BỐN LẦN GẢ

Liễu Thi Vận rũ mắt xuống, sắc mặt bình đạm: “Đừng làm quá mức.”

“Được được được.” Khổng Mộng Vân có chút không kiên nhẫn, phất phất tay nói: “Chuyện này muội đừng động vào.”

Liễu Thi Vận thấy nàng ta không kiên nhẫn, liền thay đổi đề tài, sau khi cùng nàng ta hàn huyên vài câu chuyện khác, liền đến mấy nhà khác, đưa toàn bộ thiệp xong, lúc này mới đi vòng vèo trở về.

Lên xe ngựa, Thúy Hương nghẹn một ngày rốt cuộc nhịn không được: “Tiểu thư giúp chuyện này làm cái gì? Trong lòng thiếu gia tính toán cái gì ngài không biết sao? Lão gia cũng đã nói, Trưởng công chúa là tuyệt đối không thể tiến vào cửa lớn Liễu gia chúng ta.”

“Chuyện này còn cần ngươi lắm miệng sao?”

Liễu Thi Vận giương mắt, ánh mắt bình tĩnh: “Ngươi tưởng ta không biết chút tâm tư này của ca ca ta à? Thu liễm chút!”

Nghe xong lời này, Thúy Hương đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Nô tỳ chỉ là giúp đỡ tiểu thư…”

Nàng ta biết Liễu Thi Vận không thích Tần Bồng, vốn dĩ muốn vuốt mông ngựa, ai biết lại là vỗ vào trên vó ngựa.

Liễu Thi Vận liếc nhìn nàng ta một cái, cũng không nói lời nào, nha hoàn này là đứa ngốc, nhưng luôn luôn trung thành, chỉ chỗ nào đánh chỗ đó, nàng ta cũng không khiển trách, giải thích: “Ca ta từ trước đến nay là người có chủ kiến, làm việc theo hắn chút. Hắn để ta hỗ trợ, nghĩa vụ của ta là hết sức, còn lại cũng không phải chuyện của ta.”

“Còn việc Tần Bồng có thể vào cửa hay không…” Trong mắt Liễu Thi Vận mang theo cười lạnh: “Vậy không phải chuyện một mình ca ta định đoạt được.”

Liễu Thi Vận trở về, báo lại tin tức về việc đưa thiệp cho Liễu Thư Ngạn, ngày hôm sau Liễu Thư ngạn liền trả lời Tần Bồng.

Tần Bồng gật đầu, có Liễu Thư Ngạn hỗ trợ, mặt mũi Liễu gia có lẽ cũng nên cho.

Chuyện khách khứa đã xong, nàng cũng không nhọc lòng, quay đầu đi chuẩn bị làm xuân yến đầu tiên của Trưởng công chúa.

Điểm khó của xuân yến chính là chọn vị trí, nơi được chọn xác định  phong cách cơ bản của toàn bộ yến hội. Hiện giờ nàng chưa xây phủ công chúa, những nơi còn trống trong lâm viên của hoàng gia nàng đều có thể chọn để làm phủ công chúa, sau đó trở thành sân để mở yến hội.

Nhưng nàng không quen thuộc Tuyên Kinh, nhất thời cũng không biết mở ở nơi nào mới vẻ vang, nên khi thượng triều nàng có chút thất thần.

Tần Thư Hoài cách mành nhìn người bên trong có vẻ là đang ngẩn người, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.

Tuy rằng Tần Bồng lười nhưng lại là người hiếu động, trước kia ở sau mành thường hay đổi vài động tác, khe khẽ nói nhỏ với Bạch Chỉ vài câu. Nhưng hôm nay nàng đã không nhúc nhích một hồi lâu.

Hiện giờ quốc sự đã được thiết lập sơ bộ, cũng không có đại sự gì, đều là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, để người ở phía dưới kéo tới kéo đi, Tần Thư Hoài nhìn mành thất thần, suy nghĩ Tần Bồng không thoải mái hay là đang nghĩ chuyện gì.

Thật ra hắn cũng có một số việc muốn hỏi Tần Bồng.

Ngày hôm qua hắn biết Tần Bồng phát thiệp cho mọi người, thuộc hạ của hắn viết công văn hỏi rốt cuộc muốn đi hay không.

Hắn quyết đoán đáp lại, đi!

Nàng mở xuân yến đầu tiên, phải đi, nhất định phải đi.

Suy nghĩ rồi hắn đếm số người nổi danh, lấy danh nghĩa mình đều thông tri một lượt, đơn giản biểu đạt một chút ý tưởng cốt lõi: “Trưởng công chúa mở yến hội, các ngươi đều đến cho ta.” Sau đó liền ở nhà chờ.

Hắn nghĩ, Tần Bồng muốn mở yến hội, làm sao cũng không thể thiếu hắn nhỉ?

Rốt cuộc thì hắn là Nhiếp Chính Vương mà.

Vì thế tối hôm qua hắn chờ rồi lại chờ, đợi hồi lâu, cũng không chờ được thiệp của Tần Bồng, trong lòng hắn có chút bất an, hôm nay đợi sau khi lâm triều muốn hỏi một câu.

Kết quả hôm nay lâm triều Tần Bồng lại thất thần, trong lòng hắn càng bất an, cân nhắc có phải Tần Bồng định tự mình đưa thiệp cho hắn hay không, nhưng mà nàng bị bệnh, cho nên không tới cửa?

Thật ra không cần mà, nàng muốn đưa thiệp, nói cho hắn một tiếng, tự hắn tới cửa lấy cũng được.

Trong đầu Tần Thư Hoài suy nghĩ vô cùng phức tạp, nghĩ xong thì đã là sau khi lâm triều rồi. Tần Bồng lười biếng đứng lên, rốt cuộc hắn nhịn không được gọi Tần Bồng lại: “Công chúa dừng bước.”

Tần Bồng quay đầu nhìn thấy Tần Thư Hoài cuốn mành lên đi đến.

Sắc mặt hắn lạnh nhạt bình tĩnh trước sau như một, đôi tay ủ ở trong tay áo, nhìn nàng từ trên xuống dưới.

Nàng có chút nghi hoặc: “Vương gia?”

“Nàng có phải…” Tần Thư Hoài nhíu mày: “Không thoải mái hay không?”

“Hả?”

Tần Bồng phản ứng lại hơi chậm, giơ tay sờ lên mặt mình: “Ta tiều tụy ư?”

Nghe xong lời này, Tần Thư Hoài biết, không phải nàng không thoải mái, liền quay đầu đi xuống bậc thang, rũ mắt nói: “Dùng cơm sáng chưa?”

“Chưa đâu.”

Tần Bồng có chút hoài nghi, Tần Thư Hoài gật đầu.

Hững hờ nói: “Cùng nhau không?”

Tần Bồng quay đầu nhìn thoáng qua Bạch Chỉ, hai người đều đưa ra một kết luận.

Lừa đảo, nhất định là lừa đảo!

Tần Thư Hoài như vậy, sao có thể chủ động mời ngươi ăn cơm?

Sắc mặt Tần Bồng nghiêm túc, nói thẳng: “Vương gia có việc cứ nói thẳng.”

Tần Thư Hoài: “…”

Cảm giác mời Tần Bồng ăn một bữa cơm thật khó, rõ ràng trước kia khi làm Liễu Thư Ngạn không phải như thế.

Quán thịt dê ở cửa Đông nàng cũng đi!

Nhưng mà hắn cũng không thể nói ra, rũ mắt nói: “Không có, thuận miệng hỏi thôi.”

Ồ, thì ra là khách khí.

Tần Thư Hoài khách khí như vậy?

Tần Bồng vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng nàng cũng không nghĩ ra lý do khác.

Đi ra khỏi đại điện, Tần Thư Hoài thấy Tần Bồng lại muốn đến nhà thuỷ tạ đọc sách với Tần Minh, rốt cuộc nhịn không được, mở miệng nói: “Nghe nói công chúa chuẩn bị tổ chức xuân yến, ta có thể hỗ trợ gì không?”

“Ồ, Vương gia cũng nghe nói à?” Tần Bồng cười cười, thuận miệng nói: “Ta đang tìm vị trí đây.”

Tần Thư Hoài vừa nghe, trong lòng sáng tỏ, tuy rằng Tần Bồng ở Tề quốc ngây người nhiều năm như vậy, nhưng mà lại làm một quả phụ, nàng rất ít ra cửa, hơn nữa còn là một công chúa quả phụ bị người ta khi dễ, để nàng tìm được một địa điểm thích hợp càng khó.

Trong lòng Tần Thư Hoài châm chước một chút, đề nghị: “Vùng ngoại ô có một sân vườn, ta có quen biết với chủ nhân, nếu công chúa cần, không ngại mua vườn kia chứ?”

Sân vườn này vốn là Tần Thư Hoài chuẩn bị tặng cho Triệu Bồng.

Tuy rằng Triệu Bồng không còn, nhưng hắn vẫn tận tâm tận lực chuẩn bị những thứ Triệu Bồng thích, hắn vẫn luôn nghĩ, có một ngày lỡ như nàng trở lại thì sao?

Hiện giờ rốt cuộc nàng đã trở lại, hắn cũng nên giao đồ vật cho nàng.

Hắn châm chước dùng từ, sắc mặt bình đạm: “Công chúa có thể đến vườn đó nhìn xem, ở rừng hoa đào phía Tây Nam ngoại ô.”

“Được, ta sẽ đi xem.”

Tần Bồng trả lời không chút để ý, nàng cảm thấy chẳng qua là Tần Thư Hoài khách sáo tùy ý nói một chỗ mà thôi.

Hai người tùy ý hàn huyên thêm hai câu rồi tách ra. Tần Bồng xoay người đến nhà thuỷ tạ, sau khi thay quần áo rồi vào nhà thuỷ tạ, đã thấy Liễu Thư Ngạn đang dạy Tần Minh học.

Nàng khom lưng đi vào, giống như là một học sinh làm chuyện xấu. Liễu Thư Ngạn phát hiện nàng đã đến, ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo ý cười.

Tần Bồng tìm vị trí của mình rồi ngồi xuống, lúc này Tần Minh đang luyện chữ, Liễu Thư Ngạn bước đến phía sau Tần Bồng, nhìn nàng phê sổ con, trong mắt mang theo tán thưởng: “Chữ rất đẹp, nhưng thiếu vài phần lực đạo.”

Nói rồi hắn hơi khom lưng, cầm lấy tay Tần Bồng, tựa như là ôm Tần Bồng vào trong ngực vậy.

Tim Tần Bồng đập nhanh hơn, bàn tay cầm bút khẽ run lên. Liễu Thư Ngạn quay đầu nhìn nàng, thần sắc ôn hòa: “Lúc viết chữ, phải cầm bút thật chắc.”

Tần Bồng ổn định tâm thần, gật đầu nói: “Thái phó nói đúng.”

Lúc này, Tần Thư Hoài vừa mới đi vào hành lang dài của nhà thủy tạ, nhìn qua từ phía xa liền nhìn thấy Liễu Thư Ngạn nắm tay nàng, dạy nàng viết chữ.

Nàng hay ngẩng đầu, cười nói chút gì đó với hắn.

Tần Thư Hoài ngừng bước chân, lẳng lặng nhìn hình ảnh kia.

Hắn cảm giác dường như mình có thể nghe được nàng đang nói gì, bởi vì rất nhiều năm trước, khi nàng vừa mới bắt đầu học chữ, hắn cũng từng dạy nàng như thế.

Khi đó hắn vẫn là thiếu niên, chữ của nàng quá xấu, viết đi viết lại mấy lần đều xiêu xiêu vẹo vẹo, phu tử nói muốn kiểm tra chữ của nàng, viết không đẹp sẽ đánh.

Hắn có chút nôn nóng, nhịn không được nắm lấy tay nàng, nghiêm túc nói: “Là như thế này.”

“Như vậy sao?”

“Đúng vậy, chỗ này phải dùng lực nhẹ một chút…”

Tần Thư Hoài nghiêm túc nói cho nàng, nắm tay nàng, từng nét bút viết xuống tên nàng.

Triệu Bồng.

“Vậy tên ngươi thì sao?”

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt mang theo ý cười chọc ghẹo, hắn không hiểu được, liền nắm tay nàng, tiếp tục viết xuống tên của hắn.

Tần Thư Hoài.

Đến khi viết xong, nàng đột nhiên di chuyển.

Thật ra chữ đó căn bản không tính là khó coi, quy quy củ củ, ở phía sau tên của hai người tên viết —— vĩnh kết liên lí(1).

(1)Vĩnh kết liên lí: mãi làm cây liền cành -> mãi là vợ chồng.

Bình luận

Truyện đang đọc