CÁ CỦA TÔI TRẢI RỘNG TOÀN TINH TẾ



"Yuna vẫn đang đòi hủy hợp đồng hả?! Gì, anh ta coi nơi này là vùng biển hoang dã của anh ta à? Anh ta có thể trả phí bồi thường khi vi phạm hợp đồng không?"
Carl kiên trì nói: "Anh ấy là hoàng tử nhân ngư cũng không thiếu tiền."
"Anh ta quả thật không thiếu tiền, tôi nghĩ anh ta thiếu chính là đầu óc! Anh ta thành công đến mức bây giờ công ty không thể chờ đợi để dồn hết nguồn lực lên người anh ta, mấy bộ phim đó không quay còn chưa tính mà quảng cáo rắc rối thì cũng dẹp qua một bên cho anh ta rồi, giờ còn không muốn hát! Gì mà muốn trải nghiệm cuộc sống?! Đúng là được voi đòi tiên!"
Một tên yêu tinh trung niên cáu kỉnh nhảy lên bàn làm việc, gã tức giận nói với Carl: "Thằng vô dụng này! Nghệ nhân dưới tay còn không kiểm soát được!!"
Carl ngoan ngoãn bị mắng, đúng lúc này, quang não của cậu ta đột nhiên vang lên tiếng nhắc nhở đặc biệt, là tin nhắn của Yuanna.

Phòng hợp chìm vào im lặng, ngay cả yêu tinh đang hăng say mắng mỏ cũng dường như bị ấn nút tạm dừng, Carl mở quang não ra, nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Yuanna: "Liên lạc với Đường Ẩn được không?
Carl ngạc nhiên một hồi, không phải bởi vì Yuanna đột nhiên muốn tìm Đường Ẩn, cậu ta đã làm người đại diện cho tổ tông này năm năm rồi nên rất quen thuộc với giọng điệu tiếng nói của hắn, giờ phút này giọng nói phát ra từ quang não khiến cậu ta cảm nhận được một sự khác biệt tinh tế.

Như sợ Carl không biết Đường Ẩn là ai, Yuanna theo sát giải thích: "Chủ nhân của thủy quốc, thân vương huyết tộc."
"Tôi đương nhiên biết fan lớn của cậu, trước đó tôi đã bảo cậu đi thủy quốc sớm chút nên đã sắp xếp cho fan này đi cùng." Nhưng mà Yuanna rút khỏi giới giải trí nói ra phát ngôn gây sốc lại thêm fan bên kia có chuyện tới không được nên chuyến đi liền kết thúc.

Quang não bên kia im lặng một hồi: "Đường Ẩn cùng tôi đến thăm thủy quốc?"
Carl cảm thấy không hiểu ra sao: "Không, chuyến đi này anh không từ chối?"
"Tôi từ chối gặp Đường Ẩn?" Giọng Yuanna có hơi cao lên, lộ ra vẻ không thể tin.

Carl nghe xong Yuanna hỏi cũng thiếu tự tin hơn, cậu ta ngập ngừng nói: "Ừ, chẳng lẽ không phải?"
"Cậu miêu tả toàn bộ quá trình tôi từ chối chuyến đi lần này."
...!
Yuanna im lặng nghe Carl kể lại những gì đã xảy ra đêm qua, vẻ mặt thờ ơ và lạnh lùng xa cách như thể đang nghe câu chuyện của người khác.

Khi Carl nói đến: "Người anh đặc biệt chú ý gửi tin nhắn cho anh", con ngươi của hắn có hơi co lại, nhanh chóng tìm thấy chú ý đặc biệt duy nhất ——
Người đánh giá âm nhạc.


Khi nhìn thấy lịch sử dài tin nhắn ghi lại trò chuyện giữa hắn và người đánh giá âm nhạc, vẻ mặt Yuanna ngây ra trong giây lát, không ai biết trong lòng hắn đang nhấc lên sóng to gió lớn như thế nào.

Xảy ra chuyện gì vậy? Hắn đã từng nói chuyện với người đánh giá âm nhạc vào thời gian này à? Sao không giống với trí nhớ của hắn?
Đúng vậy, Yuanna trùng sinh rồi.

Khi Yuanna phát hiện mình trùng sinh đến năm năm trước, việc đầu tiên hắn làm là đi tìm Đường Ẩn, tìm tới tri âm là "người đánh giá âm nhạc" đau khổ tìm kiếm suốt mười năm.

Kiếp trước khi hắn rốt cuộc tìm được đối phương, thứ hắn nhìn thấy là một cái xác lạnh như băng.

Hắn đã tưởng tượng về khuôn mặt của đối phương không biết bao nhiêu lần, tưởng tượng một ngày kia nếu như hắn có thể sáng tác một bài hát vượt trội hơn người đó có lẽ sẽ nhận được đáp lại từ đối phương.

Nhưng không ngờ người đã luôn bên cạnh hắn, đồng hành cùng hắn suốt mười năm ra mắt.

Ngay lúc này Yuanna mới nhớ ra rất nhiều chuyện, ấn tượng ban đầu của hắn đối với Đường Ẩn là bởi vì đối phương ra tay rất hào phóng, Đường Ẩn thăm hỏi được sở thích của hắn, dựa vào đó xây cho hắn một hành tinh như tiên cảnh cũng chính là thủy quốc.

Sau đó khi hắn phát hành mỗi một bài hát, Đường Ẩn đều sẽ mua một hành tinh, nói muốn tạo ra một thiên hà cho hắn.

Sau đó khi hắn quyết định trở thành lính đánh thuê tinh tế để trải nghiệm cuộc sống thì Đường Ẩn đã đặc biệt mua một hạm đội vũ trụ, mỗi ngày đổ bộ vào các chủng tộc văn minh lớn, buộc phải hát Amway.

Người đại diện để hắn lấy lòng fan giàu có này, trong tình huống hắn mất kiên nhẫn nên đã cho Đường Ẩn thông tin liên lạc cá nhân của mình, Đường Ẩn thường xuyên gửi tin nhắn cho hắn, ngay cả khi không nhận được trả lời vẫn vui vẻ cũng giống như hắn luôn gửi tin nhắn cho người đánh giá âm nhạc.

Khi Đường Ẩn thật sự sống động trong trí nhớ của hắn, đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Đường Ẩn người thật, gương mặt suy đồi và ngông cuồng ấy đập vào mặt hắn khiến hắn nhớ đến giai điệu tuyệt đẹp không thể xóa nhòa trong đầu.


Trái tim của hắn cứ như vậy trong lúc bất ngờ không đề phòng bị gảy một chút.

Sau đó sinh ra ghê tởm rất lớn, làm sao hắn có thể làm ô uế người đánh giá âm nhạc bằng khuôn mặt của Đường Ẩn.

Về sau Đường Ẩn luôn mang một khuôn mặt phù hợp với mọi tưởng tượng của hắn, xuất hiện trong cảnh diễn tập của hắn, bên ngoài phòng thu âm, xuất hiện ở hàng ghế đầu của buổi hòa nhạc, đôi mắt đỏ đó bị ánh đèn rực rỡ chiếu rọi xuống giống như mặt trời gay gắt, toát lên sự ngưỡng mộ, khâm phục và si mê, không ai không bị rung động trước ánh mắt thâm tình như vậy.

Có lẽ Yuanna là một ngoại lệ.

Hắn luôn đối xử lạnh nhạt với Đường Ẩn.

Hắn đã từng nghe qua chuyện tình phong lưu của thân vương huyết tộc, màn tán tỉnh to lớn này chi bong bóng hào nhoáng, đối phương hoàn toàn không xứng đáng giả bộ những cảm xúc chân thành và nóng bỏng như vậy, cậu chỉ là một sinh vật bất tử khao khát máu tươi thì có tư cách gì nói chuyện yêu đương?
Cái mà Yuanna theo đuổi là cộng hưởng của tâm hồn là người bạn tri kỷ khó tìm.

Người đánh giá âm nhạc luôn giữ một vị trí rất đặc biệt trong lòng hắn, hắn khao khát được người này tán thành, hắn cố gắng tìm mọi cách để tìm kiếm tung tích của người này, sau này cuối cùng đã tìm ra một ít manh mối, trong lâu đài cổ tối tăm và chìm trong bóng tối, quãng thời gian khi Đường Ẩn chết tạo ra một trận hỗn loạn lớn thì hắn thấy một con ốc biển vàng trong phòng ngủ của Đường Ẩn.

Ma xui quỷ khiến, hắn cầm ốc biển lên đặt ở bên tai, trong biển vi vu, hắn nghe nghe thấy giọng hát đẹp đến khiến người ta phải khóc, hát lên giai điệu của người đánh giá âm nhạc ——
Hắn như bị sét đánh, đứng tại chỗ, nhìn Đường Ẩn đang ở gần trong gang tấc, đôi mắt đỏ như máu đóng lại giống như mặt trời chói chang chìm vào đáy biển sâu mà cả đời này hắn cũng thể đoạt về cái nắng thiêu đốt này, bởi vì mối quan hệ của bọn họ bị ngăn cách bởi vùng biển gọi là sự sống và cái chết.

Trong lúc tuyệt vọng Yuanna cuối cùng cũng viết được bản nhạc mà hắn tha thiết mơ ước nhưng bài hát ấy là hát đưa tang cho Đường Ẩn, hắn hát đi hát lại nhiều lần, từ bình minh đến hoàng hôn cho đến khi khàn cả giọng, cổ họng đẫm máu nhưng mãi mãi không bao giờ có thể đợi người đó trả lời.

Hắn bỏ lỡ mười năm cũng liền bỏ lỡ cả đời.


Yuanna vốn tưởng hắn sẽ hối hận cả đời nhưng không ngờ khi mở mắt ra lại trở về như trước khi tiếc nuối còn chưa bắt đầu, lúc này Đường Ẩn vẫn còn sống còn lấy thân phận fan hâm mộ theo đuổi hắn, chỉ cần hắn đồng ý với Đường Ẩn thì có thể có được một mối tình đẹp.

Chỉ là lịch sử tin nhắn trước mắt chỉ ra lần trùng sinh này dường như xảy ra một ít sai lầm.

Yuanna xem qua lịch sử tin nhắn, trong lòng phảng phất cảm thấy ghen tị chính mình kiếp này, kiếp trước Đường Ẩn không dùng tài khoản của người đánh giá âm nhạc đừng nói chi là mắng "Con kiến còn thi đi bộ được năm năm mà anh vẫn còn dậm chân tại chỗ", ngay cả Đường Ẩn
Nhưng tại sao Đường Ẩn lại hỏi [Tôi nghe nói có một fan hâm mộ đặc biệt mua cho anh một hành tinh còn biến hành tinh đó thành một thủy quốc để làm nơi tổ chức buổi hòa nhạc cho anh, anh nghĩ về fan hâm mộ đó] như vậy?
Chẳng lẽ Đường Ẩn cũng trùng sinh?
Nhìn thấy câu trả lời trước khi trùng sinh của mình [Người đó là ai], Yuanna dự cảm có chuyện không ổn, hắn cứng đờ nhìn xuống chỉ thấy Đường Ẩn trả lời cho hắn câu kia:
[Không có gì chỉ là một người không quá quan trọng.]
Không, không phải.

Em không phải là người không quan trọng.

Yuanna nhíu lông mày lên, đôi mắt bạc mà người hâm mộ gọi là "Lòng nhân từ của Chúa" đau khổ đến dường như sắp khóc, đôi tay có thể đánh chết những con quái vật dưới đáy biển sâu kia lúc này vụng về gõ chữ, nhập lại rồi lại xóa, sửa rồi ngập ngừng dừng lại giống như một đứa trẻ đã làm chuyện gì đó sai trái nên cố gắng bù đắp lỗi lầm của mình.

Có thể nói ngôn ngữ là thứ vũ khí sắc bén dễ làm tổn thương con người, dùng vũ khí này thì dễ nhưng chữa lành vết thương lại khó như lên trời.

—— Em là người quan trọng nhất của tôi.

—— Em là biển cả mà tôi muốn tìm.

Cuối cùng, Yuanna chỉ có thể cẩn thận nói: [Hôm nay tôi viết một bài hát mới, tôi có thể hát cho cậu nghe được không?]
Hắn đợi rất lâu nhưng không nhận trả lời của Đường Ẩn.

...!
Lúc này Đường Ẩn sau khi nghe xong những phát ngôn lấy lòng của Hestia thì cậu dở khóc dở cười nói: "Ai muốn anh đi? Thôi, đừng khách sáo, nói cho tôi biết một ít chuyện huyết khế đi."
Hestia ngay lập tức mỉm cười, nói chuyện với Đường Ẩn về nội dung của huyết khế mới.


Hestia không hổ là người đàn ông hiểu rõ huyết khế nhất trong toàn bộ huyết tộc, sau khi đọc xong kế hoạch của huyết khế long tộc thì hắn rất nhanh đã có dòng suy nghĩ, một người đuổi theo suy nghĩ về ý tứ cụ thể của huyết khế thì hắn ta còn lo lắng Đường Ẩn sẽ nhàm chán khi ở nơi này còn rất chu đáo chuẩn bị huyết thực mà hắn ta nuôi đến biểu diễn giải trí cho Đường Ẩn, cái gọi là biểu diễn giải trí là xem biển diễn trước rồi mới hút máu.

Đường Ẩn từ chối lòng tốt của Hestia, nói mình chỉ cần có Lục Tước là đủ rồi.

"Ngài thân vương, ngài có thể cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra với huyết khế này không?" Lục Tước im lặng hồi lâu chợt mở miệng hỏi.

Đường Ẩn còn tưởng Lục Tước sẽ không hỏi, nghĩ tới đây cậu suy nghĩ một lát rồi nói: "Tôi cho anh cuộc sống vĩnh hằng và anh hiến dâng lòng trung thành cho tôi, trở thành ngọn giáo và lá chắn của tôi, lấy mạng ra thề không bao giờ phản bội tôi."
"Tôi có thể từ chối không?
Lục Tước nhìn thấy huyết tộc khẽ nâng cằm lên, kiêu ngạo đến tự nhiên mà thành, dường như không có thứ gì trên đời có thể lọt nổi vào mắt xanh của cậu: "Kẻ yếu không có quyền từ chối."
Thái độ kiêu căng và cẩu thả như vậy có thể dễ dàng khiến người ngoài cảm thấy có mấy phần không cam lòng tức giận nhưng Lục Tước không biết vì sao lại nhớ tới đối phương cầm nến trong bóng tối dáng vẻ yếu ớt khao khát ôm ấp của hắn, động tác hút máu vừa nhanh vừa vội, thâm chí vết cắn cũng không khớp với vết cắn ban đầu.

Cậu có vẻ thiếu cảm giác an toàn.

Lục Tước nảy ra ý nghĩ lạ lùng này.

Huyết tộc mạnh mẽ như vậy tại sao lại thiếu cảm giác an toàn chứ?
"Cậu cần tôi bảo vệ cậu?" Lục Tước hỏi.

Huyết tộc kiêu ngạo ngạc nhiên một chút, dường như không còn giữ được dáng vẻ bất khả chiến bại, trừng lớn đôi mắt xinh đẹp đỏ rực, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng lại đột nhiên không biết nên nói gì cho phải.

Hả, thật à.

Lục Tước cúi đầu nhìn hoa hồng mà Đường Ẩn đưa cho mình, hắn nhẹ nhàng nhét hoa hồng vào trong túi áo: "Tôi hiểu rồi."
Ý nghĩa của hoa hồng đỏ là im lặng.

Cậu im lặng đáp lại mà không nói..


Bình luận

Truyện đang đọc