CÁI QUỲ NÀY TÔI NHẬN!

Kim Ngọc nổi giận: “Sao cô dám...”

“Sao anh dám chà đạp lên nhân phẩm của người khác như thế!” Tống Sư Yểu còn tức giận hơn cả anh ta, vẻ mặt cũng u ám hơn: “Các trường học của mấy người trường nào cũng hứa hẹn lên hứa hẹn xuống, lôi kéo các học sinh tài giỏi tương lai xán lạn vào đây rồi không trân trọng người ta, bây giờ lại còn muốn đuổi người ta đi. Quá sức buồn nôn!”

“Cô…”

Tống Sư Yểu cúi người kéo cổ áo anh ta lên: “Tôi nói cho anh biết, dù có là người nghèo khó bần cùng thì cũng có cốt khí. Anh có gì đặc biệt hơn người? Lúc tôi muốn đánh anh thì chẳng phải là đánh được luôn sao? Da thịt cao quý của anh cũng vẫn bị cú đấm của tôi làm cho đau đớn thôi mà phải không?”

Vẻ hung ác lại hiện lên trong mắt Tống Sư Yểu, ánh mắt cô sáng rực lên một ngọn lửa đỏ chói mắt, như có thể thiêu chết linh hồn của người đối diện. Kim Ngọc nhìn chằm chằm vào đôi mắt kia ở cự ly gần, trong một khoảnh khắc anh ta cảm thấy mình như sắp bị đốt cháy, đến hơi thở của anh ta cũng như ngừng lại mất một thoáng.

“Cô, muốn, chết, à.” Kim Ngọc lấy lại tinh thần nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ.

Tống Sư Yểu khẽ cười, nhưng nụ cười không hề có chút độ ấm: “Anh làm được gì tôi? Tôi là thành viên của đội Olympic. Mỗi quốc gia chỉ có một đội tuyển thôi, được coi như “bảo vật quốc gia”. Chính phủ biết tôi đang ở trong Học viện Kim Kha Đóa Lạp. Nếu tôi có chuyện gì thì anh nghĩ chính phủ sẽ không truy cứu sao? Cái đòn bẩy là tôi có thể rất mạnh đấy? Ngoài ra, tôi cũng nói cho anh biết. Hẳn là anh biết thầy Albert chứ nhỉ? Ông ấy có lẽ sẽ là người kế thừa công việc nghiên cứu khoa học của nhân vật truyền kỳ Hoàng đế súng đạn. Tôi chính là học sinh hướng dẫn duy nhất của thầy ấy đấy. Nếu ba anh biết anh gây ra phiền toái cho ông ta thì sẽ cho anh ăn mấy cái bạt tay đây nhỉ?”

“A a a a a a a a a!!”

“A a a a a a a ngầu chết tôi!”

“Ôi shit thoải mái quá!”

“Mẹ ơi, cái kịch bản sảng văn gì vậy, ông đây suиɠ sướиɠ sắp bay cả sọ rồi!”

“Tống Sư Yểu gϊếŧ tôi đi! Quá cường thế! Tôi muốn thấy được góc nhìn của Kim Ngọc a a a, nhưng anh ta chỉ là một NPC thôi, hu hu hu!”

Mặt mày Kim Ngọc xanh đỏ thay đổi liên tục, nỗi căm giận chồng chất. Anh ta không bao giờ ngờ được có ngày mình lại đạp phải tấm sắt cứng rắn thế này. Đã thế đối phương còn là một kẻ có xuất thân là học sinh đặc tuyển anh ta vẫn luôn coi thường, là một kẻ bình dân không hề có huyết thống cao quý gì thế này!

Tống Sư Yểu buông anh ta ra. Kim Ngọc thấy cô liếc nhìn mình, ánh mắt giống như đang nhìn thứ gì đó rất bẩn thỉu, bình thường đó chính là ánh mắt anh ta vẫn dùng để nhìn người khác.

Anh ta tức giận đến mức đầu óc trống rỗng, vô thức đứng dậy từ trên mặt đất kéo Tống Sư Yểu lại: “Cô đứng lại cho tôi…”

Khoảnh khắc tay anh ta chạm vào vai Tống Sư Yểu, Kim Ngọc chợt thấy trời đất quay cuồng.

“Rầm!” Kim Ngọc bị ném xuống đất. Trong khoảnh khắc ấy, dường như anh ta còn nghe thấy tiếng xương mình bị gãy. Nhưng âm thanh còn lớn hơn âm thanh xương gãy chính là tiếng thế giới kiêu ngạo của anh ta bị sụp đổ.

Trong một tích tắc, thế giới quanh anh ta như ngừng lại, anh ta tự hỏi không biết có phải mình đã ngất đi hay đang nằm mơ. Nếu không thì làm sao anh ta lại có thể gặp phải chuyện như vậy? Làm sao lại có người dám đối xử với anh ta như thế này?

Tống Sư Yểu liếc nhìn người thiếu niên bị mình ném qua vai ngã xuống đất. Lúc này mái tóc chỉn chu tỉ mỉ của anh ta đã rối tung, kính bay ra ngoài, quần áo xộc xệch, vẻ mặt đờ đẫn, tràn đầy vẻ hoài nghi cuộc đời.

Tống Sư Yểu chớp mắt, sau đó quay người đi về phía bàn làm việc: “Đừng nên đột nhiên tấn công tôi từ phía sau như thế.”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”

“Ha ha ha ha ha ha con mẹ nó chứ, tôi cười muốn bay luôn cái đầu ha ha ha!”

“Tôi cười đến nỗi gà trống trong bán kính mười dặm cũng phải gáy lên rồi ha ha ha ha.”

“Làm ông sướng phát điên!”

Tống Sư Yểu cầm điện thoại cố định trên bàn làm việc lên gọi cho phòng y tế.

...

Khi Thang Khải nhận được cuộc gọi thì anh ta còn đang mải tìm kiếm trên mạng về lý do tại sao Tống Sư Yểu lại nổi tiếng đến vậy. Lý lịch của Tống Sư Yểu rất dài, chỉ tính số lượng các chương trình cô tham gia thôi thì đã có mấy trang rồi. Anh ta cũng không có thời gian rảnh để xem kỹ từng mục, bởi vì công việc ở phòng y tế trường học không hề nhàn nhã chút nào, đặc biệt là anh ta lại thật sự quá đẹp trai.

Sau khi tin tức bác sĩ ở phòng y tế là một anh chàng đẹp trai lịch lãm lan truyền trong trường thì luôn có nữ sinh viện cớ đến đây. Anh ta phải tiếp đón cả ngày đến nỗi cảm thấy mình không phải là một bác sĩ học đường nữa mà thành một anh trai làm quan hệ công chúng rồi.

Khó khăn lắm mới có một ngày đến kỳ thi tháng như hôm nay, anh ta được nghỉ ngơi nhàn rỗi một bữa nên tiếp tục tra cứu về Tống Sư Yểu. Anh ta thầm nghĩ biết địch biết ta trăm trận trăm thắng nên phải tìm hiểu Tống Sư Yểu thật kỹ mới có thể tấn công cô. Anh ta cũng không lo lắng về độ nổi tiếng phòng phát sóng trực tiếp của mình. Anh ta tin khán giả còn tò mò hơn mình, nên chỉ cần anh ta ngồi trước máy tính di chuyển chuột tìm kiếm thông tin về Tống Sư Yểu thì đã có đông đảo khán giả tìm đến, chuyển sang góc nhìn của anh ta để cùng xem những tin tức này với anh ta.

Thang Khải tìm kiếm: Tại sao Tống Sư Yểu lại được công chúng yêu thích?

Anh ta nhấp vào một câu trả lời có hơn 120.000 lượt thích:

Khi Tống Sư Yểu tham gia “Tôi là đại minh tinh” đã có một đoạn clip kinh điển, chính đoạn clip này đã khiến sự yêu thích của mọi người với cô bay lên thẳng mây xanh.

Đoạn clip là như thế này. Sau khi Tống Sư Yểu chiến thắng toàn hội trường thì người dẫn chương trình đã hỏi cô rằng tại sao cô chỉ đi cùng mẹ, ba cô đâu rồi. Người dẫn chương trình muốn hướng cho Tống Sư Yểu nói với khán giả rằng ba mình đã qua đời, để khiến khán giả khóc thương, tỏ vẻ thê thảm. Nhưng cô gái bé nhỏ vừa thiếu sức sống vừa gầy nhom nhem lại đứng ở đó với đôi mắt kiên định và điềm tĩnh, không chịu tỏ vẻ tội nghiệp.

“Ba đi đến một nơi xa rồi nên không có thời gian đi cùng cháu.”

“Là ba cháu... đã qua đời rồi sao?”

“Không, ba chỉ đi xa thôi.”

Sau khi tập này của chương trình được phát sóng, khán giả xem clip đều hoang mang, không biết ba Tống Sư Yểu đã chết hay chỉ đi làm ăn xa, hay là bỏ rơi mẹ con họ. Lúc trước Thang Khải xem chương trình này thì cũng đã xem clip này rồi, nhưng anh ta không biết đoạn clip này phải đi cùng với một đoạn clip khác thì mới phát huy tối đa tác dụng kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Vào đêm chương trình phát sóng, đạo diễn Bành Hạ của chương trình “Tôi là người chiến thắng” đã đăng một đoạn clip hậu trường trên tài khoản xã hội của mình.

“Yểu Yểu, chú dẫn chương trình hỏi cháu mà sao cháu không nói thật? Các cô, chú, anh chị xem chương trình cũng muốn biết nhiều về cháu mà.” Đạo diễn ngồi xổm trước mặt cô hỏi.

Tống Sư Yểu nghiêm túc nhìn anh ta: “Chú Bành, cháu rất buồn vì ba cháu đã qua đời. Đây không phải chuyện vui gì cả. Ngày nào cháu cũng cảm thấy buồn bã. Cháu không muốn lây cảm giác buồn bã này cho người khác.”

Giọng nói trẻ con non nớt của cô gái nhỏ khi nói ra những lời này đã có tác dụng trời sinh mang lại cảm giác khiến người ta phải rưng rưng. Ở ngay chỗ đó đã có không biết bao nhiêu nhân viên công tác đỏ cả vành mắt. Đạo diễn cũng phải lau mặt, không nói lên lơi, xoa đầu cô đầy trìu mến.

Một đứa trẻ trưởng thành, hiểu chuyện và ngoan ngoãn như vậy thật sự khiến người ta phải yêu thương.

Cũng chính phân đoạn ngắn này đã lên thẳng top 1 hot search trong đêm hôm đó, lượng fans của tài khoản do ekip chương trình tạo cho Tống Sư Yểu cũng tăng vọt. Có vô số fans là các ông bố bà mẹ cũng lao vào, bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp cũng toàn là bình luận khóc lóc.

“Mẹ ơi, nghe là nước mắt rơi luôn.”

“Trời ạ, tôi khóc rồi.”

“Là một người mẹ tôi thực sự không thể chịu đựng được cảnh tượng như thế này, đau lòng quá.”

“Tôi thực sự nghi ngờ chuyện Tống Sư Yểu gϊếŧ người có vấn đề ẩn giấu bên trong. Trong thế giới thực tế ảo cô ấy trở thành một người như thế nào đều sẽ chịu ảnh hưởng bởi một số phẩm chất mạnh mẽ trong thế giới thực của cô ấy. Bản chất cô ấy là một đứa trẻ ngoan như vậy thì quá nực cười khi nói cô ấy định cưỡиɠ ɦϊếp người khác chỉ vì du͙ƈ vọиɠ cá nhân.”

“Không có chứng cứ thì đừng nói mấy câu như vậy, hãy quan tâm đến tâm trạng của gia đình nạn nhân đi có được không?”

“Gia đình nạn nhân rất đáng thương nhưng Tống Sư Yểu đã từ chối chấp nhận kết quả phán quyết của tòa án và chọn tham gia chương trình này, giao tương lai của mình vào tay chúng ta thì chúng ta cũng nên đánh giá theo những gì mắt thấy tai nghe. Nếu chuyện của cô ấy thực sự có vấn đề, thậm chí là cô ấy bị oan thì tâm trạng của Tống Sư Yểu sẽ thế nào đây?”

“Những gì tận mắt thấy không nhất thiết sẽ là sự thật. Có phải mọi người quá hấp tấp khi nghĩ rằng một kẻ sát nhân thực sự bị xử oan không vậy?”

“…”

Trong khu bình luận lại nổ ra một cuộc tranh luận mới.

Tâm trạng Thang Khải cũng rất phức tạp, nhưng anh ta là diễn viên, anh ta sẽ không dễ dàng bộc lộ tâm trạng của mình ra ngoài mặt.

Cho đến khi nhận được cuộc gọi của Tống Sư Yểu, anh ta và y tá liền chạy vội đến tòa nhà của hội học sinh, nhìn Kim Ngọc nằm trên mặt đất, biểu cảm trên mặt anh ta đã sụp đổ luôn rồi.

“Tự anh ta ngã đấy.” Tống Sư Yểu cười nói.

Thang Khải:... Biểu cảm của cô có thể có thành ý hơn một tí không?

Không lâu sau đó Thang Khải dẫn theo một vài y tá cùng đưa Kim Ngọc đi.

Các thành viên của hội học sinh đều trợn mắt há hốc mồm miệng, sững sờ không nói nên lời.

Tống Sư Yểu lại giải thích: “Kim Ngọc chỉ không cẩn thận bị ngã thôi.”

Thật đấy à? Hội trưởng học sinh của bọn họ là một công tử quý tộc điềm tĩnh, nho nhã, lạnh lùng, chưa từng có lúc nào không khéo léo, bây giờ cô đi gặp anh ta còn chưa được bao lâu thì hội trưởng của họ đang êm đẹp đã bị khiêng ra khỏi văn phòng hội trưởng rồi là sao?

Họ nhìn vào mắt Tống Sư Yểu, vẻ mặt đầy ái ngại. Hôm qua lừa Kim Diệu một vố, rồi lại cắn anh ta một cái. Còn hôm nay lại khiến Kim Ngọc bị khiêng ra khỏi tòa nhà hội học sinh. Người phụ nữ này quá đáng sợ rồi đấy!

...

Ở thế giới thực, Đường Sơn nhìn Tống Sư Yểu lại một lần nữa xuất hiện trên hot search, chủ đề về cô cũng lại tăng vọt thì đau đầu ôm trán. Anh ta chỉ muốn nói cho Thang Khải biết là anh có thể đừng tìm hiểu về quá khứ của Tống Sư Yểu nữa không? Nếu Tống Sư Yểu là một tên tội phạm mưu mô với chỉ số IQ cao thì làm sao cô ấy có thể để lộ bộ mặt xấu xí của mình trước công chúng được chứ? Anh cứ thành thật nhìn về tương lai đi, việc tìm hiểu quá khứ của cô ấy cứ để bọn tôi lo không được à?

Có mấy lần Tống Sư Yểu chiếm được thiện cảm trước mặt khán giả một phần là nhờ công của Thang Khải.

Nhưng họ không thể lên tiếng, làm như vậy là không đúng quy tắc chương trình, mà khán giả cũng sẽ nghe thấy.

Anh ta nhìn tổng đạo diễn Đàm Uy đã bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến mức sinh ra tâm lý nổi loạn, nhiều lần phớt lờ sự nổi tiếng của Tống Sư Yểu, trong lòng chỉ có thể hy vọng anh K nhanh chóng tìm ra điểm yếu trong quá khứ không muốn bị lộ ra ngoài của Tống Sư Yểu cho mọi người cùng biết.

Trong nhà họ Hoắc, Hoắc phu nhân Nguyên Mạn Chi nhìn những người đang nói thay cho Tống Sư Yểu trong phòng phát sóng trực tiếp, tức giận đến mức suýt ngất đi.

“Những người này điên rồi sao? Lại còn đi nói đỡ cho kẻ gϊếŧ người! Con tôi mất mạng rồi! Đúng là không có thiên lý! Quốc vương bệ hạ biết đến cũng sẽ đòi công bằng lại cho con trai tôi, vậy mà những người này lại nói thay cho Tống Sư Yểu, không có thiên lý, không có thiên lý!”

Thấy bà ta đã run lên vì tức giận, Tô Tình nhanh chóng tắt phát sóng trực tiếp đi, trấn an bà ta: “Bác gái, hít sâu, hít sâu nào, không sao đâu. Cháu đã liên hệ với ekip chương trình, bọn họ nói là đã mời chuyên gia mạng của vương cung đến rồi. Họ sẽ nhanh chóng tìm được quá khứ của cô ta, cô ta là người như thế nào sẽ sớm được tiết lộ thôi. Đến lúc đó những người nói thay cho cô ta sẽ là những người mắng cô ta nhiều nhất.”

Nguyên Mạn Chi nghe vậy lập tức nắm lấy tay Tô Tình hỏi: “Khi nào?”

Tô Tình bị nắm đau, đáy mắt hiện lên vẻ không kiên nhẫn nhưng vẫn nhẹ giọng nói: “Sắp rồi, nhiều nhất là hai ba ngày nữa thôi.”

“Tận hai ba ngày nữa sao?”

“Đây là hệ thống do Quốc vương bệ hạ thiết kế. Hai ba ngày cũng coi như là nhanh rồi. Mấy ngày nay bác cũng đừng xem bình luận làm gì, bác cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi. Cháu sẽ xem giúp bác, khi nào có tin tốt cháu sẽ báo cho bác được không ạ?”

Nguyên Mạn Chi nói với vẻ hung ác: “Bác muốn nhìn cô ta có kết cục thê thảm, bị cả nước nguyền rủa chửi bới, trở thành người luôn phải chịu sỉ nhục.”

“Nhất định có thể.”

Nguyên Mạn Chi vẫn không hài lòng: “Bác cứ nghĩ đến việc có người nói giúp cô ta trong bình luận là lại không thoải mái, cháu đi mua thủy quân ép xuống giúp bác, ép mấy cái bình luận đó xuống.”

...

Buổi sáng tan học, Minh Thù lập tức chạy ra khỏi phòng học chạy đến lớp 1, muốn hỏi thăm về Giang Bạch Kỳ. Cô ta không dám đi hỏi người khác nhưng lại phát hiện mình đứng bên ngoài lớp học nghe thấy chuông vào tiết vang lên rồi mà vẫn không tìm thấy người. Minh Thù cả người ngơ ngẩn. Giang Bạch Kỳ không ở trong lớp sao? Hay là cảm giác tồn tại của người này quá thấp đến mức cô ta không phát hiện ra được?

“Hình như tôi bị mù mất rồi.”

“Có khi nào ra ngoài rồi không?”

“Tôi thấy rồi! Ở cuối hàng thứ tư kìa!”

“Cái gì! Ôi mẹ ơi!”

Sau khi tan học ca sáng, Minh Thù vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục đứng ở hành lang trước cửa lớp 1 thăm dò. Bởi vì sợ mình không tìm được người cho nên cô ta còn nhỏ giọng gọi: “Giang Bạch Kỳ, Giang Bạch Kỳ, Giang Bạch Kỳ, Giang Bạch Kỳ …”

“Cô tìm tôi à?” Một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên bên tai.

“Á!” Minh Thù bị dọa sợ rùng mình, vừa quay đầu lại đã bắt gặp một đôi mắt màu xám nhạt, ánh lên tia sáng lạnh như hạt thủy tinh, Minh Thù lập tức nổi cả da gà.

“Không, không! Xin lỗi!” Minh Thù sợ hãi, vội vàng chạy về lớp.

Giang Bạch Kỳ nhìn chằm chằm bóng lưng Minh Thù một lúc, ánh mắt kỳ lạ, sau đó mới quay người rời đi, trông hết sức u ám.

Minh Thù vội vàng chạy đến bên cạnh Lê Chiêu: “Trời ạ, tôi sợ chết khϊếp, còn tưởng ban ngày gặp ma nữa chứ!”

Lê Chiêu biết cô ta đi tìm Giang Bạch Kỳ: “Sao cậu lại tò mò về cậu ta vậy?”

Minh Thù sợ cô nói với Tống Sư Yểu, khiến Tống Sư Yểu cảnh giác nên đáp lại: “Bởi vì cậu ta là một người kỳ quái, mọi người đều tò mò về những người kỳ quái mà! Thôi quên đi, cậu cứ nghĩ là tôi chưa bao giờ tò mò đi, đúng là tò mò hại chết mèo.”

Tại sao Tống Sư Yểu phải theo dõi một người như Giang Bạch Kỳ? Bởi vì cậu ta là một kẻ lập dị sao? Nhưng việc Tống Sư Yểu theo dõi một kẻ quái gở như vậy bằng ống nhòm lại còn kỳ lạ hơn!

...

Sau khi Tống Sư Yểu rời khỏi tòa nhà hội học sinh thì liền rời khỏi trường học, ở cổng trường đã có một chiếc xe việt dã đang chờ sẵn.

Tống Sư Yểu nhìn thấy biển số xe bèn mỉm cười bước tới.

“Anh Gia Kỳ.” Cô gõ cửa kính xe.

Bên trong cửa sổ xe, Nhậm Gia Kỳ xịt một ít nước hoa vào không khí, dùng tay quạt để che đi mùi khói thuốc lá, sau đó mới trượt cửa kính xe xuống, để lộ khuôn mặt tuấn tú của người trưởng thành.

Nhậm Gia Kỳ nhướng mày, dáng vẻ đẹp trai theo kiểu lưu manh: “Đã lâu không gặp em, người đẹp, em cũng lớn rồi đấy.”

“Vâng, em lớn rồi.” Tống Sư Yểu tươi cười rạng rỡ, có vẻ trẻ con, đúng là thái độ của trẻ con khi gặp những người lớn đáng tin cậy mà mình yêu quý.

“Trưởng thành rồi thì hãy bắt đầu một cuộc sống mới đi. Đối mặt với sự cô đơn như một người trưởng thành và sống độc lập.” Nhậm Gia Kỳ ẩn ý nói, bàn tay to lớn vươn tay sờ lên đầu Tống Sư Yểu, xoa tóc cô.

“Vâng!” Tống Sư Yểu lên xe thắt dây an toàn. “Chị Vũ Lâm nhờ anh tới ạ? Em đã nói với chị ấy là em có thể tự đi rồi. Chỉ là chuyện nhỏ dời hộ khẩu với hủy thẻ ngân hàng thôi mà.”

“Đúng lúc anh được nghỉ thôi. Gần đây khá yên bình. Ở trong vùng không có vụ án nào anh cần phải tra nữa. Anh cũng lâu rồi không gặp em, làm xong thì anh em mình đi ăn một bữa, anh trai đưa em đi ăn nhé.” Nhậm Gia Kỳ nói.

Tống Sư Yểu cười nói lời cảm ơn, khóe mắt liếc qua ngón tay để trên tay lái của anh, hơi cụp mắt xuống.

Năm đó Tống Sư Yểu tham gia “Tôi là người chiến thắng”, khi nhìn thấy Nhậm Vũ Lâm liền nhớ ra. Ở kiếp trước, mặc dù cô đã bị hỏng mặt, trông rất xấu xí nhưng người tên là Nhậm Vũ Lâm cũng đã xuất hiện trong cuộc đời cô. Nhưng chỉ là một thời gian ngắn thôi, còn Nhậm Gia Kỳ thì lại dài hơn nhiều.

Sau khi cô bắt đầu trả thù những người đã sỉ nhục mình, Nhậm Gia Kỳ vẫn luôn truy tìm cô, cô suýt bị anh bắt giữ vài lần. Anh là kẻ thù của cô, nhưng cuối cùng trước khi cô chết anh lại là người cứu cô khỏi tay tên sát nhân biếи ŧɦái. Cô vẫn nhớ ánh mắt thương hại đỏ hoe của người đàn ông này lúc đó.

Có lẽ với tư cách là người truy bắt cô, chắc hẳn anh cũng đã điều tra về cuộc sống của cô, cảm thấy phẫn nộ và bất công thay cho cuộc đời đau khổ của cô. Vì vậy khi nhìn thấy kết cục bi thảm của cô anh mới rơi nước mắt như vậy.

Họ đều là người tốt. Cho dù là Nhậm Vũ Lâm hay Nhậm Gia Kỳ.

Họ đã giúp cô rất nhiều.

Nhậm Gia Kỳ đưa Tống Sư Yểu đến Cục Công an trước. Tống Sư Yểu không có giấy tờ để chuyển hộ khẩu.

“Em đã gọi cho họ một tuần trước rồi, họ muốn em tự mình về lấy, nhưng mà em không về.”

Nhậm Gia Kỳ chỉ cảm thấy da đầu tê dại: “Em thông minh lắm. Những người đó có ý đồ xấu, nếu quay lại, em sẽ là dê vào miệng cọp.”

“Em đã không còn là đứa trẻ năm đó nữa rồi.” Tống Sư Yểu cười bất đắc dĩ, ánh mắt lộ vẻ cô đơn. Sau đó cô lại bị xoa đầu, cô tức giận, hai má đỏ bừng lên: “Anh Gia Kỳ!”

“Trưởng thành cũng đừng có tùy tiện khóc nhè như vậy. Nếu em có chuyện gì anh sẽ giải quyết cho em.”

Nhà họ Nhậm là một gia đình sĩ quan quân đội và cảnh sát, ba Nhậm Vũ Lâm và Nhậm Gia Kỳ là Cục trưởng Cục Công an tỉnh. Trong dòng họ cũng có nhiều người làm việc trong các cơ quan, ban ngành lớn. Họ có mối quan hệ khắp nơi, muốn chuyển hộ khẩu mà thiếu giấy tờ thì họ vẫn có thể giải quyết nhanh gọn.

Chẳng bao lâu sau mọi thủ tục đã hoàn tất, trong vòng hai ngày nữa sẽ có một sổ hộ khẩu mới toanh chỉ có một mình Tống Sư Yểu.

Giải quyết xong vấn đề hộ khẩu họ lại đi hủy thẻ ngân hàng, làm thủ tục cấp thẻ mới.

Thẻ này đã được phát hành từ rất lâu trước đây. Vì cô là trẻ vị thành niên nên đây chỉ là thẻ phụ, liên kết với thẻ chính của người giám hộ. Sau đó lại gọi thêm mấy cuộc điện thoại yêu cầu đổi sang thẻ mới, thế là tiền lương và các khoản thu nhập cá nhân của cô sẽ không còn được gửi vào thẻ cũ nữa.

Nhậm Gia Kỳ: “Chúc mừng em được tự do.”

“Cảm ơn anh.”

“Đi nào, em mời anh ăn tiệc lớn luôn.”

“Được.”

“Cần phải chuyển cả hộ khẩu nữa thì có thể thấy Liễu Diễm vẫn còn sống. Liệu có phải “bọn họ” trong miệng Nhậm Gia Kỳ chính là gia đình sau khi Liễu Diễm tái giá không? Cả gia đình đó đang hút máu Tống Sư Yểu sao? Nếu không thì sao phải hủy thẻ ngân hàng chứ?”

“Đáng thương cho Tống Sư Yểu...”

“Làm sao mấy người biết Liễu Diễm tái hôn rồi hút máu chứ không phải là Tống Sư Yểu bán Liễu Diễm đi?”

“Tống Sư Yểu bán Liễu Diễm đi có khả năng hơn đấy. Để thoát khỏi bà mẹ vướng víu thế này thì gả bà ta cho ai đó, sau đó dùng tiền để bịt miệng người ta thì cô ta có thể giả bộ đáng thương trước mặt mọi người, làm ra hình tượng một người tội nghiệp bị hút máu.”

“Bây giờ Liễu Diễm đang ở đâu? Có khi bây giờ bà ấy đang bị đánh đập thể thảm trong ngôi nhà nào đó không, nhưng còn Tống Sư Yểu thì sao? Dùng mấy triệu để cắt đứt quan hệ với mẹ mình, còn mình suиɠ sướиɠ ở bên ngoài một mình. Cô ta cũng không nghĩ xem mẹ mình có thể giữ được nhiều tiền thế chắc?”

“Liễu Diễm quá thảm, Tống Sư Yểu còn đang ăn mừng có thể cắt đứt quan hệ với mẹ mình kìa. Còn chẳng rơi được một giọt nước mắt. Sinh ra đứa con gái như thế này còn không bằng sinh ra một miếng thịt.”

“…”

Đường Sơn cau mày, trong khu bình luận phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên bị bao phủ bằng một lượng lớn bình luận ác ý. Anh ta bảo nhân viên kiểm tra thử, quả nhiên là có thủy quân.

“Có cần xử lý không ạ?” Nhân viên hỏi.

Đường Sơn định lên tiếng thì Đàm Uy lại nói: “Không cần để ý chuyện đó đâu.” Ông ta biết là ai đang mua thủy quân, nếu ông ta xử lý thì người phụ nữ đó sẽ lại ném bom oanh tạc ông ta mất. Dù sao bọn họ cũng không thể để cho Tống Sư Yểu thắng được, cho nên bà ta muốn định hướng dư luận thì cứ làm đi.

Tổng đạo diễn đã lên tiếng rồi, Đường Sơn đành phải ngậm miệng lại.

Nhưng dù sao đây cũng chỉ là những phỏng đoán không có cơ sở, có thể khiến khán giả dao động và hoang mang nhất thời, nhưng không phải là giải pháp lâu dài. Tống Sư Yểu phải có một vết đen chắc chắn nào đó thì mới giải quyết được tận gốc vấn đề. Khán giả không ngu, họ sẽ sớm phát hiện ra đây là hoạt động của đám thủy quân, đến lúc đó lại biến khéo thành vụng, ekip chương trình sẽ phải hứng chịu đòn phản công.

“Bên anh K thế nào rồi?” Đường Sơn lại hỏi.

“Anh K nói sắp được rồi.”

“Tốt, tốt.” Đường Sơn thở phào nhẹ nhõm. Thật ra thì anh ta không tán thành hành vi để mặc thủy quân của Đàm Uy, một khi bị vạch trần thì tính công bằng và uy tín của chương trình sẽ bị nghi ngờ.

...

Mặt trời chiều ngả về tây.

Khi xe chạy tới cổng trường Tống Sư Yểu đã nhảy xuống xe: “Em về đây.”

“Sư Yểu.” Nhậm Gia Kỳ gác tay lên cửa kính xe, nói: “Tại sao lại sống trong trường? Anh có một căn hộ để trống, cho em mượn ở đó nhé?”

Nụ cười trên mặt Tống Sư Yểu như có thêm một điều gì đó, Nhậm Gia Kỳ nhìn mà trái tim lại chùng xuống.

“Không phải em đã nói với anh rồi sao? Em đang tìm một người.”

“Người đó học trong trường này à?” Giọng Nhậm Gia Kỳ khàn khàn.

“Vâng.” Mắt Tống Sư Yểu cười cong thành vành trăng ngọt ngào, vẫy tay với anh rồi quay người đi vào trường.

Nhậm Gia Kỳ nhìn bóng lưng Tống Sư Yểu, rút ra một điếu thuốc để lên môi hút hai điếu rồi lái xe đi.

Tống Sư Yểu bước đi nhẹ nhàng, trên mặt là nụ cười nhẹ, nhẹ nhàng ngâm nga bài hát của Học viện Kim Kha Đóa Lạp, dường như tâm trạng đang lâng lâng trong biển hạnh phúc. Cô bước đến tòa nhà số 3, bất chợt ánh mắt cứng lại khi nhìn thấy bóng dáng người thiếu niên đang đi đến từ đằng xa, sau đó hít một hơi thật sâu.

Minh Thù đang lơ đễnh, khi nghe thấy tiếng nói vui vẻ của Lê Chiêu cô ta mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tống Sư Yểu đang đi tới cách đó không xa, sau đó cô ta lại sáng mắt lên khi đột nhiên nhìn thấy Giang Bạch Kỳ.

Cả hai đang đi về phía nhau, họ sắp đối mặt rồi.

Cuối cùng cũng đến!

Liệu họ có va chạm ra tia lửa nào không? Liệu Tống Sư Yểu có tiết lộ lý do tại sao cô ấy cứ nhìn trộm đối phương không? Giang Bạch Kỳ vốn u ám có biểu cảm gì khác thường không?

Minh Thù mở to mắt nhìn theo, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng trố mắt ra nhìn.

Cả hai tiến lại gần, hai người đối mặt nhau, rồi... đi ngang qua nhau.

Cứ như không quen biết đối phương vậy, như hai người xa lạ không quen nhau, cứ thế mà lướt qua.

Minh Thù:????

Khán giả:????

Vậy thôi á? A a a a a rốt cuộc muốn treo miệng mèo của tôi đến khi nào nữa! Rốt cuộc Giang Bạch Kỳ có gì đặc biệt? Tại sao Tống Sư Yểu lại nhìn trộm, chụp lén người ta. Sau lưng thì nhìn người ta chăm chú, si mê như vậy, thế mà đến lúc chạm mặt thật thì lại đi lướt qua nhau, không thèm nhìn đối phương lấy một lần. Cô ta sợ bị phát hiện à, hay là chột dạ không dám nhìn? Hay còn có nguyên nhân gì khác?

“Hôm nay hai em thế nào? Có sao không?” Tống Sư Yểu bước đến chỗ hai người hỏi han.

Lê Chiêu: “Vâng, hôm nay không có chuyện gì cả.”

Tống Sư Yểu đi cùng họ trở về căn hộ.

Minh Thù nghĩ đến chuyện của Giang Bạch Kỳ, lại len lén nhìn sang Tống Sư Yểu, phát hiện cô đang nhìn về phía trước, khóe miệng nở nụ cười khẽ, trong mắt sáng ngời như đang nhìn thứ gì đó khiến cô vô cùng hạnh phúc. Cô ta vô thức nhìn theo ánh mắt của Tống Sư Yểu, nhìn thấy được Giang Bạch Kỳ.

Giang Bạch Kỳ đang cong lưng bước đi chậm rãi, rồi bị họ đuổi kịp. Còn Tống Sư Yểu dường như chỉ liếc mắt thôi là đã chú ý tới anh.

Minh Thù có xúc động muốn hỏi thẳng cô, nhưng khi nghĩ đến những bức ảnh chụp lén của cô liên quan đến Giang Bạch Kỳ, chắc hẳn trong lòng cô đang giấu những suy nghĩ thầm kín không muốn cho người khác biết, nếu cô ta tùy tiện đi hỏi thì có thể phải chịu một hậu quả kinh khủng không thể chống đỡ nổi nào không? Nghĩ đến lại thấy sợ nên cô ta không dám hỏi nữa, bộ dạng như đưa đám.

Cô ta không biết vì khả năng chuyển đổi góc nhìn nên khán giả trong phòng trực tiếp đã nhìn thấy gì khi Giang Bạch Kỳ đúng lúc nằm trong phạm vi ống kính phát sóng trực tiếp của hai người.

“Ôi chúa ơi!Làm tôi sợ muốn chết! Giang Bạch Kỳ ở đằng trước đang nhìn Tống Sư Yểu qua camera điện thoại kìa! Đôi mắt kia đúng là dọa chết người ta luôn.”

“Oh shit, shit, shit! Quá đột ngột, làm tôi sợ chết khϊếp!”

“Rùng hết cả mình!”

“Có phải Giang Bạch Kỳ đã phát hiện ra Tống Sư Yểu luôn nhìn mình từ lâu rồi không?”

“Đột nhiên thấy căng thẳng ghê!”

“Vừa sợ vừa tò mò.”

...

Buổi tối, Tống Sư Yểu lại ngồi trên sân thượng đọc sách, nhìn thiếu niên ở ký túc xá đối diện như thường lệ.

Lúc này, chuông điện thoại chợt vang lên, Tống Sư Yểu lấy ra xem, thấy người gọi đến là “Bà Liễu Diễm”.

Khu bình luận lập tức trở nên phấn khích, Liễu Diễm, Liễu Diễm đã biến mất, lần đầu tiên xuất hiện!

Tống Sư Yểu nhìn tên người gọi một lúc, sau đó mới bắt máy.

“Yểu Yểu, là mẹ đây...” Giọng nói yếu ớt quen thuộc của Liễu Diễm vang lên ở bên kia điện thoại.

“Có chuyện gì vậy?”

“Con, con đã hủy thẻ ngân hàng rồi sao?” Sau khi thẻ phụ bị hủy thì Liễu Diễm cũng nhận được thông báo hủy của ngân hàng.

“Theo thỏa thuận thì con sẽ hủy thẻ đó khi đến tuổi trưởng thành, cũng sẽ chuyển tên khỏi hộ khẩu.”

Đầu dây bên kia lập tức truyền ra một tiếng nức nở, tiếng khóc của Liễu Diễm truyền đến: “Yểu Yểu, con thật sự mặc kệ mẹ sao? Dù sao mẹ cũng là mẹ của con mà. Mẹ đã mang thai chín tháng mười ngày mới sinh ra con đấy. Cho dù mẹ có vô dụng thì cũng là mẹ con mà.”

Tống Sư Yểu im lặng một lúc: “Nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây.”

“Chờ đã!” Liễu Diễm vội vàng ngăn cô lại: “Yểu Yểu, con không thể bỏ mặc mẹ được. Mẹ bị bệnh cần rất nhiều tiền, gia đình không kham nổi. Con giúp mẹ đi...”

Tống Sư Yểu: “Vậy là sau bao lâu như vậy, mẹ chỉ gọi điện để đòi tiền thôi sao.”

“Yểu Yểu...”

“Con không có tiền, xin đừng gọi lại cho con nữa.”

Tống Sư Yểu cúp điện thoại. chuông điện thoại lại vang lên, lần này cô không trả lời, để mặc tiếng chuông điện thoại vang lên trong căn hộ yên tĩnh.

“Không quan tâm đến mẹ bị bệnh luôn sao?”

“Đúng là Tống Sư Yểu đã bỏ rơi Liễu Diễm rồi.”

“Dù nói như thế nào thì cũng không thể bỏ rơi mẹ mình được chứ.”

“Kiếm tiền dễ vậy mà không nỡ chia cho mẹ mình một ít à?”

“Một người có thể lạnh lùng với mẹ ruột của mình thì làm sao có thể trông chờ cô ta đối xử tốt với ai chứ?”

Tống Sư Yểu lật cuốn sách trên tay, nghe tiếng chuông điện thoại liên tục vang lên, trong lòng thầm suy nghĩ về nhịp độ chương trình lúc này.

Có lẽ họ cũng đã bắt đầu sắp xếp thủy quân rồi. Làm sao nhà họ Hoắc có thể nhìn cô ngày càng nổi tiếng được chứ? Dù chỉ là nhất thời thôi nhưng chỉ cần Nguyên Mạn Chi nhìn thấy cô được yêu thích thì sẽ tức giận muốn thổ huyết thôi. Chắc chắn ekip chương trình cũng sẽ không để mặc cho cô có được những phiếu đồng ý giải oan cho cô của khán giả đâu.

Ai da, cứ vu oan cho tôi bao nhiêu cũng được, công kích tôi đi, những viên gạch này ném vào tôi bây giờ sẽ trở thành bậc thang cho tôi leo lên đỉnh vinh quang sau này.

Tống Sư Yểu cụp mắt xuống, che đi ngọn lửa đang hừng hực trong mắt. Cô ôm con mèo con đang vui vẻ chạy tới sau khi tỉnh lại, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười nhẹ, vui vẻ chơi với nó.

“? Tôi thật sự nghi ngờ tam quan của mình đấy. Rõ ràng là Liễu Diễm đang hút máu Tống Sư Yểu, hút nhiều năm như vậy còn chưa đủ sao?”

“Bất kể như thế nào thì Liễu Diễm cũng là một người mẹ!”

“Tôi nghi ngờ có thủy quân trong khu bình luận này. Nói đi nói lại cũng chỉ có cái câu Liễu Diễm là mẹ. Làm mẹ thì đã sao? Đứa bé cũng đâu xin bà mẹ đẻ mình ra? Nói cho cùng cũng là do bà mẹ tự mình quyết định, tại sao lại bắt đứa bé phải cố gắng mãi vì mẹ mình chứ? Liễu Diễm đã làm gì cho Tống Sư Yểu?”

Quả nhiên, bởi vì không có chứng cứ nên có người đã bắt đầu nghi ngờ rằng thủy quân đang muốn định hướng dư luận. Thậm chí có những người ghét Tống Sư Yểu cũng quay sang đứng cùng mặt trận với cô, bởi vì trong suy nghĩ của mọi người chỉ có chương trình thực tế này là không được phép có thủy quân cố tình định hướng dư luận làm dao động suy nghĩ của mọi người. Nếu không thì nó sẽ chẳng khác gì các chương trình tạp kỹ khác.

Điều này ảnh hưởng rất nhiều đến danh tiếng của chương trình.

Đường Sơn đang nghĩ cách làm sao để cứu vãn tình thế thì một nhân viên hào hứng chạy tới.

“Đạo diễn Đường, có tin tức của anh K rồi!”

Đường Sơn đột nhiên đứng lên, hớn hở ra mặt: “Quay lại được rồi à?”

“Vâng!”

“Quá tốt rồi!” Đường Sơn nắm chặt tay. Dáng vẻ như thể đã quay được luôn bộ mặt xấu xí của Tống Sư Yểu tới nơi.

Bình luận

Truyện đang đọc