BỐN LẦN GẢ

Tần Thư Hoài nghe xong không nói gì, dường như hắn rất nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi này, sau đó lắc đầu.

“Cái này làm không được, mộng du suy cho cùng cũng là mộng du.”

Tần Bồng tức đến bật cười, nàng ném khăn phủ gối vào đầu Tần Thư Hoài, lật người nhảy xuống giường.

Tần Thư Hoài đội khăn phủ gối, cười thầm.

Nghỉ ngơi vài ngày, buổi sáng Tần Bồng lên triều, sau đó trở về Hoài An Phủ chăm sóc Tần Thư Hoài.

Tần Thư Hoài nói bản thân bị mù, nhưng vào buổi tối hắn luôn có thể mò đến giường của Tần Bồng.

Thời gian đầu Tần Bồng ngủ trên giường nhỏ, hắn có thể mò qua.

Sau này Tần Bồng chuyển đến phòng kế bên, hắn vẫn có thể mò qua.

Sau đó nữa Tần Bồng dứt khoát khóa cửa phòng lại, sáng hôm sau tỉnh dậy, thì nhìn thấy cửa sổ bị người khác mở ra nhảy vào.

Sau cùng Tần Bồng khóa cửa chính lẫn cửa sổ, nhưng sáng ra Tần Bân phát hiện mái ngói đã không còn nữa …

Thế là Tần Bồng có thể chắc chắn, việc này nhất định không do một người làm ra. Nàng gọi Triệu Nhất và Giang Xuân đến, dặn dò: “Nếu đêm nay vương gia vẫn còn xuất hiện trong phòng của ta, thì ngày mai các người sẽ là nam sủng của ta.”

Triệu Nhất và Giang Xuân lập tức sợ hãi, Lục Hữu từ trên xà ngang lật người xuống: “Công chúa, ngươi xem ta có được không?”

“Cút!”

Giang Xuân ngay lập tức tung ra ám khí, dọa Lục Hữu sợ hãi đến mức lập tức chạy đi.

Buổi tối, Tần Bồng ngủ trong phòng, nàng lật người, không biết vì sao, cảm thấy trong lòng có chút bồn chồn.

Có lẽ tối nay người đó tối nay sẽ không thể vào.

Nàng ngẫm nghĩ.

Kết quả Tần Bồng nằm lật qua lật lại đến nửa đêm, nàng cũng không ngủ được, bèn lờ mờ nghe thấy bên ngoài cửa có người mở khóa, nàng mím môi nghe, người đó mở rất lâu, nhưng dường như không mở được.

Tần Bồng cũng không biết tâm trạng của mình như thế nào, nàng nằm trên giường, mở to hai mắt, nhất thời không biết có phải bản thân đang mong đợi người đó mở được hay không.

Một lúc sau, bên ngoài không có tiếng động nào, trong lòng Tần Bồng cảm thấy có chút bất an, nghĩ rồi nàng bèn đứng dậy mở cửa, định nhìn một chút.

Kết quả vừa mở cửa ra, thì nhìn thấy Tần Thư Hoài đang dựa người vào cây cột, dường như đang ngây người.

Nghe thấy phía sau có tiếng cửa vang lên, Tần Thư Hoài quay đầu lại, có chút ngạc nhiên. Tần Bồng lập tức đóng cửa lại, Tần Thư Hoài vội bước đến, giữ lấy cửa.

“Đợi đã!”

“Hết mộng du rồi sao?”

Tần Bồng cất giọng giễu cợt, Tần Thư Hoài mím môi, một lát sau hắn nói: “Buổi tối lạnh, ta đến sưởi ấm cho nàng…”

Tần Bồng cười nói: “Ngươi thật giỏi đấy, tự mình mò đến đây?”

Tần Thư Hoài không nói lời nào, quay đầu đi.

“Về ngủ đi.” Tần Bồng nhẹ giọng vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Ngoan.”

Tần Thư Hoài mở miệng, nhưng lại không nói gì, chỉ cúi đầu im lặng.

Tần Bồng đẩy hắn, cuối cùng hắn nói: “Ta ngủ không được…”

“Đừng có gây chuyện.”

Tần Bồng đẩy hắn: “Về đi.”

Vừa nói, Tần Bồng vừa ngẩng đầu nhìn lên trên: “Lục Hữu, đưa Vương gia về.”

Nói rồi, Tần Bồng đóng cửa lại. Bên ngoài vang lên giọng của Lục Hữu: “Vương gia, mời.”

Tần Thư Hoài dường như chần chờ một hồi, rồi mới xoay người rời đi. Tần Bồng ôm gối ngồi trên giường một lúc, bên ngoài vang lên giọng của Triệu Nhất: “Công chúa.”

“Ừ?”

Tần Bồng đáp lại, Triệu Nhất có vẻ do dự, nghĩ nghĩ rồi nói: “Thật ra, sau khi công chúa rời đi, vương gia chưa bao giờ yên giấc. Toàn là nhờ uống thuốc hoặc là giật mình tỉnh dậy.”

Tần Bồng ngồi ngây ngốc, Triệu Nhất dựa vào cửa, chậm rãi nói: “Có một khoảng thời gian, vì mất ngủ lâu ngày nên Vương gia đã đến tìm Thái y. Mấy ngày gần đây, công chúa trở về, vương gia mới ngủ được. Vương gia nói không ngủ được, thật sự là không ngủ được.”

Tần Bồng không nói lời nào, nàng cảm thấy trong lòng có chút lo lắng. Do dự một lúc, cuối cùng nàng cũng đứng dậy, cầm theo chăn đuổi theo.

Đến phòng của Tần Thư Hoài, quả nhiên Tần Thư Hoài vẫn chưa ngủ, hắn đang nằm trên giường, cảm thấy bên cạnh có tiếng sột soạt, sau đó ngửi thấy một hương mùi quen thuộc, giọng điệu hắn ngập tràn niềm vui: “Bồng Bồng?”

“Ngủ thôi.”

Tần Bồng vỗ vai hắn, nằm bên cạnh người hắn.

Hắn không nhúc nhích, đáp lại một tiếng rồi nằm cạnh nàng. Nàng nhắm mắt, nghe hơi thở của hắn, không nhịn được mà hỏi: “Lúc ta không có ở đây, ngươi đã sống như thế nào?”

“Rất tốt.” Hắn trả lời với giọng dịu dàng: “Chỉ hơi nhớ nàng một chút.”

Nghe vậy, Tần Bồng cảm thấy trong lòng có chút chua xót.

Hắn sống có tốt hay không, nàng đã biết đại khái. Mất ngủ, khó tỉnh táo, ngay cả người ngoài như Liễu Ngạn Thư cũng nói với nàng rằng não của Tần Thư Hoài không bình thường.

“Triệu Nhất nói với ta, ban đêm ngươi không ngủ được.” Tần Bồng nói giọng dịu dàng: “Tại sao?”

Tần Thư Hoài im lặng, tay đặt ở bên cạnh tay nàng, hắn mở mắt, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Nhớ nàng.”

“Ta nhớ về nhiều thứ của nàng lắm. Lúc đó ta luôn cảm thấy nàng vẫn còn sống, ở ngay bên cạnh ta. Đôi khi nằm mơ, nhìn thấy nàng đang nằm trong lòng ta, từ từ nhắm mắt lại. Lúc đó ta đã tỉnh lại, không dám ngủ nữa.”

“Lúc tỉnh dậy nghĩ đến những điều tốt đẹp về nàng, lúc nằm mơ mơ thấy cái chết của nàng.”

Giọng của Tần Thư Hoài có phần hơi run, Tần Bồng im lặng, nàng nhớ lại giây phút trước khi chết, nhớ tới cảm giác tuyệt vọng, nhưng nghe giọng của Tần Thư Hoài, nàng lại bắt đầu tin rằng, hắn không phải người đã hại chết nàng.

Người như hắn, sao có thể hành hạ bản thân như thế, mà lại giết nàng?

Nhưng con người sẽ thay đổi, có lẽ Tần Thư Hoài của năm đó không hiểu, cái chết của nàng sẽ ảnh hưởng lớn đến hắn như vậy?

Trong đầu nàng hiện lên rất nhiều suy nghĩ, người Tần Thư Hoài khẽ run lên, dường như đang nhớ tới điều gì.

Tần Bồng nhận thấy bèn mím môi, vươn tay nắm lấy tay Tần Thư Hoài.

Giây phút cảm nhận được hơi ấm của Tần Bồng, Tần Thư Hoài không nhịn được mà kéo nàng ôm vào lòng.

“Hứa với ta…” Hắn ôm chặt nàng, nước mắt chảy xuống: “Đừng đi nữa, được không?”

Tần Bồng im lặng, suy nghĩ hồi lâu, nàng giơ tay, ôm lấy người dường như đang coi nàng như tấm bè duy nhất.

Cơ thể Tần Thư Hoài từ từ thả lỏng, Tần Bồng ôm lấy hắn, nói với giọng nhẹ nhàng: “Vậy ngươi hứa với ta, sẽ không đút thuốc độc cho ta uống nữa, được không?”

“Nàng không để ta đút.” Tần Thư Hoài cười khổ: “Sao ta nỡ đành lòng?”

Đầu óc Tần Bồng ong ong, cảm thấy mọi chuyện trong quá khứ coi như đã rõ ràng.

Quả thật là Tần Thư Hoài đã đút thuốc cho nàng.

Nhưng năm đó cơ thể nàng đã trúng kịch độc từ lâu, nàng đau đớn vô cùng, nàng nhất quyết muốn chết.

Là nàng đã cầu xin Tần Thư Hoài.

Nhưng tại sao đến giây phút cuối cùng nàng lại kháng cự? Cố hết sức ngăn cản hắn?

Tần Bồng muốn hỏi, nhưng không dám mở lời. Tần Thư Hoài là người quan trọng nhất trong việc này, nếu đúng là hắn có ý định giết nàng, vạch trần việc nàng mất trí, thì có lẽ cả đời này nàng cũng không tìm ra chân tướng.

Nàng im lặng, nhắm mắt lại, được Tần Thư Hoài ôm trong lòng, dường như đã ngủ thiếp đi.

Tần Thư Hoài cảm giác được hô hấp của người nằm trong lòng mình đã dần dần trở nên đều đều.

Hắn nhắm mắt, thì thầm: “Nàng về rồi thì ta sẽ ngủ được.”

Sẽ không lo rằng nhắm mắt lại sẽ là tuyệt vọng vì nàng không thể quay lại, không cần đau khổ mỗi khi mở mắt vì quá khứ không thể xóa nhòa và tương lai không có nàng ở bên.

Nàng đã trở về, đây là may mắn ba đời của hắn.

Tần Thư Hoài nghỉ ngơi nửa tháng, vết thương trên vai đã lành. Tần Bồng dìu hắn thượng triều, lúc trong triều đường, Tần Thư Hoài hầu như im lặng lắng nghe, người mà năm ngoái Tần Bồng cài vào trong triều đường xem như đã đứng vững ở vị trí của mình, thỉnh thoảng nói một vài câu.

Trương Anh thấy Tần Thư Hoài đã bị mù, càng trở nên điên cuồng, tìm mọi cách ép Tần Thư Hoài nhượng quyền, vẻ mặt Tần Thư Hoài không thay đổi, từ đầu đến cuối đều không để ý đến lời của Trương Anh.

Mỗi khi có tranh chấp, dường như Tần Thư Hoài chỉ nói một câu, nghe theo ý của công chúa.

Không lâu sau đó, trong triều đình truyền tai nhau, nói Tần Thư Hoài đã là quân dưới trướng Tần Bồng.

Công chúa Chu Nghi Thành nghe được tin này, lúc Tần Thư Hoài đang xử lý tấu sớ, nàng ta vội vàng chạy tới, nói nhỏ: “Vương gia, ta nghe nói người và công chúa có tình ý với nhau, là thật sao?”

Chu Ngọc vốn với giọng ngọt ngào, Thành Quốc công Tào Nhiễm nói: “Vương gia, người và trưởng công chúa coi như đã thành thân, vẫn còn lén lút qua lại sao?”

“Đi đi đi.” Chu Ngọc đẩy Tào Nhiễm: “Cái gì mà lén lút qua lại, ngươi đừng vu oan cho vương gia!”

“…”

Tào Nhiễm cau mày, nghiêm túc nói: “Trưởng công chúa là thê tử của Vệ Dương, nếu như vương gia không thể cưới hỏi đàng hoàng, thì mong suy nghĩ thật kỹ.”

Tần Thư Hoài cầm chặt lấy bút, Châu Ngọc thấy vẻ mặt khác thường của Tần Thư Hoài, lập tức nói: “Tào Nhiễm, não ngươi có vấn đề sao? Chuyện làm không đến nơi đến chốn như vậy, là phong cách của vương gia chúng ta, lấy một quả phụ không phải sướng hơn sao?! Đó rõ ràng là trưởng công chúa…”

“A Nhiễm nói đúng.” Tần Thư Hoài gật đầu, cắt ngang lời của Chu Ngọc, Chu Ngọc vẫn nói: “Vương gia của chúng ta… cái gì?!”

Chu Ngọc quay đầu mạnh: “Vương gia, ý của người là gì?”

“Ồ.” Tần Thư Hoài thản nhiên nói: “Ta rất muốn đề thân với trưởng công chúa, nhưng e rằng trưởng công chúa sẽ không đồng ý. Cho nên ta mới đi nước này, hi vọng có thể làm quân dưới trướng của trưởng công chúa, nhưng hiện tại ngay cả việc này nàng ấy cũng không đồng ý, hai người nói ta phải làm như thế nào đây?”

Nghe xong những lời này, tất cả mọi người có mặt ở đó đều sặc nước, một lát sau, Chu Ngọc mới nói với giọng run rẩy: “Vương gia, người nói đùa hay thật vậy?”

“Ta không nói đùa.”

Tần Thư Hoài nói với giọng vô cùng nghiêm túc: “Các vị có ý kiến thế nào?”

Tất cả mọi người đều im lặng, chỉ có Tào Nhiễm là nghiêm túc trả lời: “Tại hạ cho rằng, vương gia vẫn là nên có được sự đồng ý của công chúa rồi hãy tính tiếp.”

“Đúng đúng đúng.” Chu Ngọc nói: “Chúng ta có thể làm từng bước từng bước, là quân dưới trướng không được, có thể làm nam sủng. Đằng nào việc đầu tiên chúng ta cũng phải ở bên cạnh công chúa, từ từ theo đuổi, đằng nào tính cách của trưởng công chúa cũng không giống với cô nương bình thường…”

Lời của Chu Ngọc rất mượt mà, kể từ lần trước trong yến tiệc mùa xuân công chúa Tần Bồng nói có thể công khai thu nhận nam sủng, dường như ấn tượng của mọi người với Tần Bồng đã thay đổi.

Cô nương thế này quá dữ dội, tất cả mọi người đều không biết nên ra tay như thế nào, Chu Ngọc ngẫm nghĩ: “Nếu công chúa thật sự không chịu cho vương gia danh phận, chúng ta trước tiên khiến nàng ấy sinh một tiểu thế tử là được rồi.”

“Nói nhảm cái gì đấy!”

Tào Nhiễm tức giận mắng, Chu Ngọc dùng quạt đánh hắn, hai người bắt đầu cãi nhau, nhưng Tần Thư Hoài lại đang suy nghĩ nghiêm túc về chuyện này.

Đêm đến, Tần Bồng nghe thấy Tần Thư Hoài trằn trọc trở mình, nàng có chút khó hiểu: “Sao còn chưa ngủ?”

“Ta đang nghĩ một chuyện.”

“Ừ.”

“Bồng Bồng.” Tần Thư lật người qua, khuôn mặt đỏ ửng, thành thật nói: “Ta đang nghĩ, chừng nào Hoài An Vương phủ sẽ có tiểu thế tử?”

Vừa dứt lời, Tần Bồng đã đạp hắn một cước xuống giường.

Tần Thư Hoài chưa kịp phòng bị đã bị đá, sau khi lăn xuống thì sững sờ một giây, sau đó khẽ leo lên không nói tiếng nào.

Một lát sau, Tần Bồng lại nghe thấy tiếng thở dài của Tần Thư Hoài.

“Bồng Bồng.” Hắn có phần bất lực: “Cô nương như nàng, quá đen tối rồi.”

Tần Bồng im lặng, Tần Thư Hoài trở mình, dựa vào người nàng. Sự ấm áp của hắn bao trùm lấy nàng, như thể hắn đang ôm nàng, nhưng hắn lại không chạm vào nàng.

Tần Bồng trừng mắt.

Nàng nhớ đến lời của Liễu Thư Ngạn, Liễu Thư Ngạn cũng nói, nàng phải nghe theo lòng mình.

Nhưng nàng không biết bản thân đang nghĩ điều gì, muốn điều gì.

Nàng sợ.

Không có ai hiểu được nàng đã trải qua những gì.

Nàng đã từng tin người bên cạnh, nhưng lại bị dụ chính tay hạ độc chết mẫu thân.

Nàng tin Tần Thư Hoài, nhưng lại bị hắn đút thuốc độc.

Nàng đã chết ba lần.

Một kiếp của người khác là một kiếp, nhưng nàng đã là ba kiếp. Trong ba kiếp này, nàng đã nghĩ người không liên quan tới nàng, Liễu Thư Ngạn lại là người năm đó đã tham gia giết nàng.

Nàng nghĩ rằng người không biết chuyện gì như Bạch Chỉ lại lộ ra manh mối chuyện nàng không đám đoán, nàng tưởng rằng  người ngây thơ thích làm nũng như Triệu Ngọc lại không giống như trong ký ức của nàng.

Bên cạnh là màn sương dày đặc, nàng nhìn không rõ, chỉ có thể ôm lấy bản thân, giống như bước trên lớp băng mỏng.

Nhưng tất cả những lo lắng của mình nàng không dám nói với bất kỳ ai, thậm chí bản thân nàng cũng trốn tránh, không dám suy nghĩ quá sâu xa. Nàng như vậy, không thể sống vô tư thẳng thắn, cũng không dám sống vô tư thẳng thắn.

Thời gian Tần Thư Hoài dưỡng thương, biên cương phía nam của Tề Quốc và Tây Lương xảy ra bạo loạn.

Tây Lương vốn chỉ là tiểu quốc, nhưng đột nhiên lại mười vạn đại quân đánh lén Tề Quốc. Trên dưới Tề Quốc đều kinh ngạc, may mà có Vệ Diễn trấn giữ phía nam, nên cũng không xảy ra chuyện lớn như liên tục thất thủ mấy thành.

Đôi mắt của Tần Thư Hoài dần dần tốt lên, bắt đầu nhìn thấy các vật xung quanh một cách mơ hồ, mỗi ngày đều cầm báo cáo chiến sự biên cương, bàn bạc với Trương Anh, Tần Bồng và người của Binh bộ.

Tần Thư Hoài ở phương bắc chinh chiến ba năm, là danh tướng của Tề Quốc, hắn và Vệ Diễn hợp sức, trong triều của Tần Thư Hoài trấn áp với thủ đoạn cứng rắn, sẽ không xảy ra chuyện gì lộn xộn.

Binh bộ có ý muốn lợi dụng cuộc chiến này kiếm chát từ bổng lộc của quân đội, Tần Thư Hoài không nói lời nào, để Tần Bồng xử lý, Tần Bồng thẳng tay diệt sạch một lũ.

Nhiều vị trí trong Binh bộ trống ra, trong đó có không ít người của Trương Anh, Trương Anh tức đến run người, Tần Thư Hoài và Tần Bồng mỗi người đều sắp xếp người của mình vào đó.

Lý Thục nghe được tin này, đã triệu Tần bồng vào cung.

Bây giờ Lý Thục hầu như chỉ ở trong cung chăm sóc hoa, Tần Bồng cũng không quá để ý đến bà ta, Lý Thục cũng không dám gọi nàng đến, lần này bà ta phải lấy hết can đảm mới gọi Tần Bồng đến.

Sau khi Tần Bồng đến, Tần Minh cũng ở đó, Lý Thục gọi Tần Bồng ngồi xuống, sau đó có phần thấp thỏm nói: “Thật ra chuyện này…. Ta cũng không biết có nên nói hay không.”

“Mẫu hậu cứ nói.” Tần Bồng uống một ngụm trà.

Bình thường lời không biết có nên nói hay không, đều không nên nói nhưng đều là lời muốn nói ra. Tần Bồng không ngăn bà ta, Lý Thục thở phào một hỏi: “Năm nay Minh nhi cũng đã mười tuổi, thằng bé thông minh, cũng không phải là đứa trẻ không biết gì, con là trưởng công chúa, nhưng triều này sớm muộn gì… cũng là cũng là của Minh nhi.”

Vừa nói, Lý Thục ngước mắt, thấp thỏm thăm dò Tần Bồng, thấy Tần Bồng không có cảm xúc gì, Lý Thục mới tiếp tục nói: “Minh nhi là đệ đệ của con, dù thế nào đi chăng nữa, con cũng không cần lo lắng vinh hoa phú quý của bản thân.”

“Thái hậu.” Tần Bồng nói, Lý Thục run run, Tần Bồng có chút buồn cười, nói với giọng bất lực: “Có gì người cứ nói đi, A Minh là Hoàng đế Tề Quốc, hiện tại nhi thần cũng chỉ vì đệ ấy còn nhỏ mới quản chuyện triều chính, sau này đệ ấy lớn rồi, ta sẽ tự động thoái lui.”

“Vậy… ta nghe nói Binh bộ thiếu mất vài người…”

Tần Bồng vừa nghe liền hiểu, nói: “Mẫu thân có người thích hợp?”

“Chính là tiểu cữu họ hàng xa của con…”

Lý Thục khó khăn nói, Tần Bồng gật gật đầu, nói: “Mẫu thân cứ bảo hắn tới xem thử, người có thể dùng thì sẽ dùng, chuyện này cũng không liên quan đến chuyện hắn có phải là cữu cữu của ta.”

“Còn có A Minh.” Tần Bồng quay đầu nhìn về phía Tần Minh: “Nếu như đệ có người thích hợp, có thể nói với ta.”

Vừa nói, nàng vừa vuốt tóc Tần Minh, dịu dàng nói: “Đệ cũng không còn nhỏ nữa rồi.”

Đứa trẻ nhà bình thường mười tuổi vẫn là đứa trẻ được nâng niu trong lòng bàn tay. Nhưng hoàng gia thì không giống vậy.

Năm đó Triệu Ngọc mười tuổi, đã có thể cùng nàng bày mưu thoát hỏi lãnh cung.

Nhớ đến Triệu Vũ, Tần Bồng liền ngây người. Nàng nhìn Tần Minh trước mặt, trong lòng không khỏi cảm thấy đáng thương: “Những gì tỷ tỷ làm hiện tại là đang lót được cho đệ, đệ hiểu không?”

“Đệ hiểu.” Tần Minh gật đầu, nói một cách nghiêm túc: “A Minh tất nhiên sẽ không phụ lòng tỷ tỷ.”

Đợi đến khuya, Lý Thục sai người tiễn nàng về.

Tần Bồng nhìn tiểu cữu họ hàng xa “Lý Trình”, lại nhìn những người mà Tần Minh tiến cử.

Những người mà Tần Minh tiến cử có tuổi tác không lớn, nhưng ngay thẳng rõ ràng, nhìn là biết nhân tài đáng để bồi dưỡng. Mặc dù gan của Lý Trình khá nhỏ, nhưng làm việc ổn thoải, cũng xem như có thể dùng được.

Sau khi Tần Bồng sai người sắp xếp vị trí xong xuôi, quay về phòng thì nhìn thấy Tần Thư Hoài đang chờ nàng.

Mắt hắn đã đỡ hơn rất nhiều, Tần Bồng nhìn đôi mắt lấp lánh của hắn, sau khi đứng ở cửa một hồi, mới mím môi nói: “Chuyện đó, mắt của ngươi cũng đã đỡ hơn nhiều, ta cũng nên về Vệ phủ rồi.”

Tần Thư Hoài ngây người, khó khăn nói: “Thật ra, tốt nhưng cũng chưa khỏi hẳn…”

Tần Bồng hoàn toàn không để ý đến lời này, sai Lục Hữu thu dọn hành lý, quay đầu nói với Tần Thư Hoài: “Người của Vệ phủ đều là người già trẻ nhỏ, ta phải quay về chăm sóc.”

Tần Thư Hoài im lặng, ngồi quỳ trước bàn, sắc mặt khó coi.

Bọn họ cũng không có nhiều thứ ở Tần phủ, một chốc Lục Hữu đã thu dọn xong hành lý, vui vẻ nói: “Công chúa, đi thôi.”

“Vậy…” Tần Bồng đứng trước cửa, khó khăn nói: “Ta đi nha?”

Tần Thư Hoài sững người rồi nói: “Nàng muốn đi, ta cũng không cản nổi.”

Tần Bồng gật đầu, cùng Lục Hữu trở về Vệ phủ. Vừa mới ra khỏi Tần phủ, Tần Thư Hoài đã đứng dậy, đá một cước lật tung bàn.

Triệu Nhất và Giang Xuân nghe thấy tiếng động bên trong, Giang Xuân lén lút nhìn vào bên trong, nói: “Cái tật hễ cãi nhau với công chúa là đá bàn bao nhiêu năm rồi mà không sửa được.”

“Đã sửa được không ít rồi.” Triệu Nhất nói: “Đá không gãy nổi đâu.”

Tần Bồng cũng đang lo lắng sức khỏe và suy nghĩ của Vệ lão thái quân, một khi Tần Thư Hoài đã khỏe thì nàng sẽ trở về, lúc trở về mọi người trong Vệ phủ đang ăn cơm, Vệ lão thái quân gắp một cái đùi gà lớn cho năm đứa cháu, cắm đùi gà nói: “Tranh thủ đại bá mẫu của các con chưa về, chúng ta mau ăn đi.”

Vệ lão thái quân thích ăn thịt, Tần Bồng và Vệ Diễn trở về sẽ điều chỉnh lại. Bây giờ Vệ Diễn đang ở biên cương, Tần Bồng ở Hoài An Vương phủ, Vệ lão thái quân tự do vô cùng.

Tần Bồng bước vào, nhìn thấy cảnh này, dở khóc dở cười hét: “Mẫu thân.”

Vệ lão thái quân lập tức bị nghẹn miếng thịt vào miệng, ho gấp. Tần Bồng vội vàng đi lên giúp bà vỗ lưng, Vệ lão thái quân nghẹn đến mặt mũi đỏ ửng, một lát sau mới từ từ thở ra, nhìn Tần Bồng nói: “Con dâu cả, sao con lại trở về…”

Giọng điệu của Vệ lão thái quân dường như có phần nghẹn ngào, hoàn toàn không có vẻ vui mừng. Tần Bồng cảm thấy buồn cười, nhìn thức ăn trên bàn, có chút bất lực: “Nói nhà bếp làm vài món chay mang lên.”

Nghe thấy lời này, Vệ lão thái quân xị mặt.

Tần Bồng ngồi xuống bàn ăn không bao lâu, nhà bếp đã mang kha khá món chay lên, Tần Bồng gắp thức ăn cho Vệ lão thái quân, mọi người trên bàn đều có vẻ mặt không cảm xúc, ngồi ăn rau xanh.

Sau khi ăn xong, Tần Bồng đưa Vệ lão thái quân trở về, Vệ lão thái quân được nàng dìu đi, thở dài nói: “Ta nghe nói con đã ngủ với tên tiểu tử Tần Thư Hoài đó, sao con không ngủ tiếp với hắn, còn trở về làm gì? Hai đứa cãi nhau à?”

Tần Bồng: “…”

“Hắn rất đẹp trai, sao lại không giữ được con? Bồng Bồng à…”

“Mẫu thân, con và ngài ấy không có gì.” Tần Bồng cắn răng, Vệ lão thái quân trừng mắt: “Con muốn lừa người già như ta cũng không nên lừa như thế, người bên cạnh con đều nói với ta, mỗi ngày con và hắn đều ngủ chung một phòng, lâu ngày sinh tình, sao mà hai tháng nay hai đứa không có chút tình cảm gì được?!”

Tần Bồng bị những lời của Vệ lão thái quân dọa đến lảo đảo, may mà Vệ lão thái quân giữ được nàng, bà có chút ngại ngùng nói: “Ta xin lỗi, ta nói có hơi thẳng một chút, con đừng có bị dọa mà ngã, ngày trước chúng ta ở quân doanh đều nói như vậy…”

“Con hiểu mà.” Tần Bồng bình tĩnh trở lại, giải thích: “Mẫu thân, con và vương gia vẫn còn lúc khác để bồi dưỡng tình cảm, người đừng nóng vội, chừng nào con nhắm trúng con sẽ ra tay, người đừng lo lắng.”

Nghe lời này, vẻ mặt Vệ lão thái quân lộ ra vẻ thất vọng.

Tần Bồng biết bà thất vọng điều gì, cũng không nói tiếp, Vệ lão thái quân thở dài, đột nhiên nhớ ra: “Ta nghe nói phía nam lại đánh trận.”

Tần Bồng gật đầu, nàng hiểu ý của Vệ lão thái quân: “Tiểu thúc ở biên cương sẽ không xảy ra chuyện gì, người yên tâm, con sẽ ở trong triều coi chừng giúp đệ ấy.”

Sắc mặt Vệ lão thái quân trở nên u ám, thở dài nói: “Lúc nào mới không phải đánh trận đây?”

Tần Bồng ngây người, nàng nhớ đến những bài vị trong từ đường của Vệ gia.

Nàng không nhịn được thấy chua xót, khàn giọng nói: “Sẽ nhanh thôi. Rất nhanh, con sẽ đưa tiểu thúc trở về.”

Lúc Tần Bồng và Vệ lão thái quân nói chuyện, biên cương phía nam, Vệ Diễn nhìn về phía quân đội Tây Lương, không nhịn được mà cau mày.

“Ta luôn cảm thấy chuyện lần này có chút khác thường.”

Vệ Diễn nói với phó tướng Vệ Thuần bên cạnh: “Ngươi có cảm thấy, lần này quân Tây Lương bày trận, có phần giống với Bắc Yến…”

Vệ Thuần nhìn một lúc, lắc đầu: “Thuộc hạ chưa từng đánh với Bắc Yến nên nhìn không ra.”

Vệ Diễn im lặng, nhíu chặt mày: “Cứ xem sao trước đã.”

Trong quân doanh của Tây Lương, một người trẻ tuổi mặc hoa phục ngồi thẳng trước bàn trà.

Mái tóc màu nâu của hắn bung xõa trên vai, khuôn mặt thanh cao tao nhã, hắn nhấc tay, lấy trà bỏ vào ấm, đổ nước vào.

Tiếng nước yên ả, hắn dịu dàng nói: “Ngươi nói Tần Thư Hoài và trưởng công chúa đã thông đồng với nhau?”

Vừa nói, hắn vừa ngước mắt, ánh mắt ngập tràn ý cười. Binh sĩ quỳ dưới đất nuốt nước bọt, run rẩy nói: “Là… tin tức của thám tử trong Hoài An Vương phủ, gần đây Tần Thư Hoài bị mù, ngày nào Tần Bồng cũng ngủ trong Hoài An Vương phủ…”

Nam nhân đó im lặng, hắn đổ nước lên khay trà, sắc mặt thản nhiên, giống như một cư sĩ sống ở giữa vùng sơn thủy, không nhiễm bụi trần.

“Quả nhiên…” Hắn thấp giọng nói: “Năm đó nên để hắn bồi táng cùng tỷ tỷ.”

“Tần Thư Hoài…” Hắn ngước mắt, nhìn về phía Tề Quốc, uống một ngụm trà, ánh mắt lạnh lẽo, khóe môi nở nụ cười lạnh lùng: “Có lẽ tỷ tỷ rất nhớ ngươi…”

Hắn còn chưa hết câu, nhưng tất cả mọi người xung quanh đều biết ý mà nam nhân này chưa nói ra.

Thiên tử tức giận, không cần nhiều lời.

Bình luận

Truyện đang đọc