CẢ TRIỀU VĂN VÕ TOÀN ƯU PHIỀN


Da mặt Du Thiên Linh dày, nhưng da mặt Thời Hoài Kim lại mỏng , nghe động tĩnh này sao có thể tiếp tục làm được nữa? Lập tức hành quân lặng lẽ, Du Thiên Linh không được thỏa mãn hỏa bốc lên tận đỉnh não, ôm Thời Hoài Kim cọ tới cọ lui, nhưng đồ vật kia vẫn không dậy nổi .
Thời Hoài Kim đè nàng lại, bất đắc dĩ dỗ dành nàng: “Bên ngoài có người tới.”
Du Thiên Linh thở phì phì: “Tới thì cứ tới , hắn tới thì ta phải gặp sao? Mặt mũi cũng thật lớn!” Nói xong lại tiếp tục vừa cắn vừa liếm khắp cơ thể hắn, không thuận theo không buông tha.
Hành vi tiểu cẩu này của nàng chọc cho Thời Hoài Kim không thể nề hà, ôm nàng ngồi dậy, đầu ngón tay đè cánh môi nàng lại: “Đúng vậy, mặt mũi hắn lớn, nhưng dù sao cũng nên gặp mặt mới phải, trốn tránh không phải cách giải quyết.

Chuyện bên đó, buổi tối chúng ta hồi phủ lại nói……”
Du Thiên Linh cúi đầu xem xét, Phò mã nhà nàng không được, nàng cũng không còn biện pháp nào, không tình nguyện trừng hắn: “Được được được, ta gặp là được chứ gì.”
Thời Hoài Kim giống như được ân xá, lung tung khoác áo lên người mình, đầu tiên phải hầu hạ vị cô nãi nãi này lau mình mặc xiêm y trước.

Du Thiên Linh vẫn còn tồn tại tâm tư cố ý trêu chọc hắn, hai người cọ xát một hồi lâu mới mặc xong xiêm y.
Thời Hoài Kim chỉnh lại y phục sau đó mới đi đến trước trướng, vén mành lên, bên ngoài quả nhiên là hai người Hạ Diệc Thầm cùng Tinh Võ Hầu, vẻ mặt Hạ Diệc Thầm giống như dao găm, khi nhìn thấy hắn, ánh mắt lại càng giống như muốn ăn thịt người.
Thời Hoài Kim làm bộ không thấy , mời bọn họ đi vào, Hạ Diệc Thầm lại đứng bất động.

Mới vừa rồi trong đó đã xảy ra chuyện gì, mấy người ở đây ai cũng biết, hắn vào đi như thế nào?
Hắn liếc mắt nhìn Thời Hoài Kim ở phía sau: “Nói mấy câu, nói xong ta liền rời đi.”

Du Thiên Linh từ bên trong đi ra, đi đến bên cạnh Thời Hoài Kim, giống như mệt mỏi dựa vào người hắn, nhướng đầu mày với Hạ Diệc Thầm nói: “U, tỉnh rất nhanh.”
Cằm Hạ Diệc Thầm căng thẳng, ánh mắt dừng ở trên người nàng, nhìn chằm chằm trong chốc lát mới nói: “Ba ngày sau, chúng ta rời khỏi Du Quốc.”
Du Thiên Linh dùng khuỷu tay thọc thọc vào eo Thời Hoài Kim : “Nghe thấy không, trở về nói với bốn biểu thúc .”
Thời Hoài Kim đứng dịch ra một chút để nàng dễ nói chuyện.

Kỳ thật thái độ của Du Thiên Linh đối với Hạ Diệc Thầm như vậy, cũng không làm hắn cảm thấy đắc ý.

Hạ Diệc Thầm tuổi trẻ tài cao, mới chỉ hai mươi tuổi đã kế vị trở thành hoàng đế, có quyền thế, võ nghệ lợi hại, lại có mấy năm giao tình với nàng, còn là loại giao tình đồng sinh cộng tử.

Nhưng dù vậy, chỉ cần Du Thiên Linh cảm thấy chướng mắt, nhiều năm tình cảm nói vứt liền vứt.
Lại nhìn lại hắn xem, bất quá mới chỉ quen biết nàng mấy tháng, trên người , chỗ hơn người sợ rằng chỉ có khuôn mặt, nhưng kinh thành nam tử có tướng mạo xuất chúng cũng không thiếu, ví dụ như đứng đầu tam kiệt Văn Tu Viễn.

Hiện nay Du Thiên Linh đối xử với hắn cực kỳ tốt, nếu như sau này hắn làm sai chuyện gì khiến nàng không hài lòng, sợ rằng nàng còn tuyệt tình hơn ngày hôm nay.
Du Thiên Linh không cảm thấy được chút cảm xúc nhỏ này của hắn, ăn vạ trên người hắn nói: “Eo đau, mới vừa làm mấy chuyện tiêu hao thể lực, không có sức đứng.”
Thời Hoài Kim chỉ có thể duỗi tay đỡ nàng, mặc nàng muốn làm gì thì làm.
Áp suất bên Hạ Diệc Thầm có thể nói là rất thấp, Trần Khiêm đứng xem ở bên cạnh cũng cảm nhận được trên người hắn phát ra sát khí, hận không thể lập tức che tai bỏ chạy, rời khỏi nơi thị phi này.

Hạ Diệc Thầm nói: “Ta biết , nàng đã quyết tâm, không cần tiếp tục diễn trò trước mặt ta, hôm nay từ biệt, không ai nợ ai, không dây dưa lẫn nhau, hy vọng lần sau gặp lại, chúng ta có thể thản nhiên đối mặt với nhau.”
Du Thiên Linh lười biếng liếc mắt nhìn hắn một cái: “Ta vẫn luôn rất thản nhiên, chỉ mong lần sau gặp ngươi là lúc, ngươi sẽ không nuốt lời.”
Hạ Diệc Thầm không nói nữa, liếc nhìn nàng một cái thật sâu, kiên quyết xoay người sải bước mà đi, thật đúng là chỉ nói mấy câu.
Du Thiên Linh thu hồi tầm mắt, chui đầu vào vai Thời Hoài Kim cọ cọ: “Mới vừa hoạt động xong, cả người ta đều mệt mỏi.”
Tuy rằng Du Thiên Linh thể hiện một bộ dáng hồn nhiên không thèm để ý, nhưng Thời Hoài Kim lại cảm nhận được từ trên người nàng sự mất mát nhè nhẹ, hắn hỏi: “Muốn trở lại doanh trướng nghỉ một lát hay không?”
Du Thiên Linh dựa ở đầu vai hắn, ngáp một cái, sóng nước lóng lánh trong hốc mắt: “Không cần, lát nữa còn muốn kiểm kê con mồi, đi sang chỗ cha nhìn xem.”
Du Bá Thiên đã sớm trở về doanh trướng, hai người Đế hậu đang nướng thịt thỏ ngoài trời, từ xa xa đã có thể ngửi được hương vị thơm nức mũi.
Du Bá Thiên thấy Du Thiên Linh lại đây, vẫy tay về phía nàng: “Tới tới, Thiên Linh, cha cho con chân thỏ nướng, ta định lát nữa sẽ cho người đưa sang cho con.” Dứt lời đưa mắt nhìn cánh tay nàng, hoàn hảo không tổn hao gì.
Lúc này Du Thiên Linh không có tâm tình ăn uống, tiếp nhận chân thỏ cắn mấy miếng, lại đưa cho Thời Hoài Kim ở bên cạnh, Thời Hoài Kim cúi đầu nhìn chân thỏ bị cắn mấy miếng trong tay, im lặng ăn nốt phần còn lại.
Du Bá Thiên nhìn hai người, cảm thấy tâm tình khuê nữ ông không tốt, ông buông thịt thỏ trong tay xuống, mang nàng vào doanh trướng: “Thiên Linh, nghe nói cánh tay con bị thương, để cha nhìn xem có bị thương nghiêm trọng không?”
Du Thiên Linh nửa nằm nửa ngồi trên ghế, trừng ông một cái nói: “Bị thương nặng con còn có thể ra đây lắc lư? Không có việc gì, không cần nhìn, Hoài Kim đã bôi thuốc cho con rồi.”
Du Bá Thiên nghe xong liếc mắt nhìn Thời Hoài Kim một cái: “Phò mã còn biết băng bó miệng vết thương sao?”
Thời Hoài Kim trả lời: “Trước kia thời điểm chữa bệnh, có một bằng hữu thường xuyên bị thương, liền cùng sư phụ học cách băng bó vết thương.”
Du Thiên Linh nghe vậy ngước mắt nhìn hắn nói: “Chung Lâm đi? Đại phu chữa bệnh cho hai người tên gọi là gì, huynh đã bái sư rồi sao?”
“Gọi là Bách Linh, ta cũng là lâu bệnh thành y, sư phụ cảm thấy ta có thiên phú, liền nhận ta làm đồ đệ.”

Du Thiên Linh cảm thấy cái tên này có chút quen tai, đang nghĩ ngợi, liền nghe thấy nương nàng nói: “Chẳng lẽ là vị thần y trong lời đồn kia? Nghe nói lúc nào ông ấy cũng ru rú trong nhà rất khó tìm.”
Thời Hoài Kim gật đầu: “Đúng vậy, sư phụ là bằng hữu cũ của tổ phụ con, cho nên mới vinh hạnh được sư phụ trị liệu, chỉ là sau khi con rời khỏi dược cốc, sư phụ cũng rời đi, nhiều năm như vậy con vẫn chưa từng tìm thấy ông.”
Lúc này Du Thiên Linh mới nghĩ tới, không phải Hướng Trạch nói muốn tìm thần y giúp nàng sao? Mấy ngày hôm trước còn nói tìm được tung tích, rất nhanh có thể tìm được chân nhân đấy.
Du Thiên Linh cong khóe môi, nói chuyện có chút hư ảo: “Nói không chừng có thể huynh sẽ nhanh chóng gặp được.”
Thời Hoài Kim có chút nghi hoặc, đang muốn hỏi kỹ hơn, thì có thị vệ tiến vào bẩm báo, nói là người đã đến đông đủ, có thể đi kiểm kê con mồi.
Buổi chiều săn thú, sứ đoàn Hạ Quốc chỉ săn được mấy con mồi tầm thường như thỏ hoang cùng gà rừng, cũng không xuất sắc, nhưng thật ra Du Quốc lại hoa hoè loè loẹt, có người còn săn được cả gấu đen, con gấu đen này được cố ý thả vào khu vực săn bắn, đối với hoàn cảnh mới nó chưa kịp thích ứng, chốn cũng rất kỹ, nhưng cuối cùng vẫn bị tìm ra .
Du Bá Thiên và Du Thiên Linh cùng ngồi xổm, hai cha con nhìn miệng vết thương trên người con gấu đen, tứ chi đều trúng tên, vết thương trí mạng nằm ở phần cổ, bị trường kiếm đâm thủng, có thể thấy được người dùng kiếm sức lực rất lớn, vừa nhanh vừa chuẩn.
“Con gấu này ai săn?”
Chung Lâm từ giữa đội ngũ đứng ra: “Là vi thần săn.”
Du Thiên Linh thấy hắn đứng ra thì cong môi cười, rất vừa lòng: Nàng quả nhiên không nhìn lầm.
Du Bá Thiên không quen biết người vô danh này, Du Thiên Linh liền ghé vào bên tai ông nói thầm vài câu, Du Bá Thiên hiểu rõ gật đầu: “Thật là trò giỏi hơn thầy, sớm đã nghe nói Chung quốc công võ nghệ cao cường, tôn tử của ông cũng thật tài giỏi.”
Chung quốc công nghe vậy bước ra khỏi hàng: “Thần thẹn không dám nhận, bệ hạ quá khen.” Chung quốc công đã ở độ tuổi thất tuần (qua tuổi 70), tuổi già sức yếu, đã sớm không còn nét kiêu dũng trong quá khứ, trong đám con cháu cũng không có nhân tài gì, uy vọng của Chung gia hiện giờ ở trong triều ngày càng lụn bại, nhưng một ít bộ hạ cũ (người được Chung quốc công dân dắt) vẫn rất tôn kính lão quốc công.
Du Bá Thiên ha hả cười, làm bộ không biết gì hỏi Chung Lâm nói: “Ái khanh đang nhậm chức ở nơi nào?”
Chung Lâm bẩm: “Thần nhậm chức Binh Bộ lang trung .”
Du Bá Thiên nhíu mày: “Ái khanh võ nghệ lợi hại, nhậm chức này chẳng phải là nhân tài không được trọng dụng? Hiện giờ Vũ Lâm Vệ đang thiếu người, trẫm phong ngươi làm tam phẩm Tuyên Võ tướng quân, ngày mai đến Vũ Lâm Vệ nhậm chức đi.”
Chung Lâm chỉ săn được một con gấu đen liền thăng quan, hắn có chút sững sờ, vẫn là Du Thiên Linh ho khan một tiếng, hắn mới phục hồi tinh thần , quỳ xuống đất tạ ơn.
Du Bá Thiên lại phong thưởng cho mấy người, chỉ là đều không được thưởng lớn như Chung Lâm, lần săn thú này xem như được kết thúc viên mãn.
*

Ba ngày sau sứ đoàn Hạ Quốc rời kinh, Thời Hoài Kim thân là quan viên của Lễ Bộ cũng đến đưa tiễn, nhưng Du Thiên Linh không đi.
Tiễn xong sứ đoàn Hạ Quốc, quan viên Lễ Bộ có thể hồi phủ nghỉ tạm, Thời Hoài Kim trở lại phủ Phò mã, thấy Trần Nhượng ở trong phủ, liền hỏi hắn: “Công chúa đã trở lại?”
Trần Nhượng gật đầu: “Đại tướng quân ở phía sau hậu hoa viên.”
Thời Hoài Kim trở về phòng thay đổi xiêm y xong mới đi hậu hoa viên tìm Du Thiên Linh, tìm một vòng cũng không tìm được, đang muốn đi nơi khác nhìn xem, liền nghe thấy có người gọi: “Này !”
Thời Hoài Kim nghe ra thanh âm của Du Thiên Linh, nhìn xung quanh một lượt vẫn không thấy người, nàng lại gọi: “nhìn bên trên!”
Thời Hoài Kim nhìn lên trên , liền thấy Du Thiên Linh đang ngồi trên đỉnh tiểu lâu ba tầng: “Thiên Linh, sao nàng lại lên đấy?”
Du Thiên Linh nâng chén uống rượu, mắt nhìn về phương xa: “Phong cảnh trên này đẹp không kể xiết, uống ly rượu nhỏ, huynh có lên không?”
Thời Hoài Kim sợ độ cao đương nhiên là không muốn đi lên, nhưng một mình nàng ở phía trên uống rượu, hắn cũng khó có thể yên tâm, liền nói: “Nàng lên bằng cách nào? Ta đi lên tìm nàng.”
Du Thiên Linh nghe vậy nhìn về phía hắn, thần sắc có chút ngoài dự đoán: “Không phải huynh sợ độ cao sao? Sao còn muốn đi lên.”
Thời Hoài Kim mím môi, nói: “Ta muốn đi lên cùng nàng.”
Du Thiên Linh nhìn hắn, nửa ngày sau đột nhiên nói: “Được, huynh lên lầu ba , sau đó ta đưa huynh lên.”
Thời Hoài Kim lên lầu ba, không biết Du Thiên Linh đã xuống dưới từ khi nào, nàng đi đến trước mặt hắn, mùi rượu trên người có chút nặng, dường như đã uống được một lát rồi.
Hắn định hỏi nàng, há miệng thở dốc nhưng vẫn không hỏi thành lời, bị nàng lôi kéo tới chỗ lan can , tiện đà còn ôm lấy vòng eo hắn, bước lên lan can sau đó nhảy lên nóc nhà.
Chỗ Du Thiên Linh vừa ngồi bày ra mấy bao giấy dầu, bên trong có chút thức ăn, còn có hai vò rượu, trong đó có một vò đã thấy đáy, một vò khác còn chưa mở nắp, bên cạnh vò rượu có một phong thư đã được mở ra , viết kín ba, bốn trang, hắn mới chỉ nhìn thấy cuối cùng có một chữ “Thầm” , Du Thiên Linh đã ngồi đè lên lá thư kia, ngăn chặn tầm mắt của hắn.
“Ngồi đi.”
Thời Hoài Kim ngồi xuống bên cạnh, Du Thiên Linh đẩy thức ăn về phía hắn: “Huynh không uống được rượu, ăn chút gì đi.” Nói xong tự mình mở một vò rượu khác, rót tràn đầy chén, uống cạn, sau đó híp mắt nhìn về phía trước.
Thời Hoài Kim theo tầm mắt của nàng nhìn lại, nơi này có thể nhìn đến cổng thành, trước cổng thành không có bao nhiêu người, sứ đoàn Hạ Quốc đã sớm không thấy tung tích, cuối cùng thì hắn cũng biết vì sao nàng lại ngồi ở chỗ này……


Bình luận

Truyện đang đọc