CẢ TRIỀU VĂN VÕ TOÀN ƯU PHIỀN


Nghe mưa trong rừng trúc nằm tại một tòa lâu gồm hai tầng, được thiết kế xây dựng bên trong rừng trúc, chỉ cần đặt chân vào đó là hương trúc thanh thanh đã nồng nàn nơi chóp mũi, đường đi quanh co yên tĩnh.

Ở đây cũng chỉ đón tiếp khách quen, người không liên quan không thể tùy ý tiến vào, thích hợp với các văn nhân học đòi văn vẻ.
Du Thiên Linh đối với loại địa phương thanh nhã này cũng không cảm thấy hứng thú, nàng có chút không kiên nhẫn gõ gõ đầu ngón tay, nhìn Văn Tu Viễn pha trà phía đối diện.
“Có phải nam nhân các ngươi đều thích pha trà hay không? Thú vị sao?”
Văn Tu Viễn là người rất thu hút sự chú ý của người khác, có thể là vì muốn phù hợp với khung cảnh nơi đây, nên hắn mặc một thân trường bào màu xanh nhạt, khoác một chiếc áo khoác lụa mỏng thêu thanh trúc, mái tóc đen dài được ngọc quan buộc lại nửa mái đầu , lộ ra một gương mặt tuyệt sắc khuynh thành.

Một tay hắn nâng ấm trà, tay kia giữ tay áo, tinh tế rót đầy một ly trà nhỏ, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng đẩy ly trà tới trước mặt Du Thiên Linh.
Giọng nói của hắn trầm thấp, mang theo một loại từ tính dễ nghe: “Pha trà là một loại tu hành, tâm trạng con người khác nhau thì trà pha ra sẽ có hương vị không giống nhau.” Hắn ngẩng đầu hỏi nàng, “Bên người công chúa có người thích pha trà sao?”
Trà đạo của Văn gia có thể nói là nổi tiếng thiên hạ, tổ tiên của hắn có không ít bậc thầy về trà đạo, vì thế khả năng pha trà của người nhà họ Văn đương nhiên cũng không giống bình thường, có không ít văn nhân, vương tôn quý tộc vắt hết óc muốn nếm thử một ngụm, nhưng trà đối với Du Thiên Linh nàng lại là khinh thường.
Du Thiên Linh uống trà chỉ để giải khát, không có thói quen chậm rãi phẩm trà, bưng lên uống một ngụm hết chung trà, đáp: “Bên cạnh ta ngoài phò mã, còn có thể là ai?”
Văn Tu Viễn đối với cách uống trà thô bỉ như vậy của nàng cũng không để ý, ngược lại lại rót thêm cho nàng một ly nữa: “Ồ? Phò mã cũng yêu thích pha trà?”
Yêu thích hay không Du Thiên Linh không biết: “Đại khái là vậy, thỉnh thoàng thấy huynh ấy ngồi pha trà, phí nửa ngày còn không phải uống hết trong vòng mấy ngụm?”
Văn Tu Viễn dùng chung trà che miệng, nhẹ nhàng cười, hỏi nàng: “Vậy Phò mã pha trà công chúa có uống không?”
Du Thiên Linh không tiếng động liếc hắn một cái: “Đương nhiên uống hết, nam nhân nhà mình pha trà sao có thể không uống? Dù sao cũng phải cảm thấy thật hãnh diện nha.”

Văn Tu Viễn hỏi nàng: “Không biết trà của ta và Phò mã , công chúa cảm thấy có gì khác nhau?”
Du Thiên Linh đối với trà quả thật không có sự nghiên cứu, uống vào đều chỉ cảm nhận được một loại mùi vị: “Chẳng lẽ ngươi muốn hỏi ta, hai ngươi ai pha trà ngon hơn?”
Văn Tu Viễn ngước mắt lên liếc nhìn nàng một cái, hỏi: “Vậy ý của công chúa như thế nào?”
Du Thiên Linh chậc một tiếng: “Vậy thì ngươi hỏi sai rồi, cho dù ngươi pha ngon hơn, ta cũng sẽ không nâng cao chí khí của ngươi, mà tiêu diệt uy phong Phò mã nhà ta, người ngoài sao có thể so sánh với người trong nhà , ta đương nhiên phải hướng về người trong nhà, cho dù như thế nào ta cũng sẽ nói huynh ấy pha ngon hơn.”
Văn Tu Viễn hạ thấp mặt mày, gạt đi bọt trà, gật đầu nói: “Ừ, nói có lý.”
Du Thiên Linh chống nửa thân thể thò lại gần, chống cằm trên bàn, hướng hắn chớp mắt nói: “Nhưng nếu lấy người khác so sánh với ngươi, ngươi là cái này.” Nàng vươn tay, dựng ngón tay cái về phía hắn, khen nói, “Nước trà vốn dĩ dùng để giải khát, nhưng ngươi lại pha ra được hương vị thanh đạm nhuận hầu, một hương vị nồng đậm hương trà, ta không nỡ uống.”
Văn Tu Viễn nghe xong lời nàng nói , đầu tiên là ngẩn ra, sau đó không tiếng động mỉm cười: “Nói chuyện phiếm cùng công chúa, luôn luôn có sự thu hoạch.

Chỉ là không biết hôm nay công chúa cho mời là có chuyện gì quan trọng?”
Du Thiên Linh không phải người thích vòng vo , nếu hắn hỏi, nàng sẽ tiến luôn vào chủ đề chính.
Nàng đưa ba cuốn sách cho hắn: “Nhìn xem, có thích không .”
Văn Tu Viễn duỗi tay tiếp nhận, vừa nhìn đến tiêu đề của cuốn sách thì hơi sửng sốt, lại mở lần lượt từng cuốn sách ra xem: “Mực là mực mới, đây là cuốn viết tay, nhưng chữ viết cực kỳ tương tự ba vị tổ tiên Thạch Anh Minh, Hoắc Dung Chi, Bành Uyên, thế bút nối liền liền mạch lưu loát, rất có nét tinh túy của tổ tiên, không biết điện hạ mời được vị cao nhân nào sao chép ba cuốn sách này?”
Lời này giống như đang khen Phò mã nhà nàng, tâm tình Du Thiên Linh sung sướng nói: “Phò mã của ta sao chép, hắn mới vừa viết xong đã bị ta cướp đi mang cho ngươi, đủ thành ý đi?”
Thời Hoài Kim? Văn Tu Viễn có chút kinh ngạc: “Kiến thức và tài trí của Khi nhị công tử ta đã thỉnh giáo qua, ta vẫn luôn cảm thấy danh hào tam kiệt của hắn bất quá là dính ánh sáng của hầu phủ, hiện giờ vừa thấy, không ngờ Khi đại công tử mới thật sự là người tài hoa hơn người.


Công chúa điện hạ thật sự rất biết cánh chọn người, bằng không Khi đại công tử chính là minh châu bị phủ kín bởi bụi trần.”
Du Thiên Linh được hắn khen thật sung sướng, nàng lấy lại một cuốn mở ra nhìn, nhưng nàng chỉ có thể nhìn ra nam nhân nhà nàng viết chữ rất đẹp, cũng không nhìn ra đạo lý gì bên trong, nàng cảm thán nói: “Đáng chú ý như vậy sao? Ngươi vừa nói như vậy, ta càng xem càng cảm thấy đẹp, ta lại không bỏ được mà cho ngươi.”
Văn Tu Viễn mỉm cười, lấy cuốn sách trên tay nàng trở về, rất dứt khoát, có chút nghiêm túc nói: “Công chúa, viết chữ đẹp không khó, khó nhất chính là có thể bắt chước được chữ viết tinh túy của người khác, ba vị Thạch, Hoắc, Bành, vốn chính là đại gia, thư pháp và thế bút của bọn họ phải trải qua muôn ngàn thử thách mới luyện ra khí khái như thế này, Khi đại công tử tuổi còn trẻ đã có thể bắt chước được gần như thế, có thể thấy được người này tài hoa hơn người, thật sự khiến người khác phải khâm phục.”
Đánh giá cao như vậy, Du Thiên Linh cảm thấy thụ sủng nhược kinh thay nam nhân nhà mình.

Văn Tu Viễn là người nào nha, mọi người trên phố đều hình dung hắn mắt cao hơn đỉnh đầu, lúc trước Du Thiên Linh tiếp xúc với hắn, cũng cảm thấy hắn ngạo đến lợi hại, miệng lại độc không chịu được, thế nhưng hôm nay hắn lại khen nam nhân nhà nàng như vậy.
Du Thiên Linh nhất thời đắc ý vênh váo, nói: “Nếu Hoài Kim nghe được lời ngươi nói nhất định sẽ cực kỳ cao hứng, huynh ấy còn muốn sao chép bốn quyển sách khác, chờ viết tay xong sẽ đưa cho ngươi nhìn xem.” Cho ngươi thưởng thức một chút tài hoa của nam nhân nhà ta!
Văn Tu Viễn không tỏ ý kiến, lấy một bao trà đưa cho nàng: “Hôm nay nghe công chúa nói, ta rất thưởng thức tài năng của Phò mã, nếu Phò mã cũng thích pha trà, trà này tặng hắn, một tạ lễ nho nhỏ , hy vọng một ngày nào đó ta sẽ có cơ hội luận bàn cùng Phò mã.”
Du Thiên Linh duỗi tay tiếp nhận bao trà , trong lòng chửi thầm: Keo kiệt, đưa ngươi ba cuốn sách, ngươi chỉ đưa một bao trà, không biết xấu hổ?
Tuy nhiên Du Thiên Linh vẫn tiếp nhận, nói: “Ta giúp ngươi chuyển giao cho huynh ấy, kỳ thật nếu ngươi muốn gặp huynh ấy, có thể đến phủ Phò mã , gần đây huynh ấy rất nhàn, ở nhà cũng không có chuyện gì.”
Nàng đang mời hắn đi giải buồn cho Phò mã nhà nàng sao? Phương thức nói chuyện của Du Thiên Linh và hắn hoàn toàn bất đồng, nhưng Văn Tu Viễn lại ngoài ý muốn không cảm thấy phản cảm với cách thức trực tiếp này, hắn lại cảm thấy rất có ý tứ.
Hắn nói: “Vậy thỉnh công chúa thay ta truyền đạt tới phò mã.”
Du Thiên Linh xua tay nói: “chuyện nhỏ, chuyện nhỏ.” Rồi sau đó nàng ngồi thẳng thân mình, trong mắt hàm chứa một tia sáng rõ, “Ngươi xem ta đã đủ ý tứ như vậy, có chút việc nhỏ, ngươi cũng nên đồng ý đi?”
Người này có việc cầu người thái độ cũng thật đơn giản thô bạo.


Văn Tu Viễn gật đầu: “Mời nói.”
Du Thiên Linh cười hắc hắc: “Qua mấy ngày nữa là đại thọ Chung quốc công, nói vậy quý phủ cũng nhận được thiệp mời đi, ngươi xem, ta hồi kinh không lâu, cũng không có nhân duyên gì, Phò mã không ra khỏi cửa cũng không có bằng hữu gì, chúng ta đi cô đơn chiếc bóng, muốn mời ngươi đi cùng.”
Văn Tu Viễn là người thông minh, đối với thế cục trong triều hắn đương nhiên rất rõ ràng, vừa nghe liền hiểu ý tứ của nàng.

Phủ Thái sư không có giao tình gì cùng Quốc công phủ, mấy loại chuyện này chỉ cần đưa hạ lễ là xong, người cũng không cần tới.

Hiện nay Du Thiên Linh mời đi cùng, kết bạn là giả, muốn tạo ra giao tình giữa phủ Quốc công và phủ Thái sư mới là thật đi?
Lúc này , cháu đích tôn của Chung gia mới trêu chọc Lưu Thừa tướng, tình thế ở trong triều cũng không lạc quan, nếu muốn trọng thần trong triều giúp đỡ lấy lại sĩ khí rất khó.

Mà trong kinh thành, có thể chống lại Lưu Thừa tướng không có mấy nhà, Văn gia của hắn được tính là một nhà.

Mà hắn chính là người đại biểu cho phủ thái sư, một khi hắn đi mừng thọ phủ Quốc công, đó là cho mọi người thấy phủ thái sư phủ đứng về phía phủ Quốc công.

Đây cũng không phải là việc nhỏ có thể tùy tiện đáp ứng.
Văn Tu Viễn rót trà chậm rãi nhấp một ngụm.
Du Thiên Linh thấy hắn uống trà mà không nói lời nào, nàng không đoán được ý tứ của hắn, dò hỏi: “Nói một lời thống khoái đi, ta cũng không làm khó người khác, coi ngươi là bằng hữu nên ta mới mở miệng, nếu ngươi không đáp ứng, cũng không ảnh hưởng đến giao tình của chúng ta, ngươi thống khoái nói ra là được.” Kỳ thật Văn Tu Viễn không đáp ứng cũng không sao, rốt cuộc hắn chỉ là một tiểu bối của Văn gia , chưa chắc đã có thể làm chủ, nhưng bằng hữu vẫn có thể kết giao, dù sao trong tương lai triều đình còn không phải của người trẻ tuổi.
Văn Tu Viễn buông ly trà xuống, ngước mắt nhìn nàng nói: “Nếu công chúa đã có thành ý mời, ta không đáp ứng không khỏi có vẻ không nhận nhân tình, một khi đã như vậy, đến lúc đó ta sẽ đi cùng công chúa và Phò mã.”
Du Thiên Linh vừa nghe thế liền vui vẻ, nàng thật sự không nghĩ tới Văn Tu Viễn dễ nói chuyện như vậy, đáp ứng thống khoái như thế, nàng còn tưởng rằng phải khuyên nhiều thêm vài câu.

Du Thiên Linh đứng lên, ngồi vào bên cạnh hắn, vỗ vai hắn nói: “Bạn chí cốt! Nếu là bằng hữu, về sau cứ gọi ta là Thiên Linh được rồi, công chúa tới công chúa đi, khách khí như vậy làm cái gì?”
Văn Tu Viễn rũ mắt nhìn bàn tay nàng đặt trên vai hắn, năm ngón tay thon dài, móng tay sạch sẽ mượt mà, lộ ra màu hồng phấn nhàn nhạt , thực rõ ràng đây là tay nữ tử .
Hắn không tiếng động xoay người, khiến bàn tay nàng thu trở về một cách tự nhiên, nói: “Tên chữ của ta là Trọng Khanh, về sau Thiên Linh có thể gọi ta là Trọng Khanh.”
“Trọng Khanh?” Du Thiên Linh lẩm nhẩm, cảm thấy cái tên này khá tốt, hỏi hắn, “Viết như thế nào?”
Văn Tu Viễn không đáp, dùng ngón trỏ nhúng chút nước trà, viết từng nét trên bàn tạo thành hai chữ “Trọng khanh”.
Du Thiên Linh nhìn thấy thầm than: Được được, nhiều nét bút như vậy.
“Được, ta sẽ nhớ kỹ.” Kỳ thật nàng một chút cũng không nhớ.
Chuyện đã làm xong, Du Thiên Linh bất nhã sờ sờ bụng, có vẻ hào sảng nói: “Uống trà cũng không no được, đến giờ cơm rồi, ta đã đói bụng, mời ngươi xa hoa một bữa đi! Đi!” Nói xong nàng đứng lên.
Văn Tu Viễn đối với lời nói của nàng thì không hiểu lắm, hỏi: “Xo hoa một bữa?”
U, đại tài tử còn không hiểu sao?
Du Thiên Linh giải thích cho hắn: “Chính là đi ăn một bữa, mời ngươi ăn đến no thì thôi! Đi nào ~”
Văn Tu Viễn cũng không thích dùng bữa ở bên ngoài, nhưng Du Thiên Linh đã mời, hắn lại phá lệ muốn đi, gật đầu nói: “Được.”
Du Thiên Linh liếc hắn một cái, nhướng mày: Nhận ba quyển sách, mời hắn một ấm trà, còn phải mời hắn ăn cơm, hắn còn rất không khách khí, nhưng ta cũng không thể quá keo kiệt, mời Phật mời đến Tây Thiên đi.
Nàng suy nghĩ một lát rồi hỏi hắn: “Có thể ăn cay không? Lúc trước ta từng ăn hồng du hầm gà của một nhà, đầy đủ vị, vừa ăn vừa đổ mồ hôi, ăn xong về nhà tắm rửa một cái, cả người đều được thư giãn!”
Trực giác nói cho Văn Tu Viễn hắn không thể đáp ứng, nhưng ma xui quỷ khiến hắn lại gật đầu: “Có thể.”
Cho nên khi Du Thiên Linh mang theo hắn, đi ngang qua từng danh lâu tửu quán, cuối cùng dừng chân tại một nhà dùng tấm ván gỗ đơn sơ dựng thành lều, Văn Tu Viễn phá lệ hối hận……


Bình luận

Truyện đang đọc