CÁCH ĐẤU BINH VƯƠNG


“Ầm!” Cánh cửa phòng làm việc của huấn luyện viên bị người dùng sức đụng vỡ.
Huấn luyện viên đang vùi đầu làm việc chỉ khẽ nhíu mày một cái, lộ ra vẻ không hài lòng nhưng cũng không nói gì.
Người dám không gõ cửa mà trực tiếp xông vào trong toàn đại đội này cũng chỉ có một người, đó chính là đại đội trưởng Phương Đông Lôi.
Phương Đông Lôi vừa tiến vào phòng làm việc liền kích động kêu lên: “Lão Vương à, ông đã nghe được tin gì chưa?”
“Cái gì?” Huấn luyện viên Vương Thư Vinh đáp nhẹ một tiếng, nhưng cũng không ngẩng đầu liếc nhìn đại đội trưởng.
Phương Đông Lôi biết huấn luyện viên đang trách mình vừa nãy phá cửa mà thôi, nhưng không giải thích gì, chỉ là nghĩ ở trong lòng: Thư sinh đều là như vậy, chú trọng một cách mù quáng, xảy ra chuyện lớn rồi nào còn có nhiều lễ độ mà nói chuyện chứ?
“Lão Vương à, hôm nay đại đội chúng ta xảy ra một chuyện lớn.

Sáng nay sau khi được văn thư chỉ điểm, tân binh Lý Thực Thành chỉ dùng ba chiêu đã đánh bại binh nhất Ngô Mãn Mãn, buổi chiều Ngô Mãn Mãn lại đi tìm văn thư đọ súng, ông đoán kết quả thế nào?” Phương Đông Lôi cố ý dừng lại một chút, nhưng căn bản không cho huấn luyện viên Vương Thư Vinh cơ hội mở miệng, lập tức nói, “Hai người bọn họ thi tháo lắp súng trường BQZ-95, hơn nữa còn là bịt mắt thi đấu, kết quả văn thư toàn thắng với kết quả dẫn trước một phần ba thời gian!”
Hai chuyện này Vương Thư Vinh đã sớm nghe nói rồi, sau khi đợi Đại đội trưởng nói xong, ông ta mới ngẩng đầu lên hỏi: “Lão Phương, rốt cuộc ông muốn nói cái gì?”
“Nói cái gì?” Phương Đông Lôi hơi ngẩn người ra, nói tiếp, “Tôi đương nhiên là muốn biết thái độ của ông đối với hai chuyện này rồi!”
Vương Thư Vinh thân là huấn luyện viên, trầm tĩnh hơn Đại đội trưởng cao lớn, thô kệch, khẽ thở dài một tiếng nói: “Cứ nói nhận định của ông trước đi.”
Đại đội trưởng Phương Đông Lôi sớm đã không nhịn được rồi, lập tức nói: “Thiên tài, tuyệt đối là thiên tài!”
“Đây là nhận định của ông với Triệu Quốc Khánh?” Vương Thư Vinh hỏi, chân mày cũng khẽ nhíu lại.
Phương Đông Lôi gật đầu thật mạnh nói: "Đúng vậy.


Ông thử nghĩ xem, chỉ cần nói mấy câu là có thể khiến một tân binh đánh bại một cựu binh trong vòng ba chiêu, điều này chứng tỏ cậu ta có năng lực lĩnh hội kỹ năng đánh cận chiến phi thường, cộng thêm sự thấu hiểu về súng ống là đủ để chứng minh rằng cậu ta là một thiên tài trong số các thiên tài! "
“Vậy thì sao?” Huấn luyện viên hỏi.
“Vậy thì sao, vậy thì sao?” Phương Đông Lôi kêu hai lần liền, ngạc nhiên nhìn huấn luyện viên giống như đang nhìn một con quái vật, hét lên, “Trong đại đội chúng ta xuất hiện một thiên tài trong số các thiên tài, chẳng lẽ ông không kích động chút nào sao?"
“Đừng quên rằng Triệu Quốc Khánh bị bệnh tim bẩm sinh, một chút cảm xúc kích động cũng có thể lấy mạng cậu ta!” Giọng Vương Thư Vinh nặng nề nói.
Giống như bị tạt một chậu nước lạnh vào trời đông giá rét của tháng Chạp vậy, Đại đội trưởng Phương Đông Lôi rùng mình.
Đúng vậy, bệnh tim bẩm sinh, người có cảm xúc kích động một chút liền có nguy cơ tử vong, đã được định trước là không thể huấn luyện như bao người khác, cho dù là một thiên tài trong số thiên tài thì sao chứ? Số phận đã sắp đặt khiến Triệu Quốc Khánh không thể đi quá xa trên con đường quân nhân, cũng sẽ không có được thành tích gì.
“Nhưng cậu ta là cháu trai của ông Triệu, dòng máu nhà họ Triệu đang chảy trong người cậu ta!” Phương Đông Lôi không cam tâm hét lên.
Vương Thư Vinh thở dài một hơi, ngay từ khi Triệu Quốc Khánh bước chân vào đại đội thì ông và Đại đội trưởng Phương Đông Lôi đã biết rõ gia thế của Triệu Quốc Khánh.
Ông cụ Triệu được mệnh danh là quân thần, mọi người đều nói rằng sẽ không một ai có thể vượt qua thành tích trong mấy thập kỷ gần đây của ông.
Mặc dù năm người con trai của ông cụ Triệu đều đã tử trận, nhưng những câu chuyện của bọn họ vẫn được lưu truyền trong quân đội giống như truyền thuyết.
Ở thời cận đại, Triệu Ái Quốc xuất thân từ nhà họ Triệu, là người được coi trọng nhất, có khả năng vượt qua thành tích của ông cụ Triệu, chỉ đáng tiếc là anh ấy không may đã hy sinh khi đang thi hành nhiệm vụ vào một năm trước.
Khi biết tin Triệu Quốc Khánh cũng là con cháu nhà họ Triệu, Vương Thư Vinh và Phương Đông Lôi đã vô cùng kích động, còn cho rằng một ngôi sao mới trong quân đội sẽ đi lên từ đại đội của bọn họ, sau này mới biết Triệu Quốc Khánh bị bệnh tim bẩm sinh, đó là lý do tại sao cậu ta lại bị phân vào một đơn vị đồn trú thông thường.
Đến hôm nay, Vương Thư Vinh vẫn còn nhớ rất rõ ràng sự thất vọng khi đó, phản ứng giống với phản ứng của Phương Đông Lôi vào lúc này.
“Lão Phương à, tôi khuyên ông đừng có ôm hy vọng gì với cậu ta hết, cậu ta vĩnh viễn cũng không thể…” Vương Thư Vinh lời nói đến bên miệng lại dừng lại, cảm thấy những lời nói phía sau là bất kính với ông cụ Triệu và nhà họ Triệu.

Nhà họ Triệu vì tổ quốc mà bỏ ra nhiều như vậy, con cháu nhà họ Triệu theo lý nên nhận được sự kính trọng của mọi người.
“Được rồi.” Phương Đông Lôi lập tức giống như một quả bóng xì hơi, sau khi im lặng gần một phút đột nhiên nói, “Vậy ông nghĩ sao về yêu cầu gần đây của văn thư?”

“Ý cậu là yêu cầu đi theo tiểu đội thực hiện nhiệm vụ tuần tra trên núi?” Vương Thư Vinh hỏi.
Phương Đông Lôi gật đầu.
Vương Thư Vinh nghiêm túc suy nghĩ một lúc mới trả lời: "Việc tuần tra trên núi sẽ khiến cho cơ thể chịu gánh nặng rất lớn.

Tôi sợ tim của cậu ta chịu không nổi.

Hơn nữa, việc tuần tra trên núi có nguy hiểm ở một mức nhất định.

Ý kiến của tôi là..."
Phương Đông Lôi cắt lời huấn luyện viên nói: "Lão Vương, tôi hy vọng ông sẽ cân nhắc thật kỹ trước khi đưa ra kết luận cuối cùng.

Không sai, văn thư quả thật bị bệnh, nhưng dù sao cậu ta cũng là con cháu nhà họ Triệu.

Anh trai, bố và bốn người bác của cậu ta, còn có ông cụ Triệu đều là anh hùng, chúng ta không nên cứ bảo vệ cậu ta như một bông hoa trong nhà kính.

Cần biết rằng cho dù là một con hổ, nhưng khi bị giam nhốt trong một thời gian dài cũng sẽ trở thành một con mèo bệnh, chúng ta nên cho cậu ta một cơ hội!"

Vương Thư Vinh cúi đầu trầm tư, sau một lúc, cuối cùng cũng đã đưa ra quyết định.

"Được rồi, tôi đồng ý cho cậu ta tham gia vào nhiệm vụ tuần tra trên núi này, nhưng chúng ta cần phải cố gắng hết sức đảm bảo an toàn cho cậu ta!"
“Chuyện này cứ giao cho tôi.” Đại đội trưởng trả lời, nói xong thì bước ra ngoài, sau đó tìm tiểu đội trưởng đội một là Phùng Tiểu Long đến phòng làm việc của ông ta.
Sau khi bước ra khỏi phòng làm việc của Đại đội trưởng, vẻ mặt Phùng Tiểu Long khó hiểu, không nghĩ ra tại sao Đại đội trưởng lại đồng ý cho Triệu Quốc Khánh ngày mai đi theo tiểu đội mình ra ngoài làm nhiệm vụ, hơn nữa còn bí mật ra lệnh cho mình bằng mọi cách phải bảo vệ an toàn cho Triệu Quốc Khánh.
Chuyện này Phùng Tiểu Long không nói cho bất kỳ ai, với tư cách là vị vua đánh cận chiến trong doanh trại, hắn tin rằng cho dù gặp phải chuyện ngoài ý muốn thông thường nào thì bản thân cũng có thể bảo vệ cho một tên tân binh.
Sau khi Triệu Quốc Khánh biết tin cuối cùng bản thân cũng có thể ra ngoài thực hiện nhiệm vụ giống như những người đồng đội khác, anh ấy phấn khích đến mức gần như mất ngủ, sáng hôm sau tỉnh dậy liền thu dọn ba lô chạy nhanh đến tiểu đội một.
Tiểu đội trưởng tiểu đội một Phùng Tiểu Long nhìn thấy Triệu Quốc Khánh thì nói, "Ăn cơm trước đã, ăn xong rồi chúng ta xuất phát."
“Vâng.” Triệu Quốc Khánh cúi người đáp lại một tiếng, vô cùng tôn kính vị sĩ quan trước mặt này.
Những người khác trong tiểu đội một giờ mới biết Triệu Quốc Khánh sẽ đi cùng bọn họ ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, cả tiểu đội lập tức giống như một cái nồi bị nổ tung.
"Trời ạ, tuần tra trên núi vốn đã rất mệt rồi, bây giờ thì hay rồi, chúng ta còn phải chăm sóc một bệnh nhân."
"Đúng vậy, có phải Đại đội trưởng đang tìm thêm chuyện cho chúng ta không? Tại sao phải để văn thư đi theo tiểu đội chúng ta ra ngoài làm nhiệm vụ? Nếu xảy ra chuyện thì phải làm sao?"
...
Có nhiều tiếng oán trách, nhưng cũng có tiếng an ủi.
Lý Thành Thực giúp Triệu Quốc Khánh đặt cái ba lô bên cạnh người mình nói: "Văn thư, cậu yên tâm đi, nếu trên đường cậu không mang được thứ này thì cứ để tôi mang giúp cậu."
“Cảm ơn.” Triệu Quốc Khánh cười thật lòng, đồng thời liếc nhìn những người khác, trong lòng thầm nói: “Cứ chờ mà xem, tôi sẽ dùng hành động thực tế chứng minh việc mà mọi người làm được thì tôi cũng có thể làm được!”
Sau khi ăn sáng xong, Triệu Quốc Khánh và các thành viên trong tiểu đội một xuất phát đúng giờ.
Là một đơn vị đồn trú đóng quân gần biên giới Vân Nam, hầu như tuần nào cũng có một tiểu đội binh sĩ tiến sâu vào vùng núi Vân Nam để thực hiện nhiệm vụ tuần tra trên núi, mục đích chủ yếu là kiểm tra xem có người nào lén lút vượt biên hay không.
Sự nguy hiểm của việc tuần tra trên núi chủ yếu đến từ hai khía cạnh: một là đường đi trong rừng sâu núi thẳm rất khó đi, cho dù là dân bản địa thì cũng ít khi vào sâu, một khi bị mất phương hướng thì khó mà đi ra ngoài được, đây là sự nguy hiểm đến từ thiên nhiên; thứ hai, lúc tuần tra trên núi có thể sẽ gặp phải những kẻ buôn lậu m@ túy từ bên kia biên giới, những người này thường sẽ trang bị vũ khí, nếu như ngoan cố chống trả sẽ xảy ra chiến đấu, đây là sự nguy hiểm đến từ người.

Cho dù đó là nguy hiểm đến từ tự nhiên hay đến từ con người thì đều là chuyện mà Triệu Quốc Khánh khá mong đợi, anh ấy sẽ coi nhiệm vụ này như một hình thức rèn luyện cho bản thân.
Không giống như những người khác, vì bị bệnh tim, chỉ cần đi bộ trên những con đường núi khó khăn đã là một loại huấn luyện đối với Triệu Quốc Khánh..
Phùng Tiểu Long nhận nhiệm vụ chăm sóc Triệu Quốc Khánh, vì vậy đã cố ý thả chậm tốc độ hành quân và hành trình hàng ngày, cho dù là như vậy, đó cũng là một lần thử thách đối với Triệu Quốc Khánh.
Vì để không bị những người khác bỏ rơi, thỉnh thoảng Triệu Quốc Khánh sẽ nuốt một viên thuốc trợ tim đặc chế để đảm bảo rằng tim của mình sẽ không ngừng đập do chịu đựng quá lớn.
Lý Thực Thành nhiều lần muốn xách ba lô giúp Triệu Quốc Khánh, nhưng Triệu Quốc Khánh lại từ chối, cuối cùng anh ấy vẫn dựa vào nghị lực kiên cường của bản thân để kiên trì đi tiếp.
Bốn ngày đầu rất yên ổn, theo kế hoạch của lộ trình thì ba ngày nữa mọi người sẽ có thể đi ra ngoài, hoàn thành thuận lợi nhiệm vụ tuần tra trên núi.
Lúc dừng lại nghỉ ngơi, Phùng Tiểu Long bí mật quan sát Triệu Quốc Khánh, trong lòng nghĩ chỉ cần cậu ta kiên trì thêm ba ngày nữa là mình có thể hoàn thành nhiệm vụ, trao trả Triệu Quốc Khánh lại cho Đại đội trưởng, đồng thời trong lòng cũng âm thầm khâm phục Triệu Quốc Khánh, cậu ta ngoan cường hơn mình nghĩ rất nhiều, có thể nói là hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bản thân.
Tất cả mọi người đều cho rằng lần này bọn họ sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà chẳng có hiểm nguy, sợ hãi gì, nhưng lại không biết rằng bọn họ đã bị người ta theo dõi trong bóng tối.
Tại nơi cách đám người Triệu Quốc Khánh đang nghỉ ngơi mười dặm về phía Đông có gần ba mươi người ẩn náu, hai người trong số đó là kẻ buôn ma túy, ngoài ra, hai mươi lăm người còn lại đều là lính đánh thuê.
Nếu để đám người Triệu Quốc Khánh biết về sự kết hợp giữa hai kẻ buôn ma túy và tiểu đội lính đánh thuê như vậy, nhất định bọn họ sẽ rất ngạc nhiên.
“Tin tức có chính xác không?” Đội trưởng lính đánh thuê hỏi tên lính đánh thuê trở về sau chuyến thám thính.
"Tuyệt đối không sai được, bọn họ tổng cộng có chín người, hẳn là tiểu đội trong biên chế.

Bọn họ được trang bị đầy đủ, chắc là có mang theo đạn dược." Tên lính đánh thuê thám thính trả lời.
Một tên buôn ma túy trong đó nghe thấy vậy tỏ ra thích thú, nói với đội trưởng đội lính đánh thuê: "Chuyện này tốt quá rồi, bây giờ chúng ta sẽ đi qua đó giết hết bọn chúng!"
Đội trưởng đội lính đánh thuê trợn mắt nhìn tên buôn ma túy nói: "Mặc dù chúng ta gặp phải chỉ là những tên lính bình thường nhất của nước Z, nhưng mà bộ đội đặc chủng của nước Z tuyệt đối cũng khó nhằn.

Anh cho rằng nếu chúng tôi giết mấy người bọn họ thì chúng tôi có khả năng sống mà rời khỏi nước Z không?".


Bình luận

Truyện đang đọc