CẤM ĐỘNG TÂM



Hồi tưởng lại điểm điểm tích tích ở chung mấy năm nay, nguyên lai hết thảy đều có dấu vết để lại.
Nhược Huyền luôn nhớ rõ những điều mà cô chỉ thuận miệng nói ra, luôn ở những tiết ngày nghỉ bỏ xuống người nhà mà ngàn dặm xa xôi trở lại bên cạnh cô làm bạn, luôn nhớ kỹ những thói quen rất nhỏ của cô, những yêu thích nho nhỏ.

Lúc nhìn thấy cô sẽ cười, thường xuyên ở trước mặt cô đỏ mặt, thời điểm làm việc luôn là bộ dáng nghiêm cẩn lãnh đạm nhưng khi đối mặt với cô hoàn toàn không có tính tình.
Ánh mắt nàng nhìn cô giống như một ngọn lửa nóng rực, nhưng lại rất cẩn thận lẩn tránh động tác thân mật của cô.
Cô vui vẻ, nàng cũng vui vẻ, cô khổ sở, nàng cũng khổ sở, hỉ nộ ai nhạc của nàng là một con diều, mà đầu dây diều lại ở trên tay cô.
Nhưng thế nhưng những thứ đó đều bị cô xem như tình bạn trong sáng.
Từ nhỏ đến lớn, Trình Tô Nhiên cơ hồ không có bạn thân, cô không thích chủ động tiếp cận người khác, cũng không thích người khác quá nhiệt tình đến gần mình, cô chưa từng nói qua yêu đương đứng đắn, chỉ biết cảm giác âm thầm thích một người, mà phân yêu thích này lại đã từng là cây gai trong lòng cô.
Cô cho rằng tình bạn chính là như thế, cũng không biết tình yêu là bộ dạng gì.

Hồi tưởng lại mới phát hiện, Nhược Huyền có bao nhiêu giống cô năm đó thầm thích Giang Ngu.
Tại sao lại không phát hiện sớm một chút chứ?
Cô phải làm sao bây giờ? Nói cho Nhược Huyền biết bản thân đã có người mình thích? Các cô rốt cuộc còn có thể làm bạn nữa hay không? Sau này phải ở chung như thế nào, đối mặt với nhau như thế nào? Ngả bài có phải cũng ý nghĩa cho việc sẽ mất đi người bạn này hay không....
Trình Tô Nhiên hoảng hốt không thôi, siết chặt ảnh chụp trong tay.
Cửa sổ sát đất của ban công mở rộng, gió đêm nóng ẩm ướt át từ từ rót vào, lay động màn che, bên ngoài ẩn ẩn truyền đến thanh âm vui cười của những du khách về trễ.
Văn Nhược Huyền nhìn ảnh chụp trong tay cô, tức khắc máu cả người xông thẳng lên đỉnh đầu, trong mắt toát ra tuyệt vọng.
Nàng xong rồi.
Nàng sắp mất đi Nhiên Nhiên rồi.
"Nhược Huyền, trả lời mình." Trình Tô Nhiên bình tĩnh mở miệng.
"Đúng vậy...."
Văn Nhược Huyền phát ra thanh âm thật nhẹ hít sâu, nhận mệnh cúi đầu, chờ đợi phán quyết cuối cùng.
Trước kia bên người Nhiên Nhiên chỉ có nàng.
Người hiểu Nhiên Nhiên nhất là nàng, thân cận Nhiên Nhiên nhất là nàng, cùng Nhiên Nhiên không có gì giấu giếm cũng là nàng, dần dà, nàng có một loại ảo giác cả hai đang trong giai đoạn "tìm hiểu" lẫn nhau, chỉ là không có cái gọi là danh phận.
Nàng đã từng nghĩ tới, so với việc mạo hiểm đâm thủng tầng giấy kia thì không bằng vĩnh viễn duy trì trạng thái như vậy, các nàng làm bạn với nhau, cùng nhau trưởng thành, bình bình đạm đạm đến già.
Nhưng mà Giang Ngu xuất hiện làm đảo loạn hết thảy hoạch định của nàng.
Giang Ngu nhận thức Nhiên Nhiên so với nàng sớm hơn, vô luận là khí chất hay địa vị xã hội cũng đều vượt trội hơn nàng, điểm chết người hơn chính là nàng phát hiện, Nhiên Nhiên ở trước mặt Giang Ngu hoàn toàn là một bộ dáng khác.
Một loại bộ dáng điên cuồng mê luyến cùng tâm động, tựa như rơi vào bể tình không thể khống chế bản thân mình.
Lo âu khiến cho nàng mất đi lí trí, nàng chưa từng có thời điểm xúc động như thế, rõ ràng còn chưa nghĩ kỹ đã lỗ mảng xông vào, làm cho Nhiên Nhiên không vui, cũng làm cho bản thân lâm vào nan kham....
Trình Tô Nhiên như bị sét đánh.
Phỏng đoán được nghiệm chứng, cho dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng khi nghe được Văn Nhược Huyền chính miệng nói ra, cô vẫn khó có thể tin.
"Cái này......." Cô giơ ảnh chụp trong tay lên.

Đôi mắt Văn Nhược Huyền hơi tối, đúng sự thật giải thích nói: "Là mình rửa nhiều hơn một phần.

Tấm ảnh này vẫn luôn mang theo bên người, chỉ cần ra khỏi cửa sẽ mang theo, ở nhà cũng đặt dưới gối đầu."
Hơn một ngàn ngày đêm vẫn như một.
Môi Trình Tô Nhiên run rẩy, "Những bức vẽ đó...."
"Nếu rảnh thì sẽ vẽ."
"Là bắt đầu từ khi nào?"
".....!Mình cũng không biết." Văn Nhược Huyền cười khổ.
Nàng không nhớ rõ khi nào thì bắt đầu thích cô, chỉ biết ở một ngày nào đó, nàng bỗng nhiên muốn mỗi ngày đều nhìn thấy cô, có vô số chuyện để làm, có vô số lời không nói hết, muốn đem toàn bộ thời gian riêng tư của cô hoàn toàn bá chiếm.
Trình Tô Nhiên nhìn nàng.
Hai người cách một cái giường lẳng lặng mà đối diện nhau.
"Nhiên Nhiên....." Văn Nhược Huyền thấp giọng gọi cô, "Cậu thích Giang Ngu sao?"
Trình Tô Nhiên nghẹn lại.
Nên nói như thế nào đây? Ăn ngay nói thật cũng ý nghĩa sẽ tổn thương Nhược Huyền, nhưng đây là sự thật không có cách nào phủ nhận, cô hoài tâm tư muốn thăm dò mang Nhược Huyền đến nơi này, vì cái gì? Đó không phải là những gì mà cô muốn biết rõ ràng sao? Nhưng cô hiện tại lại tình nguyện bản thân cái gì cũng không biết, cái gì cũng không nghĩ, ít nhất như vậy còn có thể thống khoái mà đem chuyện tốt chia sẻ cho Nhược Huyền, mà không phải làm vui vẻ của bản thân biến thành thống khổ của Nhược Huyền.
"Không sao, cậu nói đi, mình cũng rất tò mò." Văn Nhược Huyền giương lên khóe môi, cho cô một nụ cười trấn an.
Trong lòng Trình Tô Nhiên thiên nhân giao chiến, giãy giụa hồi lâu, thanh âm rất nhỏ nói: "Ừm, mình và chị ấy trước kia đã quen biết nhau, giữa chúng mình từng trải qua một đoạn.....!cảm tình, sau đó tách ra, lại sau đó nữa bởi vì công việc mà liên hệ lại...."
"Nguyên lai là như vậy....." Văn Nhược Huyền bừng tỉnh đại ngộ.
Khoảng cách giữa hai người biến mất, nhưng các nàng lại không bởi vì vậy mà đến gần nhau, ngược lại lại cách càng ngày càng xa.

Nàng không bại bởi giới tính nhưng lại bại bởi thời gian.
Nàng chung quy đã chậm một bước.
"Mình cho rằng cậu không thích nữ nhân." Tươi cười càng thêm chua xót.
Trình Tô Nhiên cắn môi, hốc mắt dần dần đỏ lên, "Thực xin lỗi...."
"?"
Nhìn thấy trong mắt cô là lệ quang liên liên, tức khắc Văn Nhược Huyền trở nên luống cuống, vòng qua giường đi đến, đôi tay đỡ lấy bả vai cô, "Nhiên Nhiên, cậu không có lỗi với mình, đây là vấn đề của bản thân mình."
Trình Tô Nhiên chỉ lắc đầu.
Cô không nhớ rõ bản thân đã chủ động ôm nàng bao nhiêu lần, vui vẻ cũng ôm, khổ sở cũng ôm, hiện tại nhớ lại mới phát hiện, mỗi lần cô ôm nàng, tay chân nàng luôn cứng đờ mất tự nhiên, nhưng bản thân lại chưa từng nghĩ nhiều.
Cô cũng không nhỡ rõ đã nói với nàng bao nhiêu lần "Cậu quan trọng nhất", mấy năm nay hai người làm bạn ở cạnh nhau, cô là thiệt tình thật lòng cảm nhận được Nhược Huyền rất quan trọng, nhưng lại chưa từng nghĩ tới lời này có lẽ còn có một hàm nghĩa khác.
Nếu bản thân có thể mẫn cảm một chút thì cũng sẽ không không biết đúng mực như vậy, trong lúc vô tình đã cho Nhược Huyền hy vọng.
"Thực xin lỗi, Nhược Huyền....!Thực xin lỗi...." Cô càng nghĩ càng tự trách, thất thanh khóc rống.
Tâm của Văn Nhược Huyền bị nắm lên, ngón cái thật cẩn thận thay cô lau nước mắt, ngữ điệu nhu hòa nói: "Nhiên Nhiên, thích bất luận người nào đều là chuyện của bản thân mình, mình thích cậu, không nhất định phải được cậu đáp lại, cũng không nhất định chúng ta phải ở bên nhau.


Mình chỉ là hưởng thụ quá trình này, cảm thụ mọi cảm xúc trong quá trình này, tỷ như vui vẻ, tỷ như mất mát, kích động hay là bi thương, những thứ đó đều là một phần thể nghiệm bên trong nhân sinh của mình, cho nên....!Mình hẳn là nên cảm ơn cậu, bởi vì cậu, mình mới hiểu được có một người đặt ở trong tim là chuyện hạnh phúc đến cỡ nào."
Trình Tô Nhiên khóc càng lớn hơn.
"Đừng khóc," Văn Nhược Huyền đau lòng ôm lấy cô, "Cậu và cô ấy có thể trở lại bên cạnh nhau là chuyện tốt a, mình vui vẻ vì cậu."
Giờ khắc này bỗng nhiên cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng.
Rốt cuộc cũng nói ra.
Nàng giải thoát rồi.
"Chúng ta còn có thể làm bạn không...." Trình Tô Nhiên nức nở nói.
Hỏi xong liền lập tức hối hận.

Sao có thể? Các cô sao có thể tiếp tục làm bạn nữa? Trở lại không được, lấy danh nghĩa bạn bè lưu tại bên người cô đối với Nhược Huyền mà nói là không công bằng, cô thật sự quá ích kỷ, cái gì cũng chỉ nghĩ đến bản thân mình.
"Không, ý của mình là.....!Bảo trì liên lạc nhưng là không cần thường xuyên gặp mặt, không đúng, cũng không phải.....!Mình....."
Cô nói năng lộn xộn.
Không biết nên làm cái gì bây giờ.
"Đương nhiên vẫn là bạn a," Văn Nhược Huyền cười nói, nàng biết Nhiên Nhiên muốn biểu đạt cái gì, đồ ngốc này một chút cũng không hiểu nên xử lý vấn đề cảm tình như thế nào, chỉ biết tự trách mình.

Nhưng mà cô khổ sở tự trách như vậy, tâm nàng cũng nát theo.

"Đồ ngốc, chúng ta vẫn là bạn tốt."
"Nhưng mà đối với cậu không công bằng...."
"Chẳng lẽ cậu muốn tuyệt giao với mình sao?"
Trình Tô Nhiên hồng con mắt lắc đầu: "Không có, mình không phải có ý đó...."
"Ừm, mình biết." Văn Nhược Huyền nhẹ nhàng vỗ lưng cô, chua xót nổi lên trong hốc mắt, cắn răng cố nén.
"Chuyện này là mình sai, bởi vì gần đây cảm xúc không quá ổn định, nhất thời xúc động, khiến cho cậu bị kẹp ở giữa rất khó xử, hiện tại nói ra lời thật lòng ngược lại khiến mình cảm thấy nhẹ nhàng hơn, rốt cuộc, sớm muộn gì cũng phải đối mặt."
"Trách mình, trách mình....." Trình Tô nhiên vẫn là lắc đầu.
Là cô đê tiện.
Nhưng cô không thể nói.
Nguyên bản cô đã hạ quyết tâm, nếu như lần này nghiệm chứng thất bại thì vĩnh viễn sẽ không đa nghi nghĩ nhiều nữa, về sau cô sẽ thoải mái hào phóng dùng thân phận bạn gái để giới thiệu Giang Ngu với Văn Nhược Huyền.

Nhưng mà không ngờ tới, các cô cứ đánh bậy đánh bạ như vậy thẳng thắn với nhau, lâm vào lưỡng nan.

Đây là báo ứng mà ông trời dành cho cô.
Người đê tiện như cô vậy không xứng có được người bạn chân thành.
"Không được trách tới trách lui." Văn Nhược Huyền giận cười nói, ngửa đầu chớp chớp mắt, đem nước mắt nuốt trở về.
Trình Tô Nhiên trừu khí, đôi mắt vừa hồng vừa sưng, cổ họng đã nghẹn ngào đến nói không nên lời.
Ngoài cửa sổ không biết khi nào đã an tĩnh trở lại, chỉ có thể nghe thấy tiếng sóng biển truyền đến từ nơi xa xa.
Nỗi lòng của hai người cũng chậm rãi bình phục lại.
"Nhiên Nhiên....."
"Ngày mai mình sẽ trở về, cậu và Giang Ngu cứ ở lại chơi thật vui, hưởng thụ kỳ nghỉ thật tốt, chờ trở về chúng ta....." Văn Nhược Huyền còn chưa nói xong, cánh tay đột nhiên bị một cổ lực đạo bóp chặt.
"Có phải cậu muốn biến mất hay không?" Trình Tô Nhiên trừng thẳng mắt, "Vĩnh viễn biến mất có đúng không? Trở về mình sẽ không tìm được cậu?"
Giống như một con thú nhỏ bị thương.
Phốc.
Văn Nhược Huyền vừa đau lòng vừa buồn cười, xoa xoa đầu cô, an ủi nói: "Sao lại như vậy chứ? Công ty còn ở đó, mình không có khả năng bỏ mặc tất cả mà đi luôn.

Yên tâm đi, mình chỉ muốn bình tĩnh lại, ở chỗ này bản thân không vui, cậu cũng không vui, mọi người đều không vui, nghỉ phép cũng không còn ý nghĩa gì nữa."
Trình Tô Nhiên rũ mắt không nói.
Bất tri bất giác, bản thân đã thương tổn hai người.
Nhược Huyền là đối tượng hoàn mỹ trong giới, vô luận là diện mạo, tính cách, hay là tài hoa, đều là hình mẫu lý tưởng mà bao nhiêu người cầu còn không được.

Nếu không phải cô sớm đã gặp được Giang Ngu thì nhất định sẽ ngăn không được mị lực của Nhược Huyền.
Nhưng mà đối mặt với Nhược Huyền, cô cũng không có cảm giác điên cuồng mê luyến cùng tâm động, chỉ cảm thấy người này và mình phi thường hợp nhau, mà đối mặt với Giang Ngu, từ đầu đến chân của cô mỗi tế bào đều run rẩy, suy nghĩ điên cuồng kêu gào muốn cô ấy, nghĩ đến nỗi cả người nóng lên, nghĩ đến nỗi đêm đến không thể ngủ.
Đây đại khái chính là....!khác nhau giữa người yêu và bằng hữu đi.
Cô chú định sẽ phải thương tổn một người trong đó.
......
Hai người đều mất ngủ.
Khoảng rạng sáng, Trình Tô Nhiên rốt cuộc cũng cảm thấy buồn ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác được trong phòng có người đi lại, cơn buồn ngủ thổi quét cô, không mở mắt được, sau đó nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Văn Nhược Huyền suốt đêm không ngủ, trời tờ mờ sáng đã dậy.
Tối hôm qua đã đặt vé máy bay là 10 giờ sáng mai..
Nàng tay nhẹ chân nhẹ rửa mặt thu thập xong, ngồi trong phòng trong chốc lát, ngưng thần nhìn Trình Tô Nhiên còn đang ngủ say.
Mấy năm nay, nàng đã lén nhìn bộ dạng khi ngủ của Nhiên Nhiên vô số lần, tổng dường như vẫn nhìn không đủ, ảo tưởng có một ngày sớm mai tỉnh lại, mở mắt ra là có thể nhìn thấy Nhiên Nhiên nằm ở bên người mình, nàng sẽ niết cái mũi cô, gọi cô là heo nhỏ.
Hiện tại nguyện vọng này đã không còn khả năng thực hiện nữa.
Nhưng chỉ cần Nhiên Nhiên vui vẻ, nàng cũng sẽ vui vẻ.
Mặt trời dần dần mọc lên, tới gần 8 giờ, Văn Nhược Huyền xách rương hành lý lên, lưu luyến liếc mắt nhìn Trình Tô Nhiên một cái, lặng lẽ rời đi.....
Một giấc này Trình Tô Nhiên ngủ cũng không quá an ổn.
Tiếng gõ cửa đánh thức cô.
Mở mắt ra, ánh mặt trời đã phơi đến bên mép giường, cô mơ mơ màng màng bò dậy, theo bản năng gọi Nhược Huyền nhưng lại không nghe được tiếng đáp lại.
Chiếc giường bên cạnh rỗng tuếch.
Thoáng chốc Trình Tô Nhiên tỉnh táo lại, nhớ tới chuyện ngày hôm qua.

Tâm bỗng nhiên trầm xuống.
Nhược Huyền đâu?
Đi rồi?
- ----- đốc đốc đốc
Tiếng gõ cửa vẫn còn tiếp tục.
Trình Tô Nhiên không rảnh lo đến, cầm lấy điện thoại gọi cho Văn Nhược Huyền.
Trên màn hình hiển thị có hai tin nhắn Wechat chưa đọc, cô điểm vào, là hai giờ trước Nhược Huyền gửi cho cô:
[ Nhiên Nhiên, mình trở về đây, mấy ngày nay cậu nghỉ ngơi cho thật tốt, mình cũng cần thời gian bình tĩnh lại một chút.

Vô luận là dạng cảm tình gì đều là chuyện của hai người, đừng áy náy cũng đừng tự trách, trong chúng ta không ai sai cả, không được ôm trách nhiệm về phía mình.

Cậu yên tâm, mình sẽ không biến mất.

]
Tiếp theo là một biểu cảm con mèo đáng yêu.
Đầy ngập máu đang sôi trào trong người Trình Tô Nhiên nháy mắt dừng lại.
Không phải biến mất sao?
Lại là một trận tiếng gõ cửa.
"Tới đây...." Trình Tô Nhiên buông điện thoại, xuống giường mang giày vào, đi ra mở cửa.
Hình bóng quen thuộc ánh vào trong mi mắt.
Giang Ngu đứng ở bên ngoài.
Cũng là một chiếc váy dài màu đỏ nhưng kiểu dáng bất đồng với ngày hôm qua, nhiệt liệt chương dương như lửa, cô ấy trang điểm, môi đỏ nùng diễm ngậm lấy một nụ cười nhẹ, con ngươi đen sâu nhiếp nhân tâm phách*.
*Nhiếp nhân tâm phách: hút hồn
"Đã giữa trưa rồi, tiểu heo lười."
Trình Tô Nhiên nhìn cô ấy, chớp chớp mắt, đột nhiên, nhào vào trong lòng ngực cô ấy.
".....!Nhiên Nhiên?" Cả người Giang Ngu cứng đờ.
"Em không còn bạn nữa."
"Cái gì?"
"Không còn bạn nữa...." Giọng nói Trình Tô Nhiên khàn khàn.
Giang Ngu nhíu mày, nghiêng đầu nhìn nhìn trong phòng, chỉ nhìn thấy một chiếc giường còn chưa gấp chăn, chiếc giường còn lại trống không.

Cô ấy mơ hồ cảm giác được đã xảy ra chuyện gì, hai tay đang treo giữa không trung chậm rãi khoanh lấy eo Trình Tô Nhiên, đem cô ôm càng chặt hơn.
"Em còn có tôi."
- -------
Editor:.


Bình luận

Truyện đang đọc