CẤM ĐỘNG TÂM



Hành lang im ắng, thanh âm nói chuyện rất nhỏ lại nghe có vẻ đột ngột, phảng phất như ở bên tai.

Hô hấp Trình Tô Nhiên ngưng lại.

Bởi vì là nghe lén cho nên cảm thấy khẩn trương cũng kích thích trái tim càng đập càng nhanh....!
"Tôi không hy vọng em ấy lén lúc ở sau lưng khoa tay múa chân chuyện của tôi, trước kia cũng vậy, về sau cũng đừng để lại phát sinh loại chuyện này." Thanh âm Giang Ngu thấp nhu, ngữ khí lại thập phần có lực, giống như một vị lãnh đạo tràn đầy uy nghiêm.

Lục Tri Kiều cũng không kiêu ngạo, không siểm nịnh, gật gật đầu tán đồng, "Hôm đó chọn váy cưới trở về em ấy cũng có nói với tôi, giữa ba người cũng có chút liên hệ, em ấy nói em ấy rất thích tiểu Trình.

Cho nên ngày hôm qua có lẽ chỉ là nhất thời bất bình, hơn nữa em ấy từ nhỏ đã tự do tùy tính, tính cách có đôi khi tương đối hướng ngoại, có thể hiểu được.

Trở về tôi sẽ nói chuyện với em ấy, về sau sẽ chú ý giữ đúng chừng mực."
Chung quy là muốn giúp người yêu của mình nói chuyện.

Nàng cùng Giang Ngu có xuất thân giống nhau, ăn rất nhiều đau khổ mới phấn đấu có được vị trí như ngày hôm nay, so với Kỳ Ngôn ngậm thìa vàng sinh ra, tự nhiên tính cách cũng có nhiều hơn một phần tang thương.

Ba tháng trước, hai bên hợp tác ở trên đảo tổ chức một hồi hoạt động thương nghiệp, hai người mở rộng cửa lòng với nhau, từ hai phía đối địch lại chuyển thành thưởng thức nhau, vẫn luôn duy trì quan hệ bạn bè hợp tác.

Mọi chuyện nói ra liền tốt.

"Ừm."
Giang Ngu còn muốn nói cái gì đó, thí dụ như, sở dĩ Kỳ Ngôn bất bình là bởi vì giữa cả hai trải qua chuyện chia tay không quá thoải mái, nàng cho rằng cô ấy là một cái tra nữ, cũng khẳng định ở trước mặt Lục Tri Kiều kể qua "hành vi tra" của cô ấy, ở trong mắt đôi vợ vợ son này cô ấy không hơn không kém chính là "kẻ tra".

Nhưng nghĩ lại hết thảy, mọi chuyện cũng đã qua lâu rồi, dù sao cũng chỉ là quan hệ giữa tiền nhiệm và đương nhiệm, chuyện xưa nhắc lại khó tránh sẽ khiến Lục Tri Kiều khó chịu trong lòng.

Cô ấy đem lời muốn nói nuốt trở vào.

Ở trong mắt của đồng nghiệp, Trình Tô Nhiên là em gái của cô ấy, tại trong mắt của đôi tình lữ này, Trình Tô Nhiên lại là bạn gái, bất quá mọi người chỉ là bất đồng góc độ nhìn nhận, vì thế nhìn thấy mọi thứ khác nhau, từ đó mới có thể sinh ra bất đồng ý kiến.

Mà chân tướng lại ở trong lòng cô ấy.

Giống như một người đang uống nước vậy, ấm lạnh tự biết.

"Còn có một câu, cũng không phải là xen vào việc của người khác, tôi muốn nói....." Lục Tri Kiều dừng một chút, "Cô cùng tiểu Trình ở các phương diện chênh lệch rất lớn, về mặt tình cảm có khả năng tương đối vất vả, nhưng mà vô luận tương lai như thế nào, trân trọng hiện tại, hy vọng hai người hạnh phúc."
Đáy mắt Giang Ngu hiện lên nhàn nhạt châm chọc, chỉ phúc chốc liền tan mất, cười gật đầu, "Cảm ơn cô."
........!
Một chữ của cuộc đối thoại không sót đều rơi vào tai Trình Tô Nhiên.

Đã sớm cùng Kỳ Ngôn chia tay?
Chẳng lẽ.....!
Một cái phỏng đoán hiện lên trong đầu, trong lòng cô mãnh liệt nhảy lên, cả người cứng đờ tại chỗ.

Không, không phải là phỏng đoán, là sự thật.

Chị ấy cùng Kỳ Ngôn không chỉ là kết giao----bình thường, mà còn là quan hệ yêu đương thuần tịnh tốt đẹp, cùng cô tương phản, chỉ là một người ở trong mối quan hệ bao dưỡng dơ bẩn.

Bỗng dưng trong lòng Trình Tô Nhiên chua xót, nói không nên lời vì sao lại khó chịu, giống như bị vô số bàn tay túm chặt, vẫn luôn ghì cô xuống.....!
Nhưng là vì cái gì?
Cô đắm chìm trong suy nghĩ hỗn loạn, còn chưa suy nghĩ rõ ràng bản thân vì cái gì lại khó chịu, cửa cầu thang thoát hiểm truyền đến tiếng bước chân.

Chờ cô lấy lại tinh thần, thời điểm muốn chạy thì đã muộn rồi.

Ánh mắt ba người đối diện nhau.

Lục Tri Kiều khiếp sợ mà nhìn cô, trong mắt Giang Ngu hiện lên một chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh nhăn lại mi, như là ảo não, như là trách cứ.

"Chị......Lục tổng....." Trình Tô Nhiên lẩm bẩm ra tiếng, trong đầu trống rỗng.

Xong đời rồi.

Lục Tri Kiều phản ứng nhanh, mắt nhìn Giang Ngu nói: "Tôi về trước." Nàng bước nhanh lướt qua người Trình Tô Nhiên trở về phòng, gõ mở cửa.

Hành lang lại an tĩnh trở lại.

Cô gái nhỏ đứng ở kia, ngây ra như phỗng, áo ngủ hình con thỏ rộng thùng thình bọc lấy thân thể nhỏ yếu mảnh khảnh của cô, khuôn mặt nhỏ ở dưới ánh đèn phiếm hồng, mở to đôi mắt khẩn trương mà nhìn Giang Ngu.

Giang Ngu nhìn cô chăm chú, tiến lên một bước, chậm rãi rút tay từ trong túi quần ra, thay cô phất khởi mấy sợi tóc mái hai bên, đạm thanh nói: "Tại sao còn chưa ngủ?"
"Em....." Trình Tô Nhiên lấy lại tinh thần, lúc này mới nhớ tới chính sự cần làm, cô giơ tay đưa ra đồ vật trong tay, "Đồng hồ của chị, nó ở chỗ của em."
Đồ vật màu bạc lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay cô gái nhỏ.


Lòng bàn tay trắng nõn, sạch sẽ, chỉ tay rõ ràng, có mấy vết chai mỏng nhỏ, vừa nhìn liền biết trước kia thường xuyên phải làm việc.

Giang Ngu cúi đầu nhìn lướt qua, cầm lấy đồng hồ.

"Chị, em không cố ý nghe lén, em cái gì cũng không biết, em....." Trình Tô Nhiên vội vã giải thích, không cẩn thận lại trông giống như lạy ông tôi ở bụi này.

Tâm lại treo lên.

Giang Ngu lại chỉ đạm đạm cười, xoa xoa đầu cô, không biết là cố ý hay vô tình đem đầu tóc của cô làm cho rối loạn, "Tôi biết, ngoan, đi ngủ đi, ngày mai sẽ phải rời giường sớm hơn một chút."
A?
Chị ấy cư nhiên không tức giận?
Cô còn ở đó sửng sờ, tay đã bị Giang Ngu dắt đi, thân thể không tự chủ đi theo, hai chân giống như máy móc cất bước, đi đến trước cửa phòng.

Giang Ngu buông tay ra, cái gì cũng không nói, lập tức trở về phòng cách vách.

Trình Tô Nhiên ở tại chỗ giật mình, hồi lâu sau mới thu hồi ánh mắt, cô đẩy ra cửa phòng khép hờ, vào trong, buông nắm cửa, giống như gối rỗ thất hồn lạc phách dựa lưng vào cửa.

Cuộc đối thoại vừa nghe cứ ở bên tai quẩn quanh lặp lại, giống như một đạo sấm sét, để cô bên trong giấc mộng bị nổ vang tỉnh lại.

Trong nháy mắt kia, không biết là tư vị gì, chỉ phảng phất cảm thấy bản thân như bị ném vào một cái lốc xoáy thật lớn, dòng nước hung mãnh cắn nuốt cô, xung quanh đều là lạnh lẽo.

Từ khi cô gặp Giang Ngu, bên trong từ điển chỉ có hai chữ "tình nhân", đối với quan hệ thân mật chỉ đơn giản nhận thức trong giới hạn "kim chủ cùng tình nhân".

Từ "Bạn gái" đối với cô mà nói là thập phần xa lạ.

Nhưng cô biết, tình nhân và bạn gái là khác nhau, tình nhân bất quá chỉ là một món đồ chơi, còn bạn gái lại là tình yêu chân thật, căn bản không thể đánh đồng với nhau.

Đối với cô chị ấy rất tốt rất ôn nhu, nhưng khi đối đãi với bạn gái, nhất định là gấp trăm lần ôn nhu, gấp ngàn lần tốt....!
Cô thậm chí, còn không thể tưởng tượng ra bộ dáng đó là như thế nào.

Tưởng tượng đến các loại bộ dáng khác nhau, trong lòng liền ngăn không được cảm giác ngâm ngâm chua xót, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc, có chút cảm giác như bị axit ăn mòn.

Cô cũng không biết bản thân tại sao lại như vậy, chỉ là mông lung cảm giác được có cái gì đó đang dần lớn lên, lên men.

"Trình tiểu thư----" Thanh âm của Điền Lâm đánh gãy suy nghĩ.

"Cô làm sao vậy?"
Trình Tô Nhiên hoảng hốt hoàn hồn, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Điền Lâm nghi hoặc mà nhìn mình, giả vờ trấn định cười cười, nói: "Không có chuyện gì, ngủ thôi."
Cô đi đến mép giường, xốc đệm chăn lên, bỗng nhiên tâm niệm động đậy, nhìn về phía Điền Lâm.

"Trợ lí Điền....."
"?" Điện Lâm buông điện thoại, đang chuẩn bị đi ngủ.

Trình Tô Nhiên thử thăm dò hỏi: "Chị ở bên người chị ấy công tác đã bao lâu rồi?"
"Hỏi cái này làm gì?" Điền Lâm theo bản năng đáp lời, nhưng thói quen nghề nghiệp thúc đẩy nàng hỏi nhiều hơn một câu.

Đầu óc Trình Tô Nhiên xoay chuyển nhanh chóng, mặt không đỏ tim không đập nói dối: "Có chút tò mò, em cảm thấy thoạt nhìn chị cùng chị ấy thập phần ăn ý, giống như khuê mật với nhau, muốn đạt được loại trạng thái này khẳng định yêu cầu phải có thời gian chung đụng rất lâu đi....." Nói xong, hai má lúm đồng tiền nhỏ lộ ra.

Điền Lâm thấy cô hướng mình cười ngọt, không khỏi cũng cười một chút, nói: "Hơn tám năm, gần chín năm."
"À....." Trình Tô Nhiên gật đầu, "Là rất lâu."
Kỳ thật cô rất muốn hỏi Điền Lâm một ít chuyện của chị ấy, thí dụ như.....! chuyện yêu đương.

Nhưng cô cũng hiểu được, không chỉ cái gì cũng không hỏi ra, còn có khả năng bị cáo trạng lại với chị ấy, chọc cho chị ấy tức giận.

Cô ấn xuống mất mát trong lòng, tắt đèn đi, lôi kéo chăn nằm xuống, trong bóng tối nhìn vô định vào trần nhà, nhịn không được lẩm bẩm: "Vậy nhất định chị rất hiểu về chị ấy....."
Không khí yên lặng một lát, bên kia truyền đến thanh âm sâu kín của Điền Lâm: "Xem như vậy đi."
Thật tốt.

Ở trong lòng Trình Tô Nhiên nói, đối với trần nhà cười.

Cô còn muốn hỏi, nhưng lý trí lại nói với cô là không thể, chỉ có thể đem tò mò cùng tâm tư khôn kể nuốt trở về.

Đêm dần sâu, mọi âm thanh đều an tĩnh lại.

Tâm tư nhiễu loạn, cơn buồn ngủ cũng bị cưỡng chế dời đi, Trình Tô Nhiên nằm ở trên giường lăn qua lộn lại đến nửa đêm, nhưng vẫn không ngủ được, bất đắc dĩ chỉ có thể cầm điện thoại lên.

Weibo của chị ấy vẫn như cũ không có gì đổi mới, nhưng thật ra bên trong siêu thoại của fan lại phi thường sinh động, mỗi ngày đều có người chia sẻ poster của chị ấy, màn hình chờ điện thoại, còn có người phân tích quần áo chị ấy mặc, sự kiện cùng các buổi lễ lớn, tổng kết tư thế chụp ảnh, vô cùng náo nhiệt.

Nhìn thấy nhiều người như vậy mỗi ngày đều ở trên siêu thoại nói "Nhớ chị", cô mạc danh lại sinh ra một tia kiêu ngạo, người đối với người khác là xa xôi không với tới, lại cùng cô thân mật khắng khít.


Cô đem ảnh chụp đều lưu lại, ngược lại lại mở mục tìm kiếm, tìm kiếm từ khóa "Giang Ngu", từng từ khóa mấu chốt đều tìm qua, nhưng chỉ có thế nhìn thấy những tin tức tư liệu cá nhân cơ bản, không có điểm đen, càng không có tai tiếng luyến ái.

Rốt cuộc cũng không phải minh tinh lưu lượng, không dựa vào vẻ ngoài cùng marketing kiếm cơm, mười mấy năm qua cần cù chăm chỉ làm việc đến nơi đến chốn, vẫn luôn rất khiêm tốn.

Lại lướt trong chốc lát, rốt cuộc cô ở một diễn đàn nào đó nhìn thấy bài đăng liên quan.

[ Tứ đại người mẫu quá trình phát triển]
Trước mắt trên quốc tế mực độ nổi tiếng cao ở Trung Quốc có bảy vị, trong đó có ba vị là lão tiền bối, mấy năm nay đã lui về phía sau màn, mà thời điểm đó vừa lúc lại là thế hệ người mẫu của Giang Ngu lên sàn, mười mấy năm qua, Giang Ngu cùng ba vị nữa từng người xông ra một khoảng trời riêng, ở bên trong sự nghiệp nhận được những thành tựu khác biệt, được người gọi là "Tứ đại người mẫu" của Trung Quốc.

- ----- Giang Ngu, chị A, chị B, chị C.

Chị A vừa xuất đạo đã ở trên đỉnh cao, con ông cháu cha, lại được một tay tư bản lớn đào tạo, mấy năm trước đã bỏ xuống sự nghiệp người mẫu tiến quân vào giới giải trí, không nóng không lạnh.

Chị B là con cưng của trời, một đường xuôi gió xuôi nước, cùng bạn trai yêu nhau nhiều năm kết hôn dần dần cũng không còn quan tâm sự nghiệp người mẫu nữa, ở nhà giúp chồng dạy con.

Chị C lý lịch bình thường, nhưng làm đâu chắc đấy, vẫn luôn xuất hiện đều đặn trên các sàn diễn thời trang, năm nay lại bắt được hợp đồng làm người chủ phong của một trong bốn tạp chí lớn, tương lai đáng mong chờ.

So sánh với ba vị này, khởi điểm của Giang Ngu có thể nói là thấp hơn rất nhiều, người khác mới vào vòng liền được tư bản lớn dẫn đi show, cô ấy vẫn còn đang đến từng nhà từng nhà đẩy mạnh tiêu thụ bản thân, làm hơn nửa năm người mẫu vô danh.

Nhưng mà mười mấy năm trở về sau, thành tựu cùng địa vị của cô ấy đã cách xa ba vị kia, ổn định ở vị trí đầu tiên trong "Tứ đại người mẫu", vì thế tự nhiên sẽ có người tìm hiểu những thứ liên quan đến cô ấy.

Mấy năm trước chị A cùng Giang Ngu vì đại ngôn mà xé rách mặt, chị A ở trên mạng ám chỉ Giang Ngu là "gà mái trong thôn", Giang Ngu không phản ứng cô ta, sau đó chị A quay đầu mượn sức của chị B, ở một lần show diễn thương nghiệp lớn hai người hợp nhau xa lánh Giang Ngu, làm cho Giang Ngu bỗng dưng nhận một cái ấn tượng "Nhân duyên không tốt" trong lòng đại chúng.

Sau đó chị B cùng chị C lại bởi vì đại ngôn xé nhau đến trời đất u ám, chị A gia nhập hỗn chiến, nhân tiện kéo theo Giang Ngu xuống nước.....!
Bài đăng không dài, vài phút đã xem xong, Trình Tô Nhiên xem đến trợn mắt há hốc mồm, lại tiếp tục đi lục tìm xem những dấu vết của việc này năm đó trên internet.

Lúc ban đầu có rất nhiều người mắng Giang Ngu, nhưng theo chị A tiến quân giới giải trí, không ngừng marketing lăng xê, làm giảm hảo cảm, mà Giang Ngu vẫn luôn yên lặng làm việc, kiên định giữ vững lập trường, hướng gió cũng dần dần nghịch chuyển, hiện tại nhắc đến Giang Ngu đều là những lời khen ngợi.

Nhìn thật lâu những lời nhục mạ trước kia, trong lòng Trình Tô Nhiên khó chịu giống như bị kim đâm, không muốn xem, rồi lại nhịn không được mà tìm xem.

Cứ như vậy tìm kiếm rồi lại tìm kiếm, bất tri bất giác đã đến rạng sáng hai giờ....!
Sáng sớm ngày hôm sau, rửa mặt xong, Trình Tô Nhiên gấp không chờ nổi đi qua gõ cửa phòng bên cạnh, lúc này đây, người ra mở cửa là Giang Ngu.

Tóc của cô ấy rối tung, trên người mặc một bộ áo ngủ dài màu xám, khuôn mặt thuần tịnh nhạt nhẽo, không có một chút trang điểm nào, lông mày chỉ miêu hơi chọn, nhìn qua càng thêm thân thiết ôn hòa, bình dị gần gũi.

"Chị------" Trình Tô Nhiên thanh âm mềm mại gọi, nhào qua ôm lấy cô ấy, "Em đã chuẩn bị xong rồi, Lục tổng các chị ấy khi nào thì đi?"
Giang Ngu thuận thế đem người cuốn vào trong ngực, nói: "Nhanh thôi."
Phảng phất tối hôm qua cái gì cũng chưa phát sinh.

"Em gái nhỏ, buổi sáng tốt lành a." Bạch Lộ từ trong nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy hai người đang ôm nhau, mày khẽ nhíu, lộ ra nụ cười không quá tự nhiên.

Nàng đã thu thập chỉnh trang tốt, trang điểm nhẹ, một bên nói một bên đi đến bàn lấy túi, tư thế đi đứng có chút mệt mỏi.

Trình Tô Nhiên ngẩn người, khách khí trả lời: "Sớm."
Xem ra vị này cũng muốn đi.

Nghĩ nghĩ, cô ôm chặt lấy eo Giang Ngu, chôn mặt ở bên cổ cọ cọ, giống như một con mèo nhỏ, một bộ dáng thực giống.

Giang Ngu chú ý tới biểu tình nhỏ của cô, cảm nhận được động tác nhỏ, hiểu rõ tiểu tâm tư của cô, không khỏi nhấp miệng cười, nhưng nghĩ đến hoạt động mật thất phía sau, ý cười lại ngưng ở đáy mắt.

"Nhiên Nhiên, rất muốn đi mật thất chơi sao?" Đầu ngón tay cô ấy ôn nhu xuyên qua những lọn tóc của cô gái nhỏ, giọng nói hơi khàn.

Tâm Trình Tô Nhiên bởi vì một câu "Nhiên Nhiên" run lên, nhắm hai mắt cười trộm: "Đúng vậy, vẫn chưa lần nào chơi qua, em muốn thử xem." Nói xong mới ý thức được cái gì, ngẩng đầu lên, "Chị không muốn đi sao?"
"Không cảm thấy quá hứng thú," Giang Ngu cười lắc đầu, bất động thanh sắc mà che giấu cảm xúc, "Như vậy đi, em cùng các nàng đi vào, tôi ở bên ngoài đợi."
Không chờ trình Tô Nhiên lên tiếng, Bạch Lộ liền giành trước nói: "Như vậy sao được? Không vào chơi sẽ không còn thú vị nữa." Nàng tiến lên dựa bên người Giang Ngu, một bàn tay đáp ở trên vai cô ấy.

"Chị, có phải chị sợ quỷ hay không?" Trình Tô Nhiên không để ý tới cái tay kia.

Bạch Lộ lại đặt thêm một bàn tay nữa, cười trêu chọc: "A thì ra, nguyên lai là chị Ngu sợ quỷ a? Thật là nhìn không ra đó....."
"Không phải." Giang Ngu nhăn lại mi.

Trình Tô Nhiên không biết lấy dũng khí từ đâu, nghiêng thân mình, đem một bàn tay của Bạch Lộ đặt xuống, sau đó ôm lấy Giang Ngu trái phải lắc lư làm nũng, "Chị, chị đi đi, em muốn cùng chị chơi."
"Nhiên Nhiên....."
"Được không ạ?"
Lại lần nữa dùng đòn sát thủ!

Cô cắn môi dưới, hơi hơi vểnh lên, hai má dạng khai má lúm đồng tiền nhỏ, một đôi mắt nai con thanh triệt chớp chớp, tràn ngập chờ mong.

Trong phúc chốc hô hấp Giang Ngu cứng lại, tâm lại mềm xuống, nhưng vẫn không nói gì.

Cô ấy đang do dự.

"Chị....." Nhìn thấy cô ấy có điều buông lỏng, Trình Tô Nhiên tiếp tục ra sức làm nũng, "Người khác đều có người đi cùng, chị không đi, em cũng chỉ có một mình, rất đáng thương.

Hơn nữa đây là lần đầu tiên em chơi, cũng có chút sợ, chị ở cạnh em liền sẽ an tâm hơn nhiều."
Bạn nhỏ cần cô ấy.

Giang Ngu nhìn cô gái nhỏ, ánh mắt nhu hòa, giơ tay vuốt vuốt cái mũi cô, ngữ khí dỗ dành sủng nịch nói: "Được, tôi đi cùng em."
"Chị tốt nhất!" Trình Tô Nhiên cười lộ ra cả một hàm răng trắng, thiếu chút nữa liền muốn đi qua thân mật, bỗng nhiên ý thức được bên cạnh còn có người, thanh tỉnh lại, hiểm hiểm mà dựa vào bên tai cô ấy.

Bạch Lộ ở một bên nhìn, ánh mắt lạnh xuống.

8 giờ 50 phút, Kỳ Ngôn đến từng phòng gõ cửa, kiểm kê nhân số, tổ đội nguyện ý tham gia đi mật thất tập hợp ở hành lang, không được tự ý tự do hoạt động.

Có bốn đồng nghiệp nhát gan không dám đi, Điền Lâm cũng bao gồm bên trong đó, nàng cũng biết kế hoạch hôm nay của Kỳ Ngôn, vừa nghe Giang Ngu đi, sắc mặt khẽ biến, lấy cớ có việc đem người kéo vào phòng.

"Chị Ngu, thật sự muốn cùng các nàng đi chơi cái kia sao?"
"Ừm, làm sao vậy?"
"Chị đã quên lần trước....."
"Không có việc gì," Giang Ngu cười đánh gãy, "Đều đã nhiều năm qua đi, lần này nhiều người.

Hơn nữa....!bạn nhỏ lần đầu được chơi, lại cùng những đồng nghiệp khác không thân, tôi không an tâm."
Biểu tình Điền lâm nghiêm túc mà nhìn chằm chằm cô ấy, trong lòng thêm vài phần hoài nghi.

"Em đi thay chị."
"Không cần."
"Nhưng mà chị....."
"Cũng không thể như vậy mãi, vẫn nên bức ép bản thân một chút."
Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Kỳ Ngôn ở ngoài gọi: "Giang Ngu, chị có khỏe không?"
Giang Ngu vỗ vỗ bả vai Điền Lâm, ý bảo yên tâm, xoay người mở cửa, "Đi thôi."
..............!
Hơn 9 giờ, đoàn người đã đến trấn nhỏ dưới chân núi.

Kỳ nghỉ cũng gần kết thúc, trên trấn nhỏ lượng du khách so với hai ngày trước ít hơn chút, nhưng vẫn như cũ rất náo nhiệt, một ít cửa hàng còn xếp hàng dài.

Mật thất nằm ở cuối trấn nhỏ, là một tòa biệt thự lớn ba tầng nằm độc lập, cửa sắt rỉ sét loang lổ, sơn tường chỗ còn chỗ không, nhìn qua có chút cũ kỹ, không biết là cố tình hay nguyên bản đã như thế.

Trước cửa dựng một cái bảng lớn, mặt trên giới thiệu căn biệt thự này đã từng phát sinh sự kiện tự sát, đã chết một người, là "hung trạch" danh xứng với thực.

Rất nhiều du khách nhìn thấy thông tin trên bảng lớn liền không dám đi vào, nhưng vẫn có người gan lớn, cảm thấy kích thích, muốn đi vào thử xem.

Đại sảnh lầu một ánh sáng hơi tối, hoàn cảnh bố trí có điểm âm khí dày đặc, có chút áp lực, giống như thân đang ở bên trong hiện trường quay phim khủng bố.

Có rất nhiều du khách đã hẹn trước đang đợi.

"Các người có cảm giác sau khi tiến vào lạnh hơn không? Tỷ như là gáy, lạnh căm căm." Đồng nghiệp bên cạnh đè thấp thanh âm.

Lời này vừa nói ra, mọi người còn lại không tự giác sờ sờ cánh tay, yên lặng có chút khẩn trương.

Giang Ngu nhăn lại mi, nắm chặt tay người bên cạnh, ôn nhu an ủi: "Đừng sợ."
"Em không sợ nha." Trình Tô Nhiên cười nói.

"......"
"Đừng tự mình dọa mình," Bạch Lộ đột nhiên lên tiếng, kéo một cánh tay Giang Ngu hướng về phía mình, "A, là điều hòa ở trung tâm kia kìa có thấy không? Dãy lụa bị gió thổi động đó, chính là cố ý thổi chút khí lạnh tạo bầu không khí thôi."
Mọi người: "....."
Trình Tô Nhiên liếc mắt nhìn Bạch Lộ một cái, ánh mắt dừng lại trên cánh tay nàng đang lôi kéo Giang ngu, có chút không thoải mái, rầu rĩ bắt lấy tay Giang Ngu kéo hướng về phía mình.

Kỳ Ngôn đi đến trước quầy mua vé, nhận trở về mấy cái đèn trứng gà mini lớn nhỏ, chia cho mọi người, "Hai người sài chung một cái, đi vào có thể chiếu sang một phạm vi nhỏ, thuận tiện cho chúng ta làm nhiệm vụ."
"Chị, cho chị." Trình Tô Nhiên cầm lấy một cái đưa cho Giang Ngu.

Giang Ngu lắc đầu, "Không cần, em cầm đi."
"Chị không sợ sao?"
Bạch Lộ vỗ tay đoạt lấy, "Vẫn là cho tôi đi."
Trình Tô Nhiên đang muốn nói cái gì đó, bên tai truyền đến giọng nói khe khẽ của mấy nữ sinh:
"A, mau xem, người kia có phải là Giang Ngu hay không?"
"Đâu?"
"Bên cửa sổ vóc dáng cao ráo mặc quần áo màu xám đó."
"Hình như là....."
"Giang Ngu là ai?"
"Giang Ngu cậu cũng không biết sao? Chính là cái kia siêu mẫu đó....."
Theo thanh âm, Trình Tô Nhiên quay đầu lại, liền nhìn thấy mấy cô gái trẻ tuổi lặng lẽ giơ điện thoại lên, hướng camera về phía Giang Ngu, đang chụp ảnh.

"Chị, có người chụp lén chị!" Cô lập tức che ở trước người Giang Ngu.

Giang Ngu nâng lên tầm mắt, hướng phía cô đang che chắn cho mình nhìn lại, liền nhìn thấy mấy cô gái trẻ đang sửng sốt giơ điện thoại lên, hưng phấn mà hướng cô ấy phất tay.

Cô ấy gật đầu, hào phóng nở nụ cười, thoáng nhích người, để cho cả người bản thân đều lộ ra.


"Chị?" Trình Tô Nhiên nghi hoặc.

Giang Ngu tựa hồ không thèm để ý, tùy ý bày vài cái tạo hình đơn giản, qua vài giây, mới quay mặt lại nói, "Thích thì cứ để cho các nàng chụp thật tốt."
Cô ấy chính là người sống ở dưới máy quay màn ảnh mà.

"Vạn nhất các nàng lấy ảnh chụp của chị đi làm chuyện xấu thì phải làm sao?" Trình Tô Nhiên lo lắng nói, cũng có chút không thể lý giải, đổi lại là bản thân, lúc này đã xông lên cùng đối phương lý luận cũng yêu cầu phải xóa ảnh.

"Tỷ như có một số người, trộm ảnh của người khác nói là của mình, ở trên mạng lừa tiền lừa sắc, còn xoát mặt mở khóa gì đó...."
Còn không chờ Giang Ngu lên tiếng, Bạch Lộ đã phụt một tiếng bật cười, ánh mắt của cô phảng phất như đang xem ngốc tử, "Em gái nhỏ, chị Ngu cũng không phải là người bình thường, ở trên mạng nơi nơi đều là ảnh của chị ấy, ai lại dám mang đi làm chuyện xấu chứ? Em cũng thật là biết đùa."
Trình Tô Nhiên ngẩn ra, mới phản ứng lại, đỏ mặt cúi đầu.

Những cái đó cô đương nhiên biết.

Nhưng vừa rồi trong nháy mắt kia, cô chỉ là đem chị ấy xem như một người bình thường.....Cô không để bụng người khác nghĩ như thế nào, chỉ để ý suy nghĩ của chị ấy.

"Có ý thức phòng bị là chuyện tốt." Giang Ngu nhàn nhạt liếc mắt nhìn Bạch Lộ một cái, đem bạn nhỏ kéo vào trong lòng ngực.

Bạch Lộ: "......"
Đợi trong chốc lát, nhân viên công tác cầm loa đứng ở trước quầy bán vé nói, đã đến phiên tổ A3 của các cô đi vào.

Trước tiên mọi người ở quầy điện tử điền giấy chịu hoàn toàn trách nhiệm, sau đó đem vật tùy thân bỏ vào trong ngăn tủ, ở lối vào lầu hai xếp thành một hàng, mang bịt mắt lên, tay đặt lên vai người phía trước chậm rãi đi vào.

Kỳ Ngôn xung phong, Bạch Lộ đi cuối, Giang Ngu đi phía trước Bạch Lộ, mà phía trước cô ấy chính là bạn nhỏ, người còn lại ở bên trên bọn họ.

Bịt mắt che khuất tầm nhìn, đen sì cái gì cũng không nhìn thấy, tiến vào phía sau cánh cửa kia, rõ ràng chung quanh tối dần xuống, không cảm nhận được một tia ánh sáng tồn tại.

Giang Ngu ngừng thở, ngón tay không tự giác nắm chặt bả vai Trình Tô Nhiên, đồng thời cũng có thể cảm giác được cái tay trên vai mình đang căng thẳng.

"Chị, đừng sợ." Cô gái nhỏ đột nhiên nghiêng đầu, nhỏ giọng nói với cô ấy.

Giang Ngu có chút sửng sốt, cười nhẹ nói: "Không sợ."
Có lẽ còn chưa tiến vào trung tâm của trò chơi, một đoạn đường không ngắn không dài này cũng không kích thích ký ức của cô ấy, trấn an tâm lý bản thân hết thảy đều là giả, dưới chân là một không gian rộng lớn.

Nhân viên công tác ở phía trước dẫn đường.

Không bao lâu sau, tựa hồ như tiến vào một căn phòng nhỏ, nghe thấy nhân viên công tác lên tiếng gọi, có thể mở bịt mắt xuống, mọi người dừng lại bước chân, sôi nổi đem bịt mắt kéo xuống.

Trong nháy mắt khi mở mắt ra, cả người Giang Ngu cứng đờ, trái tim kịch liệt co rút.

Đây là một căn phòng nhỏ hẹp tối tăm.

Một cái bàn vuông được đặt ở giữa bàn, bốn góc bàn đặt bốn ngọn nến trắng, ánh lửa ú ám trong bóng đêm nhấp nháy nhảy lên, mơ hồ chiếu đến khuôn mặt mỗi người, đen tối không rõ, hình thù quỷ mị.

"Mẹ, thật tối a....." Chân chính vị thành niên bạn nhỏ Lục Uy sơ hãi đến ôm lấy Lục Tri Kiều.

Lục Tri Kiều nhẹ giong an ủi: "Đừng sợ."
Giang Ngu theo thanh âm nhìn qua, ánh mắt dừng ở trên người hai mẹ con trong chốc lát.

"Được rồi, mọi người đem bịt mắt đưa cho tôi đi."
Nhân viên công tác thu hồi bịt mắt, đơn giản công đạo chủ đề bối cảnh cùng quy tắc của trò chơi, tùy tay đưa cho Kỳ Ngôn một cái bộ đàm, "Nếu có yêu cầu trợ giúp, cứ ấn xuống rồi nói, sau đó buông ra, liền có thể nghe được giọng nói của nhân viên công tác chúng tôi."
"Chúc các vị chơi vui vẻ." Nói xong anh ta lui ra ngoài, đóng lại cửa phòng.

Toàn bộ căn phòng nhỏ hoàn toàn phong bế.

Không khí ngưng kết lại.

Giang Ngu hít sâu một hơi, nắm chặt nắm tay, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm ánh nến.

Đừng nhìn xung quanh, đừng xem, trong phòng có ánh sáng, rộng rãi, cô ấy tự do, mọi thứ đều đã biết, mọi thứ đều có thể khống chế, không có bất cứ thứ gì giấu mình trong bóng tối cả.

Cô ấy không ngừng thôi miên bản thân, ánh nến mỏng mảnh ở kia chính là toàn bộ thế giới của cô ấy.

Nến đột nhiên tắt.

Mọi người đều hoảng sợ.

Giang Ngu mờ mịt mà nhìn thẳng hắc ám, còn chưa phản ứng lại, một đại hồng quang đột ngột hiện lên, trước mắt thình lình xuất hiện một khuôn mặt dài mặt mũi hung tợn của nữ quỷ, phát ra tiếng cười quỷ dị sắc nhọn.

"A------"
Tiếng thét chói tai hết đợt này đến đợt khác, mọi người kinh hoảng thất thố mà loạn thành một đoàn.

Giang Ngu trừng mắt nhìn, thanh âm nghẹn trong cổ họng, cô ấy kêu không được, cô ấy chỉ nghĩ bắt lấy một cái gì đó, ngay tại một khắc kia, cơ thể ấm áp của cô gái nhỏ đâm vào trong lòng ngực cô ấy, như đang tìm kiếm bảo hộ che chở.

Cô ấy lập tức không màng tất cả ôm lấy cô.

Ôm lấy cô ánh nến mỏng manh, ôm lấy cô cọng rơm cứu mạng.

.


Bình luận

Truyện đang đọc