BIẾN EM THÀNH BÀ XÃ TÀI BA


Tiếng cửa đóng lại vừa dứt, khóe môi của Bạch Uyển Đình khẽ cong lên, cám dỗ thế kia cô không tin hắn có thể từ chối, nói rồi Bạch Uyển Đình nhanh chóng bước vào bên trong kho hồ sơ.

Không gian thoang thoảng lên mùi ẩm mốc của giấy tờ, những chiếc tủ xếp cạnh nhau đầy ắp những thùng toàn là giấy khiến Bạch Uyển Đình có cảm giác như một chiếc thư viện.

Ánh đèn điện trên đầu dường như đã lâu không được thay, ánh sáng của nó cũng trở nên mờ đi.

Bạch Uyển Đình bắt đầu đưa mắt nhìn xung quanh các kệ, từng dãy được chia theo từng khoa của bệnh viện này, cô cất bước đi dọc theo lối đi chật hẹp, mắt liên tục tìm kiếm vị trí của khoa phẫu thuật mà Vương Lục trước kia còn làm việc.


Mãi mất một lúc sau, ở phía trong cùng của căn phòng, Bạch Uyển Đình mới tìm được dãy tủ của khoa cô.

Nhanh chóng ánh mắt đảo qua các năm, khuôn mặt bất giác trở nên rạng rỡ, đôi môi thầm thốt lên: “Đây rồi!”
Không phí nhiều thời gian, Bạch Uyển Đình trực tiếp tìm trong giữa một thùng hồ sơ dày cộm chỉ mong một cái tên là Vương Lục xuất hiện.

Trong không gian yên tĩnh, tiếng mở cửa làm Bạch Uyển Đình có chút giật mình, cô hướng mắt ra ngoài cửa chính nhưng khoảng cách khá xa, không thể nào thấy rõ được.

Cô thầm nghĩ đây là phòng lưu trữ giấy tờ nhân sự, cũng chỉ có Châu Hân mới có thể vào được, không suy nghĩ nhiều, Bạch Uyển Đình cứ thế mặc kệ bên ngoài mà tiếp tục cúi đầu tìm kiếm.

Tiếng bước chân dần dần tiến gần về phía Bạch Uyển Đình, đều đặn, mang một sự điềm tĩnh đến lạ thường.

Bạch Uyển Đình lập tức cảm nhận thấy có chút gì đó không ổn, cô vội ngừng tay lại, ngước mắt lên nhìn theo hướng bước chân, dường như đã quá muộn, khuôn mặt của Bạch Uyển Đình không giấu được vẻ bất ngờ.

Bóng dáng của Khương Lỗi dần dần tiến lại phía cô, trên gương mặt không chút lo lắng, thay vào đó là vẻ đắc ý không thể phủ nhận, như một thói quen, hắn ta vô thức liên tục cắn môi.

Bạch Uyển Đình dường như bị đóng băng, cô đưa mắt ra sau lưng Khương Lỗi, là Chân Hân đang theo sau, cô khẽ tặc lưỡi một tiếng rồi thầm trách bản thân đã chủ quan, cô thực sự không ngờ con người Châu Hân lại thâm độc đến vậy, một mặt nhận tiền của cô, mặt kia đã vội đi báo với Khương Lỗi lập công.


Bạch Uyển Đình tức giận chửi thầm: “Đúng là rận chung một chăn.”
“Bác sĩ Bạch đã tìm thấy lý lịch của bác sĩ Vương chưa nhỉ?” Giọng nói Khương Lỗi khàn khàn vang lên đầy vẻ đắc ý.

Sắc mặt của Bạch Uyển Đình có chút xám lại, con tim cô đang dần đập nhanh hơn, nhưng bên ngoài mặt đã nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản như không phải đang bị bắt quả tang.

Bạch Uyển Đình nhanh chóng mỉm cười rồi cất giọng: “Khương trưởng khoa, chỉ có vài tờ lý lịch nhỏ nhoi sao lại phiền trưởng khoa đích thân đến đây rồi.”
Nghe Bạch Uyển Đình nói vậy, nét mặt vui vẻ lúc nảy trên gương mặt của Khương Lỗi bỗng nhiên biến mất, ánh mắt của hắn ta trở nên có chút sắc nhọn nhìn chằm chằm vào Bạch Uyển Đình như một lời cảnh cáo ngầm, rồi gằn giọng nói: “Vậy cho hỏi, cô tìm lý lịch của Vương Lục để làm gì vậy?”
Câu hỏi này quả thực làm khó Bạch Uyển Đình rồi, đôi mắt sắc bén của hắn không rời Bạch Uyển Đình trước mặt dù một chút, ý đồ của hắn đương nhiên không phải là đáp án mà Bạch Uyển Đình sắp bịa ra mà là muốn chính thức dồn vô vào đường cùng mà nói lên sự thật.

Trong bầu không khí căng thẳng, tiếng bước chân từ ngoài vọng tới ngày càng gần, chưa thấy người đã nghe giọng của Dương Thần nói từ đằng xa: “Đã tìm được chưa? Sao mất nhiều thời gian vậy?”

Nghe thấy vậy, Bạch Uyển Đình nhanh trí ngay lập tức bắt kịp nhịp với Dương Thần mặc dù chưa thấy được sắc mặt của anh ra sao, cô lớn giọng đáp lại: “Vẫn chưa tìm thấy.”
Khuôn mặt Khương Lỗi lập tức trở nên xám xịt không giấu nổi sự tức giận, Dương Thần từ ngoài bước vào, nhìn thấy Khương Lỗi liền làm ra điệu bộ giật mình rồi cúi đầu chào: “Trưởng khoa Khương, sao trưởng khoa lại ở đây?”
Với trí thông minh của Dương Thần đương nhiên không để cho Khương Lỗi có cơ hội trả lời hay chất vấn, anh nhanh chóng nhìn qua Bạch Uyển Đình bên cạnh rồi mỉm cười: “À, là tôi kêu bác sĩ Bạch đây đến đây tìm giúp tôi lý lịch của cựu bác sĩ Vương Lục.”
Nghe thấy vậy, Bạch Uyển Đình trong lòng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, cô khẽ đưa mắt nhìn Dương Thần mỉm cười rồi gật đầu.

Có thể dễ dàng nhìn thấy ánh mắt đỏ ngầu đó chứa đầy sự tức giận của Khương Lỗi, khóe môi khẽ giật giật, nhìn Dương Thần bên cạnh rồi cất lời: “Anh tìm lý lịch của Vương Lục để làm gì?”
Không chút suy nghĩ, Dương Thần như đã chuẩn bị từ trước, cứ thế tự tin cất giọng: “Tôi sắp tới sẽ có ca phẫu thuật não, nên tôi muốn học hỏi thêm kinh nghiệm đặc biệt của bác sĩ Vương Lục thôi.”
Không nói thêm được bất cứ lời nào nữa, Khương Lỗi cứ cứ thế liên tục gật đầu như một lời miễn cưỡng chấp nhận, ánh mắt ấy không hề nhận thua, ông quay lưng bước thẳng ra cửa rồi mất hút..


Bình luận

Truyện đang đọc