BỘ BỘ CÂU TÂM

Thái dương có khi sai hẹn, nhưng ám dạ thì không.

Không biết hôm nay hay ngày mai tốt có khối người, nguyên nhân không giống, hôm nay qua đi rồi, ai biết ngày mai thời tiết gì? Tâm tình gì? Phát sinh cao hứng hoặc là gặp chuyện bi thương? Diêu Phỉ Vũ coi như một trong số đó, mỗi lần từ trong ác mộng tỉnh lại, nội tâm của cô cũng như hư thoát hò hét một câu, hôm nay rốt cuộc qua đi, chỉ là ban đêm sẽ tới, cô không thể thoát khỏi.

Ngồi trên sofa, Diêu Phỉ Vũ lẳng lặng nhìn ảnh chụp trên tường, đó là lúc cô và Lam Diệc Nhiên chụp chung ở Ai Cập, hai người ý cười dạt dào, không biết sự thật trong sinh hoạt, một mình một người là khó chịu được.

Mỗi lần Lam Diệc Nhiên đến đều xem ảnh chụp hồi lâu, tươi cười trên mặt ấm áp hạnh phúc, chỉ là Lam Diệc Nhiên không thể thường xuyên qua đêm, nàng phải về nhà, ngôi nhà mà tựa hồ thân tình rất lãnh đạm.

Mỗi lần Lam Diệc Nhiên qua đêm ở đây thì Diêu Phỉ Vũ luôn ngủ an ổn, thậm chí cô không cần thuốc ngủ, cô nghĩ Lam Diệc Nhiên chính là thuốc, chính là giải dược của mình.

Cuộc sống của Diêu Phỉ Vũ khác hẳn với người thường, cô có rất nhiều chuyện phải làm, nhưng mỗi ngày đều ở trạng thái ngẩn người, có không ít vật chất lại không thích mua sắm, không thích đi dạo phố, đại đa số người nguyện ý cùng cô làm bằng hữu, nhưng được cô xem như bạn tốt chỉ có Từ Thiên Thiên, gần đây thêm một Nạp Lan Nhược Thấm.

Từ Thiên Thiên cũng bắt đầu bận rộn sinh ý, sau khi Diêu Phỉ Vũ trở về từ Ai Cập, nàng chỉ gặp cô có một lần. Từ Thiên Thiên oán hận Diêu Phỉ Vũ lựa chọn công ty, như thế nào không tới Từ thị, ngược lại tới Lam thị, bất quá cũng không có biện pháp, Diêu Phỉ Vũ luôn làm việc như vậy.

Diêu Phỉ Vũ ngồi ở trên ghế sofa, duy trì trạng thái này đã lâu, cơ hồ là bắt đầu lúc về nhà, giờ đây phục hồi tinh thần lại, tự giác cổ tay ê ẩm tê dại, đây là chuyện thường xảy ra, Diêu Phỉ Vũ cũng chẳng muốn hiểu. Nhìn thời gian đều đã 10h tối, hôm nay xem như có một tin tốt lành, Nạp Lan Nhược Thấm trúng thầu, kế tiếp chỉ cần từng bước xây dựng, tiêu thụ không cần lo lắng, ở H thị phồn hoa, nhà ở khan hiếm, đa số người đều muốn đoạt lấy. Nhưng thật ra hôm nay Lam Diệc Nhiên giống như có chút bất đồng, tựa hồ là phiền lòng, Diêu Phỉ Vũ cũng không biết làm sao, đi hỏi Lam Diệc Nhiên, cũng không hỏi ra nguyên nhân.

Chuyện phiền lòng thật là nhiều, lúc này Diêu Phỉ Vũ mới nhớ đến cần gọi cho Hàn Quốc Đống, lấy điện thoại di động ra bấm dãy số của Hàn Quốc Đống ở Ai Cập.

Điện thoại của Hàn Quốc Đống vang lên lúc rạng sáng, không thể không nói Hàn Quốc Đống là một người phi thường có trách nhiệm, di động cơ hồ là đợi mệnh 24/24, Hàn Quốc Đống đối với nó cũng rất mẫn cảm, bởi vì người biết số của hắn vốn sẽ không nhiều, liên hệ nhất định là người trọng yếu, hoặc có chuyện gì trọng yếu, di động vang lên ba tiếng, Hàn Quốc Đống liền bắt máy, dùng sức dụi mắt, thấy được là Diêu Phỉ Vũ.

"Xin chào, Đại tiểu thư." Hàn Quốc Đống tận lực khiến thanh âm của mình không lộ vẻ mơ hồ vì vừa tỉnh ngủ.

"Ừ, bên này đấu thầu thắng rồi, chuyện tài chính ông tự mình trở về xử lý, hãy mau chuẩn bị đi."

Hàn Quốc Đống dù sao vừa từ trong mộng tỉnh lại, cho nên không phải rất thanh tỉnh, nghe Diêu Phỉ Vũ nói thì tự hỏi vài giây mới trả lời: "Tôi hiểu, bốn ngày nữa có thể trở về, xin Đại tiểu thư yên tâm."

"Ừ, tốt. À, bên kia là rạng sáng đi? Ta quên việc này, ông tiếp tục nghỉ ngơi đi." Diêu Phỉ Vũ lúc này mới nhớ tới Ai Cập cách quốc nội sáu tiếng đồng hồ.

"Không có việc gì, không có việc gì. Chuyện công ty vốn là trách nhiệm của tôi." Hàn Quốc Đống vội vàng trả lời.

"Khổ cực cho ông." Diêu Phỉ Vũ phi thường hài lòng với biểu hiện từ trước đến nay của Hàn Quốc Đống, mặc kệ hắn có ý nịnh bợ mình, hay là chân chính làm việc, ở một xí nghiệp như vậy là đủ.

Diêu Phỉ Vũ ngẫm lại, tựa hồ chuyện ngày hôm nay đều xong rồi, nhớ đến Lam Diệc Nhiên, lúc này nàng đang làm gì? Tình nhân tổng là như thế này, cuối cùng trong lơ đãng liền hồi tưởng lại. Lấy điện thoại ra mở danh bạ tìm số của Lam Diệc Nhiên, hiện giờ Lam Diệc Nhiên là người mà Diêu Phỉ Vũ thường xuyên gọi nhất.

Lam Diệc Nhiên bên này mới từ phòng tắm đi ra, trong lòng chừng chừng Diêu Phỉ Vũ gọi điện, cầm lấy di động trên mặt bàn, kiểm tra, sợ hết pin hoặc tắt máy, sợ Diêu Phỉ Vũ gọi không được, mới cầm lấy di động, di động liền vang lên, đúng là Diêu Phỉ Vũ điện báo.

"A, chị đang nghĩ ngợi em sẽ gọi điện tới, chị vừa cầm lấy di động liền vang lên." Lam Diệc Nhiên có chút hưng phấn.

"Uầy, em cảm thấy Lam tỷ nghĩ tới em, vì thế... Em tới đưa tin nè." Diêu Phỉ Vũ nghe Lam Diệc Nhiên nói, trong lòng ngọt ngào nóng bỏng.

"Hử, là em nghĩ tới chị mới đúng chứ? Sao lại nói chị nghĩ tới em?" Lam Diệc Nhiên trêu ghẹo.

"Ừ, là em nhớ chị đó." Diêu Phỉ Vũ trực tiếp thừa nhận.

"Ách, trực tiếp hào phóng như vậy cũng không tốt lắm."

Đối với ba từ hình dung của Lam Diệc Nhiên, Diêu Phỉ Vũ cảm thấy đúng là thú vị a, Lam Diệc Nhiên đừng nhìn bình thường nghiêm túc, khi cùng mình gọi điện thoại luôn rất dí dỏm. "Em ở nhà một mình, tịch mịch nha. Em đây một người hảo cô đơn, chỉ có cà phê làm bạn a, chị không đau lòng sao?"

Lam Diệc Nhiên mặc dù biết Diêu Phỉ Vũ vui đùa, nhưng nàng như cũ tinh tế nghĩ nghĩ, xin lỗi nói: "Chị đây không tiện, không thể cùng em, thật xin lỗi, Phỉ Vũ."

Lam Diệc Nhiên nghiêm túc, cũng khiến lòng Diêu Phỉ Vũ ngọt như mật, bất quá là câu vui đùa, mình cũng không thật sự oán hận. "Giỡn chơi thôi, em hiểu mà, Lam tỷ, tương lai còn dài, tương lai còn dài, đêm xuân một khắc, em không vội đâu."

"Ai, em không đứng đắn!" Lam Diệc Nhiên nghe lời này, suy nghĩ tới tình hình hai người lúc ấy, mặt đỏ đến mang tai.

"Haha, ai kêu chị luôn nói đùa một nửa lại đột nhiên nghiêm túc, làm em khẩn trương?"

"Được rồi, được rồi, lỗi của chị. Bất quá, nói thật, buổi tối không nên uống cà phê, không tốt cho giấc ngủ." Lam Diệc Nhiên biết Diêu Phỉ Vũ thích uống cà phê.

"Vậy hiện tại Lam tỷ đang uống cái gì?"

"Rượu đỏ, cái này không giống nha, rượu đỏ có thể giúp ngủ ngon." Lam Diệc Nhiên nghiêm túc trả lời.

"Ôi chao, chị đây là cố ý? Biết rõ em mẫn cảm nha, em không thể uống rượu đỏ, uống cà phê thì được." Thanh âm Diêu Phỉ Vũ hơi làm nũng truyền ra từ điện thoại.

Lam Diệc Nhiên thích bộ dạng Diêu Phỉ Vũ đáng yêu, vì thế tiếp tục nghiêm mặt nói: "Ý của chị là hữu ích cho thân thể, em mẫn cảm với cồn, đừng uống, cà phê ảnh hưởng giấc ngủ cũng không được uống, uống nước lọc đi, lựa chọn số một."

"Hức, chị uống rượu đỏ, để em uống nước lọc à?"

...

Hai người đùa đến đùa đi, rất suиɠ sướиɠ, cũng rất ngọt ngào, tình nhân nói chuyện có lẽ rất đơn giản, nhưng sự nồng hậu trong đó, những người khác không thể biết được.

Cúp điện thoại, nụ cười trên mặt Diêu Phỉ Vũ cũng không duy trì lâu bởi vì đêm tối tới đúng hạn, ác mộng ở nơi này giương mồm to như chậu máu cắn nuốt cô, Diêu Phỉ Vũ nhìn lên trên giường, trong miệng thì thào: "Ai, nắm lấy tay ta, níu giữ ta nửa đời điên loạn? Ai, hôn lên mắt ta, che chở ta nửa kiếp lênh đênh? Ai, nắm chặt vai ta, xua đi một đời vắng lặng? Ai, gọi trái tim ta, xoá đi một kiếp tủi hờn?"

...

Sau khi Nạp Lan Nhược Thấm trúng thầu, lại xuất ra kế hoạch phía trước đã làm tốt hảo hảo xem xét một phen, xem có cái gì bại lộ hay không, dù sao cô cũng là người mới, tuy rằng là thạc sĩ, cô cũng chỉ biết lý luận trên sách vở, lúc thật sự thao tác thì triệt để vô dụng.

Dựa theo tri thức trước kia trong trường học, muốn đầu tư điền sản thì phải có tài chính. Ở trong hiện thực thì sao? Chỉ cần bạn trúng thầu, ngân hàng sẽ giúp bạn ra tiền, cho vay tiện lợi, dù sao chỉ cần bạn có thể tạo nhà ở, ngân hàng sẽ không sợ khoản trướng này biến thành tử trướng. Lãi kếch sù tương tự phương thức bạch lang, sách nào ghi chép đây? Bất quá cô nhớ tới một câu văn trong《Tư Bản Luận》, tư bản từ khi sinh ra, đã mang theo tội ác.

Hơn 9h tối, mới rốt cuộc không sai biệt lắm hoàn công, kế tiếp chính là cùng ngân hàng tiếp xúc, lấy được vốn cho vay, điều này cơ hồ đã nắm chắc, Diêu Phỉ Vũ bên kia cũng có ý tứ này, ngoài vốn lưu động, tất cả giao cho Nạp Lan Nhược Thấm quản lý.

Đối với Diêu Phỉ Vũ tín nhiệm, từ trong lòng cô cảm kích, một giáo sư đại học, có một ngày một mỹ nữ từ trên trời giáng xuống, hơn nữa người mang cự khoản, nói cho bạn, thỉnh bạn biến thành chủ tịch công ty, đây quả thật hệt như nằm mơ, mà Nạp Lan Nhược Thấm xác thực tin mình thân ở sự thật mà không phải mộng, cho nên cô càng cố gắng, sống trên đời, ai không có dã tâm? Nếu có cuộc sống tài trí hơn người, ai lại nguyện ý khó khăn? Cô nên nắm chắc cơ hội lần này!

Buông văn kiện trong tay, đứng dậy, đi ra ban công, bên ngoài gió lạnh phơ phất, tối nay thời tiết thật sự không tệ, hoạt động bả vai ê ẩm tê dại, nhìn xa xa, đột nhiên cô cảm thấy có chút vắng vẻ, chính mình hiện tại mặc dù chưa tính là thành công nhưng có thể coi như khởi sắc không nhỏ, tất cả chuyện này không ai cùng mình chia sẻ, Nạp Lan Hồng Tú, phụ thân hiểu rõ cô nhất mất sớm, chỉ để lại căn nhà này cho mình, đổ vật thương thế, khi đó cô đến trường học ở, tiếp Diêu Phỉ Vũ mời mới trở về địa phương tràn ngập ký ức vô hạn này.

Thời gian Nạp Lan Nhược Thấm thương cảm, không hiểu sao trong đầu xuất hiện một nữ tử đội mũ lưỡi trai, mặc quần jean cùng vệ y. Cô không biết vì sao mình sẽ nghĩ đến nàng, người có họ kép giống như mình, Gia Cát Vi Vũ. Có lẽ là bởi vì chính mình làm giáo viên lâu lắm, mà nàng ăn mặc rất giống học sinh đi.

Trở về nhà, tìm ra danh thiếp Gia Cát Vi Vũ cho mình, bấm số điện thoại, kỳ thật chính cô cũng cảm thấy đường đột, mới quen một ngày, lúc này gọi điện thoại, có phải không hợp tình lý? Nạp Lan Nhược Thấm chỉ cảm thấy hiện tại mình cần một người nói chuyện, có lẽ hơi xa lạ, nghĩ như vậy, cũng làm như vậy.

Điện thoại của Gia Cát Vi Vũ vang lên, là một dãy số lạ, Gia Cát Vi Vũ không nghĩ nhiều, liền tiếp điện thoại. Nàng vốn là Quản lý Tài chính, thường có hộ khách tìm chính mình xử lý tiền tài, điện báo xa lạ cũng không kỳ quái. "Alô, xin chào."

"Ừ, xin chào." Đầu bên kia truyền đến một thanh âm mềm mại của nữ tử. "Xin hỏi, cô là?" Gia Cát Vi Vũ tiếp tục hỏi.

"Buổi sáng hôm nay nhận thức, nhớ rõ không?" Nạp Lan Nhược Thấm không khẩn trương chút nào, nhẹ nhàng trả lời.

"Buổi sáng nhận thức? Ai thế?" Gia Cát Vi Vũ thật sự nghĩ không ra, sáng hôm nay nhận thức ai?

"A, cô không nhớ sao? Tôi là Nạp Lan Nhược Thấm."

"Nạp Lan Nhược Thấm..., à, nhớ rõ. Có chuyện gì sao?" Nạp Lan Nhược Thấm không phải người hồi sáng dùng thủ đoạn hèn hạ đoạt đất của mình sao, thật kỳ quái a, lúc này gọi điện thoại cho mình để làm chi.

"Nhớ ra thì tốt, haha. Kỳ thật cũng không có việc gì, tôi muốn kết giao bằng hữu, à..., nếu không chúng ta ước thời gian đi ra ngoài ngồi một chút?" Nạp Lan Nhược Thấm ở trường học nhìn thấy rất nhiều học sinh mới, trao đổi với người lạ, cô không hề sợ hãi.

"Kết bạn? Chúng ta đều là người làm sinh ý, bằng hữu nhiều tự nhiên là rất tốt, chỉ là cô... Buổi sáng đưa tôi danh thiếp, mới qua mấy giờ liền gọi điện thoại, nếu là có sinh ý, hoan nghênh hoan nghênh. Nếu không phải, có phải cô có chút quá nhiệt tình không?" Gia Cát Vi Vũ ban sáng mới bị Nạp Lan Nhược Thấm một đường bố trí, khí còn chưa có tiêu đâu.

"Haha, Gia Cát tiểu thư nói chuyện thật dí dỏm nha, tôi rất thích cô, không có chuyện khác, nghĩ kết giao bằng hữu với cô thôi." Nạp Lan Nhược Thấm một tay tựa vào ban công, một tay giơ trên không trung, cảm thụ gió lạnh thổi tới.

"Ồ, cô đây là muốn thông đồng tôi?" Gia Cát Vi Vũ nghe Nạp Lan Nhược Thấm nói xong, trực tiếp hỏi. Lời Nạp Lan Nhược Thấm nói quả thật có chút đường đột, thích? Thích có thể tùy tiện nói sao? Hơn nữa Gia Cát Vi Vũ thích Lam Diệc Nhiên nhiều năm, tự nhiên sẽ nghĩ đến phương diện đó.

"A?" Nạp Lan Nhược Thấm bị chấn một chút, nghĩ thầm: "Thông đồng? Giữa hai nữ nhân có thể thông đồng sao?" Phục hồi tinh thần lại mới tiếp tục nói: "Không tính đi, tôi chỉ là ước cô ra ngồi một chút, kết giao bằng hữu, chúng ta đều là nữ nhân..., không tồn tại động cơ thông đồng a, tôi không phải cái kia..." Lúc này Nạp Lan Nhược Thấm nói chuyện có chút không thông thuận.

"Chậc. Gần đây tôi bề bộn nhiều việc, mời cô buông việc giao bằng hữu đi ha, chờ tôi rảnh tôi sẽ hẹn cô sau. Tái kiến." Gia Cát Vi Vũ nói xong liền cúp điện thoại.

Biểu tình trên mặt Nạp Lan Nhược Thấm có chút mất tự nhiên, người này thật khó hiểu, bất quá đúng là thú vị a.

Bình luận

Truyện đang đọc