CẢM NẮNG?!

Lại nói, Hoài Ngọc lái xe chở Anna đến một nhà hàng Âu sang trọng. Cùng Anna vui vẻ dùng bữa. Thời gian thấm thoát trôi, chớp mắt đã là buổi chiều tà. Hoài Ngọc đưa Anna đến nhà của nàng ấy rồi lái xe trở lại căn hộ của Vân Du.

A, túi xách của Vân Du, cô vẫn chưa đem trả lại cho nàng. Lái xe vào hầm rồi cầm lấy túi xách của cô và nàng bước ra ngoài. Hoài Ngọc vì lo lắng cho sức khoẻ Vân Du nên bước chân nhanh hơn thường ngày.

Không cần gõ cửa, Hoài Ngọc trực tiếp đem cánh cửa căn hộ mở ra. Chân xỏ vào đôi dép đi trong nhà, đi ngang qua gian bếp, liếc mắt nhìn những thứ mà cô chuẩn bị lúc sáng trước khi rời đi liền mỉm cười hài lòng. Xem ra Vân Du lúc bệnh rất ngoan ngoãn và nghe lời. Đến phòng Vân Du, Hoài Ngọc đưa tay gõ gõ lên đó vài cái rồi đứng im lặng chờ đợi sự đồng ý của người bên trong.


-Cửa không khoá. Từ trong phòng vọng ra một giọng nói khàn đặc.

Hoài Ngọc chỉ chờ có vậy liền đem cánh cửa phòng Vân Du mở ra. Mắt thấy Vân Du đang ngồi nghiêm chỉnh trên giường, trên mặt là một cặp mắt kính, trên đùi là một chiếc laptop. Nhìn sơ qua cũng đủ biết Vân Du là đang tham công tiếc việc. Thân mang bệnh mà không biết nghỉ ngơi ngoan cố muốn làm việc.

-Em đợi tôi một chút. Tôi phê duyệt một số văn kiện nữa. Vân Du nhìn Hoài Ngọc sắc mặt nàng có chút vui vẻ. Bởi nàng nghĩ bây giờ cũng đã tối rồi nên Hoài Ngọc chắc sẽ không đến đâu nhưng không ngờ Hoài Ngọc vẫn đến đây.

-Không làm việc nữa. Hoài Ngọc có chút tức giận vì Vân Du vẫn tiếp tục làm việc mà không thèm để ý đến sức khoẻ của nàng. Hoài Ngọc bước nhanh đến chỗ Vân Du, đem laptop gập lại, thu gom tất cả tài liệu trên người Vân Du dẹp sang một bên. Thể trạng vẫn chưa hồi phục mà đã muốn làm việc rồi à! Hoài Ngọc bực bội ngồi phịch lên mép giường. Đôi mắt thập phần lạnh lẽo của cô xoáy sâu vào đôi mắt vẫn còn mở to kinh ngạc của Vân Du.


-Chỉ là...công việc còn tồn đọng rất nhiều. Nếu không xử lí ngay sẽ không kịp. Vân Du hơi cuối đầu. Không dám ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt giận dữ của Hoài Ngọc.

-Được rồi, cô muốn làm thì tôi cho cô làm. Nói rồi Hoài Ngọc đứng lên, xoay người định rời khỏi.

-Đừng đi...Tôi không làm nữa là được chứ gì. Vân Du thấy Hoài Ngọc đứng lên ý muốn rời khỏi liền đưa tay nắm lấy gấu áo Hoài Ngọc. Nàng không muốn hai người sẽ tiếp tục im lặng nữa.

-Tôi ra ngoài phòng khách lấy chút đồ. Cô bỏ ra đi. Hoài Ngọc thoáng ngỡ ngàng vì hành động của Vân Du. Nếu cô nhớ không lầm thì cả ngày hôm nay Vân Du đã biết bao lần nắm lấy gấu áo của cô rồi.

Đây không phải là Phạm Vân Du mà cô biết. Gương mặt uỷ khuất, giọng nói yếu ớt, liên tục muốn lưu giữ cô ở lại. Chẳng lẽ người ta khi bị bệnh đều sẽ biến thành con người khác đối lập hoàn toàn với thường ngày hay sao?


-Oh, tôi xin lỗi. Vân Du nghe Hoài Ngọc nói vậy liền có chút ngượng ngùng. Cái đầu lúc này càng cuối thấp hơn nữa.

Hoài Ngọc nhìn bộ dạng đó của Vân Du mà khẽ mỉm cười. Ôn nhu xoa đầu Vân Du như một lời xin lỗi vì đã khó chịu với nàng. Xong, cũng bước ra ngoài phòng khách.

Cả người Vân Du cứng đờ trước hành động đó của Hoài Ngọc. Đã lâu lắm rồi Hoài Ngọc mới dành cho nàng những cử chỉ ấm áp như vậy. Bây giờ được trải nghiệm lại, hô hấp của nàng có chút gấp gáp. Sau khi nghe âm thanh của cánh cửa khép lại, bấy giờ Vân Du mới dám ngẩng đầu lên nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt kia, hai tay ôm lấy ngực trái nơi con tim nhỏ bé đang đập vội vã.

"Thì ra là cảm giác này!"

-Túi xách của cô! Hôm qua cô bỏ quên trong xe của tôi. Hoài Ngọc trở lại, đem theo túi xách của Vân Du bước vào phòng.
-A? Cảm ơn em nhé! Cả ngày hôm nay đã làm phiền em rồi! Vân Du vui vẻ đưa tay nhận lấy chiếc túi xách từ tay Hoài Ngọc. Chẳng qua là trong đó có món quà mà nàng đã mua để tặng cho Hoài Ngọc.

Hoài Ngọc bước đến gần hơn Vân Du, áp mu bàn tay lên trán nàng để kiểm tra thân nhiệt của nàng một lần nữa rồi mới an tâm rút tay lại.

-Đã hạ sốt rồi này. Cô nhớ uống thuốc, ăn uống đều độ. Lúc nãy tôi có mua một ít cháo cho cô. Nếu không còn gì thì tôi về đây. Hoài Ngọc nhìn thẳng vào mắt Vân Du ân cần dặn dò, giọng nói đều đều vang lên khắp căn phòng nhỏ.

-Khoan đã, tôi có thứ này muốn tặng em. Vân Du chăm chú lắng nghe từng lời nói của Hoài Ngọc. Thấy Hoài Ngọc định rời đi thì Vân Du liền lên tiếng ngăn cản.

Vân Du lấy từ trong túi xách ra một cái hộp nhung màu đen. Đưa đến trước mặt Hoài Ngọc, ánh mắt lấp lánh những tia mong chờ.
-Cái này... Hoài Ngọc thắc mắc nhìn cái hộp màu đen trên tay Vân Du. Rồi không muốn nàng ấy mỏi tay nên đã nhanh chóng nhận lấy. Vẻ mặt khó hiểu mong chờ câu trả lời từ Vân Du.

-Là quà sinh nhật của em. Đáng lí ra tôi đã tặng cho em vào đúng ngày sinh nhật của em rồi nhưng mà...em biết đấy. Vân Du lại nhớ đến lúc nàng một thân một mình chờ đợi Hoài Ngọc ở quán bar thì không khỏi buồn bã. Nhưng Vân Du không bày tỏ vẻ mặt đó ra ngoài, nàng nguỵ trang cho mình một nụ cười vui vẻ.

-Tôi xin lỗi. Tôi có thể mở nó ra bây giờ được chứ? Hoài Ngọc bước đến, nhẹ nhàng ngồi bên mép giường. Tay giơ cái hộp lên, đung đưa qua lại trong không trung.

-Em có thể. Vân Du mỉm cười nhẹ gật đầu ưng thuận.

Hoài Ngọc nhận được sự đồng ý của Vân Du liền vui vẻ mở cái hộp trên tay ra. Bên trong là một sợi dây chuyền đính kim cương óng ánh. Sợi dây rất mỏng, mặt dây chuyền chạm khắc vô cùng tinh tế. Những món đồ xa xỉ như thế này Hoài Ngọc chỉ cần nhìn sơ qua cũng rõ giá trị hiện kim của nó.
-Rất đẹp! Cảm ơn cô. Hoài Ngọc hướng đến Vân Du nở nụ cười. Đây là món quà đầu tiên mà Vân Du tặng cho cô.

-Tôi đeo giúp em. Vân Du mỉm cười hài lòng vì Hoài Ngọc thích món quà mà nàng tặng. Liền mở lời muốn giúp nàng đeo lên cổ.

Hoài Ngọc gật đầu, đem lưng đối diện với Vân Du. Đưa tay vén nhẹ mái tóc của mình sang một bên để Vân Du thuận tiện đeo sợi dây vào giúp mình.

-Mau xoay lại cho tôi xem. Vân Du cài chốt của sợi dây xong xuôi liền ngồi lại nghiêm chỉnh, chờ đợi Hoài Ngọc xoay lưng lại để nàng chiêm ngưỡng sợi dây mà nàng mua cho cô ấy.

-Có đẹp không? Hoài Ngọc xoay người lại, mặt đối mặt với Vân Du. Ngón tay mân mê sợi dây chuyền trên cổ. Gương mặt hiện hữu vài tia vui vẻ.

-Em rất đẹp! Vân Du mơ hồ nhận xét. Tại sao lúc trước nàng không nhận ra rằng nụ cười của Hoài Ngọc rất đẹp kia chứ?
Sau câu nói của Vân Du, cả hai người chẳng ai nói với ai lời nào. Đắm chìm vào đôi mắt của đối phương. Hai gương mặt có dấu hiệu tiến lại gần nhau hơn và Vân Du chính là người chủ động đặt lên má Hoài Ngọc một nụ hôn. Hoài Ngọc sững người trước nụ hôn của Vân Du. Đây là ý gì?

Vân Du bật cười vì vẻ mặt sửng sốt của Hoài Ngọc, nàng không vội lùi ra ngay mà vẫn giữ khoảng cách như thế, dùng tay xoa xoa lên má Hoài Ngọc nơi nàng vừa đặt nụ hôn lên đó.

-Cô...làm vậy...có gì ý? Hoài Ngọc định thần lại, vội vàng lùi ra xa.

-Tôi thích em! Tôi muốn được theo đuổi em có được không? Vân Du điều chỉnh tư thế ngồi nghiêm chỉnh. Môi mỏng nhẹ nhàng phun ra vài chữ làm cho tên ngốc kia tiếp tục đứng hình.

-Cô...loạn rồi. Tôi...tôi về đây! Tạm biệt! Hoài Ngọc lại thêm một trận hoảng hốt vì câu nói của Vân Du.
Không muốn Vân Du nhìn mình bằng cặp mắt dò xét ấy nữa nên cô liền tìm cách rời khỏi đây. Không đợi câu trả lời của Vân Du, Hoài Ngọc nhanh chóng đi ra khỏi phòng Vân Du, đem cánh cửa đóng rầm lại. Khẩn trương ly khai khỏi nhà Vân Du.

"Cái tình huống quái quỷ gì đây? Vân Du nói thích mình sao?"

Phần Vân Du, nàng bật cười trước bộ dáng vô cùng khẩn trương của Hoài Ngọc. Cái này có được gọi là "chạy trốn" hay không a? Bình thường lạnh lùng giờ lại luống cuống thế kia. Thật đáng yêu.

Ngày hôm sau, ngày đầu tuần, ngày của công việc. Vân Du nhờ sự chăm sóc tận tình của Hoài Ngọc cũng đã đỡ được vài phần. Hiện tại có thể đến tập đoàn để làm việc. Vân Du bước vào sảnh tập đoàn với khuôn mặt vui vẻ làm cho nhân viên của nàng một phen thất kinh hồn vía.
Không phải chứ?! Tổng tài băng lãnh của KK đây sao?! Tại sao hôm nay nàng ấy vui vẻ như vậy a? Chắc chắn là có điềm xấu rồi! Mau tránh mau tránh a!

Vân Du vẫn duy trì nét mặt vui vẻ đó cho đến khi nàng nhận được cuộc gọi của Kiến Văn. Phải rồi, hôm nay nhất định nàng phải dứt khoát với Kiến Văn. Không thể để anh ấy lún sâu vào nàng được nữa. Lúc này nàng chân chính muốn theo đuổi Hoài Ngọc mà không phải bị ngăn cản bởi bất kì ai. Thậm chí đó có là nữ nhân Lưu Tịnh Yên đi nữa.

Kiến Văn lái xe đến tập đoàn của Vân du để đón nàng. Anh vẫn chưa biết chuyện gì sắp diễn ra với mình nên tâm trạng lúc này vô cùng vui vẻ. Hai người họ đến một tiệm cafe gần tập đoàn để trò chuyện.

-Sao em không uống đi? Sắc mặt của em rất tệ? Em bệnh sao? Kiến Văn từ lúc bước vào đây đến giờ đều thấy sắc mặt Vân Du vô cùng lạnh lùng, một câu cũng không muốn nói.
-Em không sao. Hôm nay em có chuyện muốn nói với anh. Vân Du lúc này mới khai khẩu. Nâng tách cafe lên uống một ngụm rồi nhẹ nhàng nói.

-Xem ra đây là chuyện vô cùng quan trọng. Được rồi, em nói đi. Kiến Văn ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh nhưng chỉ anh mới biết rằng trong lòng anh đang thấp thỏm không yên.

-Chúng ta chia tay đi. Vân Du nhìn thẳng vào mắt Kiến Văn, giọng nói vô cùng nghiêm túc.

-Em đang nói đùa đúng không? Nụ cười Kiến Văn lập tức trở nên méo mó. Anh không tin vào tai mình. Anh vẫn cho rằng Vân Du là đang nói đùa với mình thôi.

-Em vô cùng nghiêm túc. Em xin lỗi nhưng em mong anh hãy đồng ý với quyết định của em. Vân Du nhàn nhạt nói, vẫn giữ nét mặt lạnh băng của mình.

-Có thể cho anh suy nghĩ một ngày hay không? Anh vẫn không thể chấp nhận được sự thật này! Kiến Văn lúc này mắt đã chuyển sang màu đỏ. Sợi chỉ máu trong mắt nổi lên. Anh đang rất kiềm nén, anh không muốn khóc trước mặt người anh yêu.
-Được, sau khi hết thời hạn một ngày, em với anh chính thức không còn quan hệ người yêu nữa. Vân Du nhìn đôi mắt ngấn lệ của Kiến Văn mà có chút chạnh lòng.

-Anh biết rồi. Để anh đưa em về tập đoàn. Kiến Văn đặt lên bàn một tờ tiền lớn rồi nắm chặt lấy tay Vân Du bước ra ngoài. Anh muốn lần cuối được nắm lấy bàn tay này.

Điều mà Kiến Văn hằng đêm điều lo sợ cuối cùng cũng đã xảy ra. Nhưng có điều anh không ngờ nó lại đến sớm như vậy. Anh đã chuẩn bị tinh thần khi biết được Hoài Ngọc đã trở về nhưng anh lại không thể chấp nhận được sự thật phũ phàng này. Đây là người mà anh đã dùng cả một quãng thời gian dài dằng dẳng để theo đuổi. Ngày mà nàng đồng ý hẹn hò với anh, anh rất vui. Nhưng niềm vui ấy chưa được bao lâu thì bị nàng nhẫn tâm gạt đi.
Anh không trách Vân Du, chỉ trách mối lương duyên của anh và nàng quá ngắn. Không thể cùng nhau lâu dài. Thôi thì, nàng đã có quyết định riêng của nàng rồi, anh không thể nào lay chuyển được nàng nữa. Đành nói lời chúc phúc cho nàng vậy.

Vân Du theo Kiến Văn trở về KK. Đang định bước xuống xe thì nàng bị giọng nói của Kiến Văn cản lại

-Chúng ta...vẫn có thể làm bạn đúng không? Kiến Văn mong muốn được giữ mối quan hệ tốt đẹp với Vân Du.

-Tất nhiên rồi. Em đi đây. Tạm biệt anh. Vân Du mỉm cười gật đầu đáp ứng với yêu cầu của Kiến Văn.

"Xin lỗi anh. Em vốn không thể ở cùng anh. Chỉ mong anh sau này có thể tìm được một người thích hợp cùng anh xây dựng hạnh phúc"

Sau khi cánh cửa xe đóng lại, Kiến Văn liền bỏ xuống tấm khiên của mình, những giọt nước mắt kiềm nén nãy giờ được dịp tuôn xuống. Thật sự kết thúc rồi!
Lại nói về phần Hoài Ngọc, hôm nay cô phải đến tập đoàn BJ để bàn bạc với Lưu Tịnh Yên một số kế hoạch hợp tác sắp tới. Trên cổ tay cô vẫn là chiếc vòng mà Lưu Tịnh Yên đã tặng.

Hoài Ngọc lui tới BJ cũng được một thời gian nên tất cả nhân viên của BJ đều biết mặt cô nên không một ai ngăn cản. Hoài Ngọc cùng thư kí của mình bước vào phòng làm việc của Lưu Tịnh Yên.

-Mời ngồi! Chờ tôi một chút. Lưu Tịnh Yên đang bận rộn với đống giấy tờ trên bàn nên chỉ ngước lên nhìn người mới vào phòng rồi chỉ tay đến bộ ghế sofa đặt giữa phòng ý bảo hãy ngồi ở đó đợi nàng.

Hoài Ngọc theo hướng tay của Lưu Tịnh Yên mà bước đến bộ ghế sofa ngồi xuống. Còn cô thư kí theo thường lệ đứng phía sau Hoài Ngọc.

Hoài Ngọc cùng thư kí của mình ngồi đợi được một lúc thì Lưu Tịnh Yên cũng xong việc đang làm. Nàng ấy bước đến, rót trà cho Hoài Ngọc. Sở dĩ nàng ấy phải tự thân rót trà là vì nàng ấy luôn muốn đối tác của nàng cảm thấy họ được trân trọng.
-Thật xin lỗi. Đã để chờ lâu. Lưu Tịnh Yên nâng tách trà lên, nhẹ nhàng thưởng thức.

-Không sao. Hôm nay tôi muốn đến để bàn bạc với Lưu tổng một số kế hoạch về việc hợp tác của hai tập đoàn. Hoài Ngọc nhẹ nhàng nói, cô thư kí nhanh chóng đặt hai tập đồ sơ màu vàng lên bàn rồi lại đứng thẳng lưng, tay cầm theo một cái ipad để ghi chép lại những vấn đề then chốt.

-Hừm, em có thể... Lưu Tịnh Yên đưa mắt nhìn cô thư kí đang cặm cụi phía sau Hoài Ngọc rồi nhìn đến cô ấy.

-Thư kí Nguyễn, cô ra ngoài một chút. Hiện tại tôi có thể xử lí được. Hoài Ngọc nhận ra được ý tứ trong câu nói lẫn ánh mắt ẩn ý của Lưu Tịnh Yên liền mở lời ý muốn trục xuất cô thư kí của mình.

Hoài Ngọc quên rằng Lưu Tịnh Yên trước giờ đều không muốn có thêm người ngoài xuất hiện trong cuộc nói chuyện của nàng.
Cô thư kí nghe vậy liền cuối người chào hai người rồi nhanh chóng li khai.

-Em có thể tiếp tục. Lưu Tịnh Yên ngả người ra sau ghế, hai chân bắt chéo vào nhau, chờ đợi Hoài Ngọc.

Hoài Ngọc đem tất cả kế hoạch của mình nói hết cho Lưu Tịnh Yên nghe qua. Suốt buổi, Lưu Tịnh Yên chỉ im lặng lắng nghe kế hoạch của Hoài Ngọc, thỉnh thoảng lại góp ý thêm vào đó.

-Được rồi, cứ làm như vậy đi. Lưu Tịnh Yên im lặng một lúc cũng đưa ra quyết định cuối cùng của nàng.

-Chị dễ dàng tin tưởng tôi như vậy sao? Hoài Ngọc thận trọng hỏi lại một lần nữa. Không lí nào nàng ấy lại dễ dàng đồng ý với kế hoạch của mình như vậy. Nàng ấy tin tưởng mình đến vậy sao?

-Ừm, tôi hoàn toàn tin tưởng em. Vả lại, trước giờ tôi không bao giờ ưng thuận bất kì điều gì mà không có sự chắc chắn cả. Lưu Tịnh Yên cười như không cười nói.
-Cảm ơn chị đã tin tưởng. Hoài Ngọc mỉm cười, nữ nhân này làm việc lúc nào cũng quyết đoán như vậy.

-Nhân tiện, dây chuyền của em rất đẹp. Lưu Tịnh Yên nhìn sợi dây chuyền lấp lánh giấu kín đáo trên cổ của Hoài Ngọc rồi đưa ra lời khen ngợi.

Lưu Tịnh Yên thừa biết đó là quà tặng từ ai. Liên kết lại những gì mà nàng biết được thì chắc chắn đó chính là vật mà Vân Du tặng cho.

-À, haha, chị thật tinh mắt. Là quà tặng từ một người quen của tôi thôi. Hoài Ngọc cười hề hề, đem sợi dây kín đáo che đi.

-Ừm, tôi hiện tại có việc cần làm. Em còn gì muốn nói với tôi hay không? Lưu Tịnh Yên thôi tán gẫu nữa mà muốn nhanh chóng hoàn thành công việc còng đang dang dở.

-À, sắp tới tôi với chị có lẽ sẽ cùng nhau đến thành phố A để xem công trình đang thi công. Hoài Ngọc chợt nhớ ra điều này nên nhanh chóng thông báo cho Lưu Tịnh Yên.
-Theo ý em. Lưu Tịnh Yên kín đáo nhếch môi. Tạo thành nụ cười mị hoặc.

-Hai ngày sau, tôi đến đón chị được chứ? Hoài Ngọc có chút ngẩn người trước nụ cười mê hoặc đó của Lưu Tịnh Yên. Nàng ấy cười như vậy là có ý gì đây?

-Tôi không ý kiến. Còn gì nữa không? Lưu Tịnh Yên hơi ngiêng đầu nhìn Hoài Ngọc.

-Không còn. Tôi lập tức rời khỏi. Tạm biệt chị. Hoài Ngọc đứng lên, hướng Lưu Tịnh Yên mỉm cười rồi nhanh chóng rời đi.

-Đồ đầu đất nhà em thật tham lam. Cùng một lúc đeo lên người cả hai món quà từ tình địch của nhau. Em xem tôi trị em như thế nào! Lưu Tịnh Yên nở một nụ cười quỷ dị. Có trời mới biết nàng đang suy tính gì trong đầu.

TBC

Author: Tần Tịnh Thi ( Nấm )

Bình luận

Truyện đang đọc