CÁ VOI CÔ ĐƠN - TỐ TỐ TỐ

Đồ Ca không nghĩ tới mỗi một bộ quần áo mà Phó Cảnh Dự thiết kế cho cô đều có một con cá voi, sau khi nghe anh chỉ ra cô mới biết nó ở đâu, cô chắp tay sau lưng đi qua đi lại rồi bất ngờ ôm lấy anh, nhướng mày nhìn anh nở nụ cười: "Mấy cái này đều do anh tự làm sao."

Phó Cảnh Dự cúi đầu hôn cô: "Chỉ có một số, làm cho người khác thì là hàng được sản xuất, cho em là tự làm."

Hai mắt Đồ Ca sáng lên kiễng chân hôn anh.

Trong mắt anh, cô khác với những người khác.

"Đồ Ca..." Nhịp tim của Phó Cảnh Dự rối loạn, hai tay ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, giọng nói có chút đờ đẫn: "Còn có việc phải làm."

Đồ Ca trầm thấp cười: "Được."

Sổ sách của studio vẫn chưa sắp xếp xong, anh không quản đến cũng không rõ ràng lắm chuyện này, anh chỉ phụ trách việc dùng tiền.

Quay trở lại phòng làm việc tìm tất cả biên lai, Đồ Ca ngồi trên sàn nhà, tất toán tài khoản còn anh chịu trách nhiệm ghi chép. Không tính không biết, từ khi studio thuê địa điểm đến giờ, trước sau đã đầu tư đến cả trăm nghìn.

"Nhiều tiền như vậy!" Đồ Ca đổ mồ hôi hột, càng thêm lo lắng: "Chúng ta nhất định phải kiếm được lợi nhuận trở về, bằng không thật sự phải uống gió Tây Bắc (*) đấy."

(*) Uống gió Tây Bắc: Cái cụm từ này mình tìm trên mạng không có từ giải nghĩa nhưng chắc nhiều bạn cũng nghe thấy rồi, đặt vào trường này thì kiểu như tiêu hoang nhiều quá đến lúc không còn tiền mà ăn ấy.

"Không đâu." Phó Cảnh Dự nhéo mặt cô, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ: "Còn tiền."

"Có bao nhiêu cũng không chịu nổi chi tiêu như vậy." Đồ Ca nghiêng đầu, gác chân lên đọc hóa đơn nói đùa: "Em rất biết tiêu tiền đấy."

"Còn nuôi được tốt." Phó Cảnh Dự cúi đầu vén tóc cô lên, trầm giọng cười: "Tiêu bao nhiêu cũng nuôi được em."

Studio của anh nhất định sẽ hoạt động tốt.

"Mà này, tại sao tên studio lại là Phó Đồ?" Đồ Ca ngồi dậy, hai mắt sáng ngời nhìn anh: "Em biết ý nó là tòa tháp, sao anh lại nghĩ ra tên này vậy."

Phó Cảnh Dự chớp mắt, trên mặt nổi lên một vệt đỏ sẫm: "Em nghĩ lại xem."

Đồ Ca nghiêng đầu suy nghĩ một chút, trong đầu lóe lên một ý tưởng khó tin, đột nhiên bổ nhào tới: "Là họ của chúng ta?"

Phó Cảnh Dự nở nụ cười gật đầu.

"Anh Cá voi..." Đồ Ca nhỏ giọng gọi, dịu dàng hôn anh.

Chưa từng có ai quan tâm cô nhiều như vậy còn nguyện ý sẽ cho cô tất cả mọi thứ, nguyện ý dành cả trái tim cho cô.

Cô hôn đến say đắm, Phó Cảnh Dự dần dần bị cô làm cho không khống chế được, thở hổn hển dời môi cô: "Không thể tiếp tục."

Anh sẽ làm cô bị thương mất.

"Ừ." Đồ Ca vùi đầu rúc vào cần cổ anh cười: "Buổi tối cùng nhau ngủ một chỗ thì làm sao."

Phó Cảnh Dự siết chặt cánh tay của mình rầu rĩ lên tiếng: "Không biết."

Đồ Ca trầm thấp cười ra tiếng: "Đi tắm."

Cô biết thừa.

Phó Cảnh Dự đứng dậy khuôn mặt đỏ bừng, Đồ Ca nhìn anh nhếch mép cười không nói, đôi mắt sáng ngời như được bao phủ bởi những vì sao.

Buổi tối cùng nhau đi ngủ, Phó Cảnh Dự ôm chăn lại không dùng chăn cùng cô.

Đồ Ca thiếu chút nữa cười như điên.

10 giờ sáng, nhà thiết kế đến đúng hẹn. Theo yêu cầu của Phó Cảnh Dự, Đồ Ca hỏi một số câu hỏi rồi mang tác phẩm của họ đến phòng làm việc của Phó Cảnh Dự đưa cho anh xem.

"Có thể, thứ hai bảo bọn họ tới làm việc." Phó Cảnh Dự tâm trạng thoải mái: "Buổi sáng bắt đầu làm từ 9 giờ kết thúc lúc 5 giờ."

Lợi dụng lúc anh không để ý, Đồ Ca cúi người hôn lên má anh rồi cười chạy đi.

Phó Cảnh Dự nhìn bóng dáng cô khuất trong tầm mắt, khóe miệng cong lên, tiếp tục công việc trên tay.

Khoảng 11 giờ, Đồ Ca nhận được điện thoại của đàn chị, chị ấy bảo sáng mai sẽ có hội nghị cần phiên dịch tại chỗ, hỏi cô có thể xin nghỉ phép được không.

"Buổi chiều em sẽ trở lại trường học nói chuyện với thầy cô, muộn nhất 8 giờ em sẽ báo tin cho chị." Đồ Ca cười: "Chắc sẽ không có vấn đề gì đâu, hai thầy cô dạy buổi sáng mai cũng rất dễ nói chuyện."

"Vậy chị chờ tin của em. Công ty đầu năm bận rộn không đủ nhân sự." Tiếng cười của Hứa Khanh Thư truyền đến: "Đừng quá muộn, nếu không chị không sắp xếp được người đâu."

"Đã rõ." Đồ Ca cúp điện thoại chạy tới sau lưng Phó Cảnh Dự duỗi tay ôm anh: "Ngày mai em cùng đàn chị đi làm việc, nên mặc bộ quần áo nào đây."

Bước sang tháng 3, khí hậu ở Tân Thành trở nên ấm hơn rất nhiều, nhiệt độ vào khoảng 20 ° dù cho trời có mưa hay không.

"Bộ đồ trắng đen kia." Phó Cảnh Dự nghiêng đầu cọ cọ đầu cô: "Buổi tối không ở nhà sao?"

Đồ Ca chớp chớp mắt, cười vui vẻ dựa vào lưng anh: "Buổi tối hôm nay phải về trường xin nghỉ phép, không nhất định phải ở lại ký túc xá, có thể về nhà được."

Cô có thể tuỳ thời ở hay không bất cứ lúc nào, nhà trường đã chấp thuận.

Sở dĩ lựa chọn ở ký túc xá vào thứ Hai và thứ Sáu là để tự học. Cô đã vượt qua các kỳ thi cấp bốn cấp sáu, cũng như chứng chỉ cấp 2, có quay về ký túc xá hay không cũng không sao.

"Thật không?" Phó Cảnh Dự lập tức trở nên vui vẻ: "Buổi tối chờ điện thoại của em."

Đồ Ca buông tay đi vòng quanh trước mặt anh, mũi chân nhón lên, đột nhiên ngồi ở trên bàn cười xấu xa: "Vậy là anh phải tự ôm chăn một mình rồi."

Phó Cảnh Dự mím khóe miệng, sắc mặt đỏ bừng, giọng nói có chút ngây ngốc: "Kết hôn là được."

"Anh nghe ở đâu đấy, hay là anh trai anh đã nói cái gì với anh?" Đồ Ca bị ý nghĩ của anh làm cho kinh ngạc.

"Cũng không phải." Phó Cảnh Dự cúi người hôn lên trán cô, vươn tay ôm cô vào lòng, đặt cằm lên vai cô, bất mãn không vui nói: "Phải chịu trách nhiệm."

Đồ Ca giơ tay lên, năm ngón tay sờ loạn lên tóc anh, thu hết dũng khí lên tiếng: "Em đã nguyện ý đâu?"

Bọn họ ngủ chung giường đã lâu, cô biết anh khó chịu nhưng cũng không dám nói cho cô biết.

Phó Cảnh Dự rõ ràng cứng người, sức lực trong tay vô thức siết chặt: "Không được phép nói chia tay."

Đồ Ca bị anh đánh bại, cười gật đầu: "Không nói."

Cả đời cũng không nói.

Nghe được câu trả lời của cô, Phó Cảnh Dự hài lòng buông tay ra: "Đi ăn cơm đi, anh đói rồi."

Đồ Ca: "..."

Hai giờ chiều, studio đã ấn định thời gian chính thức mở cửa hoạt động, Phó Cảnh Dự buồn ngủ nằm trên ghế sô pha. Đồ Ca lắc đầu, đem chăn che lại, cầm máy tính xách tay đọc email mới từ Lý Tuấn Nam.

Anh ta đã sửa đổi kế hoạch hoạt động ban đầu dựa trên ý kiến ​​của Phó Cảnh Dự đồng thời gọi điện tới.

Đồ Ca sợ đánh thức Phó Cảnh Dự, cô lấy điện thoại di động của mình nghe cuộc gọi của Lý Tuấn Nam.

"Kế hoạch này có khả thi không? Studio hiện tại một chút danh tiếng cũng không có." Đồ Ca rất hứng thú với kế hoạch của anh ta, nhưng lại cảm thấy chi phí quá cao.

Tìm người nổi tiếng để mặc thử quả thực là một cách rất dễ để trở nên nổi tiếng, ngoài việc miễn phí cung cấp hàng mẫu, còn phải trả tiền để quảng cáo.

Cô hơi không chắc liệu có hiệu quả hay không.

"Đừng lo, hoạt động tớ tham gia sẽ có rất nhiều người nổi tiếng tham dự." Lý Tuấn Nam cười to: "Đừng để ý tới nhiều người quá nổi tiếng. Tớ sẽ lọc ra một vài bộ quần áo có gu thẩm mỹ cao sau đó sẽ tìm cách giúp cậu quảng cáo."

"Vậy thì tốt, chờ tin tốt từ cậu." Đồ Ca có chút hưng phấn.

Thiết kế của Phó Cảnh Dự rất độc đáo, nếu anh trở thành lựa chọn hàng đầu cho trang phục cá nhân của những người nổi tiếng ngay từ đầu thì xuất phát điểm sẽ cao hơn nhiều.

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Lý Tuấn Nam, Đồ Ca lên mạng tìm kiếm câu lạc bộ đua xe mà anh ta nói, đột nhiên cảm thấy rất có niềm tin.

Câu lạc bộ đua xe chuyên nghiệp lớn nhất Tân Thành đã tổ chức nhiều giải đua. Lý Tuấn Nam không hề khoe khoang, anh ta thực sự là tay đua hạt giống vô địch, năm ngoái anh ta đã giành được hai giải thưởng, một giải đồng đội cùng một giải cá nhân.

Đua xe là trò chơi dành cho những người có tiền, sau khi rời khỏi An Thị cô cũng không nghĩ đến chuyện này. Lý Tuấn Nam lại thực sự rất có tài năng.

Trước khi quay lại cô đi rót một cốc nước trước, đột nhiên có một cuộc gọi đến là một số máy lạ. Đồ Ca nhướng mày, tưởng là chú hoặc là em họ của mình, nhanh chóng mở máy kết nối: "Xin chào, tôi là Đồ Ca."

"Cháu là cô gái nhỏ hay đi cùng Cảnh Dự sao?" Giọng nói trìu mến của một bà cụ vang lên bên tai: "Nếu có thời gian thì đi gặp bà được không? Bà là bà nội của Cảnh Dự."

Đồ Ca sững sờ, quay đầu liếc nhìn Phó Cảnh Dự đang ngủ trên sô pha, ngập ngừng gật đầu nói: "Vâng, bà nội, khi nào bà rảnh cháu sẽ tới gặp bà."

Phó Minh Chu nói rằng anh ấy sẽ không nói với bà cụ những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua...

"Ba giờ đi, cháu đến tòa nhà Phó Vận ở cổng Tân Thành, bà uống trà chiều ở đó." Bà cụ mỉm cười: "Đừng căng thẳng, bà không nói với ai cả, cả thằng bé Minh Chu cũng không biết."

Đồ Ca thở phào nhẹ nhõm đồng ý với bà cụ.

Phó Cảnh Dự bình thường chỉ chợp mắt nửa tiếng rồi tỉnh dậy, thời gian còn kịp.

Cúp điện thoại, Đồ Ca nhìn Phó Cảnh Dự đang ngủ say, trong lòng tràn đầy lo lắng.

Giọng điệu của bà cụ tốt hơn những gì mà cô dự đoán, nhưng qua điện thoại cô không thể biết liệu bà cụ có thực sự không tức giận hay không.

Gia đình nhà họ Phó từ trên xuống dưới thực sự rất yêu thương Phó Cảnh Dự.

Bà cụ chủ động mở miệng muốn gặp cô, không biết có phải muốn cô cùng Phó Cảnh Dự tách ra hay không, cô thật sự rất lo lắng.

"Đồ Ca?" Phó Cảnh Dự tỉnh dậy sau giấc ngủ nhìn thấy cô vô thức lên tiếng: "Sao vậy?"

"Anh dậy rồi sao?" Đồ Ca kéo lại suy nghĩ của mình, vươn tay bóp chặt mặt anh: "Ngủ ngon không?"

Phó Cảnh Dự cười gật đầu.

"Lát nữa em có việc phải làm. Anh với chú Ngô đến studio, xong việc em sẽ tìm anh, không đến cũng sẽ gọi điện thoại cho anh." Đồ Ca ngẩng mặt thản nhiên hôn anh: "Buổi tối chờ em."

Phó Cảnh Dự ôm cô hàm hồ đáp lời.

Đồ Ca nhìn thời gian lại hôn anh một cái, sau đó ngồi dậy gọi điện gọi lão Ngô đi qua.

Không thể để Phó Cảnh Dự biết về việc đi gặp bà cụ lúc này. Cho dù kết quả có thế nào, cô cũng sẽ không để anh bị tổn thương, cho dù bà cụ có đồng ý bọn họ hay không, cô vẫn sẽ nghĩ biện pháp che giấu.

Đến cổng Tân Thành, Đồ Ca tìm chỗ đậu xe dừng lại, thoáng nhìn đã thấy một bà cụ đang ngồi trước cửa sổ kính sát đất trong quán trà.

Cô đã xem bức ảnh chụp chung của cả gia đình ở nhà Phó Cảnh Dự, vừa nhìn đã nhận ra bà cụ.

"Cháu là Đồ Ca?" Bà cụ cười nhìn cô: "Ngồi đi."

Cô gái nhỏ nhìn trông rất xinh xắn, cao ráo vừa nhìn đã biết là cô gái ngoan, chẳng trách thằng bé Minh Chu sống chết ngăn cản không cho bà cụ đi gặp cô.

"Cháu chào bà, cháu là Đồ Ca." Đồ Ca ngồi  đối diện với bà ngượng ngùng xin lỗi: "Thật sự xin lỗi, cháu nên chủ động nói với anh Cá voi trước để chào hỏi bà mới phải."

"Nó nhìn thấy cháu là hoa cả mắt, sẽ không nói cho bà biết." Bà cụ ra hiệu cho phục vụ mang nước tới: "Tháng chín là lên đại học năm ba rồi phải không, trên người có đủ tiền không?"

Đồ Ca kinh ngạc mở to mắt, lại nghe bà cụ nói: "Bà nội có rất nhiều tiền riêng. Chuyện này đừng nói với Cảnh Dự và Minh Chu, bà nội cho cháu."

Đồ Ca: "..."

Hình như cô đã bị Hà Vân Tranh lừa gạt một chút, cô thực sự cảm thấy bà cụ đáng yêu trước mặt này sẽ không có ý định chia cắt cô cùng Phó Cảnh Dự.

"Đúng rồi, cái này cho cháu." Bà cụ nhìn quanh, mở túi lấy ra một cái hộp tinh xảo đưa cho cô: "Dâu con trong nhà đều có, cháu là cháu dâu cũng có."

"Bà nội..." Đồ Ca bị bà cụ làm cho sửng sốt, chưa kịp nói xong, Phó Cảnh Dự đột nhiên chạy tới lo lắng ngồi bên cạnh cô, không vui nhìn bà cụ.

"Anh Cá voi, sao anh lại tới đây?" Đồ Ca lại lần nữa bị hù doạ.

Bà cụ cũng kinh ngạc: "Cảnh Dự, ai nói cho cháu biết bà cùng Đồ Ca gặp mặt, cứ nói ra bà nội sẽ không tha cho kẻ đó."

"Cháu với cô ấy sẽ không tách ra đâu." Phó Cảnh Dự hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Cháu sẽ không xa Đồ Ca đâu."

Bà cụ đặt chiếc hộp lên bàn, chợt nở nụ cười: "Cháu nói lại đi, bà nội nghe không rõ."

_Hết chương 51_

Bình luận

Truyện đang đọc