BIẾN EM THÀNH BÀ XÃ TÀI BA


Bạch Uyển Đình ngồi trước sô pha, cô đưa mắt nhìn Triết Vỹ, cô cất lời: “Đêm đó… là anh cứu tôi sao?”
Nhìn ánh mắt ngập ngừng của Bạch Uyển Đình, Triết Vỹ liền đoán được cô vẫn còn ám ảnh về đêm hôm đó, đôi môi lập tức mỉm cười như để an ủi: “Là anh Hàn.”
Bạch Uyển Đình không khỏi bất ngờ, mặc dù đêm hôm đó trong cơn mê sản, cô chỉ cảm thấy người nóng ran, nhưng cảm giác có một người bế cô trên tay rất rõ, từng hơi ấm cô đều cảm nhận được một cách rất tỉnh táo.

Bạch Uyển Đình không thể tin được người như Hàn Vũ Hi lại có thể bế cô trên tay như vậy.

Cô ngờ vực cất lời: “Làm sao anh ta biết mà đến?”
Triết Vỹ có chút ngập ngừng, Bạch Uyển Đình thấy vậy liền nói tiếp: “Không sao đâu, anh cứ nói.”
Suy nghĩ một lúc lâu sau Triết Vỹ mới chịu cất lời: “Thật ra… Anh Hàn có gắn camera ở trong phòng của cô… nhưng cô đừng hiểu lầm, thật ra cũng chỉ vì an toàn của cô thôi.

Anh Hàn miệng thì cứng vậy, nhưng thật ra không nhẫn tâm để cô ở giữa một đám đàn ông mà mặc kệ đâu.” Anh ngừng một chút rồi nói tiếp: “Cứ bận công việc thì thôi, có thời gian rảnh anh Hàn lại quan sát xem cô có chịu được cực khổ hay không? Có gặp phải chuyện gì hay không? Chuyện của Trần Hâm cũng may anh Hàn đến kịp, không thì…”
Không biết từ khi nào, Bạch Uyển Đình chợt nhận ra con người của Hàn Vũ Hi không đáng ghét lắm giống như trước giờ cô vẫn từng nghĩ, ngược lại Bạch Uyển Đình còn cảm nhận được một chút ấm áp từ đó.

Cô khẽ cất lời: “Còn Trần Hâm sao rồi?”
Triết Vỹ bình thản trả lời: “Hắn ở trong phòng cô đúng hai mươi sáu phút, nên anh Hàn ban cho hắn hai trăm sáu mươi nhát dao nên người, bỏ mạng rồi!”
Nghe câu nói vừa rồi của Triết Vỹ, Bạch Uyển Đình lập tức bị làm cho sởn da gà, cô khẽ cất lời: “Có cần độc ác vậy không?”

Triết Vỹ mỉm cười: “Thật ra đây là lần đầu tiên tôi thấy anh Hàn mất bình tĩnh đến như vậy, cô đã vô tổ chức thì nên làm quen với những sự chết chóc như vậy đi, muốn trả thù, nhất định phải tàn nhẫn.”
Tiếng chuông điện thoại của Triết Vỹ reo lên ngắt đi cuộc nói chuyện, liếc nhìn trên màn hình là cái tên của Hàn Vũ Hi, anh cũng không ngại Bạch Uyển Đình trước mặt, cứ thế nhấc máy: “Anh Hàn.”
Trong điện thoại Hàn Vũ Hi nói gì đó nhưng chỉ với âm thanh đủ nghe, Bạch Uyển Đình dù có muốn nghe lén cũng không nghe được gì.

Một lúc lâu sau Triết Vỹ mới vâng vâng, dạ dạ rồi tắt máy.

Anh ngước nhìn khuôn mặt tò mò của Bạch Uyển Đình không nhịn nổi nữa mà bật cười: “Anh Hàn nói cô tập luyện mãi không khá lên được sớm muộn gì cũng bị anh ấy đuổi đi, anh niệm tình ba cô anh ấy sẽ đích thân dạy cho cô ở phòng tập riêng của anh Hàn, không cần ở dưới kia nữa.”
Bạch Uyển Đình có chút ấm ức, rõ ràng cô đã cố gắng luyện tập như thế mà Hàn Vũ Hi còn mãi chê bai năng lực của cô, dù sao cô cũng là người mới, những suy nghĩ Hàn Vũ Hi là một con người không mấy đáng ghét lúc nảy hoàn toàn bị bay màu trong kí ức của Bạch Uyển Đình.

Trước khi rời đi Triết Vỹ còn để lại câu dặn dò: “Nhớ ăn sáng do anh Hàn… À không, do nhà bếp chuẩn bị cho cô, bệnh của cô vẫn còn chưa khỏi hẳn nên anh Hàn cho cô nghỉ phép vài hôm.”
Chưa kịp đáp lời thì Triết Vỹ đã rời đi, Bạch Uyển Đình thầm ấm ức, chắc chắn là Hàn Vũ Hi vẫn đang xem thường cô, miệng lẩm bẩm: “Cái tên Hàn súng này có tự tin quá không chứ, sao phải dạy riêng mình như học sính cá biệt thế kia.”
Cô đảo mắt qua chiếc tủ bên cạnh, không chút suy nghĩ liền bước đến ngắm nghía những chai rượu trong đó rồi đưa tay lấy đại ra một chai rượu nho, cô nhẹ nhàng ngồi xuống sô pha, đổ ra ly, nhìn ngắm màu sắc đỏ sậm của thứ chất lỏng trong ly một chút rồi trực tiếp đưa lên môi uống một hơi cạn sạch.

Cô khẽ nhăn mặt vì vị của nó chỉ là một vị đắng ngắt, nhưng ngay sau đó thứu chất lỏng đi đến khoang họng, dần dần bật lên một vị ngọt dễ chịu, mùi rượu nho thơm ngát lan tỏa các giác quan.

Cảm giác thú vị này chính là lần đầu tiên Bạch Uyển Đình được nếm qua.


Cô đưa tay rót thêm một ly nữa rồi cứ thế uống sạch.

Không biết từ khi nào, bên ngoài trời đã bắt đầu tối, màn đêm dần buông xuống khi mà ánh đèn phố thị nhộp nhịp cất lên.

Bạch Uyển Đình ngồi trên sô pha say mèm, chai rượu lăn lóc trên bàn hết sạch không sót lại một giọt nào.

Đôi mắt nửa nhắm nửa mở, cố gắng nhìn xung quanh, miệng lẩm bẩm: “Tôi sẽ chúng minh cho anh thấy Hàn Vũ Hi… tôi sẽ làm được.”
Nói rồi Bạch Uyển Đình vô thức đứng dậy, bước đi loạng choạng phải bám víu vào sô pha mới cất được bước đi đầu tiên, trong đầu cô trống rỗng không còn nghĩ gì được nữa.

Không biết bằng cách nào Bạch Uyển Đình đã xuất hiện tại cửa phòng của Hàn Vũ Hi.

Giọng nói mang đầy men rượu cất lên: “Mở… cửa! Hàn Vũ Hi, mở cửa cho tôi!”
Hàn Vũ Hi đang ngồi trong phòng xem tài liệu, nghe tiếng Bạch Uyển Đình lập tức đi đến mở cửa, cánh cửa vừa được mở ra, Bạch Uyển Đình đã không còn đứng vững cứ thế ngã nhào vào người Hàn Vũ Hi.

Đôi mày rậm của anh cau lại, mùi rượu nồng nặc trên người Bạch Uyển Đình xộc lên mũi Hàn Vũ Hi.


Anh đỡ Bạch Uyển Đình không còn đứng vững được nữa trở vào phòng, đặt cô ngồi lên giường, khẽ cất giọng: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Nghe được giọng nói của Hàn Vũ Hi, Bạch Uyển đình cố gắng nhướng đôi mắt nặng trĩu nhìn anh rồi cất giọng: “Anh xem thường tôi đúng không? Tại sao anh lại xem thường tôi?”
“Say lắm rồi, về phòng mà ngủ đi!” Nói rồi Hàn Vũ Hi quay người bỏ đi về bàn làm việc, Bạch Uyển Đình lập tức lao đến ôm lấy Hàn Vũ Hi từ đằng sau, người cô xệu xạo như một cọng bún, miệng nói: “Anh không được đi, anh đã hứa giúp tôi tìm hung thủ, anh không được đi!”
Hàn Vũ Hi như bị đóng băng, anh gỡ tay của Bạch Uyển Đình ra khỏi người, nhẹ nhàng cúi người bế cô đặt lên giường của anh, giọng nói trở nên ấm áp hơn: “Được, ngủ đi, tôi không đi!” Anh đưa tay kéo lấy chăn nhẹ nhàng đắp lên người cô, Bạch Uyển Đình đôi mắt nhắm nghiền, đôi tay bất ngờ ôm lấy cổ của Hàn Vũ Hi khiến anh không phòng bị, ngã lên người Bạch Uyển Đình.

Đôi môi xinh đẹp của cô khẽ nhếch mép: “Anh đừng đi, tôi sợ!”
Hàn Vũ Hi nhóm người nhìn khuôn mặt của Bạch Uyển Đình, với khoảng cách này, anh có thể dễ dàng cảm nhận được hơi ấm từ cô, hơi rượu thoang thoảng làm đôi mắt Hàn Vũ Hi có chút mờ đi, đôi môi nghiêm nghị khẽ động đậy: “Bạch Uyển Đình, là em ép tôi!”
Giọng nói thì thào của Hàn Vũ Hi như một luồng điện chạy thẳng vào tai của Bạch Uyển Đình, chút ý thức của cô đã trở lại, lờ mờ mở mắt.

Một mùi hương quen thuộc mạnh mẽ cuốn lấy cô một cách ma mị, đôi môi xinh đẹp khẽ cất tiếng: “Hàn Vũ Hi, anh…”
Chưa kịp nói hết câu, đôi môi mềm mại của cô đã bị đôi môi của Hàn Vũ Hi tấn công một cách mãnh liệt.

Bạch Uyển Đình cố gắng mở to mắt để biết những gì xảy ra đang là sự thật nhưng không được, một cảm giác mơ hồ bắt đầu ập đến.

Đôi môi nóng hổi của Hàn Vũ Hi điên cuồng chiếm hữu đôi môi ửng hồng của cô, ngang ngược tách môi của cô ra, chiếc lưỡi mạnh mẽ luồn lách vào bên trong, một cảm giác ướt át.

Giây phút này cơ thể của Bạch Uyển Đình bắt đầu nóng lên, cô nhận thức được những gì đang xảy ra không phải là ảo giác, đầu óc cô bắt đầu trở nên trống rỗng, thân thể mềm nhũn chẳng còn chút sức lực nào.


Cô cảm nhận được từng hơi thở của Hàn Vũ Hi ấm nóng, ngày càng dồn dập hơn.

Chưa kịp định thần thì đôi môi của Hàn Vũ Hi bắt đầu rời đôi môi đã sưng đỏ của Bạch Uyển Đình, di chuyển dần xuống vùng cổ, từng nụ hôn nhẹ nhàng, chiếc lưỡi mang theo một dòng điện tinh nghịch lướt trên làn da trắng nõn, mịn màng của Bạch Uyển Đình.

Cô bất giác khẽ rùng mình.

Bàn tay của Hàn Vũ Hi bắt đầu lướt trên thân người của Bạch Uyển Đình, khiến cô không kiềm được mà phát ra một tiếng: “Ưm!” Khẽ trong cổ họng.

Dường như âm thanh đó làm Hàn Vũ Hi bắt đầu điên cuồng hơn, đôi tay từ từ di chuyển lên bầu ngực căng tròn của Bạch Uyển Đình, anh nhóm người dậy, dễ dàng cởi bỏ chiếc áo trên người cô, đôi mắt Hàn Vũ Hi có chút mờ đi, thân thể của Bạch Uyển Đình hiện ra trước mắt anh một cách tuyệt mỹ.

Hàn Vũ Hi gấp gáp cởi chiếc áo ngực màu trắng tinh ra, không thương tiếc quăng xuống giường.

Bạch Uyển Đình theo phản xạ đưa tay che ngực lại, đôi má ửng hồng.

Nhanh chóng thân người vạm vỡ của Hàn Vũ Hi nằm đè lên thân thể không chút vải che thân của Bạch Uyển Đình.

Đôi môi một lần nữa mạnh mẽ chiếm hữu, dần di chuyển chuyển xuống cổ của cô, rồi nhẹ nhàng dời xuống ngậm lấy nụ hoa ở bầu ngực nõn nà, mang theo một cảm giác tê dại, không kìm được nữa, giọng nói yếu ớt của Bạch Uyển Đình cất lên: “Ưm… Vũ Hi… đừng…”.


Bình luận

Truyện đang đọc