CÁ CỦA TÔI TRẢI RỘNG TOÀN TINH TẾ



Cách đây rất lâu khi Đường Ẩn đến hành tinh nhân ngư thì biển rộng mà cá hiếm, trên đường cũng hiếm gặp được nhân ngư, bây giờ công nghệ ngày càng tiến bộ, hành tinh nhân ngư không chỉ có nhân ngư mà còn có rất nhiều người hành tinh di dân tới có thể nhìn thấy người tinh tế đi lại khắp nơi.

Hành tinh nhân ngư là một hành tinh nổi tiếng với vẻ đẹp kỳ ảo, các tòa nhà mà mắt thường có thể nhìn thấy đều chìm trong nước nên hầu hết những tòa nhà này đều sử dụng các vật liệu dành riêng cho hành tinh nhân ngư như đá Sanit Large, đá aquamarine, đá thủy tinh,...!màu sắc của đá Sanit Largre sẽ thay đổi theo nhiệt độ và phản chiếu đá thủy tinh trên mặt nước như những ngôi sao sáng.

Nhân ngư có thể bơi qua thẳng, các sinh vật thông minh ngoài biển có thể chọn lái phương tiện giao thông trên nước hoặc thuyền nổi.

Đường Ẩn vừa xuống phi thuyền thì đã có nhân ngư nhiệt tình bán ô che mưa cho Đường Ẩn, Đường Ẩn ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy nắng, cảm thấy trời thế này cũng mưa không nổi, cậu lắc đầu lễ phép từ chối.

Một giây tiếp theo một du khách đi ngang qua chiếc thuyền nhỏ đột nhiên dội nước lên người Đường Ẩn.

Đường Ẩn nhanh nhẹn nghiêng người sang một bên dễ dàng tránh được đòn đánh lén nhưng sau đó cậu không ngờ tới nhân ngư đi ngang cũng đổ dội nước lên người cậu ở phía sau.

Đường Ẩn bất cẩn không tránh đi.

Một tay Lục Tước cướp dù từ trong tay người bán hàng, tay kia ôm eo Đường Ẩn, ôm Đường Ẩn vào trong ngực, dù che chắn nước dội từ khắp nơi.

"Vị khách này, quả nhiên ngài rất được hoan nghênh." Nhân viên bán hàng cười giải thích nguyên nhân khiến người qua đường hất nước.

Hành tinh nhân ngư đang ăn mừng ngày tìm bạn đời, có một phong tục trong thời kỳ tìm bạn đời, nếu như trên đường gặp người mình thích thì hất nước lên người đó, dội càng nhiều càng nói rõ rất thích.

Đây là lần đầu tiên Đường Ẩn nghe nói đến phong tục này, khi lần đầu tiên cậu tới hành tinh nhân ngư cũng không có ai hất nước lên người.


"Hầy, tại sao không có ai hất nước lên người mình?" Gấu Manh Manh gãi đầu.

Yuanna kéo vành mũ xuống nhưng hắn không để lộ đuôi cá bởi vì có rất nhiều nhân ngư là mê đuôi cá, lúc hắn để lộ ra đuôi cá thì ngay cả khi đã che mặt kỹ càng vẫn sẽ thu hút rất nhiều nhân ngư.

Yuanna đi tới trước mặt Đường Ẩn, hắn có chút lúng túng không biết nên nói gì tiếp theo: "Lần này tôi sẽ chủ trì lễ hội thần biển, tình cờ tôi còn có một chỗ ở hàng ghế đầu."
Yuanna chưa bao giờ nói lời này với bất kỳ ai.

Nhưng hắn nghiêm túc nghĩ lại, hắn rất muốn hát cho Đường Ẩn nghe.

Hắn làm Đường Ẩn tức giận trên phi thuyền cũng chưa từng thấy Đường Ẩn giận hắn, kiếp trước hắn có làm chuyện quá đáng như thế nào với Đường Ẩn hay coi Đường Ẩn như không khí, ném món quà của Đường Ẩn cho hắn, châm chọc khiêu khích Đường Ẩn thì đối phương đều dùng đôi mắt đỏ khắc cốt ghi tâm thâm tình đó dịu dàng nhìn hắn.

"Đường Ẩn không phải lúc trước cậu đã nói có cơ hội thì đến nghe tôi hát một lát đúng không?"
Đối với nhân ngư mà nói, tôi hát cho em nghe ở lễ hội thần biển có nghĩa là "Tôi thích em."
Dù Yuanna vẫn là dáng vẻ ưỡn ngực ngẩng đầu nhưng vẫn có loại ngượng ngùng muốn che giấu dưới chiếc khẩu trang và chiếc mũ của mình, khác một trời một vực so với hắn thường ngày.

Bàn tay nhợt nhạt vươn ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng nâng vành mũ lên, Đường Ẩn nhìn thấy đôi mắt bạc sắc bén lãnh đạm từ trước đến nay lúc này lại băng tan thành tuyết đúng là dịu dàng hiếm có.

Động tác của Đường Ẩn có thể nói là săn sóc mập mờ sửa sang lại mái tóc cho Yuanna, bắt lấy một sợi tóc bạc đặt ở sau tai Yuanna như thế mới để đôi mắt bạc không bị sợi tóc che giấu chút nào nào lộ ra trước mặt cậu, Đường Ẩn cẩn thận ngắm nhìn đôi mắt này, đầu ngón tay vẫn dừng lại bên tai Yuanna.

Tai của nhân ngư nhọn và rất nhạy cảm, đột nhiên xuất hiện một màu ửng đỏ nhàn nhạt.


Đường Ẩn mỉm cười, đôi mắt đỏ khi cậu cười lên giống như ly rượu đỏ chập chờn, ánh mắt đầy thâm tình của Đường Ẩn lúc này không khác gì với ánh mắt kiếp trước khi cậu ngồi ở dưới sân khấu ngẩng đầu nhìn Yuanna, thậm chí càng thêm dịu dàng.

Đường Ẩn nhìn Yuanna như vậy, từng chữ nhẹ nhàng như đang nói chuyện yêu đương, nói với Yuanna: "Ánh mắt của anh ngày càng giống anh ấy."
Ửng đỏ nhàn nhạt vừa mới xuất hiện ngay lập tức biến mất không còn chút nào.

Giống anh ấy?
Anh ấy là ai?
Đường Ẩn thu tay về, không chút do dự từ chối: "Xin lỗi nha, lần này tôi có việc ở hành tinh nhân ngư nên không thể tham gia lễ hội của thần biển được."
Dáng vẻ xa cách như một giây trước đó cậu chưa từng chỉnh lại mái tóc cho Yuanna.

Đột nhiên Yuanna rất khó chịu, loại cảm giác khó chịu này không phải là bị từ chối đơn giản mà khó chịu, hắn giống như đang chiến đấu trong một trận tranh tài đột nhiên bị một mũi tên không biết từ chỗ nào bắn lén đâm bị thương nhưng hắn cũng không biết người bắn lén là ai.

Giống hắn?
Ai giống hắn?
Là Lục Tước?
Đúng vậy chắc chắn là Lục Tước, sau khi sống lại Lục Tước luôn thích thể hiện yếu đuối để chiếm lấy tình yêu của Đường Ẩn.

Sau khi xác định là Lục Tước, tia đau lòng chợt lóe lên dường như đã biến mất, Yuanna nhìn chằm chằm vào Lục Tước sau khi sống lại liền kỳ quái, nhớ tới những hành động đê hèn khác nhau của đối phương thì từ trong đáy lòng hắn tức giận càng ngày càng tức, bắt chước giọng điệu của đối phương đáng thương nói: "Cậu là fan hâm mộ gắn bó với tôi rất lâu, tôi rất mong cậu có thể xuất hiện ở lễ hội thần biển, nếu không có cậu đồng hành thì tôi có lẽ không thể đến được đây ngày hôm nay..."
Lục Tước: "?"

Lục Tước nhướn mày lên, cắt ngang câu thần chú của Yuanna, hắn chân thành nhìn gấu Manh Manh, bùi ngùi nói: "Thời gian trôi qua mau, ngày tháng như thoi đưa, tôi rất cảm động trước tình cảm chân thành của gấu Manh Manh khi đồng hành với điện hạ Yuanna."
Trong khoảng thời gian ngắn ở chung với gấu Manh Manh, Lục Tước đã phát hiện gấu Manh Manh là người tài có thể sử dụng, nếu chưa tìm ra cách đối phó với Yuanna thì tốt hơn hết là để cho ông tướng này ra tay.

Quả nhiên gấu Manh Manh cảm động nhìn thoáng qua Lục Tước, sau đó càng thêm cảm động nhìn Yuanna: "Nam thần, em biết anh tuy ngoài miệng không nói ra nhưng trong lòng vẫn nghĩ đến những Mực Ống, anh yên tâm, dù Cơm Cơm không rảnh tham gia lễ hội tế thần biển nhưng em rảnh, em đặc biệt đến đây vì lễ hội tế thần biển! Em chỉ giành được một suất ở ngoài sân nhưng không nghĩ tới nam thần sẽ giúp Mực Ống của anh nâng cấp lên hàng ghế đầu!"
Móng gấu vỗ vai Yuanna đang hóa đá: "Huhuhuhu nam thần ơi, anh tốt quá, em sẽ gọi điện thoại cho Cơm Cơm ủng hộ anh!
Yuanna: "..."
Đường Ẩn giơ ngón tay cái cho gấu Manh Manh, rời đi dưới sự hộ tống của Lục Tước, Yuanna nhìn bóng lưng hai người bọn họ, mơ hồ có thể nghe thấy giọng nói của Lục Tước ——
"Hâm mộ Yuanna quá, có nhiều fan hâm mộ muốn đồng hành với anh ấy như vậy, không giống tôi, tôi chỉ có ngài thôi..."
Yuanna: "..."
Yuanna cũng không có nghe thấy khi Đường Ẩn với Lục Tước đi thêm một đoạn, Lục Tước đột nhiên hỏi: "Ngài vừa rồi nói với điện hạ Yuanna Đôi mắt của anh càng giống anh ấy" là ai vậy?"
Đường Ẩn rất thẳng thắn nói: "Permilia."
"Permilia có phải là người yêu cũ của ngài không?"
Đường Ẩn kỳ lạ nhìn thoáng qua Lục Tước: "Sao anh lại nghĩ như vậy, anh ấy chỉ là bạn tốt trước đây của tôi thôi."
"Vậy tại sao ngài lại nhớ mãi không quên anh ấy?"
"Do máu của anh ấy uống rất ngon." Đường Ẩn không chút do dự nói, sau khi nghĩ xong lại nói thêm: "Hát cũng rất hay."
Lục Tước cầm ô cho Đường Ẩn đi dạo trong thành phố nước này, hắn nhẹ giọng hỏi: "Ngài tới hành tinh nhân ngư là vì gặp Permilia hả?"
Huyết tộc bên cạnh hắn vẻ mặt bình tĩnh nói: "Tiện đường cũng có thể tới gặp."
"Ồ?"
Lục Tước vốn tưởng Đường Ẩn tới hành tinh nhân ngư là vì Yuanna, kết quả lại không phải, hắn lại tưởng Đường Ẩn đến là để gặp bạn cũ nhưng kết quả cũng không phải, vậy đối phương tới đây làm gì?
"Thi hài của anh ấy chôn trong biển cấm, tôi dẫn anh đến biển cấm để nâng cao thực lực cũng là để tưởng niệm anh ấy."
Nhắc đến người bạn cũ đã chết, vẻ mặt Đường Ẩn vẫn bình thản, trong mắt cậu sinh lão bệnh tử và xuân hạ thu đông không khác nhau mấy, bất tử sinh vật chứng kiến quá nhiều cái chết đối với cái chết của Pemilia cậu từng có tiếc nuối nhưng loại tiếc nuối này có lẽ là do không thể ăn được món ngon như trong trí nhớ của mình nữa.

Có lẽ còn có tiếc nuối khi không thể nghe được tiếng ca của đối phương nữa.

Biển cấm của tộc nhân ngư là nghĩa trang của tộc nhân ngư, cá voi rơi xuống đáy biển, nuôi sống tất cả chúng sinh trong thế giới bóng tối trong mười lăm năm mà thi hài của nhân ngư thống nhất chôn ở biển hình thành một biển cấm với sức mạnh bí ẩn.


Trong vùng biển cấm này, ngoài việc chôn cất nhân ngư đã qua đời ra thì sẽ xuất hiện một số người được lựa chọn trở thành ca sĩ nhân ngư giỏi nhất theo hệ thống cổ xưa, trong hầu hết các trường hợp thì chỉ có tộc cự thú biển sâu đi lang thang trong vùng biển rộng lớn.

Những cự thú biển sâu là sinh vật hùng mạnh nhất biển sâu, sức mạnh thể chất của chúng có thể so sánh với một con rồng trưởng thành, ngoại hình xấu xí, những con cự thú dưới biển sâu trong trạng thái ngủ yên lặng trôi nổi trên biển như một hòn đảo đang chuyển động, nếu dám quấy rầy giấc ngủ sâu của chúng thì đám cự thú khó chịu khi rời giường này sẽ một ngụm nuốt mất cái tên có mắt không tròng này.

Nếu như đánh thức bọn chúng là những giọng hát hay thì đám cự thú biển sâu này sẽ đưa cho đối phương một món quà, chẳng hạn như kích thích tiềm năng sấm sét.

Bởi vậy tộc nhân ngư có tiêu chuẩn để lựa chọn ca sĩ nhân ngư giỏi nhất theo hệ thống cổ xưa chính là dùng tiếng ca của tộc nhân ngư có thể bắt được cự thú biển sâu, bắt cự thú biển sâu càng mạnh thì không chỉ có thể chứng tỏ năng lực ca hát của nhân ngư rất mạnh mà còn có thể nhận được quà từ cự thú biển sâu.

Cự thú biển sâu và tộc nhân ngư đôi bên cùng có lợi, trong biển cấm của tộc nhân ngư hoạt động của cự thú biển sâu là phương tiện bảo vệ tốt nhất không cần lo lắng người ngoài xâm phạm bởi vậy chỉ có một nhân ngư lớn tuổi canh giữ lối vào cửa biển cấm.

Lúc Đường Ẩn đưa Lục Tước đến đây thì nhân ngư lớn tuổi kia đang nghe bài hát từ chiếc radio cổ, đó là một bài hát bubblegum pop mà tộc nhân ngư không quá ưa thích vì hầu hết nhân ngư đều thích các tác phẩm nghệ xuất sắc cao siêu ít người hiểu, bọn họ tôn sùng âm nhạc không có ca từ, âm vực lại rất cao, ca sĩ của các chủng tộc khác thậm chí khó có thể cover nó.

"Xin chào, tôi là bạn của Permilia, đây là tín vật mà anh ấy cho tôi." Đương Ẩn lấy ra ốc biển bằng vàng: "Anh ấy nói có thể dựa vào thứ này để ra vào vùng biển cấm."
Hai tay nhân ngư lớn tuổi cầm ốc biển bằng vàng, nheo mắt lại quan sát tỉ mỉ, sau đó mới từ từ chuẩn bị đặt ốc biển ở bên tai.

"Ngại quá, Permilia nói không muốn để cho người khác nghe thấy bài hát này."
Nhân ngư lớn tuổi cũng không giận, ông gõ ốc biển mấy cái, nói khẽ một câu: "Quỷ hẹp hòi", sau đó đưa lại ốc biển bằng vàng cho Đường Ẩn nói: "Là của nhóc ấy, cậu đi đ còn tên con người ở phía sau cậu..."
Hai mắt đục ngầu đánh giá Lục Tước, ánh mắt cuối cùng rơi vào hoa hồng đỏ vàng trên cổ tay Lục Tước: "Cũng vào đi."
Đường Ẩn nói cảm ơn với vị nhân ngư này, nghĩ một lát lại hỏi: "Ngài biết cự thú biển sâu mạnh nhất là vị nào không?"
Cự thú biển sâu càng mạnh càng có khả năng tặng quà nhiều hơn.

"Cự thú biển sâu mạnh nhất?" Nhân ngư lớn tuổi không biết nhớ tới việc gì, ông chậm rãi mỉm cười, nếp nhăn nơi khóe mắt lan ra, ông hiền lành nói: "Nếu như mấy cậu nhìn thấy con cự thú biển sâu mất răng cửa thì đừng nghi ngờ, đó chính là nhóc con mạnh nhất hiện nay.".


Bình luận

Truyện đang đọc