CÁI QUỲ NÀY TÔI NHẬN!

Bên trong chung cư nam, Giang Bạch Kỳ đàng nấu bữa tối nhìn cảnh tượng ở chung cư nữ đối diện, cúi đầu nhìn dao và thịt của mình.

Lúc trước Tống Sư Yểu nói muốn ăn gì?

“Bang!” Con dao cắm phăng trên thớt, Giang Bạch Kỳ tháo tạp dề xuống, xoay người rời đi.

Kim Ngọc cảm thấy hơi choáng váng trước ánh mắt của Tống Sư Yểu, lâm vào trạng thái bay bổng lạ thường.

“Ngọc?” Kim Diệu kỳ quái gọi một tiếng.

Lúc này Kim Ngọc mới hồi phục tinh thần, hóa ra anh ta đã ở trong ký túc xá của mình rồi.

Kim Diệu nhìn anh ta với vẻ tò mò: “Anh nghe nói em tới chung cư nữ tìm Tống Sư Yểu à?”

“Ừ.”

“Tìm cô ta làm gì?”

“Không có gì, hiện giờ cô ta đăng video lên trang web của em, nói chuyện với cô ta chút thôi.” Kim Ngọc mở máy tính lên, nói với vẻ nghiêm túc. Anh ta cũng đã quên mất vốn dĩ mình tới tìm Tống Sư Yểu là để gây khó dễ cho cô rồi. Nghĩ tới nụ cười của Tống Sư Yểu với anh ta, Kim Ngọc không kìm được thầm nghĩ, liệu có phải cô ta đang dùng mỹ nhân kế với mình không? Haiz, phụ nữ.

Kim Diệu nhìn khóe môi Kim Ngọc khẽ cong lên, tâm trạng có vẻ không tệ, đôi mắt nheo lại, trong lòng đột nhiên có chút bực bội.

Tống Sư Yểu làm video một lát, cảm thấy hơi đói, nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ rồi mà người đưa cơm của cô vẫn chưa gửi đồ ăn tới.

Tống Sư Yểu ôm chuồn chuồn lên, đi tới sân phơi, thấy Giang Bạch Kỳ không ở phòng khách.

“A Kỳ?” Tống Sư Yểu dịu dàng gọi một tiếng.

Giang Bạch Kỳ đang chơi game trong phòng ngủ, động tác hơi khựng lại, sau đấy trở mình coi như không nghe thấy.

Nhưng giọng của Tống Sư Yểu trực tiếp truyền tới tai anh, anh vẫn luôn đeo tai nghe, sao có thể không nghe thấy chứ.

“Anh ở đâu? Ăn cơm chưa, tôi đói rồi, anh đang ở đâu thế?” Cô gái mặt dày không biết xấu hổ liên tục lải nhải, giọng nói dịu dàng không ngừng vang lên.

“... Sao hả, Kim Ngọc không mời cô ăn cơm à?” Giang Bạch Kỳ bị làm phiền tới mức không chịu nổi, anh ngồi dậy, giọng nói khàn khàn có chút bực bội. Anh cảm thấy gần đây anh quá kỳ lạ, ý thức được bản thân hình như đang bị thuần hóa.

Rõ ràng trước đây anh vẫn luôn nhắc nhở chính mình, Tống Sư Yểu không thể nào thật sự thích anh được, nhưng vì đột nhiên cô trở nên trắng tay, bản thân anh cũng bất ngờ, sau đấy vì nảy sinh lòng thương cảm với cô mà mất đi sự phòng bị, kết quả bị đối phương nắm được cơ hội dây dưa, bất tri bất giác đã trở thành như bây giờ.

Nhưng cảnh tượng cô và Kim Ngọc ngồi cùng nhau đã cho anh một đòn cảnh cáo, họ đều là những người tỏa sáng lấp lánh, nhìn xứng đôi như vậy, họ mới là người cùng một thế giới.

Hoặc là Tống Sư Yểu vốn dĩ đã như vậy, cô chính là người như vậy… Cô có thể nhìn thấy tất cả những người trên thế giới này, dù là người đó nhỏ bé, u ám đến đâu đi nữa. Chứ không phải anh có gì đặc biệt.

Tống Sư Yểu hơi kinh ngạc, ngay sau đó vui vẻ bật cười: “Anh ghen sao?”

“Cô rất phiền phức.”

“Tôi chỉ bàn chuyện công việc với Kim Ngọc thôi, phải kiếm tiền chứ.”

Giang Bạch Kỳ theo bản năng muốn nói gì đó, nhưng rất nhanh đã kiềm chế lại, không nói gì.

“A Kỳ, tôi đói lắm…” Tống Sư Yểu bắt đầu nhắc lại.

Giang Bạch Kỳ cảm thấy cực kỳ phiền phức, xoay người đi vào nhà bếp, nấu cơm trong tức giận. Làm gì vậy, sao anh phải làm những chuyện này chứ?

Tống Sư Yểu đứng ở sân phơi thưởng thức dáng vẻ nhã nhặn cúi đầu nấu cơm của Giang Bạch Kỳ, từ khóe mắt đến đuôi mày đều không giấu nổi ý cười ngọt ngào.

“ A a a a a a a ngọt quá!!!”

“Tôi chèo mạnh thuyền này!!!”

“Cứ cảm thấy bị Tống Sư Yểu để ý như vậy, sự tồn tại của Giang Bạch Kỳ cũng đâu thấp lắm đâu.”

“Tống Sư Yểu dùng ống nhòm nhìn Giang Bạch Kỳ, Giang Bạch Kỳ dùng máy theo dõi quan sát Tống Sư Yểu đang nhìn mình… Cả hai nhìn trộm nhau à??”

“Nhìn trộm là không đúng, nhưng họ nhìn trộm lẫn nhau, trong lòng biết rõ mà không chút để ý, thậm chí còn rất hưởng thụ việc bị đối phương nhìn chằm chằm, thật sự có chút đáng yêu nhaaa!”

“Hỏi chấm??? Quả nhiên fans Tống Sư Yểu đều là một đám người tam quan bất chính, nhìn trộm chính là nhìn trộm, chụp trộm chính là chụp trộm, lấy lý do thích là có thể xem như không có chuyện gì sao?”

“Tôi thấy cái chuyện nhìn trộm của Tống Sư Yểu này đúng là không tẩy trắng được, dù thế nào cũng không tẩy trắng nổi.”

Bình luận trên màn hình lúc nào cũng phân làm hai luồng, có người phản cảm, có người thích, Tống Sư Yểu sớm đã có dự liệu rồi. Thế giới này không có ai vạn người mê, dù cô có biểu hiện hoàn hảo đến đâu cũng luôn có người chỉ trích, thậm chí nhìn từ góc độ nhân tính mà nói, người thật sự hoàn hảo không hề được hoan nghênh.

Hầu hết mọi người đều thích người bình thường, có khuyết điểm, vì quá hoàn mỹ sẽ tạo ra cảm giác xa cách, không thân thiết, không thể nảy sinh sự đồng cảm. Nhưng cô cũng không thể biểu hiện quá bình thường được. Có lẽ nếu biểu hiện bình thường có khi sẽ khiến nhiều người yêu thích hơn thật đấy, nhưng với thế giới phán xét này, tình yêu của fans qua đường chẳng có chút tác dụng nào cả, họ không thể bỏ phiếu cho cô, cũng sẽ không điên cuồng vì cô, càng không vì cô mà vượt mọi chông gai.

Thứ cô cần là tình yêu kiên định, mãnh liệt, điên cuồng, coi cô là tín ngưỡng, có thể đầu rơi máu chảy vì cô.

Cô biết thứ tình yêu đó đang nảy sinh, dù không thể nhìn thấy quá rõ ràng, vẫn không đủ để gợn sóng nhưng nó đang hình thành, đang kích động từng chút một dưới mặt biển, một ngày nào đó, có thể vì cô mà phá tan rào cản, lật ngược thế giới này.

Mà cô, vẫn phải kiên nhẫn chờ đợi, muốn hầm ếch xanh trong nước ấm thì không thể công kích quá mạnh trước khi chúng chưa rơi vào bẫy, nếu không sẽ khiến chúng cảnh giác và đề phòng.

...

Sau khi Tống Sư Yểu đích thân đàm phán với ông chủ Kim Ngọc thì lập tức đăng ký một tài khoản, hợp đồng cũng rất nhanh được gửi tới.

Kim Ngọc đặc biệt thông báo tới từng bộ phận liên quan, giới thiệu video của Tống Sư Yểu lên đầu trang chủ. Dưới sự đích thân giám sát của Kim Ngọc, ekip chương trình không có cách nào để giở trò.

Video bắt nhạc đầu tiên trong thế giới thực tế ảo này, Tống Sư Yểu cắt ghép rất đẹp, như một bữa tiệc về thính giác và thị giác, quả nhiên vừa lên sàn đã tạo nên một cuộc thảo luận sôi nổi, lượng like và lưu trữ đều vượt quá một trăm vạn, cộng với giải thưởng cho người dùng mới tiềm năng, thu nhập của Tống Sư Yểu đã vượt quá mười vạn tệ.

Chút thu nhập này, đương nhiên không thể so được với phí tham gia chương trình trước đây của Tống Sư Yểu, nhưng đối với khán giả trong thế giới hiện thực mà nói, một ngày kiếm được nhiều tiền vậy không phải đã mà là quá đã.

Kim Ngọc đồng ý đưa tiền mặt cho Tống Sư Yểu, thế nên trong túi của Tống Sư Yểu rất nhanh có tiền, khiến ekip chương trình hậm hực không thôi.

Tống Sư Yểu cũng không làm video mãi, cô làm hai cái, trở thành bảo bối của trang web, về sau dẫn dắt nhiều người tham gia up video thì lại chạy tới khu livestream chơi trò chơi. Vì âm thanh êm tai dễ nghe cùng kỹ thuật siêu đẳng, hơn nữa bên cạnh cô còn có một “sứ giả hộ hoa” kiệm lời nhưng kỹ thuật rất lợi hại, vậy là cô nhanh chóng trở thành streamer được hoan nghênh nhất ở khu trò chơi, tiền thưởng kiếm được còn nhiều hơn làm video.

Chơi game mấy ngày, kiếm được một khoản tiền, Tống Sư Yểu lại thay đổi cách thức kiếm tiền… Cô lên tham gia thi đấu cờ vây trực tuyến thế giới, vượt qua tất cả đối thủ, giành được giải quán quân. Đồng thời, cô còn trà trộn vào diễn đàn biện luận vật lý thế giới, biện luận cùng người khác, vì đánh trúng trọng điểm rõ ràng, rành mạch, phong cách kết thúc lại dịu dàng ấm áp khiến lòng người dễ chịu, giành được sự ủng hộ lớn, tạp chí học thuật cấp A còn đăng lại mấy bài phát biểu của cô.

Bởi vì có Giang Bạch Kỳ bảo vệ trên mạng, hacker không thể phá hoại, Tống Sư Yểu như cá gặp nước tung hoành trên mạng.

Thấp thì có thể làm video, mở livestream chơi game, cao thì có thể đóng góp cho tạp chí nghiên cứu học thuật cấp A...

Khán giả đều trợn tròn cả mắt.

“666666”*

(*666: Trong tiếng Trung cụm số 666 được viết là 六 六六 và cách phát âm của từ này sẽ là /liùliùliù/. Tuy nhiên cách đọc của từ này lại có phần tương đồng với chữ 牛 phát âm là /Niú/. Hàm ý của từ này là để khen ngợi 1 người quá giỏi, khả năng cực kỳ “trâu bò”.)

“Thiên tài biểu diễn cho mọi người, tiền chẳng qua chỉ là một con số thôi, cô ấy có 7749 cách để trở thành phú bà.”

“Dùng góc nhìn của Tống Sư Yểu để xem livestream này, đừng có phê quá.”

“Vãi… kiếm tiền dễ vậy à!”

“Tống Sư Yểu biểu diễn cho bạn thấy 7749 cách thức kiếm tiền.”

“Tống Sư Yểu quá kiên cường, chuyện đang làm bây giờ thật sự không vẻ vang như trước đây, cách biệt lớn như vậy nhưng cô ấy vẫn nghiêm túc làm, không vì bản thân ở chỗ cao mà kiêu căng, ngạo mạn, cũng không vì bản thân ở chỗ thấp mà không có chí tiến thủ, nội tâm của cô ấy quá mạnh mẽ.”

“Nhìn cô ấy như vậy, đột nhiên lệ rơi đầy mặt, nhìn lại bản thân đã tự sa đọa ở trong công ty nửa năm, tăng 25 cân, nhưng nghĩ kỹ thì, khó khăn mà tôi gặp phải so với Tống Sư Yểu có đáng là gì đâu? Chỉnh đốn tâm trạng, bà đây phải bắt đầu lại từ đầu!”

“Sao muốn biến Tống Sư Yểu thành kẻ nghèo khó lại khó như vậy chứ?” Trong ekip chương trình, Đường Sơn đau đầu cực độ.

Cử NPC người thật tạm thời vào dẫn tới việc Tống Sư Yểu hoài nghi tính chân thật của thế giới, đã khiến họ bị mắng tới chết rồi, không ngờ hiện giờ vẫn chưa chặn đứng đường của Tống Sư Yểu được, hoặc phải nói là, họ căn bản không thể chặn nổi!

Nhìn phản ứng của người xem, nhân khí của Tống Sư Yểu vẫn không ngừng tăng cao, thế này không phải được một mất mười sao?

“Những việc cô ấy làm đều không cần thông qua trình tự xét duyệt của chính phủ, kỹ thuật của hacker lại không so được với Giang Bạch Kỳ, căn bản không thể ngăn chặn nổi…” Nhân viên nói.

Tại nhà họ Hoắc.

Vẻ mặt của Nguyên Mạn Chi ngày càng đáng sợ.

Khoảnh khắc bà ta cười ha hả khi thấy Tống Sư Yểu hai bàn tay trắng ngã từ trên mây xuống không duy trì được bao lâu, mà lúc này, bà ta lại thấy Tống Sư Yểu không hề khốn đốn như mình mong đợi, thậm chí còn trong cái rủi có cái may, có được tình yêu, ngay cả nụ cười cũng trở nên ngọt ngào, hạnh phúc như vậy.

Tống Sư Yểu càng như vậy, bà ta lại càng hận hơn, nghĩ tới cái chết của con trai mình, cả khuôn mặt đều vặn vẹo thành một dáng vẻ quỷ quái.

“Tô Tình, NPC người thật mà chúng ta thuê rốt cuộc khi nào mới hành động?” Giọng Nguyên Mạn Chi lạnh tới nỗi khiến Tô Tình rùng mình.

Tô Tình ở đầu bên kia điện thoại nói: “Chủ yếu là vì Tống Sư Yểu luôn ở trong trường, mà trường học bảo vệ rất tốt, không tiện hành động cho lắm…”

“Thế thì để cô ta rời khỏi trường đi!”

“Chuyện này… Để cháu nói với đạo diễn Đàm xem sao.”

Nguyên Mạn Chi ngắt điện thoại, lạnh lùng nhìn Tống Sư Yểu trên màn hình. Bà ta đã nhịn đủ rồi, bà ta không thể chịu đựng thấy cô gái này cười thêm một giây phút nào nữa, bà ta muốn thấy cô khóc, muốn thấy cô khổ sở, muốn thấy cô bị giày vò!

Sống chết của ekip chương trình, bà ta không thèm quan tâm!

...

Quan hệ của Tống Sư Yểu và Kim Ngọc trở nên hòa hoãn hơn, điểm này hội học sinh có thể cảm nhận được. Tuy không biết vì sao, nhưng thái độ của Kim Ngọc với các học sinh đặc tuyển trong trường cũng ôn hòa hơn trước đây một chút.

Phó Mỹ Linh: “Lưu Can Can nói mũi cậu ta bị đánh gãy rồi, yêu cầu nhất định phải đuổi học đám học sinh đặc tuyển kia.”

Lưu Can Can là quý tộc Lam Huyết, trước kia khi gặp những chuyện này, Kim Ngọc đều thẳng thừng đuổi học, nhưng lúc này nghe vậy, anh ta lại hỏi: “Vì sao bị đánh?”

Phó Mỹ Linh khựng lại một chút rồi nói: “... Lưu Can Can ép cậu ta kêu tiếng chó.”

Trong đầu Kim Ngọc bỗng xuất hiện khuôn mặt của Tống Sư Yểu, nghe thấy lời này, anh ta bèn nhíu mày lại nói: “Nói với Lưu Can Can, nếu còn làm ra loại chuyện không có nhân phẩm như vậy nữa thì cút đi.” Bị đánh vẹo mũi còn nhẹ đấy, đổi lại là anh ta, nhất định sẽ đánh bay đầu cậu ta luôn.

Phó Mỹ Linh có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì, quay người đi ra ngoài.

Kim Diệu đang xem video Tống Sư Yểu làm, nhấn like, gửi một khoản tiền thưởng, nghe tới nỗi phân tâm vài giây. Dấu răng trên ngón tay cái vẫn có thể thấy rõ ràng, bị cắn sâu như vậy, trừ phi tới viện thẩm mỹ, nếu không e là vết sẹo sẽ lưu lại cả đời.

Các học sinh nhanh chóng cảm nhận được sự thay đổi này.

Ủy ban kiểm tra kỷ luật không còn làm ngơ trước chuyện học sinh đặc tuyển bị bắt nạt nữa, các bộ phận khác nhau của hội học sinh cũng bắt đầu chiêu sinh, Chu Thọ Sâm kêu gọi các học sinh đặc tuyển nộp đơn ứng tuyển, không ngờ không còn im ắng không tiếng động như trước đây nữa, có người đã được chọn.

“Vãi…” Học sinh đặc tuyển được chọn trúng bất ngờ tới mức ngẩn cả người.

Nhóm học sinh đặc tuyển vì chuyện chuyển trường thất bại mà dần trầm xuống, nay đã bắt đầu sôi nổi lên.

“Thật sao?! Thật sao?! Được chọn rồi sao? Vẫn là Uy ban kiểm tra kỷ luật sao??”

“A a a a a a a được chọn vào ban tuyên truyền rồi!!!”

“A a a a a a a a a!!”

“Trời ơi, vì sao?”

“Là đàn chị đấy! Gần đây chị ấy hơi thân thiết với Kim Ngọc, có phải chị đấy đàm phán với Kim Ngọc không?”

“Không còn khả năng nào khác, Kim Ngọc là người cao ngạo như vậy, xem thường chúng ta như thế, nếu không phải đàn chị ở giữa hòa giải với anh ta thì sao có chuyện này được!”

“Khóc mất thôi, bản thân chị ấy phải đả kích lớn như vậy mà vẫn còn nhớ tới chúng ta sao?”

““Khóc lớn” “Khóc lớn” “Khóc lớn” Nhưng chúng ta có thể làm được gì cho chị ấy đây?”

“Chị ấy đã cố gắng hết sức để giúp chúng ta rồi, chị ấy không hề nợ gì chúng ta cả, chúng ta được chịu ân huệ lớn như vậy từ chị ấy, mấy người vô ơn nào đó sau này nói chuyện chú ý chút, nếu không ông đây gặp đâu sẽ đánh đó!”

“Trên đời này sao lại có người tốt như vậy chứ, sau này tôi nhất định sẽ trở thành người như chị ấy.”

Cải cách của Học viện Kim Khoa Đóa Lặc đang im hơi lặng tiếng tiến hành trong sự tự tôn thái quá của những quý tộc ngạo mạn.

“Hóa ra họ ăn mềm không ăn cứng!” Trong lúc nói chuyện với Thang Khải, Minh Thù cảm thán nói, ngay sau đó lại sửng sốt: “Không đúng, Kim Ngọc… hình như đang thể hiện yêu ai yêu cả đường đi lối về thì phải… Không lẽ anh ta thích Tống Sư Yểu đấy chứ?”

Thang Khải đã chấp nhận số phận rồi, hoàn toàn coi chương trình này thành chương trình nhập vai của anh ta, đang nghiêm túc đọc sách y học, nghe vậy mà không chút để ý. Trước đây ngày nào anh ta cũng tới biệt thự của cặp song sinh đó thay thuốc, kiểm tra sức khỏe cho Kim Ngọc, lần nào cũng nghe thấy Kim Ngọc nghiến răng nghiến lợi nhắc tới Tống Sư Yểu, thiếu niên dính bùa yêu không phải rất bình thường sao.

Trường học này, bất kỳ ai thích Tống Sư Yểu cũng đều không phải chuyện gì đáng để bất ngờ.

Minh Thù suy nghĩ cẩn thận, lập tức ủ rũ cụp đuôi: “Xem ra không phải ai muốn cũng có thể cầm được kịch bản phim thần tượng!”

Cô ta lên kế hoạch tỉ mỉ, kết quả lại bị Kim Diệu đánh cho chết khϊếp, vậy mà Tống Sư Yểu làm cho Kim Ngọc gãy xương phải ngồi xe lăn lại khiến người ta yêu cô. Có điều ngẫm lại, cô ta cũng tâm phục khẩu phục, cô ta đã hạ quyết tâm rồi, khi nào ra ngoài sẽ bỏ phiếu giải oan cho Tống Sư Yểu.

Lúc này, điện thoại di động lại có tin nhắn mới, Minh Thù cúi đầu xem, sau đấy cả người thừ ra.

...

Giữa trưa, chiếc xe sang trọng dừng lại, một phụ nữ trung niên mặc vest tím, đi giày cao gót đen bước từ trên xe xuống, bà ta hất cao cằm, trông có vẻ vô cùng ngạo mạn.

Bà ta dẫn theo bảo vệ, lắc mông đi thẳng vào trường học, đến văn phòng hiệu trưởng.

Hiệu trưởng vừa ngắt điện thoại, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi túa ra đầy đầu. Cửa lớn đột nhiên bị mở ra, ông ta ngẩng đầu nhìn, thấy một người phụ nữ.

“Còn ngồi đó làm gì? Đứng lên đi đồ vô dụng, vị trí này không phải để cho ông ngồi nữa.”

Da mặt hiệu trưởng run rẩy, chậm rãi đứng lên.

Tin tức Học viện Kim Khoa Đóa Lặc đổi hiệu trưởng nhanh chóng lan truyền khắp toàn trường.

“Được lắm, hiệu trưởng đó vốn dĩ không có tư cách làm hiệu trưởng!”

“Đúng vậy, có chuyện gì tìm tới ông ta thì lúc nào cũng chỉ biết trốn thôi, chuyện gì cũng đẩy cho hội học sinh, để học sinh tự giải quyết.”

“Không biết hiệu trưởng mới tới là người như thế nào, hy vọng sẽ có trách nhiệm chút.”

Đối với học sinh đặc tuyển, chuyện đổi hiệu trưởng tương đối quan trọng, sự tồn tại của hiệu trưởng liên quan tới vận mệnh của họ ở trường học, học bổng của họ cũng là do hiệu trưởng đồng ý trao. Tuy trước đây vì hiệu trưởng sợ hội học sinh, cơ bản quyền lợi đều bị hội học sinh thao túng, nhưng nếu hiệu trưởng cứng rắn hơn chút là có thể có quyền lên tiếng.

Thấy đám Lê Chiêu vui mừng bàn tán về hiệu trưởng mới, ảo tưởng hiệu trưởng mới là một người tương đối có trách nhiệm, có thể bảo vệ quyền lợi của học sinh đặc biệt, Minh Thù lại có một dự cảm không tốt cho lắm.

Ekip chương trình đã cử ra NPC người thật tạm thời, muốn khiến cho Tống Sư Yểu gặp phải khó khăn đàn áp mãnh liệt nhất, sự xuất hiện của hiệu trưởng mới này, có thể mang tới điều tích cực gì chắc?

Đang nghĩ vậy thì cô ta chợt nghe được tin tức do một học sinh trong nhóm học sinh đặc tuyển xin nghỉ ốm ở ký túc xá truyền tới, vị hiệu trưởng mới kia đã tới chung cư nữ, tìm Tống Sư Yểu.

Tống Sư Yểu đang dọn phân cho Tống Vãn Vãn, nghe tiếng chuông cửa, đứng dậy ra mở cửa, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên xa lạ.

“Xin chào, cô chính là Tống Sư Yểu phải không?” Người phụ nữ này nhìn Tống Sư Yểu: “Tôi là hiệu trưởng mới của trường, tôi họ Hạ.”

“Xin chào.” Tống Sư Yểu nghi hoặc nhìn bà ta.

Người phụ nữ họ Hạ tươi cười, đi vào phòng rất tự nhiên, bả vai quẹt qua vai Tống Sư Yểu, nhìn xung quanh một vòng rồi nói: “Môi trường ký túc xá ở Học viện Kim Khoa Đóa Lặc không tệ nhỉ, đứng đầu trong số tất cả các trường học trong nước.”

Giang Bạch Kỳ đang ở phòng học vươn vai, khẽ nghiêng đầu, chiếc tai nghe không dây loáng thoáng vang lên trong tai.

“Đúng vậy, dù sao thì cũng là Học viện Kim Khoa Đóa Lặc.”

“Phải rồi, có lẽ vì quá tốt, thế nên cô mới ăn vạ ở đây không chịu đi nhỉ.” Người phụ nữ cười nói, vẻ mặt khinh miệt đầy sự công kích.

“Tuy trường chúng tôi cũng không tiếc gì phí tiền điện nước của cô, chung cư sinh viên cũng có phòng trống, nhưng dù sao thì cũng là khách sạn. Tôi biết là hiệu trưởng trước đây mời cô tới ở đây, nhưng hiện giờ tôi mới là hiệu trưởng, tôi có tiêu chuẩn của riêng mình. Có thể mời đi rời đi không?”

“??? Cái mẹ, ở đâu lòi ra người phụ nữ ghê tởm này vậy?”

“Vừa tới đã khoa tay múa chân rồi à? Kim Ngọc còn chưa nói gì!”

“Lại còn mắng bà ấy có bệnh sao? Tống Sư Yểu vốn dĩ nên đi rồi, không phải học sinh mà ở ký túc xá nhà người ta chiếm tiện nghi lâu như vậy làm gì?”

“Miễn phí chung cư sang trọng cũng sướng quá rồi đấy, ngay cả ăn uống cũng có người hầu hạ!”

“Này quả chanh lầu trên, mặt mũi khó coi quá đấy!”

“Tống Sư Yểu được mời tới đây ở cơ mà? Hiệu trưởng này là NPC người thật đúng không? Mặt mũi ngứa mắt thế!”

“Phí điện nước là do học sinh trả đúng không? Học sinh đặc tuyển nghèo khó như vậy, cô ta còn không biết xấu hổ dùng tiền của người ta?”

“Ngu ngốc, học sinh đặc tuyển đều được miễn chi phí phụ, Tống Sư Yểu hoàn toàn không dùng tiền của người ta nhé!”

Học sinh đang ở bên ngoài nghe trộm, lập tức trợn trừng mắt, vội vàng lấy điện thoại ra.

Nhóm chat học sinh đặc biệt:

“Hiệu trưởng mới tới muốn đuổi đàn chị đi! @All”

“Đàn chị phải đi rồi @All”

Điện thoại khẽ rung lên, các học sinh đặc tuyển nhìn thoáng qua, sắc mặt thay đổi, lập tức đứng bật dậy khỏi ghế, chiếc ghế vang lên những tiếng chói tai, khiến học sinh bình thường đang ngủ giật mình tỉnh dậy, cả lớp đều nhìn qua.

Trước đây, các học sinh đặc tuyển đều sợ bị chú ý tới, lên lớp chuyên tâm, nghiêm túc học hành, sợ thành tích tụt giảm. Để không vắng mặt mà ngay cả đổ bệnh cũng không dám. Nhưng giờ phút này, dưới ánh mắt kinh ngạc của các học sinh khác, họ nhốn nháo chạy ra khỏi phòng học.

Tống Sư Yểu có rất ít đồ, bởi vậy mà thu dọn cũng chỉ mất mấy phút thôi. Cô kéo rương hành lý nhỏ, ôm lấy bé mèo, dưới sự gấp gáp muốn tiễn cô đi của hiệu trưởng mới, cô đã nhờ xe trong trường đưa cô tới cổng.

Trong thế giới hiện thực, Nguyên Mạn Chi thấy cảnh tượng đó, cuối cùng cũng nở nụ cười. Ekip chương trình cũng thở phào một hơi, cuối cùng cũng khiến Tống Sư Yểu chật vật rồi.

Tống Sư Yểu vừa đi tới cổng, phía sau bỗng dưng truyền tới tiếng hò hét.

“Đàn chị!”

Tống Sư Yểu quay đầu, nhìn thấy các học sinh đặc tuyển đang chạy nhanh tới.

Lê Chiêu chạy rất nhanh, không biết từ khi nào nước mắt đã đầy mặt, thở hổn hà hổn hển.

Tống Sư Yểu kinh ngạc nhìn họ, lấy khăn tay lau nước mắt cho Lê Chiêu: “Sao thế?”

“Đàn chị, chị đừng đi.” Lê Chiêu như đang tiễn biệt một người bạn thân sắp phải ra đi, nước mắt không ngừng chảy xuống.

“Đàn chị, chị ở lại đi!”

“Cứ ở đây với bọn em được không?”

“Chúng em còn chưa kịp làm gì cho chị, chị đừng đi mà! Ở lại đi đàn chị…”

Nhóm học sinh đặc tuyển quây quanh Tống Sư Yểu, cướp lấy hành lý giấu ra phía sau, sôi nổi giữ cô lại, nước mắt lã chã rơi. Họ đều biết tình cảnh hiện giờ của Tống Sư Yểu còn khó khăn hơn họ, sự rời đi của cô không có chút vẻ vang nào, nghĩ tới dáng vẻ một thân một mình không có nơi nào để đi, trái tim họ như muốn tan vỡ.

Cô làm nhiều chuyện như vậy, họ căn bản không thể giúp được gì, việc có thể làm cũng chỉ là giữ cô lại thôi.

Người phụ nữ họ Hạ kia thấy sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi mà nhóm học sinh đặc tuyển kia lại đột nhiên chạy tới giữ lại, sắc mặt lập tức trầm xuống.

“Hiện giờ đang là giờ học! Các em đang làm gì thế? Trốn học tập thể sao?” Bà ta lạnh giọng quá lớn: “Xem ra hiệu trưởng cũ thật sự quá thất bại. Các em đã vi phạm hợp đồng phải chuyển trường, sau đó lại đổi ý, giẫm đạp lên tôn nghiêm của quý tộc Lam Huyết, tôi xem các em như bị người ta che mắt nên mới định làm như không có chuyện gì, hiện giờ xem ra, tôi khoan dung quá rồi!”

Các học sinh nghĩ tới người này vừa tới đã đuổi Tống Sư Yểu đi, vậy là đồng loạt căm phẫn nhìn về phía bà ta.

“Nhìn gì mà nhìn? Về lớp học ngay đi! Nếu không sẽ hủy bỏ toàn bộ học bổng các năm học còn lại để trừng phạt đấy!” NPC người thật bị trừng tới mức mất hết mặt mũi, tức giận nói.

“Bà nói hủy là hủy được sao? Có gan thì bà hủy đi!” Các học sinh đặc tuyển không còn giống thường ngày, sôi nổi lên tiếng phản đối.

“Học bổng viết giấy trắng mực đen, bà dám hủy, chúng tôi dám tới gặp hội đồng quản trị!”

“Khi chúng tôi chịu tổn thương thì không giúp đỡ gì, vừa tới đã khoa tay múa chân, bà nghĩ bà là ai! Học sinh sẽ cho phép sao?!”

“Hội trưởng Kim Ngọc còn chưa nói gì, sao tới lượt bà lên tiếng ở đây!”

Các học sinh cực kỳ tức giận, hiệu trưởng cũ không nói gì, hội học sinh cũng không bảo Tống Sư Yểu đi, bà ta dựa vào cái gì mà đuổi Tống Sư Yểu đi? Vừa nói họ vừa dồn về phía bà ta, không khí căng thẳng như muốn lao tới đánh bà ta vậy.

Người phụ nữ họ Hạ giận sôi máu, nghĩ tới hiện giờ mình đang đứng trong phạm vi phát sóng trực tiếp, không biết có bao nhiêu người đang xem livestream, dù có một lớp da NPC bao phủ, bà ta vẫn cảm thấy cực kỳ mất mặt.

“Được lắm! Làm phản à! Đuổi học, đuổi học hết!”

“Ai cho bà quyền đuổi học sinh đi?” Giọng nói lạnh lùng của Kim Ngọc đột nhiên vang lên.

Kim Ngọc, Kim Diệu và các thành viên hội học sinh vội vàng đi tới, vẻ mặt vô cùng khó chịu.

Thấy những học sinh khí chất rực rỡ, xán lạn đó, sắc mặt người phụ nữ họ Hạ chợt cứng lại: “Tôi là hiệu trưởng, hội đồng quản trị trao quyền cho tôi.”

“Thế à? Thế thì để tôi nói cho bà biết, bà không có cái quyền này.” Kim Ngọc lạnh lùng nói, tức giận đến nỗi giọng nói thoáng chút run rẩy, nhìn về phía bảo vệ đang không biết làm sao ở cổng trường: “Đuổi bà ta ra ngoài cho tôi!”

Bảo vệ làm việc ở đây bao nhiêu năm, sớm đã biết Kim Ngọc và Kim Diệu chính là hoàng đế ở ngôi trường này, hội học sinh mới thật sự là người quản lý, quý tộc Lam Huyết hoặc con cháu nhà giàu hoàn toàn không nghe lời hiệu trưởng, học sinh không nghe, hiệu trưởng có thể làm gì? Hơn nữa nhà họ Kim đã là gia tộc đứng đầu giới thượng lưu, thế nên nghe lời họ, tuyệt đối không sai!

Vậy là bảo vệ lập tức tiến lên, bắt lấy hiệu trưởng mới tới này, không quan tâm tới việc bà ta giãy giụa, ném bà ta ra ngoài cổng trường.

“Vãi, phê!!!”

“Con mẹ nó, nên như vậy mới phải, ở đâu ra cái người phụ nữ vừa tới đã khoa chân múa tay này chứ!”

“Nếu có thể ném hết những NPC người thật tạm thời khác đi nữa thì quá tốt!”

“Khóc mất thôi, Tống Sư Yểu thật sự rất tốt, ngay cả kẻ thù trước đây cũng đã đứng ra bênh vực cô ấy.”

“Những người nói Tống Sư Yểu ăn vạ không đi đâu rồi, bị vả mặt có rát không? Người ta còn mong cô ấy ở lại kia kìa!”

“Các học sinh đặc tuyển cũng có thể vì Tống Sư Yểu mà ngẩng cao đầu, ưỡn thẳng ngực, quá tuyệt! Phải như vậy chứ, phải dũng cảm mới có thể bảo vệ được người mà mình muốn bảo vệ!”

“Tôn nghiêm thật sự phải tự mình giành lấy, chứ không phải thứ người khác có thể cho, các học sinh đặc tuyển trưởng thành rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc