CÁC ĐẠI LÃO ĐỀU VÌ TA MÀ THẦN HỒN ĐIÊN ĐẢO



Rốt cuộc con người chính là như vậy, một khi chênh lệch quá lớn, vậy thì ngay cả suy nghĩ so sánh cũng sẽ không nổi lên, chỉ có thể nhìn lên khát vọng.

Lại nói chỉ với công ty nhỏ kia của chồng cô ta không thể so sánh với đế quốc kinh doanh khổng lồ của người ta, nếu như cô ta nhảy nhót quá lợi hại, người ta ghi hận cô ta, tùy ý động tay động chân công ty của nhà cô ta thật sự liền tại sao chết cũng không biết được.

Cô ta không phải nên yên lặng như gà sao?
Mọi người làm ra động tĩnh lớn như vậy, điện thoại lại vẫn luôn không ngừng rung lên, Tần Khải không muốn biết cũng không thể.

Chính là vì đã biết, sắc mặt người đàn ông nhất thời liền trở nên khó coi.

Mà đợi một lát, khi các món ăn được mang lên, trên mặt anh ta ngày càng khó coi hơn.

Thật sự là đối phương đã trực tiếp gọi một bàn những món ăn tốt nhất của khách sạn Kim Hoa, nào là vi cá tổ yến, bào ngư nấm cục đen, tôm hùm trứng cá muối vân vân, bày ra kín một bàn.

Với tình hình hiện tại của anh ta, lại căn bản không thể gọi được một bàn này, không phải không có tiền, chủ yếu là công ty của anh ta vẫn còn ở giai đoạn bắt đầu, một đồng một hào đều phải dùng cho những chỗ cần nhất, cũng không thể lấy ra cho anh ta xa xỉ như vậy.

Thậm chí những người khác, ngay từ khi nhìn thấy rõ ràng một bàn thức ăn này, toàn bộ đều trợn tròn mắt, sau đó lén lút sờ lấy điện thoại từ trong túi ra, liền bắt đầu nhân lúc Giang Úc không chú ý bắt đầu chụp lại những món ăn này, chuẩn bị trở về đăng lên vòng bạn bè.

Trời ạ, lớn như vậy rồi, bọn họ còn chưa từng ăn bữa cơm nào xa hoa như vậy, vốn dĩ ban đầu bọn họ cho rằng tiệc tụ hội bạn học lần này có Tần Khải ở đây, có lẽ không đến lượt bọn họ chia ra thanh toán, ai có thể đoán được thế sự khó lường, bọn họ còn có được nhiều hơn.

Không chỉ là bọn họ, ngay cả chị gái thích so sánh Tô Tình cũng nuốt ngụm nước miếng theo, chồng cô ta có tiền, nhưng cũng không có nhiều tiền như vậy, hôm nay ăn một bữa này, nửa đời này của cô ta, xứng đáng rồi!
Mà Ninh Tiêu nhìn thấy một bàn thức ăn này quay đầu nhìn Giang Úc bên cạnh khóe miệng vẫn luôn hơi hơi giương lên, trong mắt viết rõ ràng: “Anh đây là?”
“Giữ thể diện cho bà xã.


Cho dù Giang Úc không hề nói chuyện, nhưng Ninh Tiêu đã thông qua ánh mắt hiểu rõ ràng ý tứ của anh.

Anh như vậy… thật là! Anh sớm như thế này, sớm giàu có như vậy, Ninh Tiêu ban đầu sớm đã bị anh dùng tiền đập cho hoa mắt chóng mặt, làm sao còn có thể nhìn thấy tên phế vật Giang Duệ kia!

Còn có, trong cốt truyện ban đầu anh nhiều tiền như vậy toàn bộ đều để cho tên bại gia Giang Duệ thật sự là quá lãng phí rồi!
Ninh Tiêu quả thực vô cùng đau đớn.

Nhưng mặc kệ Ninh Tiêu bên này tức giận bất bình thế nào, Giang Úc bên kia lại đang nhìn thấy mọi người vẫn chỉ nhìn thức ăn nuốt nước miếng mà không động đũa, liền trước tiên giơ muỗng lên múc chén canh cho Ninh Tiêu, lại gắp mấy con tôm bắt đầu bóc cho Ninh Tiêu, lúc này mới mở miệng: “Mời mọi người dùng bữa, làm sao chỉ nhìn thôi, miễn cho một lát nữa thức ăn nguội rồi không ngon nữa, đến lúc đó gọi lại cũng không kịp, dù sao có rất nhiều món ăn vô cùng tốn thời gian.


Nghe thấy vậy, trước hết mọi người nhìn thoáng qua Giang Úc và Ninh Tiêu ngồi bên cạnh anh không phản đối, lại nhìn những người bên cạnh, toét miệng, liền cùng nhau giơ đũa lên.

Thức ăn có ngon không bọn họ không biết, nhưng chỉ cần ăn những thứ này xuống, bọn họ liền cảm thấy tại lúc này toàn thân trên dưới trong nháy mắt thăng hoa, ôi ôi ôi, đây chính là hương vị của tiền, thật tốt!
“Hôm nay vốn dĩ còn nghĩ tôi đến mời mọi người một bữa này, lại để Giang tiên sinh tốn kém rồi, tôi kính anh một ly! Dù sao ly rượu mừng kia tôi vẫn chưa uống được, hôm nay coi như bù lại, đã cưới nữ thần trong tim của gần như tất cả nam sinh Kinh Đại chúng tôi, còn không nói cho chúng tôi, Giang tiên sinh sẽ không không uống với tôi ly rượu này chứ!”
Chính tại khi dường như tất cả mọi người đều đắm chìm trong mỹ vị, Tần Khải vẫn luôn ngồi một bên không hề lên tiếng đột nhiên làm khó dễ, nghe rất có mùi thuốc súng!
Ách…
Thực ra các bạn học đều nghe nói khi học đại học Tần Khải đã từng yêu thầm Ninh Tiêu rất lâu, sau đó sở dĩ sáng lập công ty cũng đều là vì có thể đường đường chính chính đứng ở trước mặt Ninh Tiêu, tỏ tình với cô!
Nhưng bọn họ đã ăn đồ của người ta, lại nói thần tiên đánh nhau, nhóm người phàm bọn họ cũng không chen tay vào được, mặc kệ mặc kệ, vẫn là nên dùng bữa thôi, có lẽ cả đời này cũng chỉ có một bữa này thôi.

Nghĩ đến đây, những người này liền trực tiếp nhìn chằm chằm vào các món ăn trước mặt.

Mà Giang Úc bên này vừa nghe thấy câu nói của người đàn ông bên cạnh, liền lập tức dừng tay đang bóc tôm cho Ninh Tiêu, sau đó thong thả chậm rãi lấy chiếc khăn lông nóng bên cạnh lau lau tay, động tác đồng bộ không chỉ có cảnh đẹp ý vui, còn gạt Tần Khải sang một bên, người đàn ông đó cứ mãi giơ ly rượu của mình lên như vậy, ngay cả sắc mặt cũng càng ngày càng u ám, chậc, không thể so được, không thể so được.

Người có mắt nhìn đều biết nên chọn ai, hơn nữa Ninh Tiêu người ta đều đã chọn rồi.

Sau đó mọi người cứ như vậy nhìn Giang Úc lau tay xong, liền nhấc chai rượu bên cạnh muốn rót vào ly của mình.

Cùng lúc đó, ở dưới bàn Ninh Tiêu liền nắm lấy tay của anh, dùng sức kéo một chút.

Giang Úc quay đầu.

Ninh Tiêu ra hiệu bằng ánh mắt: Em nhớ anh một ly là gục! Có thể uống rượu?

Giang Úc: Có thể.

Vì bã xã không thể cũng phải có thể!
Thấy vậy, Ninh Tiêu vừa muốn vươn tay kéo anh một chút, đối phương thuần thục gỡ ngón tay của cô ra, mười ngón tay nắm lấy nhay, dùng sức nắm chặt lấy, giơ lên ly rượu đã đầy của mình cười với Tần Khải một cái: “Cảm ơn.


Một câu cảm ơn này thật sự rất khiến người ta tức giận.

Nếu không phải vì Tần Khải là bạn học của bọn họ, các bạn học ở đây liền muốn mở ra hình thức cười nhạo rồi.

Nhưng không phải chính là cảm ơn sao? Ha ha ha người ta đều là vợ chồng rồi, anh còn không cam tâm, còn uống rượu với người ta uống đến chết người ta cũng đã là vợ chồng rồi, không có chút quan hệ nào với anh.

Mà Tần Khải cũng thật sự bị câu nói này của anh làm cho tức giận đến mặt mày xanh mét, một ngụm uống cạn rượu trong ly xong, lại bắt đầu tìm các loại viện cơ bắt đầu uống rượu với đối phương.

Thế là, mọi người cứ như vậy vừa hưởng thụ bữa tiệc lớn đắt tiền vừa nhìn hai người này, rót một ly lại một ly.

Bọn họ biết tửu lượng của Tần Khải vẫn luôn không tệ, nghe nói đơn đầu tiên của công ty anh ta chính là do anh ta uống rượu uống thắng một bàn người giành trở về.

Nhưng điều bọn họ không nghĩ đến là nhìn chồng Ninh Tiêu đều là khí chất quý công tử, khi uống rượu cũng lợi hại như vậy, nhìn dáng vẻ kia của người ta, ngay cả mặt còn không nhiễm đỏ.

Vẻ mặt Ninh Tiêu cũng kinh ngạc nhìn qua Giang Úc, cô nhớ dường như Giang Úc thật sự không thể uống rượu, vô cùng không thể uống, chính là loại rượu thuốc trị bệnh, anh uống một ly cũng đã gục, càng đừng nói loại rượu vang này.

Nghĩ như vậy linh khí của Ninh Tiêu một thoáng liền đi một chuyến vào trong cơ thể đối phương, cô không có nhầm, có lẽ đối phương đã đang trong trạng thái say rượu, cho dù là nhịp tim hay tốc độ dòng máu, nhưng tại sao ánh mắt lại tỉnh táo như vậy, ngay cả biểu cảm cũng không thay đổi.

Thật thần kỳ.


Nhưng bởi vì hàng năm cơ thể của đối phương không thế nào, linh khí của Ninh Tiêu vẫn luôn giải rượu cồn trong máu của anh, tranh thủ không thể để cơ thể anh bị thương.

Bởi vì có chiếc máy gian lận Ninh Tiêu , lại cộng thêm nghị lực kỳ tích của mình gây chuyện, cuối cùng Giang Úc đã thành công uống thắng Tần Khải.

Chính là vì đối phương đã say rồi, liền bắt đầu nói ra ngoài các loại lời nói, cái gì mà đã thích Ninh Tiêu rất lâu rất lâu, cái gì mà vẫn luôn muốn cưới cô làm vợ, cái gì mà anh ta không cam tâm các loại lời nói như vậy đều nói ra bên ngoài.

Anh ta không nói còn ổn, vừa nói đã tan tiệc.

Giang Úc vẫn luôn nắm lấy tay Ninh Tiêu dắt cô đi ra ngoài càng nhanh hơn, thậm chí xe lăn đều đã mở ra hình thức chạy bằng điện anh chưa từng mở, ngay cả khi đã lên xe, bàn tay nắm lấy tay Ninh Tiêu cũng vẫn không buông ra.

Không những không buông ra, sau khi xe chạy một lúc, anh cảm thấy không hài lòng, còn nhét tay Ninh Tiêu vào trong lồng ngực mình.

Ninh Tiêu vừa không chú ý đã bị anh kéo lảo đảo, thấy vậy ngẩng đầu lên: “Giang Úc, anh sao vậy? Có phải uống say rồi không?”
“Không có.


“Không say anh kéo tay em làm gì? Anh muốn giấu tay em vào chỗ nào?”
Cô buồn cười mà nhín anh không ngừng nhét bàn tay của cô vào trong lồng ngực, vẻ mặt đứng đắn.

Nghe thấy vậy, Giang Úc dừng lại một chút, ngay sau đó trực tiếp buông tay của Ninh Tiêu ra.

Cô còn chưa kịp buông ra một hơi, giây tiếp theo đã bị anh kéo cả người qua, ôm vào trong lồng ngực, sau đó liền dùng áo khoác tây trang của mình gắt gao bọc lại cả người cô, dùng sức ấn vào trong lồng ngực.

“Là của anh.


“Cái gì?”
Lúc này Ninh Tiêu có thể chắc chắn trăm phần trăm đối phương đã say.

“Giang Úc anh say rồi phải không…”
“Không say, chuyện gì anh cũng nhớ.



Lời nói của Giang Úc rất mạch lạc rõ ràng, nhưng Ninh Tiêu nghe thấy câu tiếp theo gần như lộn xộn trong gió.

“Tiểu Khâu, lái xe đến công ty.


“Hả? Giang tổng, bây giờ công ty có chuyện gì phải xử lý sao?”
“Không có…”
“Hả? Ồ, vâng.


Vẻ mặt tài xế Tiểu Khâu mờ mịt.

Từ khi Ninh Tiêu nghe thấy hai chữ công ty trong lòng cô đã có một chút dự cảm không ổn, không nghĩ đến giây tiếp theo Giang Úc đã tiến đến bên tai cô, vừa phun ra hơi rượu ấm nóng, giọng nói vừa khàn khàn nói: “Anh nhớ hết đó, em nói rồi, có phần thưởng.


Chỉ một câu, đầu Ninh Tiêu liền ầm một tiếng, suýt nữa đã phát nổ.

Cô còn chưa kịp ngẩng đầu, câu tiếp theo của Giang Úc lại nói ra-
“Anh còn mang theo quần áo.


Ninh Tiêu nháy mắt trợn tròn đôi mắt.

Quần áo…
Không phải là bộ cô đang nghĩ chứ!
Nhưng nhìn ý tứ kia của Giang Úc rõ ràng chính là bộ cô đang nghĩ kia!
Nói đến Giang tổng, anh không uống say và uống say hoàn toàn là hai trạng thái!
Không uống say là muộn tao, uống say rồi liền trực tiếp thể hiện ra ngoài!
Ninh Tiêu: “…”
Thì ra trêu trọc người khác thật sự sẽ có báo ứng!.


Bình luận

Truyện đang đọc