BIẾN EM THÀNH BÀ XÃ TÀI BA


Cánh cửa trước mắt làm Bạch Uyển Đình có chút sửng sốt, cô thử đưa tay cầm lấy tay nắm cửa nhưng nó đã bị khóa chặt.

Không biết từ khi nào tính đa nghi của Bạch Uyển Đình nổi lên, cô thực sự muốn biết thứ bên trong căn phòng kia của Hàn Vũ Hi là gì.

Nhanh chóng ánh mắt của Bạch Uyển Đình lướt qua khắp căn phòng, hy vọng tìm kiếm được một chiếc chìa khóa nào đó.

Cô bắt đầu đi tìm, mọi ngóc ngách của căn phòng dường như đều có bước chân của Bạch Uyển Đình chạm đến, một lúc lâu sau khuôn mặt xinh đẹp đã trở nên vô cùng bực dọc.


Cô đã tìm khắp mọi nơi nhưng dường như một bóng dáng nhỏ nhoi hình dáng chiếc chìa khóa cũng chẳng có, Bạch Uyển Đình ngồi xuống ghế sô pha bắt đầu ngẫm nghĩ, cô thầm nghĩ một người cẩn thận quá đáng như Hàn Vũ Hi chắc chắn chìa khóa sẽ nằm trên người, nhưng với trí thông minh của anh sẽ để những chỗ theo câu nói: “Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất.”
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Bạch Uyển Đình bắt đầu đặt lên lọ hoa thược dược trên bàn, im lặng một lúc lâu sau bàn tay mới bắt đầu lấy hết hoa trong lọ ra, bắt đầu cho tay vào bên trong để tìm kiếm một chút cảm giác lạnh ngắt của kim loại.

Một cảm giác lành lạnh của làn nước khiến Bạch Uyển Đình bất giác cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, nhưng một hình dáng của chìa khóa cô cũng không chạm được, bên dưới đáy bình chẳng có gì.

Không khó để nhận ra nét thất vọng trên khuôn mặt của cô, giây phút rút tay ra khỏi bình hoa, bỗng nhiên một cảm giác lạnh ngắt chạm vào tay Bạch Uyển Đình, mặc dù đó cũng là cảm giác lành lạnh nhưng không khó để nhận ra đó chính là kim loại.

Bạch Uyển Đình vui mừng bắt đầu tìm kiếm một lần nữa, quả nhiên là chìa khóa, một nụ cười rạng rỡ của cô hiện lên như vừa đoạt được một chiến lợi phẩm.

Chiếc chìa khóa với kích thước khá nhỏ được gắn trên thành bình chứ không phải để ở dưới đáy như thường lệ, Bạch Uyển Đình thầm nói: “Đúng là con người anh thông minh, nhưng cuối cùng bị tôi cũng tìm ra rồi.”
Không thể chờ thêm một phút giây nào nữa, Bạch Uyển Đình lập tức chạy đến cánh cửa bí mật đó, đưa chìa khóa vào vừa khít và tất nhiên không khó để mở nó ra một cách dễ dàng.

Bạch Uyển Đình vui mừng, một nụ cười hồn nhiên hiện lên trên khuôn mặt mệt mỏi, nhưng đến khi cô mở cửa ra, nụ cười ấy lập tức đóng cứng lại.

Trước mắt cô là một căn phòng nhỏ nhắn, chỉ đặt vỏn vẹn một chiếc bàn và một cái ghế, không gian chỉ hiện lên chút ánh sáng mờ mờ của bên ngoài, nhưng nó đủ cho Bạch Uyển Đình nhìn thấy rõ ràng những hình ảnh được dán dày đặc trên bức tường kia chính là Bạch Thiên, ba của cô.


Đôi chân run run cố gắng tiến lại gần để nhìn rõ hơn, Bạch Uyển Đình với tay bật chiếc đèn bàn lên, một thứ ánh sáng vàng hoe bao trùm lấy không gian chật hẹp.

Cô ngước nhìn những bức ảnh trên tường, nó được dán theo thứ tự được chụp lén từ lúc ba cô còn sống khoảng một tuần trước khi chết, từng hành động bị ghi lại, trên đó còn có cả bức ảnh lúc ba cô bị giết.

Đôi môi cô bắt đầu run lên, khẽ cất giọng: “Đây là một kế hoạch… Hàn Vũ Hi, mọi chuyện rõ ràng là do anh sắp xếp… cái chết của ba tôi cũng nằm trong kế hoạch của anh.”
Con tim Bạch Uyển Đình bắt đầu đau nhói, ở ngực trái thắt lại như có một con dao sắc nhọn đâm thẳng vào, những giọt nước mắt lần lượt rơi xuống, cô đưa tay chạm vào bức ảnh của ba cô rồi nấc nghẹn: “Con xin lỗi ba… con đã làm ra chuyện gì với hắn ta vậy nè… con xin lỗi.”
Ánh mắt của Bạch Uyển Đình bắt đầu đặt lên xấp tài liệu trên bàn, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của cô, đó là tài liệu ghi chép lại tất cả lịch trình của ba cô trước khi chết khoảng một tuần, còn có một tài liệu về một bệnh viện lớn của Thượng Thành này.

Mọi thứ trước mắt của Bạch Uyển Đình hiện lên rõ mồn một, khiến cô không muốn tin cũng phải tin rằng Hàn Vũ Hi là người dựng lên mọi chuyện, kể cả cái chết của ba cô.


Nghĩ đến đây, con tim cô dường như có chút gì đó đau nhói, cổ họng bỗng nghẹn lại: “Bạch Uyển Đình, mày điên rồi, giờ phút này mà mày còn nghĩ đến hắn ta.”
Nhanh chóng đưa tay lau đi giọt nước mắt trên má, cô ngồi sụp xuống đất trầm ngâm một lúc lâu sau mới lửng thửng bước ra khỏi căn phòng, cẩn thận khóa cửa và treo bức tranh lại vị trí cũ như lúc ban đầu.

Khuôn mặt điềm tĩnh bắt đầu bước đến căn tủ đặt đầy đủ các loại dao, ngắm nghía một lúc cô bắt đầu chọn ra một con dao nhỏ nhắn, độ sắc bén của nó phải nói chỉ cần cứa nhẹ qua cho thể đứa cả gân người.

Dường như khá hài lòng với con dao trên tay mình, Bạch Uyển Đình khẽ gật đầu, trong ánh mắt của cô không chỉ có những giọt nước mắt còn đọng lại, mà còn có cả sát khí đằng đằng..


Bình luận

Truyện đang đọc