CÁCH ĐẤU BINH VƯƠNG


Tay bắn tỉa chết lặng, hắn biết công binh muốn lợi dụng mình để dụ Triệu Quốc Khánh, nhưng không ngờ lại lột mặt nạ mà trắng trợn như vậy.

“Cậu… cậu quá đáng quá rồi đấy?!”
Quá đáng?
Công binh không cảm thấy bản thân quá đáng chỗ nào, chẳng phải tay bắn tỉa cũng muốn dùng hắn ta và tay hỏa lực để dụ Triệu Quốc Khánh sao? Hắn ta chỉ đang trả thù bằng chính cách của tay bắn tỉa mà thôi.
Tay hỏa lực nhìn quanh, lúc này tay bắn tỉa đang đứng hiên ngang ở đó, nếu Triệu Quốc Khánh thực sự ở gần, thì đó sẽ là cơ hội tốt nhất để giết tay bắn tỉa.
Một giây, hai giây...!Mười giây trôi qua, tay bắn tỉa vẫn đứng đó, xung quanh không có động tĩnh gì.
Công binh và tay hỏa lực nhìn nhau, bây giờ xem ra mục tiêu đã rời đi thật rồi.
Công binh còn vừa lạnh lùng, bây giờ đã lập tức tươi cười, nói với tay bắn tỉa: “Người anh em, tôi chỉ đùa với cậu thôi, sao cậu lại đứng yên ở đó thật vậy? Mau qua đây đi, tôi yểm hộ cho cậu!”
Không biết xấu hổ!
Tay bắn tỉa thầm chửi một câu, thật sự muốn một phát bắn chết tên công binh.
“Súng của tôi.” Tay bắn tỉa quay đầu nhìn khẩu súng bắn tỉa của mình, nếu Triệu Quốc Khánh thật sự rời đi thì cậu ta không cần để súng ở đây, không có súng bắn tỉa, hiệu quả chiến đấu của cậu ta sẽ giảm đi rất nhiều.
Tay bắn tỉa quay lại để nhặt khẩu súng bắn tỉa, công binh và tay hỏa lực cũng buông lỏng cảnh giác, bỗng lúc này, một tiếng súng vang lên.
“Bằng!” Một viên đạn bay tới, trúng thẳng vào đầu tay hỏa lực.
Đương nhiên, Triệu Quốc Khánh chưa rời đi, vừa rồi anh không bắn vì không có ý định giết tay bắn tỉa bị thương, mà đổi mục tiêu sang hai vị này, tay hỏa lực vừa xuất hiện trước nòng súng của anh thì anh liền bóp cò.

Ngay sau khi tiếng súng vang lên, công binh lập tức trốn ra sau thân cây, tay bắn tỉa cũng về lại tảng đá hắn trốn lúc ban đầu.
Không khí lại trở nên căng thẳng.
“Chết tiệt, cậu nhìn thấy hắn trốn ở đâu chưa?” Công binh nói với tay bắn tỉa.
“Tôi không biết!” Tay bắn tỉa trả lời, thực ra dù biết, hắn ta cũng không định nói với công binh, vì hắn ta muốn Triệu Quốc Khánh giúp hắn giết công binh.
Mười phút trước, ba người cùng nhau bàn cách giết Triệu Quốc Khánh, nhưng mười phút sau, một người bị bắn chết, người kia bị thương nặng, người duy nhất còn khả năng chiến đấu là công binh lại đột nhiên có ý nghĩ bỏ chạy.
Đảo mắt một vòng, công binh xác định mục tiêu tiếp theo của Triệu Quốc Khánh chính là mình, hắn ta cũng không biết Triệu Quốc Khánh đang ở đâu, cho nên hắn ta đương nhiên không có ý định ở lại đây.
Công binh giơ tay lấy ra hai quả bom khói, ném sang hai bên trái phải rồi dùng hết sức chạy ra phía sau.
Lúc tay hỏa lực và công binh xuất hiện, Triệu Quốc Khánh không nổ súng vì hai người đều trốn ở chỗ bản thân không bắn tới, lúc này di chuyển lại càng dễ bắn trúng.
Triệu Quốc Khánh nhìn thấy công binh bỏ chạy, vừa chạy vừa ném bom khói che giấu tung tích của bản thân, khiến Triệu Quốc Khánh cười mỉa một tiếng.
Bắn mục tiêu di động không phải sở trường của Triệu Quốc Khánh nhưng anh cũng chẳng kém binh sĩ bình thường.
Tốc độ, góc độ, ánh sáng, tốc độ gió, mọi thứ đều nhanh chóng được tính toán trong đầu Triệu Quốc Khánh, khi dữ liệu được xác nhận, cò súng cũng được bóp.
“Bằng!” Tiếng súng vang lên, công binh đang chạy trốn ngã xuống.
Chứng kiến Triệu Quốc Khánh liên tiếp tiêu diệt tay hỏa lực và công binh, cũng như biểu hiện của Triệu Quốc Khánh trong mười phút vừa qua, tay bắn tỉa đột nhiên nhận ra rằng khả năng bắn tỉa của Triệu Quốc Khánh bây giờ chỉ có hơn mình chứ không hề kém cạnh.
Bây giờ tay bắn tỉa chỉ còn một mình, hắn ta đã nghĩ xong kết cục của bản thân nhưng hắn ta không muốn trốn ở đây chờ chết.
Liều thôi!
Hai phát súng liên tiếp từ cùng một vị trí giúp tay bắn tỉa tìm ra vị trí đại khái của Triệu Quốc Khánh, khẩu súng lục hé ra từ sau tảng đá hướng về phía Triệu Quốc Khánh, bóp cò mấy cái liên tiếp, sau đó phi từ sau tảng đá sang bên cạnh khẩu súng bắn tỉa.

Khi tay chạm vào khẩu súng bắn tỉa, sự tự tin của tay bắn tỉa lập tức dâng lên, hai mắt hắn ta thậm chí còn tìm ra nơi ẩn nấp chính xác của Triệu Quốc Khánh, chỉ cần nhấc súng bắn tỉa lên ngắm chuẩn là được.
“Bằng!” Tiếng súng vang lên, sau đó tay bắn tỉa ngã ngửa trên vũng máu, tay trái vẫn cầm súng bắn tỉa, nhưng hắn không còn cơ hội bắn nữa.
Liên tiếp bắn tay hỏa lực, công binh rồi tay bắn tỉa, trong lòng của Triệu Quốc Khánh lại trở nên bình tĩnh, trận chiến đấu này lại giúp anh trưởng thành hơn.
Giơ tay sờ máy truyền tin của tay bắn tỉa, Triệu Quốc Khánh không biểu cảm nói: “Thưa Trung đoàn phó, bây giờ chỉ còn lại cậu với tôi thôi.

Ra đi, chúng ta thắng bại một lần!”
“Được.” Máy truyền tin phát ra giọng nói của Fold.
Triệu Quốc Khánh cau mày, trong lòng bắt đầu xao động một cách kỳ lạ.
Chuyện này chưa từng xảy ra bao giờ, cảm giác tim như muốn vỡ tung ra mà không có bất kỳ kích thích nào, phản ứng cơ thể này của Triệu Quốc Khánh trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
“Bằng!” Tiếng súng đột nhiên vang lên.
Triệu Quốc Khánh cũng ngã xuống đất, máu chảy đầm đìa trên người.
Fold đi ra khỏi bóng tối, cậu ta còn đến đây trước cả bốn tên lính đánh thuê cấp Vàng, chỉ là địa hình núi Ưng Đầu phức tạp nên vẫn chưa gặp Triệu Quốc Khánh, nghe thấy tiếng súng xong mới vội chạy qua, đúng lúc nhìn thấy Triệu Quốc Khánh lấy máy truyền tin từ trên người tay bắn tỉa.
Fold được biết đến là tay bắn tỉa đầu tiên của nhóm lính đánh thuê Bầy Sói, khả năng chiến đấu của cậu ta đã đạt đến trình độ của Trung đội trưởng của một nhóm lính đánh thuê lớn, cậu ta rất tự tin, tình huống ban nãy, một lính đặc chủng giỏi cũng không có khả năng sống sót.
Trên mặt Fold hiện lên chút nét cười, mặc dù nhiệm vụ này đã phải hy sinh rất nhiều người của cậu ta, nhưng có thể hoàn thành nhiệm vụ cũng khiến cậu ta vô cùng hài lòng..
Hi sinh một vài người thì có gì, chỉ cần nhận được thù lao, vẫn có thể thu hút thêm nhiều thủ hạ như thường.

Đây là lý do quan trọng khiến nhóm lính đánh thuê Bầy Sói luôn ở dưới đáy, những người trong nhóm lính đánh thuê này không hề có chút tình cảm nào, họ đến với nhau hoàn toàn vì lợi ích, thậm chí cho rằng đồng đội đã chết còn tốt hơn, những người còn sống sẽ nhận được nhiều phần thưởng hơn.
Fold rút mã tấu ra, có ý định sẵn sàng chém đầu Triệu Quốc Khánh quay về phục lệnh, nhưng lúc này nụ cười trên khuôn mặt cậu ta bỗng biến mất.
Chuyện gì vậy, thi thể đâu rồi?
Fold xác nhận đạn của mình đã bắn trúng Triệu Quốc Khánh, còn tận mắt nhìn thấy Triệu Quốc Khánh ngã xuống đất, nhưng bây giờ dưới đất ngoại trừ bãi máu ra thì không thấy thi thể đâu.
Lẽ nào xác chết sống dậy?
Fold đã giết hàng trăm hàng nghìn người, từ trước tới nay cậu ta không tin xác chết sống dậy, không thấy thi thể thì chỉ có một khả năng, người chưa chết!
Nắm chặt mã tấu trong tay, mặt Fold tối sầm nhìn xung quanh, các giác quan trên cơ thể vì căng thẳng mà đạt đến mức cao nhất, bất cứ một động tĩnh nhỏ bé xung quanh cũng bị cậu ta phát hiện.
Một tay súng, một tay đao.
Fold vẫn tin rằng đối phó với một người bị thương, cậu ta thắng chắc.
“Soạt.” Lá cây sau người Fold động đậy, một bóng người nhảy ra.
Sao lại chạy tới sau tôi rồi?
Fold có chút khó hiểu nhưng không hề do dự mà xoay người nhìn thấy người trước mặt đã bỏ súng cầm đao đi tới.
Fold phi tới, khuôn mặt không dám tin.
Triệu Quốc Khánh đã thay đổi hẳn, hai mắt đỏ hoe, khuôn mặt gớm ghiếc, vừa bị bắn vào ngực, máu vẫn rỉ ra, khiến anh nhìn như chết đi sống lại!
Fold không còn sức chống trả trước mặt Triệu Quốc Khánh, dao vừa vung ra nhưng Triệu Quốc Khánh đã dễ dàng tránh được, còn đấm thẳng vào ngực cậu ta.
Chỉ có Fold mới biết được cú đấm này gây ra bao nhiêu thương tích cho cậu ta, xương lồng ngực của cậu ta bị gãy, nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng, nếu nặng hơn nữa thì sẽ trực tiếp tử vong.
Fold phun ra một ngụm máu, lần đầu tiên Fold cảm thấy kinh hãi Triệu Quốc Khánh, cậu ta nằm yên trên mặt đất, nhưng họng súng trong tay đã chĩa vào Triệu Quốc Khánh.
Tuy nhiên, động tác của cậu ta quá chậm so với Triệu Quốc Khánh.

Triệu Quốc Khánh rõ ràng đang đứng cách đó hơn năm mét, nhưng trong nháy mắt đã ở trước mặt cậu ta, anh nắm lấy nòng súng.
“Rắc.” Nó không là gì so với cơn đau trong lồng ngực, nhưng Fold vẫn kêu lên đầy đau đớn, ngón tay trên cò súng đã hoàn toàn biến dạng.
“Rắc!” Một âm thanh khác vang lên, Fold thấy cánh tay cầm dao của mình đã gãy vì bị một bàn chân giẫm lên.
Cái quái gì vậy?
Anh ta rõ ràng chỉ là tân binh, tại sao lại có sức chiến đấu đáng sợ như vậy.

Dựa trên trình độ chiến đấu hiện tại, ngay cả lính đặc chủng hàng đầu thế giới cũng không phải đối thủ của anh.
Fold thầm tự hỏi một lúc lâu, trong lòng càng thêm hối hận khi nhận nhiệm vụ này.

Nếu cậu ta không nhận nhiệm vụ này, thì với tư cách là người đứng đầu nhóm lính đánh thuê Bầy Sói, lúc này cậu ta đã có thể được tắm nắng với người đẹp bikini trên hòn đảo nhỏ rồi.
“Cộp!” Báng của khẩu súng bắn tỉa đập vào đầu Fold, ý thức của cậu ta dần trở nên mờ mịt.
Một, hai, ba...
Đầu của Fold đã biến dạng hoàn toàn sau những cú đánh liên tiếp, cậu ta sớm đã chết, nhưng Triệu Quốc Khánh vẫn không ngừng lại.
Sau khi trái tim của Triệu Quốc Khánh bùng nổ, máu nhanh chóng chảy ra khỏi cơ thể, kích thích một lượng lớn adrenaline, đồng thời sinh ra nguồn sức mạnh cực lớn khiến anh gần như mất đi ý thức, các giác quan đạt mức xưa nay chưa từng có.

Anh chỉ đang dùng những hành động máy móc này để giải phóng nguồn sức mạnh quá lớn trong cơ thể, tránh khỏi việc bị nguồn lực mạnh mẽ này nuốt chửng.
“Phù!” Triệu Quốc Khánh ngoảnh đầu nhìn về hướng năm giờ, rồi phóng đi như một con báo săn..


Bình luận

Truyện đang đọc