CÁC ĐẠI LÃO ĐỀU VÌ TA MÀ THẦN HỒN ĐIÊN ĐẢO



Bởi vì thực sự kinh hãi quá mức, lúc nói xong mấy lời cuối cùng, giọng nói của người phụ nữ không tự giác được liền rách âm, giọng nói sắc bén trong nháy mắt đã hấp dẫn tuyệt đại bộ phận người đi đường trên đường dành riêng cho người đi bộ quay đầu hướng bên này nhìn lại, đồng thời cũng khiến cho hồn phách của Diêm Liệt ban đầu vốn muốn bay khỏi cơ thể bị kéo trở về.
Ừ...Cái mũi giống như có chút ngứa, không, giống như không phải một chút ngứa.
Theo bản năng duỗi tay, Diêm Liệt sờ sờ cái mũi của mình, cúi đầu.
A, thật là đỏ a, anh chảy máu mũi.

.

.

.

.

.
Còn chưa kịp hoàn toàn lấy lại tinh thần, Diêm Liệt hơi có chút mờ mịt nghĩ như vậy.
Cho đến khi người vây quanh anh càng ngày càng nhiều, tiếng động quanh mình càng lúc càng lớn, thậm chí còn có người bắt đầu lấy điện thoại di động ra chụp ảnh anh, lý trí của Diêm Liệt rốt cục mới hoàn toàn khôi phục.
Anh, chảy, máu, mũi, ! ! !
Chỉ mới nhìn liếc qua người mặc một thân trang phục hầu gái hai màu đen hồng, đỉnh đầu còn mang theo một đôi tai mèo tro nhung, Ninh Tiêu đang ở trong quán cafe làm việc, anh đã chảy máu mũi, thậm chí máu mũi này còn có tư thế càng chảy càng nhiều.
Nghĩ vậy, Diêm Liệt liên tục không ngừng nâng hai tay lên một tay bịt cái mũi của mình, nhưng lòng bàn tay trơn trượt lại giống như đang nhắc nhở anh, máu mũi của anh như vậy căn bản là ngăn không được a!
Mắt thấy chung quanh mình càng ngày càng náo nhiệt, người trong quán hai bên cũng nghe thấy động tĩnh nhìn sang đây, ngay cả Ninh Tiêu trong trang phục hầu gái tai mèo đang giúp đỡ mọi người trong quán cà phê cũng đang nhìn qua, Diêm Liệt cảm thấy rùng mình, lúc này hai má đỏ như thiếu đốt, hai tay che cái mũi, cánh tay che chắn lấy cả khuôn mặt, trong miệng không ngừng khẽ hô không nên nhìn tôi, không nên nhìn tôi, cả người lập tức bật dậy chạy vào ngõ nhỏ mờ mịt sâu thẳm bên cạnh quán cà phê.
Mãi cho đến khi thoát khỏi đám người, phía sau lưng dựa vào vách tường kiên cố, Diêm Liệt mới rốt cuộc ngừng lại, nhưng khi người dừng lại, nhịp tim lại hoàn toàn không có ý tứ dừng lại.
Bịch, bịch, bịch.
Một chút lại một chút.
Cũng không biết nguyên nhân do góc rẽ này quá yên tĩnh, hay là có chuyện gì, tiếng tim đập của Diêm Liệt quả thực to như tiếng sấm, thậm chí chỉ cần nhớ tới Ninh Tiêu hóa trang vừa mới kia cùng với dáng vẻ lúm đồng tiền như hoa của cô, Diêm Liệt đã cảm thấy mũi mình trong nháy mặt giống như lại có chút ngứa.

Lập tức sợ tới mức anh bật người chạy tới chỗ vòi nước ngoài trời cách đó không xa, một tay lấy mở vòi nước đến mức lớn nhất, sau khi vặn nước xong liền vội vàng hất lên mặt mình, gương mặt đỏ ửng rốt cục mới bắt đầu hạ nhiệt.
A a a a a!
Ngồi phịch xuống, siết chặt nắm tay, Diêm Liệt cắn chặt răng, lúc này ở trong lòng rốt cục mới phát ra một tiếng thở phào nhẹ nhõm.

Ninh Tiêu làm việc ở trong một quán cà phê thế nhưng...Thế nhưng phải mặc thành như thế, nhiều người như vậy đều thấy được dáng vẻ kia của cô, anh còn không phải người đầu tiên nhìn thấy.
Nghĩ như vậy, Diêm Liệt không hiểu sao có chút tức giận.
Nhưng khi tức giận qua đi, anh không tự chủ được lộ ra nụ cười ngây ngô.
Chính là.......Hì Hì......Thực sự rất là đáng yêu!
Bộ não bù đắp cho dáng vẻ nhỏ bé của Ninh Tiêu đang mặc trang phục như vậy kêu meo meo với mình một tiếng, toàn thân Diêm Liệt không thể không khống chế run sợ cả người, sau đó cả người lăn long lóc một chút từ dưới đất bò dậy, lại lần nữa tự mình hất nước lên mặt để nguội bớt.
Cùng lúc đó, đang làm việc trong quán cà phê, Ninh Tiêu nhìn thấy đám người xung quanh giống như đang bàn luận điều gì đó, trong lòng vừa mới có chút suy đoán, giây tiếp theo âm thanh hai nữ sinh nhỏ đẩy cửa tiến vào quán cà phê đang bàn tán liền lập tức truyền đến.
"Đang đứng yên thì đột nhiên chảy máu mũi sao? Thật hay giả vậy? Cũng quá kỳ lạ đi mất? Người đàn ông kia không phải có tật xấu gì chứ?"
"Ai biết được? Dù sao rất nhiều người đều thấy được, chính là về sau cũng không biết nam sinh kia chạy đi đâu, nghe bên ngoài nói rằng, cách ăn mặc của anh chàng này cũng không phải là trào lưu chủ yếu đâu, mái tóc màu đỏ, không phải là thật sự có tật xấu đấy chứ?"
Vừa nghe lời này, ban đầu chỉ là Ninh Tiêu vẫn có chút suy đoán nhưng lần này chính mình không nhịn được nở nụ cười.
Trước khi cô đưa cho Diêm Liệt tờ giấy quả thực là cố ý, thế nhưng cô cũng không nghĩ tới đối phương tìm đến nhanh như vậy chứ, đồng thời còn.

.

.

.

.

.
Dùng sức cắn môi, Ninh Tiêu cũng vô pháp hoàn toàn che đậy kín nụ cười sắp tràn ra khóe miệng kia, ngược lại khiến cho hai má của cô đều bị nghẹn đến mức hơi hơi phiếm hồng, trực tiếp đã khiến cho tâm tư của các nam sinh chung ở trong quán cà phê liền trợn tròn mắt, thậm chí ngay cả một số nữ sinh nhìn thấy dáng vẻ này của cô cũng hơi hé miệng ngẩn người ra.
Chỉ vì ai cũng có niềm yêu thích cái đẹp, không liên quan gì đến giới tính.
Nhưng mặc dù như vậy cũng không có người dám lung tung làm càn, kể cả một số khách hàng có vẻ không thật thà như vậy.
Không có nguyên nhân khác, đơn giản chỉ là chủ của cửa tiệm này? Lúc này còn ngồi ở trên quầy bar, những người quen cũ đến đây đều nghe nói, bà chủ này chính là hạng người không thiếu tiền, tới địa phương này mở một quán cà phê tấc đất tấc vàng như vậy không phải là vì kiếm tiền, hoàn toàn chính là vì sở thích cá nhân, nhưng kỳ thật bản thân là một cao thủ tán thủ, ai dám nháo sự không an phận, một tay cô ấy có thể xách người đó quăng ra bên ngoài, cho dù dám gọi người thì ngay cả rắm cũng không thể đánh, cứ như vậy ai còn dám làm gây sự chứ.
Bất quá, bà chủ này? Nhìn cũng khá xinh đẹp, tóc dài đến eo, giày cao gót, trang phục nghề nghiệp đỏ thẫm, trang điểm theo phong cách ngự tỷ, ánh mắt lưu loát uống cà phê, cũng là mị hoặc không muốn không muốn.
Có mấy người đàn ông thích thích Ngự Tỷ Phạm đôi mắt trông mong mà nhìn cô ấy, đợi đến bị bạn bè ở bên tai nhỏ giọng nhắc nhở vài câu, sắc mặt trong nháy mặt liền trắng xuống, lúc sau còn lại một cái liếc mắt cũng không dám nhìn về phía kia.
Ngươi hỏi bạn hắn nhỏ giọng nói cái gì sao?
Còn không phải là.....

Ninh Tiêu vừa mới ngẩng đầu lên đột nhiên nhìn thấy bà chủ vừa xinh đẹp vừa quyến rũ đang giơ tay vẫy vẫy về phía cô, ý là gọi cô qua đó.
Nhìn thấy như vậy, Ninh Tiêu không thể không thừa nhận cô đúng là có chút thích ứng không được.
Nam giả nữ cái gì cô cũng là lần thứ nhất gặp, đặc biệt vẫn là nam giả nữ xinh đẹp như vậy.
Mấu chốt nhất chính là người này giống như thực sự thích mặt cô, thỉnh thoảng lại gọi cô qua tâm sự.
Khẽ thở dài một hơi, Ninh Tiêu đi tới, thoáng qua một cái đi, cô đã nhìn thấy chị gái cửa hàng trưởng? Cười với cô đến một mặt quyến rũ, "Thế nào? Tiểu Ninh Tiêu, ngày đầu tiên đi làm coi như thích ứng chưa? Bất cứ lúc nào không thích ứng nói với tôi! Quần áo vẫn vừa người chứ? Lúc trước nhìn thấy cô lần đầu tiên, tôi liền biết một bộ mẫu đen đỏ này hoàn toàn phù hợp với cô.

Quả nhiên, cô mặc vào hiệu quả lớn như vậy, tới đây, xoay vòng người để chị gái xem nào? Chậc chậc, nữ hài tử thật đúng là sinh vật đáng yêu nhất trong thế giới này! Đáng tiếc tôi sinh ra lại là đàn ông! Ài!"
Cuối cùng còn phá lệ ài một tiếng thô lỗ dũng cảm, thẳng đến khi thấy được khóe môi Ninh Tiêu không tự giác được mà run rẩy.
"Chị cũng tốt lắm mà!"
Run rẩy qua đi, Ninh Tiêu như vậy chân thành mà nói.
Đây là lời nói thật của cô, người trước mặt này tướng mạo mạnh mẽ lại thành thục, trên người lại mặc trang phục nữ ngay cả cô đều sẽ không tự giác ở trong lòng âm thầm cảm thán.
"Đẹp......!Đẹp cũng thắng không nổi việc tôi có một cái tháp Babel, ôi!"
Nghe vậy, khóe miệng của Ninh Tiêu run rẩy lợi hại hơn.
Cái điển tích này vẫn là người trước mắt phổ cập khoa học cho cô, lúc ấy cô cũng không muốn nghe.
Ngay tại lúc cô đang suy tư làm sao đào thoát ra khỏi cuộc nói chuyện phiếm của người này.

.

.

.

.

.
"Hoan nghênh đến đây!”

Giọng nói của một nữ nhân viên khác trong tiệm đúng lúc cứu cô, Ninh Tiêu quay đầu, thì nhìn thấy --
Một nam sinh kiêu ngạo tóc đỏ, quần bò rách, áo khoác đinh tán, xích sắt dài ngắn khác nhau treo khắp người, trên tay đeo một chiếc nhẫn đầu lâu, trên áo sơmi trắng bên trên còn có vài giọt máu, ánh mắt kiêu ngạo mà không kiên nhẫn, toàn thân đều tràn đầy hơi thở của giáo bá bất lương thật to -- Diêm Liệt đang đứng tại cửa tiệm, đưa tay xoa xoa mái tóc đỏ của mình, lập tức nhìn về phía cô.
"A! Con mắt của tôi, con mắt của tôi, mù, mù, mù!"
Vừa thấy được anh, chị gái cửa hàng trưởng ở phía sau lưng? Đột nhiên cứ như vậy hô to gọi nhỏ lên, đồng thời lòng bàn tay không ngừng đung đưa trước mắt, bày tỏ sự từ chối.
Nhưng ngay sau đó anh ta liền phát hiện tình huống có chút không thích hợp, vì sao tiểu mỹ nhân Ninh Tiêu mà anh ta rất xem trọng vừa nhìn thấy thiếu niên bất lương này, ánh mắt xoát một chút liền phát sáng lên, toàn thân còn tràn ngập vui sướng cùng hương vị vui vẻ.
Mà mặt khác mọi người trong cửa tiệm vừa thấy cách ăn mặc như vậy của Diêm Liệt đẩy cửa đi vào, một đám trao đổi ánh mắt với nhau, ngay cả thanh âm nói chuyện đều theo bản năng mà chậm lại, mà nữ phục vụ ban đầu còn nhiệt tình dào dạt cũng ôm mặt khẩn trương có chút không dám tiếp cận.
Anh sẽ không đánh cô ấy chứ? Dáng vẻ nhìn thấy thật là hung dữ mà.
Nhưng ngay sau đó đám người bọn họ nhìn thấy trước mũi của thiếu niên đang hung dữ nhìn bọn họ…
Trực tiếp chảy ra hai hàng máu đỏ tươi.
--
"Ha ha ha ha ha ha.

.

.

.

.

."
Trong một góc nhỏ sáng sủa của cửa tiệm cà phê, vẻ mặt Ninh Tiêu bất đắc dĩ nhắm chặt hai mắt lại, Diêm Liệt chườm lạnh cái mũi và trán, một bộ trốn tránh sự thật muốn làm bộ như sự việc đều không có phát sinh cái gì, một bên cửa hàng trưởng đại nhân cũng lại đây xem náo nhiệt, tiếng cười đến bây giờ căn bản không có ngừng lại, thỉnh thoảng cũng ngừng lại, nhưng chỉ cần anh ta nhìn thấy bộ dạng áp chế của Diêm Liệt, giễu cợt hai tiếng lại sẽ bộc phát ra tiếng cười càng nhiệt liệt hơn.
Thấy thế, Ninh Tiêu căn bản cũng không có để ý tới anh ta, chỉ nghiêm túc nhìn xem Diêm Liệt trước mặt, không ngừng thay khăn bông chườm lạnh cho anh, đồng thời còn nhẹ giọng hỏi, "Thế nào? Khá hơn chút nào không? Hiện tại mình lấy khăn mặt ra, cậu nhìn xem có thể sẽ chảy ra nữa không?"
Nói xong, Ninh Tiêu liền lấy khăn lông ra.
Tiện thể Diêm Liệt ngồi thẳng người, mở mắt, nhưng thủy chung cũng không dám nhìn lên trên người Ninh Tiêu.
"Ừm, không chảy, không cần đắp lại..............."
Anh hàm hàm hồ hồ trả lời như thế.
"Thật hay giả vậy? Cậu cho mình xem một chút mà, chảy máu mũi cũng không phải việc nhỏ đâu, nếu không được mình cần phải đưa cậu đến bệnh viện xem một chút."
Ninh Tiêu biểu lộ nghiêm túc, đưa tay nâng đầu của Diêm Liệt lên, nhìn một hồi lâu.
Có thể là tạm thời thích ứng với cách ăn mặc của Ninh Tiêu, cũng có thể là máu mũi đã chảy thực sự rất nhiều, nên không có chảy nữa, lần này Diêm Liệt kiên cường chống đỡ, nhưng gương mặt vẫn như cũ đỏ bừng một mảng, hiện ra sắc hồng giống như người uống rượu say.
Mà thấy mặt anh hồng như vậy, thậm chí còn có cỗ nhiệt khí nhào tới trước mặt, không biết làm sao, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Tiêu cũng bị nhiễm nổi lên một mảng phấn hồng theo.
Cô đỏ mặt, mặt của Diêm Liệt sẽ không chịu khống chế mà càng đỏ hơn.
Hai người cứ như vậy khoảng cách rất gần cùng nhìn nhau, anh đỏ mặt rồi đến tôi đỏ mặt.

Thấy thế, tiếng cười của cửa hàng trưởng ban đầu nguyên bản cười haha nhất thời lập tức im bặt mà dừng lại.
Ừ, rõ ràng vì cả người anh ta cơm chiều cũng chưa ăn, vì cái gì hiện tại sẽ có loại cảm giác kìm nén muốn nôn ra?
"Ninh Tiêu, khách hàng không có việc gì, còn không chạy nhanh đi làm việc?"
Bị nhét cẩu lương thì phải làm sao bây giờ?
Cẩu độc thân như anh ta lựa chọn một cước trở mình đạp bay cẩu lương, cũng mạnh mẽ tách cẩu lương của hai người bọn họ nhét cho mình.
"Hả? À, được rồi, em bây giờ đi ngay."
Ninh Tiêu cười trả lời.
"Chắc là mình còn một lúc nữa, đến 9 giờ rưỡi mới có thể tan làm, cậu cứ ngồi ở chỗ này đợi mình nhé? Một lúc nữa mình mang cho cậu một ly Cappuccino, cậu hẳn là thích, được không?"
"Ừ, ừ.

Cậu mau đi đi, mình chờ cậu tan tầm!"
Diêm Liệt gật đầu loạn xạ.
Chờ đến khi nghe được tiếng bước chân của Ninh Tiêu đã đi xa, Diêm Liệt mới đột nhiên quay đầu, không chớp mắt nhìn bóng dáng của Ninh Tiêu, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên.
"Chậc chậc chậc, hoàn hồn, hoàn hồn, phi phi!"
Nghe vậy, Diêm Liệt có chút không hiểu quay đầu lại.
Như có thể hiểu được anh đang thắc mắc điều gì, cửa hàng trưởng trợn mắt xem thường, "Tôi còn kêu sai sao? Anh ăn mặc như này không phải là một kẻ gϊếŧ người không trào lưu sao? Gọi anh phi phi cái gì mà không đúng chứ? Chậc chậc, Ninh Tiêu nhà tôi đáng yêu thanh thuần xinh đẹp giống như tiên nữ mà, như thế nào mà coi trọng anh loại người không trào lưu vậy!"
"Chậc chậc, anh xem lại một thân ăn mặc đi, trời ạ, đến lúc nào rồi còn có người mặc như vậy, không thể nhìn không thể nhìn, con mắt của tôi giống như bị cưỡиɠ ɦϊếp, à?"
"Anh nói hưu nói vượn cái gì thế, tôi ăn mặc như vậy có chỗ nào khó coi, rõ ràng nhìn rất đẹp, rất đẹp trai, siêu ngầu!"
Mặc dù trước mặt người nọ là ông chủ của Ninh Tiêu, anh cũng có chút tức giận, hắn nói anh cái gì cũng được, nhưng không thể nói cách ăn mặc của anh không tốt, anh mặc rõ ràng đặc biệt ngầu như vậy.

Anh rất thích mua quần áo mặc như vậy, mặc như này người khác đều sẽ sợ anh, thậm chí cũng không dám tiến lên nói chuyện với anh, nhìn cái đầu lâu xương cốt này, còn có cả mái tóc đỏ rực rỡ này, mỗi ngày anh soi gương đều có thể bị bộ dáng tuấn tú này hút hồn.
"Hả? Anh thấy Ninh Tiêu có đẹp không?"
"Đương nhiên......" Vừa nghe đến hai chữ Ninh Tiêu, mặt Diêm Liệt lập tức liền đỏ.
"Nếu như vậy, thẩm mỹ không có vấn đề mà? Sao nhận thức của anh lại không rõ ràng như vậy? Cách ăn mặc đẹp của anh này, đây thực ra là..........Này, có thấy không? Ở đằng kia, hiện tại vị khách hàng mới đến bên cạnh Ninh Tiêu kia, đây là mới là cách ăn mặc thịnh hành bây giờ, hừ, thiếu niên manga từ đâu tới đây, Ninh Tiêu với cậu ta mới thực sự xứng!"
Vừa nghe thấy hai chữ thật xứng, Diêm Liệt đột nhiên quay đầu nhìn sang.
Sau đó trên mặt tràn đầy kinh ngạc, nhìn chằm chằm Ninh Tiêu không rời —---
Quý Thiên Minh.
Tác giả có lời muốn nói:
Diêm Liệt: Ha? Cái loại tiểu bạch kiểm này tôi có thể lấy một chọi mười!
Còn nữa, tôi với Ninh Tiêu mới là xứng nhất! Xứng nhất toàn thế giới!
ps: Babylon tháp điển cố đến từ 《 Gintama 》 ha ha ha.


Bình luận

Truyện đang đọc