CÁI QUỲ NÀY TÔI NHẬN!

Mọi người lập tức quay đầu nhìn theo hướng người kia chỉ, chỉ thấy giữa những bóng cây lắc lư, một cái bóng đen to lớn như ngọn núi nhỏ đứng ở đó. Ai nấy đều cảm thấy da đầu tê dại.

“Là… là gấu hả?”

“Gấu thật sự tới đây sao?”

“Đừng mà…”

Những người vừa rồi không tin mình đã dẫn dắt gấu tới đây đều lùi về sau theo bản năng, tụm lại một chỗ sưởi ấm cho nhau như hamster. So với những người chỉ chứng kiến sự đáng sợ của loài gấu một lần như nhóm Lễ Văn Linh, suốt chặng đường họ đã nhìn thấy từng bộ phận cơ thể người nên càng hiểu biết sự đáng sợ của con gấu đó, nỗi sợ hãi trong lòng càng lớn hơn, cho nên mới càng không thể tin được rằng mình đã dụ con gấu tới đây.

Nếu vạy thì hãi quá rồi!

Tống Sư Yểu tiến lên trước hai bước, im lặng nhìn bóng đen kia một lát rồi nói: “Đó không phải là gấu.”

Chỉ là cái bóng của lùm cây thôi.

“Hình… hình như thật sự không phải, nó không nhúc nhích.”

Phát hiện đó chỉ là ảo giác chứ không phải là gấu, mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhận thấy sau lưng mình lạnh lẽo, mồ hôi lạnh đã làm quần áo ướt sũng.

“Tôi đã bảo rồi mà, chúng tôi không có khả năng dẫn gấu tới đây, làm gì có chuyện đó chứ.”

“Sư Yểu, cô thấy thế nào?” Lễ Văn Linh hỏi. Tống Sư Yểu không lên tiếng, cô ta cứ cảm thấy không yên lòng. Lúc trước căn biệt thự này còn vô cùng xinh đẹp ấm áp, nhưng chỉ cần nghĩ tới gấu thì lập tức không còn cảm giác an toàn nào cả. Thiết kế tường thủy tinh sát mặt đất kia có thể chịu được công kích của một con gấu đực trưởng thành cao hơn hai mét, thể trọng vượt quá 500 kg sao?

“Chuẩn bị cho tình huống xấu nhất đi.” Tống Sư Yểu đáp.

Tống Sư Yểu nói như vậy, trái tim họ lập tức hoảng hốt. Ánh mắt nhóm Lễ Văn Linh nhìn về phía Văn Châu Liên có chút bất mãn, họ vừa thoát khỏi nguy hiểm, thế mà không ngờ những người này lại dẫn gấu tới đây!

Thấy vậy, Văn Châu Liên thầm nghĩ không ổn rồi, đã xảy ra chuyện gì vậy? Trong thời gian ngắn như vậy mà Tống Sư Yểu đã thu phục được họ rồi ư? Trong lòng cô ta nảy sinh cảm giác nguy cơ, vậy là lập tức đỏ vành mắt, buồn bã tự trách: “Xin lỗi, đều là lỗi của chúng tôi…”

“Cô đang trách bọn tôi hả?” Người trẻ tuổi kia - Trần Nhược lập tức nói. Cậu ta là tay guitar bass của dàn nhạc rock, nhân khí không được cao cho lắm, lần này đến đây nhờ ké fame của main vocal cũ. Bởi vì main vocal cũ là trẻ mồ côi nên mấy thành viên dàn nhạc cũ đã từng lớn lên với anh ấy chính là người nhà của anh - cho dù những người này đã đuổi anh ra khỏi dàn nhạc sau khi dàn nhạc trở nên nổi đình nổi đám.

Đại khái chính vì vậy nên họ mới muốn ôm đùi của Văn Châu Liên, mong cô ta có thể viết ca khúc cho mình để mình trở về đỉnh cao. Cho dù bây giờ thoạt nhìn như họ đã bị Tập đoàn Phồn Tinh lừa gạt, nhưng họ cũng vẫn cảm thấy Văn Châu Liên là con cưng của trời, tất cả mọi người đều vây quanh cô ta, ở bên cạnh cô ta sẽ càng có khả năng sống sót hơn là ở cạnh những người khác.

Nhìn thử mà xem, họ đi theo cô ta, men theo đường đi gặp biết bao nhiêu thi hài nhưng lại chưa từng gặp phải gấu, không phải sao? Ngược lại là những thi hài đó đều là những kẻ không đi theo Văn Châu Liên mà tự chạy lung tung.

“Chưa nói tới chuyện có phải gấu thật sự bám đuôi chúng tôi hay không, cho dù nó bám đuôi chúng tôi thì chúng tôi cứ phải dẫn dắt nó rời đi, không thể tới chỗ này hả?”

“Cô lợi hại thì ngay từ đầu nói với chúng tôi đi chứ, cô không nói sao chúng tôi biết nên làm thế nào? Hơn nữa cứ điểm này là của chung, ai cũng có thể đến đây nhé!” Các thành viên trong ban nhạc nói.

“Được rồi, đừng nói nữa, chúng ta vẫn nên nghe lời chuyên gia thì tốt hơn.” Ca sĩ Phan Dược - main vocal cũ, bây giờ đã solo lên tiếng. Sắc mặt anh trắng bệch, tay ôm bụng, thoạt nhìn vô cùng khó chịu.

“A Dược, sao cậu lại làm như thế được hả? Trên đường đi Châu Châu luôn chăm sóc cho cậu, sao cậu lại…”

“Mấy người có ý gì hả? Mấy người đưa chúng tôi vào nguy hiểm mà bây giờ còn cảm thấy mình có lý à?” Thấy họ còn dám thi nhau lên tiếng, Lễ Văn Linh lập tức bất mãn nói. Cô ta thật sự chịu đựng người nhà họ Văn đủ rồi, Văn Anh Đình hại chết con cô ta, bây giờ đám Văn Châu Liên rất có khả năng đã dẫn gấu tới đây, điều này khiến cô ta cảm thấy nghẹt thở. Tại sao trước kia cô ta lại thân thiết với loại người như thế chứ? Cô ta bị phân che mắt rồi chắc?

“Làm sai thì nói xin lỗi là được, có ai bảo đuổi mấy người đi đâu, bây giờ trốn tránh trách nhiệm cái gì? Không cần biết mấy người có biết hay không, mấy người đều đã liên lụy tới người khác.” Evans mỉa mai nói.

Văn Châu Liên bật khóc, mẹ Thường chợt thấy đau lòng vô cùng. Bà mẹ Lê Hân còn chưa lên tiếng, bà ta đã lập tức bảo vệ cô ta: “Mấy người làm gì vậy hả? Ức hϊếp con gái à? Có biết người không biết thì vô tội không hả? Gấu đâu? Sao tôi không nhìn thấy? Một đám người bắt nạt một cô gái, có thấy xấu hổ không?”

Hiện trường đang cãi nhau, comment trong phòng livestream cũng cãi nhau. Có người cho rằng đám Văn Châu Liên cũng đâu có biết, có câu nói người không biết thì vô tội; có người cảm thấy vô tội mà làm hại người khác, chính sự ngu ngốc thiếu hiểu biết đó đã là cái tội rồi, đã ngu ngốc còn ra sức không chịu thừa nhận sai lầm thì càng không thể tha thứ. Còn có người nghĩ gấu có thật sự bám đuôi theo còn chưa chắc đâu, Tống Sư Yểu đã bắt đầu dụ dỗ người khác chỉ trích Văn Châu Liên rồi, họ nghi ngờ cô ỷ vào năng lực bắt nạt người khác…

Mẹ Thường cũng không biết mấy người Thường Trân Trân “đã chết” cũng đang xem chương trình.

Mặc dù đối mặt với cái chết, nhưng sau khi thoát khỏi khu vui chơi đảo sinh tồn, họ cảm giác như vừa trải qua một giấc mơ khủng khϊếp, sau khi tỉnh dậy chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió, cảm giác vẫn còn nguyên vẹn, nhưng vẫn còn chưa để lại dấu ấn sâu sắc trên tinh thần.

Vốn dĩ Thường Trân Trân chỉ để ý Văn Châu Liên một chút thôi. Rõ ràng một giây trước cô ta còn bảo sẽ bảo vệ mình, nhưng ngay sau đó đã buông tay ra, mặc dù rất có khả năng đó là phản xạ có điều kiện mà tất cả mọi người sẽ làm ra, song trong lòng cô ta vẫn hơi vướng mắc.

Nhưng cũng chỉ là một vướng mắc nhỏ mà thôi.

Mãi tới bây giờ cô ta nhìn thấy mẹ Thường bảo vệ Văn Châu Liên đến thế, chẳng hề giận chó đánh mèo Văn Châu Liên. Vừa thấy con trai của Lễ Văn Linh chết là Thường Trân Trân đã lập tức trở mặt rồi, giận cá chém thớt toàn bộ nhà họ Văn, thế mà mẹ của cô ta vẫn yêu thương Văn Châu Liên, hai bên đối lập quá rõ ràng, thế nên trong lòng Thường Trân Trân vô cùng khó chịu.

Cô ta vốn nghĩ rằng mặc dù mẹ mình thích Văn Châu Liên, nhưng càng yêu thương con gái mình hơn. Bây giờ xem ra hình như bà ta càng yêu Văn Châu Liên hơn.

Điều này khiến cô ta hơi căm hận mẹ mình và Văn Châu Liên, cảm thấy dường như mình đã nhìn thấu được điều gì đó.

Trong khu vui chơi đảo sinh tồn, cứ điểm biệt thự thủy tinh.

Trong lúc hai bên cãi cọ thì bầu trời đã hạ một trận mưa to. Văn Anh Đình lập tức nói: “Mưa rồi, mưa sẽ rửa sạch mùi, cho dù gấu tìm chúng ta thì chắc cũng không tìm được đâu. Nếu nó bám theo họ rất gần thì họ không có khả năng không phát hiện, cho nên chắc sẽ không sao đâu.”

Văn Anh Đình vừa lên tiếng, bọn họ cứ như thể tìm được chỗ dựa vững chắc nào đó: “Anh Đình đã nói vậy thì chắc chắn là không thành vấn đề.”

Tống Sư Yểu thản nhiên liếc Văn Anh Đình, dẫn Evans xoay người lên lầu.

Cái liếc mắt bâng quơ ấy dường như không chứa bao nhiêu cảm xúc, song Văn Anh Đình lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, đồng thời bắt đầu nghi ngờ phán đoán của mình. Nhưng anh ta nghĩ lại phán đoán của mình, thấy nghĩ kiểu gì cũng không sai, mưa to thế này chắc chắn sẽ dọn sạch hết mùi rồi.

Nhóm Lễ Văn Linh thì liếc xéo khinh thường, không tin vào phán đoán của Văn Anh Đình. Phán đoán của anh ta chẳng có lần nào chính xác hết, tối hôm trước kêu họ chờ Văn Châu Liên nửa tiếng, kết quả chưa được hai phút bầy sói đã tới, đến khi chạy lại kêu họ rút lui từ từ, kết quả khiến họ bỏ lỡ thời cơ chạy trốn, hại chết Lễ Tuyền. Anh ta lấy đâu ra mặt mũi là còn ở đây phát ngôn? Đúng là loại thùng rỗng kêu to.

“Chuyện đã tới nước này rồi, mấy người tin hay không thì tùy. Nhưng nếu tới lúc đó làm liên lụy tới chúng tôi thì đừng trách chúng tôi không khách sáo.” Lễ Văn Linh hung ác nói, sau đó đi theo chồng lên lầu, đuổi theo Tống Sư Yểu.

Lễ Tuyền đang ở bên ngoài xem livestream gật đầu thật mạnh. Đúng đấy, ba mẹ đi theo chị Yểu bảo đảm không sai! Cách mấy đứa ngu đó xa một chút! Đi dã ngoại sao có thể ôm tâm lý ăn may được chứ, cho dù là chuyên gia sinh tồn dã ngoại cũng phải cẩn thận từng ly từng tý!

Listan cũng không hề do dự dẫn Addison lên lầu chạy theo họ, Lý Đạt Đạt không muốn ở lại đây nên cũng đứng dậy. Văn Châu Liên kinh ngạc gọi cô ta, Lý Đạt Đạt hơi khựng lại một chút, nhưng vẫn lên lầu.

Lê Hân há miệng, cuối cùng không nói gì, vẫn ở lại bên cạnh người nhà chân chính trong cảm nhận của mình.

Từ chuyện này xem ra đa số mọi người vẫn đứng về phía Văn Châu Liên, điều này khiến Văn Châu Liên thở phào nhẹ nhõm. Còn chuyện con gấu, cô ta ấp ủ tâm lý may mắn, cảm thấy chắc họ sẽ không xúi quẩy tới mức đó đâu, chưa chắc con gấu sẽ mò tới đây.

Bên kia, nhóm Lễ Văn Linh đi theo Tống Sư Yểu và Evans vào phòng.

“Sư Yểu, nếu gấu thật sự mò tới đây thì chúng ta nên làm như thế nào đây?” Lễ Văn Linh nói. Con trai cô ta còn đang ốm, dẫn theo cậu chạy trốn hiển nhiên không phải cách hay. Nhưng căn nhà chưa chắc đã phòng ngự con gấu kia được, họ cần làm điều gì đó.

Tống Sư Yểu đáp: “Nếu chỉ có tôi với anh trai thì tôi sẽ lập tức dẫn anh ấy thoát khỏi nơi này.”

“Cho nên?” Lễ Văn Linh mong chờ nhìn cô. Cô ấy bảo nếu chỉ có cô ấy và Evans, nói cách khác bây giờ cô ấy tính cả an nguy của họ, cô ấy sẽ không bỏ mặc họ mà dẫn anh trai mình rời đi.

“Bây giờ chúng ta đang ở hạ lưu của con sông, có rừng đước chứng minh chúng ta đã rất gần với đại dương rồi, nếu cứ men theo con sông đó thì khả năng duy nhất là bị con sông đưa ra biển, nguy hiểm còn lớn hơn cả ở trên đảo, có lẽ chúng ta sẽ chết trên biển.”

Tống Sư Yểu lấy giấy bút, bình tĩnh vẽ bản đồ hải đảo sơ lược mà mình đã suy tính trong đầu. Họ đang ở vị trí bờ rìa của hải đảo, đi ra ngoài thêm một chút chính là bờ cát.

“Trong khoảng thời gian ngắn chúng ta rất khó tìm được một con sông khác để cắt đứt mùi hương, cho dù tìm được thì cũng chỉ còn con đường duy nhất là ra biển thôi, nguy cơ chết chóc còn cao hơn cả con gấu. Cho nên nếu sau này con gấu kia thật sự mò tới đây, không muốn ngồi chờ chết hoặc vẫn phải chịu đựng mối đe dọa bị đuổi gϊếŧ thì cách duy nhất của chúng ta là gϊếŧ nó trước khi bị nó gϊếŧ.”

Vốn dĩ không cần phiền phức như thế đâu, nhưng đám Văn Châu Liên lại để lại dấu vết trên đường, cho con gấu manh mối đuổi theo họ.

“Gϊếŧ nó? Con gấu đó á?” Khổng lồ cỡ đó thật sự có khả năng gϊếŧ được nó sao?

“Cực kỳ khó. Trong lúc dã ngoại, thợ săn có súng mà chọc phải gấu thì cũng bất lực. Đôi khi cho dù mấy phát đạn bắn trúng gấu cũng không thể ngăn cản hành động của nó.”

Lời này khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng và bất lực, ngay cả súng cũng chưa chắc có thể gϊếŧ được gấu, huống chi họ hoàn toàn không có súng. Ngay từ đầu họ đã lục soát căn biệt thự này từ trong ra ngoài, không có bất cứ vũ khí nào cả. Thứ có lực sát thương duy nhất đại khái là dao phay và dao gọt trái cây trong bếp, nhưng hai thứ đó e rằng còn chưa kịp đâm trúng con gấu thì họ đã bị nó xé xác trước rồi.

“Cũng không phải là bó tay.” Tống Sư Yểu nói: “Tôi có một kế hoạch, nhưng phải xem thử con gấu đó có cho chúng ta đủ thời gian hay không.”

Kế hoạch gϊếŧ gấu của Tống Sư Yểu gợi ra sự chú ý của toàn thể khán giả.

/Gϊếŧ gấu! Kíƈɦ ŧɦíƈɦ dữ vậy, con gấu đó thật sự sẽ bị con người gϊếŧ chết sao? To vật vã như thế, quả thực y chang quái vậy ấy./

/Tò mò kế hoạch của Tống Sư Yểu quá, muốn thiết kế cạm bẫy à? Đào hố rồi bố trí cọc ngầm dưới hố gì đó chăng?/

/Con gấu to cỡ đó thì phải đào cái hố lớn chừng nào? Với cả loại bẫy này quá mạo hiểm, hoàn toàn không biết con gấu sẽ xuất hiện từ chỗ nào, rồi còn dụ nó rơi vào bẫy bằng cách nào nữa. Tôi nghĩ với trí thông minh của Tống Sư Yểu thì sẽ không làm kế hoạch mạo hiểm như vậy đâu/

/??? Nghiêm túc đứng đắn cỡ này, lỡ gấu không xuất hiện thì chẳng phải sẽ rất xấu hổ hay sao?/



Trời mưa cả đêm, hôm sau mặt đất ướt nhẹp, còn có mưa phùn rả rích.

Bình an vượt qua một đêm, lại thêm ánh mặt trời khiến những người tối qua bị chấn kinh cảm thấy an toàn, dần dần thả lỏng cảnh giác.

Tống Sư Yểu phân phát nhiệm vụ cho nhóm Lễ Văn Linh, sau khi ăn sáng xong thì sẽ hành động.

Lễ Văn Linh không muốn để đám người đáng ghét này ngồi không hưởng lợi, vậy là bèn nói với những người đang ăn bữa sáng trong nhà ăn: “Để đề phòng bất trắc, chúng tôi sẽ chuẩn bị để gϊếŧ gấu, mấy người muốn đi cùng không?”

Ảnh hậu lên tiếng, những người khác đưa mắt nhìn nhau.

Trần Nhược hỏi: “Cần làm những gì?”

“Nhiệm vụ của tôi và chồng tôi là ra bờ biển nhặt vỏ sò. Listan với Addison đi đào lưu huỳnh. Mấy người có thể chọn đi theo chúng tôi hoặc là nhà Listan.”

“Phải ra ngoài à…” Họ hơi chần chờ. Mặc dù mồm họ nói không tin gấu cũng bám theo mình tới đây, nhưng thực tế trong lòng vẫn hơi sợ hãi, nghĩ lỡ gấu đang nấp trong rừng thì lại không muốn rời khỏi căn nhà này.

Trần Nhược cười nói: “Gϊếŧ gấu? Gϊếŧ con gấu kia á? Gϊếŧ kiểu gì cơ?”

Nghe thấy giọng điệu đáng ghét của cậu ta, Lễ Văn Linh giận tái mặt: “Cậu quan tâm người khác gϊếŧ kiểu gì làm gì, có làm không?”

“Chị Linh, đừng cãi nhau mà.” Văn Châu Liên vội vàng đừng dậy, nói: “Là kế hoạch của Sư Yểu hả? Chị ấy định gϊếŧ gấu bằng cách nào? Nếu chúng ta cần hành động với nhau thì dù sao chị ấy cũng phải giải thích rõ ràng với bọn em mới đúng chứ? Chúng ta đều đã mạo hiểm rất lớn, đáng lẽ phải thương lượng với nhau mới đúng.”

“Đúng thế, không thể cô ta nói gì cũng nghe nấy được.”

“Kế hoạch của chúng tôi là ra biển, chẳng lẽ còn ở lại đây chờ chết hay sao? Còn không biết Tập đoàn Phồn Tinh sẽ xử lý chúng ta như thế nào đâu.”

/Đám người này đúng là chẳng biết thân biết phận gì cả, bọn họ chẳng thèm suy nghĩ xem mình biết được cái mù tịt gì không, có tư cách gì mà đòi thương lượng với Tống Sư Yểu chắc?/

/Trước kia tôi còn rất thích Văn Châu Liên, sao bây giờ càng nhìn càng thấy chướng mắt cô ta thế nhỉ?/

/Chỉ muốn hỏi xem ngoài sáng tác nhạc, nhân cách của Văn Châu Liên còn có điểm nào hấp dẫn?/

/Ra biển á? Mấy người muốn chết à? Chẳng lẽ cho rằng chỉ dựa vào một cái bè trúc thì có thể băng qua đại dương hay sao?/

/Hằng năm Châu Châu làm bao nhiêu từ thiện phiền mấy người lên mạng search giùm, hơn nữa cô ấy nói sai chỗ nào? Tống Sư Yểu là người lãnh đạo hả? Cho dù là lãnh đạo thì khi lên kế hoạch cũng nên bàn bạc với thành viên mới đúng./

/Không giải thích rõ ràng mà bắt người ta mạo hiểm đặt cược tính mạng, người ta chết thì cô ta có chịu trách nhiệm được không?/

“Sư Yểu với Evans đã ra ngoài từ sáng sớm rồi. Thôi, mấy người không làm thì khỏi!” Lễ Văn Linh hối hận. Đám người này đều là lũ ngốc. Thương lượng ư? Trong cái đầu trống trơn của họ có thứ gì để thương lượng với Tống Sư Yểu à?

Cùng lúc đó, cô ta chợt nhớ ra mình cũng từng là một thành viên trong lũ ngốc này, trong lòng kỳ thị Tống Sư Yểu, nhìn mọi hành vi cử chỉ của cô ấy bằng con mắt đầy ác ý, một lòng thiên vị Văn Châu Liên. Bây giờ cô ta đã biết khi đó mình đáng ghét cỡ nào. Con người Tống Sư Yểu thật sự rất tốt nên mới không so đo với mình.

“Khoan đã, tôi đi theo các cô.” Phan Dược đứng dậy. Sắc mặt anh vẫn không khỏe, nhưng hôm qua đã uống thuốc rồi nên không đáng lo ngại.

Phan Dược cầm cái rổ đi theo họ ra ngoài.

Trần Nhược cười khẩy: “Thằng Phan Dược này đúng là vẫn y hồi trước.”

Văn Châu Liên nói: “Vậy… Mọi người chờ buổi tối Sư Yểu trở về rồi hỏi chị ấy kế hoạch cụ thể đi, dù gì đi nữa chúng ta sẽ hành động cùng nhau, hiểu biết cách suy nghĩ của đối phương vẫn rất quan trọng. Có ai muốn giặt ga giường không? Bên kia có máy giặt, lấy lại đây cùng giặt chung đi, mặt trời lên rồi kìa.”

Hôm qua có không ít người chưa kịp tắm đã gục xuống giường ngủ, cho nên Văn Châu Liên vừa nói xong đã có mấy người cầm ga giường tới.

Văn Châu Liên và những người khác kéo dây thừng ngoài biệt thự dùng để treo ga giường. Dưới ánh mặt trời, thiếu nữ xinh đẹp và ga giường trắng tinh, cùng với khu rừng xanh ngắt, thoạt nhìn tươi mát đẹp đẽ như trong truyện tranh.

Mẹ Thường, Lê Hân cùng với Trần Nhược đều ân cần cùng giúp đỡ cô ta, bốn người làm việc rất vui vẻ, đám đàn ông vây xem cũng cảm thấy cảnh tượng này rất tốt đẹp.

Cuối cùng Thường Hữu Thanh cũng hạ sốt, cả người trở nên khỏe khoắn hơn hẳn. Tìm được đường sống trong chỗ chết một lần, anh ta cảm thấy tâm tình của mình đã thay đổi, cuối cùng cũng đột phá bình cảnh từ trước tới nay. Kịch bản mà lúc trước không dám nhận có lẽ bây giờ đã nhận được rồi, anh ta tin rằng mình có thể nhận giải thưởng.

Anh ta đi ra ngoài chào mọi người, thấy mẹ mình vẫn khỏe mạnh thì nở nụ cười: “Mẹ.”

“Con trai!!!” Thấy con trai xuống giường, mẹ Thường vui sướng vô cùng, lập tức chạy tới kiểm tra một trận, rồi lại chạy vào nhà bưng cháo hầm cho anh ta ra ngoài để anh ta ăn, làm xong mới nở nụ cười tươi roi rói ra ngoài tìm Văn Châu Liên.

“Châu Châu, cháu xem con của bác nè, thân thể khỏe mạnh lắm, người trẻ tuổi có khác.” Mẹ Thường nói. Thường Hữu Thanh ba mươi tư tuổi, Văn Châu Liên mới mười tám, mẹ Thường luôn mong muốn Thường Hữu Thanh có thể cưới Văn Châu Liên về nhà, sợ nhà họ Văn chê Thường Hữu Thanh lớn tuổi nên luôn nhấn mạnh Thường Hữu Thanh còn trẻ.

Văn Châu Liên cười xấu hổ, trong lòng lại rất đắc ý, mẹ Thường thích mình cỡ này cơ mà.

“Tiểu Hân à, Châu Châu xuất sắc thật đấy, các em chọn con bé là đúng, nếu là chị thì chị cũng chọn con bé.” Mẹ Thường nói.

Sắc mặt Lê Hân lập tức khó coi, thầm nghĩ người đàn bà này đúng là chẳng có EQ gì cả, ăn nói kiểu gì vậy? Phụ nữ nông thôn chẳng biết mang ơn, nếu không có Tống Sư Yểu thì hai mẹ con bà ta đã chết từ lâu rồi.

Trần Nhược: “Tôi tán thành.”

Một cơn gió xuyên qua khu rừng chợt ùa tới, một tấm ga giường màu trắng bị thổi bay lên trời, lá rụng tung bay, nhánh cây lắc lư sàn sạt.

Theo bản năng, họ ngẩng đầu lên nhìn theo tấm ga giường bị thổi bay, ngay khoảnh khắc đó, biến cố đột nhiên xảy ra.

Thường Hữu Thanh đang ăn cháo trong nhà ăn làm rơi chiếc thìa vào chén, vẻ mặt hoảng sợ, con ngươi rung lên.

Tất cả mọi người kinh hoàng nhìn về một phía, mọi âm thanh trong thế giới đều biến mất, chỉ còn lại tiếng trái tim kinh hoàng, máu điên cuồng chảy trong mạch máu của họ.

Sự cố ngoài ý muốn xảy ra, không hề có bất cứ dấu hiệu nào.

Con gấu nâu đó bất chợt bước ra từ trong khu rừng, xuất hiện trước mắt mọi người mà không hề báo trước.

Khán giả trong phòng livestream hoảng sợ tới độ khu bình luận trống rỗng trong giây lát.

“Á!” Có ai đó hoảng sợ hét lên, người bên ngoài lập tức xông vào biệt thự, Trần Nhược lập tức vắt chân lên chạy, nhưng lại bị một hòn đá vấp chân té ngã.

Văn Châu Liên và Lê Hân sợ điếng người, mãi tới khi Văn Anh Đình lao tới kéo hai người thì mới vội vã bỏ chạy.

Mẹ Thường bị bỏ rơi tại chỗ. Bà ta đã lớn tuổi, phản ứng không đủ nhanh, toàn thân cứng đơ tại chỗ, con gấu nâu đã xông về phía bà ta.

Thấy con gấu to bằng ngọn núi nhỏ nhào tới, đầu óc mẹ Thường trống trơn, mãi tới khi đột nhiên bị đẩy ra, thoát khỏi miệng gấu thì bà ta mới phản ứng lại.

Bà ta bò dậy từ mặt đất, quay đầu nhìn, trời đất quay cuồng.

Thường Hữu Thanh bị cắn cổ, toàn thân vắt vẻo trong miệng con gấu. Gấu nâu cắn con mồi, thấy Trần Nhược ở cách đó không xa bị ngã xuống thì lại nhổm dậy, nó tham lam tiến lên giơ bàn tay đập trúng vai Trần Nhược, bờ vai của Trần Nhược lập tức bị đập vỡ xương, cả cánh tay bị kéo đứt, cậu ta cất tiếng kêu thảm thiết.

Lúc này, Văn Anh Đình cầm bình chữa cháy xông ra điên cuồng phun vào mặt con gấu. Gấu nâu hoảng sợ, khom lưng kéo Thường Hữu Thanh rồi xoay người bỏ chạy. Máu tươi chảy lênh láng trên mặt đất, kéo dài vào trong rừng.

“A a a a a…” Mẹ Thường cất tiếng thét thống khổ bất lực, ánh mắt cứ như sắp lồi ra ngoài. Song những người trốn trong biệt thự không ai có thể giúp đỡ bà ta, kể cả Văn Châu Liên mà bà ta thích nhất.

/Ahhhhhhhhhh!!!/

/Thị đế bay màu!!!/

/Đạ mú đạ mú đạ mú, mặc dù xem qua phim ảnh rồi, nhưng cảnh tượng mình tự tưởng tượng ra càng đáng sợ hơn nhiều!/

/Đáng đời loại vong ơn bội nghĩa, mình tự tạo nghiệp giờ báo ứng lên đầu con mình./

/Chẳng phải thích Văn Châu Liên hay sao? Chẳng phải tin Văn Châu Liên chứ không tin Tống Sư Yểu hay sao? Chẳng phải gấu không bám đuôi hay sao? Vui sướng chưa bất ngờ chưa???/

Người trong biệt thự đều choáng váng. Con gấu kia tới nhanh mà đi cũng nhanh, song nỗi sợ hãi mà nó để lại như mây đen bao phủ trên không trung, mãi không tan biến. Thường Hữu Thanh bị bắt đi rồi ư? Họ không khỏi nhớ tới thi hài mà mình thấy trên đường, Thường Hữu Thanh cũng sẽ như vậy, bị mổ bụng ra, bị ăn hết chỉ còn lại những bộ phận bị con gấu chê…

“Gấu… gấu thật sự bị chúng ta dẫn tới đây…”



Không hề hay biết tình huống thê thảm xảy ra ở biệt thự, Tống Sư Yểu dẫn Evans và Lý Đạt Đạt đang đi đào đất nitrat trong rừng. Lý Đạt Đạt hơi sợ khung cảnh tĩnh mịch chung quanh, nhất là đằng sau những thân cây cao lớn và bụi cây.

“Cô không tin em gái tôi hả?” Thấy cô ta đào đất cũng không tập trung, Evans lạnh giọng hỏi.

Lý Đạt Đạt sửng sốt một chút rồi lắc đầu: “Đương nhiên tôi tin cô ấy, nhưng… khó tránh khỏi vẫn hơi sợ hãi. Hai người không nhìn thấy sự khủng bố của con gấu đó đâu.”

“Em gái tôi bảo nó sẽ không xuất hiện ở chỗ chúng ta thì không có.” Nói xong, Evans nén đất trong gùi của Lý Đạt Đạt cho chặt hơn một chút, lại xúc thêm mấy xẻng bỏ vô đó. Lý Đạt Đạt là người mẫu nên rất gầy, nhất thời bị đè tới mức suýt nữa vỡ cả vai.

/Evans - chàng trai thẳng như ống thép/

/Trừ em gái ra, những người phụ nữ khác đều không phải là phụ nữ.jpg/

/Ha ha ha ha độc thân là đáng lắm/

Tống Sư Yểu đi tới từ đằng trước, nói: “Đằng trước có hang dơi, chúng ta đi lấy ít phân dơi đi.”

“Em gái, cô ta không tin em.” Evans thừa cơ hội mách lẻo.

Lý Đạt Đạt cả kinh, vội nói: “Không phải đâu, tôi chỉ hơi bị ám ảnh thôi, con gấu đó rất đáng sợ!”

Tống Sư Yểu mỉm cười dịu dàng an ủi: “Tôi biết mà, không sao đâu, đừng sợ. Văn Anh Đình nói cũng có lý, mưa to sẽ rửa sạch mùi, hơn nữa bây giờ lượng nước trong không khí rất dày cũng sẽ ảnh hưởng tới khứu giác của gấu, nó sẽ không dễ dàng tìm thấy chúng ta đâu.”

Nghe giọng nói của cô, Lý Đạt Đạt yên tâm hơn, gật đầu.

Tống Sư Yểu dẫn họ đi tới hang dơi, đôi mắt cong lên.

… Trừ phi là một đám người tụ tập ở một chỗ, sinh ra mùi vị nồng hơn, khiến loài gấu khứu giác nhạy bén có thể lần mò theo mùi vị trong không khí mà tìm tới.

Bình luận

Truyện đang đọc