CÁC ĐẠI LÃO ĐỀU VÌ TA MÀ THẦN HỒN ĐIÊN ĐẢO



Nói xong lời, Giang Úc cũng không xem biểu tình Ninh Tiêu như thế nào, liền trực tiếp ôm cô càng chặt hơn, không chỉ có ôm, môi còn một chút lại một chút hôn lên trán cùng tóc người trong lồng ngực, cái ôm của anh thực nóng.

Nóng đến mức Ninh Tiêu cảm thấy nhiệt độ trên mặt có chút cao, càng ngày càng cao, môi đối phương cũng ngày càng nóng.

Chẳng lẽ là do cửa sổ đóng quá kín? Hay vẫn là bị mùi rượu nhàn nhạt trên người Giang Úc huân?
Ninh Tiêu có chút không khỏe mà giãy giụa một chút, “Anh buông ra…”
Vào thời điểm mở miệng nói chuyện, cô mới đột nhiên cảm thấy thanh âm chính mình như thế nào lại mềm như bông như vậy?
Ninh Tiêu sợ tới mức giãy giụa càng thêm kịch liệt hơn.

Bởi vì cô giãy giụa quá mức lợi hại, Giang Úc không thể không buông lỏng hai tay đối phương ra.

“Anh.


Mới vừa buông tay ra, anh lập tức giống như khối bánh mật nháy mắt liền dính lại, thanh âm ủy khuất lại ấu trĩ.

Ninh Tiêu chưa bao giờ nghe thấy đối phương dùng thanh âm bá đạo dính nhớp như vậy mà nói chuyện nhất thời có chút mới lạ, không bắt bẻ một cái lại liền bị anh gắt gao ôm trở về trong lòng ngực, xé đều xé không ra
Thấy thế, Ninh Tiêu có chút buồn cười.

Thì ra lúc Giang Úc uống say thế nhưng lại là một trạng thái như vậy sao? Dính người đến không rời được không nói, nói chuyện liền trở nên ấu trĩ và ngây thơ hẳn ra.

Xong rồi, Ninh Tiêu đột nhiên cảm thấy Giang Úc lúc say rượu cũng thực đáng yêu.

Nhưng đáng yêu thì đáng yêu, có một số việc vẫn phải nói rõ ràng.

Nghĩ vậy, Ninh Tiêu lại lần nữa đẩy đẩy đồ trang sức hình vật của người nào đó gắt gao ôm cô không bỏ, hơi hơi cao giọng, “Tiểu Khâu, làm phiền cậu mở cửa sổ một chút, trong xe quá nóng.


Hôm nay gặp được Giang Úc như vậy, Tiểu Khâu xem như có thêm kiến thức, vừa nghe những lời này vẫn có chút phản ứng không kịp, ngay sau đó mới vội vàng mà mở miệng: “À… à được”
Cậu ta nhanh chóng mở cửa sổ xe, theo sau liền ở trong lòng âm thầm phun tào.

Trong xe nóng, tôi thấy là trong lòng các người nóng đi, chậc chậc, cậu ta về nhà nhất định phải cùng dì Vương còn có quản gia Giang cùng nhau nói chuyện đêm khuya, nói cho bọn họ không cần lại lo lắng chuyện cậu chủ không biết yêu đương, tôi xem anh ấy rõ ràng là hiểu biết còn rất nhiều!
Cứ việc trong lòng nghĩ như vậy, nhưng đôi mắt của tiểu Khâu vẫn một bộ phi lễ chớ nhìn, bộ dáng nghiêm túc vô cùng.

Gió vừa mới thổi vào, Ninh Tiêu bỗng nhiên cảm thấy thân thể người đàn ông ôm cô khẽ run, ngay sau đó liền ôm chặt hơn một chút
Chặt đến mức Ninh Tiêu đều sắp thở không nổi, nhưng như vậy cũng không nhàm chán, cô liền tiến đến trước mặt Giang Úc, nhỏ giọng nói ở bên tai anh: “Không đến công ty được không? Chúng ta về nhà đi?”
Nghe vậy, Giang Úc lập tức thả lỏng tay, thân mình lập tức ngồi thẳng: “Làm một người đảng viên, chúng ta nên lấy trung thực, thủ tín làm vinh hạnh”
Ninh Tiêu: “…”
Con mẹ nó làm đảng viên, tự dưng niệm tám vinh tám sỉ còn được.


Bởi vì xe chạy cũng không chậm, cho nên gió đêm vẫn thổi rất mạnh, nhìn biểu tình nghiêm trang kia của Giang Úc, Ninh Tiêu chợt nhíu mày, trong lòng bất giác nảy sinh nghi hoặc
Anh ấy thật sự say à?
Nghe sách nói đàn ông nếu uống say việc gì cũng làm không được, nhưng cô thấy bộ dáng của Giang Úc một chút cũng không giống!
Lại nói nữa, cô nhớ rõ cơ hồ là từ thời điểm đối phương bắt đầu uống rượu cô vẫn luôn dùng linh khí phân giải cồn trong máu cho anh, linh khí của cô lòng cô rõ, chuyện phân giải cồn giống như một bữa ăn sáng vậy, chẳng lẽ là cá lọt lưới, cho nên Giang Úc tửu lượng kém mới say, nhưng có cái gì đó không đúng, cô hẳn cũng không có dở như vậy, khả năng phải chịu đựng một chút mùi rượu, nhưng hóng gió nhiều chút là sẽ ổn!
Nghĩ vậy, Ninh Tiêu nghi hoặc mà nhìn qua đôi mắt của Giang Úc.

Nhìn nhìn, cô bỗng nhiên cảm thấy đôi mắt của anh hơi lóe lên.

Không đúng!
Lòng tràn đầy nghi ngờ Ninh Tiêu vận chuyển linh khí tìm kiếm trong cơ thể Giang Úc, sau đó—
Trán Ninh Tiêu xuất hiện một loạt vạch đen.

Muốn nói phía trước anh còn có chút hơi say, như vậy vừa mới bị thổi gió mát, liền một chút men say đều không có, đây là tin tức linh khí phản hồi cho cô.

Giang Úc rõ ràng là đang giả say.

Ninh Tiêu: “…”
Giả say còn được.

Hoặc là sau khi đối phương uống rượu, biết tửu lượng của bản thân, liền vẫn luôn ở trong lòng ám chỉ chính mình đang say, lúc này mới đột nhiên lớn mật làm càn, nhìn đi, đều dám đòi cô thưởng cho.

Đổi lại Giang Úc lúc bình thường, đừng nói đến khen thưởng gì, bị cô đùa giỡn mấy cái liền mặt đỏ đến mang tai!
Trách không được mọi người đều nói rượu là thứ tốt, nhìn xem, một vị Giang tiên sinh cho rằng chính mình đang say đều nói được lời cợt nhả mà mặt không đỏ tim không đập đâu!
Bên này trong lòng Ninh Tiêu đã có kết luận, một đầu khác Giang Úc bị gió đêm thổi càng cảm thấy bản thân có chút không thích hợp, anh không thể uống rượu anh biết, trên cơ bản đều ở trình độ một ly liền say, nhưng vì sao anh bây giờ càng lúc càng tỉnh táo, thậm chí so với anh càng thường còn tỉnh táo, hơn nữa tất cả mọi chuyện vừa mới phát sinh tất đều rõ ràng trong đầu anh, anh thế nhưng…
Dần dần, dần dần, mặt Giang Úc bắt đầu đỏ.

Nhưng hồng như vậy, tay anh ôm Ninh Tiêu cũng không có buông ra, đối với chuyện bản thân đã tỉnh táo lại một từ cũng không nhắc tới, ngược lại còn lén mà siết chặt cánh tay, tiếp tục trạng thái say rượu, cũng rất được.

Bởi vì khoảng cách giữa khách sạn và công ty của Giang thị cũng không xa, Tiểu Khâu lái xe còn rất nhanh, thực mau hai người liền ở dưới lầu của công ty, vì thời gian quá trễ, lúc này Giang thị đã sớm tối om, chỉ trừ bỏ phòng an ninh vẫn còn sáng cùng với ánh đèn của bảo an tuần tra vào buổi tối ngẫu nhiên lập lòe.

Thấy thế, Giang Úc liền đột nhiên cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô, bàn tay cùng Ninh Tiêu mười ngón đan vào nhau cũng chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.

Nhưng anh vẫn dùng sức mà cầm tay Ninh Tiêu, cùng cô lên xe, vào đại sảnh, lên thang máy.

Theo con số màu đỏ của thang máy nhảy lên, mồ hôi trong lòng bàn tay của Giang Úc cũng càng ngày càng nhiều.

Thấy anh như vậy, Ninh Tiêu ở trong lòng cười thầm, vì thế liền cố ý quay đầu trêu anh.

“Lòng bàn tay anh sao lại đổ nhiều mồ hôi như vậy, có phải hay không có chút khẩn trương? Nếu vậy, vẫn là thôi đi? Khen thưởng gì đó lần sau lại nói, chúng ta về nhà trước đi, trời đã khuya, lại trễ nữa thì dì Vương bọn họ khẳng định sẽ lo lắng cho chúng ta!”

“Anh trước tiên đã nói chuyện với dì Vương bọn họ, buổi tối không cần chờ chúng ta về nhà.


Giang Úc bình tĩnh nói.

Ninh Tiêu: “…”
Ngài đúng là chuẩn bị thật đầy đủ!
Nói, anh biết bản thân một ly là gục, có phải hay không Tần Khải không mời anh uống rượu, anh cũng sẽ tìm lấy cớ uống rượu, sau đó…
Chậc chậc chậc, xem ra bạn tốt Thời Phưởng của anh nói một chút cũng không sai, Giang Úc anh chính là quỷ tâm cơ!
Nghĩ vậy, tròng mắt Ninh Tiêu xoay tròn, theo sau cô rút tay hai người đang nắm ra, không rút được, cô liền quơ quơ tay, thu hút sự chú ý của đối phương: “Nhưng em xem bộ dáng anh không giống như đang say nha? Giang Úc anh không phải đang giả bộ đi?”
Ninh Tiêu ra vẻ kinh ngạc.

Mà nghe những lời này của cô, trong lòng Giang Úc run lên, ngay sau đó chậm rãi đem đầu xoay về hướng Ninh Tiêu, trên dùng sức một cái, ở lúc Ninh Tiêu không hề có sự chuẩn bị nào, thế nhưng liền ngã vào trong lòng ngực của anh, bị anh ôm chặt lấy eo, sau đó cằm bị anh hơi hơi nâng lên, ấn xuống một cái hôn.

“Em đừng hòng lấy cớ trốn”
Đó, giả vờ đến rồi phải không.

Ninh Tiêu cắn môi dưới, nỗ lực cố nén ý cười.

Sau đó đinh—một tiếng thang máy vang lên, Giang Úc cũng không cho Ninh Tiêu ra, liền cứ như vậy mà mang cô tiến vào văn phòng tối tăm của anh.

Nhấn mở kệ sách, lộ ra phòng nghỉ phía sau, người muộn tao như Giang Úc thế nhưng lại không mở đèn, mà bật đèn nhỏ ngay đầu giường, toàn bộ phòng lập tức tràn ngập sự ái muội mơ màng.

Ninh Tiêu mắt nhìn cái đèn kia, nhìn nhìn bố cục phòng, lại quay sang nhìn bộ dáng bình tĩnh tự nhiên kia của Giang Úc, nên không phải cái đèn nhỏ này cũng là thời điểm trang hoàng trước đó anh liền chuẩn bị tốt đi.

Chậc chậc chậc, tao, quá muộn tao!
Ninh Tiêu càng dùng sức cắn môi mình, đơn giản là vì không dùng lực, cô sợ là mình sẽ cười ra tiếng.

Nhưng nhìn hình ảnh này, ánh mắt Giang Úc càng đen tối.

Anh và Ninh Tiêu đến bây giờ còn chưa có chân chính… một đêm tân hôn!
Ninh tiêu ban đầu chỉ lo cười, ngẩng đầu lên một cái thấy được ánh mắt Giang Úc, cũng theo đó buông lỏng môi, hô hấp hơi hơi dồn dập, biểu tình chậm rãi cũng nghiêm túc dần.

Giây tiếp theo, môi Giang Úc liền hôn lên, như chuồn chuồn lướt qua, lúc sau thanh âm hơi chút nghẹn ngào của anh liền vang lên: “Ninh Tiêu, anh biết…”
Nói xong liền hôn một cái.

“Anh biết trong lòng em kỳ thực có người khác…”
Chỉ một câu như vậy, khiến cho đôi mắt Ninh Tiêu mở to lên.


Giang Úc anh đây là…
Không đợi cô nghĩ xong, một cái hôn khác của anh rơi xuống: “Anh cũng biết em ngay từ đầu tiếp cận anh cũng không phải mục đích đơn thuần như vậy, thậm chí nói trắng ra chính là vì tiền của anh, mà không phải là con người anh…”
Nghe đến đó, Ninh Tiêu tạm ngừng hô hấp.

Giang Úc…
Trong mắt Ninh Tiêu xuất hiện cảm xúc nhu hòa.

“Đối với chuyện này, anh từng phẫn nộ sinh khí, cùng từng mờ mịt bàng hoàng…”
“Nhưng mà làm sao bây giờ? Ở nơi này, trái tim anh, nó vẫn không có chí khí vì em mà đập nhanh, nó đang đập, em có nghe thấy được không?”
“Nó không có thời khắc nào mà không thúc dục anh tới gần em, gần gũi em, không có thời khắc nào mà không nhắc nhở anh động tâm vì em bao nhiêu, vì em mà mê muội nhiều như thế nào.


“Khi sốt cao tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên người anh nhìn thấy là em, trời biết anh cao hứng bao nhiêu, thời điểm em là vì người khác đến gần anh mà ghen anh hưng phấn như thế nào.


“Chỉ cần em tới gần anh, đôi mắt anh không nhịn được mà chỉ nhìn mỗi riêng em, chóp mũi cũng chỉ ngửi được mùi hương trên người em, lỗ tai càng chỉ nghe được giọng nói của em.

Muốn ôm em như vậy, muốn hôn em, còn muốn…”
“Ninh Tiêu, Ninh Tiêu, Ninh Tiêu…”
“Em nguyện ý sao? Thật sự nguyện ý sao?”
Trước tới nay, Giang Úc đều là người thẳng thắng và nóng bỏng như vậy, chẳng qua là vì vận mệnh mang cho anh quá nhiều đau khổ, quá nhiều hạn chế, mới có thể khiến cho người nhiệt tình giống như một ngọn lửa như anh, bị bao vây dưới tầng tầng băng cứng, mà hiện tại, rõ ràng không có uống say, anh lại bằng lòng vì cô dùng sức mà đào ra một cái hố trên lớp băng dày ấy, đơn giản lại nghiêm túc như vậy mà kể ra tình yêu của anh, đem tâm tư nóng bỏng của anh rộng mở trước mặt cô.

Rõ ràng không có uống rượu, Ninh Tiêu lại cảm thấy cô thật sự có chút say.

Cô vươn tay nhẹ nhàng ôm mặt Giang Úc, nhìn mắt người đàn nghiêm túc mà lại thuần túy, nhắm mắt lại, liền ở trên môi anh hôn thật sâu.

Nụ hôn kết thúc, cô hơi ngẩng đầu lên, mắt lại không mở ra.

“Giang Úc, không có người khác, không còn người nào khác nữa, nơi này của em hiện tai cũng chỉ có một người, hắn họ Giang tên Úc, lúc sinh khí thì sẽ nhấp môi, lúc vui vẻ cũng sẽ như vậy, rất thích em cũng rất sủng em, sẽ trộm giấu đi chiếc lắc tay của em mà đổi một cái khác để trong hộp trang sức, sẽ mua toàn bộ phố để làm em vui, mỗi ngày trên bàn cơm đều sẽ để hoa hồng champagne mà em thích nhất, lúc sáng thì cẩn thận phát hiện ra em không thích cơm Tây, ngày hôm sau liền sẽ thay đổi thành kiểu Trung cho em, mỗi tối lúc xử lý xong công việc, trở lại phòng ngủ đều đắp chăn cho em đàng hoàng rồi mới an tâm đi vào giấc ngủ, biết em dị ứng xoài, trong nhà liền chưa bao giờ xuất hiện qua những gì liên quan tới nó, trong công việc sẽ làm bộ lơ đãng mà chỉ điểm vài câu…”
“Em vui anh liền vui, em không vui anh liền làm cho em vui vẻ, mỗi ngày mỗi ngày trong mắt thấy đều là em, trong lòng nghĩ cũng là em, mặc kệ đang làm cái gì, nhận được tin nhắn của em sẽ nhanh chóng mà trả lời lại, sẽ bởi vì là đồ em nấu mà ăn hết những thứ khó ăn như vậy, đến một hạt cơm cũng không còn.

Rõ ràng tình yêu mà anh nhận được ít như vậy, lại cơ hồ muốn đem toàn bộ tình yêu cho em.


“Anh nói đi, em nếu không thích, có hay không sẽ bị sét đánh?”
Ninh Tiêu cười đến ứa ra nước mắt.

Nghe vậy, đôi mắt Giang Úc nháy mắt tối sầm, tay ôm lấy Ninh Tiêu bất giác mà siết chặt, xúc động nói: “Nói lại câu vừa rồi.


“Sét đánh xuống?”
Ninh Tiêu cười chọc anh.

“Không, câu trước nữa.



“Em thích anh.


Giang Úc: “…”
“Em yêu anh, Giang…”
Câu tiếp theo Ninh Tiêu còn chưa nói xong, lời còn lại bị bao phủ giữa môi hai người…
Đêm càng tối.

—Kéo rèm—
………………………
Vào đông ánh sáng ban mai luôn ló dạng muộn màng, khi Giang Úc mở mắt ra, trong phòng chỉ có tia sáng nhàn nhạt.

Chớp chớp mắt, người đàn ông còn buồn ngủ duỗi tay sờ soạng bên cạnh, ai ngờ sờ đến khoảng không anh lập tức mở to mắt, vội vàng chống tay ngồi dậy.

Còn chưa kịp sờ đến di động của mình, rắc—
Một bên cửa phòng tắm đã bị người bên trong mở ra, Ninh Tiêu chỉ mặc một bộ áo ngủ xoa tóc liền từ bên trong chậm rãi bước ra.

“Em! ”
“Buối sáng tốt lành.


Ninh Tiêu xoa tóc, trực tiếp lộ ra một bộ tra nữ ăn sạch sẽ xong không thừa nhận, cười tủm tỉm ân cần thăm hỏi nói.

Thấy thế, Giang Úc nắm chặt ga giường.

“Tối hôm qua hai chúng ta…”
“Ừm, chính là anh nghĩ như vậy.


“Anh nhớ rõ em tối hôm qua, hình như em cùng anh nói em thích…”
“Thích? Thích cái gì? Em như thế nào không nhớ rõ em đã nói qua gì đâu.

?
Ninh Tiêu giả vờ liền giống như thật, kinh ngạc mà quay đầu lại nhìn anh, dường như là thật sự không nhớ rõ chính mình đã nói cái gì.

Giang Úc “…”
“Còn có anh tối hôm qua không phải uống say hay sao? Anh như thế nào lại còn nhớ rõ vậy? không phải nói người say không còn ký ức gì sao? Anh sao lại thế này? Không phải là tối hôm qua anh giả vờ say gạt em đi?”
Giang Úc “…”
“Anh tối hôm qua sau khi uống say đọc cho em tám vinh tám sỉ, em biết chồng em khẳng định là một người thành thật, nên sẽ không cố ý làm ra việc giả say gian dối thiếu trung thực, đúng không?”
Giang Úc: “…”
Tôi đã tự bế.

jpg.


Bình luận

Truyện đang đọc