BIẾN EM THÀNH BÀ XÃ TÀI BA


Trong căn biệt thự rộng lớn, ánh đèn lấp lánh khiến mọi thứ trở nên xa hoa, Bạch Uyển Đình ngồi bên cửa sổ trong căn phòng quen thuộc của mình, ánh mắt hướng ra bên ngoài bầu trời tối đen bên ngoài vẫn còn chưa sáng hẳn.

Quầng thâm trên đôi mắt chất chứa bao nỗi niềm mà chẳng thể bày tỏ cùng ai, trên tay Bạch Uyển Đình đang nắm chặt tấm ảnh chụp cùng ba của cô, hôm nay là ngày giỗ của mẹ cô.

Mỗi năm đúng ngày này thì ba cô lại đích thân xuống bếp nấu món mì giò heo mà mẹ thích nhất, nhưng năm nay chẳng còn nữa, kể cả ông đang ở đâu cô cũng chẳng biết được.

Bạch Uyển Đình bước chân xuống bếp, chuẩn bị đích thân làm món mì giò heo cho mẹ, bất giác không kìm được, những giọt nước mắt lại tiếp tục rơi ra.

Không gian yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại trên bàn làm Bạch Uyển Đình có chút giật mình, nhưng dường như trong ánh mắt của cô không có ý định nhấc máy, một tuần nay những cuộc gọi và tin nhắn đe dọa cô đã đủ nhiều.

Tiếng chuông cứ thế reo lên rồi tắt lịm, nhưng chưa đầy ba giây sau nó lại reo lên một lần nữa, Bạch Uyển Đình mang theo vẻ nghi hoặc bước đến cầm lấy chiếc điện thoại, một dãy số hoàn toàn lạ lẫm trên màn hình.


Ánh mắt của cô như rực lên chút lửa, lập tức tắt máy.

Không gian yên tĩnh lại quay trở lại, Bạch Uyển Đình vừa quay lưng thì tiếng chuông điện thoại một lần nữa kêu lên ầm ĩ chói tai, nhưng lần này không phải là điện thoại di động của cô, tiếng reo phát ra từ chiếc điện thoại bàn ngoài phòng khách.

Có một linh cảm nào đó, Bạch Uyển Đình lập tức chạy đến phòng khách, cô nhấc điện thoại lên, dường như chưa kịp nói gì, đầu dây bên kia đã cất giọng.

Giọng nói quen thuộc ấy chính thức làm Bạch Uyển Đình gỡ bỏ nét kiên cường bấy lâu mà bật khóc.

“Đình Đình của ba, là ba đây!” Giọng nói của Bạch Thiên trong điện thoại chỉ là những tiếng thì thào nhỏ nhất, dường như chỉ đủ để Bạch Uyển Đình nghe thấy.

Cô cất giọng run run: “Ba đang ở đâu? Ba khỏe không? Một tuần nay ba sống thế nào?” Những câu hỏi lần lượt xếp hàng trong đầu của Bạch Uyển Đình.

Bạch Thiên khẽ trả lời: “Ba không sao cả.

Ba xin lỗi Đình Đình của ba, hại con chịu khổ rồi.

Bây giờ con nghe ba nói đây.”
Sợ không nghe được rõ, Bạch Uyển Đình cố nén nước mắt vào trong: “Con vẫn đang nghe đây!”
Dừng khoảng một lúc sau để đảm bảo xung quanh của mình không có người, Bạch Thiên mới thì thào cất lời: “Bây giờ con chạy đến chỗ mộ của mẹ nhé, bố đứng ở bờ hồ ngay đó đợi con!”
Nghe được đến đây Bạch Uyển Đình lập tức gật đầu: “Được, con đến ngay đây!”

“Khoan đã, nhớ che chắn kỹ lưỡng, nhìn ngó xem xung quanh cẩn thận rồi hãy đến, trời sáng thì ba phải đi rồi!” Giọng nói của Bạch Thiên mang chút mệt mỏi cùng tiếc nuối.

Nhận ra được sự xúc động của ông qua điện thoại, Bạch Uyển Đình bất giác rơi nước mắt, cô cất giọng run run: “Con hiểu rồi!”
Vừa dứt câu Bạch Thiên đã ngắt điện thoại, Bạch Uyển Đình vội khoác lên người chiếc áo khoác màu đen nhánh, đội lên một chiếc nón rộng vành che chắn được cả khuôn mặt.

Liếc mắt qua đồng hồ vừa vỏn vẹn ba giờ sáng, cô nhanh chóng bước chân ra khỏi nhà, bên ngoài bầu trời vẫn còn được bao phủ bởi màn đêm mùa đông se lạnh, ánh sáng loe lói duy nhất là những ánh đèn đường mờ nhạt.

Bạch Uyển Đình đảo mắt xung quanh, đến khi chắc chắn rằng con phố giờ đây chỉ còn mình cô thì cô mới bắt đầu chạy đi về hướng bờ hồ.

Trong đầu cô bắt đầu hiện lên hình ảnh ba và cô mỗi năm lại mua đóa hoa cúc trắng đến mộ của mẹ, ba cô từng nói lúc còn trẻ mẹ cô rất thích hoa cúc trắng, bà ấy có thể ngồi hàng giờ để ngắm nhìn nó một cách vui vẻ.

Nhưng năm nay có lẽ điều cả cô và mẹ mong nhất là sự bình an của ba.

Đến gần bên bờ hồ, ngay chỗ mộ mẹ, Bạch Uyển Đình đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Bạch Thiên, cảm xúc như vỡ òa.


Ngay lúc cô định chạy đến ôm lấy ông thì một bóng dáng người đàn ông, mặc trên người một chiếc áo khoác đen trùm kín xuất hiện sau lưng Bạch Thiên khiến Bạch Uyển Đình dừng bước, cô đứng nép vào một cây cổ thụ gần đó, khoảng cách không quá gần nhưng đủ để cô quan sát được những gì xảy ra trước mặt.

Người đàn ông đi gần đến chỗ Bạch Thiên đang đứng, hắn từ từ rút trong áo ra một con dao sắc nhọn, ánh sáng phản chiếu trên đó khiến Bạch Uyển Đình hoảng hốt.

Động tác của hắn ta nhanh đến nỗi một người lăn lộn bên ngoài lâu như Bạch Thiên vẫn không kịp phản ứng kịp, con dao sắc nhọn trực tiếp đâm vào bụng của ông, nhát thứ nhất rồi liên tiếp đến nhát thứ hai, cứ thế tiếp tục.

Đôi chân của Bạch Uyển Đình định lao tới, nhưng ánh mắt của Bạch Thiên là ánh mắt ngăn cản, bàn tay của ông ra hiệu cho cô trốn đi.

Mọi thứ diễn ra trước mắt cô như một giấc mơ, đôi mắt cô đã sớm tuôn ra hai hàng nước mắt, đôi tay không ngừng run rẩy, cô cố lấy tay bịch chặt miệng để không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Tên áo đen tàn nhẫn đâm từng nhát dứt khoát đến khi Bạch Thiên ngã quỵ xuống đất bên cạnh mộ vợ của ông, hắn mới chịu dừng tay rồi nhanh chóng rời đi với bàn tay nhuốm một màu đỏ tươi..


Bình luận

Truyện đang đọc