BỘ BỘ CÂU TÂM

Chuyến bay của Diêu Phỉ Vũ còn chưa tới, Lam Diệc Nhiên đã đợi ở trong sảnh chờ, sân bay này nghe nói hao tốn rất nhiều tiền của, điều này có thể lý giải, sân bay của mỗi thành thị là kiến trúc tiêu biểu, là địa phương đầu tiên khách nhân sẽ tiếp xúc, cho nên dù thành thị không tính giàu có, dự toán vài năm tài chính đầu tư xây dựng tựa hồ cũng là chuyện đương nhiên.

Lam Diệc Nhiên nhìn di động, bất đắc dĩ cười cười, hình như nàng tới hơi sớm, máy bay chưa hạ cánh. Tìm một vị trí ngồi xuống, dòng người nhốn nha nhốn nháo, một thân quần áo màu đen, tóc dài đen bóng, khí chất tuyệt hảo, làm cho người ta rất kinh diễm, nếu có thể cùng nữ nhân như thế có một đoạn cơ duyên, thì sẽ có bao nhiêu tốt đẹp.

Nhưng Lam Diệc Nhiên tựa hồ là trời sinh lãnh diễm, cho dù người khác có dũng khí thưởng thức sự xinh đẹp của nàng, lại không có tự tin đi lên bắt chuyện với nàng.

Bay từ Kinh Thành đến H thị kỳ thật rất nhanh, chỉ chừng hai giờ, mà Diêu Phỉ Vũ lại cảm thấy dị thường buồn chán, lòng bàn tay ướt mồ hôi, tay nắm chặt tay, luôn sợ chính mình lơ đãng thả hồn theo tiết tấu kia. Sau khi sự kiện này phát sinh trên máy bay, vào ban ngày cô cũng mang theo một ít sợ hãi, không chỉ là ở trong giấc mộng.

Lúc máy bay đáp xuống H thị, Diêu Phỉ Vũ nhẹ nhàng thở ra một hơi, cô không muốn Đạm Đài Lượng lo lắng vì mình, tận lực biểu hiện trấn định.

Lam Diệc Nhiên thấy bảng điện tử ở trên tường thông báo chuyến bay từ Kinh Thành tới H thị đã hạ cánh, liền đứng dậy đi đến cửa khẩu, trong lòng nàng khát vọng vội vàng, thầm nghĩ mau chóng nhìn thấy Diêu Phỉ Vũ đã hai ngày không gặp, nàng thật sự rất tưởng niệm.

Diêu Phỉ Vũ và Đạm Đài Lượng đi ra cửa, tay Diêu Phỉ Vũ trống không, có Đạm Đài Lượng, việc khổ cực này đương nhiên không tới phiên mình, đi ra rồi đứng bất động, nhìn đám người đón máy bay, cô đang tìm thân ảnh Lam Diệc Nhiên.

Lam Diệc Nhiên luôn xuất chúng giữa đám đông, Diêu Phỉ Vũ rất nhanh đã tìm được nàng.

Diêu Phỉ Vũ nói với Đạm Đài Lượng bên cạnh: "Bên này." Liền đi đến chỗ Lam Diệc Nhiên.

Lam Diệc Nhiên ở thời khắc Diêu Phỉ Vũ đi tới liền thấy được cô, hai mắt lập tức toả sáng, nở nụ cười với Diêu Phỉ Vũ, xán lạn như bông hoa mùa hè, ấm áp như triêu dương.

"Lam tỷ." Diêu Phỉ Vũ đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy Lam Diệc Nhiên, mùi thơm đặc hữu ở trên người Lam Diệc Nhiên thấm vào mũi, cô thả lỏng rất nhiều, ở cạnh nàng khiến cô luôn an tâm, Diêu Phỉ Vũ không biết vì sao, chỉ có thể giải thích là sức mạnh của ái tình.

Lam Diệc Nhiên chìa hai tay hồi ôm, siết chặt vòng tay, làm Diêu Phỉ Vũ càng vùi sâu trong ngực mình, cảm giác ôm nhau thật tuyệt. "Trở về thật tốt."

"Ừ, thật tốt." Hai người dùng thanh âm chỉ cả hai nghe được, thì thầm bên tai, tựa hồ xem nhẹ tất cả xung quanh.

Đạm Đài Lượng cảm thấy có chút xấu hổ, xã hội bây giờ ôm nhau rất bình thường, ở M quốc càng là một loại lễ nghi, nhưng khi đã biết Diêu Phỉ Vũ và Lam Diệc Nhiên là tình lữ thì có chút không được tự nhiên, cho nên ho nhẹ một tiếng.

Lam Diệc Nhiên lúc này mới nhớ tới biểu ca Diêu Phỉ Vũ còn ở bên cạnh, buông tay ra, mỉm cười nói: "Xin chào."

"Xin chào." Đạm Đài Lượng trả lời một câu.

"Nếu không phải anh ho một tiếng, biểu ca, em thật sự quên anh luôn rồi." Diêu Phỉ Vũ mở miệng nói, đương nhiên là đùa a, dù sao chọc ghẹo biểu ca là một trong số ít tiêu khiển hàng ngày của cô.

Đạm Đài Lượng vỗ đầu Diêu Phỉ Vũ một cái, giả vờ mất hứng nói: "Không phải chứ, vừa về H thị là em lại muốn xem anh như người qua đường à?"

"Anh cứ nói đi?" Diêu Phỉ Vũ cười nói.

Lúc này một người hơn 30 tuổi đi đến trước mặt Đạm Đài Lượng, nói: "Đạm Đài tiên sinh, tôi đã tới trễ, thật có lỗi."

"Không có, tôi cũng vừa xuống máy bay thôi." Đạm Đài Lượng trả lời, sau đó hướng Diêu Phỉ Vũ và Lam Diệc Nhiên giải thích: "Đây là tài xế của tôi." Trước khi trở về hắn đã kêu công ty phái tài xế lại đây, sau đó nhìn Diêu Phỉ Vũ. "Phỉ Vũ, anh về trước, em chắc không cần anh đưa đâu nhỉ?"

"Ừ, không cần, Lam tỷ sẽ chở em về."

"Tốt lắm, anh đi đây, có việc nhớ liên hệ." Đạm Đài Lượng đưa hành lý ở trong tay cho Diêu Phỉ Vũ, nếu Lam Diệc Nhiên đã ở, hắn cũng không cần phải nán lại, chẳng thà cứ tiêu sái rời đi.

"Được, tái kiến." Diêu Phỉ Vũ sảng khoái tạm biệt Đạm Đài Lượng.

Đạm Đài Lượng cứ như vậy ở sảnh chờ cùng Diêu Phỉ Vũ tách ra.

"Cảm giác giữa em và biểu ca của em rất kỳ quái a." Khi Lam Diệc Nhiên lái xe đã nói.

"Kỳ quái như thế nào?" Diêu Phỉ Vũ căng thẳng trong lòng, chẳng lẽ nàng nhìn ra gì sao?

"Hai người ở chung cảm tình rất tốt, chỉ là làm cho người ta cảm thấy có chút lãnh mạc, anh ta tới H thị lâu như vậy, hai người hình như cũng không gặp nhau nhiều. Lẽ ra, hai thân nhân rời xa nhà hẳn là càng thân cận mới đúng, nhưng hai người lại bất đồng. Thậm chí tới H thị, hai người còn đi riêng, điều này rất kỳ quái... Em không cảm thấy sao?" Lam Diệc Nhiên nói ra nghi vấn của mình, nàng lý giải quan hệ huynh đệ tỷ muội không nhiều như Diêu Phỉ Vũ, nàng cùng Lâm Diệc Hoàng quan hệ không tốt, liền không để ý tới.

"Nhân văn đi. Lý niệm ở M quốc bên kia chính là mỗi người đều có tự do, sau khi thành niên, mọi chuyện đều do tự mình giải quyết hay phụ trách. Anh ấy bay về đây vì chuyện riêng, mà em ở đây cũng vì chuyện riêng, kỳ thật em cảm thấy giữa bằng hữu hay thân nhân không nhất định ở chung mới là cảm tình thâm hậu, tách ra nhưng vẫn thân thiết khi gặp lại, mới chân chính là thâm hậu."

Lam Diệc Nhiên tinh tế suy ngẫm lời của Diêu Phỉ Vũ, cuối cùng thản nhiên nói: "Phải chăng đây là "nhân sinh nếu như lần đầu gặp gỡ" mà người ta thường hay nói? Nếu như có một loại tâm tình có thể dừng lại ở khoảnh khắc ngọt ngào, thì chuyện xưa tốt đẹp nhất, chính là thời điểm mọi thứ dừng lại. Chị thật sự hi vọng chúng ta cũng có thể như vậy, nhân sinh nếu như lần đầu gặp gỡ. Em xem, chờ đến khi chúng ta già rồi, chị nắm tay em, bước chầm chậm trong công viên, mệt mỏi liền dừng lại nghỉ ngơi một chút, nghĩ đến thôi cũng thấy lãng mạn a." Lam Diệc Nhiên tươi cười đầy mặt, Lam Diệc Nhiên vốn nghiêm túc cũng sẽ có một mặt khả ái thuần chân như thế?

Nhân sinh nếu như lần đầu gặp gỡ sao? Tựa hồ là nói trúng chỗ đau của Diêu Phỉ Vũ, miễn cưỡng cười cười: "Ừm, nếu luôn luôn có thể như vậy thì tốt." Diêu Phỉ Vũ đối với Lam Diệc Nhiên, vừa cảm kích vừa áy náy, nhân sinh của cô vốn không có nhiều sắc thái, là Lam Diệc Nhiên khiến cho nhân sinh bình thản phiền não của cô tươi tắn lên.

"Chị đưa em về nhà trước, chị còn phải về công ty, tan tầm cùng nhau ăn cơm?" Lam Diệc Nhiên làm việc luôn cẩn thận tỉ mỉ, có lẽ đây đúng là mị lực của nàng.

"Còn về công ty sao? Cách lúc tan sở còn chưa tới hai giờ, Lam tỷ đừng trở về. Không bằng cùng em đi mua nguyên liệu, em nấu cơm cho chị." Diêu Phỉ Vũ chu môi nói.

"Em vừa mới xuống máy bay, chị xem em vẫn là về nghỉ ngơi trước đi, tan tầm ra ngoài ăn, đừng có nấu." Lam Diệc Nhiên xem Diêu Phỉ Vũ, vừa mới xuống máy bay, sắc mặt không tốt lắm. "Chị về công ty là còn có việc phải xử lý, có một hội nghị không thể không tham dự, buổi chiều sẽ có quyết định, bằng không sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch đại bàn của công ty."

"Thôi được." Diêu Phỉ Vũ rầu rĩ trả lời, cô thật sự không muốn ở một mình, nhưng mà Lam Diệc Nhiên còn có việc, không thể bồi mình.

Lam Diệc Nhiên đưa Diêu Phỉ Vũ về nhà, mở cửa phòng, cửa sổ đóng chặt hai ngày, không khí có chút bức bối, Diêu Phỉ Vũ kéo hành lý vào phòng, ném qua một bên, đi đến phía trước mở cửa sổ ra, không khí nóng bức ùa vào nhà, cô nhìn cây hoa quế ngoài sân, tựa hồ hoa ít đi rất nhiều, nhưng trên mặt đất lại không thấy cánh hoa tàn.

"Chị uống cà phê không?" Diêu Phỉ Vũ quay người lại nhìn Lam Diệc Nhiên ở phía sau. Sau đó không đợi nàng trả lời, bước đến quầy bar, cầm bình pha cà phê rửa sạch.

"A..." Lam Diệc Nhiên uống một ngụm cà phê nóng đến bốc hơi ngùn ngụt, sâu kín thở dài: "Vẫn là em pha cà phê ngon."

Diêu Phỉ Vũ gác hai tay lên quầy bar, hơi nghiêng đầu nhìn Lam Diệc Nhiên: "Ở Kinh Thành, em nghĩ rất nhiều."

"Hả? Nghĩ cái gì?" Lam Diệc Nhiên hứng thú.

"Tương lai. Em nghĩ tương lai chúng ta sẽ như thế nào, chị xem cây hoa quế ngoài cửa sổ đi, hình như hoa đã rụng rất nhiều, nhưng cánh hoa tàn trên mặt đất đều bị thổi bay... Khuất bóng. Sự vật tốt đẹp không kéo dài được lâu, hoa nở một mùa, lại rơi đầy đất. Nếu như có thể giống bụi hoa nho nhỏ bên cạnh cây hoa quế kia, tuy rằng bình thường, nhưng có thể ngân nga hưng thịnh. Ngẫm lại, có lẽ như vậy đã rất tốt."

Lam Diệc Nhiên cảm thấy lời Diêu Phỉ Vũ nói chứa đựng bi thương không thể nói rõ, không biết có phải do đoạn tình cảm này gây cho cô áp lực quá lớn. "Chúng ta bây giờ không phải là tốt lắm sao? Sau này cũng vậy, tin tưởng chị."

"Em tin chị. Chỉ là tương lai không ai biết trước, em có thể cảm thấy rằng, có một ngày, em sẽ tổn thương chị."

Lam Diệc Nhiên không biết Diêu Phỉ Vũ nghĩ như thế nào, vì tựa hồ trong lòng Diêu Phỉ Vũ tràn đầy bi quan, cảm giác không thể xâm nhập, khiến nàng cảm thấy có chút thất bại, vì sao hai người ở bên nhau lâu như vậy, lại dường như không thể thấu hiểu lẫn nhau? Nàng biết rõ, nhưng chỉ giới hạn là Diêu Phỉ Vũ đến từ M quốc, thời đại học thành tích vĩ đại. Không có càng thêm thâm nhập, so với những người mình từng kết giao thì kém quá xa.

Bàn tay lướt qua quầy bar, nâng mặt Diêu Phỉ Vũ lên, làm cho cô nhìn mình, hồi lâu không nói gì. Người ngoài xem ra, nhiều ít có chút hoang đường, cứ đối diện như vậy, hai người nhìn nhau cười, tựa hồ là thông qua ánh mắt truyền đạt tâm tư nào đó, tâm tư ấy là gì? Ai cũng không biết.

Lam Diệc Nhiên duỗi thẳng cổ, khẽ hôn khoé môi Diêu Phỉ Vũ. "Chị phải về công ty. Chờ chị."

"Ừ, chờ chị." Diêu Phỉ Vũ cười cười, vòng qua quầy bar, chuẩn bị đưa Lam Diệc Nhiên ra cửa.

Lam Diệc Nhiên khởi động xe rồi rời đi, trong thời gian ngắn ngủi này, cảm giác của Diêu Phỉ Vũ là hạnh phúc, ít nhất nó giúp cô quên mất hiện tượng bóng đè luôn quấn quanh mình, nhìn xe Lam Diệc Nhiên càng chạy càng xa, bụi mù tứ tán, cô ảm đạm cười, xoay người vào nhà.

...

Nạp Lan Nhược Thấm gần đây đã đi gặp một vị chủ tịch ngân hàng do Nhạn Công Đức giới thiệu, chuẩn bị tiền bạc cho vay, rất rườm rà, các loại hạch toán khiến cho cô sứt đầu mẻ trán. Điện thoại vang lên, không nghĩ tới là Gia Cát Vi Vũ.

"Alô, Vi Vũ... Tiểu thư, cô gọi tới không phải là muốn mời tôi ăn cơm chiều đi?" Nạp Lan Nhược Thấm buông tài liệu trong tay, thuận tiện duỗi lưng một cái, thanh âm trong điện thoại nghe có vẻ lười nhác.

"Ừ, mời cô ăn cơm chiều." Gia Cát Vi Vũ trả lời, Nạp Lan Nhược Thấm gọi tên nàng sau đó tạm dừng, tiếp theo mới xưng hô "tiểu thư", không nghĩ cũng biết Nạp Lan Nhược Thấm lại muốn kêu mình là "đồng học".

"Làm sao lo liệu đây? Buổi tối tôi còn một bữa tiệc nữa." Nạp Lan Nhược Thấm xác thực có party, yến hội đêm nay cần gặp gỡ một vài vị cao quản ngân hàng, lễ tiết nhất định không thể thiếu, bằng không đến lúc đó có người tuỳ tiện bất mãn liền phiền toái.

"Hay là thôi vậy."

"Ngày mai tôi có thời gian. Có thể ăn cơm trưa." Nạp Lan Nhược Thấm cũng không muốn buông tha bữa cơm này.

"Ừ, vậy đi, hẹn gặp cô vào ngày mai."

"Cô... Bình thường cô đều mời người khác ăn cơm như vậy sao?" Nạp Lan Nhược Thấm hỏi tiếp, tuy rằng Gia Cát Vi Vũ không hề khách khí, nhưng lời nàng nói thật bình thản.

"A..., không phải, chúng ta là bạn bè, không phải sao?" Gia Cát Vi Vũ lúc này mới phát giác chính mình tựa hồ nói chuyện quá mức tuỳ ý, bình thường nàng không phải như thế, chỉ là không biết vì cái gì đối với Nạp Lan Nhược Thấm lại muốn tuỳ ý từ đáy lòng, cho nên liền lấy lý do các nàng là bạn bè mà thoái thác, ứng phó.

"Ồ, bạn bè. Được, được, trưa mai gặp." Nạp Lan Nhược Thấm nhưng thật ra rất hưởng thụ cái lý do thoái thác của vị "bằng hữu" này.

Bình luận

Truyện đang đọc