BỘ BỘ CÂU TÂM

Lam Diệc Nhiên cùng Diêu Phỉ Vũ ngồi trên cỗ xe Audi A4, lần này Lam Diệc Nhiên ngồi ở ghế lái, nàng nói muốn dẫn Diêu Phỉ Vũ ra ngoài chơi, tự nhiên chỉ có thể để nàng lái xe.

"Làm sao cô biết công ty của Đường thị ở Ai Cập có dính líu tới chính phủ?" Xe khai không lâu, Lam Diệc Nhiên hỏi.

"À..., tôi xem tư liệu rồi phân tích ra, tư liệu có một hạng mục viết, Đường thị bởi vì thổ địa, tài nguyên, bồi không ít tiền. Cho nên tôi nghĩ đến cái này có thể." Diêu Phỉ Vũ suy nghĩ rồi lấy cớ.

Lam Diệc Nhiên bán tín bán nghi, chỉ bằng một câu ngắn ngủn ở trong tư liệu mà có thể suy luận ra mấy thứ này? Diêu Phỉ Vũ thật đúng là nhân tài, bất quá nàng cũng nghĩ không ra, ngoài cô ra thì còn ai có thể, cũng tạm tin. "Hợp đồng đàm phán xong, tin tưởng vài chuyện về sau cũng đơn giản, cần phát triển Ai Cập bên kia chỉ là vấn đề thời gian, cô có thể nghĩ về đề nghị trước đó của tôi, đây là một cơ hội không tệ."

Diêu Phỉ Vũ lắc lắc đầu: "Kỳ thật Ai Cập đối với tôi, luôn là một địa phương xa không thể chạm. Tôi đã từng nghe qua. Nhưng bây giờ tôi không muốn đem nó và mình liên tưởng cùng một chỗ. Cho nên, trí tưởng tượng của tôi đối với Ai Cập chỉ dừng lại ở Kim Tự Tháp, hoặc là phong cảnh tươi đẹp, hình ảnh như vậy, mị lực của nó, tràn ngập cảm giác thần bí. Nếu là du lịch, có lẽ tôi sẽ đi, nhưng nếu muốn tôi qua đó trường kỳ, tôi cũng không quá nguyện ý, nơi đó thích hợp du lịch, công tác lại không lý tưởng."

Diêu Phỉ Vũ lại cự tuyệt ý tốt của Lam Diệc Nhiên, đối với người khác mà nói, có lẽ là thiên đại cơ hội, nhưng đối với Diêu Phỉ Vũ, thì không phải, cô là Diêu thị Đại tiểu thư, hơn nữa trở về H thị, tiến vào Lam thị là có mục đích, như thế nào lại rời đi, đi Ai Cập đây?

"Được rồi, có lẽ lần sau có thể phái cô qua bên kia công tác, tiện thể du lịch luôn, bất quá sai sót lần này, tôi còn là thay cô tiếc hận, cô có năng lực, Phỉ Vũ." Lam Diệc Nhiên nói.

Lam Diệc Nhiên vừa nói xong, di động vang lên, cầm lấy di động, là một dãy số lạ, hơn nữa dãy số còn rất dài, nàng nghi hoặc đón điện thoại: "Alô?"

Bên kia trầm mặc một hồi lâu, mới bắt đầu nói chuyện: "Nhiên Nhiên, là mình." Gọi điện, chính là Lý Thục Thiến, là từ nước ngoài đánh tới.

"Ừm..., Thục Thiến." Lam Diệc Nhiên vốn dựa theo thói quen gọi nàng là Thiến Thiến, bất quá nghĩ nghĩ, hình như đã không còn thích hợp.

"Mình đang ở Phần Lan, Lapland." Lý Thục Thiến nghe Lam Diệc Nhiên kêu tên nàng, hết thảy đều thay đổi, nhưng nàng còn có lời muốn nói.

"À, chúc cậu tuần trăng mật khoái trá." Lam Diệc Nhiên nói dỗi.

"Nơi này phủ đầy tuyết trắng, giống những gì cậu đã nói, thế nhưng không có nữ vương, chỉ có ngọn gió lãnh liệt." Thanh âm Lý Thục Thiến có chút nức nở.

Lam Diệc Nhiên cười khổ: "Cơ bản là không có nữ vương, đều là hư ảo, gió thổi, cũng nên thanh tỉnh... Đây chẳng qua là đồng thoại."

Hai người đều ám chỉ, ý tứ ở bên trong chỉ có các nàng biết, tình yêu của cả hai chỉ là đồng thoại.

Lam Diệc Nhiên và Lý Thục Thiến nói chuyện, có chút thất thần, đèn đỏ phía trước đã sáng lên. Lam Diệc Nhiên như cũ vẫn còn đạp ga.

Sắp vượt đèn đỏ, Diêu Phỉ Vũ kêu một tiếng: "Diệc Nhiên, đèn đỏ!" Diêu Phỉ Vũ cấp bách, trực tiếp kêu tên Lam Diệc Nhiên.

Dừng lại, Lam Diệc Nhiên quay đầu cười cười, xin lỗi Diêu Phỉ Vũ.

"Là ai?" Diêu Phỉ Vũ kêu hơi lớn, Lý Thục Thiến bên kia nghe được có người gọi thẳng tên Lam Diệc Nhiên, có vẻ rất thân thiết.

"Diêu Phỉ Vũ."

"Thư ký của cậu?"

"Ừ."

"Haha, Nhiên Nhiên, thư ký của cậu trực tiếp kêu tên cậu rổi, hai người tiến triển rất nhanh!" Lý Thục Thiến cười lạnh nói, không hề che giấu chua xót.

"Cậu còn để ý sao?" Lam Diệc Nhiên cũng không giải thích mà hỏi ngược lại, lúc trước rời khỏi chính là Lý Thục Thiến a.

"Nhiên Nhiên, cậu hãy ngẫm lại đi, cậu có yêu mình sao? Cậu không yêu mình, cậu chỉ yêu cảm tình, thay đổi người khác, cậu cũng khoái hoạt như vậy. Không phải sao?"

"Bây giờ nói lời này còn có ý nghĩa gì? Cậu không phải buông tay sao? Hiện tại lại muốn lấy cái gì? Cậu nên hảo hảo hưởng thụ tuần trăng mật của mình đi!" Lam Diệc Nhiên nói xong, trực tiếp cúp điện thoại, buông ra một bàn tay, hai ngón tay kẹp ấn đường, Lý Thục Thiến nói mình chỉ là yêu cảm tình, nguyên lai hết thảy đều là không chịu nổi như vậy.

"Lam tổng, đèn xanh." Diêu Phỉ Vũ nhắc nhở, xe sau thấy đèn xanh, mà xe trước vẫn không nhúc nhích, liều mạng ấn loa.

"Lam tổng, có chuyện gì sao? Nếu không tôi lái." Diêu Phỉ Vũ biết là Lý Thục Thiến gọi điện thoại tới.

"Không có việc gì, chỉ là có chút mệt mỏi." Lam Diệc Nhiên nhỏ nhẹ nói, nàng quả thật mệt mỏi, trong lòng mỏi mệt không chịu nổi.

Lam Diệc Nhiên tiếp tục lái xe, đến nửa đường, thấy có một KTV, nàng có xúc động muốn uống rượu, quán bar trước kia thường đi, ban ngày không mở cửa, KTV cũng có thể thuê chung phòng và uống rượu. "Đi KTV không?"

Diêu Phỉ Vũ nghĩ nghĩ: "Được."

Lam Diệc Nhiên dừng hảo cùng Diêu Phỉ Vũ đi vào "KTV Thịnh Tình", KTV trang hoàng cũng được, Lam Diệc Nhiên mướn phòng, gọi rượu, nàng nghĩ đến Diêu Phỉ Vũ nói qua mẫn cảm với cồn, quay đầu hỏi: "Cô không uống rượu, có muốn uống cái gì khác không?"

Diêu Phỉ Vũ lắc đầu: "Không uống. Tôi uống chút rượu, không sao cả." Diêu Phỉ Vũ quả thật từ nhỏ đối ẩm vô yêu, chỉ uống nước hoặc là cà phê.

Lam Diệc Nhiên nghe Diêu Phỉ Vũ nói như vậy cũng không miễn cưỡng, vào phòng liền vứt túi xách qua một bên, Lam Diệc Nhiên mở bình rượu, xem điệu bộ này, là muốn lập tức uống rượu.

"Lam tổng, chị kêu nhiều rượu như vậy?" Diêu Phỉ Vũ xem Lam Diệc Nhiên kêu ba bình lên.

"Không có việc gì, tôi uống. Cô có thể uống thì uống một chút, không uống được cũng chớ miễn cưỡng. Ừ..., cô hát trước đi." Lam Diệc Nhiên nói xong, "ba" một tiếng mở nắp, rót đầy một ly, một ngụm uống xong, tiếp tục rót rượu.

Diêu Phỉ Vũ biết Lam Diệc Nhiên tâm tình không tốt, cũng không có ý định ngăn cản nàng, lựa một ca khúc tiếng Anh, bắt đầu hát.

Lam Diệc Nhiên vừa uống rượu vừa nghe Diêu Phỉ Vũ ca hát, nàng không nghĩ tới Diêu Phỉ Vũ hát cũng hay như vậy, quả thật y như ngôi sao ca nhạc, Diêu Phỉ Vũ này là toàn tài a? Bất tri bất giác, bình rượu trống một nửa.

Diêu Phỉ Vũ hát xong, quay đầu, nhíu nhíu mày, Lam Diệc Nhiên này uống rượu cũng quá mãnh liệt đi, mình hát một ca khúc, nàng liền uống hết nửa bình rượu a. "Lam tổng, uống rượu như vậy cũng không hay, say rồi, sẽ rất khó chịu, đến lúc đó tôi sẽ quải chị đến khách sạn Sắc Vi đó."

"Phỉ Vũ, không say mới khó chịu, có đôi khi say một chút cũng rất tốt." Mặt Lam Diệc Nhiên bắt đầu ửng đỏ, từ từ nói.

Diêu Phỉ Vũ lắc đầu một cái: "Được rồi, chị muốn uống, tôi tuỳ chị. Đến lúc đó chị đừng kêu đau đầu!" Diêu Phỉ Vũ ngồi vào bên cạnh Lam Diệc Nhiên, cũng rót cho mình nửa ly rượu, nhợt nhạt uống một ngụm.

Vừa rồi lời Diêu Phỉ Vũ nói giống như bằng hữu thân mật dặn dò, Lam Diệc Nhiên cười cười trả lời: "Diêu Phỉ Vũ, cô thật tốt."

Nhìn Lam Diệc Nhiên, Diêu Phỉ Vũ hơi lặng đi, xem sắc mặt Lam Diệc Nhiên sắc mặt khẽ biến, uống hết một bình rượu, cảm thấy Lam Diệc Nhiên ngà ngà say, nhỏ giọng nói thầm: "Hôm nay chị còn có thể nói lời này, sau này phát sinh chuyện gì, chị cũng đừng hận tôi."

"Cái gì?" Lam Diệc Nhiên không nghe rõ Diêu Phỉ Vũ nói gì, hỏi một câu.

"Không có gì, uống rượu đi." Diêu Phỉ Vũ uống hết rượu còn sót ở trong ly, sau đó không thèm nói, ngồi yên ở một bên, mà Lam Diệc Nhiên như cũ càng không ngừng uống rượu.

Tay Diêu Phỉ Vũ gõ nhẹ lên ghế, ánh mắt trống rỗng không biết suy nghĩ gì, một thanh âm vang lên, quay đầu lại liền gặp được Lam Diệc Nhiên nằm vật xuống ghế, mà mấy bình rượu trên bàn đều trống toác, nhăn mặt: "Uống nhiều như vậy!"

Lam Diệc Nhiên lại say nữa, ngẫm lại lần trước Lam Diệc Nhiên say thật, mình đỡ nàng từ quán rượu đến khách sạn Sắc Vi đã mệt, bất quá, hiện tại thời gian còn sớm, Diêu Phỉ Vũ cũng không vội đi, cởϊ áσ khoác của mình khoác lên người Lam Diệc Nhiên, lẳng lặng ngồi ở một bên.

Thời gian bất tri bất giác trôi qua, Diêu Phỉ Vũ nhìn thời gian đã hơn 5h chiều, Lam Diệc Nhiên uống rượu xong thì rất im lặng, Diêu Phỉ Vũ nhìn khuôn mặt Lam Diệc Nhiên thanh tú, vươn tay tinh tế vuốt ve: "Lam Diệc Nhiên, chị yêu người đàn bà kia đến thế sao? Vì cô ta, chị uống rượu hai lần, cô ta rời đi chị, lựa chọn anh trai của Thiên Thiên, chị làm như vậy, đáng giá sao?"

Lam Diệc Nhiên ngủ rất ngon, đối với động tác, lời nói của Diêu Phỉ Vũ, không một chút đáp lại.

Diêu Phỉ Vũ nghĩ thời gian không còn sớm, Lam Diệc Nhiên sợ là nhất thời tỉnh không dứt, cũng không thể cứ ở đây đi, xem ra mình lại phải đỡ nàng trở về.

Diêu Phỉ Vũ mặc lại y phục, giúp đỡ Lam Diệc Nhiên ra khỏi phòng. Vừa vặn lúc này có một tên mập mạp đầu trọc hẳn là uống rượu, mặt đỏ y như đít khỉ. Thấy Diêu Phỉ Vũ đỡ Lam Diệc Nhiên đi đến, phi thường đáng khinh cười: "Em gái, có cần anh hỗ trợ không?" Thân thể mập mạp chắn Diêu Phỉ Vũ.

Diêu Phỉ Vũ nhu nhược đỡ Lam Diệc Nhiên đã đủ mệt rồi, đối diện lại nhảy ra một tên lưu manh nhàm chán, điều này làm cho Diêu Phỉ Vũ thật phiền lòng, lạnh lùng nói: "Cút ngay!"

"Ôi chao..., còn rất bướng, bất quá anh sở trường nhất chính là thuần phục loại hàng như em, thế nào, hôm nay anh dẫn em đi chơi, chiếc xe Mercedes-Benz ở dưới lầu, chính là của anh." Vẻ mặt vô cùng đáng khinh, vừa nói, một bàn tay vừa hướng đến Diêu Phỉ Vũ.

Diêu Phỉ Vũ không thể nhịn được nữa, "ba" một tiếng, trực tiếp tát lên mặt tên bàn tử, ấn bạt tay chậm rãi hiện ra.

Tên bàn tử tức khí, hắn là em trai của lão bản KTV này, cho tới bây giờ chỉ có hắn khi dễ người khác, hôm nay ngược lại, bị phụ nữ đánh, nổi giận gầm lên một tiếng, liền chìa bàn tay to muốn đánh lên mặt Diêu Phỉ Vũ.

Sức lực của Diêu Phỉ Vũ nhất định không bằng hắn, xem hắn nổi bão, một cái tát phiến lại đây, còn đang đỡ Lam Diệc Nhiên, không có biện pháp trốn, phản xạ có điều kiện nhắm hai mắt lại.

Sắp thay đổi xưng hô ahihi ~

Bình luận

Truyện đang đọc