BỐN LẦN GẢ

Nghe được lời này, trong lòng Tần Bồng không phải không chấn động, nàng cắn chặt khớp hàm nắm lấy tay Triệu Ngọc.

Chuyện nàng sợ nhất từ khi trọng sinh tới nay, chính là có một ngày gặp được Triệu Ngọc, đối phương lại không muốn nhận nàng, hoặc là nhận ra nàng, lại không muốn nàng trở về.

Nếu như cảnh tượng như vậy trở thành sự thật, vậy nàng tình nguyện thà không tương nhận cùng Triệu Ngọc. Ít nhất trong lòng còn có một tưởng niệm, cảm thấy chỉ là mình không có chủ động về nhà, nhà vẫn ở đó.

Hiện giờ Triệu Ngọc nói với nàng như vậy, khiến nàng cuối cùng cũng xác nhận được, nàng không phải không có nhà để về, không có đường để đi, Tề Quốc không thể ở lại được thì Bắc Yến vĩnh viễn là nhà của nàng.

Nàng kìm nén tình cảm mênh mông trong lòng, đứng dậy kéo chăn cho Triệu Ngọc, giọng nghẹn ngào: “Đệ nghỉ ngơi cho tốt đi, ngủ một giấc, đừng để miệng vết thương rách ra. Tỷ tỷ ở đây.”

Triệu Ngọc nhìn nàng, tươi cười dịu dàng.

“Có chuyện, ta muốn nói cho tỷ tỷ.” trong mắt hắn mang theo áy náy: “Sát thủ đêm qua là người ta phái đi.”

Tần Bồng gật đầu, thật ra chuyện này nàng đã đoán ra được vào khoảnh khắc Triệu Ngọc xuất hiện kia. Triệu Ngọc bố trí người giết Nhiếp Chính Vương và trưởng công chúa Tề Quốc, đây cũng không phải một chuyện không thể tưởng tượng.

Suy cho cùng hắn là đế vương Bắc Yến, nàng và Tần Thư Hoài là người Tề Quốc.

“Đệ muốn khai chiến sao?”

Nàng giương mắt nhìn về phía Triệu Ngọc, ánh mắt cũng không mang ý ép hỏi. Triệu Ngọc lắc lắc đầu: “Tỷ tỷ không thích đánh giặc, vậy không đánh.”

“Không phải bởi vì ta…”

“Cũng không đánh.”

“Vậy…”

Tần Bồng có chút không hiểu suy nghĩ của Triệu Ngọc, nếu không phải định khai chiến, vì sao lại muốn đi ám sát trưởng công chúa và Nhiếp Chính Vương của một nước?

Triệu Ngọc cười: “Ta cho rằng Tần Thư Hoài tìm một niềm vui mới, ta nghĩ tỷ tỷ thích hắn như vậy, ta phải trút giận cho tỷ tỷ.”

Tần Bồng: “…”

Nàng đột nhiên phát hiện suy nghĩ của Triệu Ngọc quả nhiên không phải điều nàng có khả năng suy đoán, nhưng rất nhanh lại có thể hiểu được, đây đại khái là phản ứng hết sức bình thường của một đệ đệ bênh vực người mình.

Nàng giơ tay vỗ đầu Triệu Ngọc, trong giọng nói mang theo bất đắc dĩ: “Đệ cũng đã là hoàng đế, sao còn có thể tính tình trẻ con như vậy? Đừng nói ta là Tần Bồng, cho dù ta không phải Tần Bồng, cũng chắc chắn không có đạo lý Tần Thư Hoài cưới ai thì phải giết người đó.”

Vừa dứt lời, trong đầu Tần Bồng đột nhiên hiện lên hai lần chết trước kia của nàng, nàng nhịn không được nói: “Cái chết của Đổng Uyển Di và Khương Y có liên quan đến đệ hay không?!”

“Hả?” Triệu Ngọc ngẩn người, không nghĩ tới Tần Bồng sẽ đột nhiên hỏi hai người kia, nhưng vẫn quyết đoán lắc đầu: “Tần Thư Hoài chỉ là lợi dụng các nàng, đều do hắn đi xử lý.”

Tim Tần Bồng nhói lên.

Nàng không kìm được suy nghĩ, rốt cuộc là mình đã tạo nghiệt gì, Đổng gia và Khương gia phạm phải tội lỗi mà giết nàng, lại khiến nàng tự mình xuyên vào đi thừa nhận.

Nhưng những lời này nàng cũng không muốn nói cho người khác, nếu như để Tần Thư Hoài biết nhiều năm như vậy hắn đã giết nàng ba lần, trong lòng hắn sẽ có bao nhiêu khổ sở?

Nàng thở dài, Triệu Ngọc nói với nàng: “Tỷ tỷ, tỷ ngủ một giấc đi.”

Tần Bồng giương mắt, trong mắt Triệu Ngọc mang theo thương tiếc: “Trong mắt tỷ đều là tơ máu rồi.”

Tần Bồng đáp lại, đứng dậy nói: “Được, ta đi…”

“Tỷ tỷ.” Triệu Ngọc nắm lấy ống tay áo của Tần Bồng, trong mắt tất cả đều là khao khát: “Tỷ có thể ngủ ở nơi ta nhìn thấy được hay không?”

Thân thể Tần Bồng cứng đờ, giương mắt nhìn về phía Triệu Ngọc, nàng hơi hé miệng, đang muốn nói gì đó thì nghe Tần Thư Hoài ở gian ngoài nói: “Triệu Ngọc, ngươi đừng có quá mức.”

Nói rồi hắn đứng lên, đi vào gian trong.

Vừa nhìn thấy Tần Thư Hoài, sắc mặt Triệu Ngọc lập tức lạnh đi, Tần Thư Hoài đi đến bên cạnh hai người, nhíu mày: “Hắn đã là người hai mươi ba tuổi rồi, sẽ có tị hiềm.”

Tần Bồng mím môi, thở dài, rút ống tay áo từ trong tay Triệu Ngọc ra, nhẹ nhàng nói: “A Ngọc, ta ngủ ở gian ngoài thôi, đệ đừng lo lắng.”

Tần Thư Hoài ở đây, Triệu Ngọc cũng không nói thêm cái gì, sắc mặt hắn vững vàng, chẳng nói câu nào.

Tần Thư Hoài nhìn vẻ mặt Tần Bồng lo lắng, nhàn nhạt nói: “Nàng đi ngủ đi, ta canh chừng.”

“Không cần.” Triệu Ngọc quyết đoán nói: “Để Bách Hoài tới.”

“Được.”

Tần Thư Hoài xoay người gọi: “Bách Hoài!”

Bách Hoài đã canh giữ ở bên ngoài từ lâu, vừa nghe thấy lời này lập tức đi vào.

Tần Thư Hoài kéo Tần Bồng đi ra ngoài, Tần Bồng không kìm được quay đầu lại nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Ta canh giữ ở…”

“Trở về ngủ!”

Tần Thư Hoài lạnh giọng mở miệng, ngẫm lại lại cảm thấy giọng điệu của mình quá cứng rắn, mềm giọng nói: “Bách Hoài ở chỗ này, không xảy ra loạn lớn gì được đâu.”

Lời này khiến lòng Tần Bồng lắng lại, Tần Thư Hoài quay đầu nhìn nàng, có chút bất đắc dĩ: “Bồng Bồng, hắn đã hai mươi ba tuổi, thế cục loạn như vậy của Bắc Yến hắn cũng chế trụ đước, hắn không phải lúc mười ba tuổi nữa.”

Tần Bồng không nói chuyện, qua hồi lâu, nàng gật đầu, giọng nghẹn ngào nói: “Ta hiểu rồi.”

Nhưng mà trên đời này nào có cha mẹ cảm thấy con cái thật sự có thể lớn lên.

Triệu Ngọc là do một tay nàng nuôi lớn, thói quen nhọc lòng vì một người, vậy mọi chuyện đều sẽ nhọc lòng.

Tần Thư Hoài cũng biết thói quen của một người nhất thời không sửa được, hắn không hề nói thêm lời nào, mạnh mẽ kéo người tới trong phòng mình, nhét vào trên giường, không thèm giải thích mà ôm người vào trong lòng mình.

Tần Bồng đỏ mặt, có chút ngượng ngùng nói: “Ta tự ngủ là được.”

“Ta không ngủ được.”

Giọng của Tần Thư Hoài rầu rĩ: “Hắn không ngủ được nàng sẽ ở bên hắn, ta không ngủ được nhiều năm như vậy, cũng không thấy nàng ở bên ta.”

“Ta mà không ở bên cạnh sao ngươi…”

Khi còn ở Tuyên Kinh, nếu không phải trong lòng nàng nguyện ý, hắn thật sự có thể mỗi đêm sờ đến trên giường nàng sao?

Hắn biết ý của Tần Bồng, vùi đầu sau cổ nàng: “Vậy tiếp tục ở bên cạnh ta!”

Tần Bồng nhịn không được cười: “Tần Thư Hoài.” Nàng giơ tay đẩy hắn: “Ngươi trẻ con hay không cơ chứ?”

Thuở thiếu niên khi nhắc tới vấn đề Triệu Ngọc, hai người sẽ cãi nhau, khi đó Tần Thư Hoài ở trên vấn đề này luôn vô cùng cứng rắn, trực tiếp kéo người ở trong cung của Triệu Ngọc ra, suýt chút nữa thì đánh nhau với Triệu Ngọc, đập đồ ở trong phòng, chưa từng nhượng bộ bao giờ.

Khi đó Tần Bồng cảm thấy hắn vô cớ gây rối, Triệu Ngọc là đệ đệ ruột của nàng, hắn bị bệnh nàng đi thăm, việc học của hắn nàng quản, đây có cái gì mà không nên chứ?

Hiện giờ nghĩ đến, nàng mới hiểu được, người này năm đó chính là ghen.

Chỉ là hắn không biết mềm mỏng như thế nào, làm sao để biểu đạt, chỉ biết tranh luận cùng nàng. Mà nàng cũng không biết xử lý mâu thuẫn trong quan hệ này như thế nào, vì thế càng ngày càng căng thẳng.

Giờ đây người này còn học được rầu rĩ ôm nàng, so với năm đó kéo người ra cãi nhau thì tốt hơn rất nhiều, nàng nhịn không được cười lên, nghe tiếng cười của nàng, Tần Thư Hoài nắm cánh tay thật chặt: “Sao nàng không hỏi Triệu Ngọc trẻ con hay không? Người lớn như vậy còn có mặt mũi bắt nàng cùng giường với hắn? Tự hắn đi tìm tức phụ của mình đi!”

“Hắn…” Nói đến chuyện này, Tần Bồng thở dài, cảm thấy có chút bất đắc dĩ: “Hắn đã quen cố chấp, nhưng cũng không phải ý xấu. Trước kia ta đã tìm thái y hỏi qua, đây là tâm bệnh, phải dạy từ từ. Năm đó ta vốn là tính toán đến Tề Quốc cùng ngươi, sau đó từ từ viết thư cho hắn, chờ sau này hắn có người mình thích, có gia đình mới thì sẽ không như vậy nữa.”

Nghe lời nói của Tần Bồng cũng không có ý gì khác, trong lòng Tần Thư Hoài thả lỏng hơn rất nhiều, hắn buông lỏng tay cánh tay nói: “Hắn đã hai mươi ba tuổi, nên lo lắng chuyện hôn nhân đại sự.”

“Việc đó…” Tần Bồng thở dài một tiếng: “Chờ A Ngọc không có việc gì thì bàn lại đi.”

Nghe xong lời này, Tần Thư Hoài cũng biết nỗi lo trong lòng Tần Bồng, nên vỗ vỗ nàng nói: “Ngủ một giấc trước đi, tỉnh ngủ, ta đưa nàng đi tìm đại phu. Nếu đại phu bình thường không được, thì chúng ta tìm phù thủy. Sẽ luôn có biện pháp.”

“Ừm.”

Tần Bồng nhắm mắt, cái ôm của Tần Thư Hoài thật ấm áp, được hắn ôm như vậy nàng cảm thấy trong lòng rất yên ổn.

Bình luận

Truyện đang đọc