CẤM ĐỘNG TÂM



Ngày đó là ở sân bay vừa lúc ngẫu nhiên gặp được Trình Tô Nhiên.

Chú thích trên Weibo: [ Gặp được Giang Ngu tại sân bay a a a! Người thật vừa cao vừa đẹp tôi cũng không dám trêu chọc! ư ]
Giang Ngu nhìn ảnh chụp nhíu mày, nhớ tới ngày hôm đó bị người qua đường chụp được ảnh của mình, bức ảnh này đúng là như vậy, chỉ là, sao Bạch Lộ lại tìm được Weibo của người đăng này?
Nhưng rất nhanh cô ấy liền minh bạch.

Thật ra khi tìm kiếm tên của cô ấy trên Weibo thì sẽ xuất hiện những tin tức liên quan được công khai tuyên bố.

"......"
Ba chữ "em gái nhỏ" đâm vào trong mắt Giang Ngu đau đớn.

Đây là đại danh từ chỉ chim hoàng yến.

Trước kia Nhiên Nhiên từng ăn dấm chua của Bạch Lộ, nhưng khi đó Bạch Lộ không có bất luận thái độ gì, chẳng qua, sau đó dần dần dục vọng chiếm hữu nhiều hơn, cho tới bây giờ.

Không biết vì cái gì lại khiến cô ấy cảm thấy ẩn ẩn có điểm bất an.

Giang Ngu không nghĩ ra, cũng chỉ nghĩ đây chẳng qua chỉ là trêu chọc, liền dùng ngữ khí nghiêm túc gửi một tin ghi âm sang: "Hiện tại đối phương là bên công ty hợp tác, không phải em gái nhỏ, em hẳn là nên gọi em ấy một tiếng Trình tổng."
Bạch Lộ: [? ]
Giang Ngu: [ Sau này sẽ giải thích, trước tiên em cứ nghỉ ngơi mấy ngày đi.

]
Đợi trong chốc lát Bạch Lộ mới trả lời: [ được rồi, qua một đoạn thời gian nữa sẽ đến tìm chị ăn cơm.

]
[ ừm.

]
Rời khỏi Wechat, Giang Ngu buông điện thoại xuống, sau đó nâng ly nước ấm bên cạnh lên uống một ngụm.

Cái mũi vẫn còn chút nghẹt, cảm mạo lần này thế tới rào rạt, uống thuốc hiệu quả cũng không lớn, mỗi ngày cô ấy rời giường đều cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, lúc nói chuyện còn mang theo giọng mũi, khàn khàn trầm thấp ----- cũng khó trách Nhiên Nhiên có thể nghe ra được.

Giang Ngu thở dài một tiếng.

Nghĩa đến thứ tư tuần sau là có thể nhìn thấy Nhiên Nhiên rồi, tâm tình lại rộng mở tươi đẹp hơn.

......!
Xe bảo mẫu chạy trên đường cao tốc, Bạch Lộ nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, đầu ngón tay một lần lại một lần chạm vào màn hình điện thoại, ấn vào tin ghi âm được gửi tới kia, bên trong tai nghe truyền đến thanh âm nghiêm túc lãnh ngạnh của Giang Ngu.

Rốt cuộc, ngừng lại.

Cô ta cười lạnh một tiếng.

Bạn hợp tác? Trình tổng? Chỉ sợ lại là một dạng sủng tiểu tình nhân khác đi.

Dơ bẩn.

Nửa giờ sau, xe ngừng lại trước một tòa office building.

Bạch Lộ mang mũ cùng khẩu trang lên xuống xe, đi thang máy lên tầng 12.

Ra khỏi thang máy liền có thể nhìn thấy quầy lễ tân trống rỗng, vẫn còn chưa có bảng tên, đi thẳng xuyên qua một căn phòng bày bộ bàn ghế đôi đặt lung tung rối loạn, đến trước một văn phòng nhỏ, gõ gõ cửa.

"Mời vào."
Cô ta đẩy cửa đi vào.

Một nữ nhân trung niên tóc ngắn mặc áo khoác da ngồi ở trên ghế xoay, cười ngâm ngâm mà nhìn cô ta, "Tới rồi, nhìn xem nơi này như thế nào?"
Người đại diện của cô ta Mina.


"Bên ngoài bừa bộn quá, mau chóng quét tước sạch sẽ lại đi." Bạch Lộ che mũi phẩy phẩy bụi, nhăn lại mi, từ trong túi lấy khăn giấy ra, cẩn thận lau ghế thật sạch sẽ mới dựa ngồi xuống.

Mina thản nhiên gật đầu: "Những việc đó đều là việc nhỏ, yên tâm đi."
"Phía công ty mẹ bên Nga đã liên hệ như thế nào rồi?"
"Xong rồi, nơi này của chúng ta hai ba ngày nữa là có thể bố trí xong, đến lúc đó em tọa trấn, người mẫu Nga đến đây sẽ trực tiếp cùng chúng ta ký hợp đồng, tôi đã liên hệ với mấy người đại diện bên New York và Paris rồi, ký xong trực tiếp đem người gửi qua.

"Đoạn thời gian này không phải là đoạn thời gian thích hợp nhất, tuần lễ thời trang xuân hè năm nay cũng đã kết thúc rồi, tiếp theo sớm nhất cũng phải chờ đến tháng 1 mới là tháng cao điểm trình diễn, người mới có thể trực tiếp tham gia tháng cao điểm được không? Chị có nắm chắc không?" Ngữ khí Bạch Lộ nghiêm túc, ngón trỏ từng chút từng chút gõ gõ trên mặt bàn, nghiễm nhiên đang sắm vai một bà chủ lớn, không còn bộ dáng kiều mị lãnh diễm nữa.

Mina ngậm cười, một đôi mắt khôn khéo nhuệ khí có thể xuyên thấu nhân tâm, trên mặt lại là khí định thần nhàn: "Em sai rồi, thời gian này vừa lúc, nhưng mà phải đợi quý thời trang này kết thúc đã.

Không có show diễn nhưng vẫn còn quay chụp, đừng nói là tạp chí đứng đắn, nhiều ít người mẫu không phải cũng đều nhờ một tấm ảnh chụp vô cùng đơn giản mà được khai quật ra sao, chính em không phải cũng như vậy sao? Chỉ cần cho hấp thụ ánh sáng, có thể được nhìn đến liền có cơ hội, hơn nữa các em ấy tư chất cũng không tồi, đừng lo lắng."
Bạch Lộ nhướng mày, khóe miệng giương lên.

"Chị Na làm việc em rất yên tâm.

Nhiều năm như vậy rồi, chúng ta rốt cuộc cũng lên làm bà chủ, vẫn là tự mình là việc cho mình là thoải mái nhất."
"Đúng vậy," Mina châm chọc cười cười, "Theo nhầm người, không bằng tự mình làm một mình."
"Chừng nào thì chị từ chức?"
"Chờ nhóm người mẫu đầu tiên từ New York và Paris gửi qua đã."
"Vậy là còn rất lâu.

Một ngày chưa từ chức thì vẫn phải tiếp tục làm cấp dưới báo cáo công tác cho Điền Lâm, em cũng thay chị nghẹn khuất a.....! Chị nói xem luận tư lịch luận công trạng, cô ta loại nào mà không bị người treo lên đánh*, nói rõ ra chính là Giang giẻ lau đề phòng chị, mới nâng cô ta lên." Bạch Lộ bĩu môi.

*Không phục, bị chỉ trích.

Khuôn mặt vốn dĩ đang lược hiện nếp nhăn của Mina chìm xuống, vừa nghe thấy ba chữ "Giang giẻ lau" lại nhịn không được bật cười, "Cơm ngon không sợ muộn, tự trong lòng tôi cũng hiểu rõ."
"Ai đúng rồi, bạn trai của em đâu?"
"Sớm đã chia tay," Bạch Lộ thuận miệng nói, rồi sau đó sửng sốt, "Bạn trai gì chứ? Chỉ là một tên diễn viên thì tính cái gì bạn trai, đó là em dùng để lừa Giang giẻ lau thôi, không tính chia tay a, hai bên cũng thỏa thuận xong chuyện tiền bạc rồi."
Mina "à" một tiếng, liên tục gật đầu, "Nói sai rồi"
"Bất quá, Giang Ngu cũng không phải người dễ lừa, em chú ý thu liễm chút, đừng quá mức, hiện tại tạm thời còn chưa thể để bị cô ta phát hiện."
"Đã biết." Bạch Lộ làm động tác OK.

Hai người nhìn nhau cười.

..........!
Thứ tư là một ngày trời đầy mây.

Đêm trước khi xuất phát Trình Tô Nhiên thu thập hành lý, cũng giống như rất nhiều những ngày trước khi đi công tác khác, không có gì khác biệt.

Nhưng mà đêm nay cô lại mất ngủ, trong đầu cô toàn bộ đều là bộ dáng Giang Ngu cả người ướt đẫm chật vật ngồi ở chỗ kia, bên tai quanh quẩn thanh âm người kia khi nói chuyện mang theo giọng mũi.....!
Rốt cuộc đến rạng sáng cũng mơ mơ màng màng ngủ, 9 giờ đã bị đồng hồ báo thức đánh thức, cô chậm chạp mãi vẫn không thể tiến vào trạng thái làm việc, phảng phất như bản thân không phải đang đi công tác mà chỉ là đi gặp người kia.

Chiếc xe hơi màu đen quen thuộc dừng lại chờ ở trước cổng tiểu khu.

Tài xế thay Trình Tô Nhiên đặt hành lý vào cốp xe sau, lại kéo cửa ghế sau ra, cô khom lưng lên xe, một trận thanh hương diên vỹ chui vào trong khoang mũi.

Giang Ngu ngồi ở bên cạnh, nghiêng mặt sang, hàng mi dài rõ ràng, khóe mắt đuôi mày nhàn nhạt, môi là nùng diễm ám hồng, cô ấy mặc một bộ tây trang màu trắng, lạnh lẽo lại giỏi giang nhưng cũng không mất đi phần ưu nhã.

Cô ấy đem ánh mắt từ trên văn kiện đang đặt trên bàn nhỏ dời đi.

Trình Tô Nhiên cùng cô ấy đối diện, thất thần.

"Nhiên Nhiên, đã ăn sáng chưa?" Giang Ngu ôn nhu hỏi, khóe môi giương lên nụ cười nhạt.

Trình Tô Nhiên gật đầu.

Giang Ngu cũng không nói gì nữa, tầm mắt lại quay trở về trên văn kiện.

Trình Tô Nhiên nhìn chằm chằm cô ấy trong chốc lát, muốn nói lại thôi, yên lặng thu hồi tầm mặt.


Một đường vô cùng an tĩnh.

Tới sân bay rồi, cùng những người khác hội hợp, làm xong thủ tục bay, cách thời gian cất cánh còn nửa giờ đoán người vào phòng nghỉ dành cho khách quý.

Trình Tô Nhiên là phiên dịch viên đi cùng Giang Ngu, toàn bộ hành trình đều phải đi theo cô ấy, cạnh cửa sổ vừa lúc có hai vị trí trống, các cô lần lượt ngồi xuống, một người tiếp tục lật văn kiện, một người xem tư liệu hội nghị, ai cũng không nói lời nào.

Bình tĩnh ngoài mặt nhưng bên dưới lại cất giấu mãnh liệt sóng lớn.

Trình Tô Nhiên có chút thất thần, nhịn không được dùng dư quang ngó người bên cạnh, lại thấy biểu tình Giang Ngu chuyên chú, một bộ dáng không chút nào chịu ngoại giới quấy rầy, lời đến bên miệng lại vòng trở về.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua.....!
"Cảm mạo của chị đã đỡ chưa?" Cô đột nhiên lên tiếng.

Giang Ngu ngẩn ra, quay mặt lại, liền nhìn thấy Trình Tô Nhiên đang quan tâm nhìn mình, trong mắt dường như còn có lo lắng.

Cô ấy vô cùng kinh ngạc, cánh môi hơi hơi rung động: "Đỡ rồi....."
Trình Tô Nhiên mím môi, cúi đầu, thanh âm thực nhẹ nói: "Buổi tối ngày đó thực xin lỗi, tôi không nên để chị lại chỗ đó một mình....." Nói tới đây lại ngẩng đầu, trong mắt toàn bộ đều là áy náy mà nhìn cô ấy, "Sau đó tôi có quay trở lại thì không thấy chị ở đó nữa, chị sau đó......!Không có việc gì chứ?"
Lời này vừa nói ra, tâm liền bị nắm lên.

Sao có thể không có việc gì chứ.

Trong đầu cô toàn bộ đều nghĩ đừng lại quan tâm đến Giang Ngu nữa, đừng lại vì Giang Ngu mà tác động đến chút cảm xúc nào, nhưng chung quy vẫn là làm không được.

Suốt một đêm nằm mơ, mơ thấy bộ dáng chật vật của cô ấy, trong lòng đau đến tỉnh lại.

Cô sắp bị bản thân tra tấn đến điên rồi.

"Không có việc gì." Giang Ngu đạm đạm cười, "Chút cảm mạo mà thôi."
"......"
Trình Tô Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, nhất thời không biết còn có thể nói gì, liền hướng cô ấy cười cười, cúi đầu tiếp tục xem tư liệu.

Bầu không khí đông lạnh cứng đờ phảng phất như bị đánh vỡ, có một cổ không khí ấm áp ở bên trong chậm rãi lưu động.

Giang Ngu thở phào một hơi, nhưng tâm cũng vì thế mà loạn như ma, trắm ngàn loại tư vị nảy lên....!
Nguyên lai Nhiên Nhiên cũng không phải mặc kệ cô ấy.

Cô ấy ở trong lòng Nhiên Nhiên trước sau vẫn luôn có một vị trí.

Tâm bị nước lạnh sũng ướt bỗng nhiên ấm áp lại, máu mất đi cũng từng chút từng chút chảy trở về, lấp đầy khoang ngực vắng lặng trống trải của cô ấy, cô ấy giống như đã được sống lại.

..........!
Đầu giờ chiều đã đến thủ đô.

Nơi ở được an bài của hội nghị lần này không phải là ở một khách sạn mà là ở một khu căn hộ nghỉ dưỡng giống như nhà riêng, mỗi một căn có hai phòng ngủ cùng một phòng khách, Trình Tô Nhiên thực tự nhiên lựa chọn cùng Giang Ngu ở một căn.

Là vì tiện cho công việc.

Cô nói với bản thân như vậy.

Sau khi vào ở, từng người sửa sang lại hành lý của mình, nghỉ ngơi một lúc, ước chừng khoảng 3 giờ rưỡi, đoàn người xuất phát đến gặp đại diện của công ty mẹ Paris.

Công ty của đối phương đã cung cấp người mẫu nước ngoài cho các công ty người mẫu trong nước đã nhiều năm, tổng bộ nằm tại Paris, không có chi nhánh trong nước chỉ có văn phòng kinh doanh, Giang Ngu tính toán sẽ mở rộng thị trường ra nước ngoài, năm nay đã cùng một công ty mẹ ở Nga ký hợp đồng chuyển vận nửa năm, sáu tháng cuối năm này chuẩn bị hoàn thành bước thứ hai của hợp đồng.

Hai bên gặp mặt, trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

Buổi tối tự nhiên là sẽ có một bữa tiệc.


Tháng mười ở phương bắc so với Giang Thành lạnh hơn rất nhiều, lúc chạng vạng, không trung đã trải đầy mưa phùn.

Trên bàn cơm, Trình Tô Nhiên ngồi ở bên người Giang Ngu, hôm nay thời gian tương đối vội cho nên cũng không rảnh trước tiên ăn cái gì lót dạ, cô đã làm tốt công tác chuẩn bị sẽ không được động vào đũa, cố gắng khiến cho bữa tiệc đạt được viên mãn.

Nhưng mà Giang Ngu lại đột nhiên nói được tiếng Pháp.

"Anais, On Iaime pour sa beauté saine et classique....."
"?"
Trình Tô Nhiên sửng sốt.

Vài vị người nước Pháp rõ ràng cũng có chút sửng sốt.

Sau đó lại tiếp tục trò chuyện với nhau.

Trong lúc cùng những người khác nói chuyện, Giang Ngu nghiêng đầu liếc mắt nhìn Trình Tô Nhiên một cái, hạ giọng nói: "Đừng để đói bụng, nhanh ăn chút gì đó đi." Sau đó lại quay lại.

Trong mắt trình Tô Nhiên toát ra vẻ khiếp sợ.

Người này.....!
Học khi nào vậy?
Nhưng sau khi cô nghe xong hai câu liền rất nhanh đã phát hiện, Giang Ngu chỉ là gà mờ, trình độ đại khái cũng sinh viên tiếng Anh năm ba trong nước không sai biệt lắm, dùng từ đều phi thường đơn giản.

Là vì muốn tranh thủ cho cô thời gian ăn cơm.

Địa phương mềm mại nhất nơi đáy lòng bị bóp lấy, ẩn ẩn đau đớn, cái mũi Trình Tô Nhiên lên men, cũng không dám chậm trễ thời gian nữa, nắm chặt ăn cái gì đó.

Bữa cơm này ăn mất hai giờ.

Trình Tô Nhiên có chút no căng.

.....!
Trở lại căn hộ, Giang Ngu tắm rửa trước.

Trình Tô Nhiên ngồi ở trên sô pha, một bên lật xem tư liệu hội nghị ngày mai, một bên nghe tiếng nước tí tách trong phòng tắm, trong lòng lộn xộn, vô pháp tập trung tinh thần.

Chờ Giang Ngu ra tới cô lại đi vào.

Trong phòng tắm tràn ngập mùi hương, thanh phân, mê say, là hương căn diên vỹ quen thuộc.

Cô tắm đến phá lệ lâu.

Từ phòng tắm đi ra, trong phòng khách không có một bóng người, Trình Tô Nhiên theo bản năng tìm kiếm thân ảnh Giang Ngu, vừa nhấc đầu lên liền nhìn thấy cô ấy đang đứng ở trên ban công.

Tóc dài rối tung, áo ngủ màu rượu đỏ rộng thùng thình buột ngang eo, đường cong mạn diệu, một đôi chân mảnh khảnh vừa dài vừa thẳng.

Gợi cảm lại mị hoặc.

Trình Tô Nhiên chăm chú nhìn vào tấm lưng kia, gương mặt hơi nóng lên, tim đập không tự giác cũng nhanh hơn rất nhiều.

Cô đi lên trước, đi đến phía sau Giang Ngu, "Chị học tiếng Pháp khi nào?"
Tấm lưng kia cứng đờ, rồi sau đó quay lại.

"Hai năm gần đây." Mặt mày Giang Ngu ôn nhu mà cười, hai mắt có chút thất thần, "Cùng những người trong vòng này giao tiếp tổng vẫn phải biết một chút, ứng phó giao lưu đơn giản không thành vấn đề, nhưng khẳng định so ra vẫn kém hơn người chuyên nghiệp như em."
Nhiên Nhiên ở ngay trước mắt.

Cô ấy thật sự rất muốn tiến lên ôm cô.

"À....."
Trình Tô Nhiên nhìn cô ấy thật sâu, hồi lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."
"Chuyện gì?"
"Giúp tôi tranh thủ thời gian."
Giang Ngu hiểu rõ, nhấp miệng cười cười, nhất thời cũng không biết nói cái gì nữa.

Từ sau khi trải qua hội nghị lần trước, cô đã biết, nếu cùng đi trong bữa tiệc sẽ rất khó ăn no, tất cả mọi người đều có thể ăn, duy độc chỉ có phiên dịch viên là phải để bụng đói tập trung lực chú ý.

Đã từng có một lần, không thể lại có lần thứ hai.

Bởi vì đó là Nhiên Nhiên của cô ấy.


"Chị....! Đi ngủ sớm một chút đi, tôi lại xem tư liệu một lát nữa." Trình Tô Nhiên cũng mỉm cười đáp lại, trong ánh mắt có điểm điểm tinh quang.

Giang Ngu lắc đầu: "Còn không có sớm như vậy."
"......"
Giữa hai người lâm vào trầm mặc quỷ dị.

Trình Tô Nhiên không nói thêm gì nữa, cầm lấy tư liệu hội nghị ngồi xuống sô pha, dư quang chú ý thấy Giang Ngu cũng ngồi xuống, lật quyển văn kiện kia, không biết là hợp đồng hay là cái gì khác.

Cô tức khắc không có cách nào tập trung tinh thần nổi.

Nhìn nhìn, dạ dày ẩn ẩn truyền đến trướng đau, đầu tiên là từng trận từng trận, sau đó là liên tục quăn đau không ngừng.....!
Trình Tô Nhiên che bụng lại, thân thể cuộn tròn, trong cổ họng phát ra thanh âm khống chế không được mà hít khí lạnh.

Tê ------
Đau.

"Nhiên Nhiên?" Giang Ngu phát giác sắc mặt cô không đúng, liền buông văn kiện ngồi qua, "Làm sao vậy?"
"Bụng.....!Đau....." Trình Tô Nhiên cắn răng nói.

Giang Ngu duỗi tay sờ sờ địa phương mà cô đang che lại, nhăn lại mi, "Đây là dạ dày."
"Ừm.....!
"Tại sao dạ dày lại đau? Ngày thường có thường xuyên đau không?"
"Không có," Trình Tô Nhiên trừu khí, "Có thể là buổi tối ăn quá nhiều món làm từ gạo nếp....."
Thấy trán cô chảy nhiều mồ hôi, biểu tình thống khổ, trong lòng Giang Ngu nóng như lửa đốt, đứng dậy lục tung cả căn nhà, không tìm được thuốc, mới nhớ tới nơi này không phải là khách sạn.

Cô ấy không nói hai lời liền phủ thêm áo khoác, xách túi lên, "Nhiên Nhiên, chờ tôi một chút, tôi đi ra ngoài mua thuốc."
Trình Tô Nhiên há miệng thở dốc, còn chưa kiệp cái nói gì, người đã rời đi.

Hơn 9 giờ đêm, bên ngoài trời rất lạnh, tiệm thuốc ở phụ cận vẫn còn mở cửa, Giang Ngu khoác đầy người hàn khí đi mua thuốc dạ dày, thuốc tiêu hóa, vội vội vàng vàng chạy về.

Trong phòng khách lại không có ai.

"Nhiên Nhiên?" Cô ấy lớn tiếng kêu.

Phòng ngủ chính truyền đến thanh âm áp lực: "Tôi ở chỗ này....."
Giang Ngu buông túi, rót một ly nước, mang theo thuốc vào phòng.

Ánh đèn trong phòng ngủ là màu vàng ấm ám nhược, Trình Tô Nhiên nằm nghiêng ở trên giường, cuộc tròn thân mình, phát ra từng đợt thanh âm hít thở không khí.

"Thuốc đây, Nhiên Nhiên....." Giang Ngu đem nước đặt ở trên tủ đầu giường, duỗi tay đỡ cô dậy, cánh tay dài chặt chẽ đem người ôm ở trong lòng ngực mình, thật cẩn thận mà lấy thuốc, đưa đến bên miệng cô.

Trong lòng ngực hương thơm diên vỹ càng thêm nồng đậm, Trình Tô nhiên dựa sát vào trên người cô ấy, có chút tham luyến, ngoan ngoãn ngậm lấy viên thuốc bên miệng, tiếp nhận nước cô ấy đưa đến, nuốt xuống.

"Ưm."
Giang Ngu ôm cô, ôn nhu an ủi: "Một lát liền không đau nữa."
Mí mắt Trình Tô Nhiên gục xuống không nói lời nào.

Bên trong yên tĩnh tràn ngập tiếng hít thở lẫn nhau dồn dập, tim đập hỗn độn, mũi hương cùng nhiệt độ cơ thể chậm rãi đan chéo nhau, dung hợp bên nhau.

Không biết đã qua bao lâu, Trình Tô Nhiên cảm giác được đau đớn đã dần dần giảm bớt, thẳng đến khi biến mất không còn nữa, cơn buồn ngủ ập đến che trời lấp đất, mí mắt trên dưới của cô bắt đầu đánh nhau....!
"Nhiên Nhiên, còn đau không?" Giang Ngu khẩn trương hỏi.

Trả lời cô ấy chỉ có yên lặng.

Ngủ rồi.

Chân mày trói chặt của Giang Ngu rốt cuộc cũng giãn khai, thở dài một hơi nhẹ nhõm, tay chân nhẹ nhàng đem người đặt nằm thẳng xuống, kéo chăn qua che lại, đứng dậy muốn đi.

"Chị....." Trong lúc ngủ say Trình Tô Nhiên phát ra một tiếng nỉ non.

Thân mình Giang Ngu cứng đờ.

- ----
Editor:
Cuối năm công việc đăng đăng đê đê
༎ຶ‿༎ຶ.


Bình luận

Truyện đang đọc