CÁI QUỲ NÀY TÔI NHẬN!

Mấy người dẫn theo Tống Sư Yểu đi về phía trước. Trần nhà bóng loáng của hành lang phản chiếu bóng dáng của họ, họ đưa mắt nhìn nhau, thoạt nhìn thấp thỏm bất an, nhưng vẫn kiên định dứt khoát.

/Thôi toang toang toang, sắp bắt đầu rồi/

/Tui bắt đầu căng thẳng rồi nè/

“Các anh có chuyện gì?” Tống Sư Yểu hỏi.

“Chuyện rất quan trọng, chúng tôi cảm thấy sẽ ảnh hưởng tới tương lai của chúng ta nên muốn bàn bạc với cô một chút.” Người dẫn đầu lên tiếng. Anh ta là một nam diễn viên họ Quan, thường xuyên vào vai nam phụ thứ nhất nam phụ thứ hai, diễn xuất tầm trung, nhân khí cũng tầm trung, tình huống vẫn rất xấu hổ. Lần này được tới đảo sinh tồn cũng là ké vị trí của người khác, còn muốn dựa vào chương trình này để tìm kiếm lối ra nào đó khác, bây giờ xem ra đúng là sắp sửa có một khởi đầu khác rồi.

Ánh mắt anh ta bình tĩnh trở lại, nhưng lại chợt có một tia đỏ tươi như máu lóe qua đáy mắt.

Rẽ qua ngã rẽ, tiến vào căn phòng nghỉ mà họ đã chọn, cửa vừa đóng lại thì lập tức bị khóa trái.

Tống Sư Yểu quay đầu liếc nhìn, sau đó nhìn về phía họ: “Các anh có ý gì?”

“Sư Yểu.” Nam diễn viên trẻ họ Quan nói: “Chúng tôi cũng không muốn đi đến tình trạng này với cô đâu. Chúng tôi hỏi cô lần cuối, chúng tôi muốn mang tinh thể đi, được hay không?”

Tống Sư Yểu nhìn ánh mắt đe dọa của họ: “Không được.”

“Vậy thì đừng trách chúng tôi không khách sáo!”

Hai người đàn ông tiến tới đè lên vai Tống Sư Yểu, khống chế cô. Tống Sư Yểu không giãy dụa, chỉ nhìn họ với vẻ phức tạp: “Các anh có muốn soi gương xem các anh có còn quen biết chính bản thân mình nữa không!”

“Đừng nói mấy câu kiểu đó với chúng tôi nữa, chúng tôi chịu đủ rồi.” Nam diễn viên họ Quan nổi giận: “Nói gì mà tinh thể không quan trọng, đó là vì các người có hết mọi thứ rồi nên mới có thể dễ dàng bảo là không quan trọng. Nếu các người đứng ở vị trí của bọn tôi thì tôi không tin cô còn có thể nói câu như vậy! Tống Sư Yểu, nếu cô thức thời thì vốn dĩ sự việc sẽ không cần đi đến nước này, cô đã gây trở ngại cho người khác đấy, cô biết không?!”

“Đúng thế, ai mà không muốn có tinh thể?! Cho dù không cần tài hoa thì cũng muốn có sức khỏe! Cho dù là Lễ Văn Linh với Evans cũng rất muốn, chẳng qua có cô ở đây nên mới không có ai dám nói thôi!”

Tống Sư Yểu: “Cho nên các anh cho rằng chỉ cần tôi chết thì các anh có thể suиɠ sướиɠ cùng nhau nắm tay đào tinh thể ư?”

“Đúng thế!”

“Tôi lại thấy không phải như vậy đâu. Tôi cho rằng tiếp theo các anh sẽ cùng nhau nắm tay đi đào tinh thể, từ đào tinh thể của người chết sang đào của bệnh nhân còn sống, sau đó bắt đầu phân chia không công bằng, tính kế cướp tinh thể của những người nhiều hơn, cuối cùng thăng cấp đến mức gϊếŧ người, tàn sát lẫn nhau, mãi tới khi người chiến thắng cuối cùng xuất hiện. Sau đó sẽ bị Tập đoàn Phồn Tinh bắt được.”

“Không thể nào! Cô đừng tiếp tục mê hoặc người khác nữa! Đừng nghe cô ta, chẳng lẽ chúng ta lại không thể khống chế được bản thân hay sao?” Thấy đồng bạn hơi dao động, nam diễn viên họ Quan nói.

/Chẳng phải anh ta đang không thể khống chế bản thân đó sao?/

/Kẻ nghiện chính là như thế này còn gì, cảm thấy mình có thể khống chế bản thân, ấp ủ tâm lý may mắn, sau đó hít một lần, đến sau này táng gia bại sản, ruồng bỏ vợ con, bán linh hồn cho quỷ dữ/

/OOC rồi nhé, họ Quan tiêu đời rồi/

/Đáng đời lắm!/

Lúc này, cửa buồng trong mở ra, một người bệnh bị trói bị mang ra.

“Chúng tôi sẽ nói cô bị người mắc bệnh khát máu cắn vì cứu chúng tôi.” Nam diễn viên họ Quan nói.

Thực tế ba NPC người thật tạm thời dụ dỗ họ làm chuyện càng quá quắt hơn với Tống Sư Yểu, chung quy mặc dù sẽ bị làm mờ, nhưng cũng đủ để khán giả xem phát sóng trực tiếp cảm thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ rồi ảo tưởng đủ kiểu, Tống Sư Yểu cũng sẽ rất thống khổ.

Nhưng họ thật sự đánh giá cao mấy người này. Mấy người này không phải là NPC người thật, biết mình sẽ không chết thật nên không hề sợ hãi, hơn nữa còn làm chuyện xấu nên ai còn có tâm trạng đi nghĩ tới chuyện khác nữa. Gài bẫy Tống Sư Yểu bị cắn đã là chuyện khiến họ sợ hãi rồi.

“Mau, đưa tới đây!”

Người mắc bệnh khát máu kia đã rất đói khát rồi, há miệng nghiến răng, đôi mắt đỏ quạch. Hắn ta bị mang tới trước mặt Tống Sư Yểu.

Tống Sư Yểu thở dài một hơi: “Chúng tôi đã cho các anh cơ hội rồi.”

Cái gì?

“Rầm!” Tống Sư Yểu vừa dứt lời thì bỗng một tiếng động lớn vang lên, khóa cửa bị đập vỡ văng ra ngoài, cánh cửa cũng bay ra.

Họ giật thót tim, kinh hãi quay đầu lại thì thấy nhóm Evans, Lễ Văn Linh đều đứng trước cửa, tay cầm một tấm thẻ phòng nhìn họ với vẻ mặt vừa thất vọng vừa phẫn nộ.

Evans sải bước đi tới, một tay đánh bay kẻ đang bắt giữ Tống Sư Yểu, kéo Tống Sư Yểu đến bên cạnh mình, trừng họ bằng ánh mắt như muốn gϊếŧ người: “Đồ ăn cháo đá bát vong ơn bội nghĩa!”

/Không nổi tiếng cũng có lý do hết đấy, quá ngu xuẩn, không biết ngay từ đầu Tống Sư Yểu đã phát hiện họ có gì đó khác thường nhưng vẫn muốn cho họ một cơ hội, ai ngờ họ vẫn làm như vậy/

/Sao Văn Châu Liên còn mặt dày đứng trong đó vậy hả? Quá ghê tởm, cô ta với ba tên xấu xa kia là đồng bọn mà!/

/Sự ác độc của Văn Châu Liên khiến người ta thấy chừng đó là đủ rồi. Còn muốn họ cưỡиɠ ɦϊếp Tống Sư Yểu nữa chứ, bây giờ còn bày ra vẻ mặt thất vọng/

/Chỉ có tôi cảm thấy Tống Sư Yểu cũng có vấn đề à? Rõ ràng biết họ bị cám dỗ, chẳng lẽ không thể trò chuyện đàng hoàng với họ được hay sao mà cứ phải chờ cho tình huống phát triển đến mức không thể vãn hồi như lúc này?/

/Tống Sư Yểu đã nói với nhóm Lễ Văn Linh và Listan là có lẽ đêm nay sẽ xảy ra chuyện, nhưng lại bỏ qua người nhà họ Văn, bảo cô ta không có ý đồ lấy việc công để trả thù riêng thì ai mà tin chứ/

/Lũ phân lợn lại bắt đầu rồi kìa, đang cố gắng dắt mũi người khác đấy hả?/

/Tống Sư Yểu bận lắm nhé, cả ngày tìm thuốc giải tìm tuyến đường trong viện nghiên cứu bận gần chết, giờ còn phải chú ý tới sự phát triển khỏe mạnh của thân thể và tâm hồn người khác nữa à… Làm ơn đi cô ấy mới 18 tuổi, không phải là mẹ đẻ của mấy người này! Ăn cháo đá bát chính là ăn cháo đá bát!/

Văn Châu Liên đứng ở đằng sau nhìn đám người còn chưa bắt đầu đã game over, thầm mắng đúng là một lũ vô dụng, còn tưởng ít nhất có thể khiến Tống Sư Yểu mất mặt chứ, ai ngờ đã lòi đuôi ngay từ đầu rồi.

Ba NPC người thật tạm thời quan sát thông qua camera theo dõi, Hứa Bạch Dương lắc đầu: “Quả nhiên, đúng là nhân vật phản diện chết vì nói nhiều. Vừa rồi chỉ cần không lắm mồm đẩy Tống Sư Yểu vào bên miệng thì chẳng phải đã xong rồi hay sao.”

Tiêu Nghiêu cầm một cái máy chơi game vừa chơi vừa nhíu mày, Từ Siêu nhìn vào: “Còn chưa phá đảo hả?”

Tiêu Nghiêu: “Chưa, trò chơi ngu xuẩn này, tìm hung thủ trong mười người, tôi tìm hết cả mười người mà còn bảo tôi thua… Mẹ nhà nó!”

“Lại thua nữa hả? Đỉnh thế, không hổ là thế giới do Quốc vương bệ hạ thiết kế, không ngờ vẫn có game làm khó lão Tiêu. Đáng tiếc…”

Tiêu Nghiêu tức điên người vì một con game, nhưng không phá đảo thì lại không cam lòng, thế nên sắc mặt rất khó coi, tức giận nhìn về phía màn hình.



Ý thức được mình đã lộ tẩy từ đầu, nam diễn viên họ Quan dứt khoát bất chấp tất cả, thẹn quá thành giận: “Chẳng lẽ mấy người không cần tinh thể hả? Nếu không có Tống Sư Yểu thì mấy người không muốn có hay sao?”

“Muốn, cho nên có Tống Sư Yểu ở đây, chúng tôi cảm thấy rất may mắn.” Lễ Văn Linh giận dữ: “Kẻ không có giới hạn chính là không có giới hạn, đừng có ở đó mà ăn nói lý do đường hoàng gì nữa, chúng tôi không phải là loại rác rưởi như các người!”

Nam diễn viên họ Quan sửng sốt. Dưới ánh mắt khiển trách của mọi người, anh ta thẹn quá thành giận, không khỏi nhớ tới ba người kia. Dù gì đội ngũ của Tống Sư Yểu cũng đã không còn chỗ cho họ dung thân nữa, chi bằng gia nhập bên kia luôn đi cho rồi, chắc chắn họ cũng có năng lực rời khỏi hòn đảo này!

“Được rồi quý vị, khởi động đến đây là kết thúc được rồi.” Giọng nói của Tiêu Nghiêu chợt vang lên trong hành lang.

Giọng nói của Tiêu Nghiêu thu hút sự chú ý của mọi người. Đám người nam diễn viên họ Quan lập tức thừa dịp này đẩy đám người cản đường chạy ra ngoài: “Anh Tiêu!”

“Đứng lại!” Người khác cũng đuổi theo chạy ra.

Nhưng mọi người vừa ra ngoài căn phòng thì ánh đèn trên hàng lang chợt sáng ngời, chói mắt tới mức mọi người đều nhắm mắt lại theo phản xạ. Cùng lúc đó, toàn bộ cửa của các căn phòng trên hàng lang đều tự động khép lại, khóa vào.

Cái gì?!

Tống Sư Yểu ngẩng đầu lên, nhìn thấy cuối hành lang bỗng nhiên có một bức tường dần dần hạ xuống. Cô xoay người nhìn về một đầu khác của hành lang, cũng có một bức tường hạ xuống.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, tất cả mọi người đều bị nhốt trong hành lang này, không còn chỗ nào để trốn.

“Đây… đây là tính làm trò gì vậy?”

“Hơi đáng sợ đấy, chuyện gì vậy…”

/Woaaaaaa bắt đầu kíƈɦ ŧɦíƈɦ rồi kìa!!!/

/Ba NPC người thật tạm thời này hình như có chút tài năng đấy/

/Tôi linh cảm ba người này có thể khiến Tống Sư Yểu chịu khổ/

/A a a a a có nguy hiểm kìa A Kỳ đang ở đâu?!/

Trong đại sảnh phát sóng “Ngày phán xét chính nghĩa”, Đàm Uy thấy Tống Sư Yểu hiếm lắm mới rơi vào thế yếu, không khỏi nở nụ cười thoải mái.

“Quả nhiên, tập đầu tiên là vì không yêu cầu bằng cấp của khách mời với NPC người thật tạm thời nên mới ra nông nỗi đó. Núi cao còn có núi khác cao hơn, Tống Sư Yểu thiên tài thì đã sao? Có nhiều người còn thiên tài hơn cô ta!” Tin rằng sau khi kết thúc tập này, cư dân mạng sẽ không còn mắng ông ta nữa.

“Đạo diễn Đàm, bằng cấp của ba NPC người thật tạm thời này cao lắm à?” Có nhân viên hỏi.

“Dĩ nhiên rồi, ba người này đều là sinh viên của Đại học Khoa học và Công nghệ Đế quốc, còn trẻ tuổi đã giành được huy chương vàng cuộc thi Hướng Thần Giả.”

“Woa! Thế thì chẳng phải là được gặp Quốc vương bệ hạ rồi hay sao?”

Mặc dù thứ hạng của Đại học Khoa học và Công nghệ Đế quốc nằm dưới Đại học Thủ đô Đế quốc, nhưng điều đó liên quan tới việc thời gian thành lập Đại học Khoa học và Công nghệ Đế quốc ngắn hơn. Mà cuộc thi Hướng Thần Giả, ai nấy đều biết Quốc vương bệ hạ của họ là một kẻ cuồng công nghệ, cuộc thi này do chính phủ thiết lập, người hoặc đoàn đội giành được huy chương vàng thì sẽ nhận được tư cách gặp mặt Quốc vương. Đương nhiên tiền đề là Bệ hạ sẵn lòng cho họ vinh hạnh đó, không thì giành được huy chương vàng cũng vô ích.

Điều này cũng không gây ảnh hưởng tới chất lượng của giải thưởng này. Nhận được giải thưởng thì sẽ có cơ hội được gặp mặt Quốc vương bệ hạ, đây chính là trọng lượng nặng nhất.

“Họ không đủ may mắn, Bệ hạ không gặp mặt họ.”

“Thảm thật đấy.”

Đàm Uy không thèm quan tâm họ có thảm hay không. Dù sao ông ta biết lần này Tống Sư Yểu sẽ thảm rồi, ba NPC người thật tạm thời này không phải hạng chó mèo như tập trước đây đâu.



Thế giới thực tế ảo.

Bầu không khí căng thẳng tràn ngập khắp hành lang. Cái gì không biết mới là thứ đáng sợ nhất.

“Anh… Anh Tiêu?” Đám nam diễn viên họ Quan lên tiếng.

Mỗi sợi dây thần kinh trong đầu Tống Sư Yểu đều căng thẳng: “Tiêu Nghiêu! Rốt cuộc các anh định làm gì?”

“Đó là thứ gì vậy?” Addison bỗng nhìn đằng trước.

Tất cả mọi người nhìn theo hướng đó theo phản xạ, chỉ thấy có cái gì đó đang lõm vào bức tường, sau đó lại lồi ra.

Đó là cái gì?

“Nằm sấp xuống! Mau nằm sấp xuống!” Lại nghe thấy tiếng hô sốt ruột của Tống Sư Yểu. Cô kéo Evans ngã úp mặt xuống sàn nhà.

Mọi người đều căng thẳng, người phản ứng nhanh đã nghe lời nằm xuống sàn nhà ngay lập tức.

“Vút vút vút…”

Chỉ nghe thấy một đợt tiếng không khí bị xé rách, từng cơn gió rất nhỏ nhưng lạnh lẽo lướt qua trên người mình.

Họ không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ ôm kín đầu, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.

Tiếng động này kéo dài khoảng chừng nửa phút mới biến mất, họ mới cẩn thận mở mắt ra. Đằng trước vô cùng yên ắng, hết thảy vẫn y hệt như ban đầu, mãi tới khi mọi người ngẩng đầu nhìn ra đằng sau thì đôi mắt lập tức kinh hoàng, da đầu tê dại.

Nam diễn viên họ Quan và một đồng bọn của anh ta, chắc là vì không phản ứng kịp thời nên trực tiếp đứng đó thừa nhận công kích, vô số cái đinh đâm vào thân thể của họ, gương mặt bị vô số chiếc đinh ghim vào, máu tươi chảy xuôi xuống dưới. Họ còn chưa chết, nhưng đã không thể phát ra âm thanh nào, lảo đảo bước đi vươn tay về phía mọi người như đang van xin sự giúp đỡ vô ích, nhưng cuối cùng vẫn ngã xuống sàn nhà.

Vừa rồi là một cơn mưa đinh nhọn!

/!!!!/

/Đậu má! Làm mị sợ chết khϊếp!!!/

/Kíƈɦ ŧɦíƈɦ kíƈɦ ŧɦíƈɦ kíƈɦ ŧɦíƈɦ kíƈɦ ŧɦíƈɦ!!!/

/Ba diễn viên quần chúng kia ác thế!/

Vừa rồi được Văn Anh Đình đè xu0"ng mặt đất bảo vệ, nét mặt Văn Châu Liên cứng đờ. Họ không báo cho cô ta biết kế hoạch này!

Tất cả mọi người đều sợ hãi, sắc mặt trắng bệch. Cách chết này cũng đáng sợ hệt như bị gấu ăn thịt! Họ không dám tưởng tượng nếu vừa rồi Tống Sư Yểu không phản ứng kịp thời thì họ đều sẽ bị đinh đâm thành tổ ong vò vẽ!

“Số người tử vong trong vòng thứ nhất, hai người!” Giọng nói của Tiêu Nghiêu lại vang lên: “Không hổ là Tập đoàn Phồn Tinh! Hệ thống bảo vệ trong viện nghiên cứu này đỉnh thật đấy, hoàn toàn thuộc đẳng cấp điện ảnh rồi, quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hy vọng các người sẽ thích nó.”

“Chúng mày là đồ bệnh h0ạn! Lũ điên! Thả bọn tao ra ngay!” Listan giận tím mặt, đấm mạnh vào cánh cửa gần đó nhất, nhưng cánh cửa không hề hấn gì.

Lễ Văn Linh lấy tấm thẻ phòng lúc trước vừa mở cửa căn phòng mà lúc nãy Tống Sư Yểu bị nam diễn viên họ Quan bắt vào, nhưng vừa lấy ra thì đợt công kích thứ hai đã bắt đầu.

Bức tường đằng trước lại bắt đầu thay đổi.

“Tất cả đứng sát vào tường bên phải!” Tống Sư Yểu lại kêu lên.

Tay Lễ Văn Linh run lên, thẻ phòng rơi xuống đất, nhưng cô ấy không có thời gian chú ý mà vội vàng nghe theo mệnh lệnh. Cô ấy vừa đứng sát vào tường thì vô số chiếc đinh không thể thấy rõ hình dáng đã bay lả tả sát qua chóp mũi của cô ấy, khiến cô ấy kinh hãi chảy mồ hôi đầy mũi, thậm chí nín thở.

“Á!” Có người kêu lên thê thảm: “Cánh tay của tôi!”

Người vừa kêu chính là Lý Tư Thanh. Ông ta chậm mất một bước, chưa kịp rụt tay lại thì đã bị bảy tám chiếc đinh bắn trúng.

Sau khi vòng thứ hai kết thúc, nhìn bàn tay đẫm máu của mình, Lý Tư Thanh vừa run rẩy vừa phát ra tiếng kêu thảm thiết khó có thể chấp nhận sự thật: “Tay tôi! Tay của tôi!!!

Cánh tay bị thương là tay phải. Với tư cách là một họa sĩ, tay phải bị thương cỡ này thì sự nghiệp của ông ta sẽ bị sụp đổ.

Nhưng không ai có thời gian quan tâm tới ông ta. Tất cả mọi người đều gặp phải nguy cơ sống còn, mọi người đều vô cùng sợ hãi, còn ai có thể quan tâm tới cánh tay của ông ta được nữa.

“Chị Linh, thẻ phòng đâu?” Tống Sư Yểu vừa cảnh giác vừa hỏi.

“Thẻ phòng… thẻ phòng…” Lễ Văn Linh thở hổn hển nhìn trái nhìn phải, nhưng trong lúc nhất thời không tìm thấy nó ở đâu. Thẻ phòng màu trắng, hành lang cũng màu trắng, trong lúc kinh hoàng, tấm thẻ phòng đó cứ như tàng hình rồi.

Trải qua hai đợt trước đó, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm bức tường đằng trước. Song lần này bức tường sau lưng họ lại đang lặng lẽ xuất hiện thay đổi.

Văn Châu Liên tức điên người. Ba NPC người thật tạm thời kia đang làm trò gì vậy?!! Có kế hoạch này thì tại sao không báo trước cho cô ta? Nếu nói trước thì cô ta sẽ không chạy tới đây để xem trò hay để rồi bị cuốn vào thế này!

Bình luận

Truyện đang đọc