CÁ VOI CÔ ĐƠN - TỐ TỐ TỐ

Đồ Ca theo bản năng lắc đầu: "Không phải."

Cô rất vui lòng khi ở bên cạnh Phó Cảnh Dự, tiếp tục đồng hành cùng anh, cuộc sống sinh hoạt của anh bây giờ không có vấn đề gì, nhưng anh vẫn còn chưa thể tự lập được.

Phó Cảnh Dự ở một bên rõ ràng đang mỉm cười, hai mắt sáng ngời như được tráng một lớp ánh sáng, chờ Phó Minh Chu tiếp tục nói.

"Nếu không có vấn đề gì, Cảnh Dự muốn mở một studio cũng cần một người hợp tác giải quyết công việc, cô là người thích hợp nhất." Giọng điệu của Phó Minh Chu mạnh mẽ hơn vài phần: "Cụ thể thế nào, tôi sẽ nói chi tiết cùng cô sau."

Đồ Ca có chút bối rối: "Hình như tôi chưa đáp ứng?"

Hàn Thác cười: "Cô cho rằng Cảnh Dự mở studio khi giao dịch với khách hàng có thể được chứ?"

Đồ Ca im lặng thành thật lắc đầu.

Phó Cảnh Dự hiện vẫn chưa thể ứng phó được với việc này, anh cần có một trợ lý hoặc đối tác có thể hiểu được ý định thiết kế và phong cách thiết kế của anh.

"Cho nên cô là thích hợp nhất." Hàn Thác nở nụ cười: "Còn có một chuyện nửa, chúng tôi vẫn chưa tìm được người nhắm vào cậu ấy. Chúng tôi không yên tâm nên vẫn muốn cô chăm sóc cho cậu ấy."

Đồ Ca cân nhắc một hồi, gật đầu đồng ý.

Cô không muốn thấy Phó Cảnh Dự phải khổ sở lần nữa, cũng không muốn anh trở thành như trước đây.

Phó Minh Chu rốt cuộc cũng tươi cười trở lại, bình tĩnh liếc nhìn Phó Cảnh Dự đang vui vẻ như một đứa trẻ, âm thầm lắc đầu.

Ở cạnh nhau lâu như vậy mà vẫn không dám thổ lộ với Đồ Ca, cũng đến phục.

Việc này định ra, cả Đồ Ca và Phó Cảnh Dự đều trở nên bận rộn, từ việc chọn địa điểm mở studio, xác định phong cách trang trí, thông báo tuyển dụng nhân viên,... Đồ Ca lại càng bận rộn hơn vì trường chuẩn bị vào năm học.

Trường Đồ Khải đi học trở lại chỉ sau cô một ngày, buổi tối hai chị em cẩn thận tính toán kỹ lưỡng tiền, thu nhập từ việc mở quầy hàng trước và sau tết năm nay là hơn 5.000, cộng thêm việc thời gian tết này Phó Cảnh Dự còn đưa thêm cho Đồ Ca, cũng đủ tiền cho hai chị em bắt đầu năm học.

"Ngày mai đi đến trại giam thăm mẹ, lần này chờ đến ngày nghỉ cũng phải đến tết Thanh Minh." Đồ Khải rất hài lòng với biểu hiện của mình năm nay: "Chị, em mua cho chị quần áo nhé."

Tết năm nay cả hai cũng chưa sắm thêm quần áo mới.

"Thẩm mỹ của em vẫn là nên thôi đi, màu son lần trước em mua không thích hợp với chị." Đồ Ca không nhịn được cười: "Tiền cứ giữ lại, chờ mẹ ra tù còn phải tiêu rất nhiều tiền, cứ tích góp nhiều một chút."

Kết quả tái khám đợt tới, chân cậu phải đến cuối năm mới có thể tháo đinh thép ra, một năm này vẫn phải thường xuyên đi tái khám định kỳ để xác định chắc chắn khối u sẽ không tái phát.

Nhiều tiền hơn một chút cũng an tâm hơn một chút.

Đồ Khải cất chiếc máy tính đi mỉm cười gật đầu.

Ngày hôm sau đi đến trại giam thăm mẹ, sắc mặt của bà tốt hơn trước, người cũng béo hơn một chút.

"Đồ Ca, lần trước mẹ có nghe Chu Xuân Hoa nói con đến tới đây bằng ô tô?" Ánh mắt Chu Xuân Linh đầy vẻ lo lắng.

"Xe con mượn của đàn chị." Đồ Ca cười: "Mẹ yên tâm đi con sẽ không lộn xộn đâu, mẹ cứ sống tốt chỉ còn một năm nữa là có thể được ra ngoài, bọn con đều chờ mẹ về nhà."

"Mẹ tin tưởng con." Chu Xuân Linh cười trên mặt lộ vẻ yên tâm: "Trở về đi, còn nốt kỳ này nữa là Đồ Khải lên lớp 12 rồi, con phải chăm chỉ."

Đồ Ca liếc nhìn Đồ Khải bên cạnh rồi mỉm cười gật đầu.

Buổi chiều trở lại Tân Thành, Phó Minh Chu gọi điện yêu cầu cô trực tiếp đến An Thụy để ký hợp đồng. Đồ Ca không nghĩ nhiều, đưa Đồ Khải về nhà gọi điện cho Phó Cảnh Dự, tiện đường đi qua.

"Đây là ý của anh Cá voi?" Bàn tay đang cầm bản hợp đồng của Đồ Ca khẽ run lên: "Tại sao anh không ngăn cản anh ấy?"

Theo bản hợp đồng, một nửa cổ phần của studio sẽ là của cô, Phó Cảnh Dự chiếm một nửa. Cô không bỏ ra một xu nào không thể vô duyên vô cớ nhận một nửa được, loại chuyện này chỉ có thể là Phó Cảnh Dự đề ra.

Anh còn hận không thể đưa tất cả cho cô, toàn bộ đều đưa cô hết.

"Nếu tôi có thể ngăn cản nó, tôi đã không cần nhờ cô chăm sóc nó rồi." Phó Minh Chu vẻ mặt bất lực: "Đồ Ca, cô không cần phải có gánh nặng tâm lý gì đâu. Cảnh Dự hiện tại đã bình phục, nó biết chính xác những gì nó đang làm."

Đồ Ca có chút buồn bực trong ngực, thật lâu mới ký tên.

"Ngày 23 mở phiên toà, nếu cô có thể xin nghỉ phép cùng Cảnh Dự đi đến toà thì tốt." Phó Minh Chu hơi nhướng mắt: "Tôi với Hàn Thác cũng sẽ tới."

Có cả bố mẹ anh ấy cùng bà nội.

Lâm Thanh Phong lấy trộm bản thảo thiết kế của Phó Cảnh Dự người trong nhà đều biết, mọi người đều ủng hộ việc bảo vệ quyền lợi cho Cảnh Dự.

"Tôi sẽ cố hết sức, nhưng tôi không đảm bảo tôi sẽ có thể xin nghỉ phép được. Vừa vào học cũng tương đối quan trọng." Đồ Ca có chút khó xử.

Phó Cảnh Dự thưa kiện, cha mẹ của Phó Minh Chu chắc chắn sẽ ở đó, cô còn chưa nghĩ tới việc sẽ gặp mọi người bây giờ, đặc biệt là bà nội của hai anh em họ.

Hà Vân Tranh có nói qua bà cụ rất yêu thương Phó Cảnh Dự, nếu bà cụ biết cô là đứa học sinh nghèo, mẹ còn là kẻ giết người, bà cụ nhất định sẽ không đồng ý để cô nắm giữ một nửa cổ phần của studio, cũng sẽ không tiếp tục để cô tiếp xúc với Phó Cảnh Dự.

"Cô cứ sắp xếp đi, tôi tin Cảnh Dự đã hồi phục rất tốt." Phó Minh Chu bật cười: "Sáng nay tôi đưa Cảnh Dự đi tái khám, bác sĩ Lương nói máu ứ tan cũng khá rồi, chắc khoảng nửa năm sẽ hấp thụ được hoàn toàn."

"Thật không? Vậy thì tốt quá!" Đồ Ca vui mừng: "Mong là anh Cá voi sẽ nhanh chóng nhớ ra mọi chuyện, bắt được kẻ đã lừa anh ấy đến Hà Châu."

Phó Minh Chu đem hết biểu tình của cô vào đáy mắt, nụ cười trên khóe miệng không ngừng mở rộng: "Cảnh sát cũng đang nỗ lực, tôi tin sẽ sớm có kết quả."

Đồ Ca có chút ngượng ngùng: "Không có việc gì khác thì tôi trở về được không?"

Phó Minh Chu mỉm cười gật đầu.

Đồ Ca vẫy tay đứng dậy mở cửa, trước khi thang máy còn chưa tới, giọng nói của Phó Minh Chu lại vang lên: "Đồ Ca, cùng tôi đi đến phòng trưng bày. Lão Ngô nói Cảnh Dự lại phát tác."

"Lâm Thanh Phong có phải ở đấy không?" Sắc mặt Đồ Ca nháy mắt trầm xuống: "Ngoại trừ anh ta, anh Cá voi sẽ không tức giận lung tung với người khác."

Phó Minh Chu nhắm mắt, lạnh lùng gật đầu.

Đồ Ca ấm thầm nắm chặt tay thành nắm đấm, hận không thể đem Lâm Thanh Phong đánh một cách thô bạo.

Đến phòng trưng bày, tiếng hô của lão Ngô từ bên trong truyền ra, nghẹn tức vô lực: "Cảnh Vũ, buông tay ra, đánh chết cậu ấy sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật!"

Đồ Ca hoảng sợ lao vào không quan tâm chuyện gì, nhìn thấy Lâm Thanh Phong bị Phó Cảnh Dự đè trên mặt đất, hai tay ôm đầu né tránh nắm đấm của Phó Cảnh Dự, đột nhiên cô không cả muốn ngăn anh lại.

Suy nghĩ này chỉ loé lên trong chớp mắt, cô cũng sợ Phó Cảnh Dự thật sự sẽ đem Lâm Thanh Phong đánh chết.

Bước tới ngăn Phó Cảnh Dự kéo anh lên, Đồ Ca nhịn không được nhấc một chân đá Lâm Thanh Phong.

"Sao lại thế này." Phó Minh Chu không đến đỡ Lâm Thanh Phong mà chỉ lo lắng nhìn Phó Cảnh Dự: "Cảnh Dự, em có bị thương gì không?"

Phó Cảnh Dự thở hổn hển, nghẹn đỏ bừng nhìn chằm chằm Lâm Thanh Phong trên mặt đất: "Trộm, cậu ta là kẻ trộm!"

"Lão Ngô, chú tới đây nói xem." Phó Minh Chu mơ hồ đoán được nguyên nhân, ánh mắt nhìn Lâm Thanh Phong lập tức lạnh đi.

Anh ta cố tình đến đây kích thích Cảnh Dự để kiểm tra xem anh đã khôi phục được trí nhớ hay chưa.

"Cảnh Dật nói muốn uống trà sữa, nên chú với cậu ấy cùng nhau đến đây, không ngờ cậu Lâm lại ở trong cửa hàng." Lão Ngô nói theo sự thật: "Cậu ấy lúc đó đang ngồi trên chiếc ghế mà Cảnh Dự thường ngồi."

Phó Minh Chu mím khóe miệng, vỗ vỗ bả vai Phó Cảnh Dự, đi tới ngồi xổm xuống bên người Lâm Thanh Phong: "Thanh Phong, cậu cũng có thể nói lý do."

Lâm Thanh Phong chật vật ngồi dậy, căm giận trừng mắt giống như kẻ điên nhìn Phó Cảnh Dự, bừng bừng lửa giận: "Công ty đang bắt đầu chuẩn bị buổi diễn thu đông, cần một vài bức tranh trừu tượng để trang trí. Tôi nghĩ ở phòng trưng bày có bán các tác phẩm do sinh viên vẽ, nó vừa rẻ lại dễ sử dụng. Đang ở đây chọn mấy bức còn chưa điền xong cậu ấy đã tới."

Đồ Ca nghiêng đầu liếc nhìn bàn của Phó Cảnh Dự, quả nhiên có hai danh sách trên đó, một danh sách đã được điền, danh sách còn lại mới điền được một nửa.

"Cậu đang nói Cảnh Dự hiểu lầm cậu sao?" Phó Minh Chu lạnh lùng lên tiếng: "Vậy thì sao cậu không giải thích, Cảnh Dự không phải người không nói lý."

Lâm Thanh Phong lau vết máu nơi khóe miệng, nghiến răng nghiến lợi: "Nếu cậu ấy có thể phân biệt phải trái đã không đánh tôi như vậy."

Trí nhớ của Phó Cảnh Dự chắc chắn vẫn chưa hồi phục, nhưng anh ta thực sự phải để ý đến Đồ Ca.

Váy cưới kia là được thiết kế cho Đồ Ca.

"Đi tới bệnh viện kiểm tra, phí tôi bồi thường." Phó Minh Chu sắc mặt nhàn nhạt: "Có thể báo cảnh sát, Cảnh Dự có chẩn đoán bệnh nhiều nhất cảnh sát cũng chỉ hoà giải."

Lâm Thanh Phong hừ một tiếng, đứng dậy sải bước đi ra ngoài: "Tôi với cậu ấy từ nay sẽ không còn là bạn nữa."

"Anh nói giống như anh Cá voi muốn làm bạn với anh." Đồ Ca lẩm bẩm một câu, nắm lấy tay Phó Cảnh Dự: "Có đau không?"

Phó Cảnh Dự không nói lời nào, mãi đến khi Lâm Thanh Phong ra khỏi phòng trưng bày, trên mặt hiện lên nụ cười, anh cúi đầu nói nhỏ vào tai Đồ Ca: "Giả thôi."

Đồ Ca chớp chớp mắt, vừa giận vừa buồn cười: "Lần sau không được như vậy, làm em sợ muốn chết."

"Ừ." Phó Cảnh Dự cúi đầu, trên mặt nhanh chóng đỏ ửng: "Không có lần sau."

Khóe miệng Đồ Ca cong lên, rất tự nhiên đưa tay sờ lên cái cằm thâm tím của anh: "Đau lắm đúng không?"

Phó Cảnh Dự chỉ cười.

Phó Minh Chu lắc đầu lôi kéo lão Ngô ra ngoài trước.

"Cảnh Dự vừa rồi thật sự muốn đánh chết cậu ấy." Lão Ngô lòng có chút sợ hãi.

"Không sao đâu, nó sẽ không làm chuyện này đâu." Phó Minh Chu hạ giọng: "Ngày mai Đồ Ca sẽ bắt đầu đi học, chú tiếp tục ở lại chăm sóc cho nó."

"Không thành vấn đề, để người khác chú cũng không yên tâm." Lão Ngô thở dài: "Thằng bé rất đáng thương."

Phó Minh Chu mỉm cười, không nói cho ông biết Phó Cảnh Dự đã khôi phục.

Đồ Ca cùng Phó Cảnh Dự từ bên trong đi ra, Phó Minh Chu thấy Phó Cảnh Dự cũng bị thương, để lão Ngô ở lại dọn dẹp phòng trưng bày, sắp xếp để Đồ Ca đưa Phó Cảnh Dự đi xử lý vết thương trên người.

Đồ Ca nghẹn cười gật đầu, kéo Phó Cảnh Dự trở lại xe để thả lỏng một lát, cô mỉm cười vui vẻ khởi động xe: "Anh Cá voi, anh giỏi thật đấy, có thể đánh thắng được anh ta."

Phó Cảnh Dự nâng hai bàn tay sưng đỏ lên, giọng nói buồn bực: "Đau."

Đồ Ca: "..."

Về đến nhà lấy thuốc cho anh, Đồ Ca mở TV lên, nhìn thấy quảng cáo cuộc thi thiết kế thời trang của Cách Sắc, cau mày, ngoắc tay gọi Phó Cảnh Dự bên cạnh: "Anh muốn tham gia vào thi đấu thiết kế của cuộc thi sao?"

Phó Cảnh Dự đáp lại, nghiêng đầu dựa vào vai cô: "Tay đau."

Đồ Ca không nói nên lời đem tay anh qua, nắm lấy túi đá tiếp tục chườm cho anh.

Cuộc thi lần này của Cách Sắc có quy cách rất cao sức ảnh hưởng cũng rất lớn, ban giám khảo công tâm hơn các cuộc thi khác, giải thưởng còn siêu hấp dẫn.

Ngoại trừ còn có buổi biểu diễn cá nhân, các tác phẩm đoạt giải cũng sẽ được trình chiếu tại triển lãm Paris vào năm sau, tiền thưởng cũng từ 100.000 đến 500.000 tệ.

Đường Lâm đang cố gắng hết sức để hỗ trợ Lâm Thanh Phong.

Có thể hiểu nôm na muốn nhận đồ đệ làm con rể. Lâm Thanh Phong mồm miệng cũng rất ngọt, dỗ người ta làm được đến như vậy.

"Đúng rồi, anh Phó nói ngày mở phiên toà hy vọng em có thể đi đến cùng anh, nhưng em còn chưa biết nhất định có thời gian hay không." Đồ Ca nghiêng đầu nhìn anh: "Anh Cá voi, anh có thể tự ứng phó một mình được không?"

Phó Cảnh Dự ngồi thẳng dậy, ánh mắt chuyên chú nhìn cô: "Có thể."

Đồ Ca nhướng mày, ma xui quỷ khiến thế nào lại nói: "Cô gái mà anh thích đã đi làm rồi."

Nhịp tim của Phó Cảnh Dự lộn xộn di chuyển đến gần cô, nói cho cô nghe, lại giống như đang nói cho chính mình nghe: "Anh muốn hôn."+

Anh muốn hôn lên mặt cô.

_Hết chương 42_

Bình luận

Truyện đang đọc