CÁ VOI CÔ ĐƠN - TỐ TỐ TỐ

Lão Ngô cúi đầu, chột dạ đi theo Phó Minh Chu ra ngoài. Chuyện đã đến bước này rồi, ông nên nói thật hay tiếp tục giấu giếm?

Ngay sau khi họ rời đi, Phó Cảnh Dật lập tức quay đầu giơ điện thoại đến trước mặt Hà Vân Tranh mặt mày lạnh tanh. Hà Vân Tranh nghiến răng nghiến lợi, quay đầu tức giận sau khi đọc những gì anh gõ trên điện thoại.

Lại đuổi cô ta đi! Trực giác của cô ta đã đúng, tình cảm của Phó Cảnh Dật dành cho Đồ Ca không giống.

Uông Á Nam vẫn đang đứng một bên sợ hãi, do dự không biết có nên ra ngoài không, Phó Cảnh Dật đã tự tay dừng lại, gõ chữ vào ghi chú đưa cho cô ấy: Nếu anh trai tôi có hỏi tôi với hai người có quen biết nhau không, cô cứ nói chúng ta gặp nhau trên đường, không quen biết.

Anh trai anh sẽ không để anh tiếp xúc với Đồ Ca, bà nội chắc chắn sẽ không thích Đồ Ca.

Vì Đồ Ca không có tiền.

Trái tim treo lơ lửng của Uông Á Nam rơi bụp xuống đất, gật đầu lia lịa. Điều kiện của em trai giám đốc An Thuỵ chắc chắn không tệ, chẳng trách Đồ Ca lại giữ bí mật.

Ngoài cửa khoa cấp cứu, lão Ngô cúi đầu không dám nhìn Phó Minh Chu: "Cảnh Dật muốn mua máy ép nước trái cây. Tôi nghĩ ở trung tâm thương mại có đầy đủ, thương hiệu tốt, vậy nên muốn chở cậu ấy đến đó, đi ngang qua trường Ngoại ngữ, cậu ấy đột nhiên yêu cầu dừng xe, tôi không biết cậu ấy với cô gái bị bệnh kia có quen biết không."

Đồ Ca quả thực là đứa nhỏ đáng thương, ông cũng có một đứa con trạc tuổi cô, vì vậy cũng không thể làm mọi chuyện tồi tệ hơn được.

"Vậy..." Phó Minh Chu nhớ tới Đồ Ca có nói cô đã gặp Phó Cảnh Dật vài lần khi còn ở quê nhà, chỉ là không thân thiết.

Phỏng chừng Phó Cảnh Dật nhận ra cô, cảm thấy quen thuộc nên đưa cô ấy đến bệnh viện. Cũng có khả năng hai người cùng nhau giấu giếm, nghe đàn chị của Đồ Ca nói vào ngày lễ tết cô thường bày bán đồ ở phố đi bộ, bán bất cứ thứ gì phù hợp vào ngày lễ.

Ngày lễ Giáng sinh, hoa hồng mà Phó Cảnh Dật đặt trên bàn là hàng giá rẻ, có thể nhìn thấy bất cứ chỗ nào trên đường phố.

Nghĩ vậy, Phó Minh Chu vỗ vai lão Ngô ra hiệu cho ông đừng căng thẳng: "Đừng nói cho bà nội với bố mẹ cháu chuyện này. Nếu họ có biết, chú có thể giải thích cho họ giống như những gì chú vừa nói."

Lão Ngô tâm hơi chấn động: "Cậu biết rồi?"

"Hai đứa cũng chỉ là trẻ con thôi." Phó Minh Chu quay người cười một cái.

Hai đứa nhỏ còn tự cho rằng mình rất thông minh.

Nhưng nếu không có việc ngày hôm nay, anh ấy cũng sẽ không thực sự phát hiện ra, trừ khi phải theo dõi.

"Em có chuyện muốn nói với anh!" Hà Vân Tranh sắc mặt tối sầm ngăn Phó Minh Chu lại, áp chế lửa giận không được: "Bọn họ có phải quen biết nhau đã lâu rồi!"

"Cô ấy là hàng xóm nhà hai vợ chồng nhận nuôi Phó Cảnh Dật hai năm trước. Hai người cũng có gặp qua." Phó Minh Chu cau mày nói: "Cảnh Dật không phải tài sản riêng của em. Nó trở lại Tân Thành vô tình nhìn thấy người quen giúp đỡ cũng không có gì sai."

Anh ấy đối với Hà Vân Tranh cũng không có ý kiến, nhưng đối với thái độ lần này của cô ta lại có ý kiến rất lớn.

Em trai anh chưa bao giờ nói thích cô ta, trước khi xảy ra tai nạn hai người cũng không phải một đôi, nhưng quan hệ giữa hai gia đình rất tốt, anh chỉ là không phòng bị cô ta thôi.

Hà Vân Tranh như bị tát vào mặt, đau lòng hỏi lại: "Sao anh biết từ trước đến nay Cảnh Dật chưa bao giờ thích em. Anh ấy tặng quà cho em mỗi năm, gửi tin nhắn cho em mỗi ngày!"

"Đó là điều mà dì anh yêu cầu nó làm. Mỗi năm lễ tết cả gia đình đều nhận được quà từ nó." Phó Minh Chu như có điểm phát hỏa, nhưng anh ấy đã được dạy dỗ qua không được phép nói lời xấu: "Em về trước đi, đừng đem chuyện của Cảnh Dật rồi chọc tức bố mẹ em nữa, hai nhà về sau cũng không cần lui tới."

Đôi mắt Hà Vân Tranh đỏ hoe, gắt gao nhìn anh ấy chằm chằm sau đó xoay người sải bước ra ngoài.

Không phải vậy, Phó Cảnh Dật trước khi tai nạn xe hơi đối xử với cô ta khác với những người khác!

Phó Minh Chu nhắm mắt lại, nghiêng đầu nhìn lão Ngô đang cúi đầu, bất lực nói: "Cháu cũng về trước đây, những việc còn lại của Cảnh Dật giao cho chú."

Trước khi đi, anh ấy móc ví ra, đưa cho lão Ngô hai mươi tờ 100 tệ tiền mặt: "Chú vào đi, nói cho Cảnh Dật biết cháu không tức giận."

Lão Ngô run rẩy nhận tiền, trên trán đổ mồ hôi.

Phó Minh Chu quay đầu lại, liếc nhìn Phó Cảnh Dật đang đợi bác sĩ khám bệnh, sải bước đi ra ngoài.

Anh ấy phải nói chuyện với Đồ Ca lần nữa, nhưng không phải bây giờ.

Hai giờ sau Đồ Ca tỉnh dậy.

Mở mắt ra nhìn thấy Phó Cảnh Dật, cô sững sờ vội vàng ngồi dậy: "Anh Cá voi?"

Phó Cảnh Dật mím khoé miệng, nắm lấy vai cô, đẩy cô trở lại giường, sắc mặt tối sầm.

Đồ Ca nhắm mắt lại, sau khi đọc xong những gì anh gõ trên điện thoại, đôi mắt trong trẻo chậm rãi hiện lên sương mù: "Không phải như thế."

Khí lực trên vai càng lúc càng tăng, Phó Cảnh Dật đầy tức giận chỉ gõ được ba chữ: Em nói dối!

Đồ Ca quay mặt đi tránh ánh mắt của anh, kiên quyết nói: "Em không có. Em chỉ cần uống thuốc hạ sốt rồi ngủ một hồi là tốt. Không phải vì em không có tiền."

Sau khi đưa Đồ Khải xuất viện, trên người cô chỉ còn lại hơn hai trăm tệ. Tiền đến bệnh viện không đủ, cô không ngờ bệnh cảm của mình lại trở nên nghiêm trọng, không ngờ Uông Á Nam lại gửi tin nhắn cho anh bằng điện thoại của cô.

Cô cũng từng bị cảm sốt tương tự, chỉ cần uống nhiều nước, ngủ một giấc có thể khỏe hơn.

Cánh tay của Phó Cảnh Dật duỗi ra, màn hình điện thoại đối diện với mặt cô, phông chữ trên ghi chú lớn hơn một cỡ, dòng chữ: ANH ĐANG TỨC GIẬN.

Đồ Ca thở dài quay lại nhìn anh: "Anh đã hứa với em sẽ không tức giận."

Phó Cảnh Dật cụp mắt xuống, nhanh chóng gõ một dòng: Anh chưa từng hứa với em điều gì.

Đồ Ca: "..."

Tư duy logic của anh trở nên tốt như vậy từ khi nào?

Phó Cảnh Dật càng tức giận, mu bàn tay trái cầm điện thoại lộ ra khớp xương trắng bệch, lồng ngực lên xuống nhanh chóng, anh nói với cô: Điều trị bệnh thật tốt, hứa với anh.

Đồ Ca giơ tay vỗ vỗ cánh tay anh thoải mái: "Em hứa với anh sẽ trị bệnh nhưng không nằm viện, anh đừng tức giận"

Đây là bệnh viện, cô thật sự lo lắng anh sẽ mất lý trí lúc ở đây. Cô còn sợ hơn nữa, anh sẽ có thể làm tổn thương bác sĩ và y tá vô tội.

Lửa giận trên người Phó Cảnh Dật trong phút chốc tan biến, anh mím khóe miệng nặng nề gật đầu.

Đồ Ca bất đắc dĩ chậm rãi ngồi dậy trên giường: "Em đi vệ sinh."

Phó Cảnh Dật cũng đứng dậy, ngơ ngác nhìn cô không biết phải làm sao, hai má lại chầm chậm bò lên hai vệt đỏ sẫm rõ ràng.

"Giúp em lấy bình truyền dịch xuống, em sẽ tự đi." Đồ Ca đem màn sương trong mắt trở lại, giả vờ thư thái: "Thật sự không sao, cứ tin ở em."

Phó Cảnh Dật đưa tay lấy bình truyền dịch xuống treo trên giá cho cô.

Sau khi nhiệt độ cơ thể giảm xuống, bệnh nhân khác cũng có mặt trong phòng bệnh, Đồ Ca thấy anh bắt đầu run lên vì căng thẳng, liền thì thầm thuyết phục anh về với lão Ngô trước.

Phó Cảnh Dật nhất quyết ở lại với cô.

Đồ Ca thuyết phục anh mãi không được đành từ bỏ. Đồng hồ điểm 5 giờ, một bệnh nhân chấn thương được đưa đến phòng bệnh, gia đình đi theo anh ta, Phó Cảnh Dật bị ép về phía sau.

Thần sắc của anh càng trở nên trầm trọng, lo lắng càng ngày càng lộ rõ, Đồ Ca bắt anh đem bình truyền dịch xuống, đến phòng truyền dịch.

Ngồi ở vị trí góc khuất, anh nhanh chóng thả lỏng người, nhưng tay chân vẫn không ngừng run rẩy.

Đồ Ca nhìn anh, mặt mũi chua xót.

Sau khi kiểm tra một lần nữa, truyền dịch cuối cùng cũng xong, trời cũng đã tối.

Phó Cảnh Dật nhất quyết muốn đưa Đồ Ca trở về căn hộ, lão Ngô đi theo để giúp đỡ, lời nói yếu ớt của Đồ Ca cũng không còn sức lực, lời phản đối cũng không có giá trị, đành phải trở về cùng anh.

Căn hộ rất gần phố đi bộ, nhưng xa trường học. Bố cục có ba gian phòng, phong cách trang trí vắng vẻ, thoạt nhìn đều là màu trắng, đèn chiếu sáng cũng là màu trắng.

Đồ Ca ngồi trên ghế sô pha, khó chịu nhắm mắt lại.

"Cháo còn nóng. Cháu ăn chút gì đó trước khi đi ngủ đi." Lão Ngô đặt bát cháo được đóng gói xuống, quan tâm nhìn cô: "Nếu buổi tối cảm thấy không thoải mái, cứ để Cảnh Dật nhắn tôi đánh xe đến."

Đồ Ca giật mình, mở mắt ra, chậm rãi ngồi dậy: "Anh ấy không như vậy nữa đâu. Chú cứ về nghỉ ngơi đi, cháu cũng mang thuốc hạ sốt rồi."

Lão Ngô cười gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.

Phó Cảnh Dật từ phòng ngủ đi ra, tay cầm chăn bông che kín người không giải thích bất cứ điều gì, trên mặt lộ ra một tia tức giận không nguôi.

Đồ Ca chớp chớp mắt muốn cười một tiếng: "Em không phải trẻ con, anh cứ mặc kệ em."

Phó Cảnh Dật sững người, ngồi bên cạnh cô, giơ hai tay lên, duỗi thẳng ngón trỏ, mím khóe miệng cho cô xem. Khuôn mặt tươi cười nhưng đôi mắt đầy bất bình.

"Em thu lại lời nói vừa rồi, để anh chăm sóc em." Đồ Ca mềm lòng, khóe miệng cong lên: "Anh ăn đi, cùng nhau ăn."

Phó Cảnh Dật mạnh mẽ gật đầu.

Sau khi ăn xong, Đồ Ca nhắn tin cho Đồ Khải, biết cậu đã ăn rồi, đang tập hợp trọng tâm cho bạn cùng lớp, liền yên tâm dựa vào sô pha mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Phó Cảnh Dật thấy cô không mở nổi mắt nữa, vì vậy đành phải ôm cô trở lại phòng ngủ, lấy một chiếc chăn bông khác ngủ bên cạnh cô.

Nửa đêm Đồ Ca đổ mồ hôi, sáng tỉnh dậy cơn sốt đã giảm hẳn, đầu óc tỉnh táo. Nhìn thấy Phó Cảnh Dật đang ngủ bên cạnh mình vẻ mặt ôn hòa, liền cảm thấy có lỗi.

Cô vừa động, Phó Cảnh Dật cũng tỉnh dậy, mờ mịt nhìn qua.

"Chào buổi sáng." Đồ Ca chào hỏi, nhấc chăn ra khỏi giường.

Phòng ngủ của anh rất rộng rãi, toàn bộ đều là màu trắng có chút chói mắt, ánh sáng mặt trời len lén tinh nghịch xuyên qua khe hở trên rèm cửa, trên mặt đất để lại những vệt sáng.

Đồ Ca mở rèm cửa, quay đầu nhìn Phó Cảnh Dật, hai người hoàn toàn giống nhau cũng chưa tắm rửa gì, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt: "Lát nữa em sẽ quay lại trường học, buổi tối sẽ tự đi truyền nước."

Phó Cảnh Dật tỉnh táo lại, vén chăn đứng dậy dùng sức xua tay lắc đầu.

Đồ Ca đi về phía anh, cúi lưng lấy tay anh để lên trán, thoải mái cười nói: "Thật sự tốt rồi, buổi chiều đi truyền nước, em đã đáp ứng anh thì nhất định sẽ đi."

Phó Cảnh Dật nhấp khoé miệng lại nhìn chằm chằm cô một lúc, rút tay lại buồn bã gật đầu.

Đồ Ca nhìn thời gian, ảo não đổi lại: "Ăn sáng xong em sẽ đi tiêm, buổi chiều quay lại trường học."

Ánh mắt Phó Cảnh Dật sáng ngời, nhanh chóng đứng dậy nắm lấy cổ tay cô đi vào nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh không rộng rãi cho lắm nhưng hai người đứng vẫn không thấy chật. Đồ Ca vừa cười vừa đánh răng, mơ hồ nói: "Anh để râu sao."

Thực ra lần đầu tiên nhìn thấy anh, lúc đó mặt mày anh râu ria xồm xoàm, tóc rất dài giống như lâu ngày không tắm gội, co ro trước cửa nhà ông bà Trần như một kẻ ăn mày.

Lúc đầu cô nghĩ đó là một kẻ lang thang, lúc cô đi ngang qua anh liền cảm giác anh đang run rẩy.

Mở cửa mấy lần đều thấy anh ngồi xổm trong góc không nhúc nhích, cô có lòng tốt đưa cho anh một bát mì, phát hiện thấy anh không có gì nguy hiểm, bèn cho anh vào cửa rửa mặt, cắt tóc, cạo râu.

Nghe bà Trần nói họ vớt được anh ở bờ sông, trên người có rất nhiều vết thương mới, vết thương cũ, trên đầu cũng có vết thương hình như bị người ta đánh. Sau khi đưa đến bác sĩ, đợi đến khi anh tỉnh táo lại hỏi gì anh cũng không nói, nhưng có thể nghe hiểu mọi người nói chuyện.

Con cái của cặp vợ chồng già không ở bên cạnh, sau khi bàn bạc liền đưa anh về nhà chăm sóc.

Hôm đó, đôi vợ chồng già rủ nhau đi hát, có lẽ anh muốn đi tìm họ nhưng quên không mang theo chìa khóa nên bị nhốt ngoài cửa cả ngày.

Đồ Ca nghiêng đầu, không nhịn được cười khi thấy anh lại đỏ mặt.

Trông anh ấy thế này, không ai biết được anh đã 28 tuổi rồi, vậy mà còn dễ đỏ mặt hơn Đồ Khải.

Phó Cảnh Dật cúi đầu súc miệng, tức giận nhìn, sau đó cầm dao cạo để vào tay cô.+

_Hết chương 17_

Bình luận

Truyện đang đọc