CÁCH ĐẤU BINH VƯƠNG


Người đang ẩn mình dưới tán cây cách Triệu Quốc Khánh hai trăm mét, chính là Tiêu Văn Nghĩa đang bí mật theo dõi, lo lắng cho Triệu Quốc Khánh.
Tiêu Văn Nghĩa cũng đã nghe về tình trạng sức khỏe của Triệu Quốc Khánh từ ông nội và em gái Tiêu Á Nam, biết rằng anh bị suy tim.

Một lí do khác để em gái nhờ anh ta dạy Hình Ý Quyền cho Triệu Quốc Khánh là anh ta có thể đến cứu nguy khi bệnh tim của Triệu Quốc Khánh phát tác.
Là con cháu nhà họ Tiêu, Tiêu Văn Nghĩa là một trong số ít người có thể dùng thuật Kim Châm Tỏa Tâm.
Sau khi phát hiện Triệu Quốc Khánh mất kiểm soát, Tiêu Văn Nghĩa lập tức nhảy xuống từ trên cây, ai ngờ vừa tiếp đất lại thấy Triệu Quốc Khánh đang lao về phía mình với tốc độ kinh người.
Phát hiện ra tôi rồi sao?
Cảm giác và tốc độ, sức mạnh vô cùng nhạy bén!
Tiêu Văn Nghĩa đột nhiên nhận ra mình đã đánh giá thấp sức mạnh của Triệu Quốc Khánh sau khi phát bệnh tim, lúc này anh ta đã mất đi khả năng khống chế Triệu Quốc Khánh.
Từ khoảng cách hai trăm mét, Triệu Quốc Khánh ngay lập tức đã ở trước mặt Tiêu Văn Nghĩa, nắm chặt cú đấm nhắm thẳng vào đầu Tiêu Văn Nghĩa.
Nếu trúng phải cú đấm này, thì dù không chết cũng biến thành một thằng ngốc! Tiêu Văn Nghĩa vội vàng kêu to: “Quốc Khánh, là tôi!”
Triệu Quốc Khánh hoàn toàn dựa vào bản năng mà tấn công bất cứ kẻ nào hay thứ gì có thể làm hại anh, vậy nên ngay khi Tiêu Văn Nghĩa xuất hiện anh lập tức lao đến đánh.

Sau khi nghe tiếng nói này, tia lý trí còn sót đã dần quay trở lại.
“Huấn luyện viên…Tiêu!” Triệu Quốc Khánh khó khăn cất tiếng nói.
Tiêu Văn Nghĩa lập tức tiêm thuốc mê đã mang sẵn vào người Triệu Quốc Khánh ngay khi anh dừng động tác.

Xuất phát từ bản năng tự vệ, Triệu Quốc Khánh sau khi bị tấn công đã vung nắm đấm tới, nhưng tia ý thức nhỏ bé còn sót lại đã khiến anh không thể tung toàn lực.
“Rầm!” Tiêu Văn Nghĩa bị hất văng ra xa năm sáu mét.
Sau khi gượng dậy được, Tiêu Văn Nghĩa bất chấp đau đớn hét lên với Triệu Quốc Khánh: “Đừng động đậy, tôi đang cứu cậu đấy!
“Được.” Triệu Quốc Khánh đáp lại.

Loại thuốc mê đặc trị của Tiêu Văn Nghĩa dần lan khắp cơ thể Triệu Quốc Khánh khiến anh ngã xuống đất.
Tiêu Văn Nghĩa chạy tới chỗ Triệu Quốc Khánh, rút cây kim vàng của nhà họ Tiêu ra, anh ta khéo léo châm kim vào các huyệt đạo lớn gần trái tim Triệu Quốc Khánh.
Nhịp tim dần chậm lại, trước khi ý thức hoàn toàn bị thuốc mê đánh gục, Triệu Quốc Khánh kinh ngạc nhìn Tiêu Văn Nghĩa, mấp máy: “Thuật Kim Châm Tỏa Tâm, anh… anh là người nhà họ Tiêu.” Trên mặt còn phảng phất nụ cười khó đoán, anh nói tiếp: “Phải rồi, anh họ Tiêu, đương nhiên là người nhà họ Tiêu, không thì sao có thể dùng thuật Kim Châm Tỏa Tâm.”
Tiêu Văn Nghĩa không khó chịu khi bị Triệu Quốc Khánh nhận ra thân phận thật.

Ngược lại, sau khi thấy Triệu Quốc Khánh ngất đi, Tiêu Văn Nghĩa còn nở nụ cười yên tâm, chắc chắn rằng Triệu Quốc Khánh đã thoát khỏi quỷ môn quan.
“Oái, đau quá! Chết tiệt! Thằng nhóc thối này, đánh gì mà… mạnh thế!” Tiêu Văn Nghĩa kêu lên đầy đau đớn, nếu cú đấm này mà trúng người thường thì chắc chắn sẽ không thể đứng dậy nổi nữa, nhưng anh ta chỉ bị thương một chút.
Tim tạm thời ổn định, nhưng viên đạn trong ngực quả thực rất phiền phức, Tiêu Văn Nghĩa lấy ra dao mổ bắt đầu xử lý.
Triệu Quốc Khánh tỉnh dậy, thấy mình đang nằm ngoan trên đống cỏ khô bên đống lửa, Tiêu Văn Nghĩa đang nướng một con chim trĩ, mùi thơm nức mũi.
“Tỉnh rồi?” Tiêu Văn Nghĩa nở nụ cười với Triệu Quốc Khánh, trong lòng thầm cảm thán, Triệu Quốc Khánh đúng là mệnh lớn.
Triệu Quốc Khánh chật vật ngồi dậy, ngực nhói đau, phát hiện ngực quấn băng mới sực nhớ ra chuyện xảy ra trước khi ngất đi.


“Huấn luyện viên Tiêu, cảm ơn vì đã cứu tôi.”
Tiêu Văn Nghĩa không bận tâm Triệu Quốc Khánh gọi mình là gì, đưa anh một cái đùi gà nướng, nói: “Ăn chút gì trước đi, lát nữa tôi sẽ gọi người đến đưa cậu ra ngoài.”
Bị thương nặng như vậy không thể tiếp tục thi đấu, dù là bất kỳ ai cũng sẽ nghĩ như vậy.
Triệu Quốc Khánh kiên định nói: “Không, tôi muốn tiếp tục đấu!”
Tiếp tục đấu?
Tiêu Văn Nghĩa hơi giật mình, nhìn chằm chằm Triệu Quốc Khánh, hỏi: “Thi đấu quan trọng với cậu như vậy sao?”
Nếu được một suất thi đấu thì có thể tham gia cuộc thi quân sự, trong cuộc thi quân sự có thành tích tốt sẽ tiến vào quá trình huấn luyện lính đặc chủng, cuối cùng còn có thể trở thành thành viên trong đội ngũ lính đặc chủng Phi Long!
Nếu trở thành lính đặc chủng Phi Long thì có thể gặp được Tống Phi Dương, hỏi anh ta rõ ràng xem anh trai tôi đã chết như thế nào.
Trở thành lính đặc chủng Phi Long có thể chứng minh rằng tôi đã trở nên mạnh hơn, có thể tìm cơ hội tét mông con bé đó!
Đây có thể là điều mà Triệu Quốc Khánh đã từng nghĩ, nhưng giờ anh đã thay đổi suy nghĩ, chỉ đơn giản là muốn có một suất trong cuộc thi và có thể tiến xa hơn.

Đây không phải là vinh quang của một mình anh, mà là vinh quang của chính tôi, Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành.

Họ bỏ cuộc chơi vì tôi, vì vậy tôi phải giành được phần vinh quang này cho họ mới được!”
Thấy Triệu Quốc Khánh kiên quyết như vậy, Tiêu Văn Nghĩa cũng gạt bỏ ý định thuyết phục, nhét vào tay Triệu Quốc Khánh cái đùi gà nói: “Cậu muốn tiếp tục tham gia cũng phải ăn đi đã, nếu không tôi có thể đảm bảo thể lực bây giờ của cậu không thể chống đỡ được đến khi trời sáng.”

Triệu Quốc Khánh cũng biết hiện tại thể chất của mình rất không ổn, liền gặm đùi gà.
Sau đó hai người thảo luận về một số vấn đề, chẳng hạn như tại sao trái tim của Triệu Quốc Khánh lại phát đau, sau đó đi đến một kết luận chung.
Khi trong tiềm thức của Triệu Quốc Khánh nhận ra rằng mình có thể bị Fold giết chết, trái tim của anh đã kích hoạt chức năng tự vệ, bộc phát rất nhiều năng lượng để tự cứu.
Đây là lời giải thích hợp lý duy nhất, và là lời giải thích duy nhất có thể chấp nhận được đối với Triệu Quốc Khánh.
Sau khi thể lực đã hồi phục một chút, Triệu Quốc Khánh chủ động rời khỏi Tiêu Văn Nghĩa, trước khi đi anh chỉ cầm theo một thanh mã tấu để tự vệ, thể lực lúc này của anh cũng không thể mang được những vũ khí khác.
Đối với Triệu Quốc Khánh hiện tại, trừ khi đau tim một lần nữa, nếu không đừng nói đến việc tiếp tục chiến đấu, việc anh có thể sống sót đến cuối trận đã là kỳ tích.
Trận đấu vẫn đang tiếp tục, Tống Phi Dương đưa người của mình đi tìm kiếm trong khu vực thi đấu, sau khi xác định không còn lính đánh thuê nào còn sống, anh ta rời đi trước.
Ngoại trừ Triệu Quốc Khánh, Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành, những người khác dường như không bị ảnh hưởng bởi lính đánh thuê, họ chỉ làm hai việc trong ba ngày qua, trốn tránh sự truy lùng của ba nghìn binh lính và tự loại đồng bọn.
Khi ánh mặt trời dịu dàng của ngày thứ ba chiếu xuống mặt đất, trận đấu với thời hạn ba ngày chính thức kết thúc.
Trong ba ngày qua, ngoại trừ Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành được đưa ra ngoài sớm vì bị thương khi chiến đấu với lính đánh thuê, phần lớn đều bị loại vì bị thương trong khi cạnh tranh hoặc bị ba nghìn binh lính truy tìm bắt được, trong khu vực thi đấu chỉ còn lại năm người, đó là Đàm Thiếu Ngữ, Lãnh Vô Sương, Bàng Hổ, Đàm Tinh Thần và Triệu Quốc Khánh.
Trận đấu vừa kết thúc, Đàm Thiếu Ngữ và Lãnh Vô Sương đã bước ra từ khu vực thi đấu, hai người đã giành được suất tham gia cuộc thi năm ngoái, sau một năm rèn luyện, trận đấu năm nay không khó đối với bọn họ.
Đến trưa, Bàng Hổ và Đàm Tinh Thần mới lần lượt ra khỏi khu vực thi đấu, hai người đều trông rất nhếch nhác, ai cũng bị thương nhẹ, cơ thể mệt mỏi chứng minh rằng những thứ họ trải qua trong ba ngày này đã đến giới hạn của họ.
Đàm Tinh Thần vừa đi ra, Đàm Thiếu Ngữ liền đi tới trước mặt cậu ta.
Sau khi biết mình giành được một trong năm vị trí, Đàm Tinh Thần cười với Đàm Thiếu Ngữ, hỏi: “Anh, em không làm anh thất vọng chứ?”
Đàm Thiếu Ngữ gật đầu.
Sau khi được sự công nhận của anh trai, Đàm Tinh Thần ngất đi, ba ngày qua, cậu ta dựa vào ý chí đáng kinh ngạc mới kiên trì được tới giờ.
Tình trạng của Bàng Hổ khá hơn một chút, một mình đến quân y tiếp thu kinh nghiệm, sau khi ăn uống nghỉ ngơi cơ bản trở lại bình thường.
Sắc trời tối dần, nhưng sư đoàn trưởng vẫn canh giữ lối vào khu thi đấu, thi thoảng quay đầu nhìn Tiêu Văn Nghĩa đang đứng bên cạnh, không nhịn nổi mà hỏi: “Đội trưởng Tiêu, thật sự không cần phái người đi tìm sao?”
Tiêu Văn Nghĩa cười nói: “Ba nghìn binh lính lục soát khu vực thi đấu ba ngày cũng không tìm được cậu ta, cậu nghĩ bây giờ phái người vào thì có thể dễ dàng tìm được cậu ta sao?”

Sư đoàn trưởng cạn lời, nhưng không giấu nổi vẻ lo lắng, đã một ngày rồi, Triệu Quốc Khánh vẫn chưa đi ra.

“Đội trưởng Tiêu, anh nói cậu ta bị thương, nhỡ đâu…”
Tiêu Văn Nghĩa ngắt lời sư đoàn trưởng nói: “Tin tôi, cậu ấy sẽ không sao đâu!”
Sư đoàn trưởng nhàn nhạt thở dài một hơi, anh ta biết Tiêu Văn Nghĩa bên ngoài rất bình tĩnh, nhưng thực ra cũng lo lắng cho sự an nguy của Triệu Quốc Khánh như mình.
Mười phút sau, một bóng người chạy ra khỏi khu vực thi đấu, đó là đại đội trưởng đại đội trinh sát sư đoàn, sư đoàn trưởng cử vào thăm dò tình hình về Triệu Quốc Khánh.
Đại đội trưởng trinh sát chưa kịp chào đã gọi lớn: “Sư đoàn trưởng, ra đây!”
“Ồ!” Sư đoàn trưởng vui mừng đáp một tiếng, nhìn về phía khu thi đấu, ra lệnh mở hết đèn lên.
Trong khoảnh khắc, lối vào khu vực thi đấu sáng rực, ánh mắt của mọi người đều dồn về một hướng.
Lại năm phút sau, một bóng người chậm rãi bước ra khỏi khu vực thi đấu, chính là Triệu Quốc Khánh, người mà mọi người chờ đợi.
Triệu Quốc Khánh tái nhợt như tờ giấy, băng trên ngực vết máu nhuộm đỏ, thân thể lấm lem bùn đất, tập tễnh dựa vào một cành cây.
Sự lo lắng của sư đoàn trưởng biến thành vui mừng, vừa định phái người qua đón Triệu Quốc Khánh, liền nghe thấy Tiêu Văn Nghĩa từ bên cạnh nói: “Để cậu ta tự tới đây, cậu ta làm được!”
Lần này, sư đoàn trưởng gật đầu mạnh, anh ta cũng tin rằng Triệu Quốc Khánh sẽ làm được.
Chưa đến hai trăm mét, Triệu Quốc Khánh lại đi mất tận năm phút mới đến chỗ sư đoàn trưởng và Tiêu Văn Nghĩa, giữa đường còn dừng lại nghỉ ngơi ba lần.
“Triệu Quốc Khánh báo cáo!” Triệu Quốc Khánh hét lên một tiếng, nhưng thân thể khẽ run như ngã xuống bất cứ lúc nào, ánh mắt có chút không tập trung, mọi thứ chứng tỏ lúc này anh vô cùng yếu ớt.
“Tôi là sư đoàn trưởng, bây giờ tôi chính thức thông báo với cậu rằng cậu đã đạt thành tích xuất sắc trong cuộc thi cấp sư đoàn và sẽ đại diện cho sư đoàn tham gia cuộc thi cấp quân đoàn.

Chúc cậu đạt kết quả tốt hơn trong cuộc thi sắp tới!” Sư đoàn trưởng thật lòng nói...


Bình luận

Truyện đang đọc