CÁC ĐẠI LÃO ĐỀU VÌ TA MÀ THẦN HỒN ĐIÊN ĐẢO



Kết quả của việc trêu đùa lẳng lơ như vậy chính là Giang Úc đã mặt đỏ tía tai chuồn đi thật nhanh bằng cái cớ phải đi họp, hơn nữa dù cho cô có gửi Wechat chọc quê anh tới cỡ nào thì đối phương cũng chỉ tích chữ như vàng trả lời cô có một chữ, sau đó bị cô chọc dữ hơn, anh thậm chí còn không thèm trả lời lại, chỉ để lại mấy chữ “Anh phải họp” rồi không để ý đến cô nữa.

Thấy mấy chữ đó, Ninh Tiêu nằm trên giường lớn trong phòng làm việc của Giang Úc cầm điện thoại lăn qua lăn lại, cười tủm tỉm.

Cùng lúc đó, trong phòng họp, các giám đốc điều hành của công ty nhà họ Giang nhìn Giang Úc đang ngồi ở ghế chủ trì cứ một lúc là xem điện thoại, xem xong thì lại đỏ mặt rồi đặt điện thoại lên bàn họp, làm bộ như không thèm quan tâm nữa nhưng sau đó không bao lâu, khi nghe thấy điện thoại rung thì lại không nhịn được cầm lấy điện thoại, cánh môi mím chặt nhưng gương mặt thì đỏ bừng, cứ như vậy hết lần này đến lần khác.

Mặc dù trông anh như vậy thôi nhưng anh vẫn theo kịp tiến độ của buổi họp, vị giám đốc kia vừa chiếu ppt phát biểu ý kiến xong, anh còn có thể chỉ đúng vấn đề gãi đúng chỗ ngứa của đối phương, đúng là…
Các vị giám đốc trao đổi ánh mắt sâu xa với nhau, e hèm, không chơi lại, không chơi lại.

Sao trông anh lại giống mấy đứa con gái lén yêu sớm ở nhà các ông thế nhỉ…
Vừa nghĩ đến đây, các vị giám đốc đã bị suy nghĩ này dọa cho hết hồn, họ lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại, không dám nghĩ lung tung nữa.

Bọn họ còn muốn sống thêm hai năm nữa lận!
Ninh Tiêu không biết tình hình ở bên phía Giang Úc thế nào, sau khi chọc anh xong, cô liếc nhìn điện thoại, phát hiện bây giờ vẫn còn sớm nhưng lại không muốn xuống lầu đi làm lắm.

Nghĩ cũng biết hai cái người nhiều chuyện kia đang chờ cô xuống phòng làm việc để bàn luận về cô đây mà.

Nhưng Giang Úc lại đang bận họp nên không có trong phòng làm việc, cô đợi anh ở đây thì cũng không có nghĩa lắm.

Ninh Tiêu ngồi dậy, nâng cằm suy nghĩ một chút, quyết định lên tầng thượng của công ty nhà họ Giang.

Cô nhớ ở trong sách, tác giả đã không ít lần miêu tả quang cảnh ở trên tầng thượng của công ty nhà họ Giang.

Thế nhưng khi cô lên lầu, vừa tìm chỗ vắng vẻ để nghỉ ngơi không bao lâu, hai giọng nói lập tức truyền tới.

“Xem kìa, em đã nói với anh là phong cảnh ở tầng thượng đẹp lắm, em không gạt anh mà đúng không?”
Giọng nữ tràn đầy sức sống.

“Ừ, em nói đúng, trông đẹp lắm!”
Giọng nam tuy mệt mỏi nhưng lại cưng chiều.

Sặc, còn là người quen nữa!
Ninh Tiêu ngồi trong góc bĩu môi, cô quên mất tác giả tả cảnh ở trên tầng thượng nhiều là do nam nữ chính vẫn thường lên đây hẹn hò với nhau.

Haiz, thất sách.

Cô có muốn ngồi xem nam nữ chính rải thức ăn cho chó thế nào đâu.

Nhưng không muốn cũng không được, giọng nói bên kia lại vang lên.

“Tèn ten, hôm nay em làm cà ri gà khoai tây và cơm nắm rong biển nè, à, còn có cái này nữa, pudding sữa chua, lúc em đang làm cơm nắm thì sẵn tiện làm luôn món tráng miệng này đó, em biết anh thích ăn ngọt mà, đúng không nè?”
Tống Ân Tâm cười rạng rỡ.


Thấy vậy, tâm trạng Giang Duệ vốn không tốt vì lỡ sai sót trong công việc mà bị cấp trên dạy dỗ cũng cười lên theo cô.

“Em giỏi quá!”
Giang Duệ vui vẻ trở lại, cười sờ đầu cô ấy.

Ninh Tiêu nghe vậy thì nhíu mày lại, hừ, tốn bao nhiêu tiền cho bữa cơm này cô không nói, mấy ngày nay vì cuộc thi thiết kế mà bộ thiết kế đã phải tăng ca đến tận khuya, ngay cả thời gian ngủ của Tống Ân Tâm cũng không đủ mà còn phải dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho người đàn ông ấy, nghe mấy cái tên món ăn phức tạp đó là biết thời gian chuẩn bị không ít rồi, đúng là…
Tình cảm mà Giang Duệ bỏ ra luôn kém xa phía nhà gái, ở chung với Ninh Tiêu chính chủ đã như vậy, ở chung với Tống Ân Tâm lại càng kém xa.

Hết lần này đến lần khác, anh ta cứ nghĩ rằng mình hy sinh nhiều lắm, miệng mồm thì lúc nào cũng nói dối, tình cảm đối với Ninh Tiêu chính chủ và Tống Ân Tâm cũng như vậy, anh ta không muốn thẳng thắn với ai mà chỉ muốn hưởng thụ cảm giác được con gái quan tâm, xùy.

Đều không được hưởng tình yêu thương từ khi còn bé, Giang Úc còn gặp tai nạn xe cộ, tại sao anh lại không hề giống Giang Duệ chút nào? Không chỉ như vậy, anh còn tự tay mình quản lý cả công ty nhà họ Giang, chưa từng chơi trò mập mờ với cô gái nào, không chỉ không chơi mà lớn từng này rồi cũng chỉ mới yêu có một lần, vừa yêu đã muốn kết hôn ngay rồi…
Tổng kết lại, chồng của cô quá là tuyệt vời!
Khóe miệng Ninh Tiêu cong cong.

Ninh Tiêu thì mải nghĩ về những chuyện này, đôi nam nữ chính vốn đang ngọt ngào ăn cơm bỗng xảy ra chuyện.

Điện thoại Giang Duệ bỗng reo vang, là một số lạ.

Tưởng rằng là điện thoại bán hàng nên anh ta lập tức cúp điện thoại, nhưng anh ta vừa cúp, đầu dây bên kia lại tiếp tục gọi đến, vẫn là dãy số lạ ấy.

Thấy vậy, Tống Ân Tâm nghiêng đầu: “Sao vậy? Ai thế anh? Sao không bắt máy đi?”
“Số lạ, chắc là bán hàng.


“Nhưng người ta cũng gọi tới hai lần rồi mà, chắc là có việc gấp nên phải mượn điện thoại của bạn để gọi cho anh, anh nhận đi.


Nghe vậy, Giang Duệ nhíu mày nhưng vẫn nhận cuộc gọi, đưa điện thoại lên tai.

Cũng trong lúc ấy, bởi vì tai Ninh Tiêu quá thính, mặc dù Tống Ân Tâm ngồi kế bên cũng không thể nghe thấy cuộc gọi của Giang Duệ nhưng cô vẫn có thể nghe rõ dễ như trở bàn tay.

“Hu hu hu, mau cứu em với, xin anh cứu em với, giúp em đi anh, em… Em… Chóng mặt quá…”
Đối phương vừa nói chữ đầu tiên, Ninh Tiêu đã nhận ra người ấy là ai.

Ngoài trà xanh Thẩm Anh Anh được rất nhiều anh trai để ý ở bữa tiệc của nhà họ Lý nhưng lại chỉ một lòng một dạ nói chuyện với Giang Duệ thì còn có thể là ai nữa?
Hành động nhanh ghê nhỉ, nghe giọng nói yếu ớt nhỏ xíu ở đầu dây bên kia cùng với dáng vẻ sợ hãi hốt hoảng ấy, cô chắc chắn một trăm phần trăm là cô ta lại bắt đầu giở bài tủ của mình ra rồi đây.

Ừ, đối tượng của bài tủ ấy còn ai ngoài Giang Duệ nữa!
Hàng thử thôi mà cũng hành động nhanh thế nhỉ!
Chị đánh giá cao cưng đó!
Ninh Tiêu cười híp mắt nghĩ.


Sau đó, cô nghe thấy Giang Duệ bỗng đứng lên.

“Cô là Thẩm…” Anh ta còn chưa nói hết câu đó đã trông thấy vẻ mặt tò mò trong lúc ăn của Tống Ân Tâm nên vội nói sang chuyện khác: “Cô ở đâu? Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Hu hu hu, em… Em ở Châu Quang Bảo Khí Các trên lầu hai của Kim Bích Huy Hoàng, cứu, cứu em với… Cứu… A!”
Giọng nói của Thẩm Anh Anh đứt quãng, chỉ để lại một tiếng hét hoảng sợ khiến người ta không biết nên làm thế nào.

Chiêu này cũng hay phết đấy…
Nếu không phải vì chỗ ngồi hiện tại có hơi không đúng, Ninh Tiêu cũng muốn vỗ tay cho cô ta.

“Này, này, này!”
Nhớ đến cô gái xinh đẹp như hoa bách hợp mà anh ta đã gặp ở nhà họ Lý, nhớ lại lúc cô không muốn đi cùng những vị công tử có tiền kia mà lại trốn trong góc phòng nói chuyện với anh ta, hơn nữa cô còn nói rằng cô không thích những trường hợp như này thế nào, nếu không phải do có người làm mai và do mẹ cô ép, cô thà ở nhà đọc sách một mình còn hơn, đọc sách thú vị hơn tham gia dạ tiệc nhiều.

Sau đó đối phương còn biết tâm trạng anh ta đang không tốt mà kể cho anh ta nghe những chuyện thú vị trong đoàn làm phim để chọc anh ta cười, cô rõ ràng là một bông hoa nhỏ sáng rực giữa dòng đời hào nhoáng, tính tình hiền lành lại còn giản dị gần gũi.

Dù cho có là một người xa lạ cầu cứu mình, Giang Duệ cũng sẽ không làm như không thấy, nói chi là một cô gái hiền lành đáng yêu đang cầu cứu anh ta như thế này, huống hồ góc tối trong giới giải trí không ai là không biết, có khi bây giờ cô gái ấy đang gặp chuyện gì cũng nên!
Nghĩ tới đây, nhìn cuộc gọi đã bị cúp ngang giữa chừng, Giang Duệ lập tức trở nên gấp gáp, thậm chí còn không kịp giải thích với Tống Ân Tâm đang vô cùng lo lắng mà đã đứng dậy chạy ra ngoài: “Ân Tâm, anh không ăn bữa phụ này được nữa rồi, em cứ ăn từ từ đi nhé, anh đi trước đây!”
“Sao? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy anh?”
Ôm hộp cơm, Tống Ân Tâm chạy theo được hai bước.

“Không còn thời gian để giải thích nữa, anh đi trước đây, nếu chiều nay em có rảnh thì xin nghỉ với giám đốc của bộ phận hậu cần giúp anh nhé!”
Lời còn chưa nói xong, Giang Duệ đã bước vào thang máy, Tống Ân Tâm tuy đuổi theo nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh cửa thang máy từ từ đóng lại trước mắt mình, cũng đóng lại gương mặt hốt hoảng sợ hãi của bạn trai cô ấy.

Thấy vậy, mặt Tống Ân Tâm buồn rầu: “Tại sao lại không nói rõ mà đã đi như vậy chứ? Cơm hộp cũng không ăn, mình đã làm rất lâu, thức dậy từ năm giờ sáng mà anh ấy vẫn không ăn lấy một miếng đã vội đi…”
Còn có thể làm gì được nữa? Giang Duệ đã đi, cô đạp đạp mặt đất dưới chân, nhìn hai hộp cơm tiện lợi được đặt ở trên ghế dài, cô hít một hơi, cầm lấy một hộp trong đó rồi bắt đầu ăn nhồm nhoàm.

“Hừ, coi như là anh không có lộc ăn vậy, mình tự ăn hết, một mình mình cũng có thể ăn hết hai hộp, ăn thật no, ăn đến sình bụng luôn, hừ! Sau khi ăn no thì phải làm việc mới được! Mình đã vượt qua vòng loại của cuộc thi thiết kế, tốt quá, sau này mình sẽ càng cố gắng hơn nữa, nhất định phải giành được hạng nhất của cuộc thi, nữ thần của mình cũng từng đạt nhất của cuộc thi ấy rồi mà! Mình nhất định phải noi gương nữ thần Ninh Tiêu mới được! Hi hi!”
Tống Ân Tâm siết chặt nắm tay nhỏ tự cổ động cho chính mình rồi bắt đầu ăn cơm hộp, sau đó giọng nói ồ ồ không rõ của cô ấy lại vang lên thi thoảng: “Ôi, ngon quá, ăn ngon thật, tay nghề của mình quá là tốt!”
Nghe đến đây, Ninh Tiêu không khống chế được cười nhẹ.

Chậc, đáng yêu quá!
Dễ thương như vậy, người như Giang Duệ càng không xứng với cô ấy nữa hiểu không?
Tại sao anh ta không dám gọi thẳng tên Thẩm Anh Anh, tại sao lại không giải thích với Tống Ân Tâm? Còn không phải vì trong tiềm thức, anh ta cảm thấy việc với Thẩm Anh Anh là một chuyện không nên nói với bạn gái mình sao, điều này chứng tỏ anh ta đã biết việc làm của mình không ổn nhưng anh ta vẫn làm.

Đàn ông mà, chỉ cần đoán cũng biết bọn họ giả bộ đến cỡ nào!
Huống chi Kim Bích Huy Hoàng là một chỗ ăn chơi của người có tiền, tại sao anh ta lại chẳng thèm suy nghĩ xem tại sao Thẩm Anh Anh lại đến nơi như vậy nhỉ? Coi như Thẩm Anh Anh thật sự gặp chuyện gì đó nguy hiểm đi thì chẳng phải đầu tiên anh ta phải báo với cảnh sát trước sao? Anh ta đi thì có ích lợi gì chứ? Nếu kể cả cảnh sát cũng không giải quyết được chuyện này thì anh ta nghĩ rằng một tên nghèo khổ mai danh ẩn tích như anh ta có thể có cách giải quyết được sao?
À, cũng không đúng lắm, chẳng phải anh ta là nam chính sao?
Có hào quang hết rồi!
Ninh Tiêu châm chọc đảo mắt.


Vẫn là Giang Úc tốt nhất, nếu anh gặp phải một đứa trà xanh như vậy thì anh đã chặn miệng cô ta ngay từ khi cô ta vừa nói chữ đầu tiên rồi, chậc, muốn thưởng cho anh thêm một chút nữa quá!
Ninh Tiêu nghĩ như vậy nên đã cùng ngồi chung xe với Giang Úc để về biệt thự, cô đang cười híp mắt nhìn anh.

Bị nhìn như vậy khiến trái tim Giang Úc không được yên ổn đến nỗi không thể đọc được báo cáo kinh tế ở trên máy tính bảng, anh chưa từng bị như vậy bao giờ, phải biết rằng trước kia dù cho có gặp phải chuyện gì, chỉ cần dính tới công việc, anh cũng sẽ không để ý gì đến những chuyện bên ngoài nữa, chỉ một lòng đắm chìm trong công việc.

Sao bây giờ…
Nghĩ tới đây, bàn tay cầm máy tính bảng của Giang Úc vô thức siết chặt, đầu ngón tay thậm chí còn dần trở nên trắng bệch.

Thấy anh như vậy, Ninh Tiêu vừa chuẩn bị mở miệng trêu anh thì xe của hai người bỗng chậm rãi dừng lại, quay đầu xem thử thì hóa ra đó là đèn đỏ.

Ninh Tiêu định thu hồi tầm mắt thì bỗng trông thấy một chiếc xe máy đang đậu trên lề đường.

Ồ?
Kiểu động cơ đó…
Nếu cô nhớ không lầm thì ngoài Giang Duệ ra còn có thể là ai?
Anh ta đội nón bảo hiểm chạy xe máy, chở theo một cô gái mặc váy trắng cũng đội nón bảo hiểm ngồi phía sau, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn đó là Thẩm Anh Anh.

Bởi vì đã đội nón bảo hiểm nên người khác sẽ không nhìn thấy mặt người phụ nữ, người khác không thấy nhưng Ninh Tiêu còn không thấy nữa sao? Không chỉ như vậy, cô còn thấy rõ tay đối phương đang ôm chặt eo Giang Duệ, ngực cũng dán sát vào lưng đối phương, đúng là hưởng thụ quá nhỉ!
Cô không kiềm được nhớ đến những lời thề non son sắt mà Giang Duệ đã từng nói với Ninh Tiêu chính chủ khi họ còn quen nhau.

“Xe máy của anh chỉ cho bạn gái của anh ngồi, nếu em muốn ngồi thì phải trở thành bạn gái của anh mới được ngồi đó nha!”
“Anh sẽ chỉ chở cô gái duy nhất là em, bất kể là quá khứ, hiện tại hay tương lai, mãi mãi cũng chỉ chở một mình em thôi!”
Mọi người có nghe được tiếng gì không?
Đúng, là tiếng vả mặt bôm bốp đó.

Chậc.

Cô lại nhớ đến Tống Ân Tâm buồn bã suốt buổi chiều, cứ cách một chút là lại lấy điện thoại ra rồi gọi mấy cuộc liền nhưng chỉ nhận được câu trả lời là đường dây đang bận, Tống Ân Tâm lại càng lo lắng buồn rầu hơn.

Lại nhìn Giang Duệ đang ôm người đẹp trong ngực, rõ ràng là có rất nhiều thời gian nhưng lại không thèm gọi một cuộc cho bạn gái để báo rằng mình vẫn an toàn.

Ninh Tiêu hy vọng anh ta có thể nhanh nhanh đến với Thẩm Anh Anh, tốt nhất là cả đời này cũng không chia xa, đỡ đi gieo họa cho người khác!
Có lẽ vì Ninh Tiêu nhìn quá chuyên chú, sự chú ý của Giang Úc cũng bị cô hấp dẫn theo.

“Em…”
Anh vừa mở miệng, Ninh Tiêu đã lập tức quay đầu lại, cười khanh khách nói: “Ôi? Chồng à, anh chịu để ý đến em rồi à? Không giận chuyện em nói muốn thưởng cho anh nữa hả?”
Nghe vậy, gò má Giang Úc lập tức đỏ ửng, làm gì còn nhớ đến chuyện nhìn theo hướng mà Ninh Tiêu vừa mới nhìn, anh mím môi, tiếp tục giả bộ không quan tâm.

Thấy anh không nhìn thấy xe máy của Giang Duệ, đèn xanh cũng đã sáng, đối phương mỗi người đi một ngả, trong lòng Ninh Tiêu hơi so sánh một chút, vừa định lại gần Giang Úc để tiếp tục cố gắng trêu anh thì…
Tinh tinh tinh…
Điện thoại của cô bỗng reo vang.

Thấy vậy, cô lập tức quẹt qua nút nhận cuộc gọi, sau đó còn mở loa ngoài.

Một giọng đàn ông trầm thấp vang lên trong xe hơi yên tĩnh…
“Là Ninh Tiêu đúng không? Tôi là Tần Khải.

Không biết chủ nhật này cậu có rảnh không nhỉ?”
“Tần Khải?”

Trong lúc nhất thời Ninh Tiêu hơi không phản ứng kịp.

Ai vậy?
Có lẽ đầu dây bên kia đã nghe thấy nghi ngờ của Ninh Tiêu nên hơi dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: “Chắc là cậu không còn nhớ tôi rồi? Tôi với cậu là bạn học chung hồi đại học, chủ nhật này…”
Cậu ta còn chưa nói xong, điện thoại của đối phương giống như là đã bị một đám người lấy mất.

“Ha ha ha, Ninh Tiêu, hoa khôi của trường ơi! Chủ nhật này chúng tôi định tổ chức một buổi họp lớp, đã nhiều năm không gặp, không biết cậu có chịu cho chúng ta ít mặt mũi không đây?”
“Đúng vậy, hoa khôi ơi, chúng ta tốt nghiệp cũng được ba năm rồi, chẳng lẽ cậu lại không đến buổi họp lớp này sao? Ai trong lớp chúng ta cũng nhớ cậu hết đó!”
“Nhất là Khải Tử!”
Một người trong đó bổ sung thêm.

“Ồ!!!”
Những người khác lập tức dụ dỗ theo.

“Hoa khôi cậu không biết đâu, dạo này Khải Tử làm ăn phát đạt lắm, cậu có biết công ty Internet Khải Duyệt đang nổi gần đây không? Là của Khải Tử đó!”
“Đúng vậy, mấy người như chúng ta có khi cũng đang làm việc dưới tay nó nữa đấy? Tiền lương ở đó cao lắm! Cậu không biết đâu, người ta phấn đấu đến liều sống chết như vậy cũng là vì cậu cả đấy, cậu ấy đã thầm thích cậu suốt bảy năm rồi, mấy năm trước do vẫn chưa có thành tựu gì nên không dám tới gặp cậu, gần đây mới thành lập công ty, ăn nên làm ra nên mới dám gọi điện tìm cậu đó, hahaha, này, Khải Tử cậu đang làm cái gì vậy, tôi còn chưa nói hết đâu đó? Này…”
Hình như điện thoại đã được chính chủ giành lại, giọng nói trầm tháp ban đầu lại vang lên: “Ninh Tiêu cậu đừng nghe bọn họ nói bậy, nếu cuối tuần này cậu rảnh thì nhớ quá đây một chuyến nhé, ở khách sạn Kim Hoa đây thôi.


Nghe vậy, Ninh Tiêu không trả lời ngay mà nhìn Giang Úc đang ngồi bên cạnh cô, mặc dù anh vẫn không mở miệng nhưng lỗ tai đã sớm dựng thẳng, thậm chí đầu ngón tay đang cầm máy tính bảng cũng siết lại thật chặt, tròng mắt cô khẽ chuyển động, trên mặt bỗng nở nụ cười: “Cuối tuần à… Rảnh chứ, đương nhiên là rảnh… Khách sạn Kim Hoa đúng không? Tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ đến.


“Ừ, cậu… Buổi tụ họp này cũng có thể mang theo người nhà, nếu cậu có thì cứ… Mang tới.


Người bên kia khó khăn nói.

“Ừ, được.


Ninh Tiêu gật đầu.

Vừa cúp điện thoại, Giang Úc đã quay đầu nhìn cô, đôi môi mím thật chặt, mặc dù vẫn không nói gì nhưng ánh mắt mong đợi đã thể hiện rõ ba chữ sáng ngời.

Mang anh theo, mang anh theo, mang anh theo…
Nhưng Ninh Tiêu lại làm như không nhìn thấy mà rầu rĩ nhíu mày: “Ôi, có người nào đó không chịu nói với em câu nào nên chắc là không muốn đi tới buổi họp mặt với em rồi, haiz, tiếc quá, em còn định giới thiệu người đó với các bạn của mình nữa! Bây giờ giới thiệu cũng không còn ích gì, em chỉ có thể đi một mình thôi vậy…”
Nghe vậy, ánh mắt Giang Úc lập tức trợn to hơn, liều mạng nhìn Ninh Tiêu.

Anh đồng ý, anh đồng ý, anh đồng ý…
Trong mắt vẫn tràn ngập ba chữ ấy.

Ninh Tiêu cố gắng nín cười.

“Tiếc quá ò…”
Giang Úc: “! ”
Tự cách ly.

jpg.


Bình luận

Truyện đang đọc