Thời Niệm Niệm không nghe rõ, hỏi: “Cái gì?”
Giang Vọng nuốt nước bọt, siết chặt nắm tay ngồi dậy.
Nhiệt độ cơ thể và mùi hương trên người chàng trai vẫn còn vấn vít xung quanh, rất khó để mà lơ đi, Thời Niệm Niệm cũng ngồi dậy, kéo ống quần che khuất một đoạn cổ chân.
“Chẳng phải muốn chuẩn bị bản thảo phát biểu sao?” Khi Giang Vọng nói chuyện còn nghiêng đầu ho khan một tiếng, “Tập ở đây đi, không có ai cả.”
“Ở đây sao?” Thời Niệm Niệm ngẩn người.
“Ừ, tôi tập với em.”
Thời Niệm Niệm lấy tờ bản thảo phát biểu trong túi ra, ngước mắt liếc nhìn Giang Vọng một cái, lại nhìn bản thảo lần nữa, hít một hơi thật sâu: “Kính thưa các vị…lãnh đạo và…và các thầy, cô giáo.”
Còn chưa nói hết, cô đã nhíu mày, tự nhẩm câu đầu tiên thêm hai lần nữa, rồi thử lại: “Kính thưa…”
Thử khoảng ba lần, vẫn trúc trắc, nói không trôi chảy.
Cô ngồi ủ rũ trên đệm mềm, hai tay vòng qua chân: “Vẫn không được.”
“Thử lại lần nữa xem?” Giang Vọng dỗ cô.
Thời Niệm Niệm nhìn anh: “Vì sao anh, anh không làm?”
“Tôi có phải người đứng nhất đâu.”
Giang Vọng ngồi sát lại bên cạnh cô hơn một chút, lấy bản thảo phát biểu từ tay cô sang, nhìn lướt qua, từ tốn đọc ra một cách trôi chảy: “Kính thưa các vị lãnh đạo, các thầy cô giáo, các bạn học sinh thân mến.”
“Kính thưa các vị lãnh đạo.” Thời Niệm Niệm cố gắng nói từng chữ từng chữ một, “Các thầy cô giáo…các bạn học sinh thân mến.”
“Đấy, chẳng phải khá ổn đó sao.” Giang Vọng khẽ xoa mái tóc cô, tiếp tục đọc câu kế tiếp: “Em/Mình* là Thời Niệm Niệm đến từ lớp 11-3.”
(*) Vì trong tiếng Trung thường dùng 我–你 cũng giống như Tiếng Anh thường dùng I-You, ý chỉ tôi/mình/em/…, mà ở đây Niệm Niệm đang phát biểu trước cả những người lớn tuổi hơn lẫn các bạn cùng lứa nên mình để cả hai đại từ nhân xưng nhé.
Trong căn phòng vừa rộng lớn vừa lộn xộn, giọng nói của chàng trai vang lên rõ ràng, tựa như sóng âm mang theo dòng điện, xuyên qua màng tai truyền tới đại não từng chút từng chút một.
Trong màn đêm tĩnh lặng có vẻ vừa mập mờ vừa ấm áp.
Hơi thở ấm nóng của anh phả vào bên tai cô, Thời Niệm Niệm cảm thấy tai mình cũng trở nên hơi tê dại.
Cô hít một hơi thật sâu: “Em/Mình đến từ lớp…lớp 11….-3…”
Cô chưa nói hết, Giang Vọng lại dựa quá gần, một bàn tay vòng hờ qua sườn vai bên kia của cô, cằm để trên xương bả vai cô, kề sát cùng cô xem tờ bản thảo phát biểu.
Tim đập như trống dồn.
Tựa như lên cơn đau tim vậy.
Còn có chút không thở nổi.
Khó chịu.
Giang Vọng không nhận ra sự bất thường của cô, chỉ nói: “Không sao đâu, nói lại lần nữa, cứ từ từ, nói từng chữ từng chữ một ra.”
Thời Niệm Niệm chậm rãi nói một lần, lúc này thế nhưng lại rất trôi chảy.
“Rất hân hạnh khi được đại diện các bạn học sinh đứng ở đây phát biểu.”
“Rất hân hạnh khi được…đại diện các bạn học sinh, đứng ở đây, phát biểu.”
“Đứng ở đây phát biểu.”
“…Đứng ở đây phát biểu.”
Hai người ngồi sóng vai với nhau, Giang Vọng nói một câu Thời Niệm Niệm nói theo một câu, trái lại thời gian cũng trôi rất nhanh.
Đến khi tiếng chuông tan tiết tự học tối đầu tiên vang lên thì cũng vừa tập xong nội dung đoạn thứ nhất.
Giang Vọng: “Em nói lại đoạn đầu tiên thêm lần nữa xem.”
“Được.” Thời Niệm Niệm gật đầu, thậm chí lúc mở miệng còn có hơi căng thẳng, “Kính thưa các vị lãnh đạo, các thầy cô giáo, các bạn học sinh…thân mến…”
Tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với lúc cô im lặng tự tập trong phòng học lúc ban đầu, cũng có chỗ ngắc ngứ, nhưng may là có thể điều chỉnh lại nhanh chóng, cũng không có vẻ đột ngột.
Thời Niệm Niệm vừa đọc vừa nhếch khoé môi lên.
“Trong năm này, trường chúng ta về mọi mặt….”
Nói được một nửa, Thời Niệm Niệm bỗng dừng lại, quay đầu nhìn về phía cửa.
Dù sao thì thính lực của Giang Vọng cũng bị tổn thương, tuy rằng có đeo máy trợ thính nhưng độ mẫn cảm với âm thanh cũng không thể bằng Thời Niệm Niệm được, hỏi: “Sao vậy?”
Thời Niệm Niệm còn chưa kịp trả lời thì anh cũng đã nghe thấy âm thanh ngoài cửa: “Sao đèn trong căn phòng chứa đồ bỏ hoang này lại sáng vậy?”
Ngay sau đó bên ngoài cửa sắt bị gõ mạnh hai cái: “Có ai không?”
Thời Niệm Niệm bị doạ, lập tức đứng lên: “Làm sao bây giờ?”
“Suỵt.” Giang Vọng che miệng cô lại: “Đừng lên tiếng.”
Giang Vọng kéo cô đến cái tủ bên cạnh ngồi xổm xuống.
Ngoài cửa đã vang lên tiếng mở khoá.
Thật ra dù có bị phát hiện Giang Vọng cũng thấy không sao cả, chỉ là nếu anh và Thời Niệm Niệm bị bắt được, một nam một nữ như vậy, tin này mà truyền ra thì không biết mọi người đang độ tuổi dậy thì sẽ bàn tán xôn xao thành loại đồn đãi gì.
Bóng đèn vẫn treo trên đỉnh đầu, được cột bởi một cái dây điện, hơi đung đưa.
Giang Vọng ôm lấy cả người Thời Niệm Niệm từ phía sau, một bàn tay vẫn còn che miệng cô, giống như ôm một con mèo mới sinh đang cuộn tròn người, có thể cảm giác được cơ thể cô đang căng chặt.
Cửa bị mở ra từ bên ngoài, có một cái chân bước vào.
Bảo vệ cầm đèn pin, vừa chiếu đến cái góc tối mà bóng đèn không chiếu tới được trong phòng, vừa bước đến.
Anh ta nhìn rất cẩn thận, không thể trốn được.
Giang Vọng dùng đầu ngón tay hơi lạnh chạm vào khuôn mặt cô, chỉ về phía cửa.
Thời Niệm Niệm mù mờ quay đầu nhìn anh, khiến cho khoảng cách giữa hai người được kéo lại gần sát nhất, trái tim nhảy mạnh lên một cái, mạnh mẽ phá thủng lồng ngực, bị một loại cảm giác xa lạ lấp đầy.
Đôi môi mỏng của Giang Vọng hé mở, kéo mũ Thời Niệm Niệm che đi một nửa sườn mặt cô, làm một khẩu hình “Chạy”.
Thời Niệm Niệm hoàn hồn, hoảng loạn gật đầu.
Giang Vọng tìm một viên đá nhỏ ở trên đất, vê trong lòng bàn tay, lúc bảo vệ sắp vòng qua ngăn tủ và phát hiện ra bọn họ thì bất chợt ném hòn đá về phía cái công tắc bật đèn.
Tốc độ rất nhanh, dường như Thời Niệm Niệm còn nghe thấy một tiếng “Vù” ở bên tai, giây tiếp theo chỉ còn một vùng tối tăm.
Giang Vọng kéo tay cô: “Chạy!”
Cơn gió lạnh gào thét thổi bên tai, tiếng chuông tan học vừa mới vang lên trong khuôn viên trường rộng lớn, đèn ở mỗi phòng học trong khu vực dạy học đều đang sáng, tuyết đã ngừng rơi, trên mặt đất và trên cây đều có tuyết đọng.
Bọn họ chạy ra khỏi căn phòng chứa đồ cũ nát bị bỏ hoang, phía sau có người gọi đuổi theo, không thể dừng lại.
Tựa như bước vào một thế giới khác.
Bọn họ tay nắm tay, không tách rời trong biển người mênh mông.
Tiếng dẫm lên tuyết, tiếng gió, tiếng thở dốc.
Dường như Thời Niệm Niệm chưa từng dùng hết toàn bộ sức lực để chạy như này, sóng to gió lớn trong lòng đều hoá thành những sợi dây mềm mại quấn quanh ngón tay*.
(*) Nguyên văn là “Nhiễu chỉ nhu”: Nghĩa đen thì là “thứ mềm mại quấn quanh ngón tay” hoặc là “thứ có thể luồn quanh các ngón tay một cách linh hoạt”.(Cre: Trích bình luận trên Zhidao.baidu.com)
Trong lúc chạy trốn, cô nhìn theo bóng dáng Giang Vọng.
Trái tim lại đập hai tiếng “Thình thịch”.
Sau đó Giang Vọng kéo cô vào một cái chuồng để xe đạp, cô va vào lồng ngực anh.
Khi anh đã chắc chắn người bảo vệ kia không đuổi kịp thì mới dựa vào tường thở gấp trong giây lát, so ra thì thể lực của Thời Niệm Niệm kém hơn anh, thở mạnh hơn, đôi tay chống đầu gối khẽ thở gấp.
Hơi thở nóng bỏng của Giang Vọng phả lên gáy cô, mang theo ý cười: “Kích thích không?”
Cô gật đầu, nói: “Kích thích.”
Giang Vọng lại bật cười.
Anh cụp mắt nhìn về phía Thời Niệm Niệm, cổ họng có hơi khô khốc.
Có một số việc, một khi đã manh nha thì sẽ rất khó mà quay đầu lại được.
Giang Vọng chắc chắn tình cảm mình dành cho Thời Niệm Niệm, nhưng đúng là nhìn cô hơi bé nhỏ, bảo là học sinh cấp 2 chắc cũng sẽ có người tin, vừa ngây thơ vừa đơn thuần, nên thật ra thì anh cũng không thật sự làm cái gì với cô, là một người đàn ông **, huống hồ Giang Vọng tự thấy mình cũng không phải là một người đặt nặng chuyện ham muốn.
(**) Chỗ này bị che mất nên mình cũng không hiểu đoạn này tác giả viết gì, nhưng mình vẫn sẽ để nguyên thế này nhé.
Chuyện vừa nãy ở phòng chứa đồ là lần đầu tiên.
Bây giờ là lần thứ hai.
Thời Niệm Niệm còn chưa làm gì, chỉ đơn giản là dùng đôi con ngươi vừa to tròn trong veo lại rụt rè nhìn anh một cái, anh đã hoàn toàn không chịu nổi khiêu khích mà có phản ứng.
Thậm chí không dám liếc nhìn cô thêm cái nào nữa, sợ đốm lửa nhỏ này sẽ bùng lên thành ngọn lửa lớn.
“Em về trước đi.” Giang Vọng khàn giọng nói.
Thời Niệm Niệm hỏi: “Anh không…về à?”
Anh nhếch môi: “Có biết cái gì gọi là ‘đánh lạc hướng’ không?”
Thời Niệm Niệm liền về phòng học trước, Giang Vọng đứng tại chỗ một hồi lâu, thái dương giật giật, một lúc sau khó khăn lắm mới đè được ngọn lửa đang thiêu đốt trong cơ thể xuống.
Khoảng thời gian sau đó Giang Vọng cũng rất bận, sắp tới đội anh có một cuộc thi đấu, trạng thái vẫn chưa hồi phục tốt, chỉ có thể ngày ngày tăng cường huấn luyện.
Mà Thời Niệm Niệm vẫn đang tranh thủ thời gian tập phát biểu, sau khi Giang Vọng tới trường sẽ tập cùng cô, cũng không dám đến căn phòng chứa đồ kia nữa, mà là tìm một phòng học để trống tập.
Trần Thư Thư thân là uỷ viên mục giải trí vẫn đang chuẩn bị các tiết mục cho tiệc tối Nguyên Đán, tiết mục của lớp các cô là múa ba lê, Trần Thư Thư tự mình lên sân khấu biểu diễn.
Mà Khương Linh thì ngày nào cũng ôm đống đề thi toán chạy đến văn phòng Hứa Chí Lâm, hiếm khi không thể hiện ra “ba phút nhiệt tình”* của trước đây.
(*) Cái này mình hiểu là bình thường Khương Linh mà hứng thú với cái gì thì cũng chỉ được ba phút rồi hết.
Tiết trời càng ngày càng lạnh lẽo.
Lúc Giang Vọng ra khỏi phòng bơi thì nhìn thấy Hứa Ninh Thanh đang đứng dựa vào cửa xe, hắn giơ tay ra dấu.
Giang Vọng đi sang: “Sao lại đến đây vậy?”
“Tìm cậu đó, anh Vọng khó hẹn quá nên kẻ hèn này phải tự mình tới.” Hứa Ninh Thanh vừa nói vừa làm động tác chọc cười.
Giang Vọng lấy di động ra nhìn giờ.
“Được rồi.” Hứa Ninh Thanh choàng lấy bả vai anh một cái, vui đùa nói, “Cậu cũng đã trưởng thành rồi, đừng có dính người thế có được không, tôi thấy cậu ấy à ngoại trừ huấn luyện thì chính là cô nhóc kia.”
Giang Vọng nở nụ cười mập mờ.
Ở quán bi-a đã có một nhóm người, Phạm Mạnh Minh với cái bụng thịt đứng cạnh bàn chơi bi-a, vậy mà chơi cũng khá giỏi.
Một đám con ông cháu cha tụ tập, rượu và đồ ăn bày đầy cái bàn bên cạnh.
Giang Vọng không có hứng ngồi một bên, người khác chào hỏi anh anh cũng chỉ đáp lại một tiếng thản nhiên.
“Làm một ván không?” Hứa Ninh Thanh hỏi.
Giang Vọng đứng lên, nhận một cây cơ từ tay một người khác.
Người kia chân dài, tư thế khi chơi bóng rất đẹp, vẽ ra bờ vai rộng cân đối và vòng eo gầy.
Hai người chơi không phân thắng bại.
Đến lượt Giang Vọng đẩy bóng, anh cầm cây cơ cúi người, ngước mắt ngắm chuẩn, tay vừa định dùng sức thì di động vang lên.
Thời Niệm Niệm ngồi trong phòng ngủ, khi chữa xong mấy chỗ khó trong những đề bài làm sai mấy ngày này thì đã gần 10 giờ tối, cô lại lấy tờ bản thảo phát biểu kia ra.
Mấy ngày nay cùng tập với Giang Vọng đã có thể nói không tồi, một tờ bản thảo này không biết đã được đọc bao nhiêu lần, bây giờ thì đã có thể đảm nhiệm được trọng trách này rồi.
Đọc hai lần, cô lấy di động ra.
Ngủ rồi à?
Cô gõ chữ ra, chần chừ có nên gửi đi hay không.
Nghĩ lại thì thấy ba chữ này hình như mập mờ quá, vì thế lại xoá đi, ném điện thoại sang một bên.
Lại đọc bản thảo lần nữa, cô mới nhấp môi, với lấy cái điện thoại, ngón tay vuốt ve trên màn hình một lát rồi cuối cùng mới gõ chữ.
Trong phòng ngủ chỉ có một cái đèn bàn đang sáng, soi rọi bóng dáng cô gái nhỏ ở bên cạnh, tạo thành quầng sáng, cô gõ chữ rất nghiêm túc, thoạt nhìn thậm chí còn hơi phụng phịu nghiêm trang, cũng có hơi căng thẳng nữa.
- Sao hôm nay anh không đi học vậy?
Bình thường Giang Vọng đều sẽ về trường vào tiết tự học tối, nhưng hôm nay lại không đến.
Cô hít một hơi thật sâu, nhắm hai mắt ấn gửi đi.
Ở bên kia, Giang Vọng thu cây cơ về, lấy di động ra nhìn, khoé môi cong lên, ném cây cơ cho Phạm Mạnh Minh.
“Ai thế?” Phạm Mạnh Minh hỏi.
Hứa Ninh Thanh thì lại chú ý tới cái dây trên cổ tay anh, mùa đông mặc quần áo dày nên mới đầu vẫn chưa lộ ra, nhìn có hơi quen, hắn khẽ nhướng mày, đi qua chỉ vào hỏi: “Của nó à?”
Chỉ có một chữ “Nó” mập mờ không rõ ràng, xung quanh yên tĩnh, sau đó thì dấy lên một loạt tiếng ồn ào nhiều chuyện.
Giang Vọng “Ừ” một tiếng.
Hứa Ninh Thanh cười: “Cậu có phải biến thái không thế, lại còn cướp đồ của người ta?”
Hứa Ninh Thanh cực kì tin tưởng cái khả năng thiếu gân của cô em gái nhà mình, không nghĩ là quan hệ của hai người đã phát triển đến mức mập mờ không thể nói rõ mà chỉ cho rằng cái dây buộc tóc kia là Giang Vọng cướp được.
Giang Vọng cũng không thừa nhận, liếc nhìn hắn một cái, ném ra một câu “Mấy cậu chơi đi” rồi cầm di động ra khỏi quán bi-a.
Thời Niệm Niệm chờ được hai phút thì không khỏi có hơi ủ rũ hụt hẫng.
Không biết là do Giang Vọng không thấy tin nhắn hay là cảm thấy cô quá phiền.
Cô lăn qua lộn lại đứng dậy, xỏ dép ngồi trên giường, vừa mới nằm xuống thì di động vang lên.
Không phải tin nhắn mà là điện thoại.
Cô sửng sốt, tay chân luống cuống nghe máy, đặt bên tai, khẽ “Alo” một tiếng.
Giang Vọng dựa vào bức tường bên ngoài hành lang: “Muộn thế này rồi mà vẫn chưa ngủ à?”
Cô rất ít khi gọi điện thoại với người khác, có chút không quen, không biết phải nói gì, chỉ “Ừ” một tiếng.
“Tôi đang ở cùng với Hứa Ninh Thanh.” Anh giải thích, lại hỏi, “Chuẩn bị bản thảo phát biểu đến đâu rồi?”
“Vẫn ổn.” Thời Niệm Niệm ôm đầu gối, cuộn tròn ngồi ở đầu giường.
Nói xong thì lại cảm thấy giống như vẫn luôn chỉ có Giang Vọng đang nói, còn mình chỉ đáp mấy tiếng, có vẻ qua loa, không được ổn lắm.
Nhưng mà phải nói gì đây…
Cô hơi dừng, lúc mở miệng giọng rất khẽ: “Anh muốn nghe à?”
Giang Vọng cười: “Được thôi.”
Thời Niệm Niệm đã viết xong, cằm đặt trên đầu gối, đọc từ từ từng chữ.
Cho đến mãi sau này, khi nhớ đến đêm nay, điều đầu tiên mà Thời Niệm Niệm nghĩ tới chính là ánh sáng từ di động chiếu sáng một vùng trong căn phòng ngủ tối tăm, hơi thở của chàng trai rõ ràng bên tai, tê tê dại dại, xuyên qua di động truyền tới.
Im lặng nghe cô nói xong, Giang Vọng vừa định mở miệng thì cửa quán bi-a bên cạnh bị kéo ra.
Phạm Mạnh Minh ló đầu ra: “Anh Vọng, đừng có ‘sủng hạnh’ em gái nhỏ nữa, bên trong đang có một đám người gào khóc đòi ăn chờ anh tới dỗ kia kìa!”
Tiếng cười đùa vang vọng.
Thời Niệm Niệm im lặng, nghe thấy tiếng nói lạnh nhạt của anh ở bên kia: “Cút.”
Ầm ĩ chốc lát rồi lại quay về sự yên tĩnh.
Hai người không nói tiếp, cũng không cúp điện thoại, chỉ im lặng trải qua như thế một lúc lâu.
Thời Niệm Niệm gọi tên anh.
“Giang Vọng.” Giọng nói rất ngoan ngoãn.
Bọn họ người thì ngồi trên giường trong căn phòng ngủ tối tăm tĩnh lặng, người thì đứng ngoài hành lang quán bi-a, tiếng ồn ào ầm ĩ được ngăn cách sau cánh cửa.
Hai bên thái dương của chàng trai được cạo rất ngắn, quai hàm góc cạnh sắc bén, dễ dàng lộ ra hơi thở lạnh đến thấu xương, anh im lặng một lát, chợt cười rộ lên.
Giọng nói trầm thấp vang lên.
“Nhớ tôi à?”
Tác giả có lời muốn nói: Em gái sắp bị bắt cóc rồi mà anh Hứa vẫn còn chưa ý thức được.
Hết chương 34.