BỘ BỘ CÂU TÂM

Lam Chí Bảo ngồi ở ghế sau, xoa nhẹ huyệt Thái Dương, Lam Diệc Nhiên hài tử này thật đúng là không làm nàng bớt lo, trước đó có một Lý Thục Thiến, vừa nhìn liền biết không phải thứ tốt lành gì, Lam Diệc Nhiên tặng một chiếc xe thể thao và một cái túi xách quý báu, cô ta lại vô liêm sỉ thu nhận hết, loại phụ nữ này đều là một đám tham tiền, lúc trước con gái yêu người như thế, nàng rất thất vọng, giải quyết một Lý Thục Thiến, lại tới một Diêu Phỉ Vũ, làm nàng càng thêm thất vọng.

Người lái xe chính là quản gia Lam gia kiêm tài xế của Lam Chí Bảo – Mạnh Tử Cường, tuổi xấp xỉ Lam Chí Bảo, hắn lớn lên ở Lam gia, phụ thân hắn vốn là quản gia Lam gia, phụ thân chết, hắn liền tiếp nhận chức vụ, Lam Chí Bảo rất tín nhiệm vị quản gia này, cho nên một ít chuyện không thể để người ngoài biết đều do hắn lo liệu xử lý.

Diêu Phỉ Vũ chậm rì rì từ văn phòng đi xuống, việc này cô không nói với Lam Diệc Nhiên, không muốn liên luỵ Lam Diệc Nhiên quá nhanh, dù sao thời cơ vẫn chưa chín muồi. Từ thang máy trực tiếp đến bãi đỗ xe, chỉ thấy một chiếc Mercedes-Benz đang loé đèn đỏ, khoé miệng cười lạnh một cái, bảo trì tư thế chậm rãi đi tới.

"Phu nhân, cô ta đến đây." Mạnh Tử Cường thấy một nữ tử trẻ tuổi đi về phía này, hắn biết đây là người Lam Chí Bảo muốn tìm, chỉ là người nọ tựa hồ rất trấn định.

Lam Chí Bảo ngẩng đầu, nhìn thấy Diêu Phỉ Vũ chậm rãi đi tới, dáng người tốt, tư thái tao nhã, có khí chất, chẳng trách có thể mê đảo Lam Diệc Nhiên a, so với Lý Thục Thiến kia thì tốt hơn nhiều.

Mạnh Tử Cường xuống xe, mở cửa sau cạnh chỗ Lam Chí Bảo ngồi, ngẩng đầu, Diêu Phỉ Vũ vừa lúc đi đến, hắn thấy Diêu Phỉ Vũ thì lặng đi một chút, cảm thấy bộ dáng của cô có chút quen thuộc, lại nhất thời không nghĩ ra đã gặp qua ở đâu. "Mời lên xe." Dùng khẩu khí chân thật đáng tin nói với Diêu Phỉ Vũ.

Diêu Phỉ Vũ lãnh mạc, không thèm nhìn tên quản gia một cái, chậm rãi cúi thấp ngồi vào trong xe. "Lam phu nhân, tìm tôi có việc gì?" Thanh tuyến trầm đặc. Kỳ thật trong lòng là phẫn nộ, nữ nhân này, mang cho mình nửa đời ác mộng, nhưng hiện tại cái gì cô cũng không thể biểu lộ ra.

Lam Chí Bảo nghe Diêu Phỉ Vũ lên tiếng trước, hơn nữa tựa hồ cũng không mấy để ý thân phận phu nhân Lam thị của mình, trong thanh âm của cô ta, nào có chút kính ý? "Hừ..." Lam Chí Bảo hừ lạnh một tiếng: "Tôi tìm cô có việc gì, cô nên biết."

"Tôi thật sự không biết. Lam phu nhân tới tìm tôi, có việc gì cứ nói thẳng, tuyệt không phải gọi tôi tới để nói chuyện phiếm, đúng không?" Diêu Phỉ Vũ đối mặt Lam Chí Bảo, luôn không tự chủ nhớ tới một màn tiểu cô nương bị xe đánh bay, lòng dạ giả dối chơi đùa ngón tay của mình, sợ bàn tay sẽ gõ theo tiết tấu của bài đồng dao khủng bố kia.

"Được, cô đã nói như vậy, tôi tạm thời xem như cô không biết. Để tôi nói rõ, chuyện của cô cùng Lam Diệc Nhiên tôi cũng biết." Khẩu khí của Lam Chí Bảo càng thêm lãnh đạm, mang theo tự tin và ngạo khí của người có địa vị cao.

"A? Chuyện gì?" Diêu Phỉ Vũ dừng một chút mới mỉm cười nói: "Ồ, là chuyện tôi và Lam tỷ yêu nhau? Hừm..., Lam phu nhân có ý kiến gì không?"

Lam Chí Bảo không ngờ Diêu Phỉ Vũ sẽ phản ứng như thế, tựa hồ còn rất quang vinh tự đắc, còn dám hỏi cái nhìn của mình. "Càn rỡ! Tôi không biết cô đến Lam thị có mục đích gì, tôi cũng không có ý định truy cứu, cô rời khỏi Lam thị, sau này không cho phép cô nhìn thấy Diệc Nhiên."

Nghe được giọng điệu của Lam Chí Bảo mang theo mệnh lệnh, Diêu Phỉ Vũ lạnh lùng cười: "Sao tôi phải rời đi? Tôi cảm thấy hiện tại công tác của tôi rất tốt, Lam tỷ... Cũng rất yêu tôi."

"Yêu? Đều là phụ nữ yêu đương cái gì? Tôi biết loại người như cô, cho dù không có mưu đồ, nếu chịu rời đi, tôi sẽ cho cô một khoản tiền." Lam Chí Bảo xem thường nói.

"Ôi chao, có tiền a? Ừ... Vậy phải xem Lam phu nhân cho bao nhiêu đã?"

Trong lòng Lam Chí Bảo lại càng xem thường, vừa nhắc tới tiền đã hưng trí, Lam Diệc Nhiên như thế nào đều trêu chọc đến người tham của? Từ trong túi xách lấy ra một tờ chi phiếu, viết một dãy số, hai tay đưa đến trước mặt Diêu Phỉ Vũ. "Về sau, đừng làm cho tôi nhìn thấy cô nữa!"

Thấy Lam Chí Bảo đưa chi phiếu tới, cô nhẹ nhàng nhận lấy, chỉ nhìn thoáng qua, sau đó liền xé.

Mạnh Tử Cường nghe được tiếng xé giấy, theo kính chiếu hậu nhìn sang, lại gặp được khuôn mặt Diêu Phỉ Vũ, lần này tay hắn đột nhiên run lên một chút, hắn tựa hồ nhớ ra cái gì đó.

"Như thế nào? Ngại ít?" Lam Chí Bảo thấy chi phiếu vừa đưa tới bị xé, trong lòng khí cực, nhưng vẫn bảo trì tư thái cao ngạo nên có, nàng biết cô gái trước mắt này không đơn giản, ít nhất ở trong xe lâu như vậy, khí thế không hề bị mình áp chế.

Diêu Phỉ Vũ ha hả cười: "Đúng là có hơi ít, không nghĩ tới Lam phu nhân nhỏ mọn như vậy a. Nói thật, tôi không thiếu tiền xài. Hôm nay thật cao hứng có thể nhìn thấy Lam phu nhân, sau này còn có cơ hội tái kiến." Đem vụn giấy trong tay vứt bỏ, Diêu Phỉ Vũ xuống xe rời đi.

Diêu Phỉ Vũ chậm rãi đi, hai tay run rẩy.

Mercedes khởi động, chạy đến bên cạnh Diêu Phỉ Vũ, cửa kính phía sau hạ xuống, Lam Chí Bảo ngồi trong xe nói: "Không nên hối hận, đừng tưởng rằng tôi không làm gì được cô, bỏ qua cơ hội lần này, sau này cái gì cũng không chiếm được! Tự thu xếp ổn thoả!" Dứt lời, Mercedes tuyệt trần chạy đi.

Diêu Phỉ Vũ nhìn bóng xe đi xa, ánh mắt ảm đạm, hận thù nói: "Vở kịch hay còn ở phía sau, Lam Chí Bảo, ta chờ bà."

Mạnh Tử Cường lái xe, tay luôn luôn run lên, hắn nhớ tới một người, bộ dạng của cô bé kia có vài phần tương tự với người đó. Trong lòng nghĩ: Không có khả năng! Nữ nhi của hắn mười mấy năm trước đã chết rồi, mình tận mắt nhìn thấy cô bé kia bị xe đâm ngoẹo đầu, tuyệt đối không thể!

Cùng Lam Chí Bảo gặp mặt, Diêu Phỉ Vũ không nói cho Lam Diệc Nhiên. Lam Diệc Nhiên cũng không biết có chuyện này. Diêu Phỉ Vũ không biết vì sao Lam Chí Bảo không đích thân ngăn cản con gái, ngược lại xuống tay với người ngoài là cô, việc này tạm thời mặc kệ, phải nhanh một chút thực hiện kế hoạch, để mình có thể nắm trong tay vốn liếng uy hiếp được Lam Chí Bảo.

Diêu Phỉ Vũ đem chuyện này dằn xuống đáy lòng, như cũ cùng Lam Diệc Nhiên chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt, thời gian Lam Diệc Nhiên qua đêm ở nhà mình cũng càng ngày càng nhiều.

...

Hạ đi thu đến, hoa rơi đầy đất, chờ đợi hết năm, xuân sang lại nở.

Đảo mắt, hai tháng đã qua.

Từ lần đó Lam Chí Bảo tìm chính mình, thì không xuất hiện nữa, Diêu Phỉ Vũ vốn nghĩ Lam Chí Bảo sẽ bởi vì sự kiện này mà bắt đầu nhìn chằm chằm, làm phiền mình, không ngờ hoàn toàn mất hết phản ứng, lần đó gặp mặt y như một giấc mộng, như vậy càng làm Diêu Phỉ Vũ cảm thấy Lam Chí Bảo đáng sợ, hoàn toàn không thể đoán chừng phong cách hành sự, cô vốn nghĩ Lam Chí Bảo càng xúc động, sẽ càng có nhiều cơ hội đánh giá, không ngờ bà ta cứ như vậy biến mất trước mắt mình, cũng không còn tiếp tục phái người theo dõi, điều tra mình.

Mạnh Tử Cường, quản gia Lam gia. Tuy rằng Lam Chí Bảo tạm thời buông việc điều tra Diêu Phỉ Vũ, chỉ nói: "Không vội, tự nhiên sẽ có biện pháp đối phó cô ta." Hắn biết, Lam Chí Bảo sẽ không kêu người của công ty đuổi Diêu Phỉ Vũ khỏi Lam thị, bởi vì Lâm Hướng Bình sẽ phát hiện, Lâm Hướng Bình muốn Lâm Diệc Hoàng tiếp nhận Lam thị, không thể để hắn biết tính hướng của Lam Diệc Nhiên. Cho nên Lam Chí Bảo mới luôn luôn án binh bất động. Nhưng hắn lại không thể nghe Lam Chí Bảo, bởi vì hắn cảm nhận được bầu không khí nguy hiểm, cô bé kia thật sự rất giống với người đó, càng nghĩ càng thấy đáng sợ, tiểu cô nương kia lúc ấy đã chết rồi a.

Nạp Lan Nhược Thấm bên này, công trình đã bắt đầu khởi công, tin tưởng chỉ nửa năm, đống phế liệu kia sẽ bị nhà lầu xinh đẹp thay thế. Thị sát công trường và nhìn thấy một đoàn công nhân hăng hái làm việc, khiến cô cảm thấy công ty của mình cũng sẽ như thế, từ nơi này, bắt đầu một đường huy hoàng.

Trước đó, cô hỏi qua Diêu Phỉ Vũ có thể đem ít vốn lưu động của công ty giao cho Gia Cát Vi Vũ xử lý hay không. Diêu Phỉ Vũ nói: "Cô là Đổng sự trưởng, cô có đầy đủ quyền lợi quyết định nên hoạt động như thế nào, chỉ cần cho tôi xem thấy lợi nhuận là được." Đối với phần tín nhiệm này, Nạp Lan Nhược Thấm cảm động không thôi.

Bởi vì cùng Gia Cát Vi Vũ hợp tác, hai người đi lại gần hơn, Nạp Lan Nhược Thấm ương bướng hào phóng, Gia Cát Vi Vũ hoạt bát nội liễm, tính cách hai người quả thật rất hợp, cho nên quan hệ càng ngày càng tốt, thường xuyên cùng nhau uống trà, shopping, trêu chọc lẫn nhau.

Về việc xử lý nước thải ở Ai Cập, Diêu Phỉ Vũ âm thầm an bài, cho công ty Tô Mẫn Hạ xây dựng nắm giữ, dựa theo phương thức nhập cổ, giao tiếp với chính phủ Ai Cập do Tô Mẫn Hạ phụ trách, lúc ấy được cấp phép xây công trình cũng bởi vì Tô Mẫn Hạ và chính phủ Ai Cập có giao tình, nói cách khác, Diêu Phỉ Vũ đã lấy được một số cổ phần Lam thị ở Ai Cập.

Lam Diệc Nhiên bởi vì Gia Cát Vi Vũ không trúng thầu ở H thị, vốn lưu động ở Z thị xuất hiện lỗ hổng, chỉ có thể bất đắc dĩ bỏ quên ý tưởng nhúng tay ở Ai Cập, bất quá ảnh hưởng không quá lớn, dù sao ở Ai Cập bên kia còn có Lý Lương chủ đạo hết thảy. Mà thu được vốn đầu tư không nhỏ từ Nạp Lan Nhược Thấm, lấy danh nghĩa Gia Cát Vi Vũ mở công ty mới ở H thị, tách biệt khỏi công ty cũ ở Z thị, hai công ty này thuộc quyền sở hữu của Lam Diệc Nhiên, Gia Cát Vi Vũ cũng có thể tiếp tục lưu lại H thị.

Lâm Diệc Hoàng hai tháng nay nhưng thật ra nổi tiếng gió, Lam thị bởi vì chính mình ra sức, giúp công ty bắt được vài ba công trình lớn, người trong công ty đối với Lâm đại thiếu hoa hoa công tử của trước kia cũng đổi mới cách nhìn, quan trọng nhất là, sau khi xác nhận thân phận của Trương Dục Tiến, hắn bắt đầu quẳng tiền vào, mới hợp tác hai lần đã lời một trăm ngàn, trong lòng thật sự vui đến nở hoa.

Trương Dục Tiến mấy ngày trước đây nói cho hắn biết, sẽ có một lần đại động, lợi nhuận gấp đôi lần trước, lòng tham vô hạn, rắn muốn nuốt voi, hệt như tên công ty cổ phần "Tư Hải" của Trương Dục Tiến, du͙ƈ vọиɠ của con người như uống nước biển, càng uống thì càng khát. Lâm Diệc Hoàng chẳng những đem tiền mặt quẳng vào, còn dùng cả cổ phần công ty Lam thị cầm cố, tìm cơ cấu tư nhân vay hai ngàn vạn, chuẩn bị vét lớn.

Đạm Đài Lượng tiếp nhận chi nhánh Diêu thị ở H thị đã được mấy tháng, mấy ngày trước bị Diêu Thanh triệu về M quốc báo cáo công tác, bên này lại trở về trong tay Hàn Quốc Đống.

Khi lão Phật gia nhìn thấy Diêu Phỉ Vũ đã nói: "H thị phát triển rất tốt, ta xem công ty ở H thị của các con sẽ có tiền đồ lớn. Rất nhiều chủ nhân Tây Đô là mệnh trung chú định, ta già rồi nên cũng chịu phận bất hạnh, con người a, đến cuối cùng sợ hãi vẫn là tính mạng." Những lời này Diêu Phỉ Vũ chuyển cáo cho hai mẫu thân, cô không biết lần này mẹ lớn gọi Đạm Đài Lượng về có quan hệ với việc này không, hay chỉ đơn thuần là đi báo cáo công tác.

Bình luận

Truyện đang đọc