CẤM ĐỘNG TÂM



Gương mặt kia chính là cô.
Trình Tô Nhiên kinh ngạc, nhất thời có chút phản ứng không kịp, sau đó lại mở thêm hai trang nữa.
Mặt sau là trang trống, tiếp tục lật về phía trước, mỗi một tờ giấy đều vẽ cô, hình thái, biểu cảm bất đồng, có đặc tả ngũ quan, có cận cảnh toàn thân, đứng, ngồi, nằm....!Cả một quyển vỡ vẽ đều là cô.
Rất thật, hình tượng giống nhau như đúc.
Trình Tô Nhiên sợ đến ngây người.
Nhìn kỹ những tác phẩm này sẽ thấy được bản lĩnh người vẽ không tồi, thời gian học vẽ tất nhiên cũng không ngắn, cô và Văn Nhược Huyền quen biết nhau đã 5 năm nhưng lại không hề nhận ra.

Toàn bộ vỡ vẽ đều là cô, chẳng lẽ là xem cô như mẫu vẽ sao? Nhưng mà tại sao lại không nói cho cô biết?
Một tia cảm xúc vi diệu nổi lên trong lòng, đảo loạn suy nghĩ của cô.
Cô đem vỡ vẽ lật trở về trang lúc nãy, thả lại nguyên dạng ban đầu của nó, cầm lấy keo nước vội vàng rời khỏi thư phòng.
Vật liệu mô hình rải rác nằm ở trên bàn, Trình Tô Nhiên ngồi xuống, như là trút được gánh nặng thở phào một hơi, đem những suy nghĩ lộn xộn đó vứt ra sau đầu, chuẩn bị bắt tay vào công việc.
Trước khi thiết kế phải dựng cảnh tượng, sau đó phân phối vật liệu hợp lí, bắt đầu là từ khung tổng thể trước.

Cô vẽ đại khái thiết kế ra giấy, vẫn giữ nguyên cảnh tượng ở mô hình cũ, lại thêm một căn phòng nhỏ vào, ngụ ý là "nhà".
Vẽ vẽ, trước mặt dần dần biến thành khuôn mặt của mình, một bức lại một bức vẽ, tư thái khác nhau, vụt qua như một bộ phim điện ảnh, tươi cười của cô đọng lại.
"......"
Ngực phảng phất như bị một tảng đá đè lên, nặng nề mà bực bội.
Cô gác giấy bút xuống, nhìn những vật liệu đầy bàn thở dài, cứ như vậy lẳng lặng ngồi ở đó, thả lỏng bản thân, tùy ý để thời gian trôi đi.
Điện thoại đột nhiên run lên.
Là tin nhắn của Văn Nhược Huyền.
Huyền: [ Nhiên Nhiên, về đến nhà rồi sao? ]
Chỉ một câu quan tâm đơn giản bình thường, trước kia Trình Tô Nhiên cũng sẽ tùy tay mà trả lời, sau đó còn đùa giỡn, trò chuyện vài câu, nhưng mà hiện tại....!Cô không khỏi nhớ tới những bức tranh đó, trong đầu nhét đầy cảm xúc lung tung rối loạn, ngũ vị tạp trần.
[ đến rồi.

]
Cô đơn giản trả lời.
Huyền: [ mình cũng vừa bận rộn xong mới trở lại khách sạn, nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon.

]
[ ngủ ngon.

]
Trình Tô Nhiên chậm rì rì đánh chữ gửi lại, Văn Nhược Huyền lại gửi trở về một cái biểu cảm, giữa các cô nói chuyện phiếm từ trước đến nay đều là Văn Nhược Huyền kết thúc, có mấy lần Trình Tô Nhiên muốn làm người trả lời cuối cùng Nhược Huyền đều không cho, vì thế cô cũng liền từ bỏ.
Cùng Nhược Huyền ở chung luôn vô cùng an tâm và thoải mái.
Loại an tâm này bắt đầu khiến cho cô khủng hoảng.
Những bức tranh đó....
Có nên hỏi Văn Nhược Huyền một chút hay không?
Trình Tô Nhiên nhìn chằm chằm biểu cảm kia, đầu ngón tay không chịu khống chế mà đánh chữ, ngay tại một khắc sắp gửi sang lại phục hồi tinh thần, đem toàn bộ xóa bỏ.
Bực bội khiến cho cô vô pháp tập trung lực chú ý, mô hình cũng không muốn làm nữa, cô lại đem vật liệu cất trở lại trong rương, tắt đèn, trở về phòng ngủ.

.......
Đêm khuya, Trình Tô Nhiên mất ngủ.
Toàn bộ đầu óc đều là những bức tranh kia, nhắm mắt hồi lâu cũng không ngủ được, cô nhốt mình trong ổ chăn lăn qua lộn lại, vừa mở mắt, trong tầm mắt cũng chỉ có không gian tối đen kín mít không kẽ hở.
Bắt lấy điện thoại, đã mười hai giờ năm phút.
Cô mở công cụ tìm kiếm phần mềm hỏi đáp, vụng về nhập vào "khuê mật trộm vẽ tranh về tôi", hiện ra lại là rải rác những từ ngữ mấu chốt, cô lại thay đổi câu từ một chút, vẫn là tìm không ra, không có chút tin tức hữu hiệu nào.
Chẳng lẽ chưa từng có người nào gặp qua loại tình huống này sao?
Cô cũng không từ bỏ ý định, tiếp tục đặt câu hỏi lên trang cá nhân của mình, đại khái miêu tả toàn bộ quá trình, đem những thông tin liên quan làm mờ đi.

Thời gian này nói sớm cũng không sớm, nói muộn cũng không muộn, nói không chừng còn có người có thể giải đáp nghi hoặc cho cô.
Sau khi vấn đề được đăng lên, Trình Tô Nhiên ôm điện thoại khẩn trương lại nôn nóng, những cảm xúc đó cũng không có liên tục lâu lắm, không đến năm phút đã có ba người vào trả lời cô.
A: [ rất bình thường, tôi cũng học mỹ thuật, ngày thường nhàm chán cũng sẽ tùy tay vẽ người bên cạnh, dùng để luyện bút hay tặng cho đối phương đều được, bọn họ cũng đều biết, cho nên đề chủ đừng suy nghĩ quá nhiều.

]
B: [ bạn không nói đó là nữ sinh tôi còn tưởng rằng đó là nam sinh....!Nhìn ở một góc độ khác chuyện này còn rất lãng mạn.

]
Tin trả lời thứ ba tương đối dài.
C: [ Là do cơ mắt của tôi có vấn đề cho nên cũng cảm thấy chuyện này có vấn đề sao? Cảm giác như người bạn này đang yêu thầm bạn vậy, bạn cũng nói đã nhận thức nhiều năm cảm tình đặc biệt tốt cho nên không có gì phải giấu giếm lẫn nhau, nhưng vì sao cô ấy lại không nói cho bạn biết là đã vẽ bạn? Huống chi hai người còn ở cùng nhau, không cần thiết phải giấu giếm, nếu cảm thấy bạn đẹp muốn vẽ bạn thì cứ thoải mái hào phóng nói ra không phải tốt hơn sao, nếu như là tình bạn giữa gái thẳng với nhau thì sẽ không có nhiều ám chọc tâm tư như vậy, nhưng nếu là cong vậy thì lại khác, tôi kiến nghị bạn ngày thường nên quan sát cô ấy nhiều hơn một chút, có phải phá lệ chú ý đến con gái nhiều hơn hay không, chỉ cho bạn mấy chiêu trăm thí bách linh: đùa giỡn ôm cô ấy hôn cô ấy, nhìn xem cô ấy phản ứng như thế nào, nếu là gái thẳng ban đầu sẽ bị dọa sợ, như vậy cũng không có gì để lo nữa, nhưng nếu là cong thì sẽ khẩn trương đỏ mặt gì đó, có khả năng còn sẽ liên tục trốn tránh một đoạn thời gian, bạn cứ thử xem.

]
Trình Tô Nhiên nhìn màn hình chằm chằm không hề chớp mắt, càng xem càng cảm thấy sự tình không hề đơn giản.
Nhược Huyền vì cái gì mà không nói cho cô biết? Muốn giấu giếm cái gì? Đây mới là điểm đáng ngờ nhất, cô không nghĩ ra được.
Chẳng lẽ Nhược Huyền thật sự....
.....
Hôm sau hơn 9 giờ sáng, Văn Nhược Huyền đã trở về.
Hôm nay Trình Tô Nhiên không có an bài công tác cá nhân nhưng vẫn muốn đến công ty, cô thu thập bản thân thật tốt, trang điểm nhẹ, vừa ra khỏi phòng ngủ đã gặp được Văn Nhược Huyền vừa lúc trở về.
"Nhiên Nhiên----"
"Mình có mang khoai chiên giòn về cho cậu, đặt ở trên bàn trà kìa." Văn Nhược Huyền ngậm cười nhạt, chỉ chỉ phòng khách, trong mắt lại toát ra chi sắc mỏi mệt.
Cuối năm là mùa cao điểm hội nghị, trong khoảng thời gian này nàng phải di chuyển liên tục, còn phải bận rộn việc lớn việc nhỏ của công ty, cả người phi thường mệt mỏi, đôi mắt cũng đã mất đi ánh sáng của ngày xưa.
"Cậu đến công ty sao?"
"Ừm." Trái tim Trình Tô Nhiên kinh hoảng nhưng trên mặt lại gợn sóng bất kinh gật đầu.
Cô liếc mắt một cái nhìn phòng khách, kinh hỉ cười rộ lên, gương mặt dạng khai má lúm đồng tiền nhợt nhạt, đột nhiên nhào lên ôm cổ Văn Nhược Huyền, "Tiểu Huyền Huyền tốt nhất."
Thân thể Văn Nhược Huyền cứng đờ.
"Đúng rồi, Nhược Huyền, cậu cũng biết vẽ tranh sao?" Trình Tô Nhiên giả bộ lơ đãng hỏi, cứ như vậy ôm nàng, cảm thụ những biến hóa rất nhỏ của tứ chi, nội tâm lo sợ bất an.
Giờ phút này Văn Nhược Huyền mới phản ứng lại, gian nan đẩy cô ra, "Cái gì?"
"Ngày hôm qua mình đến thư phòng cậu tìm keo nước, nhìn thấy trên bàn có một quyển vỡ vẽ, tranh vẽ bên trong tất cả đều là mình, quả thật giống như ảnh chụp vậy, cậu lợi hại quá đi." Trình Tô Nhiên híp mắt cười.
"!!"
Sắc mặt Văn nhược Huyền khẽ biến, nhíu mày, "Ừm....!Có biết một chút."
"Ở trước mặt mình còn khiêm tốn." Trình Tô Nhiên kéo tay nàng, đi nhanh vào thư phòng, đem vỡ vẽ tối hôm qua đã đặt về vị trí cũ rút ra, tùy ý mở ra một tờ.

"Cậu xem, nói đây là ảnh chụp mình cũng tin."
Văn Nhược Huyền nhìn chăm chú vào nữ nhân trên giấy, âm thầm hối hận bản thân đã không cẩn thận, buổi tối hôm trước vẽ xong lại quên cất vào trong ngăn kéo, dùng xong keo nước cũng không mang trả lại, bị công tác bận rộn làm cho đầu óc mơ màng.
Ánh mắt của nàng dời về phía Trình Tô Nhiên, bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt thành quyền.
"Bởi vì Nhiên Nhiên rất đẹp...."
"Nhưng cậu cũng không nói cho mình biết." Trình Tô Nhiên bất động thanh sắc mà quan sát nàng.
Văn Nhược Huyền cười cười, ánh mắt trốn tránh, "Chỉ là một chút yêu thích nhỏ, mình sợ đem cậu vẽ xấu, cậu sẽ không cao hứng."
"Sẽ không a."
Trình Tô Nhiên lại nhào lên, lúc này ôm eo, ngước mắt thẳng tắp nhìn nàng.
Bên trong đôi mắt kia mà một mảnh binh hoang mã loạn.
.......
Cứ việc dựa theo phương pháp trong vòng bạn bè thử qua vài lần, Trình Tô Nhiên cũng không thể hoàn toàn xác định được xu hướng giới tính của Văn Nhược Huyền, trong tiềm thức, cô lại không hy vọng kết quả giống với suy đoán của bản thân.
Có lẽ lời bạn bè trên mạng nói căn bản không đáng tin cậy đi?
Tại sao cô lại muốn phỏng đoán lung tung người bạn thân cận nhất của mình chứ?
Trình Tô Nhiên lâm vào bên trong hối hận, công tác bận rộn cũng khiến cô tạm thời ném chuyện này ra sau đầu.
Cô và Văn Nhược Huyền vẫn giống như trước ở chung với nhau.
Hết thảy tựa hồ như không có gì biến hóa.
Trong lúc bận rộn với công việc, Trình Tô Nhiên lợi dụng khoảng trống thời gian bản thân có, tăng ca thêm giờ hoàn thành mô hình, lăn lộn hơn nửa tháng rốt cuộc cũng ra thành phẩm.
Một tòa mô hình mới lớn hơn so với mô hình cũ, hoàn toàn phục chế lại cảnh tượng cùng nhân vật vốn có, bắt đầu trên cơ sở này cô lại thêm một căn phòng nhỏ, lại đặt một Giang Ngu siêu nhỏ ở trong đó.
Nhìn mô hình mới tinh, trong lòng Trình Tô Nhiên cũng cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, hoảng hốt nhớ đến mấy năm trước lần đầu tiên làm món quà kia, cổ khắc chế không được rung động kia.
Nhưng chỉ cần nghỉ đến tám tiểu tình nhân kia, bên trong cổ họng cô liền ngạnh lại, khó có thể tiêu tan.
Sao cô có thể không ngại chứ.
Nhưng chung quy vẫn phải hướng Giang Ngu xin lỗi.
Trình Tô Nhiên ngồi ở trước bàn làm việc không tiếng động thở dài, tâm tình càng thêm nặng nề.

Hôm nay là ngày cô nghỉ ngơi nhưng lại không phải là cuối tuần, cô muốn hiện tại đem món quà này đưa qua ngay bây giờ.
Đưa xong quà tặng, nói xong lời xin lỗi, có phải liền có thể lui về trạng thái không quấy nhiễu lẫn nhau nữa hay không? Nhưng mà cô lại có điểm luyến tiếc.
Cô gọi điện thoại cho Giang Ngu.
"Nhiên Nhiên?" Vang lên hai giây liền tiếp.
Tốc độ này nhanh đến nỗi Trình Tô Nhiên hoài nghi có phải Giang Ngu thiết lập một nhạc chuông khác cho dãy số của cô hay không.
Nghe bên kia là thanh âm kinh hỉ, tim Trình Tô Nhiên đập như nổi trống, không tự giác khẩn trương lên, lời nói vốn đã tổ chức tốt vọt đến bên miệng lại có chút nghẹn lại, "Chị.....!Hiện tại có rảnh không?"
"Có." Giang Ngu không chút suy nghĩ trả lời.
Trình Tô Nhiên ngẩn ra, "À, Chị đang ở đâu? Tôi có thứ muốn cho chị."
"Công ty quản lý, văn phòng." Trong giọng nói ẩn ẩn nhiều hơn tia chờ đợi.
"Là thứ gì?"
"Tới rồi lại nói." Trình Tô Nhiên mím môi, nhanh chóng cúp điện thoại, vỗ vỗ ngực.
.........
Giang Ngu đang ở văn phòng nghe hội báo.

Sau khi buông điện thoại xuống, khuôn mặt túc lãnh thoáng chốc trở nên nhu hòa, khóe môi nhếch lên độ cung nhợt nhạt, giấu không được ý cười.
Điền Lâm đứng ở đối diện cũng có chút sửng sốt.
"Chị Ngu?"
"Tiếp tục." Đầu ngón tay Giang Ngu gõ gõ trên mặt bàn.
Điền Lâm cúi đầu quét mắt nhìn nội dung trên máy tính bảng, "Không sai biệt lắm, chị nhìn xem." Nàng đem máy tính bản đưa qua, "Trừ bỏ Mina ra, tất cả các thành tích của những người đại diện khác đều ở chỗ này, hai trang phía sau là số liệu theo dõi người mẫu, trong khoảng thời gian này từ lúc ký hợp đồng cho đến gửi ra nước ngoài."
"Tại sao lại không có của Mina?" Giang Ngu nhíu mày.
"Gần đây cô ấy đặc biệt bận, gọi ba cuộc điện thoại đã có đến hai cuộc không thông, thật vất vả mới thông được thì cũng chỉ nói được một câu, không phải đang làm thủ tục bay thì chính là vừa hạ cánh, em đã gần một tháng không gặp cô ấy ở công ty rồi."
"Cô ấy có nói qua là đang bận cái gì không?"
"Trong nước ngoài nước chạy hai đầu, nước ngoài chủ yếu là Pháp, Nga, Ukraine, trên tay của cô ấy có bảy tám người mẫu, hành trình mỗi ngày đều không giống nhau, em cũng từng thúc giục cô ấy, cô ấy cũng nói là bản thân rất mệt."
Giang Ngu rũ mắt trầm tư, ánh mắt đảo qua văn kiện bên trong máy tính bảng, lẩm bẩm tự nói: "Trên tay cô ấy có số lượng người mẫu tuy rằng nhiều nhưng cũng không tính là người mới, rất nhiều chuyện cũng không cần cô ấy theo bên cạnh, hơn nữa, chúng ta đã cùng bên phía công ty mẹ ở Nga và Phát ký hợp đồng, muốn tìm người mới cũng không gần chạy qua chạy lại hai đầu nữa, vậy thì cô ấy có thể bận cái gì chứ?"
"Chuyện này em cũng không rõ ràng lắm...." Điền Lâm khó xử mà lắc đầu.
Tuy rằng nàng là phó tổng nhưng Mina có tư lịch thâm niên nhất trong việc làm người đại diện, hành động là tuyệt đối tự do, cứ tính là chức vụ so với nàng thấp hơn đi nữa cũng không cần thiết mọi chuyện đều hội báo lại với nàng.
Thật đúng là bó tay không có biện pháp.
Giang Ngu thở dài, xoa xoa giữa mày, nói: "Trễ chút nữa liên hệ với cô ấy thử xem, em đi làm việc của em đi."
"Được."
Điền Lâm rời đi, trong phòng cũng lâm vào yên tĩnh.
Giang Ngu ẩn ẩn cảm giác được bất an, rồi lại không thể nói ra đó là gì, giống như một tượng điêu khắc ngồi ở trên ghế phát ngốc.
Không biết qua bao lâu, một trận tiếng gõ cửa đánh thức cô ấy.
Sau đó cửa mở ra.
Một mạt thân ảnh màu vàng nghệ từ bên ngoài tiến vào, xuất hiện ở trước mắt cô ấy.

Bước chân Trình Tô Nhiên chững lại, trở tay đóng cửa lại, đón lấy ánh mắt nóng rực của cô ấy đi đến trước bàn làm việc.
"Không quấy rầy đến chị chứ?"
Ngay cả xưng hô cũng bị lượt bỏ.
Cũng tốt.
Cô ấy không muốn nghe cô gọi cái gì mà "Giang tổng".
Đôi mắt Giang Ngu tỏa sáng, thần sắc nhu hòa nhìn cô, nhẹ nhàng lắc đầu, "Không có." Dứt lời đứng lên, chỉ chỉ sô pha tổ hợp bên phía cửa sổ, "Chúng ta lại kia ngồi đi."
Cô ấy vòng qua bàn làm việc dắt lấy tay Trình Tô Nhiên.
Lòng bàn tay ấm áp gắt gao bao lấy, nhiệt ý liêu nhân, nội tâm Trình Tô Nhiên có chút giãy giụa nhưng cũng không cự tuyệt, đi theo cô ấy đến cạnh sô pha ngồi xuống.
Giang Ngu dựa gần cô ngồi xuống, bàn tay chậm chạm không buông.
Trời bên ngoài lạnh lẽo, Trình Tô Nhiên mặc một chiếc áo khoác màu vàng nghệ, trên mặt là thuần tịnh nhạt nhẽo, không có trang điểm, cho người ta cảm giác phi thường ấm áp nhu hòa.

Đã có nhè nhẹ ý vị thành thục của nữ nhân, lại có thêm cảm giác thanh lệ của thiếu nữ.
Giang Ngu thật sâu mà chăm chú nhìn cô, đáy mắt nhộn nhạo khơi hơi lan gợn sóng.
"Cái này cho chị." Trình Tô Nhiên bị nhìn đến mặt nóng lên, tim đập vững vàng cũng dần dần loạn nhịp, một chút cũng không chịu bản thân khống chế.

Cô cúi thấp mắt, giơ tay đem đồ vật đặt ở trên bàn.
Một cái hộp giấy màu trắng.
"Đây là cái gì?" Giang Ngu liếc mắt.
Trình Tô Nhiên từ trong túi lấy ra một cây dao rọc giấy nhỏ, mở tầng giấy gói ngoài cùng nhất, lộ ra ở bên trong là một chiếc hộp acrylic trong suốt, một tòa mô hình đất sét mới tinh thình lình xuất hiện ở trước mắt.

Cô cởi bỏ hộp ra, đặt sang một bên, nhanh chóng liếc mắt một cái nhìn Giang Ngu:
"Bổ sung quà sinh nhật cho chị."
Giang Ngu sửng sốt.
Sàn chữ T nho nhỏ, cô ấy nho nhỏ, hết thảy đều rất quen thuộc, sinh động như thật.
Bên cạnh còn có một căn nhà.

"Ngày đó....!Là tôi nhất thời xúc động đem mô hình quăng vỡ, vốn dĩ đã đáp ứng chị là sẽ sửa lại thật tốt, thực xin lỗi....!Tôi một lần nữa làm lại cái mới, ở trên cơ sở cảnh tượng cũ thêm một căn phòng này, đại biểu cho nhà." Trình Tô Nhiên rũ mắt, thanh âm rất thấp, lông mi dài mà dày giống như hai thanh cây quạt nhỏ, in bóng mờ mờ nơi đáy mắt cô.
Nói xong, cô lấy hết can đảm ngẩng đầu lên.
"Hy vọng vô luận chị đi đến nơi nào, tâm đều có một địa phương dừng lại, sẽ không lưu lạc nữa."
Tựa như có một viên đá nhỏ, nhẹ nhàng mà rơi vào giữa tâm hồ, phiếm khai tầng tầng gợn sóng tinh mịn.

Giang Ngu thụ sủng nhược kinh, trong phút chốc quên mất hô hấp.
"Nhiên Nhiên...."
Một trận tiếng chuông điện thoại đánh gãy lời cô ấy muốn nói.
Là điện thoại bàn nội bộ.
"Tôi đi nghe máy một chút." Giang Ngu có chút bực bội, lưu luyến mà buông lỏng tay Trình Tô Nhiên ra, đứng dậy trở lại cạnh bàn làm việc.
Trợ lý nói là có một nam nhân tên Tưởng Chí Quân lại đến nữa.
"Không gặp."
"Nhưng mà anh ta đã ngồi xổm ở đây một tuần, gặp ai cũng đều nói bậy việc tư ở trong nhà của ngài, nếu như cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ ảnh hưởng không tốt...." Trợ lí càng nói giọng càng nhỏ.
Tâm tình đang tốt đẹp của Giang Ngu nháy mắt bị làm cho hỏng bét, chỉ cảm thấy có một cổ lửa giận thiêu đốt trong thân thể, nhưng lại phát không ra, đầu ngón tay đang niết điện thoạt của cô ấy cũng trở nên trắng bệch, cắn răng nhả ra bốn chữ: "Dẫn hắn đi lên."
"Vâng..."
Buông điện thoại, Giang Ngu trầm mặc đứng yên ở đó, chậm chạp không xoay người lại.
"Chị có khách hàng muốn tới sao?" Trình Tô Nhiên thức thời đứng dậy, xách túi lên, "Tôi đây đi trước, đồ vật chị nhớ thu lại thật tốt."
Cô lướt qua người Giang Ngu.
"Nhiên Nhiên ----" Giang Ngu kéo cổ tay cô lại.
Bước chân cô chững lại, nghiêng mặt sang, nghi hoặc mà nhướng mày.
"Không có việc gì...." Giang ngu cười cười, buông tay ra, "Đi đi."
Trình Tô Nhiên cũng không nói gì nữa.
Cửa văn phòng mở rồi lại đóng, toàn bộ căn phòng một lần nữa chìm vào nước lặng yên tĩnh.
Giang Ngu trở lại phía sau bàn làm việc ngồi xuống.
Không bao lâu, lại một trận tiếng gõ cửa vang lên, trợ lý đẩy cửa ra, "Giang tổng, Tưởng tiên sinh tới rồi."
Một nam nhân dáng người cường tráng đi vào.
Trợ lý lui ra ngoài đóng cửa lại.
Khuôn mặt Giang Ngu trầm xuống, lạnh lùng mà nhìn hắn, "Có rắm thì mau phóng."
Nam nhân đầy mặt mới lạ mà đánh giá văn phòng, trên người là áo khoác bông mỏng và quần jean đã bị tẩy đến mức trắng bệch cùng với nơi này không hợp nhau, nghe tiếng, hắn chuyển mắt sang, ánh mắt dừng lại ở trên mặt Giang Ngu, nhìn chằm chằm vài giây, cúi đầu từ trong túi móc ra một xấp hóa đơn điện tử, "Bang" một tiếng ném ở trên mặt bàn.
"Bệnh viện đưa cho mẹ, lấy tiền ra!"
.....
Đi ra khỏi cao ốc, bàn tay Trình Tô Nhiên mò vào trong túi tính cầm lấy điện thoại, đầu ngón tay lại sờ phải một tờ giấy hơi mỏng.
Cô lấy ra nhìn nhìn.
Là thiệp chúc mừng vốn nên đặt ở trên hộp mô hình....
Thế nhưng đã quên.
Trình Tô Nhiên vỗ đầu một cái, xoay người đi trở về, thang máy vẫn còn ngừng ở lầu một, cô chạy chậm đi vào, ấn vào tầng văn phòng của Giang Ngu.
- ---- đinh
Tới rồi.
Cửa thang máy mở ra, cô cầm lấy thiệp chúc mừng đi ra ngoài, bước chân vội vàng đi đến trước cửa văn phòng, đang lúc giơ tay muốn gõ cửa liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng rống giận của nam nhân.
"Mày rốt cuộc có cho hay không!!!"
Tiếp theo là thanh âm một vật gì đó rất nặng "rầm" một tiếng rơi xuống.
Trình Tô Nhiên giật mình một cái, trực tiếp mở cửa vọt vào....
- --------
Editor:


Bình luận

Truyện đang đọc