CẢ TRIỀU VĂN VÕ TOÀN ƯU PHIỀN


Thời Hoài Kim đứng dậy ngồi đối diện nàng, sau đó ung dung chờ đợi nàng giải thích, xem bộ dáng này, nếu như nàng không nói, về sau cũng đừng mong chạm vào hắn.
Du Thiên Linh không khỏi bắt đầu hồi tưởng, rốt cuộc là từ khi nào thì nam nhân này bắt đầu không sợ nàng? Còn nhớ rõ lúc trước hắn ẩn nhẫn thoái nhượng cỡ nào, ngoan ngoãn hiểu chuyện cỡ nào, trong nháy mắt đã biến thành bộ dáng không sợ trời không sợ đất hiện nay.

Suy nghĩ như thế nàng lại cảm thấy buồn cười, mấy ngày trước đây nàng còn khuyên hắn tùy hứng một chút, làm càn một chút, hiện tại hắn thật sự làm càn, nàng lại có loại cảm giác tự bê đá đập chân mình.
Thời Hoài Kim thấy nàng không nói gì mà chỉ mỉm cười, hắn nhíu mày hỏi nàng : “Nàng cười cái gì?”
Nhìn khẩu khí này, vẫn là Thời Hoài Kim lúc trước sao?
Du Thiên Linh thu lại ý cười, nói: “Nhìn huynh, hiện nay mỗi lần huynh hỏi ta đều phải cách ta rất xa, giống như tam đường hội thẩm, ta có tội ác tày trời như vậy sao?”
Thời Hoài Kim nhìn sang hai bên, bên cạnh là hai chiếc ghế trống, hắn ngồi giữa, xác thật có vài phần uy nghiêm giống tam đường hội thẩm, hắn thả lỏng thần sắc: “Ta không có ý tứ này, chỉ là ta muốn nói chuyện với nàng một cách nghiêm túc, nàng luôn làm mấy chuyện không đứng đắn để qua chuyện một cách hàm hồ, lần này ta hy vọng nàng có thể nói chuyện rõ ràng minh bạch với ta.”
Nàng có như vậy sao? Du Thiên Linh hồi tưởng lại nhưng một chút cũng không nhớ ra, nàng nói: “Được rồi, huynh nói cái gì thì chính là cái đó.” Nàng ngồi thẳng thân mình, thái độ ngay ngắn, nói, “Mấy ngày ta gặp mặt Hướng Trạch, đề cập đến chuyện của Phong Linh , thời gian gần đây Phong Linh thật sự có chút rêu rao, dám nhận lễ của người khác sau đó mượn uy danh của ta đi làm việc, nói vậy chắc việc này huynh cũng biết.”
Thời Hoài Kim gật đầu: “Người nọ không liên quan đến chuyện triều chính, chỉ là người trong phố phường, cho nên ta cũng không nhúng tay vào.”
Du Thiên Linh không vui nói: “Đây là việc nhỏ, nhưng nếu tiếp tục dung túng sẽ biến thành đại sự, ta đã không thể chấp nhận được hắn.


Hướng Trạch biết được huynh là người xử lý việc này, hắn đã nhắc nhở ta một câu.

Huynh khác với những người khác, huynh là Phò mã của ta, là hoa sen trắng không nhiễm bụi trần, không thể chỉ vì loại tiểu nhân như Phong Linh mà tay huynh phải nhiễm bẩn, ta cũng không muốn trên người huynh bị nhuốm máu đen.

Hướng Trạch tự đề cử chính mình, ta liền đem việc này giao cho hắn.”
Lời này Du Thiên Linh nói rất dễ nghe, nhưng Thời Hoài Kim lại không biết nàng có thật suy nghĩ như vậy hay không, hay nàng cảm thấy hắn vô dụng, cho nên mượn cớ này qua loa lấy lệ với hắn.
“Vậy vì sao nàng không nói trước với ta một tiếng ?”
Lúc này Du Thiên Linh có chút áy náy nói: “Còn không phải mới vừa quyết định thì huynh liền sinh bệnh, ta cũng quên luôn, Hướng Trạch ra đối sách cũng không thông báo trước với ta một tiếng đã động thủ, đến khi hắn động thủ ta mới nhớ ra việc này, vốn dĩ ta không thèm để bụng tới Phong Linh, sao có thể nhớ rõ chuyện của hắn?”
Nhưng nàng cũng biết hắn bỏ không ít công sức lên người Phong Linh đi? Hắn vẫn luôn chờ Phong Linh kéo người sau lưng hắn ra ánh sáng, thế nhưng lại bị một quyết định nhẹ nhàng của nàng làm gián đoạn.

Tuy nhiên, hiện nay cũng may trời xui đất khiến bại lộ ra tên quản gia, tuy rằng không biết quản gia nhận lệnh của ai, nhưng cũng không phải trả giá mà không thu hoạch được gì.
Du Thiên Linh thấy hắn không nói gì, sắc mặt có chút không tốt, nàng cẩn thận hỏi hắn: “Còn tức giận sao? Ta đây cũng là vì muốn tốt cho huynh……”
Đây là lần đầu tiên Thời Hoài Kim thấy bộ dáng Du Thiên Linh phải nhìn sắc mặt hắn để nói chuyện, cảm xúc trong lòng mới hòa hoãn một chút, nói: “Ở trong lòng nàng ta giống như một bông hoa được trồng trong nhà ấm sao? Việc nhỏ này nàng cũng sợ ta làm không được?”

Du Thiên Linh nhíu mày lắc đầu: “Ta không có ý tứ này, cũng không phải nói huynh làm không được, ta không muốn huynh dính tới những đồ vật dơ bẩn, huynh ở trong lòng ta là người không dính bụi trần, người khác so với huynh đều là nước bùn.”
Nàng nói rất nghiêm túc, Thời Hoài Kim cũng thấy được sự chân thành ở trong mắt nàng, nhưng hắn lại không biết nàng coi hắn là người như thế, hắn nên vui hay nên buồn.

Nếu hắn là nữ tử sợ rằng sẽ rất thích nghe những lời như vậy, nhưng hắn là nam nhân, hắn không muốn luôn đứng sau lưng Du Thiên Linh, hắn cũng muốn làm gì đó để có thể cùng nàng kề vai sát cánh.
Rốt cuộc Thời Hoài Kim vẫn không tiếp tục thảo luận vấn đề này với nàng, hắn biết nếu hắn nói quá nhiều, sợ rằng Du Thiên Linh sẽ không còn nhẫn nại.

Vì thế hắn thay đổi đề tài nói: “Qua chuyện ngày hôm nay, ta phát hiện ra quản gia là nội gián.”
“Quản gia?”
Thời Hoài Kim nói lại chuyện vừa phát sinh cho Du Thiên Linh nghe: “Nghĩ như thế, lúc trước hắn sắp xếp Phong Linh bên cạnh nàng, đã sớm có ý tứ châm ngòi mối quan hệ giữa nàng và ta, chỉ là hắn không nghĩ tới ta sẽ khoan dung rộng lượng đến thế, lúc này hắn mới xuống tay từ trên người Phong Linh.”
Từ ngày thành lập phủ Phò mã , công tác lựa chọn người cũng tốn không ít công sức, người làm trong phủ đều phải có thân thế trong sạch, quản gia lại càng phải tuyển chọn kỹ lưỡng, nhưng không ngờ rằng hắn đã sớm bị người ngoài mua chuộc, không chỉ biết quản gia còn có thể nghe lệnh làm việc.
“Xem ra tên quản gia này là người cực kỳ thông minh, ẩn mình rất sâu, từ ngày mai ta sẽ phái người nhìn chằm chằm vào ông ta.”

Thời Hoài Kim nói không thể: “Quản gia làm việc thập phần cẩn thận, nói không chừng trong phủ còn có người khác , ta đã phái Phong Nhan âm thầm nhìn chằm chằm vào ông ta rồi.”
Du Thiên Linh đột nhiên nhớ lúc trước Phong Nhan đổi xiêm y cho nàng: “ Huynh thu phục tên Phong Nhan này bằng cách nào? Hắn không phải người của Hạ Diệc Thầm sao?”
Thời Hoài Kim lắc đầu: “Hạ Diệc Thầm phái người tới chỉ vì muốn ta ngột ngạt, hắn chỉ cố ý chọn mấy người có nét tương tự ta mà thôi, cũng không có cố ý phân phó muốn bọn họ châm ngòi quan hệ giữa ta và nàng, hắn ngóng trông nàng có thể tự nguyện coi trọng người khác, để ta nhìn rõ rằng nàng chỉ coi trọng gương mặt của ta mà thôi.”
Du Thiên Linh nghe vậy bĩu môi: Ta là người nông cạn như vậy?
Thời Hoài Kim tiếp tục nói: “Tên Phong Linh kia là người có dã tâm, mà Phong Nhan lại khác, hắn bất đắc dĩ phải rời xa quê hương đi đến nơi này, trong bốn mỹ nhân được đưa tới đây, có người yêu của hắn, hắn vì thế mới tự nguyện đến nơi này.”
Du Thiên Linh nghe vậy thì thông suốt: “Thì ra là thế, tên Phong Nhan này là người có tình có nghĩa.”
Thời Hoài Kim nâng chén trà trong tầm tay lên uống một ngụm, ánh mắt sâu xa nói: “Sinh tử không màng, không rời không bỏ, xác thật là người có tình có nghĩa, khiến người ta cực kỳ hâm mộ.”
Du Thiên Linh đứng dậy ngồi vào bên cạnh hắn, vỗ vai hắn nói: “Có gì đáng hâm mộ, không phải huynh còn có ta sao?”
Thời Hoài Kim nắm chặt chén trà, cúi đầu nhìn gợn nước trong chén rung động.

Nàng đối xử với hắn rất tốt, nhưng loại tình cảm này lại khiến hắn phải lo lắng đề phòng.

Cảm giác tâm đầu ý hợp, cả đời không xa này, hắn không dám mong xa.
Hắn không tiếp lời nàng, nói: “Tạm thời nàng cứ làm như không biết đi, bên phía quản gia ta sẽ nghĩ cách tìm ra chủ tử phía sau lưng ông ta, lần này nàng không cần tự tiện quyết định, cứ coi như cho ta một cơ hội biểu hiện.”
Một tên tai mắt mà thôi, Du Thiên Linh cũng không quá để ý, liền nói: “Được, lần này ta nhất định sẽ không tự tiện can thiệp vào chuyện của huynh.”

Lúc này Thời Hoài Kim mới nở nụ cười với nàng, giống như chuyện này cứ trôi qua như vậy.
Không biết vì sao, Du Thiên Linh lại cảm thấy nụ cười của hắn khác với trước kia, hình như có chút khoảng cách với nàng, chẳng lẽ hắn vẫn còn khúc mắc về chuyện này sao? Trước kia hắn không phải người như vậy.
Du Thiên Linh đang muốn nói thêm chuyện gì, bên ngoài liền vang lên ba tiếng gõ cửa, là Trần Nhượng nhắc nhở bọn họ có người tới.
Quả nhiên, không bao lâu bên ngoài có người gõ cửa nói: “Công chúa, Phò mã, bữa tối đã được chuẩn bị tốt, lão nô thỉnh nhị vị qua dùng bữa.”
Hai người trao nhau một ánh mắt, ngầm hiểu không tiếp tục nói nữa, cùng đứng dậy đi ra ngoài.
*
Gần đây Du Thiên Linh rất không hài lòng với đám tân binh mới tiến vào doanh trại.

Tiền triều trọng văn khinh võ, nhưng từ khi thay đổi triều đại , bởi vì Du Bá Thiên là người vũ phu, nên trong triều bắt đầu có xu hướng trọng võ, đặc biệt khuê nữ Du Thiên Linh của ông còn chiếm vị trí Đại tướng quân, binh tướng thủ hạ của nàng đều là người có võ nghệ nhất đẳng, đi đến chỗ nào cũng kiêu căng ngạo mạn.
Đám con nhà giàu trong kinh thành thấy tình thế này liền nghĩ biện pháp trà trộn vào trong quân , nhưng bọn họ chưa từng chịu khổ, mới mấy ngày đã không chịu nổi, ồn ào trong quân huấn luyện quá mức khắc nghiệt, thành lập thành nhóm muốn tạo phản.
Du Thiên Linh sao có thể nhẫn nhịn bọn họ? Nàng cầm trường kiếm trong tay đứng trên đài cao, cao giọng nói: “Các ngươi coi quân doanh là nơi có cơm ngon rượu say sao? Các ngươi cho rằng thiên hạ này thật sự thái bình thịnh thế? Các ngươi có biết bao nhiêu người như hổ rình mồi đối với Đại Du không! Nếu có một ngày quân địch đánh chiếm kinh thành, đối mặt với quân địch ăn tươi nuốt sống hung tàn không chịu nổi các ngươi cũng kêu khổ kêu mệt sao, đến lúc đấy xem bọn họ có thu binh không, hay là một đao chặt rớt đầu của các ngươi!” Giọng nói của nàng vừa rơi xuống, nàng liền nhảy từ đài cao xuống dùng kiếm chặt đứt đôi cọc gỗ bên dưới.
“Thế nhân đều nói Du gia ta có được thiên hạ rất nhẹ nhàng, nhưng có ai biết Du gia chấn giữ Bắc Cương trong suốt nhiều thế hệ, có không biết bao nhiêu binh sĩ , người thân của Du gia vì muốn bảo vệ cho đất nước thái bình thịnh thế, mà phải dùng chính thân thể của mình xây nên bức tường bằng thịt chống đỡ quân định,máu chảy thành sông! Quân đội Du gia ta không nuôi người nhàn rỗi, đã vào quân doanh thì phải thao luyện thật tốt, nếu như chậm trễ, giống như vật ấy.” Thân hình Du Thiên Linh chuyển động, đá bay nửa cái cọc gỗ còn lại, cọc gỗ bị đá vỡ vụn tạo ra tiếng vang dọa những người ở đây phải giật mình.
Du Thiên Linh nhìn lướt qua, có mấy người đã sợ tới mức run rẩy, thì xuy một tiếng, đang muốn tiếp tục giáo huấn, có một tướng sĩ vội vàng chạy đến, bẩm: “Đại tướng quân, Dung Tranh Dung đại nhân đã xảy ra chuyện……”


Bình luận

Truyện đang đọc