CÁ VOI CÔ ĐƠN - TỐ TỐ TỐ

Anh càng giấu diếm, cô càng tò mò, cô cong khóe miệng kiễng chân ngồi lên bàn, cầm lấy mấy bức vẽ khác giả bộ tuỳ ý mở ra: "Không phải anh cố ý vẽ em xấu xí mới không cho em xem đấy chứ."

Phó Cảnh Dật đã học vẽ từ rất lâu rồi, chỉ vài nét vẽ cũng có thể vẽ được khuôn mặt cô. Vẽ quần áo lại càng đẹp hơn, có nhiều kiểu dáng còn chưa được thấy qua.

Đồ Ca sau đó xoay người, dư quang thấy anh vẫn bất động tại chỗ không khỏi buồn cười: "Không nhìn nữa, anh cất nó đi lại đây."

Trong mắt Phó Cảnh Dật tràn đầy vẻ thả lỏng, giống như lúc xem lén truyện trên lớp bị cô giáo bất ngờ bắt được, cô giáo lại quyết định không phạt, cảm xúc phập phồng đặc biệt rõ ràng.

Lời trêu ghẹo của Đồ Ca vọt tới trên môi, giọng nói lớn của Lâm Thanh Phong đột nhiên vang lên từ bên ngoài: "Lão Ngô, chú cứ cho tôi vào đi, tôi thực sự có chuyện cần tìm Cá Voi."

"Đừng nói với anh ta là em ở đây." Đồ Ca thấp giọng nói chuyện với Phó Cảnh Dật, nhảy khỏi bàn chạy nhanh vào nhà vệ sinh.

Phó Cảnh Dật nghiêng đầu nhìn cô biến mất, do dự lấy bức vẽgiấu sau lưng ra.

Trên tờ phác thảo, Đồ Ca đang mặc một chiếc váy cưới màu trắng đôi lông mày rũ xuống, mỉm cười nhìn chăm chú bó hoa trên tay, trên má ẩn hiện lúm đồng tiền nhỏ sâu.

"Cậu vẽ gì thế?" Lâm Thanh Phong duỗi tay không kìm nén cầm bức tranh đó lên.

Phó Cảnh Dật kinh hãi, đột nhiên dùng sức giật nó lại, kéo ngăn kéo ra nhét nó vào, tạo ra tiếng ồn rất lớn.

Lâm Thanh Phong bị anh làm cho hoảng sợ, theo bản năng lui về phía sau hai bước, lo lắng giơ hai tay lên: "Tôi chỉ đùa một chút, Cá Voi cậu đừng tức giận, được chứ."

Anh ta không nhìn rõ bức tranh kia vẽ gì, nhưng khá chắc chắn cô gái trên bức tranh là Đồ Ca. Lần trước Hà Vân Tranh thử Đồ Ca, không phải bọn họ hoàn toàn không biết nhau sao?

Chẳng lẽ... anh ta mím khóe miệng nhìn mặt bàn.

Trên bàn có rất nhiều bức vẽ, mỗi bức vẽ quần áo đều khác nhau, hơn nữa mỗi một gương mặt người mẫu đều là Đồ ca!

Nhịp tim của Lâm Thanh Phong nhanh lên rõ rệt, trộm liếc nhìn Phó Cảnh Dật, thấy anh không có hành động gì, anh ta do dự thu tay lại rồi ngồi xuống: "Bên ngoài làm sao thế?"

Anh ta ngoài miệng hỏi chuyện bên ngoài, nhưng ánh mắt lại đảo qua các bức vẽ.

Làm sao có thể là Đồ Ca mà không phải Hà Vân Tranh?

Phó Cảnh Dật tức giận đá văng ghế dựa, cầm lấy điện thoại di động sải bước ra ngoài tìm Lão Ngô. Đã nói Lâm Thanh Phong không được phép vào, tại sao lại không ngăn cản.

Lâm Thanh Phong nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, đem tất cả bức phác hoạ trên bàn chụp lại.2

Quay đầu lại nhìn, anh ta phải đi tìm Đồ Ca tâm sự vui vẻ mới được.

Cô gái này khẳng định là lừa gạt ông đây, nếu Phó Cảnh Dật lại một lần nữa cầm bút vẽ lại vì cô vậy thì càng phải đến tâm sự.

"Cậu Lâm, mời đi ra ngoài." Lão Ngô từ bên ngoài đi vào, sắc mặt khó coi.

Phó Cảnh Dật đứng ở phía sau mặt cũng tối đen, như thể sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào.

Lâm Thanh Phong xấu hổ giải thích: "Tôi lập tức đi ngay, tôi quan tâm cậu ấy mới qua đây thăm cậu ấy chút thôi."

Lão Ngô hừ một tiếng, bất mãn nói: "Mau lên, Cảnh Dật đang tức giận rồi."

Lâm Thanh Phong nâng tay lên đầu hàng, chật vật đi lướt qua bọn họ, tăng tốc bước ra khỏi phòng trưng bày.

Ngay khi anh ta rời đi, cơn giận của Phó Cảnh Dật liền tan biến, để lại Lão Ngô ở đó hướng tới nhà vệ sinh chạy vào.

"Anh ta tới làm gì vậy?" Đồ Ca nhíu mày thật sâu. Lâm Thanh Phong sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến đây mà không có lý do. Cổ phần trong studio của Phó Cảnh Dật cũng đã rút vài năm, anh ta không thể chày mặttới đây đòi gánh vác nợ cùng nhau được, cũng không thể đảm bảo anh ta sẽ không làm ra những việc khác.

Phó Cảnh Dật vô tội lắc đầu, gương mặt viết rõ "Anh không biết cậu ta đến đây làm gì".

"Anh ăn cơm chưa?" Đồ Ca thở dài: "Còn chưa ăn thì đợi em trong phòng trưng bày, để em đi mua cho."

Nếu anh biết, Lâm Thanh Phong sẽ không hết lần này đến lần khác tới đây kích thích anh.

Phó Cảnh Dật cúi đầu, mặt nhanh chóng đỏ ửng lên, bên ngoài truyền đến giọng nói của Lão Ngô: "Còn chưa ăn đâu, Minh Chu nói đợi lát nữa tới cùng nhau đi ăn."

"Cháu biết rồi." Đồ Ca trả lời, nắm lấy ống tay áo của Phó Cảnh Dật cùng anh đi ra ngoài.

Sau khi trở lại chỗ ngồi, cô cầm bức vẽ trên bàn lên cười, hạ giọng nói: "Về sau đừng vẽ mặt em, người ta mà biết anh vẽ mặt em, họ sẽ không thích em đâu."

Phó Cảnh Dật dùng sức gật đầu, nhanh chóng cất những bức vẽ đó cho vào ngăn kéo tủ khoá lại.

Nhận lệnh xong, Phó Minh Chu cũng đã đến ngoài cửa. Anh ấy tự mình lái xe tới, không đem theo trợ lý và tài xế.

Để lại Lão Ngô ở lại trông coi công nhân làm việc, Đồ Ca mang theo túi xách cùng Phó Minh Chu đưa Phó Cảnh Dật ra khỏi phòng trưng bày lấy xe.

"Cô lái xe giỏi không? Trong kỳ nghỉ đông, lão Ngô phải nghỉ phép để về quê. Thuê lái xe mới Cảnh Dật không quen." Phó Minh Chu mở khóa xe, thản nhiên nói chuyện phiếm.

"Cũng được." Đồ Ca nhanh chóng đáp: "Tôi cũng có bằng lái xe rồi, nhưng hai năm rồi chưa cầm tay lái."

Phó Minh Chu hơi ngạc nhiên, đưa chìa khóa cho cô: "Vậy cô lái thử đi, tôi ngồi ghế lái phụ, Cảnh Dật ngồi phía sau."

Phó Cảnh Dật hiển nhiên có chút không vui, cúi đầu nhìn Đồ Ca, hy vọng cô sẽ từ chối.

"Tuần sau em thi xong, sẽ có thời gian ở cùng anh mỗi ngày. Lúc đó em cũng sẽ phải lái xe. Anh Phó để cho em làm quen trước một chút. Dù sao thì em đã lâu rồi không đụng tới."  Đồ Ca mỉm cười nhướng mày:  Được chứ."

Phó Cảnh Dật nhìn Phó Minh Chu lại nhìn cô, nhẹ gật đầu.

Đồ Ca không nhịn được cười, đưa ba lô cho anh, đi vòng qua đầu xe, mở cửa ghế lái ngồi vào.

Cô đã không lái xe một thời gian dài rồi, lúc nhận được bằng lái xe lại vừa lúc nhận được giấy thông báo nhập học. Sau đó cô liền mang theo Đồ Khải đến Tân Thành.

Phó Cảnh Dật và Phó Minh Chu lần lượt lên xe.

Đồ Ca thắt dây an toàn, hơi căng thẳng thở ra một hơi rồi khởi động xe lái ra ngoài.

"Cũng không phải rất xa lạ." Phó Minh Chu cười: "Giống như đã lái xe nhiều năm rồi."

"Họcba năm rồi." Đồ Ca thấy vậy lập tức thả lỏng: "Hồi trung học muốn đi làm công cũng không ai dám thuê tôi. Tiệm sửa xe của bố bạn học thiếu người phụ việc nên liền cho tôi đi."

Lúc đó, nhân viên dân sự chỉ có trách nhiệm thu xếp nơi ở cho cô và Đồ Khải, thu xếp chuyện học hành, tiền tiêu vặt cũng không có.

Đồ Khải bị bệnh, không tìm được người vay tiền nên cô phải tự đi kiếm.

Sau khi học xong trung học, cô cũng khá hơn, có thể kiếm việc đi làm dù cho tuổi cũng không tính là lớn, nhưng để tìm kiếm một công việc cũng dễ dàng hơn một chút.

"Lá gan rất lớn." Phó Minh Chu nói đùa, lồng ngực có chút không thoải mái.

Thời trung học còn chưa thành niên. Tiệm sửa xe bẩn thỉu lại mệt mỏi như vậy, anh ấy cũng biết rõ.

"Đúng là rất lớn, nhưng mà chú ấy là người tốt cũng không để tôi làm việc nặng. Lúc không bận, chú ấy còn dạy tôi với bạn học lái xe." Đồ Ca nói tới chuyện xưa, vẻ mặt bất giác tràn ngập nụ cười: "Lúc tôi tốt nghiệp trung học, chúng tôi hẹn nhau cùng thi bằng lái xe mất mấy trăm tệ."

"Khá lắm. Nhiều người thi mấy lần mới được." Phó Minh Chu quay đầu lại nhìn không biết Phó Cảnh Dật đang nghĩ gì, anh ấy mở miệng nói một cách thản nhiên: "Tới kỳnghỉ đông, cô dạy Cảnh Dật lái xe nhé tôi từng thuê huấn luyện viên dạy nó tập. Nó cũng có bằng lái rồi nhưng đã lâu không lái cũng quên cách lái xe rồi."

"Được." Đồ Ca dễ dàng đồng ý, nhìn Phó Cảnh Dật qua gương chiếu hậu, đôi lông mày nhướng lên: "Anh Cá Voi, anh có muốn học không?"

Phó Cảnh Dật nhẹ nhàng gật đầu.

Phó Minh Chu biết rằng họ có mối quan hệ tốt, nhưng vẫn cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy phản ứng của Phó Cảnh Dật. Anh ngoan ngoãn như vậy, đã hai năm gần đây anh ấy chưa từng thấy.

Hầu hết thời gian, mặc kệ mọi người nói gì anh cũng không phản ứng lại. Anh đến phòng trưng bày mở cửa vào một giờ cố định mỗi ngày, cứ ngồi ở đó tháo  tháo rời rời lego.

Anh giống như một cái máy được lập sẵn chương trình, tắt mở lặp đi lặp lại những hành vi có sẵn.

Mãi cho đến Giáng sinh năm nay, chương trình của anh ấy dường như bị gián đoạn, anh thường xuyên sử dụng xe vào ban đêm, thậm chí còn có thể xuất hiện ở nơi công cộng đông đúc như một người bình thường.

Tất cả những điều này là vì Đồ Ca.

Cô như một con virus ảnh hưởng đến chương trình có sẵn của Phó Cảnh Dật, lại giống như một phần mềm được nâng cấp, cô dễ dàng giải quyết những gì họ không thể làm được sau hai năm cố gắng.

Ví dụ như thời điểm này.

Phó Minh Chu không biết bao nhiêu lần muốn đưa Phó Cảnh Dật đi ăn, anh từ trước đến nay đều cự tuyệt, cũng không có lần nào gật đầu ngoan ngoãn như ngày hôm nay.

"Anh Phó, chúng ta đi ăn ở đâu?" Đồ Ca dừng đèn đỏ, cười có chút xấu hổ, "Đi nữa lại ra ngoại thành mất."

"Để tôi nghĩ đã." Cổ họng Phó Minh Chu tràn ngập nụ cười nhẹ: "Trách tôi không nói trước, ngã tư phía trước, rẽ phải đi lên một chút là Star River."

"Tôi biết nhà hàng đó." Đồ Ca liếc đèn đỏ, lại nhìn qua kính chiếu hậu nhìn Phó Cảnh Dật, yên lặng một chút.

Theo thông tin mà Phó Minh Chu đưa cho cô, hai năm qua sau khi từ An Thị trở về, Phó Cảnh Dật mở phòng trưng bày lúc 9 giờ mỗi ngày đóng cửa trở về căn hộ lúc 10 giờ tối, hầu như không thay đổi. Bỗng nhiên đưa anh đi dùng bữa, tuy anh không phản đối nhưng cũng có thể cảm nhận được sự khẩn trương của anh.

Nhưng so với lúc trước ở bệnh viện, cảm xúc không quá rõ ràng.

Tới địa điểm dừng xe đi xuống, sự phản kháng của Phó Cảnh Dật đột nhiên trở nên rõ ràng như dự liệu của cô.

"Đừng sợ, cùng em đi vào người khác sẽ không để ý đến anh." Đồ Ca đưa chìa khóa xe cho Phó Minh Chu, cong miệng an ủi Phó Cảnh Dật: "Nếu bọn họ nhìn qua thì cũng không phải nhìn anh."

Phó Cảnh Dật mở to mắt khó hiểu nhìn cô.

"Em lớn lên xinh đẹp như này bọn họ khẳng định đều đang nhìn em rồi." Đồ Ca cười thấp thành tiếng, nắm lấy cổ tay anh đi vào: "Thoải mái đi, cứ theo em là được."

Phó Cảnh Dật cúi đầu, tầm mắt liếc qua cô bị máy sưởi thổi tới mặt lại phiếm hồng, chậm rãi thả lỏng.

Phó Minh Chu nhìn theo họ, trong lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn. Đồ Ca đem anh dỗ dành như trẻ nhỏ, hiệu quả có vẻ rất tốt.

Anh và gia đình hình như đã sai, biết rõ tâm tư Phó Cảnh Dật cũng chỉ là trẻ nhỏ, vẫn quen dùng phương thức đối đãi với người trưởng thành.

Trên lầu hai, hành lang không có người, Phó Cảnh Dật hoàn toàn thả lỏng, trong mắt hiện lên một chút ý cười.

Đi đến cuối hành lang căn phòng ăn riêng, Đồ Ca cùng Phó Cảnh Dật mở cửa đi vào, phòng bên cạnh hình như có người đi ra, liền nghe thấy giọng nói của Hà Vân Tranh nói chuyện với Phó Minh Chu: "Anh Minh Chu, anh đi xã giao à?"

Đồ Ca bất đắc dĩ nhún vai, ngay sau đó Hà Vân Tranh vội vàng chạy vào, vui vẻ nhìn Phó Cảnh Dật: "Cảnh Dật, thật là anh sao? "

Phó Cảnh Dật như không nghe thấy, tự kéo ghế dựa ý bảo Đồ Ca ngồi xuống.

"Cô Hà." Đồ Ca khẽ gật đầu, nháy mắt ngồi xuống thuận tiện kéo áo khoác của Phó Cảnh Dật, anh ngẩn ra cũng kéo ghế ngồi xuống.

Phó Minh Chu đi vào sau cùng, tuy rằng trên mặt vẫn mang theo ý cười, nhưng có thể cảm giác được anh ấy đang bất mãn.

Hà Vân Tranh không để ý đến Đồ Ca, không coi ai ra gì ngồi bên cạnh Phó Cảnh Dật: "Vừa lúc, em ngồi bên kia cũng không thích lắm, vừa vặn cùng nhau ngồi ăn."

Một tiếng "choang" vang lên, Phó Cảnh Dật bỗng nhiên nắm lấy bình hoa trên bàn hung hăng ném xuống đất.

_Hết chương 19_

Bình luận

Truyện đang đọc