CẢ TRIỀU VĂN VÕ TOÀN ƯU PHIỀN


Hôm sau, Chung Lâm mang lễ vật tới cửa bái phỏng, nhìn thấy Du Thiên Linh thì có chút ngoài ý muốn: “Công chúa điện hạ cũng ở nhà sao.” Tại sao hắn lại nghe được tin nói công chúa hiếm khi quay về phủ Phò mã ?
Du Thiên Linh trừng mắt liếc hắn một cái: Ta không ở nơi này thì ở đâu? Ba chữ phủ Phò mã to đùng ngoài cổng ngươi không nhìn thấy sao? Nếu không có ta, Thời Hoài Kim sao được gọi là Phò mã?
Thời Hoài Kim hiển nhiên không nghĩ tới Du Thiên Linh và Chung Lâm cũng có quen biết: “Điện hạ cũng quen Chung Lâm sao?”
Du Thiên Linh xua tay nói: “Chỉ quen biết hời hợt thôi.” Dứt lời tự mình đi vào đại sảnh.

Nếu không phải nàng sợ Chung Lâm kia mở miệng nói hươu nói vượn, tại sao nàng phải ra cửa nghênh đón hắn? Mặt mũi của hắn cũng lớn quá đi?
Hôm nay Du Thiên Linh trở về sớm, Thời Hoài Kim đã cảm thấy kỳ quái, bây giờ hắn mới bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra nàng và Chung Lâm đã sớm quen biết, nhưng dường như quan hệ cũng không tốt lắm.
Thời Hoài Kim dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Chung Lâm.
Chung Lâm là người biết gì nói đấy: “Là thế này, ta đã từng cho công chúa mượn ngân lượng nhưng công chúa không trả……”
Du Thiên Linh tai thính, nghe xong cả giận nói: “Ngươi nói chuyện cho rõ ràng! Không phải mấy ngày hôm trước ta đã trả bạc lại cho ngươi rồi sao? Cả vốn lẫn lời một thỏi vàng!” Cư nhiên dám ở trước mặt nam nhân của nàng nói nàng thiếu tiền không trả, phá hư hình tượng vĩ đại của nàng, đồ phá hoại!
Chung Lâm gật đầu: “Đúng vậy, mấy ngày hôm trước ta cùng với đồng liêu đi tửu lầu nghị sự, vừa vặn gặp được công chúa, công chúa đã đem ngân lượng trả lại cho ta, cả vốn lẫn lời một thỏi vàng.” Cuối cùng lại hỏi, “Công chúa, người còn muốn vay tiền nữa không?”
Du Thiên Linh trừng hắn một cái, không thèm để ý.
Chung Lâm thấy nàng không mượn, có chút thất vọng, rốt cuộc lợi tức điện hạ cho rất cao.
Hắn lại tiếp tục nói với Thời Hoài Kim: “Mấy ngày hôm trước bên ngoài đồn đãi rằng điện hạ bởi vì một con hát của gánh hát, mà đánh mấy vị quan của Binh Bộ, kỳ thật không phải như thế.”
Du Thiên Linh vừa nghe thế thì xoay người trở về: “Bên ngoài có loại đồn đại này?”
Chung Lâm thấy nàng không biết, kinh ngạc nói: “Công chúa không biết sao?”
Đương nhiên không biết! Ai dám đem tin đồn này truyền tới lỗ tai Diêm Vương? Không muốn sống nữa sao!
Du Thiên Linh nhăn mày: “Ta mà biết thì còn có người dám ở bên ngoài bịa đặt? Nương ( câu chửi thề giống mẹ nó ), tám chín phần mười là tên quỷ đòi nợ Hướng Trạch!” Tiểu tử này mấy ngày gần đây hay tới quân doanh tìm nàng, quấn lấy muốn nàng cho hắn một chức quan, nàng vẫn luôn đè nặng không đồng ý, hiện nay chắc hẳn hắn muốn tìm lối tắt, bức nàng đi vào khuôn khổ.
Thời Hoài Kim đã từng nghe qua loại tin đồn này ở trong quân, hóa ra không phải như vậy sao? Vậy rốt cuộc là như thế nào?

Thời Hoài Kim có chút hồ đồ, hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
Du Thiên Linh lười giải thích, liếc mắt nhìn Chung Lâm, ý bảo hắn nói.
Chung Lâm rất vui lòng nhiều chuyện: “Là như thế này.

Những người đó dám vọng nghị công chúa, lại mở miệng vũ nhục huynh, vừa vặn bị công chúa nghe được, công chúa dưới sự giận dữ, giáo huấn bọn họ một chút, ta cảm thấy hành động này của công chúa rất hợp tình hợp lý, cũng không nghĩ tới Ngự Sử Đài quá kích như vậy.”
Du Thiên Linh gật đầu, lời này nói ra khiến ta thực vừa ý.
Sau đó Chung Lâm lại tiếp tục nói: “Nhưng điện hạ thực sự ở tửu lâu gặp một con hát, theo ý ta công chúa điện hạ là cố ý đi tìm hắn đi?”
Du Thiên Linh nghe vậy sắc mặt lập tức thay đổi, không thể tưởng tượng nhìn Chung Lâm: Ngươi con mẹ nó ở trước mặt ta hủy hoại hình tượng của ta, chẳng lẽ ngươi không sợ ta bẻ gãy cổ ngươi sao?
Thời Hoài Kim biết Chung Lâm nói chuyện luôn luôn trực tiếp, ho nhẹ một tiếng nói: “Chung Lâm, ngày thường điện hạ công việc bận rộn, nếu bớt thời giờ đi tửu lâu xem vị kia diễn…… Liễu công tử, nhất định là có chính sự phải làm, chỉ nhìn thấy một mặt không thể đại biểu cho cái gì.”
Nghe xong lời Thời Hoài Kim nói, lông tóc đang dựng đứng của Du Thiên Linh nhẹ nhàng được vuốt ve, nàng trừng mắt liếc Chung Lâm một cái: nhìn xem, nam nhân của ta rất biết nói chuyện! Lại nhìn ngươi, cái đồ hỗn trướng không hiểu biết!
Chung Lâm cử động miệng, muốn nói: Chính sự thì không thể ôm nhau đi? Nhưng chung quy hắn vẫn không tính là quá ngốc, giữ lại mấy lời này trong lòng, chỉ là hắn cảm thấy quá đáng tiếc cho bằng hữu tốt của mình.

Hoài Kim đối với nàng tràn đầy tín nhiệm, kết quả nàng ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ, lương tâm nàng không cảm thấy xót xa sao? Còn không biết xấu hổ trừng hắn……
Du Thiên Linh suy nghĩ, nam nhân của nàng giúp nàng nói chuyện như vậy, nàng đương nhiên phải giữ mặt mũi cho nam nhân của nàng: “Hoài Kim nói không sai, ta gặp hắn xác thật là có chính sự, hắn không phải là một con hát đơn giản của gánh hát, bên cạnh đó hắn còn là thủ hạ của ta, ta sai bảo hắn đi làm việc, hắn tìm ta để báo cáo.”
Lấy tình tình của Hướng Trạch, sớm muộn gì nàng vẫn sẽ đề bạt hắn, hiện nay làm bại lộ thân phận của hắn không có gì.
Chung Lâm không tin, ngày ấy tận mắt hắn nhìn thấy, nhưng hắn cũng không giáp mặt vạch trần, mà ngậm miệng không nói chuyện.
Thời Hoài Kim bán tín bán nghi, nhưng trong lòng không hiểu sao lại tốt hơn một ít, nói: “Vào đại sảnh ngồi đi, đừng đứng ở chỗ này nói chuyện.”
Du Thiên Linh mới không muốn nói chuyện cùng bọn họ , sau khi đi vào liền ngồi một bên cắn hạt dưa, không chút để ý nhìn chằm chằm Chung Lâm, để tránh hắn lại nói mấy lời bậy bạ.
Nhưng thật ra lúc này Chung Lâm cũng không nói bậy bạ, chỉ cùng Thời Hoài Kim ôn lại chuyện cũ.


Hai người quen biết nhau từ nhỏ, coi nhau như trúc mã, Chung Lâm lại là người nói nhiều, vì thế hai người có rất nhiều chuyện để nói.
Rất lâu rồi , Thời Hoài Kim không nói nhiều như vậy, tâm tình vui vẻ hơn không ít, gương mặt luôn phát ra ánh sáng: “Sau khi ta trở lại hầu phủ, thương thế ở chân huynh tốt rồi sao? Ta thấy hiện tại huynh đi đường cũng không có vấn đề gì.”
Chung Lâm sang sảng nói: “Đều tốt, luyện võ cũng không sao.”
Thời Hoài Kim thật lòng vui vẻ thay hắn: “Vậy là tốt rồi, chí hướng của huynh vẫn luôn là tòng quân nhập ngũ, giống tổ phụ huynh, hiện nay rốt cuộc có thể như ý nguyện.

Tuy nhiên, ta nghe nói, hiện nay huynh đang nhậm chức ở Binh Bộ?”
Chung Lâm gật đầu: “Cái chân này hai năm trước mới khỏi hoàn toàn, chung quy luyện võ có chút chậm trễ, nhưng ta vẫn luôn siêng năng khổ luyện, rồi sẽ có cơ hội.” Hắn nói tới đây, cảnh xuân đầy mặt , “Có lẽ Thượng Thư đại nhân nhìn ra ta cần cù, gần đây ta mới được thăng chức, làm lang trung (lang trung này là chức quan chứ không phải thầy thuốc đâu nhé, nó giống như hộ bộ lang trung ý) ở kho vũ khí .”
Du Thiên Linh ở bên cạnh nghe xong lạnh lùng cười: Ha hả, người thăng chức quan cho ngươi đang ngồi ở đây này! Thế nhưng vừa rồi ngươi đã làm cái gì? Hủy hình tượng của ta, xem ra chức lang trung này quá nhàn rỗi rồi.
Du Thiên Linh lười lãng phí thời gian ở chỗ này nghe bọn hắn nói chuyện phiếm, phẩy vỏ hạt dưa trên người xuống, sau đó sải bước đi ra ngoài.
Chung Lâm thấy nàng không rên một tiếng đã đi rồi, hỏi: “Công chúa sao lại đi như vậy?”
Thời Hoài Kim không quá để ý: “Hẳn là có việc muốn làm, điện hạ công việc bận rộn, hiếm khi có thời điểm thanh nhàn.”
Chung Lâm đã sớm ngóng trông nàng rời đi , đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Thời Hoài Kim, hỏi hắn: “Công chúa có đối xử tốt với huynh không? Bên ngoài đồn đãi tính tình nàng tàn bạo, lần trước ta chứng kiến cũng xác thật như thế, tuy nhiên những người đó là trừng phạt đúng tội, nhưng ta sợ huynh cũng bị nàng đối đãi như vậy, thân thể huynh không tốt, ta đã sớm muốn tìm cơ hội đến phủ Phò mã thăm huynh.”
Chung Lâm là một trong số ít những người lương thiện mà Thời Hoài Kim gặp qua, mặc dù cảm kích sự quan tâm của hắn, nhưng Thời Hoài Kim cũng không thể không bảo vệ thanh danh cho Du Thiên Linh: “kỳ thật tính tình điện hạ khá tốt, nàng thưởng phạt phân minh, đối đãi với ta cũng rất tốt, huynh không cần lo lắng, từ sau khi định ra hôn ước cùng điện hạ, ta sống tốt hơn lúc trước rất nhiều.”
Du Thiên Linh đối đãi với hắn thật sự không còn lời gì để nói, chỉ là không giống phu thê thôi.
Chung Lâm nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại dặn dò hắn nói: “Như vậy thì tốt rồi, chỉ là ta nghe nói công chúa không giống nữ tử bình thường, mặc dù có Phò mã nhưng vẫn có thể dưỡng trai lơ, cái loại nam tử trơ trẽn này đều là tiểu nhân, phần lớn đều không dễ đối phó, huynh phải cẩn thận một chút.”
Thời Hoài Kim biết Chung Lâm không phải người thích quan tâm tới loại sự tình này, càng sẽ không tin mấy lời đồn vô căn cứ, liền hỏi hắn : “Huynh biết chuyện gì sao?”
Chung Lâm do dự một phen, vẫn nói: “Lần trước thời điểm công chúa gặp mặt con hát kia, ta xông nhầm vào phòng bọn họ, thoạt nhìn bộ dáng bọn họ thân sự rất mật.

Mà trên người con hát kia lại đầy yêu khí, không hề giống nam nhân bình thường, ta thấy bộ dáng hắn quyến rũ như thế, sợ có hại tới huynh.”

Suy đoán là một chuyện, hiện giờ nghe được sự thật lại là một chuyện khác.
Thời Hoài Kim cúi đầu nhấp ngụm trà, thời điểm ngẩng đầu, hắn mỉm cười tỏ vẻ không sao cả nói: “Không sao, người nọ quen biết công chúa trước ta, nhưng công chúa lại chịu gả thấp cho ta, có nghĩa rằng người nọ cũng không có tính uy hiếp đối với ta.

Vả lại hiện nay công chúa sống tại phủ Phò mã, nàng sẽ không đưa người vào trong phủ Phò mã, tương lai phủ công chúa được xây dựng xong, cho dù công chúa muốn dưỡng, cũng là dưỡng trong phủ công chúa, không có quan hệ gì với ta.”
Tuy nói như vậy, nhưng Chung Lâm lại cảm thấy không đáng giá cho bằng hữu tốt của mình: “Huynh tốt như vậy, công chúa nên đối xử toàn tâm toàn ý với huynh mới đúng.”
Thời Hoài Kim cười trấn an: “Công chúa đối xử rất tốt với ta, giữa phu thê quan trọng nhất là tôn trọng lẫn nhau, chỉ cần công chúa tôn trọng ta là được rồi .” Hắn nói xong, đổi đề tài nói, “Đúng rồi, tại sao điện hạ lại mượn ngân lượng của huynh?”
Vì sao công chúa lại tìm hắn mượn bạc, kỳ thật Chung Lâm cũng cảm thấy hồ đồ, công chúa hẳn là rất có giàu có, tại sao lại có thời điểm nghèo đến mức phải vay tiền?
Hắn nói: “Có thể là đúng lúc ra cửa không mang ngân lượng đi……”
Thời Hoài Kim biết chuyện Khi Hoài Ân, hơi liên tưởng một chút, liền hiểu rằng Du Thiên Linh đã từng suy xét đến Chung Lâm, đại khái là Chung Lâm có chỗ nào đó khiến nàng không hài lòng, nên nàng mới thu tay giữa đường, cũng không biết lúc ấy nàng gặp bao nhiêu người mới quyết định chọn Hoài Ân.
“Đúng rồi, Chung Lâm, ta có chuyện muốn nhờ huynh.”
Bằng hữu tốt có việc muốn nhờ, Chung Lâm rất thống khoái nói: “Huynh nói.”
“Chắc huynh cũng biết chuyện sứ đoàn Hạ Quốc muốn tới đi, hiện nay huynh ở Binh Bộ, Binh Bộ hẳn là có sổ sách ghi lại danh tướng các nước đi, ta muốn tìm hiểu một chút về Tinh Võ Hầu.”
Chung Lâm nghe vậy gật đầu: “Gần đây Binh Bộ cũng đang bận rộn với chuyện này, dường như sổ sách về Tinh Võ Hầu đã sớm sửa sang xong, ngày mai ta sẽ sao chép một bản cho huynh, huynh ở Lễ Bộ chắc hẳn sẽ cần đến những thứ đó.”
Thời Hoài Kim cảm kích cười: “Đa tạ.”
Chung Lâm vỗ vai hắn: “Quan hệ giữa ta và huynh còn khách khí cái gì?”
Hôm sau, Chung Lâm tới binh bộ lấy tư liệu về Tinh Võ Hầu đưa cho hắn, ba tờ giấy mỏng , ghi chép những thứ đơn giản nhất về lý lịch và cuộc đời của Tinh Võ Hầu, còn không đầy đủ bằng tài liệu Du Thiên Linh cho hắn.

Xem ra hắn muốn biết thêm những thông tin khác, trước mắt không có cách nào, chỉ có thể đợi đám người kia tới rồi nói tiếp.
*
Tinh Võ Hầu là danh tướng Hạ Quốc, thiếu niên thành danh, tuổi không tính là quá lớn, năm nay hai mươi bốn tuổi, đúng là thời điểm trẻ trung khoẻ mạnh.

Bên ngoài cũng có rất nhiều lời đồn về bộ dạng của hắn, có người nói hắn mạnh mẽ như trâu, thân thể cường tráng như gấu, cũng có người nói hắn phong thần tuấn lãng, tướng mạo đường đường.
Ngày sứ đoàn Hạ Quốc đến, trong thành rất nhiều bá tánh chờ ở bên đường xem náo nhiệt, trình độ náo nhiệt không khác gì ngày Du Thiên Linh vào thành.

Thời Hoài Kim thân là Lễ Bộ lang trung, phải cùng vài vị đại nhân khác ở Lễ Bộ nghênh đón sứ đoàn Hạ Quốc, mà Du Thiên Linh tới cùng hắn.
Nhưng ở chỗ này chức quan của Du Thiên Linh lớn nhất, hiển nhiên là đứng ở đằng trước, Thời Hoài Kim là Phò mã của nàng, nào có đạo lý ủy thân đứng phía sau, vì thế liền đứng bên cạnh nàng, vừa nhìn qua có vẻ bốn vị biểu thúc thân là Lễ Bộ Thượng Thư lại có chút dư thừa.
Rất lâu sau, sứ đoàn Hạ Quốc mới tới, phía trước là một vài cái hòm, bên trong là lễ vật Hạ Quốc mang đến đi sứ Du Quốc, theo sát phía sau chính là Tinh Võ Hầu, hắn không mặc y phục của võ tướng, mà là ăn mặc phục sức đại biểu cho thân phận hầu tước, hoa lệ mà trang trọng.
Khi tới gần, Tinh Võ Hầu xoay người xuống ngựa, đi đến trước mặt Du Thiên Linh, mỉm cười nói: “ Du Đại tướng quân tự mình đón chào, thật sự là thụ sủng nhược kinh !” Bộ dạng của hắn cũng không xuất chúng, còn để râu, so với tuổi thì thực tế có vẻ lớn hơn một chút.
Du Thiên Linh có vẻ rất quen thuộc với hắn, xua tay nói: “Không cần thụ sủng nhược kinh, ta chỉ đi cùng thôi, thuận tiện nghênh đón lão bằng hữu nhà ngươi.”
Tinh Võ Hầu ồ một tiếng, tự nhiên nhìn sang bên cạnh nàng, nhìn thấy Thời Hoài Kim tướng mạo xuất chúng, thì hơi sửng sốt, không tự giác lui xoay người về phía sau, nhưng lại nhanh chóng xoay trở về, hé miệng cười: “Nói vậy vị này chính là Phò mã đi? Chỉ qua mấy tháng không gặp, mà đại tướng quân đã thành hôn, thật sự khiến người ta đột nhiên không kịp đề phòng, cũng không chờ ta tới đây uống ly rượu mừng, thật sự không xứng làm bằng hữu.”
Du Thiên Linh nhướng mày, cũng không giữ mặt mũi cho hắn: “Rượu mừng mà thôi, bổ sung là được, ta muốn thành hôn, chẳng lẽ còn phải ấn định theo thời gian của ngươi? Tất nhiên là phải chọn ngày lành tháng tốt.

Đến đây đi, theo ta vào cung, phụ hoàng đã chờ vị khách quý là ngươi đã lâu.” Dứt lời làm một thư thế thỉnh.
Tinh Võ Hầu giơ tay nói: “Không dám nhận, không dám nhận, Đại tướng quân thỉnh.” Dứt lời lại nhìn Thời Hoài Kim trước mắt, không để ý cười, “Phò mã cũng thỉnh.”
Thời Hoài Kim thấy hắn thập phần trấn định, thần sắc khiêm tốn, tư thái nhanh nhẹn nói: “Hầu gia thỉnh.”
Trên đường, Du Thiên Linh tùy tiện hàn huyên vài câu cùng Tinh Võ Hầu, có chút lạnh nhạt, chờ đưa người vào cung xong, xem như Thời Hoài Kim đã hoàn thành sứ mệnh, nàng liền tính toán dẹp đường hồi phủ, cũng không đi vào cung cùng sứ đoàn.
Nàng giục ngựa sang một bên, tính toán đợi sứ đoàn vào cung xong sẽ rời đi, thần sắc không chút để ý.
Thời Hoài Kim nói: “Điện hạ cùng Tinh Võ Hầu là bằng hữu cũ, không cùng vào cung sao?”
Du Thiên Linh ừ một tiếng, không cho là đúng: “Vốn dĩ cũng không liên quan gì đến ta, nhìn gương mặt kia của hắn làm gì? Không đi, dù sao buổi tối còn muốn vào cung dự tiệc, đến lúc đó lại đến ăn ……” thanh âm nói chuyện của nàng đột nhiên hơi dừng lại.
Thời Hoài Kim thấy nàng đột nhiên không nói nữa, quay đầu nhìn về phía nàng, thấy thần sắc nàng khẽ biến, đôi mắt nhìn sang phương hướng không rõ, toát ra vài phần ngoài ý muốn, như là nhìn thấy chuyện gì ngoài dự đoán.
Hắn hỏi: “Điện hạ làm sao vậy?”
Du Thiên Linh hoàn hồn, nhẹ nhàng nói: “Không có gì, nhắc đến đồ ăn ta cảm thấy có chút đói bụng, huynh cũng xong việc rồi chứ? Lát nữa cùng ta ăn chén mì?”
Đưa sứ thần vào cung xong cũng chưa hết chuyện, Thời Hoài Kim còn có chuyện muốn làm, lắc đầu: “Lát nữa còn có việc.”
Du Thiên Linh ồ một tiếng: “Vậy ta đi một mình là được.” Dứt lời xoay người lên ngựa, đi ngược dòng người ra khỏi cung .
Thời Hoài Kim nhìn theo hướng nàng rời đi, lại quay đầu nhìn về phía sứ đoàn Hạ Quốc: Nơi đó có người nào sao?
Mặt khác, Du Thiên Linh ra khỏi cửa cung ba dặm, ngừng lại, quay đầu nhìn về phương hướng hoàng cung, sắc mặt có chút lúng túng: Trăm triệu lần không nghĩ tới, thế nhưng hắn tự mình tới đây, không ngờ hắn dám tới ……


Bình luận

Truyện đang đọc