội đền chùa lại còn náo nhiệt hơn nhiều.
Bản thân Lý Quý Hâm cũng không thể xác định nơi này có tai mắt của hoàng đế hay không.

Nhưng đối với việc mang công chúa ngốc đi ăn một chút đậu hủ thì cũng không có gì phải lo ngại.
Trên đường đi có thật nhiều quầy đậu hủ thơm, trong đó tràn ngập hành lá cắt nhỏ cùng với mùi thơm đậm đà của đậu hủ.

Công chúa ngốc hít một hơi thật sâu rồi đi thẳng về phía một quầy hàng.
Rất ít khi nàng được xuất cung, thỉnh thoảng mới được đi ra một chuyến như thế này đương nhiên là muốn mua chút hành du hương đậu hủ rồi.
Trong cái quầy hàng đặt bên đường này đã có không ít người ngồi.

Sau một bữa tối ăn rất nhiều đậu hủ như vậy rồi, Lý Quý Hâm nhìn thấy đậu hủ thì không còn thấy thèm ăn nữa, ấy thế mà công chúa ngốc lại ăn hết sức nhiệt tình.

Đôi mắt to của nàng quét qua hoàn cảnh chung quanh, trong lơ đãng nàng nhìn thấy quanh đó có quán bán đồ chơi, trong quán treo đủ các loại đồ chơi nho nhỏ, còn trên kệ lại treo mặt nạ.
"Mỹ Nhân Nữ Phó, so với cái này thì của mẫu hậu làm ra còn dễ nhìn hơn nhiều!"
Tay nghề của Hoàng hậu đúng là nghịch thiên, đương nhiên là Lý Quý Hâm đã biết! Công chúa ngốc lại nói tiếp: "Mẫu hậu còn làm được cả tượng gỗ chứ đâu.

Để ta nói nàng khắc hình Mỹ Nhân Nữ Phó mới được!"
Lý Quý Hâm nghe thấy thì không biết nên nói cái gì.

Lần này thì hay rồi, bản thân mình sắp biến thành hàng triển lãm rồi đây!
Chỉ có điều hoàng hậu vốn xuất thân từ nhà quyền quý, vậy mà lại biết làm đồ thủ công xuất sắc đến mức này, thực sự khiến cho nàng phải giật mình.

Nàng chợt nhớ ra, những ngày còn ở Hoa Xà sơn, vào lúc rảnh rỗi, ai cũng phải tìm việc gì đó mà làm.

Giống như Lý Tấn Nhất ấy, sau mỗi buổi huấn luyện xong nàng sẽ đi vào trong núi khi dễ lũ chó sói một chút, hoặc là chọc ghẹo dã thú.

Công chúa ngốc nhìn vào ánh mắt Lý Quý Hâm lúc này lại mở miệng chân thành nói: "Nhất định là khi Mỹ Nhân Nữ Phó còn nhỏ đã không có đồ chơi rồi.

Nếu không, để A Dao bảo mẫu hậu cũng làm một cái tượng gỗ nhỏ giống A Dao, sau đó đưa cho Mỹ Nhân Nữ Phó mang trên người?" Ngữ khí hết sức chân thành, trịnh trọng giống như trao đổi tín vật vậy.
Lý Quý Hâm sửng sốt mất một lúc: "Không...!Không cần đâu."
"Đây là Mỹ Nhân Nữ Phó chê A Dao chưa đủ xinh đẹp, cho nên mới không muốn mang theo trên người hay sao?" Trong đôi mắt công chúa ngốc có ngấn nước long lanh trông vừa nhu nhược vừa đáng yêu.
Nguyên tắc của Lý Quý Hâm là mình không thể làm tổn thương trái tim thủy tinh của tiểu ngốc nghếch, mà phải làm một người thiện giải nhân ý, nên mới an ủi nàng: "Dĩ nhiên là không phải như vậy rồi.

A Dao xinh đẹp như vậy, làm sao ta lại chê ngươi được chứ?"
Công chúa ngốc lập tức uốn éo thân mình một cái, thiếu chút nữa cả người của nàng treo hẳn lên trên người Lý Quý Hâm: "Vậy Mỹ Nhân Nữ Phó muốn có tượng gỗ hay không đây?"
Ánh mắt của người ngồi bàn kế bên trở nên khác thường, trong mắt kia như đang nói lên rằng: Mau nhìn bàn kia kìa, hai cô nương kia có phải có...! hay không?
Lý Quý Hâm vuốt đầu Trầm Dao Quân một cái: "Được rồi, chờ hồi cung rồi nói sau."
Lý Quý Hâm không phải đi ra để ăn đậu hủ, mà đi ra bởi có việc phải làm.
Hoàng đế ra hạn trong ba ngày phải tìm ra binh khí.

Hắn yêu cầu nàng không thể làm như không thấy.

Trong khi đó, nàng hiểu rất rõ, trên con đường sắp tới đây, binh khí cùng thuốc nổ chính là lá bài tẩy cùng sức mạnh hết sức quan trọng đối với hoàng hậu.
Tìm một người chết thay là rất đơn giản, nhưng nếu muốn đem binh khí cùng thuốc nổ giấu vào trong túi của mình cũng chỉ có một biện pháp.
Thời tiết mùa hè dù đã vào đêm trời vẫn còn nóng bức, công chúa ngốc ăn đậu hủ thơm mà mồ hôi đầm đìa.

Bên bờ sông gió đêm thổi tới khiến mặt sông nổi sóng lấp loáng, nhờ đó mà hai người cảm thấy mát mẻ không ít.
Đêm nay là đêm trăng tròn, qua hết tháng này, thời tiết sẽ chuyển lạnh.
Con đường này đi thông tới Bắc Hóa sơn, mặc dù công chúa ngốc không mấy khi ra khỏi cung, nhưng địa hình trong kinh thành vẫn rất rõ ràng.
Bắc Hóa sơn chính là cái nơi trước đây Lương Phi đã cho người đi bắt rắn độc.

Trên núi này có đủ các chủng loại rắn độc, chỉ cần sơ sểnh một chút liền có nguy cơ bỏ mạng.

Nếu như Lý Quý Hâm không biết được công chúa ngốc thực ra không hề ngốc, thì dù có vạn lần, nàng cũng không dám đem người này đến Bắc Hóa sơn.

"Vào ngày hè nhiệt độ trong sơn động tương đối cao, chúng ta hãy đi tới đó xem xét địa hình một chút." Lý Quý Hâm nói.
"Tại sao lại chọn Bắc Hóa sơn?" Công chúa ngốc tự hỏi rồi lại tự trả lời: "Bởi vì ở trên Bắc Hóa sơn có rất nhiều rắn độc, người bình thường thì sẽ không dám đi lên hay sao?"
Lý Quý Hâm gật đầu một cái: "Bắc Hóa sơn ở cách hoàng cung không xa, địa thế trong núi hiểm trở lại có nhiều rắn độc, nếu muốn khuân vác lên đó để cất giấu là một lựa chọn rất tốt.

Tối nay chúng ta lên đó xem xét địa hình, ngày mai để cho hoàng hậu đem hết thảy những việc này an bài xong, chúng ta sẽ chờ xem cuộc vui từ Hoàng thượng."
Công chúa ngốc ngoẻo đầu qua một bên: "A Dao cũng thích xem diễn." Cuối cùng, lại bổ sung thêm một câu: "Nhìn tuồng kịch!"
Diễn tuồng thì trong cung có nhiều nhất.

Lý Quý Hâm cười rồi lại xoa đầu nàng một cái: "Ừ, nhìn tuồng kịch!"
Trong sơn động có đến chín khúc mười tám cong, hai người thắp nến lên, để cây nến vào trong một cái lồng trong suốt, phía trên có lỗ hổng để cho không khí lưu thông.

Vì nghe nói Lý Quý Hâm nói muốn tới sơn động, hoàng hậu mới đặc chế ra nó.
Không khí trong sơn động có cát bụi bay cùng với đá vụn, bụi bay mù bám ở trên mặt, làm cho công chúa ngốc không khỏi ho sặc mấy cái.

Tiếng ho khan của nàng vang vọng rất lâu.

Có tiếng côn trùng, tiếng rắn bò loạt xoạt cùng hòa vào thành tiếng gió gào thét.

Có những cái bóng mờ tối không biết tên đi lang thang ở dưới ánh nến, dường như có cả Phật cùng yêu quái, có cả tiểu quỷ muốn đem người ta kéo sâu vào trong động giữa bóng tối cùng yên tĩnh vô biên.
Lý Quý Hâm tiến sâu vào trong hang động, công chúa ngốc túm chặt lấy tay Lý Quý Hâm mà đi theo.

Từ trên vách đá có những con rắn nhô ra, chúng lập tức bị Lý Quý Hâm một kiếm quét rớt, có những nham thạch với hình thù kỳ quái cũng bị một kiếm chém phẳng.
Sơn động rất sâu.

Ngay từ lần đầu tiên Lý Quý Hâm nhìn thấy Bắc Hóa sơn trong lòng cũng đã có đại khái.


Trong sơn động rất âm u, đây chính là không khí nàng muốn thấy.

Nàng tự tay để lại ký hiệu tại các đoạn đường ở trong sơn động, công chúa ngốc ở một bên vừa che miệng vừa cố xua đi đám bụi bặm.

Chợt nàng nghe thấy Lý Quý Hâm nói với mình: "Chính là ở chỗ này, cho dù có nhiều vũ khí cùng thuốc nổ hơn nữa cũng vẫn có thể chôn ở nơi này được!"
Công chúa ngốc nhìn xung quanh một vòng.

Trông điệu bộ của Mỹ Nhân Nữ Phó thì hình như đang rất vui vẻ, trong lòng nàng cũng thấy vui vẻ theo.
Lý Quý Hâm ngồi xổm ở trong góc nghiên cứu cấu tạo của nham thạch cùng không gian của nơi này, Trầm Dao Quân thì ở gần ngay đó đi tới đi lui.

Nơi này cũng có rắn, nàng không dám đi ra quá xa.

Khi nàng đi bộ ở gần kế bên, có một con rắn có hai màu đen trắng trộn lẫn với thân mình thon dài, nó vươn đầu về phía nàng thè lưỡi, Trầm Dao Quân liền hướng về phía con rắn kia vẫy vẫy cái tay.
Nếu không phải vì Lý Quý Hâm không nhìn tới nàng, thì hẳn đã bị hành động này của nàng dọa sợ gần chết cũng nên.
Con rắn không bỏ đi, nó chỉ là ngóc đầu nhìn tiểu cô nương đang vẫy tay với mình kia.

Có lẽ nó đang suy tư rằng không phải là bởi vì dáng dấp bản thân dễ thương cho nên mình mới không có một chút lực uy hiếp đó chứ.
Trầm Dao Quân đem ngón tay để ở dưới đất, chờ cho con rắn bò tới gần, đột nhiên Lý Quý Hâm ngẩng đầu lên, đúng lúc đó con rắn sắp sửa đụng vào ngón tay của Trầm Dao Quân.

Như một cơn gió thổi qua, nàng ôm ngang người này, cây kiếm lập tức rời khỏi tay, đem con rắn dài bảy tấc chém đứt!
Trầm Dao Quân trợn mắt há hốc mồm mà nhìn con rắn nhỏ: "..."
"Có biết làm như vậy là rất nguy hiểm hay không?" Lý Quý Hâm nhăn mày lại, trên mặt đầy cái vẻ không vui: "Rắn ở nơi này đều có độc cả, nếu như ngươi bị nó cắn một cái, ta phải làm sao ăn nói với hoàng hậu đây? Hơn nữa mục đích chúng ta xuất cung cũng sẽ bại lộ!"
Mặc dù...!Mặc dù trong lòng Trầm Dao Quân hiểu rõ, con rắn này chưa cắn nàng vậy mà nó đã phải chết oan chết uổng.
Trầm Dao Quân lè lưỡi cười rồi nói: "A Dao mới sẽ không bị rắn cắn!"
"Mới vừa rồi rắn cũng đã đến gần đầu ngón tay của ngươi đó thôi!" Bỗng dưng Lý Quý Hâm có chút tức giận: "Cho dù trong lòng ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần, cũng không được phép làm chuyện nguy hiểm, biết không?"
Trầm Dao Quân tiếp tục cười, mi mắt cong cong: "A Dao biết chứ.

A Dao có mười thành cầm chắc là sẽ không bị rắn cắn phải!"
"Chỉ có một người ngu mới có thể có mười phần nắm chắc biết không hả?" Lý Quý Hâm tức giận bởi công chúa ngốc không đem lời của mình để ở trong lòng.

Đưa tay ôm lấy người này vào trong ngực, nàng bật thốt lên: "Ngươi có biết là khi ngươi ở trước mặt người khác mà lơi lỏng trong biểu diễn thì sẽ để cho những người khác bắt được nhược điểm của ngươi hay không? Ta cũng đã phối hợp với ngươi biểu diễn như vậy rồi mà ngươi lại không thể diễn ra sức một chút, cứ nhất định phải chờ ta nổi giận rồi mới chịu diễn xuất thật tốt hay sao?"
Nói xong thì bản thân lại ngẩn người ra, kể cả Trầm Dao Quân cũng ngây người tại chỗ.

Dĩ nhiên là nàng đã biết chuyện Lý Quý Hâm biết nàng giả bộ ngốc, cũng giống như Lý Quý Hâm biết Trầm Dao Quân biết bản thân nàng giả bộ ngốc.

Đây là một cái vòng tuần hoàn qua lại, trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ mà không nói ra, đều phối hợp với nàng biểu diễn ai nấy đều làm bộ như không thấy.
"Di!" Trầm Dao Quân trừng mắt nhìn nàng: "Mỹ Nhân Nữ Phó cứ nói một cách thẳng thừng sự thật ta giả bộ ngu như vậy sao?"
Lý Quý Hâm: "Ta đã sớm biết ngươi giả bộ ngốc."
Trầm Dao Quân: "Ta đã sớm biết ngươi biết ta giả bộ ngốc."
Lý Quý Hâm: "Ta đã sớm biết ngươi biết ta biết ngươi giả bộ ngốc."
Trầm Dao Quân gần như nằm sấp lên trên người này, sau đó nàng đưa tay bóp eo ngẩng đầu: "Ta đã sớm biết ngươi biết ta biết ngươi biết..."
"Dừng!" Lý Quý Hâm đưa tay làm động tác dừng lại những lời này: "Cho nên ngươi còn muốn diễn cho tốt vai một người ngu nữa hay không?"
Trầm Dao Quân gật đầu một cái: "Đó là đương nhiên rồi! Tất cả mọi người trong cung đều biết ta là kẻ ngu!"
Lý Quý Hâm đứng sang một bên mà nói một lời thật thấm thía: "Muốn diễn thành công một kẻ ngu, trước hết phải để cho chính bản thân cũng tin tưởng mình là một kẻ ngu."
Cái này có phải bí mật đã bị bóc trần rồi hay không? Nếu là đúng thì Trầm Dao Quân đã mất đi lớp ngụy trang cần thiết, Trường Ninh công chúa là giả bộ làm kẻ ngu, nhưng mà việc Trường Ninh công chúa thích Mỹ Nhân Nữ Phó lại không phải là giả bộ.
"Nếu đã như vậy, Mỹ Nhân Nữ Phó cảm thấy làm thế nào thì mới có thể làm cho bản thân cũng cảm thấy mình là một kẻ ngu đây?" Trầm Dao Quân đưa hai tay chống cằm, chớp chớp con mắt.
Trong thường ngày, đôi mắt to này của tiểu ngốc nghếch vẫn luôn mông lung, bên trong giống như có một tầng mê hoặc, vậy mà bây giờ ánh mắt của Trầm Dao Quân lại trong suốt, sáng ngời giống như hai vì sao trong bầu trời đêm, lấp la lấp lánh, bên trong còn có cả ánh cười.
Lý Quý Hâm nhìn thêm mấy lần.
Sau lưng Trầm Dao Quân, có đến mấy con rắn đang từ từ bò đến gần, nhưng vì Lý Quý Hâm đang thất thần trước đôi mắt sáng long lanh của Trầm Dao Quân, nên đã không phát hiện ra.
Rắn càng ngày càng tới gần, rốt cuộc nhờ có thính lực bén nhạy, Lý Quý Hâm cũng đã phát hiện ra được ý đồ của mấy con rắn kia, đúng lúc này Trầm Dao Quân lại mở miệng: "Mỹ Nhân Nữ Phó là sư phó của ta, một sư phó hẳn là không gì không thể..."
"..." Từ tiếp theo còn chưa nói ra khỏi miệng thì Lý Quý Hâm lại làm một con gấu ôm, dọc theo vách đá sơn động xoay tròn đến mấy vòng.

Cùng lúc đó, Trầm Dao Quân đã sớm biết có rắn muốn công kích mình, ám khí rời khỏi tay, đem mấy con rắn bị đóng vào những cái đinh do hoàng hậu chế tạo ra!
Lưng của công chúa ngốc bị dán lên trên vách đá, vì bảo vệ nàng, Lý Quý Hâm để cho bản thân mình bại lộ trước sự tấn công của bầy rắn.
Nhưng mà không thấy lũ rắn lao tới, chúng đã bị Trầm Dao Quân giải quyết một cách trơn tru rồi.
Đây cũng không phải là việc nên làm của một cái tiểu ngốc ngếch!
Giữa lúc đó Trầm Dao Quân bất ngờ chu miệng ra, còn tay thì chỉ chỉ lên mặt của mình: "Hu hu hu...!Mỹ Nhân Nữ Phó làm cho A Dao bị đau.

Ta mặc kệ! Ta muốn Mỹ Nhân Nữ Phó hôn hôn thì mới không đau nữa!" Cuối cùng, nàng vừa cười vừa bổ sung một câu: "Như vậy thì có phải giống như một tiểu ngốc nghếch hay không?"
Lý Quý Hâm buông tay, nàng vẫn tỏ ra rất bình tĩnh: "So với mới vừa rồi thì có tốt hơn một chút."
Nhưng Trầm Dao Quân lại không buông tay, nàng nắm lấy tay áo của Lý Quý Hâm: "Ta mới mặc kệ! Mỹ Nhân Nữ Phó đã nói là muốn A Dao ngay cả bản thân mình cũng phải tin tưởng mình là một tiểu ngốc nghếch mới được.

Bây giờ A Dao tin tưởng mình là một kẻ ngu, cho nên A Dao nhất định phải để Mỹ Nhân Nữ Phó hôn hôn! Không hôn thì không cho đi!".


Bình luận

Truyện đang đọc