BỐN LẦN GẢ


Tần Bồng sợ hãi kêu lên một tiếng, rồi ngã xuống trên ghế, thị nữ Xuân Tố hiểu rõ ý của Tần Bồng, hét lớn: “Công chúa té xỉu rồi! Mau truyền thái y! Thái y!”
Tần Thư Hoài vừa nghe thấy lời này, không rảnh lo điều gì, xốc rèm châu lên vọt qua đó, nôn nóng nói: “Thái y!”
Nhưng mà vừa chạm đến Tần Bồng, Tần Thư Hoài lại bị Tần Bồng trở tay nắm lấy tay áo, Tần Thư Hoài cúi đầu xuống, thấy Tần Bồng lắc lắc đầu với hắn, Tần Thư Hoài lập tức hiểu rõ ý của Tần Bồng, hắn mím môi, xốc mành lên nói với Tần Minh: “Bệ hạ, trưởng công chúa đã ngất, thần đưa công chúa đến sở Thái Y trước, mong bệ hạ phê chuẩn.”
“Nhiếp Chính Vương mau chóng đi đi!” Tần Minh ở trên long ỷ đứng lên, hoang mang rối loạn muốn đi xem Tần Bồng, Tần Thư Hoài trực tiếp chặn ngang Tần Minh lại rồi bế nàng lên, vội vàng chạy ra ngoài, đại thái giám Trương Đức Lễ cản lại muốn đi theo chạy tới chỗ Tần Minh, cúi đầu nói: “Bệ hạ, lâm triều còn chưa kết thúc.”
Tần Minh dừng chân lại, theo bản năng nhìn về phía Trương Anh, Trương Anh lạnh lùng nhìn qua, Tần Minh sợ tới mức đột nhiên thông minh, chậm rãi lùi về trên long ỷ.
Tần Thư Hoài ôm Tần Bồng đi thẳng vào thiên điện, sau khi đặt Tần Bồng nằm xuống liền cho người lui đi, chỉ để lại Xuân Tố ở trong phòng.

Mọi người xung quanh đã không còn, Tần Bồng từ trên giường bò dậy, vội nói: “Thái y tới ngươi hãy ngăn lại, hôm nay lâm triều ngươi đừng quay lại nữa.”
Nói rồi Tần Bồng mang giày vào, Tần Thư Hoài giữ chặt lấy nàng: “Nàng định đi làm gì?”
“Hỏi cho rõ ràng.” Tần Bồng lạnh mặt: “Tiểu Minh là một hài tử, có thể hạ ra loại này thánh chỉ này sao? Ta đi tìm Lý Thục.”
Nói xong, Tần Bồng kéo Tần Thư Hoài ra, vội vàng chạy về phía cung của Lý Thục.
Thời điểm đến Lý Thục đang thêu hoa, thấy Tần Bồng tới, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, vội vàng đứng dậy nói: “Bồng nhi tới đấy à? Hạ triều rồi sao?”
“Đều lui xuống đi!” Tần Bồng tiến vào phòng, mặt đầy sắc lạnh, bọn hạ nhân chưa kịp nói, lập tức thuận theo lui xuống.

Lý Thục có chút thấp thỏm, trên mặt mang theo chút hoảng loạn: “Đây là sao vậy? Hôm nay ở bên ngoài ngươi bị khinh thường sao?”
“Chuyện thánh chỉ ban hôn cho Tần Thư Hoài là như thế nào?”
Tần Bồng đè nén sự tức giận, nhìn nữ nhân ở trước mặt này, giống như hoàn toàn không biết mình đã làm gì, có đôi khi cảm thấy không bằng trực tiếp ban cho một ly rượu độc độc chết luôn.

Rồi lại cảm thấy đây dù sao cũng là mẫu thân của nguyên thân, nàng đã chiếm thân thể của nguyên thân, không thể làm ra loại việc như thế này.
Lý Thục nghe Tần Bồng nói thế, ngẩn người, sau đó cẩn thận nói: “Thánh chỉ kia… Có gì không ổn sao?”
“Cho nên thánh chỉ quả nhiên là do người cho Tiểu Minh ban?”
Lý Thục nghe giọng điệu này của Tần Bồng, lập tức cảm thấy không tốt, vội vàng kéo Tần Bồng qua, lấy lòng nói: “Ngươi đừng nóng giận, ngươi hạ nhiệt trước đi, uống trà, nào, uống trà, có gì sai ta sửa là được…” Nói xong Lý Thục đặt tách trà đến trong tầm tay Tần Bồng, Tần Bồng nhận lấy tách trà, lạnh giọng nói: “Người nói rõ ràng đi, rốt cuộc là vì sao?”
“Hả?” Lý Thục vung khăn lên, quay đầu nhìn ra bên ngoài, cười nói: “Ta làm vậy còn không phải là vì ngươi sao? Liễu Thi Vận xuất thân từ Liễu gia, không phải Liễu gia luôn hướng về hoàng thất sao? Nàng ta gả cho Tần Thư Hoài, nói cho Tần Thư Hoài nhiều lời hay về chúng ta, chẳng phải không lâu nữa cuộc sống chúng ta sẽ tốt hơn rất nhiều sao?”
“Đây là Liễu Thi Vận nói với người sao?”

Tần Bồng uống một ngụm trà, đại khái là đã đoán ra chuyện như thế nào, nàng ngẩng đầu lên, trực tiếp gọi người ở bên ngoài vào: “Tước Hương tiến vào.”
Tước Hương là nha hoàn lúc trước nàng sắp xếp ở bên người Lý Thục, lúc trước sau khi đánh chết người bên cạnh Lý Thục, nàng trực tiếp điều người tới bên cạnh Lý Thục.

Lý Thục vừa nghe thấy Tước Hương đến liền biết không ổn rồi, vẫn cương quyết nói: “Ngươi có chuyện gì cứ hỏi ta là được, đến cả ta ngươi cũng không tin sao?!”
Tần Bồng không để ý tới bà ta, nhìn Tước Hương nói: “Mấy ngày nay ta không ở đây, thái hậu đã gặp người nào?”
“Trương đại nhân Trương Anh, Quốc cữu gia, Liễu tiểu thư Liễu Thi Vận đám người thường xuyên đi tới, Liễu tiểu thư nhiều lần tặng lễ cho thái hậu nương nương, trò chuyện với nương nương rất vui vẻ.”
“Ngươi ngậm máu phun người!” Lý Thục đột nhiên đứng lên, nôn nóng nói: “Bồng nhi ngươi nghe ta giải thích, tuyệt đối không phải như con tiện tì này nói đâu, ngươi nghe ta nói…”
“Tặng chút thứ gì?” Tần Bồng lại hoàn toàn không để ý tới Lý Thục, nhìn Tước Hương nói: “Nói ra xem.”
“Dạ mười viên minh châu, hai vạn hoàng kim, mười sợi vòng cổ mạ vàng, hai cặp vòng tay bằng bạch ngọc…”
“Câm cái miệng ngươi lại!” Lý Thục chợt đứng dậy, nhào về phía Tước Hương, Tần Bồng bắt lấy Lý Thục, hét ra tiếng: “Người ngồi xuống cho ta!”
Lý Thục bị Tần Bồng hét đến ngây người, một lát sau, bà ta đỏ mắt, xoắn khăn tay nói: “Bồng nhi…”
“Lý Thục à Lý Thục.” Tần Bồng nhìn dáng vẻ của Lý Thục, vốn dĩ là tràn ngập lửa giận nháy mắt hóa thành thương hại và bất đắc dĩ: “Người nhất định phải hại chết con cái của mình mới bằng lòng bỏ qua phải không?”
“Ta không có!” Lý Thục vội vàng xua tay, giải thích nói: “Liễu tiểu thư đó xinh đẹp như vậy, tính tình tốt như vậy, gia thế tốt như vậy, hơn nữa nàng ta vốn dĩ cũng có lén lui tới với Tần Thư Hoài, chỉ là phụ thân nàng ta ngăn cản.

Ta cũng chỉ là giúp nàng ta được toại nguyện, ta cho Tiểu Minh ban hôn, Tần Thư Hoài phải cảm kích mới đúng!”
“Đây cũng là Liễu Thi Vận nói với người sao?” Tần Bồng trào phúng mở miệng.
Nếu là những người khác nói với nàng như vậy, có khả năng nàng còn sẽ hoài nghi, nhưng mà Lý Thục này, chính là không yên lòng như vậy.
Ngươi nói bà ta nhát gan, vì chút lợi ích cực nhỏ như vậy, bà lại cái gì cũng dám làm ra.

Ngươi nói bà ta gan lớn, nhưng tùy tiện hù dọa một chút sẽ không trụ được.
Nói trắng ra là, người này chính là ngu ngốc.
Trong lòng Tần Bồng suy tư, có chút mỏi mệt ngồi xuống: “Tiền đâu? Bán Tần Thư Hoài được nhiều bạc như vậy, người đem tiền đi đâu rồi?”
“Cữu cữu của ngươi…” Lý Thục cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Ở bên ngoài làm ăn, không quay vòng được tài chính…”
Nghe xong lời này, Tần Bồng không khỏi cười khổ, những huynh đệ này của Lý Thục, nàng đã sớm điều tra xong, không một ai tốt.


Nếu bọn họ làm ăn nhỏ, sao có thể chi tiêu nhiều như vậy? Đơn giản là dỗ ngọt Lý Thục, lấy tiền đi đánh bạc thôi.
“Mẫu thân à!” Tần Bồng vươn tay ra, vén tóc Lý Thục ra sau, nghiêm túc nhìn bà ta: “Ta cũng không biết nên nói người quá ngu ngốc hay là sống rất tốt.

Cho tới hôm nay, khi làm việc người không dùng đầu óc sao?”
Lý Thục ngơ ngác nhìn Tần Bồng, hoàn toàn là không nhìn thấu cái vẻ mặt này của nữ nhi.

Tần Bồng thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: “Việc này cứ như vậy đi, trước khi Tiểu Minh hiểu chuyện, người đừng gặp hắn.”
“Bồng nhi!” Lý Thục đột nhiên ngẩng đầu, mặt đầy khiếp sợ: “Ngươi có ý gì? Ngươi không cho ta gặp Minh nhi?!”
“Không được gặp Tiểu Minh,” Sắc mặt Tần Bồng bình tĩnh: “Về sau, ngươi không được gặp ai hết.”
“Ngươi làm càn!” Lý Thục tức giận, đột nhiên đứng lên, chỉ vào Tần Bồng nói: “Ta là thái hậu, ta là mẫu thân ngươi! Nơi nào có đạo lý ngươi được đến chỉ huy ta? Ngươi làm phản! Thật sự là làm phản!”
Tần Bồng không nói chuyện, nàng đứng dậy, Xuân Tố ở bên cạnh phủ thêm áo choàng cho nàng.

Lý Thục tiếp tục hùng hổ nói: “Ta sinh ngươi nuôi dưỡng ngươi, một tay nuôi ngươi đến lớn, hôm nay ngươi lại đối xử với ta như vậy? Ngươi còn có chút lương tâm nào hay không?!”
Tần Bồng không để ý tới bà ta, mặc áo choàng vào, sau đó đi ra ngoài, Lý Thục đuổi theo, mắng chửi bằng những từ ngữ chợ búa: “Ngươi là đồ tiểu tiện, đồ giày rách này, xứng đáng phải thủ tiết cả đời! Ngươi cho rằng ta không biết mấy chuyện nát bét giữa ngươi và Tần Thư Hoài sao? Ngươi cho rằng người ta sẽ lấy ngươi? Không có người làm mai không có sính lại còn là mặt hàng bị người ta ngủ đến rách nát, ta ban hôn cho Tần Thư Hoài cũng là vì tốt cho ngươi! Trong mắt ngươi có còn có người mẹ là ta sao? Thân phận của ngươi, xương cốt da thịt của ngươi có cái nào mà không phải là do ta sinh không, ngươi…”
Lý Thục đuổi thẳng tới cửa, Tần Bồng chợt xoay người, ánh mắt lạnh lẽo nhìn bà ta.
“Nếu người còn nói thêm một câu nào nữa.” Nàng bình tĩnh nói: “Ta sẽ rút đầu lưỡi của người.”
Lý Thục chợt im lặng, hoảng sợ nhìn Tần Bồng.
Lần cuối cùng nàng lộ ra vẻ mặt như vậy, người bên cạnh nàng đều đã chết.
Thân thể bà ta run bần bật, Tần Bồng nhìn bộ dáng sợ hãi của bà ta, xoay người sang chỗ khác, đi ra đại điện, nói với bên ngoài: “Niêm phong nhà lại, nói thái hậu nhiễm bệnh, không tiện gặp khách, đừng cho bà ta gặp người bên ngoài.”
“Vâng.” Tước Hương cung kính hành lễ, đưa Tần Bồng rời đi.
Chờ Tần Bồng đi rồi, Tước Hương trở về, thấy Lý Thục ngồi ở nơi cao, nâng tách trà, nhẹ nhấp một ngụm.
“Nói cho Liễu Thi Vận…” Bà ta cười nói: “Còn lại, chính là vận may của nàng ta.”
Khi Tần Bồng xử lý xong việc của Lý Thục trở về, lâm triều đã hạ, Tần Minh ngồi ở nhà thuỷ tạ nghe giảng bài, sau khi đổi một vị thái phó mới, Tần Bồng cũng không hề tới nhà thuỷ tạ để trông coi Tần Minh nữa.

Trong lòng Tần Minh nhớ đến Tần Bồng, có chút thất thần, khi Tần Bồng đi vào, Tần Minh đang ngây ngốc, mực nhuộm cả trang giấy, cũng không phát hiện ra.
“Đi xuống đi.” Tần Bồng cho những người khác đi xuống hết, Tần Minh chợt hoàn hồn, đứng dậy nói: “Tỷ tỷ!”
Nói xong hắn ném bút sang bên cạnh, đi đến trước mặt Tần Bồng, nắm lấy tay Tần Bồng nói: “Tỷ tỷ, còn ổn chứ?”
“Không có việc gì.” Tần Bồng kéo hắn trở lại vị trí lúc đầu: “Ta giả bệnh mà thôi.”
“Vì sao tỷ tỷ lại giả bệnh?” Tần Minh có chút mê mang: “Là do không muốn vào triều sớm sao? Ta cũng thường xuyên không muốn vào triều sớm, nghĩ nếu có chỗ nào không thoải mái, có phải là có thể đi trước hay không.

Dù sao mỗi ngày đệ cũng chỉ ngồi, nhiều thêm một người là ta cũng không nhiều lắm, thiếu một người là ta cũng không ít.”
“Vớ vẩn.” Tần Bồng chọc chọc đầu hắn: “Nếu đệ không ở đó, lâm triều này sẽ không được.”
“À.” Tần Minh có chút mất mát, giơ tay xoa xoa nơi Tần Bồng chọc chọc, sắc mặt Tần Bồng nghiêm túc nói: “Đệ có biết hôm nay vì sao ta phải giả bệnh không?”
Tần Minh lắc đầu, suy nghĩ rồi lại gật đầu.
“Đệ gật đầu làm gì?”
“Ta không hiểu rõ lắm, nhưng ta lại cảm thấy, có lẽ là có liên quan đến thánh chỉ kia.”
Tần Minh thở dài, ngẩng đầu nhìn Tần Bồng: “Ta không nên ban thánh chỉ kia, có đúng không?”
“Đúng vậy.” Tần Bồng trả lời, Tần Minh gật đầu: “Ta cũng cảm thấy không nên ban, Tần Thư Hoài là Nhiếp Chính Vương, làm sao ta có thể ban hôn cho hắn? Mẫu hậu bắt ta ban thánh chỉ này, ta đã cảm thấy không ổn, nhưng mà mẫu thân nói cũng có lý, Liễu tiểu thư và hắn lưỡng tình tương duyệt…”
Tần Minh nói xong, trong giọng nói có chút đè nén, Tần Bồng suy nghĩ, thật ra Tần Minh nói cũng không sai, vấn đề mấu chốt nhất giữa hắn và Tần Thư Hoài đó là Tần Thư Hoài mạnh hơn hắn.

Hắn lấy thân phận kẻ yếu vọng tưởng điều khiển vận mệnh của kẻ mạnh, đó chính là tìm chết.
Nhưng mà Tần Bồng không thể nói lời này với hắn, bởi vì nếu nói như thế này, khó có thể bảo đảm Tần Minh sẽ không ghi hận Tần Thư Hoài cả đời.

Cho dù là đế vương nào cũng có ham muốn thao túng cùng tôn nghiêm của mình, mà thứ ham muốn thao túng cao cao tại thượng như vậy, thường cũng là nguyên nhân làm cho bọn họ bị diệt vong.
Tần Bồng suy nghĩ, dùng từ ngữ châm chước nói: “Thật ra, mặc kệ có phải Tần Thư Hoài hay không thì đệ cũng không nên hạ thánh chỉ này.”
Tần Minh có chút mờ mịt, ngẩng đầu nhìn nàng.
“Một con người tồn tại, sẽ có quyền lợi cơ bản, có được quyền lợi như vậy, hắn mới có thể có được tôn nghiêm.

Hắn có quyền lợi được sống, có quyền lợi được lựa chọn hôn nhân, có quyền lợi được lựa chọn làm cái gì, đi nơi nào, những quyền lợi này kia đều nên được người khác tôn trọng.

Nếu đệ không tôn trọng hắn, cho dù hôm nay không phải Tần Thư Hoài mà chỉ là một kẻ yếu, nội tâm hắn cũng sẽ bởi vậy mà ghi hận với đệ.”
“Đệ muốn ban hôn, vậy trước khi đệ ban hôn nên hỏi cả hai bên, có thích đối phương hay không.


Nếu đoạn nhân duyên này đã được định ra thì mới nên ban hôn, nếu không phải thì không nên.

Trước khi đệ ban hôn có từng hỏi Tần Thư Hoài sao?”
Tần Minh không nói chuyện, hắn cúi đầu, mấp máy môi, lắc lắc đầu.
Tần Bồng không nhịn được mà bật cười: “Vậy là không được đúng không? Đệ hỏi cũng không hỏi, đã áp đặt sự việc liên quan đến cả đời lên người khác, điều này không đúng.”
“Vậy..” Tần Minh hít sâu một hơi: “Có cái gọi là vận mệnh, sinh ra đã phải đeo trên lưng hay không?”
“Không có cái gọi là bị đeo vận mệnh trên lưng.” Tần Bồng vuốt ve tóc hắn, giọng nói dịu dàng: “Chỉ có cái gọi là bị áp đặt vận mệnh.

Nhưng mà, cả đời người thật ra đều là vì muốn có tự do của mình mà chiến đấu.

Nỗ lực kiếm tiền, là vì muốn được tự do mua những đồ vật mà mình muốn.”
“Nỗ lực có được quyền thế, cũng là vì được tôn kính, bảo vệ được người mà mình muốn bảo vệ.

Có bị vận mệnh áp đặt, đều là dùng để thay đổi.

Đệ phải đặt luật kiềm chế bản thân lại trước, mình không muốn thì đừng đẩy cho người khác, đệ nguyện ý để người khác hỏi cũng không hỏi mà đã sắp xếp cho đệ một thê tử sao?”
Tần Minh lắc đầu, sau đó hắn nâng tay lên, bắt lấy tay Tần Bồng, nghiêm túc nói: “Vậy, tỷ tỷ à!” Mắt hắn sáng lên: “Tỷ nguyện ý gả cho Tần Thư Hoài sao?”
Tần Bồng hơi sửng sốt, Tần Minh nhìn nàng, trong mắt dường như có ngôi sao: “Mới vừa rồi hắn nói với ta, đúng là hắn muốn cầu ta ra một thánh chỉ ban hôn, nhưng mà đối tượng chỉ có thể là tỷ.

Ta cảm thấy hắn là một người không tồi, cho nên tỷ tỷ à.”
“Tỷ nguyện ý gả cho hắn sao?”
[Vở kịch nhỏ.]
Tần Minh: “Ta muốn cho Tần Thư Hoài gả cho Liễu Thi Vận!”
Mọi người: “Bọn ta từ chối.”
Tần Minh: “Ta muốn Tần Thư Hoài gả cho tỷ tỷ của ta!”
Triệu Ngọc, Liễu Thư Ngạn: “Bọn ta từ chối!”
Tần Thư Hoài: “Ta gả cho ai đến lượt đám yêu quái các ngươi tới từ chối sao? Người ta nói là hai người trên lầu kia, không phải nói mọi người.”.


Bình luận

Truyện đang đọc